Ánh Mắt Bất Thường Của Bạn Cùng Phòng

Chương 12: Cậu là đồ Khốn



Một hộp năm ống, có một chỗ đã trống không, xem ra đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với Việt Trạch.

Việt Trạch cầm lấy thuốc ức chế, cắn để mở nắp ra, chĩa mũi kim sắc nhọn mỏng manh vào cổ mình, đâm xuống một cách nhanh chóng và chính xác. Trên trán anh nổi đầy gân xanh, cố gắng chịu đựng cơn đau do tác dụng tức thời của chất ức chế, kiên quyết đẩy toàn bộ thuốc trong ống mỏng vào cơ thể.

Khi giọt thuốc cuối cùng được tiêm vào trong cơ thể, Việt Trạch buông tay ra, để mặc ống tiêm trống rỗng rơi xuống đất, bản thân anh thì thở hổn hển ngồi liệt trên ghế, chờ cho phermone hung hãn của Alpha trong cơ thể mình từ từ lắng xuống.

Mục Kinh đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình.

Cậu bước tới nhặt ống tiêm trống rỗng rơi dưới chân Việt Trạch rồi để lên bàn. Sau đó nhìn Việt Trạch mở mắt ngồi dậy, tò mò hỏi: "Việt Trạch, không phải cậu là Alpha hả, tại sao lại phải sử dụng thuốc ức chế?"

Việt Trạch ngẩng đầu nhìn kẻ đầu sỏ ngây thơ vô số tội kia.

Ban đầu là anh giả vờ thật. Mặc dù trước mặt anh có nhiều Omega đang động dục như vậy, nhưng từ trước tới nay phermone Alpha của anh vẫn luôn rất kén chọn, chưa bao giờ dễ bị kích thích. Chỉ khi nào đạt đến nồng độ nhất định, hoặc gặp được mùi hương mà anh thích và có hứng thú với nó thì mới có thể trở nên rối loạn và không thể kiềm chế được.

Trước khi gặp lại Mục Kinh, anh sẽ tập thể dục cường độ cao theo định kì hai lần/tháng để giải phóng lượng phermone dư thừa trong cơ thể, tránh cho chúng tích tụ đến nồng độ nhất định nào đó và rồi bùng nổ. Anh chỉ lựa chọn dùng thuốc ức chế khi quá bận rộn, còn ngày thường đặt ở đó cũng chỉ là để làm vật trang trí.

Mãi cho đến tháng trước, cái ngày mà anh gặp lại Mục Kinh, phermone Alpha trong cơ thể đột nhiên điên cuồng xao động, dòng máu trong cơ thể sục sôi, ba từ: Tôi muốn cậu ấy xộc thẳng lên não anh.

Lần đó, anh phải dùng hết hai ống thuốc ức chế trong một lần mới bình tĩnh lại được.

Đó cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được phermone phấn khích rõ ràng như vậy. Sau đó trong một tuần anh nằm chung với Mục Kinh, anh phải sử dụng gián đoạn ba loại thuốc ức chế. Hộp ở trước mặt Mục Kinh bây giờ là một hộp mới được mở ra.

Vốn dĩ mọi thứ đều đang trong tầm kiểm soát, nhưng giây phút anh nhìn thấy giọt mồ hôi kia, thì anh biết rằng hôm nay mình hoàn toàn thất bại rồi. Từ lúc đó giả cũng biến thành thật.

Việt Trạch nhìn Mục Kinh, mấp máy môi, không biết nên giải thích như thế nào.

Mục Kinh không ngờ rằng một câu hỏi đơn giản lại có thể khiến cho Việt Trạch khó xử như vậy, cậu nhìn dáng vẻ đang cố gắng suy nghĩ của Việt Trạch, vội vàng xua tay bỏ câu hỏi này: "Đừng nghĩ nữa, cậu nghỉ ngơi đi. Cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào thì gọi tớ."

Cậu trực tiếp tìm trên quang não không phải tốt hơn sao, gây khó dễ cho người bệnh làm gì cơ chứ.

Nghĩ vậy, Mục Kinh mở quang não lên.

Cậu cúi người lấy một hộp sữa chua rồi cắm ống hút vào, cậu đứng dậy nhìn vào màn hình được một giây lập tức giơ tay cộp một tiếng đóng sầm cái nắp lại.

"Khục..." Lỗ tai Mục Kinh đỏ bừng, bàn tay lúng túng để trên đầu gối, cậu cứng ngắc ngồi ở bàn, không dám cử động.



Cậu không biết Việt Trạch có nhìn thấy màn hình quang não của mình hay không.

A a a...Hạ Vân cậu, cậu, cậu ấy sao có thể...

******

Việt Trạch thờ ơ gọi cậu: "Mục Kinh."

"A, đây!" Mục Kinh đột nhiên ngồi thẳng người, nắm chặt hộp sữa chua trong tay, trong lòng thấp thỏm. Cậu âm thầm cầu nguyện tốt nhất là Việt Trạch không nhìn thấy, nếu không thì xấu quá đi mất thôi! Sau này cậu biết phải cư xử như thế nào chứ!

"Tớ dùng thuốc ức chế là vì nồng độ phermone Alpha quá cao, không thể giải phóng nó kịp thời." Giọng nói lãnh đạm của Việt Trạch vang lên từ phía sau.

Mục Kinh ngẩn ngơ gật đầu trả lời: "Ừ, ừm."

Đợi một lúc lâu, không thấy Việt Trạch có động tĩnh gì khác. Mục Kinh thoáng yên tâm, đoán chừng anh chưa nhìn thấy, cậu quyết định cầm quang não lên giường ngay lập tức đổi bức ảnh kia đi.

Kết quả cậu vừa quay người lại thì bắt gặp ánh mắt vô cùng đau khổ của cậu trai.

"Sao, sao thế?" Mục Kinh bị trạng thái của cậu trai làm cho giật mình, buột miệng hỏi.

Ngón tay của Việt Trạch nắm chặt tay cầm ghế, yên lặng hồi lâu, cuối cùng cụp mắt xuống rồi lắc đầu. Mục Kinh muốn hỏi lại, cậu trai lại không nói lấy một tiếng, anh cầm khăn lông rồi đi vào phòng tắm.

Buổi trưa sao lại tắm? Mục Kinh cảm thấy hôm nay Việt Trạch cư xử vô cùng kỳ lạ. Đúng lúc cậu nhân cơ hội này nhanh chóng thay ảnh khác. Mục Kinh lại mở quang não lên.

Trong phòng tắm.

Việt Trạch đứng dưới vòi hoa sen, để mặc nước lạnh chảy khắp người mình. Anh nhớ lại ảnh chụp trên quang não cùng phản ứng của Mục Kinh, sắc mặt trắng bệch, tâm như tro tàn.

Cậu thích Hạ Vân đến vậy sao? Làm tới mức như vậy mà cậu cũng không tức giận, vậy mà từ đầu tới giờ lại luôn cảnh giác với tớ, Mục Kinh! Cậu là đồ nói dối! Cậu là đồ khốn! Cậu...Việt Trạch cắn mạnh môi, nước mắt nóng hổi hòa với dòng nước chảy xuống khóe miệng, nhuốm một chút màu máu.

Cậu trai nhắm chặt mắt lại, không quan tâm tới tình trạng yếu ớt của cơ thể sau khi tiêm thuốc ức chế, đưa tay chỉnh nhiệt độ nước xuống mức thấp nhất.

Mục Kinh chịu đựng cảm giác xấu hổ thay ảnh khác, bắt đầu sắp xếp lại nội dung bài giảng cùng bài tập của giáo sư. Mãi cho đến khi sắc trời dần tối xuống cậu mới hoàn thành hết công việc. Cậu đứng dậy vươn vai thì phát hiện Việt Trạch vẫn chưa ra ngoài này.

Cậu nhìn thời gian, ba tiếng đã trôi qua.

Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?



Trong lòng Mục Kinh chùng xuống, không dám chậm trễ, vội chạy đến trước cửa phòng tắm phát ra tiếng nước chảy, dùng sức gõ cửa hét lớn: "Việt Trạch! Việt Trạch! Cậu không sao chứ?"

Đợi khoảng năm giây, Mục Kinh lo lắng hét to: "Tớ đi vào đấy nhé Việt Trạch, tớ sợ cậu xảy ra chuyện!"

Cậu ấn tay nắm cửa xuống, cửa phòng tắm không khóa. Mục Kinh không ngờ rằng Việt Trạch với tính cách lạnh lùng lại có thói quen không khóa cửa khi tắm.

Cậu lao vào trong theo quán tính.

Vòi hoa sen vẫn mở, cơ thể trần trụi của Việt Trạch nửa dựa vào vách tường, mắt nhắm nghiền đứng bất động.

Mục Kinh vội vàng chạy tới tắt vòi hoa sen, ngồi xổm xuống đỡ Việt Trạch dậy, ngón tay cậu vừa chạm vào cánh tay Việt Trạch, cậu giật mình vì lạnh.

Mục Kinh sợ tới mức sờ sờ ngực Việt Trạch, bất chấp cái lạnh thấu xương truyền vào lòng bàn tay, cậu cắn răng nín thở, cảm nhận được nhịp tim yếu ớt đập ở đó mới thoáng thả lỏng. Cậu không dám chậm trễ giây phút nào mà ôm lấy cậu trai, cởi chiếc chăn mỏng của mình xuống quấn quanh người cậu trai, cõng anh chạy ra khỏi ký túc xá.

Trăng sáng treo cao, đêm lạnh như nước.

Việt Trạch chậm rãi mở mắt ra.

Anh nhìn chai truyền dịch treo ở bên cạnh, rồi quay đầu lại tìm bóng dáng của người kia trong phòng bệnh.

Không có. Cậu ấy không có ở đây.

Đôi mắt đen của Việt Trạch khẽ chớp, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà. Một sự im lặng chết chóc bao trùm phòng bệnh.

"Vâng, cháu biết rồi. Cảm ơn bác sĩ." Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên. Có vẻ bác sĩ lại nói gì đó, cậu trả lời: "Cháu sẽ chú ý ạ, bác đi thong thả."

Hơi thở của Việt Trạch trở nên gấp gáp, anh gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng.

Mục Kinh một tay cầm thuốc một tay cầm cháo, cậu dùng bả vai với chân đẩy cửa ra thì thấy Việt Trạch mở to mắt nhìn mình. Mục Kinh vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: "Việt Trạch, cậu tỉnh rồi!"

Cậu nhanh chóng bỏ đồ trên tay xuống, đi tới bên cạnh Việt Trạch, đưa tay thử nhiệt độ trên trán anh, hoàn toàn yên tâm nói một lèo: "Không sốt không sốt nữa, tốt quá."

Việt Trạch không nói gì.

Mục Kinh nhìn dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn của người nằm trên giường bệnh, không khỏi nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...