Bến Đỗ Hôn Nhân
Chương 1: Ly hôn
Nhà riêng của Cố Cảnh Sâm. Thành phố Sầm Sơn.
Bên ngoài khuôn viên, ánh nắng chói chang của mùa hè làm cho mọi thứ xung quanh thêm nóng nực. Lại khiến cho lòng người theo đó mà bức bối khó chịu hơn.
Nhìn ra cái ánh nắng bên ngoài, Tề Nghiêm nheo mắt lại theo bản năng. Thời tiết thế này, nếu có thể tự do, cô nhất định sẽ ở nước ngoài du lịch, đi trượt tuyết, đi ngắm cảnh thiên nhiên cho thoả thích.
Nhưng là…
“Cố Cảnh Sâm, anh cút xuống đây cho tôi!” Tề Nghiêm hét lên giận dữ. Cô hôm nay nhất định phải ly hôn với họ Cố kia.
Kết hôn ba năm, cô có được gì ngoài sự lạnh nhạt vô tình của anh ta. Hôn nhân không có tình yêu, Tề Nghiêm cô không cần!
Cố Cảnh Sâm, tên khốn kiếp kia nếu đã không yêu cô, vậy thì hà tất phải miễn cưỡng bản thân để kết hôn với cô. Nhà họ Tề cũng không phải dạng nghèo nàn gì, không cần kết hôn, Tề Nghiêm cô cũng sống nhàn nhã, ăn sung mặc sướng cả đời chẳng hết.
Không có tiếng đáp lại, Tề Nghiêm càng giận dữ, cô đứng phắt dậy từ chiếc ghế lười, giọng càng cay nghiệt, “Cố Cảnh Sâm, tôi muốn ly hôn! Anh cút xuống đây cho tôi.”
Thanh âm cô gái từ dười lầu vang lên đến chói tai. Bên trên lầu, trong căn phòng rộng lớn với gang màu đen trắng, một người đàn ông khoảng chừng 32 tuổi với mái tóc đen như mực được chải chuốt gọn ra phía sau. Anh đang ngồi trước bàn làm việc, trên người mặc một bộ tây trang được đặt may thủ công rất tỉ mỉ. Đôi mắt chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính. Đôi bàn tay thon dài siết chặt đến nổi cả gân xanh.
Rõ ràng là anh đang tức giận.
Tề Nghiêm, em ghét tôi đến vậy sao?
Ba năm, ba năm rồi, anh đã cố gắng hết mức có thể, chịu đựng hết mức có thể. Người phụ nữ dưới lầu kia là vợ của anh, là người mà anh tâm tâm niệm niệm, anh yêu cô đến mức nào, cố gắng che chở bao bọc cho cô đến mức nào, cô làm sao biết?
Tề Nghiêm, em ghét tôi, chỉ vì tôi chưa một lần đụng chạm vào em? Hay vì trong lòng em còn chưa quên được Dương Khải Trình?
Rầm!
Một quyển sách dày cộm bị người đàn ông không một chút thương tiếc ném mạnh xuống đất. Đôi mắt màu hổ phách hằn lên tia máu đủ cho thấy anh thực sự rất giận. Dù vậy, đôi mắt giận dữ ấy vẫn không rời khỏi hình ảnh trên máy tính dù là một chút.
Trên màn hình máy tính là hình ảnh của một cô gái có mái tóc ngắn màu hạt dẻ ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy, còn có nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư vậy. Đó là Tề Nghiêm, cô con gái duy nhất nhà họ Tề ba năm trước được gả đến nhà họ Cố.
Vợ của anh xinh đẹp như vậy, nhưng mà lại không yêu anh. Anh là Cố Cảnh Sâm, là cậu chủ của cả một tập đoàn đá quý nổi tiếng ở Sầm Sơn, anh cho Tề Nghiêm tất cả mọi thứ cô muốn, cô còn chưa hài lòng?
Tề Nghiêm, em còn có gì chưa hài lòng về Cố Cảnh Sâm tôi đây? Ly hôn! Lúc nào cũng muốn ly hôn? Ba năm rồi, trong đầu em chỉ có ly hôn?
Được lắm, được lắm! Cố Cảnh Sâm hai mắt càng đỏ khi nhìn sâu hơn vào bức ảnh trên màn hình. Anh lẩm bẩm, “Tề Nghiêm! Nếu em muốn ly hôn, tôi sẽ toại nguyện cho em!”
Cố Cảnh Sâm bất chợt gập máy tính lại. Anh đứng dậy, đè nén cơn giận dữ xuống, cố lấy lại bình tĩnh, trở lại dáng vẻ như thường lệ rồi từng bước đi về phía cửa, dường như mọi thứ cảm xúc vừa rồi chưa hề xuất hiện trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của anh.
Bên dưới lầu, Tề Nghiêm đang định lên lầu đập cửa phòng Cố Cảnh Sâm thì thanh âm lạnh lùng của anh đã vang lên từ phía cầu thang.
“Em gấp cái gì?” Cố Cảnh Sâm từng bước đi tới đối diện với dáng vẻ giận dữ của Tề Nghiêm, thanh âm nhàn nhạt: “Tề Nghiêm, em muốn ly hôn với tôi để đến với Dương Khải Trình?”
“Bớt nói nhảm.” Tề Nghiêm cau mày hơi hạ giọng, “giữa tôi và anh Khải Trình không có gì cả.”
Hừ! Cố Cảnh Sâm hừ lạnh. “Anh Khải Trình? Gọi thôi cũng thấy đủ thân mật.”
Tề Nghiêm nheo mắt, cô nhìn dáng vẻ của Cố Cảnh Sâm hôm nay, dường như khác hơn mọi ngày một chút, có vẻ trang trọng hơn?
“Sao hả? Bị tôi nói trúng tim đen rồi?” Cố Cảnh Sâm vẫn tiếp tục hỏi. Anh dứt lời liền bước đến chiếc ghế lười mà Tề Nghiêm vừa ngồi, thả mình ngồi xuống, anh thản nhiên nói tiếp: “Nếu em muốn ly hôn, tôi cho em toại nguyện.”
Một loạt câu nói xuất phát từ miệng Cố Cảnh Sâm làm cho Tề Nghiêm có chút không biết phải làm sao. Bình thường dù cô có ương bướng, nặng lời đến đâu, Cố Cảnh Sâm đều nhường cô bảy tám phần.
Ngược lại hôm nay, anh ta có vẻ nói nhiều hơn mọi ngày?
Tề Nghiêm bước đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Cố Cảnh Sâm, hỏi lại:
“Cố Cảnh Sâm, anh vừa nói cái gì? Lặp lại xem?”
Cố Cảnh Sâm lười biếng nhìn Tề Nghiêm: “Chẳng phải em muốn ly hôn à? Tôi đồng ý ly hôn với em.”
Lần này đến lượt Tề Nghiêm trầm mặc. Trong tim dường như có cái gì đó ngọ nguậy rục rịch muốn khoét thịt chui ra.
Đau nhức!
“Tôi đồng ý ly hôn với em. Ngày mai tám giờ sáng, em đi cùng tôi. Chúng ta giải quyết tại cục dân chính.” Cố Cảnh Sâm nói xong liền đứng dậy, đi ra cửa lớn. Bỏ lại một mình Tề Nghiêm với bao nhiêu rối bời ngổn ngang..
Bóng lưng cô đơn kia của Cố Cảnh Sâm tựa như đao bỗng nhiên giày xéo tâm tư của Tề Nghiêm…
Cô gái nhìn theo, miệng lầm bầm tựa như vui vẻ, lại tựa như không hề vui vẻ gì.
Cố Cảnh Sâm, anh rút cuộc vẫn là ly hôn với tôi!
Bên ngoài khuôn viên, ánh nắng chói chang của mùa hè làm cho mọi thứ xung quanh thêm nóng nực. Lại khiến cho lòng người theo đó mà bức bối khó chịu hơn.
Nhìn ra cái ánh nắng bên ngoài, Tề Nghiêm nheo mắt lại theo bản năng. Thời tiết thế này, nếu có thể tự do, cô nhất định sẽ ở nước ngoài du lịch, đi trượt tuyết, đi ngắm cảnh thiên nhiên cho thoả thích.
Nhưng là…
“Cố Cảnh Sâm, anh cút xuống đây cho tôi!” Tề Nghiêm hét lên giận dữ. Cô hôm nay nhất định phải ly hôn với họ Cố kia.
Kết hôn ba năm, cô có được gì ngoài sự lạnh nhạt vô tình của anh ta. Hôn nhân không có tình yêu, Tề Nghiêm cô không cần!
Cố Cảnh Sâm, tên khốn kiếp kia nếu đã không yêu cô, vậy thì hà tất phải miễn cưỡng bản thân để kết hôn với cô. Nhà họ Tề cũng không phải dạng nghèo nàn gì, không cần kết hôn, Tề Nghiêm cô cũng sống nhàn nhã, ăn sung mặc sướng cả đời chẳng hết.
Không có tiếng đáp lại, Tề Nghiêm càng giận dữ, cô đứng phắt dậy từ chiếc ghế lười, giọng càng cay nghiệt, “Cố Cảnh Sâm, tôi muốn ly hôn! Anh cút xuống đây cho tôi.”
Thanh âm cô gái từ dười lầu vang lên đến chói tai. Bên trên lầu, trong căn phòng rộng lớn với gang màu đen trắng, một người đàn ông khoảng chừng 32 tuổi với mái tóc đen như mực được chải chuốt gọn ra phía sau. Anh đang ngồi trước bàn làm việc, trên người mặc một bộ tây trang được đặt may thủ công rất tỉ mỉ. Đôi mắt chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính. Đôi bàn tay thon dài siết chặt đến nổi cả gân xanh.
Rõ ràng là anh đang tức giận.
Tề Nghiêm, em ghét tôi đến vậy sao?
Ba năm, ba năm rồi, anh đã cố gắng hết mức có thể, chịu đựng hết mức có thể. Người phụ nữ dưới lầu kia là vợ của anh, là người mà anh tâm tâm niệm niệm, anh yêu cô đến mức nào, cố gắng che chở bao bọc cho cô đến mức nào, cô làm sao biết?
Tề Nghiêm, em ghét tôi, chỉ vì tôi chưa một lần đụng chạm vào em? Hay vì trong lòng em còn chưa quên được Dương Khải Trình?
Rầm!
Một quyển sách dày cộm bị người đàn ông không một chút thương tiếc ném mạnh xuống đất. Đôi mắt màu hổ phách hằn lên tia máu đủ cho thấy anh thực sự rất giận. Dù vậy, đôi mắt giận dữ ấy vẫn không rời khỏi hình ảnh trên máy tính dù là một chút.
Trên màn hình máy tính là hình ảnh của một cô gái có mái tóc ngắn màu hạt dẻ ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy, còn có nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư vậy. Đó là Tề Nghiêm, cô con gái duy nhất nhà họ Tề ba năm trước được gả đến nhà họ Cố.
Vợ của anh xinh đẹp như vậy, nhưng mà lại không yêu anh. Anh là Cố Cảnh Sâm, là cậu chủ của cả một tập đoàn đá quý nổi tiếng ở Sầm Sơn, anh cho Tề Nghiêm tất cả mọi thứ cô muốn, cô còn chưa hài lòng?
Tề Nghiêm, em còn có gì chưa hài lòng về Cố Cảnh Sâm tôi đây? Ly hôn! Lúc nào cũng muốn ly hôn? Ba năm rồi, trong đầu em chỉ có ly hôn?
Được lắm, được lắm! Cố Cảnh Sâm hai mắt càng đỏ khi nhìn sâu hơn vào bức ảnh trên màn hình. Anh lẩm bẩm, “Tề Nghiêm! Nếu em muốn ly hôn, tôi sẽ toại nguyện cho em!”
Cố Cảnh Sâm bất chợt gập máy tính lại. Anh đứng dậy, đè nén cơn giận dữ xuống, cố lấy lại bình tĩnh, trở lại dáng vẻ như thường lệ rồi từng bước đi về phía cửa, dường như mọi thứ cảm xúc vừa rồi chưa hề xuất hiện trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của anh.
Bên dưới lầu, Tề Nghiêm đang định lên lầu đập cửa phòng Cố Cảnh Sâm thì thanh âm lạnh lùng của anh đã vang lên từ phía cầu thang.
“Em gấp cái gì?” Cố Cảnh Sâm từng bước đi tới đối diện với dáng vẻ giận dữ của Tề Nghiêm, thanh âm nhàn nhạt: “Tề Nghiêm, em muốn ly hôn với tôi để đến với Dương Khải Trình?”
“Bớt nói nhảm.” Tề Nghiêm cau mày hơi hạ giọng, “giữa tôi và anh Khải Trình không có gì cả.”
Hừ! Cố Cảnh Sâm hừ lạnh. “Anh Khải Trình? Gọi thôi cũng thấy đủ thân mật.”
Tề Nghiêm nheo mắt, cô nhìn dáng vẻ của Cố Cảnh Sâm hôm nay, dường như khác hơn mọi ngày một chút, có vẻ trang trọng hơn?
“Sao hả? Bị tôi nói trúng tim đen rồi?” Cố Cảnh Sâm vẫn tiếp tục hỏi. Anh dứt lời liền bước đến chiếc ghế lười mà Tề Nghiêm vừa ngồi, thả mình ngồi xuống, anh thản nhiên nói tiếp: “Nếu em muốn ly hôn, tôi cho em toại nguyện.”
Một loạt câu nói xuất phát từ miệng Cố Cảnh Sâm làm cho Tề Nghiêm có chút không biết phải làm sao. Bình thường dù cô có ương bướng, nặng lời đến đâu, Cố Cảnh Sâm đều nhường cô bảy tám phần.
Ngược lại hôm nay, anh ta có vẻ nói nhiều hơn mọi ngày?
Tề Nghiêm bước đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Cố Cảnh Sâm, hỏi lại:
“Cố Cảnh Sâm, anh vừa nói cái gì? Lặp lại xem?”
Cố Cảnh Sâm lười biếng nhìn Tề Nghiêm: “Chẳng phải em muốn ly hôn à? Tôi đồng ý ly hôn với em.”
Lần này đến lượt Tề Nghiêm trầm mặc. Trong tim dường như có cái gì đó ngọ nguậy rục rịch muốn khoét thịt chui ra.
Đau nhức!
“Tôi đồng ý ly hôn với em. Ngày mai tám giờ sáng, em đi cùng tôi. Chúng ta giải quyết tại cục dân chính.” Cố Cảnh Sâm nói xong liền đứng dậy, đi ra cửa lớn. Bỏ lại một mình Tề Nghiêm với bao nhiêu rối bời ngổn ngang..
Bóng lưng cô đơn kia của Cố Cảnh Sâm tựa như đao bỗng nhiên giày xéo tâm tư của Tề Nghiêm…
Cô gái nhìn theo, miệng lầm bầm tựa như vui vẻ, lại tựa như không hề vui vẻ gì.
Cố Cảnh Sâm, anh rút cuộc vẫn là ly hôn với tôi!