Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 106
Người phụ nữ bị rách miệng hào hứng lấy chiếc kéo lớn của mình ra.
Khi cô ta nhìn lên thì thấy——
Cô gái tóc vàng trước mặt đặt túi đồ trên tay xuống, ánh mắt cũng hưng phấn không kém, không biết rút từ đâu ra một cái xà beng, háo hức xoay cổ tay.
Người phụ nữ bị rách miệng: “??”
Kịch bản này hình như không đúng lắm.
……
Một lúc sau, khi Sydel rời đi với túi đồ vừa mua cùng một chiếc kéo màu bạc và dính rỉ sét màu nâu đỏ cắm chéo bên trong.
Trước khi đi, cô còn chu đáo quàng khăn lại cho người phụ nữ và thắt nút, miễn cho cô ta hù dọa những người qua đường vô tội.
“Xấu xí không phải lỗi của chị, nhưng ra ngoài dọa người khác là chị sai.”
Rời khỏi cửa hàng, đi theo đèn đường qua ba chỗ rẽ là về đến trường.
Màn đêm buông xuống, bầu trời hoàn toàn tối đen, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh lập lòe. Ánh sáng từ đèn đường dường như cũng đang dần mờ đi.
……Tốt nhất là nên quay lại trường càng sớm càng tốt.
Một tay Sydel ôm Annabelle được đặt trong hộp quà, tay kia xách một túi đồ chứa chiếc kéo sắt to nặng nề, cô tăng tốc độ bước đi. May mắn thay, cô khá cao nên tầm nhìn không bị hộp quà che khuất.
Nhưng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Rẽ vào góc cua đầu tiên, Sydel đột nhiên nghe thấy tiếng thở nặng nề từ con hẻm tối tăm cách đó không xa, cùng giọng nói trong veo và ngọt ngào của một cô gái nhưng lại tỏ ra giận dữ và khinh thường.
“Này? Đêm khuya gọi tôi ra ngoài có chuyện gì vậy? Thời gian của tôi rất quý giá, không có thời gian rảnh để nói chuyện với loại phế vật như anh...”
Nhưng cô gái mới mắng được nửa chừng thì bị một tiếng “phập” rõ ràng cắt đứt.
Cô ta phát ra một tiếng kêu đau đớn yếu ớt.
Một con d/ao găm sáng bóng sắc bén đ/âm vào bụng cô gái.
Chàng trai lộ vẻ hung ác nhưng mê man với khuôn mặt méo mó và những đường gân nổi trên trán, đôi mắt đờ đẫn, con ngươi dãn nở, trong đôi mắt nâu chỉ toàn là khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa đáng hận của cô gái bên dưới.
“Cô đáng chếc... “ Anh ta đau đớn gầm gừ, muốn tiếp tục động tác, nhưng đột nhiên có thứ gì đó lao đến từ bên cạnh kèm theo tiếng gió rít.
“Cạch cạch.”
Sydel nhìn thấy rõ phía trước có một cặp nam nữ trẻ tuổi đang dựa vào tường, trông như sinh viên đại học, chàng trai đè chặt cô gái bên dưới, trong tay thấp thoáng lộ ra một nửa lưỡi d/ao sắc bén.
Cô nhận ra có điều không ổn——
Có vẻ như phía trước đang xảy một vụ giếc người.
Một nửa lưỡi d/ao đã đ/âm vào cơ thể cô gái nhỏ nhắn. Vì thể hình chênh lệch nên cô không nhìn thấy rõ ràng nạn nhân.
Tình thế rất khẩn cấp, mà khoảng cách giữa cô và hai người kia vẫn còn vài mét, thấy kẻ tấn công lại sắp tiếp tục động tác, Sydel ước lượng cân nặng của thứ đồ trong tay, không chút do dự, ném hộp quà về phía chàng trai kia.
Hộp quà bằng gỗ đập vào người, anh ta đau đớn ôm đầu, khuôn mặt méo mó vì tức giận và sự ghen tị tột độ quay sang nhìn Sydel, nhưng anh ta còn chưa kịp mở mồm tra hỏi, hay sử dụng bộ não rõ ràng không còn tỉnh táo của mình để nghĩ xem chuyện gì vừa xảy ra, thì đã bị đá ngã sõng soài.
Hộp quà văng sang một bên, nắp mở ra, con búp bê xinh đẹp bên trong “cạch” một tiếng rơi ra ngoài, lăn đến cạnh Sydel, nhưng lúc này cô không có thời gian để ý đến Annabelle, mà trước tiên xem xét tình hình của cô gái bị thương.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Sydel nửa quỳ xuống, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát và cấp cứu. Ánh mắt cô lướt đến phần bụng bị thương của cô gái, một con d/ao găm đã đ/âm vào một nửa, m/áu chảy tí tách nhuộm đỏ chiếc váy trắng.
Nhưng khi ánh mắt của Sydel nhìn lên, thấy khuôn mặt của cô gái, thì bất giác giật mình.
Cô gái này chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng làn da trắng nõn mịn màng, trong suốt như pha lê; đuôi mắt nhếch lên, dáng mắt rất đẹp, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng như viên đá chìm trong làn nước trong vắt; khuôn mặt của người này là dáng mặt trái xoan điển hình, điểm thêm một nốt ruồi lệ dưới mắt trái, đường nét khuôn mặt thanh tú, nhìn chung, vẻ đẹp của cô ta đã đạt đến mức hiếm có.
Đây là lần đầu tiên Sydel nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.
Cô sững sờ trong giây lát, nhưng chỉ mất vài giây để tỉnh táo lại, mắt nhìn xuống quan sát vết thương của cô gái, tiện mồm an ủi nạn nhân đang hoảng loạn và sợ hãi: “Đừng sợ, tôi đã báo cảnh sát rồi, còn chụp ảnh để làm bằng chứng nữa –“
“Tên kia không trốn thoát được đâu.”
Khi đến cứu người, vì đã ném Annabelle đi nên Sydel rảnh một tay, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh hiện trường hành hung, và khuôn mặt của tên hung thủ.
“Cô, sao cô nhiều chuyện quá vậy-“
Tuy nhiên, khi tên hung thủ nghe những gì Sydel nói, hình như cuối cùng cũng nhận ra hiện trường vụ giếc người của mình đã bị bại lộ. Anh ta hoảng loạn đứng dậy khỏi mặt đất và hét vào mặt Sydel như mất trí: “Tôi muốn giế con kh/ốn đó, vì cô ta là một con ch/ó cái! Cô ta đáng chếc!! Cô ta dám sử dụng số tiền tôi kiếm được từ v/ay nặng lãi và tr/ộm c/ướp, nhưng lại ngồi lên xe thằng khác sau lưng tôi. Cô ta chính là một con kh/ốn d/âm đãng, lẽ ra tôi phải giếc cô ta từ lâu rồi, vậy thì cô ta sẽ thuộc về một mình tôi...”
Cô gái dùng một tay che vùng bụng bị thương, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ bất lực nhìn Sydel, hoảng sợ nói: “Tôi, tôi không biết sao anh ta lại như vậy. Anh ta đột nhiên phát điên, biến thành một người khác...”
Sydel: “...”
“Mặc kệ cô ấy có làm gì đi nữa,” Cô cười khẩy và liếc nhìn lại chàng trai, nhưng không phải là đứng ra bênh vực cô gái, dù sao những việc như thế này là thật hay giả, ai đúng ai sai, cô không rõ.
Sydel không có hứng thú tham gia vào việc nhà của người khác, nhưng cô sẽ không chứng kiến một vụ án mạng xảy ra ngay trước mắt mình.
“Đó không phải là lý do để anh giếc người.” Sydel bình tĩnh nói: “Nếu cô ấy lừa tiền của anh, anh có thể báo cảnh sát để lấy lại.”
Nếu có thể tùy ý giếc người thì cảnh sát và cơ quan tư pháp có ích gì? Hơn nữa, giếc người dựa vào cảm tính và sự xúc động nhất thời cũng không giải quyết được vấn đề.
Ngược lại sẽ khiến bản thân phải chịu một kết cục tồi tệ hơn.
Nhưng chính bởi Sydel quay đầu nhìn lại chàng trai kia, nên cô không nhìn thấy ngay khoảnh khắc đó, trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái tái nhợt vì bị thương phía sau đột nhiên lộ ra ác ý.
Chàng trai với khuôn mặt xám ngoét lắc đầu, dường như cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, anh ta nghiến răng lảo đảo chạy ra khỏi con hẻm. Sydel đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo, dù sao thì điều quan trọng bây giờ là phải chăm sóc người bị thương.
Sydel quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô gái. Giọng nói của cô gái cũng rất dễ nghe. Cô ta nhìn Sydel và nói: “Cậu có thể xóa bức ảnh đó đi không?”
“Tôi không thích chụp ảnh,” cô gái xinh đẹp cau mày, có vẻ không vui: “Cậu đưa điện thoại cho tôi, để tôi xóa ảnh đi.”
Sydel: “...?” Chẳng lẽ hai người này cả nam lẫn nữ đều có bệnh sao?
Người đẹp thì bổ mắt, tuy cô thích khuôn mặt của cô gái này nhưng không thích đến mức giảm chỉ số IQ.
Cùng với câu nói ngu xuẩn vừa rồi, rất dễ khiến Sydel bắt đầu nghi ngờ rằng cặp đôi này… lẽ nào là một cặp lừa đảo?
Nhỡ đâu xóa ảnh rồi, đến khi cảnh sát tới, cô ta lại quay xe cắn cô một nhát thì sao?
Sydel nheo mắt, kỳ quái nhìn cô gái trên mặt đất, giọng điệu trở nên lạnh lùng, kiên quyết từ chối: “Không được.”
“Cậu!” Cô gái xinh đẹp có vẻ bị chọc tức, nhưng vừa nhả ra một từ thì đã đau đến gấp người. M/áu thấm đẫm chiếc váy trắng, nhưng không nhỏ xuống đất, hình như cô ta cố ý để m/áu chảy vào tay mình.
Không lâu sau khi cô gái đau đớn cúi gập người xuống, cảnh sát và xe cứu thương đã đến. Cô gái được đưa lên xe cấp cứu, lúc được người khác khiêng lên, mắt cá chân trắng ngần mang đôi tất ngắn màu trắng của cô ta đã vô tình chạm vào Annabelle đang nằm trên đất.
“Đây là thứ xấu xí gì vậy!”
Không biết có phải vì đã loại bỏ mối nguy hiểm cùng với số người có mặt ở hiện trường tăng lên hay không, cô gái không kiềm chế được tính tình, cô ta bất mãn nhấc chân đá con búp bê mà bản thân vừa chạm vào, tức giận chửi một câu.
Sau đó, trước khi lên xe cấp cứu, cô ta nhìn Sydel, đôi mắt cong lên: “Tôi tên là Kawakami Tomie, là sinh viên trường Đại học X. Dù tính tình không tốt lắm, nhưng tôi vẫn rất biết ơn cậu đã cứu giúp....Cậu cũng là sinh viên trường đại học X hả? Có thể cho tôi biết tên được không?”
Sydel nhìn cô tiểu thư có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính cách thực sự khó diễn tả này, thật sự không muốn liên quan gì đến một người như vậy.
Cô đáp: “Không được.”
Điều kỳ lạ là sau khi Sydel từ chối Tomie, các nhân viên cứu thương xung quanh cô ta đột nhiên nhìn Sydel. Ánh mắt của họ không giống đang nhìn một con người mà giống như đang nhìn một thứ rất lạ lùng.
“Cô ta lại từ chối yêu cầu của một cô gái xinh đẹp như vậy...”
Trước khi những người này lên xe, Sydel đã nghe thấy lời thì thầm của họ, như thể đang lên án cô vì đã từ chối yêu cầu của Tomie.
…Có phải tất cả nhân sự ngành y tế Nhật Bản đều vô trách nhiệm và nhàm chán như vậy không?
Hay là... bên trong có lý do nào khác.
Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng Sydel, cô cảm giác như mình lại sắp vướng vào chuyện gì đó, nhưng tình hình hiện tại khiến cô không có thời gian để suy nghĩ.
Sydel đã gửi những bức ảnh bằng chứng cô chụp cho cảnh sát, tuy nhiên, khi bấm vào bức ảnh lớn nhất, cô giật mình.
Vì ánh sáng quá tối nên lần đầu nhìn cô không nhận ra sự kỳ lạ của bức ảnh.
Người cảnh sát có chút kinh ngạc, giơ điện thoại về phía Sydel: “Đây là ảnh cô photoshop à?”
Sydel cau mày, “Không phải.”
Trong ảnh, tại một con hẻm thiếu sáng, trên tường, một người đàn ông dùng một tay che trán và nhìn về hướng camera điện thoại với vẻ mặt hung dữ.
Bên cạnh anh ta, cô gái dựa vào tường có mái tóc xõa đen dài như sa tanh, khuôn mặt trắng trẻo tỏa sáng trong bóng tối, đẹp đến chim sa cá lặn.
Chỉ là có một con d/ao găm c/ắm vào bụng cô ta mà thôi.
Nhưng đó không phải là điều khiến người ta sởn gai ốc.
Trong ảnh, một bên mặt của cô gái xinh đẹp này, từ tai đến sau đầu, thế mà... lại mọc ra một khuôn mặt hoàn chỉnh khác.
Khi cô ta nhìn lên thì thấy——
Cô gái tóc vàng trước mặt đặt túi đồ trên tay xuống, ánh mắt cũng hưng phấn không kém, không biết rút từ đâu ra một cái xà beng, háo hức xoay cổ tay.
Người phụ nữ bị rách miệng: “??”
Kịch bản này hình như không đúng lắm.
……
Một lúc sau, khi Sydel rời đi với túi đồ vừa mua cùng một chiếc kéo màu bạc và dính rỉ sét màu nâu đỏ cắm chéo bên trong.
Trước khi đi, cô còn chu đáo quàng khăn lại cho người phụ nữ và thắt nút, miễn cho cô ta hù dọa những người qua đường vô tội.
“Xấu xí không phải lỗi của chị, nhưng ra ngoài dọa người khác là chị sai.”
Rời khỏi cửa hàng, đi theo đèn đường qua ba chỗ rẽ là về đến trường.
Màn đêm buông xuống, bầu trời hoàn toàn tối đen, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh lập lòe. Ánh sáng từ đèn đường dường như cũng đang dần mờ đi.
……Tốt nhất là nên quay lại trường càng sớm càng tốt.
Một tay Sydel ôm Annabelle được đặt trong hộp quà, tay kia xách một túi đồ chứa chiếc kéo sắt to nặng nề, cô tăng tốc độ bước đi. May mắn thay, cô khá cao nên tầm nhìn không bị hộp quà che khuất.
Nhưng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Rẽ vào góc cua đầu tiên, Sydel đột nhiên nghe thấy tiếng thở nặng nề từ con hẻm tối tăm cách đó không xa, cùng giọng nói trong veo và ngọt ngào của một cô gái nhưng lại tỏ ra giận dữ và khinh thường.
“Này? Đêm khuya gọi tôi ra ngoài có chuyện gì vậy? Thời gian của tôi rất quý giá, không có thời gian rảnh để nói chuyện với loại phế vật như anh...”
Nhưng cô gái mới mắng được nửa chừng thì bị một tiếng “phập” rõ ràng cắt đứt.
Cô ta phát ra một tiếng kêu đau đớn yếu ớt.
Một con d/ao găm sáng bóng sắc bén đ/âm vào bụng cô gái.
Chàng trai lộ vẻ hung ác nhưng mê man với khuôn mặt méo mó và những đường gân nổi trên trán, đôi mắt đờ đẫn, con ngươi dãn nở, trong đôi mắt nâu chỉ toàn là khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa đáng hận của cô gái bên dưới.
“Cô đáng chếc... “ Anh ta đau đớn gầm gừ, muốn tiếp tục động tác, nhưng đột nhiên có thứ gì đó lao đến từ bên cạnh kèm theo tiếng gió rít.
“Cạch cạch.”
Sydel nhìn thấy rõ phía trước có một cặp nam nữ trẻ tuổi đang dựa vào tường, trông như sinh viên đại học, chàng trai đè chặt cô gái bên dưới, trong tay thấp thoáng lộ ra một nửa lưỡi d/ao sắc bén.
Cô nhận ra có điều không ổn——
Có vẻ như phía trước đang xảy một vụ giếc người.
Một nửa lưỡi d/ao đã đ/âm vào cơ thể cô gái nhỏ nhắn. Vì thể hình chênh lệch nên cô không nhìn thấy rõ ràng nạn nhân.
Tình thế rất khẩn cấp, mà khoảng cách giữa cô và hai người kia vẫn còn vài mét, thấy kẻ tấn công lại sắp tiếp tục động tác, Sydel ước lượng cân nặng của thứ đồ trong tay, không chút do dự, ném hộp quà về phía chàng trai kia.
Hộp quà bằng gỗ đập vào người, anh ta đau đớn ôm đầu, khuôn mặt méo mó vì tức giận và sự ghen tị tột độ quay sang nhìn Sydel, nhưng anh ta còn chưa kịp mở mồm tra hỏi, hay sử dụng bộ não rõ ràng không còn tỉnh táo của mình để nghĩ xem chuyện gì vừa xảy ra, thì đã bị đá ngã sõng soài.
Hộp quà văng sang một bên, nắp mở ra, con búp bê xinh đẹp bên trong “cạch” một tiếng rơi ra ngoài, lăn đến cạnh Sydel, nhưng lúc này cô không có thời gian để ý đến Annabelle, mà trước tiên xem xét tình hình của cô gái bị thương.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Sydel nửa quỳ xuống, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát và cấp cứu. Ánh mắt cô lướt đến phần bụng bị thương của cô gái, một con d/ao găm đã đ/âm vào một nửa, m/áu chảy tí tách nhuộm đỏ chiếc váy trắng.
Nhưng khi ánh mắt của Sydel nhìn lên, thấy khuôn mặt của cô gái, thì bất giác giật mình.
Cô gái này chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng làn da trắng nõn mịn màng, trong suốt như pha lê; đuôi mắt nhếch lên, dáng mắt rất đẹp, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng như viên đá chìm trong làn nước trong vắt; khuôn mặt của người này là dáng mặt trái xoan điển hình, điểm thêm một nốt ruồi lệ dưới mắt trái, đường nét khuôn mặt thanh tú, nhìn chung, vẻ đẹp của cô ta đã đạt đến mức hiếm có.
Đây là lần đầu tiên Sydel nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.
Cô sững sờ trong giây lát, nhưng chỉ mất vài giây để tỉnh táo lại, mắt nhìn xuống quan sát vết thương của cô gái, tiện mồm an ủi nạn nhân đang hoảng loạn và sợ hãi: “Đừng sợ, tôi đã báo cảnh sát rồi, còn chụp ảnh để làm bằng chứng nữa –“
“Tên kia không trốn thoát được đâu.”
Khi đến cứu người, vì đã ném Annabelle đi nên Sydel rảnh một tay, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh hiện trường hành hung, và khuôn mặt của tên hung thủ.
“Cô, sao cô nhiều chuyện quá vậy-“
Tuy nhiên, khi tên hung thủ nghe những gì Sydel nói, hình như cuối cùng cũng nhận ra hiện trường vụ giếc người của mình đã bị bại lộ. Anh ta hoảng loạn đứng dậy khỏi mặt đất và hét vào mặt Sydel như mất trí: “Tôi muốn giế con kh/ốn đó, vì cô ta là một con ch/ó cái! Cô ta đáng chếc!! Cô ta dám sử dụng số tiền tôi kiếm được từ v/ay nặng lãi và tr/ộm c/ướp, nhưng lại ngồi lên xe thằng khác sau lưng tôi. Cô ta chính là một con kh/ốn d/âm đãng, lẽ ra tôi phải giếc cô ta từ lâu rồi, vậy thì cô ta sẽ thuộc về một mình tôi...”
Cô gái dùng một tay che vùng bụng bị thương, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ bất lực nhìn Sydel, hoảng sợ nói: “Tôi, tôi không biết sao anh ta lại như vậy. Anh ta đột nhiên phát điên, biến thành một người khác...”
Sydel: “...”
“Mặc kệ cô ấy có làm gì đi nữa,” Cô cười khẩy và liếc nhìn lại chàng trai, nhưng không phải là đứng ra bênh vực cô gái, dù sao những việc như thế này là thật hay giả, ai đúng ai sai, cô không rõ.
Sydel không có hứng thú tham gia vào việc nhà của người khác, nhưng cô sẽ không chứng kiến một vụ án mạng xảy ra ngay trước mắt mình.
“Đó không phải là lý do để anh giếc người.” Sydel bình tĩnh nói: “Nếu cô ấy lừa tiền của anh, anh có thể báo cảnh sát để lấy lại.”
Nếu có thể tùy ý giếc người thì cảnh sát và cơ quan tư pháp có ích gì? Hơn nữa, giếc người dựa vào cảm tính và sự xúc động nhất thời cũng không giải quyết được vấn đề.
Ngược lại sẽ khiến bản thân phải chịu một kết cục tồi tệ hơn.
Nhưng chính bởi Sydel quay đầu nhìn lại chàng trai kia, nên cô không nhìn thấy ngay khoảnh khắc đó, trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái tái nhợt vì bị thương phía sau đột nhiên lộ ra ác ý.
Chàng trai với khuôn mặt xám ngoét lắc đầu, dường như cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, anh ta nghiến răng lảo đảo chạy ra khỏi con hẻm. Sydel đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo, dù sao thì điều quan trọng bây giờ là phải chăm sóc người bị thương.
Sydel quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô gái. Giọng nói của cô gái cũng rất dễ nghe. Cô ta nhìn Sydel và nói: “Cậu có thể xóa bức ảnh đó đi không?”
“Tôi không thích chụp ảnh,” cô gái xinh đẹp cau mày, có vẻ không vui: “Cậu đưa điện thoại cho tôi, để tôi xóa ảnh đi.”
Sydel: “...?” Chẳng lẽ hai người này cả nam lẫn nữ đều có bệnh sao?
Người đẹp thì bổ mắt, tuy cô thích khuôn mặt của cô gái này nhưng không thích đến mức giảm chỉ số IQ.
Cùng với câu nói ngu xuẩn vừa rồi, rất dễ khiến Sydel bắt đầu nghi ngờ rằng cặp đôi này… lẽ nào là một cặp lừa đảo?
Nhỡ đâu xóa ảnh rồi, đến khi cảnh sát tới, cô ta lại quay xe cắn cô một nhát thì sao?
Sydel nheo mắt, kỳ quái nhìn cô gái trên mặt đất, giọng điệu trở nên lạnh lùng, kiên quyết từ chối: “Không được.”
“Cậu!” Cô gái xinh đẹp có vẻ bị chọc tức, nhưng vừa nhả ra một từ thì đã đau đến gấp người. M/áu thấm đẫm chiếc váy trắng, nhưng không nhỏ xuống đất, hình như cô ta cố ý để m/áu chảy vào tay mình.
Không lâu sau khi cô gái đau đớn cúi gập người xuống, cảnh sát và xe cứu thương đã đến. Cô gái được đưa lên xe cấp cứu, lúc được người khác khiêng lên, mắt cá chân trắng ngần mang đôi tất ngắn màu trắng của cô ta đã vô tình chạm vào Annabelle đang nằm trên đất.
“Đây là thứ xấu xí gì vậy!”
Không biết có phải vì đã loại bỏ mối nguy hiểm cùng với số người có mặt ở hiện trường tăng lên hay không, cô gái không kiềm chế được tính tình, cô ta bất mãn nhấc chân đá con búp bê mà bản thân vừa chạm vào, tức giận chửi một câu.
Sau đó, trước khi lên xe cấp cứu, cô ta nhìn Sydel, đôi mắt cong lên: “Tôi tên là Kawakami Tomie, là sinh viên trường Đại học X. Dù tính tình không tốt lắm, nhưng tôi vẫn rất biết ơn cậu đã cứu giúp....Cậu cũng là sinh viên trường đại học X hả? Có thể cho tôi biết tên được không?”
Sydel nhìn cô tiểu thư có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính cách thực sự khó diễn tả này, thật sự không muốn liên quan gì đến một người như vậy.
Cô đáp: “Không được.”
Điều kỳ lạ là sau khi Sydel từ chối Tomie, các nhân viên cứu thương xung quanh cô ta đột nhiên nhìn Sydel. Ánh mắt của họ không giống đang nhìn một con người mà giống như đang nhìn một thứ rất lạ lùng.
“Cô ta lại từ chối yêu cầu của một cô gái xinh đẹp như vậy...”
Trước khi những người này lên xe, Sydel đã nghe thấy lời thì thầm của họ, như thể đang lên án cô vì đã từ chối yêu cầu của Tomie.
…Có phải tất cả nhân sự ngành y tế Nhật Bản đều vô trách nhiệm và nhàm chán như vậy không?
Hay là... bên trong có lý do nào khác.
Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng Sydel, cô cảm giác như mình lại sắp vướng vào chuyện gì đó, nhưng tình hình hiện tại khiến cô không có thời gian để suy nghĩ.
Sydel đã gửi những bức ảnh bằng chứng cô chụp cho cảnh sát, tuy nhiên, khi bấm vào bức ảnh lớn nhất, cô giật mình.
Vì ánh sáng quá tối nên lần đầu nhìn cô không nhận ra sự kỳ lạ của bức ảnh.
Người cảnh sát có chút kinh ngạc, giơ điện thoại về phía Sydel: “Đây là ảnh cô photoshop à?”
Sydel cau mày, “Không phải.”
Trong ảnh, tại một con hẻm thiếu sáng, trên tường, một người đàn ông dùng một tay che trán và nhìn về hướng camera điện thoại với vẻ mặt hung dữ.
Bên cạnh anh ta, cô gái dựa vào tường có mái tóc xõa đen dài như sa tanh, khuôn mặt trắng trẻo tỏa sáng trong bóng tối, đẹp đến chim sa cá lặn.
Chỉ là có một con d/ao găm c/ắm vào bụng cô ta mà thôi.
Nhưng đó không phải là điều khiến người ta sởn gai ốc.
Trong ảnh, một bên mặt của cô gái xinh đẹp này, từ tai đến sau đầu, thế mà... lại mọc ra một khuôn mặt hoàn chỉnh khác.