Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 81
Bánh xe ô tô chạy qua lớp bùn lầy khiến nước bùn b/ắn tung tóe.
Khi Sydel và John cùng lúc hét lên hai câu hoàn toàn trái ngược nhau, Colm đang lái xe bắt đầu cảm thấy lo lắng, trán toát mồ hôi lạnh.
"Cháu đang nói cái gì vậy?" John tức giận quay lại, rồi quay đầu nhìn Colm: "Mau dừng lại. Phía trước có thể là một người sống đó.”
Cho dù không cứu người thì cũng không thể cứ vậy mà tông thẳng vào người ta để đi qua được.
Đó không phải là giếc người sao?
Đúng lúc này, phía sau xe tải đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô rầm rầm đi tới.
Trong khu rừng, dưới cơn mưa tầm tã, một chiếc xe tải khác đột nhiên lao đến, đèn pha hai bên đầu xe sáng nhấp nháy.
Chiếc xe tải đó đang đuổi theo mấy người Sydel.
Sydel: "...Đừng dừng lại!"
Cô hít một hơi, lạnh lùng nói: " Cứ đâm thẳng cho tôi!"
Đó không phải là một người bình thường. Sydel đã nhìn thấy khuôn mặt dị dạng của hắn dưới ánh đèn thoáng qua. Dù chỉ trong chớp mắt, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng người này chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì.
Hơn nữa, ở khoảng cách hơn mười mét, và tốc độ lái xe của Colm cũng không nhanh lắm, nếu kẻ đó muốn tránh thì hoàn toàn có thể tránh được.
Trừ khi--
Vốn dĩ hắn không muốn tránh.
Sydel giương s/úng chĩa vào chiếc xe tải phía sau.
Charlie tặc lưỡi, gật đầu chán ghét: "Đúng vậy! Dám lao ra trước đầu xe trong một ngày mưa thế này, thì bị đâm cũng đáng đời.”
Penelope bật cười, giọng đầy phấn khích. Cô ta bám lên miếng đệm sau ghế dựa, gần như bị kẹp giữa Colm và John, cười to: "Đâm nó đi! Nghiền nát chúng!"
Trong một thoáng, John vừa kinh ngạc vừa tức giận. Anh ta không thể tưởng tượng được những kẻ đang ngồi trên xe này là loại người gì: "Mấy người..."
Colm nuốt nước bọt, ánh mắt lạnh lùng, nghe thấy lời của Sydel, có vẻ đã hạ quyết tâm, khi chỉ còn cách kẻ đó mười mấy mét, ông ta không dừng xe mà đột ngột đạp ga tăng tốc lao tới.
Thế là chiếc xe tải chở mấy người được trang bị đầy đủ vũ khí đã đâm thẳng vào người đang gục trên con đường lầy lội.
Ban đầu người đó nằm trên đường vẫy tay về phía xe tải, tuy nhiên chiếc xe tải không dừng lại như những du khách đi qua đây trước đó mà đâm thẳng tới.
Hình như người nằm trên mặt đất cho rằng những người trong xe chưa nhìn thấy mình, hắn hoảng loạn bò dậy, đứng giữa đường, dang tay ra và cố gắng ngăn xe tải lại.
"Đợi đã.”
Tiếng la hét liên tiếp của viên cảnh sát chẳng có tác dụng gì.
Penelope có vẻ chê cung tên của mình quá chậm, đôi mắt cô ta sáng lên, giật lấy chiếc nỏ từ tay Charlie và b/ắn vào “người” có khuôn mặt di dạng, thân hình cong vẹo đang liều mạng vẫy tay phía trước xe.
"Vút”
"Phập"
Mũi tên nỏ mang theo tiếng gió xuyên qua lớp kính trước của ô tô, b/ắn thẳng vào hốc mắt của tên dị dạng đó, máu b/ắn ra, ngay sau đó chiếc xe tông mạnh vào hắn.
Đầu tiên "người" chặn đường bị b/ắn ở cự ly gần, sau đó bị xe đâm thẳng vào, thân thể bị tông bay lên cao.
Âm thanh của xác thịt và sắt va vào nhau khiến người ta sợ hãi.
John lau hỗn hợp nước mưa và máu trên mặt, biểu cảm tê dại.
Colm quay lại, khó chịu trừng mắt nhìn Penelope: "Cô làm vỡ kính chắn gió rồi!"
“Ối chà,” Charlie vội vươn đến chắn trước người vợ, bất mãn nói: “Chúng tôi bị dầm mưa cả buổi trời, giờ các anh bị ướt một chút thì có làm sao?”
Kính chắn gió phía trước xe bị vỡ rồi, hai người đàn ông ngồi ở ghế trước bị mưa gió tạt thẳng vào mặt.
Colm: "..."
Ông ta khịt mũi, quay đầu tiếp tục lái xe.
Chỉ là lúc này tốc độ lái xe của ông ta đã nhanh hơn rất nhiều.
Một vật thể hình người bất ngờ bị hất văng lên, rơi xuống bên con đường trong rừng nơi chiếc xe tải đi qua.
Đương nhiên, hai tên dị dạng trên xe tải phía sau cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Sydel đang suy nghĩ xem nên b/ắn vào chỗ nào trên chiếc xe tải phía sau.
Nhưng cô còn chưa chưa kịp động thì chợt nghe thấy một tiếng s/úng.
Penelope giơ nỏ lên và đến gần cô, "Em b/ắn à?"
Sydel: "...Không."
Cô chợt nhận ra điều gì đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lạnh lùng nói với những người khác: "Cúi xuống, đừng thò đầu ra, bọn chúng có s/úng!"
Sau khi nhắc nhở những người khác, cô cúi người xuống, lấy đầu gối bên trái làm trụ, đặt s/úng lên tấm sắt chắn cuối thùng xe, một phát b/ắn vỡ kính chắn gió của chiếc xe đang đuổi theo.
Trong tầm nhìn tối tăm như thế này, không dễ để b/ắn trúng người nhưng lại rất dễ b/ắn vỡ một tấm kính có diện tích lớn.
Charlie kinh hoàng kéo Penelope qua rồi ấn cô ta xuống, nhưng bị người phụ nữ sốt ruột đẩy ra, "Trốn cái gì, xông lên.”
Cô ta đến gần Sydel, hào hứng giơ nỏ lên, hỏi nhỏ: "Tôi có thể b/ắn vỡ/ đầu chúng bằng cái này không?"
Sydel: "..." Cô dâu này trông có vẻ rất vui.
Cô cúi thấp đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Nếu chị b/ắn trúng."
Độ chính xác của s/úng đã giảm đi rất nhiều do ảnh hưởng của thời tiết, nhưng rõ ràng là Sydel không thể b/ắn trúng những tên dị dạng đó, thì đương nhiên chúng cũng không thể dễ dàng b/ắn trúng những người trên chiếc xe này được.
Chúng phớt lờ đồng bọn bị đâm trong rừng. Nước chảy trên đường mang theo màu máu, nhìn rõ mồn một dưới ánh đèn xe khiến ai thấy cũng phải giật mình.
Tốc độ xe của mấy tên dị dạng ngày càng nhanh hơn, chúng đuổi theo ngày càng gần. Thậm chí Sydel có thể nghe thấy tiếng ríu rít giận dữ của chúng.
Sydel rũ nước mưa đọng trong cổ áo khoác của mình.
Cô gái mảnh khảnh mặc áo mưa đen nửa ngồi xổm trên xe dưới trời mưa tầm tã, ngón tay thon gầy trắng nõn giữ chặt báng s/úng, đối mặt với những tên dị dạng đang đuổi theo phía sau qua một lớp sắt rỉ sét mỏng manh.
Cô cúi người xuống, đôi mắt sâu phẳng lặng, vẻ mặt bình tĩnh đến kinh ngạc.
“Penelope,” Sydel hơi nghiêng đầu, gọi người phụ nữ bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Chờ một lát nữa, tôi hô bắt đầu, thì chị b/ắn người bên phải nhé.”
Cô nghĩ đến hành vi kỳ lạ của cô dâu này, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy không yên tâm lắm, nên lại dặn dò thêm một câu: “Khi tôi bảo chị nằm xuống thì chị phải nằm xuống.”
Charlie dựa vào tấm chắn thùng xe, tức giận nhỏ giọng hét lên: "Này, cô dựa vào đâu mà ra lệnh cho vợ tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy...”
Lời nói của anh ta bị mưa gió át đi, hai cô gái phía trước không định để ý đến anh ta. Penelope đã quen với việc sử dụng nỏ, vui vẻ đáp: "Được."
Belch rụt đầu né sang một bên, tiện tay kéo Charlie đang nằm trên xe: "Anh có muốn nằm bò qua đây một chút không? Ở trong góc sẽ an toàn hơn."
Charlie: "..."
Anh ta có chút xấu hổ nhặt cung tên lên: “Cậu đừng nghĩ tôi cũng là loại co đầu rụt cổ như cậu.”
Vừa nói, anh ta vừa đeo vũ khí vào, cẩn thận di chuyển về phía vợ: "Em yêu..."
Penelope đang nghe Sydel nhỏ giọng dặn dò cô ta, nghe tiếng chồng mình thì mất kiên nhẫn dùng khuỷu tay đẩy anh ta ra: "Bây giờ em không rảnh, tránh xa em ra."
Charlie: "..." Anh ta giận dữ trừng mắt nhìn cô gái tóc vàng.
Con bé này thích cướp vợ người khác lắm à?
Sydel lơ đãng liếc nhìn anh ta.
Nhân tiện đánh giá Charlie một lượt, tầm ngắm trong mưa không chuẩn, ngay cả s/úng cũng không b/ắn trúng chứ đừng nói đến cung tên.
Người đàn ông co ro trong xe như gà nhúng nước, trông còn không đáng tin bằng Penelope.
Vậy thì tạm thời bỏ qua anh ta đi, trông dáng vẻ chẳng có ích gì cả.
Nếu Penelope đáng tin cậy, chắc một lần là có thể đối phó với hai tên dị dạng đang đuổi theo sau.
Tên dị dạng bên phải là tên đang điều khiển ô tô.
Tiếng s/úng vang lên, nhưng hình như những tên dị dạng đó cũng biết mình b/ắn trượt. Chúng phát ra những âm thanh chói tai, như thể đang giận dữ mắng chửi.
Sydel không biết chúng có bao nhiêu vũ khí nên cô chỉ có thể nhờ Penelope đánh lạc hướng kẻ đang lái xe trước.
"Tóm lại, chị phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
Sự thật đã chứng minh rằng Penelope không đáng tin cậy.
Cô dâu vui vẻ gật đầu, sau đó lúc cô ta trườn người ra bắt đầu b/ắn thì đã hơi mất kiểm soát rồi.
Chiếc nỏ có kính ngắm với tốc độ b/ắn rất nhanh, khi cô ta bắt đầu b/ắn vào chiếc xe phía sau, giữa hai chiếc xe vẫn còn khoảng cách hàng chục mét.
"Vút——"
Tiếng mũi tên b/ắn ra rất vang dội nhưng cuối cùng lại giống như cá lặn xuống biển, lặng lẽ mất tích.
Nhưng Sydel cũng đã đạt được mục đích.
Penelope ở bên cạnh b/ắn điên cuồng, hiển nhiên khiến tên dị dạng lái xe luống cuống tay chân.
Chỉ có hai tên dị dạng ngồi phía trước xe, môt tên lái xe vậy thì tên cầm s/úng tất nhiên là đứa còn lại.
Sydel nhân cơ hội ngắm chuẩn vào tên cầm s/úng, khi chiếc xe phía sau mất lái thì không do dự b/ắn một phát.
Số đạn dự trữ của Charlie rất nhiều, Sydel không phải lo hết đạn. Cô nhanh chóng b/ắn gần mười phát đạn, nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
“Ahhh-” Tên dị dạng có thể gọi là quái vật hình như phát ra một âm thanh đau đớn.
Chiếc xe đuổi theo phía sau dừng lại.
Sydel cúi người xuống, lau nước trên mặt, cùng lúc nhanh chóng nói: "Nằm xuống!"
Cô ra lệnh cho Penelope.
Nhưng tình huống đã vượt ngoài kế hoạch của Sydel, hay nói cách khác – tâm trạng của Penelope đã mất kiểm soát.
Dường như cô ta không nghe thấy gì, vẫn hưng phấn lộ cơ thể ra ngoài tấm chắn thùng xe, thậm chí còn bắt đầu nhắm b/ắn.
Sydel tức phát nghẹn. Cô muốn đưa tay ra và kéo Penelope xuống, nhưng đã quá muộn.
"Pằng--"
Tiếng s/úng nổ chát chúa vang lên.
Sau phát s/úng không phải là tiếng đạn ghim vào vỏ xe nữa, mà là tiếng phập rất trầm.
Sydel: "..."
Nhìn xem, đây là kết quả của sự bất tuân đó.
Cô lạnh lùng lại lau nước mưa trên mặt, nhìn người phụ nữ bên cạnh ngã xuống thùng xe. Charlie bò tới, lo lắng ôm lấy Penelope, giận dữ gầm gừ với Sydel: "Cô nhìn đi. Tôi đã bảo cô đừng để cô ấy làm những việc nguy hiểm như vậy rồi mà."
"Anh la hét cái gì?!"
Lời quở trách bất mãn này không phải do Sydel nói ra mà là từ miệng Penelope.
Người phụ nữ đau đớn ôm vai. Cô ta thật may mắn, phát đạn không trúng vào phần trọng yếu mà chỉ trúng vào đầu vai. Dù vậy, máu vẫn chảy ra nhuộm đỏ cả chiếc váy cưới trắng.
Cô ta rít lên đau đớn, vừa rên rỉ vừa trừng mắt nhìn Charlie: "Anh đang mắng ai vậy?"
"Sydel đang làm tất cả vì chúng ta."
Charlie không thể tin được: "...Anh đang quan tâm đến em thôi mà!"
Penelope cau mày: "Vậy sự quan tâm của anh có tác dụng gì với tình hình hiện tại hả? Đồ đàn ông vô dụng!"
Charlie: "..." Mịa nó, tại sao?
Chỉ trong một buổi chiều, dường như vợ anh ta đã trở thành vợ người khác.
Sydel không có tâm trạng quan tâm đến cặp vợ chồng này.
Cô hít một hơi, nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, chủ chiếc xe phía sau có vẻ bị chọc tức, hắn tăng ga lao nhanh tới, kèm theo tiếng s/úng nổ lẫn trong tiếng mưa.
Sydel phản ứng lại, giờ không nhìn cô cũng biết tính huống phía sau thế nào.
Hình như đám dị dạng kia có tổng cộng 3 tên.
Đầu tiên một tên bị đâm chếc, sau đó một tên khác bị b/ắn chếc.
Chỉ còn lại kẻ đang lái xe, dường như không thể chấp nhận được tình hình hiện tại, hắn điên cuồng tăng tốc lao tới. Không chỉ vậy, hắn vừa tăng tốc xe vừa dùng vũ khí b/ắn loạn lên.
Sydel cảm thấy hơi lo lắng.
Đây chắc chắn là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, mặc dù đối phương chỉ còn lại một tên, nhưng tên này có vẻ đã mất trí.
Trong thời tiết mưa bão lớn và đường lầy lội như thế này, việc lái xe nhanh hơn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Nhưng hắn không những tăng tốc để đuổi kịp mà còn điều khiển vô lăng chỉ bằng một tay, tay còn lại liên tục b/ắn s/úng.
Tình huống này... cực kỳ bất lợi cho đám người Sydel trên chiếc xe phía trước.
Sydel:......
Cô bị đau đầu.
Penelope b/ắn nỏ lâu như vậy mà không b/ắn trúng tên dị dạng đang lái xe lấy một phát nào sao?
Ôi, người đàn bà vô dụng.
Bây giờ không thể không tìm cách trốn thoát. Tên dị dạng phía sau đang b/ắn loạn, nên không ai dám thò đầu ra ngoài.
Sydel suy đi tính lại rồi lớn tiếng nói với hai người ngồi ở ghế lái phía trước: "Chú cảnh sát, cháu có thể mượn khẩu s/úng của chú một lát được không?"
Với cường độ hỏa lực dày đặc như hiện tại, rõ ràng cung tên và nỏ không có tác dụng.
Tốt nhất là nên tìm vũ khí cho Charlie, tạm thời anh ta vẫn có thể sử dụng được.
"Ném s/úng của chú qua đây," Thấy John không phản đối, Sydel nói, "Giờ sau lưng chúng ta có một con quái vật..."
Chưa kịp nói xong, cô chợt nhìn thấy John di chuyển, người đàn ông linh hoạt thò đầu ra từ ghế phụ, động tác lưu loát lại nhanh nhẹn leo ra thùng xe, trầm giọng uy nghiêm nói: “Không cần ném s/úng, để tôi giúp...…”
Anh ta chưa kịp nói xong thì lại có một tiếng phập khác vang lên.
Sydel nhìn thấy người đàn ông nhanh chóng cúi người xuống, đau đớn ôm lấy chân trái đang chảy máu của mình.
Sydel: “…” Cô không bảo người này tới đâu nhé.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, lại lau nước trên mặt.
Mịa nó, tại sao.
Tại sao bọn họ một người rồi hai người chẳng ai chịu nghe lời vậy?
Charlie kinh hãi: "Sĩ quan, anh..."
John: “…Tôi vừa nghe có một người bị thương nên định đến giúp.” Anh ta nói dối.
Chỉ là John không dám tin tưởng những người này và cũng không muốn tùy tiện ném vũ khí tự vệ cho họ, nên anh ta mới dựa vào thân phận cảnh sát của mình, rất tự tin trèo ra định xem xét tình hình.
Sau đó anh ta bị một tên dị dạng đang b/ắn như điên b/ắn trúng vào đùi.
Sydel: "..."
Được rồi, bây giờ lại mất thêm một chiến sĩ nữa.
Âm thanh chiếc xe phía sau đuổi theo ngày càng lớn, Sydel nghi ngờ rằng thậm chí tên dị dạng đó có thể muốn tông thẳng đến với ý định cảm tử.
Cô không muốn nhìn những người đã làm mình thất vọng đến cùng cực này nữa, thế nên cô cởi áo mưa ra - loại chất liệu không co giãn nhiều này có lẽ chốc nữa sẽ làm vướng tay vướng chân cô.
Một bên, John bò đến góc xe và băng bó vết thương bằng mảnh vải xé từ quần áo. Trong khi băng bó, anh ta dạy Charlie cách xử lý vết thương do đạn b/ắn của Penelope.
Sau khi cởi áo mưa ra, những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống người Sydel.
Cô nhanh chóng bị ướt, quần áo dính chặt vào da thịt, để lộ những đường nét duyên dáng, vòng eo thon gọn hiện rõ trong mưa.
Sydel so sánh kích thước cơ thể của mình, thấp người chậm rãi bò đến gần đầu xe, nhỏ giọng hỏi tài xế Colm một bó dây thừng.
Chiếc xe tải chở x/ác chếc như của Colm có rất nhiều dụng cụ.
Sợi dây thừng vẫn còn dính máu, mùi tanh hôi xộc vào mũi, Sydel vô cảm cầm lấy, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, cô nhặt chiếc cưa máy lớn trong góc rồi dùng dây thừng buộc nó vào người.
Mùi trên sợi dây thừng quá nồng khiến Sydel đột nhiên có ảo giác rằng mình cũng là một cái x/ác đang bị xử lý.
Haizz.
Đúng là không nên trông cậy vào người khác, cô thật sự rất ngu ngốc, thật đó. Đáng lẽ cô phải biết điều này sớm hơn.
Cô buộc chiếc cưa máy vào người, lưỡi cưa sắc bén để trước người, miễn cưỡng được coi là nửa bộ giáp.
Dù không thể bảo vệ được đầu nhưng Sydel cá rằng tên dị dạng đó có lẽ không thể b/ắn chính xác đến vậy.
Tên dị dạng đuổi theo phía sau không cần mạng, nhưng Colm vẫn muốn về nhà an toàn. Ông ta lái xe không nhanh bằng tên đó, sớm muộn cũng bị đuổi kịp.
Nếu cứ trơ mắt nhìn tên đó đuổi kịp rồi xả s/úng liên tục thì quyền chủ động sẽ rơi vào tay hắn.
Sydel không định đợi đến lúc đó.
Cô sẵn sàng đánh cược và chơi một ván lớn.
Hôm nay dù tử thần có đến cũng đừng nghĩ đến việc ngăn cô về nhà.
Bò ngang qua viên cảnh sát John, cô tiện tay lấy khẩu s/úng ngắn trên thắt lưng anh ta, John do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng không biết vì sao mà anh ta đành ngậm miệng lại với cảm giác tội lỗi.
Mang theo một khẩu s/úng săn rõ ràng là bất tiện nên Sydel thử s/úng ngắn, lặng lẽ dựa vào tấm sắt chắn cuối xe, di chuyển ngón tay đến ổ khóa, rồi rút then gài sắt dài.
Ngón tay thon gầy trắng nõn của cô ấn giữ móc khóa, từ phía sau xe nhìn qua thì thùng xe vẫn đang đóng như trước.
Nhưng chỉ cần Sydel buông tay, tấm sắt sẽ mở ra ngay lập tức.
Nói cách khác, cô có thể nhảy ra khỏi xe bất cứ lúc nào cô muốn.
Cô gái hít thở chậm lại, điều chỉnh tư thế, áp sát vào tấm chắn sắt, mắt nhìn xuống.
……Sắp đến rồi
Khi Sydel và John cùng lúc hét lên hai câu hoàn toàn trái ngược nhau, Colm đang lái xe bắt đầu cảm thấy lo lắng, trán toát mồ hôi lạnh.
"Cháu đang nói cái gì vậy?" John tức giận quay lại, rồi quay đầu nhìn Colm: "Mau dừng lại. Phía trước có thể là một người sống đó.”
Cho dù không cứu người thì cũng không thể cứ vậy mà tông thẳng vào người ta để đi qua được.
Đó không phải là giếc người sao?
Đúng lúc này, phía sau xe tải đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô rầm rầm đi tới.
Trong khu rừng, dưới cơn mưa tầm tã, một chiếc xe tải khác đột nhiên lao đến, đèn pha hai bên đầu xe sáng nhấp nháy.
Chiếc xe tải đó đang đuổi theo mấy người Sydel.
Sydel: "...Đừng dừng lại!"
Cô hít một hơi, lạnh lùng nói: " Cứ đâm thẳng cho tôi!"
Đó không phải là một người bình thường. Sydel đã nhìn thấy khuôn mặt dị dạng của hắn dưới ánh đèn thoáng qua. Dù chỉ trong chớp mắt, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng người này chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì.
Hơn nữa, ở khoảng cách hơn mười mét, và tốc độ lái xe của Colm cũng không nhanh lắm, nếu kẻ đó muốn tránh thì hoàn toàn có thể tránh được.
Trừ khi--
Vốn dĩ hắn không muốn tránh.
Sydel giương s/úng chĩa vào chiếc xe tải phía sau.
Charlie tặc lưỡi, gật đầu chán ghét: "Đúng vậy! Dám lao ra trước đầu xe trong một ngày mưa thế này, thì bị đâm cũng đáng đời.”
Penelope bật cười, giọng đầy phấn khích. Cô ta bám lên miếng đệm sau ghế dựa, gần như bị kẹp giữa Colm và John, cười to: "Đâm nó đi! Nghiền nát chúng!"
Trong một thoáng, John vừa kinh ngạc vừa tức giận. Anh ta không thể tưởng tượng được những kẻ đang ngồi trên xe này là loại người gì: "Mấy người..."
Colm nuốt nước bọt, ánh mắt lạnh lùng, nghe thấy lời của Sydel, có vẻ đã hạ quyết tâm, khi chỉ còn cách kẻ đó mười mấy mét, ông ta không dừng xe mà đột ngột đạp ga tăng tốc lao tới.
Thế là chiếc xe tải chở mấy người được trang bị đầy đủ vũ khí đã đâm thẳng vào người đang gục trên con đường lầy lội.
Ban đầu người đó nằm trên đường vẫy tay về phía xe tải, tuy nhiên chiếc xe tải không dừng lại như những du khách đi qua đây trước đó mà đâm thẳng tới.
Hình như người nằm trên mặt đất cho rằng những người trong xe chưa nhìn thấy mình, hắn hoảng loạn bò dậy, đứng giữa đường, dang tay ra và cố gắng ngăn xe tải lại.
"Đợi đã.”
Tiếng la hét liên tiếp của viên cảnh sát chẳng có tác dụng gì.
Penelope có vẻ chê cung tên của mình quá chậm, đôi mắt cô ta sáng lên, giật lấy chiếc nỏ từ tay Charlie và b/ắn vào “người” có khuôn mặt di dạng, thân hình cong vẹo đang liều mạng vẫy tay phía trước xe.
"Vút”
"Phập"
Mũi tên nỏ mang theo tiếng gió xuyên qua lớp kính trước của ô tô, b/ắn thẳng vào hốc mắt của tên dị dạng đó, máu b/ắn ra, ngay sau đó chiếc xe tông mạnh vào hắn.
Đầu tiên "người" chặn đường bị b/ắn ở cự ly gần, sau đó bị xe đâm thẳng vào, thân thể bị tông bay lên cao.
Âm thanh của xác thịt và sắt va vào nhau khiến người ta sợ hãi.
John lau hỗn hợp nước mưa và máu trên mặt, biểu cảm tê dại.
Colm quay lại, khó chịu trừng mắt nhìn Penelope: "Cô làm vỡ kính chắn gió rồi!"
“Ối chà,” Charlie vội vươn đến chắn trước người vợ, bất mãn nói: “Chúng tôi bị dầm mưa cả buổi trời, giờ các anh bị ướt một chút thì có làm sao?”
Kính chắn gió phía trước xe bị vỡ rồi, hai người đàn ông ngồi ở ghế trước bị mưa gió tạt thẳng vào mặt.
Colm: "..."
Ông ta khịt mũi, quay đầu tiếp tục lái xe.
Chỉ là lúc này tốc độ lái xe của ông ta đã nhanh hơn rất nhiều.
Một vật thể hình người bất ngờ bị hất văng lên, rơi xuống bên con đường trong rừng nơi chiếc xe tải đi qua.
Đương nhiên, hai tên dị dạng trên xe tải phía sau cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Sydel đang suy nghĩ xem nên b/ắn vào chỗ nào trên chiếc xe tải phía sau.
Nhưng cô còn chưa chưa kịp động thì chợt nghe thấy một tiếng s/úng.
Penelope giơ nỏ lên và đến gần cô, "Em b/ắn à?"
Sydel: "...Không."
Cô chợt nhận ra điều gì đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lạnh lùng nói với những người khác: "Cúi xuống, đừng thò đầu ra, bọn chúng có s/úng!"
Sau khi nhắc nhở những người khác, cô cúi người xuống, lấy đầu gối bên trái làm trụ, đặt s/úng lên tấm sắt chắn cuối thùng xe, một phát b/ắn vỡ kính chắn gió của chiếc xe đang đuổi theo.
Trong tầm nhìn tối tăm như thế này, không dễ để b/ắn trúng người nhưng lại rất dễ b/ắn vỡ một tấm kính có diện tích lớn.
Charlie kinh hoàng kéo Penelope qua rồi ấn cô ta xuống, nhưng bị người phụ nữ sốt ruột đẩy ra, "Trốn cái gì, xông lên.”
Cô ta đến gần Sydel, hào hứng giơ nỏ lên, hỏi nhỏ: "Tôi có thể b/ắn vỡ/ đầu chúng bằng cái này không?"
Sydel: "..." Cô dâu này trông có vẻ rất vui.
Cô cúi thấp đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Nếu chị b/ắn trúng."
Độ chính xác của s/úng đã giảm đi rất nhiều do ảnh hưởng của thời tiết, nhưng rõ ràng là Sydel không thể b/ắn trúng những tên dị dạng đó, thì đương nhiên chúng cũng không thể dễ dàng b/ắn trúng những người trên chiếc xe này được.
Chúng phớt lờ đồng bọn bị đâm trong rừng. Nước chảy trên đường mang theo màu máu, nhìn rõ mồn một dưới ánh đèn xe khiến ai thấy cũng phải giật mình.
Tốc độ xe của mấy tên dị dạng ngày càng nhanh hơn, chúng đuổi theo ngày càng gần. Thậm chí Sydel có thể nghe thấy tiếng ríu rít giận dữ của chúng.
Sydel rũ nước mưa đọng trong cổ áo khoác của mình.
Cô gái mảnh khảnh mặc áo mưa đen nửa ngồi xổm trên xe dưới trời mưa tầm tã, ngón tay thon gầy trắng nõn giữ chặt báng s/úng, đối mặt với những tên dị dạng đang đuổi theo phía sau qua một lớp sắt rỉ sét mỏng manh.
Cô cúi người xuống, đôi mắt sâu phẳng lặng, vẻ mặt bình tĩnh đến kinh ngạc.
“Penelope,” Sydel hơi nghiêng đầu, gọi người phụ nữ bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Chờ một lát nữa, tôi hô bắt đầu, thì chị b/ắn người bên phải nhé.”
Cô nghĩ đến hành vi kỳ lạ của cô dâu này, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy không yên tâm lắm, nên lại dặn dò thêm một câu: “Khi tôi bảo chị nằm xuống thì chị phải nằm xuống.”
Charlie dựa vào tấm chắn thùng xe, tức giận nhỏ giọng hét lên: "Này, cô dựa vào đâu mà ra lệnh cho vợ tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy...”
Lời nói của anh ta bị mưa gió át đi, hai cô gái phía trước không định để ý đến anh ta. Penelope đã quen với việc sử dụng nỏ, vui vẻ đáp: "Được."
Belch rụt đầu né sang một bên, tiện tay kéo Charlie đang nằm trên xe: "Anh có muốn nằm bò qua đây một chút không? Ở trong góc sẽ an toàn hơn."
Charlie: "..."
Anh ta có chút xấu hổ nhặt cung tên lên: “Cậu đừng nghĩ tôi cũng là loại co đầu rụt cổ như cậu.”
Vừa nói, anh ta vừa đeo vũ khí vào, cẩn thận di chuyển về phía vợ: "Em yêu..."
Penelope đang nghe Sydel nhỏ giọng dặn dò cô ta, nghe tiếng chồng mình thì mất kiên nhẫn dùng khuỷu tay đẩy anh ta ra: "Bây giờ em không rảnh, tránh xa em ra."
Charlie: "..." Anh ta giận dữ trừng mắt nhìn cô gái tóc vàng.
Con bé này thích cướp vợ người khác lắm à?
Sydel lơ đãng liếc nhìn anh ta.
Nhân tiện đánh giá Charlie một lượt, tầm ngắm trong mưa không chuẩn, ngay cả s/úng cũng không b/ắn trúng chứ đừng nói đến cung tên.
Người đàn ông co ro trong xe như gà nhúng nước, trông còn không đáng tin bằng Penelope.
Vậy thì tạm thời bỏ qua anh ta đi, trông dáng vẻ chẳng có ích gì cả.
Nếu Penelope đáng tin cậy, chắc một lần là có thể đối phó với hai tên dị dạng đang đuổi theo sau.
Tên dị dạng bên phải là tên đang điều khiển ô tô.
Tiếng s/úng vang lên, nhưng hình như những tên dị dạng đó cũng biết mình b/ắn trượt. Chúng phát ra những âm thanh chói tai, như thể đang giận dữ mắng chửi.
Sydel không biết chúng có bao nhiêu vũ khí nên cô chỉ có thể nhờ Penelope đánh lạc hướng kẻ đang lái xe trước.
"Tóm lại, chị phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
Sự thật đã chứng minh rằng Penelope không đáng tin cậy.
Cô dâu vui vẻ gật đầu, sau đó lúc cô ta trườn người ra bắt đầu b/ắn thì đã hơi mất kiểm soát rồi.
Chiếc nỏ có kính ngắm với tốc độ b/ắn rất nhanh, khi cô ta bắt đầu b/ắn vào chiếc xe phía sau, giữa hai chiếc xe vẫn còn khoảng cách hàng chục mét.
"Vút——"
Tiếng mũi tên b/ắn ra rất vang dội nhưng cuối cùng lại giống như cá lặn xuống biển, lặng lẽ mất tích.
Nhưng Sydel cũng đã đạt được mục đích.
Penelope ở bên cạnh b/ắn điên cuồng, hiển nhiên khiến tên dị dạng lái xe luống cuống tay chân.
Chỉ có hai tên dị dạng ngồi phía trước xe, môt tên lái xe vậy thì tên cầm s/úng tất nhiên là đứa còn lại.
Sydel nhân cơ hội ngắm chuẩn vào tên cầm s/úng, khi chiếc xe phía sau mất lái thì không do dự b/ắn một phát.
Số đạn dự trữ của Charlie rất nhiều, Sydel không phải lo hết đạn. Cô nhanh chóng b/ắn gần mười phát đạn, nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
“Ahhh-” Tên dị dạng có thể gọi là quái vật hình như phát ra một âm thanh đau đớn.
Chiếc xe đuổi theo phía sau dừng lại.
Sydel cúi người xuống, lau nước trên mặt, cùng lúc nhanh chóng nói: "Nằm xuống!"
Cô ra lệnh cho Penelope.
Nhưng tình huống đã vượt ngoài kế hoạch của Sydel, hay nói cách khác – tâm trạng của Penelope đã mất kiểm soát.
Dường như cô ta không nghe thấy gì, vẫn hưng phấn lộ cơ thể ra ngoài tấm chắn thùng xe, thậm chí còn bắt đầu nhắm b/ắn.
Sydel tức phát nghẹn. Cô muốn đưa tay ra và kéo Penelope xuống, nhưng đã quá muộn.
"Pằng--"
Tiếng s/úng nổ chát chúa vang lên.
Sau phát s/úng không phải là tiếng đạn ghim vào vỏ xe nữa, mà là tiếng phập rất trầm.
Sydel: "..."
Nhìn xem, đây là kết quả của sự bất tuân đó.
Cô lạnh lùng lại lau nước mưa trên mặt, nhìn người phụ nữ bên cạnh ngã xuống thùng xe. Charlie bò tới, lo lắng ôm lấy Penelope, giận dữ gầm gừ với Sydel: "Cô nhìn đi. Tôi đã bảo cô đừng để cô ấy làm những việc nguy hiểm như vậy rồi mà."
"Anh la hét cái gì?!"
Lời quở trách bất mãn này không phải do Sydel nói ra mà là từ miệng Penelope.
Người phụ nữ đau đớn ôm vai. Cô ta thật may mắn, phát đạn không trúng vào phần trọng yếu mà chỉ trúng vào đầu vai. Dù vậy, máu vẫn chảy ra nhuộm đỏ cả chiếc váy cưới trắng.
Cô ta rít lên đau đớn, vừa rên rỉ vừa trừng mắt nhìn Charlie: "Anh đang mắng ai vậy?"
"Sydel đang làm tất cả vì chúng ta."
Charlie không thể tin được: "...Anh đang quan tâm đến em thôi mà!"
Penelope cau mày: "Vậy sự quan tâm của anh có tác dụng gì với tình hình hiện tại hả? Đồ đàn ông vô dụng!"
Charlie: "..." Mịa nó, tại sao?
Chỉ trong một buổi chiều, dường như vợ anh ta đã trở thành vợ người khác.
Sydel không có tâm trạng quan tâm đến cặp vợ chồng này.
Cô hít một hơi, nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, chủ chiếc xe phía sau có vẻ bị chọc tức, hắn tăng ga lao nhanh tới, kèm theo tiếng s/úng nổ lẫn trong tiếng mưa.
Sydel phản ứng lại, giờ không nhìn cô cũng biết tính huống phía sau thế nào.
Hình như đám dị dạng kia có tổng cộng 3 tên.
Đầu tiên một tên bị đâm chếc, sau đó một tên khác bị b/ắn chếc.
Chỉ còn lại kẻ đang lái xe, dường như không thể chấp nhận được tình hình hiện tại, hắn điên cuồng tăng tốc lao tới. Không chỉ vậy, hắn vừa tăng tốc xe vừa dùng vũ khí b/ắn loạn lên.
Sydel cảm thấy hơi lo lắng.
Đây chắc chắn là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, mặc dù đối phương chỉ còn lại một tên, nhưng tên này có vẻ đã mất trí.
Trong thời tiết mưa bão lớn và đường lầy lội như thế này, việc lái xe nhanh hơn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Nhưng hắn không những tăng tốc để đuổi kịp mà còn điều khiển vô lăng chỉ bằng một tay, tay còn lại liên tục b/ắn s/úng.
Tình huống này... cực kỳ bất lợi cho đám người Sydel trên chiếc xe phía trước.
Sydel:......
Cô bị đau đầu.
Penelope b/ắn nỏ lâu như vậy mà không b/ắn trúng tên dị dạng đang lái xe lấy một phát nào sao?
Ôi, người đàn bà vô dụng.
Bây giờ không thể không tìm cách trốn thoát. Tên dị dạng phía sau đang b/ắn loạn, nên không ai dám thò đầu ra ngoài.
Sydel suy đi tính lại rồi lớn tiếng nói với hai người ngồi ở ghế lái phía trước: "Chú cảnh sát, cháu có thể mượn khẩu s/úng của chú một lát được không?"
Với cường độ hỏa lực dày đặc như hiện tại, rõ ràng cung tên và nỏ không có tác dụng.
Tốt nhất là nên tìm vũ khí cho Charlie, tạm thời anh ta vẫn có thể sử dụng được.
"Ném s/úng của chú qua đây," Thấy John không phản đối, Sydel nói, "Giờ sau lưng chúng ta có một con quái vật..."
Chưa kịp nói xong, cô chợt nhìn thấy John di chuyển, người đàn ông linh hoạt thò đầu ra từ ghế phụ, động tác lưu loát lại nhanh nhẹn leo ra thùng xe, trầm giọng uy nghiêm nói: “Không cần ném s/úng, để tôi giúp...…”
Anh ta chưa kịp nói xong thì lại có một tiếng phập khác vang lên.
Sydel nhìn thấy người đàn ông nhanh chóng cúi người xuống, đau đớn ôm lấy chân trái đang chảy máu của mình.
Sydel: “…” Cô không bảo người này tới đâu nhé.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, lại lau nước trên mặt.
Mịa nó, tại sao.
Tại sao bọn họ một người rồi hai người chẳng ai chịu nghe lời vậy?
Charlie kinh hãi: "Sĩ quan, anh..."
John: “…Tôi vừa nghe có một người bị thương nên định đến giúp.” Anh ta nói dối.
Chỉ là John không dám tin tưởng những người này và cũng không muốn tùy tiện ném vũ khí tự vệ cho họ, nên anh ta mới dựa vào thân phận cảnh sát của mình, rất tự tin trèo ra định xem xét tình hình.
Sau đó anh ta bị một tên dị dạng đang b/ắn như điên b/ắn trúng vào đùi.
Sydel: "..."
Được rồi, bây giờ lại mất thêm một chiến sĩ nữa.
Âm thanh chiếc xe phía sau đuổi theo ngày càng lớn, Sydel nghi ngờ rằng thậm chí tên dị dạng đó có thể muốn tông thẳng đến với ý định cảm tử.
Cô không muốn nhìn những người đã làm mình thất vọng đến cùng cực này nữa, thế nên cô cởi áo mưa ra - loại chất liệu không co giãn nhiều này có lẽ chốc nữa sẽ làm vướng tay vướng chân cô.
Một bên, John bò đến góc xe và băng bó vết thương bằng mảnh vải xé từ quần áo. Trong khi băng bó, anh ta dạy Charlie cách xử lý vết thương do đạn b/ắn của Penelope.
Sau khi cởi áo mưa ra, những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống người Sydel.
Cô nhanh chóng bị ướt, quần áo dính chặt vào da thịt, để lộ những đường nét duyên dáng, vòng eo thon gọn hiện rõ trong mưa.
Sydel so sánh kích thước cơ thể của mình, thấp người chậm rãi bò đến gần đầu xe, nhỏ giọng hỏi tài xế Colm một bó dây thừng.
Chiếc xe tải chở x/ác chếc như của Colm có rất nhiều dụng cụ.
Sợi dây thừng vẫn còn dính máu, mùi tanh hôi xộc vào mũi, Sydel vô cảm cầm lấy, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, cô nhặt chiếc cưa máy lớn trong góc rồi dùng dây thừng buộc nó vào người.
Mùi trên sợi dây thừng quá nồng khiến Sydel đột nhiên có ảo giác rằng mình cũng là một cái x/ác đang bị xử lý.
Haizz.
Đúng là không nên trông cậy vào người khác, cô thật sự rất ngu ngốc, thật đó. Đáng lẽ cô phải biết điều này sớm hơn.
Cô buộc chiếc cưa máy vào người, lưỡi cưa sắc bén để trước người, miễn cưỡng được coi là nửa bộ giáp.
Dù không thể bảo vệ được đầu nhưng Sydel cá rằng tên dị dạng đó có lẽ không thể b/ắn chính xác đến vậy.
Tên dị dạng đuổi theo phía sau không cần mạng, nhưng Colm vẫn muốn về nhà an toàn. Ông ta lái xe không nhanh bằng tên đó, sớm muộn cũng bị đuổi kịp.
Nếu cứ trơ mắt nhìn tên đó đuổi kịp rồi xả s/úng liên tục thì quyền chủ động sẽ rơi vào tay hắn.
Sydel không định đợi đến lúc đó.
Cô sẵn sàng đánh cược và chơi một ván lớn.
Hôm nay dù tử thần có đến cũng đừng nghĩ đến việc ngăn cô về nhà.
Bò ngang qua viên cảnh sát John, cô tiện tay lấy khẩu s/úng ngắn trên thắt lưng anh ta, John do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng không biết vì sao mà anh ta đành ngậm miệng lại với cảm giác tội lỗi.
Mang theo một khẩu s/úng săn rõ ràng là bất tiện nên Sydel thử s/úng ngắn, lặng lẽ dựa vào tấm sắt chắn cuối xe, di chuyển ngón tay đến ổ khóa, rồi rút then gài sắt dài.
Ngón tay thon gầy trắng nõn của cô ấn giữ móc khóa, từ phía sau xe nhìn qua thì thùng xe vẫn đang đóng như trước.
Nhưng chỉ cần Sydel buông tay, tấm sắt sẽ mở ra ngay lập tức.
Nói cách khác, cô có thể nhảy ra khỏi xe bất cứ lúc nào cô muốn.
Cô gái hít thở chậm lại, điều chỉnh tư thế, áp sát vào tấm chắn sắt, mắt nhìn xuống.
……Sắp đến rồi