Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1239: Tình duyên Internet 31



Editor: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Trong cơn tức giận Đệ Ngũ Tu muốn tiêu diệt Ngân lang (Con sói lớn) để báo thù cho Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành, nhưng Thanh Qua đang giết Kiến Hậu nhanh chóng thay Liễu Thanh Khê giải quyết phiền toái về sau. Chạy nhanh tới liếc thấy cô gái nhỏ sắp chết, Thanh Qua híp híp mắt phân phó Liễu Thanh Khê:

“Thay cô ta chữa thương đơn giản.”

Thanh Qua yêu mang thù, tâm cơ sâu.

Trước đó Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành trúng một kiếm của anh, lại không có ngay lập tức bị đánh bay ra khỏi trò chơi, anh đã đoán được Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành có lẽ chỉ lả một người bình thường, không có tiền mua cabin trò chơi chỉ dùng mũ, nên sẽ phải chịu sự tra tấn thống khổ này. Lúc này nhìn thấy Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành sắp bởi vì bị thương trí mạng mà bị đánh bay ra khỏi trò chơi rồi. Anh phân phó Liễu Thanh Khê dùng suối trị liệu, không phải là vì thương hoa tiếc ngọc, mà vì anh không muốn cho Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành nhẹ nhàng như vậy đã được giải thoát sự thống khổ này.

Chỉ có chữa trị vết thương trí mạng của cô ta cho tốt, lại để cho cô ta không để đá ra khỏi trò chơi, rồi lại để cô ta có thể cảm nhận được nhiều thêm vài phần thống khổ vô tận nữa.

Trong trò chơi nếu đã bị thương trí mạng để bị đá ra khỏi trò chơi thì hệ thống sẽ tự động chữa trị cho người chơi ngay tại trong trò chơi, để cho người đi vào trò chơi không bị chịu nhiều tra tấn. Nhưng nếu trong trò chơi thân thể không chết, chính người chơi tự rời khỏi trò chơi thì sau này vào lại trò chơi thì vết thương đồng dạng vẫn còn, trừ khi trở lại chủ thành mời bác sĩ trị liệu mới được.

Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành chỉ cần không chết, cô ta sẽ không thoát ra khỏi trò chơi, phía dưới người đau đớn kịch liệt, trong lúc nhất thời đầu óc không thể phản ứng nhanh nhạy như vậy. Cho dù đợi đến khi cô ta tỉnh táo lại muốn thoát ra khỏi trò chơi thì tổn thương của cô ta trong chò chơi vẫn còn, cô ta vẫn phải đau đớn.

Trước khi Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành từng tạp phật trêu người, hôm nay lại suýt nữa làm hư mất chuyện tốt của anh, Thanh Qua không phải là quân tử, sẽ không đánh chết con gái thế nên không bỏ qua cho cô ta.

Trong nháy mắt Liễu Thanh Khê hiểu ý này của Thanh Qua, phóng hai cái thuật trị liệu lên cổ của Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành, máu của cô ta rất nhanh đã ngừng chảy. Yết hầu bị cắt sau khi trị liệu đã hồi phục lại như cũ, tổn thương trí mạng đã không còn, nhưng đau đớn thì vẫn tiếp tục. Cô gái nhỏ đau đớn đến ngã trên mặt đất lăn qua lăn lại. Đệ Ngũ Tu dừng lại động tác muốn giết con sói làm cho Thanh Qua đưa trường kiếm về phía sau.

Trường kiếm của Thanh Qua bay ra ngoài, bị Đệ Ngũ Tu hiểm độc cản trở, tuy hắn chặn được một kiếm này nhưng lại cực kỳ vất vả nên không kịp ra giúp Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành. Thanh Qua nâng một chân lên đạp một cước trên ngực của hắn, đạp cho Đệ Ngũ Tu phải lùi về phía sau. Thừa dịp Đệ Ngũ Tu không kịp phản ứng Thanh Qua nhếch khóe miệng ném trường kiếm trong tay ra ngoài, trường kiếm lao đi sắc mặt Đệ Ngũ Tu đại biến, muốn trốn đã không còn kịp nữa rồi. Mắt nhìn trường kiếm sắp đâm xuyên qua thân thể của anh, một thú nhân tộc dũng sĩ Kim Bất Hoán đột nhiên vọt ra, một tay chạm vào Đệ Ngũ Tu, trường kiếm ‘Phốc phốc’ một tiếng xuyên qua thân thể của hắn (Kim Bất Hoán). Đem thân thể của hắn xuyên thấu tận phía sau nhìn giống như một cái xâu nướng, mang theo hắn bay đi.

Đệ Ngũ Tu bờ môi run rẩy, sắc mặt Kim Bất Hoán trắng bệch, miệng nhếch lên:

“Em đã giúp anh một lần, từ nay về sau kiều quy kiều, đường…”

Hắn ta còn chưa nói dứt lời thì sắc mặt Đệ Ngũ Tu xanh trắng giao thoa, thấy thân thể Kim Bất Hoán lui về phía sau trong nhanh chóng biến thành hư không, hiển nhiên hắn ta đã bị đánh bay ra khỏi trò chơi rồi. Hắn cắn răng một cái, nhanh chóng phi thân tiến lên, thừa dịp Thanh Qua còn chưa kịp hồi thần, ép buộc Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành Thành lên trên, lắc mình ra khỏi huyệt động dưới lòng đất. Thân ảnh Đệ Ngũ Tu vừa biến mất, để lại bọn người Ly Viên và Mục Bạc đang động thủ đều ngây dại, các bạn của Đệ Ngũ Tu vô thức dừng tay lại, đều nhìn về phía cửa động.



“Hừ!” Thanh Qua cười lạnh một tiếng, tay nắm chặt trường kiếm xoay quanh lại trở về, anh cầm trường kiếm chém ra một đạo kiếm khí, tiện tay giết chết một Huyết tộc đang vây Thứ Khách. Tạo Hóa Trêu Người vừa chạy, Đệ Ngũ Tu cũng đi rồi, người bọn hắn mang đến sắc mặt đều đại biến lòng người tan rã, dù sao Boss cũng đã chết, dù nói Boss sau khi chết không chừng có thứ tốt, nhưng Tạo Hóa Trêu Người muốn cũng không dám, mọi người lại tham được tiện nghi gì? Huống chi đồ đạc quý giá chỗ nào so với mệnh, nếu Thanh Qua ra tay nghiêm trọng, đến lúc đó mọi người vì đồ vật trong trò chơi mà vứt đi tính mạng thì đã quá lỗ rồi.

Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, vì vậy rất nhiều người tranh thủ thời gian cũng đi theo làm chim thú rời đi, nhưng đa số người càng sợ càng bị giết nhanh. Rất nhanh bên trong huyệt động cũng được thanh lý sạch sẽ rồi, bọn người Mục Bạc bị vây tại chính giữa.

Bởi vì lúc trước bọn người Mục Bạc bởi vì Đỗ Vân Thiên, tuy nhiên sau đó nghe Đệ Ngũ Tu nói là anh sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng mà miễn cưỡng nhẫn lại. Giúp đỡ bọn hắn vây bọn người Ly Viên lại, nhưng đến cùng trong lòng sinh ra ngăn cách cho nên những người này lúc ra tay cũng không dùng quá nhiều sức. Hơn nữa trước đó một nhân thú đã vì Đệ Ngũ Tu mà chết, nhưng Đệ Ngũ Tu lại tìm đường sống chạy thoát chỉ mang theo Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành chạy chối chết. Căn bản không để ý đến các anh em trong hang động, cho nên bọn người Mục Bạc mói nản lòng thoát chí, cũng theo đó mà dừng tay lại.

Bọn họ một khi không động thủ thì bọn người Ly Viên cũng tạm thời không nhúc nhích lúc này mới vây quanh bọn chúng.

“Thanh Qua, làm sao bây giờ?”

Ly Viên chỉ vào bọn người Mục Bạc hỏi một câu, ánh mắt Thanh Qua lạnh lẽo, sát ý tứ phía. Anh không nói lời nào, nhưng mà vẻ mặt đã lộ ra rồi, Ly Viên hiểu rất rõ tính cách của anh, cậu ta đang muốn động thủ thì Bách Hợp đột nhiên lại lên tiếng:

“Được rồi, thả bọn anh ta đi.”

Ai cũng không nghĩ tới trong thời khắc mấu chốt này Bách Hợp lại nói như vậy, không chỉ có Ly Viên có chút giật mình nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, mà Thanh Qua cũng quay đầu lại nhìn.

Mục Bạc cũng bất ngờ nhìn Bách Hợp không nói lên lời.

Trong lòng những người này, thực tế tuy nói Đông Bách Hợp cũng là cùng bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, nhưng tình cảm của đàn ông và đàn bà không nặng tình như vậy. Bởi vậy mọi người cùng Đông Bách Hợp tuy có quan hệ thân cận, nhưng vẫn không bằng quan hệ giữa họ và Đệ Ngũ Tu. Sau khi đi vào trò chơi mấy bạn gặp nhau, nhưng thật ra Bách Hợp bị đẩy ra bài xích ở bên ngoài.

Trong lòng các anh em cũng biết đôi chút quan hệ Đệ Ngũ Tu cùng Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành, tuy nhiên không ai nói cho Bách Hợp. Thậm chí trước kia chế tạo vũ khí cho Mục Bạc, mọi người còn từng hiểu lầm Bách Hợp, tại thời khắc này một giờ trước mọi người còn đang tranh đấu, đáng tiếc cuối cùng anh em thân thiết chạy thoát, ngược lại là Bách Hợp thay bọn họ mở miệng nói chuyện.

Mục Bạc cúi đầu, sắc mặt tái nhợt dị thường.

“Tại sao?” Thanh Qua chậm rãi mở miệng, biểu hiện bình tĩnh, nhưng tay nắm thanh kiếm lại để xuống. Anh buông bỏ ý muốn giết Mục Bạc nhưng lại muốn Bách Hợp nói cho anh một đáp án.

Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra: “Bọn họ đã từng là bạn của tôi.”

Những người trong đội nghe thấy thế đều có chút ngoài ý muốn, vừa mới lúc nãy mọi người động thủ đánh nhau, nhưng một chút cũng không liên quan tới quan hệ bạn bè. Nhưng mà mọi người vừa nghĩ tới nghe nói Đệ Ngũ Tu còn là vị hôn phu của Bách Hợp, lại là người đầu tiên xông lên đánh cô thì cũng bình thường trở lại.

“Đây là lần cuối cùng tôi xem bọn họ là bạn bè, nếu như về sau gặp lại thì sẽ không thủ hạ lưu tình. Nếu như các anh còn đứng ra giúp đỡ Đệ Ngũ Tu thì tôi cũng sẽ lấy mạng của các anh.”



Những người này đã từng là bạn mà Đông Bách Hợp nhìn trúng, tuy nói những người này đã từng giấu giếm với nguyên chủ khiến Đông Bách Hợp tổn thương. Nhưng lúc này Bách Hợp quyết định thả bọn anh, đem suy nghĩ nói rõ ràng. Dù về sau gặp lại sẽ là đối thủ, nhưng cũng không thể giống như nguyên chủ đến cái chết cũng không rõ ràng. Dù về sau cô đối với những người này ra tay thì cũng là quang minh chính đại.

Sắc mặt bọn người Mục Bạc trắng bệch, đến bây giờ Mục Bạc hoài nghi trước kia mình có phải đã sai rồi không. Vì một người như Đệ Ngũ Tu lại mất đi người bạn tốt như vậy.

“Đi thôi.” Bách Hợp không nhìn bọn anh, Mục Bạc đứng yên không nhúc nhích, cô nhíu mày, chính là không kiên nhẫn nói tiếp, Mục Bạc cười khổ một tiếng: “Bách Hợp vậy là từ giờ trở đi mọi người đã không còn là bạn nữa rồi hả?”

“Trên thực tế, khi Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành xuất hiện, lúc các anh gạt tôi qua một bên trong lòng các anh đã không còn coi tôi là bạn nữa. Lúc này tôi tha cho các anh chỉ là không muốn mọi người duy trì mối quan hệ bạn bè dối trá này, nói rõ ràng để về sau nếu gặp lại động thủ cũng không ngại ngần gì, không phải rất tốt sao? Đỡ phải mỗi lần Đệ Ngũ Tu gặp tôi đều lải nhải cả buổi phiền lắm.” Bách Hợp nói lời này lại làm cho Mục Bạc cúi đầu, sau nửa ngày mới có chút thất thần đi ra khỏi huyệt động. Đợi đến lúc những người này vừa đi ánh mắt Thứ Khách và Liễu Thanh Khê cuối cùng mới rơi trên người Kiến Hậu.

“Bách Hợp, lúc trước cô làm thế nào gọi được Ngân Lang của nữ Mục Sư vậy?”

Ly Viên hiếu kỳ chết rồi, rõ ràng kết cục là thất bại, mọi người cho rằng lỗ lực một năm nay đều bay mất rồi, thật không nghĩ đến vì Bách Hợp lại có thể xoay chuyển tình thế. Ngân Lang của đối phương đột nhiên bị cô mở miệng ngăn lại, điều này thật sự làm cho Ly Viên có chút giật mình rồi.

“Tôi đã giết qua Lang Vương.” Cô nhàn nhạt mở miệng, Ly Viên bừng tỉnh đại ngộ: “Thanh Lang Vương.”

Bách Hợp nghe nói thế cũng lơ đễnh, ngày đó cô giết chết Thanh Lang Vương hệ thống từng thông báo toàn server, Ly Viên biết cũng không phải chuyện gì kì lạ cổ quoái. Huống gì khi đó cô nói chuyện phiếm với Thanh Qua, Thanh Qua nói anh đã từng đến địa phương có Thanh Lang Vương.

Hai người nói vài câu, đầu kia Thanh Qua gọi Bách Hợp đi qua.

Kiến Hậu đang xụi lơ trên mặt đất, anh tự tay dùng kiếm rạch xuống trên bụng Kiến Hậu một đường thật lớn, ra hiệu Thứ Khách nhảy xuống xem một chút.

Thứ Khách nói cũng không nhiều, tính cách trầm ổn nhưng lúc này không nhịn được nói:

“Tại sao lại là tôi?”

Tuy Kiến Hậu chết rồi nhưng trong bụng đều là kiến con chưa sinh ra, hơn nữa còn rất nhiều dịch nhờn thật buồn nôn đấy. Trong trò chơi tất cả đều cảm giác rất chân thật, ai lại tự nguyện ngâm ở cái bồn dịch nhờn buồn nôn lạnh như băng như vậy?

Thứ Khách không nghĩ tiếp, Thanh Qua quơ quơ kiếm trong tay: “Chẳng lẽ lại là tôi?”

Anh nhíu mày, trường kiếm trong tay lóe sáng, Thứ Khách giận mà không dám nói gì, sau nửa ngày do dự, Ly Viên đã biết có điều gì không đúng đã sớm lẩn xa, Liễu Thanh Khê cũng đã quay đầu đi một bộ giống như đang đánh giá nơi khác. Thứ Khách cắn răng cười lạnh liếc nhìn Ly Viên, trong lòng âm thầm ghi nhớ một khoản cho thiếu niên tuấn tú, lúc này mới chịu đựng cảm giác buồn nôn, nhảy vào bụng của Kiến Hậu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...