Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên
Chương 90: Sơn Vương Điền Nam
"Sao nào?" Một tay quỷ thần ôm lấy Vệ Ách, tay kia nắm lấy phần dưới cổ cậu, đẩy mặt cậu lên cao. Khi hắn cúi đầu dụ dỗ, sống mũi cao thẳng gần như dán sát vào thanh niên.
Giọng điệu của hắn thân mật, con ngươi bạc không phải người lại chứa đầy ý tấn công.
Vệ Ách còn chưa kịp trả lời, xương ngón tay của Chủ Thần dọc theo quai hàm đẹp đẽ của Vệ Ách trượt xuống. Đầu ngón tay của hắn hơi mang theo quỷ khí, nơi đi qua vải vóc vốn quấn quanh cổ Vệ Ách bị tản ra, lộ ra làn da tái nhợt như tuyết và yết hầu gầy gò lạnh lẽo.
Dưới vải vóc, cổ của thanh niên trải đầy dấu vết do hắn để lại.
Hết vết này đến vết khác một cách rậm rạp và tàn nhẫn.
Tuyên bố quyền sở hữu cống phẩm này.
Vệ Ách tựa lưng vào tường trại, hai tay bị trói sau lưng. Cậu đối mặt với bông đùa cám dỗ của Chủ Thần, sắc mặt cậu vẫn lạnh lùng, ngay cả miệng cũng không mở ra.
Bề ngoài, ngón tay Chủ Thần dịu dàng, giọng điệu dụ dỗ. Thực ra một người một quỷ thần lại đang vật lộn một nơi không thấy được.
—— khoảnh khắc Chủ Thần xuất hiện, đao Ngân Điệp xoay quanh cổ tay đã bay ra sớm hơn lời nhắc của hệ thống. Cậu quen thuộc với hơi thở của Chủ Thần đến nỗi khi hoàn cảnh thay đổi, cậu đã nhận ra điều gì đó không ổn trước khi hệ thống xảy ra lỗi, nhưng ngay khi Chủ Thần xuất hiện, mối quan hệ cung phụng của máu cống phẩm lại kết nối lại một lần nữa.
Lưỡi đao Ngân Điệp vừa bay được nửa đường thì đã bị dừng lại giữa không trung.
"Cống phẩm" không có tư cách đi quá giới hạn chống lại "quỷ thần" —— dẫu sao, từ lúc cậu trở thành cống phẩm, cống phẩm cũng đã chỉ là thứ chờ quỷ thần hưởng thụ.
Lưỡi đao Ngân Điệp dừng lại giữa không trung, lưỡi đao màu tuyết phản chiếu mặt mày sâu của quỷ thần.
Ngay khi hắn ôm lấy eo Vệ Ách, xiềng xích lạnh lẽo đã xuất hiện sau lưng cậu.
Những sợi dây xích máu bị Chủ Thần hoàn toàn ăn mòn và khống chế, trong phút chốc trói chặt hai tay Vệ Ách từ dưới lên trên, vững vàng trói chặt rồi bắt chéo hai tay Vệ Ách về phía sau không hề thương tiếc.
Ngay sau đó, lưng Vệ Ách đã bị Chủ Thần đẩy vào tường.
Chủ Thần hiểu rõ cậu hơn bất cứ ai hơn bất cứ điều gì khác.
Tất cả các khớp vai, cánh tay và cổ tay của Vệ Ách đều bị trói chặt, ngăn chặn mọi khả năng thoát ra.
Vệ Ách bị bắt chéo hai tay sau lưng bị đẩy vào góc tường trại, cậu nâng đầu gối lên thụi vào quỷ thần đang cúi người trước mặt. Chỉ có điều, gầu đối nâng lên như va vào một bức tường sắt cứng rắn có tính dẻo dai —— Chủ Thần nâng đầu gối trước một bước. Dưới hỷ bào của Thần Lang, dáng người quỷ vật mạnh mẽ như sắt thép, chân thanh niên vừa mới nâng lên đã bị đầu gối lạnh lẽo mạnh mẽ của quỷ thần đè lại.
Một tay Chủ Thần giữ cằm Vệ Ách, đầu gối chậm rãi tăng lực, đè chân đang giơ lên của thanh niên từng chút một.
Chỉ ngắn ngủi qua lại mấy lần, một người một quỷ thần đã nhanh chóng đánh nhau.
Trong quá trình này, bên môi hắn vẫn luôn mang theo đường cong đầy hứng thú.
Vừa thấp giọng dụ dỗ thanh niên hiến tế cho mình, vừa tàn nhẫn khống chế thanh niên dưới thân mình.
Để cho đồ ăn Vệ Ách kiên cường bất khuất này có bất cứ kẽ hở nào phản kích thì đều là chuyện không sáng suốt.
Đến khi Vệ Ách hoàn toàn bị ép buộc hoàn toàn, cơ thể của cậu bị ép dính vào bức tường của trại lâu. Đầu gối phải của hắn vẫn không dời đi, ngược lại dùng một chút lực hướng lên trên, đè xuống đôi chân thon dài và dẻo dai của thanh niên, đóng đinh thanh niên vào tường.
Sau khi xé mảnh vải quấn quanh cổ Vệ Ách, Chủ Thần nhìn chằm chằm vết máu hơi rỉ máu mà hắn để lại, hiếm thấy không có ý nghĩ cắn một cách tàn nhẫn nữa mà nảy sinh một kiểu trêu chọc với đồ ăn dưới lòng bàn tay.
Hắn nghiêng đầu, xoa nắn quai hàm của Vệ Ách, che dấu vết mình để lại.
Đầu lưỡi liếm qua lại một cách tỉ mỉ và dò xét.
Cằm Vệ Ách bị hắn bóp lấy nâng lên, cần cổ lạnh buốt lại hơi đau nhói. Sau đó bị liếm láp một cách đầy nhớp nháp và ác ý, đột nhiên khiến cậu cảm thấy ớn lạnh từ sâu trong tủy sống. Cậu theo phản xạ, cong đầu gối định hất văng Chủ Thần ra xa, nhưng lại bị cơ thể cứng rắn của quỷ thần đè lại.
"Tao rất thích dáng vẻ hiện tại của mày." Chủ Thần cúi người, dáng người cường tráng ép người sống ấm áp vào giữa mình và bức tường trại, đầu gối dùng sức đè lên bắp chân thon dài của thanh niên, hắn ngẫm nghĩ đầy vẻ hứng thú dào dạt, tràn đầy khao khát khám phá kỹ lưỡng: "... Giãy dụa, lại chẳng nên cơm cháo gì."
"Đẹp lắm đấy."
Lời khen ngợi chân thành của quỷ thần rơi vào bên tai, Vệ Ách nhướng mí mắt, thốt ra một từ còn lạnh hơn cả đất lạnh cực Bắc: "Xéo."
Dường như Chủ Thần cũng không tức giận.
Một bàn tay lạnh lẽo của hắn áp vào một bên mặt Vệ Ách, dán lên má thanh niên, ngón tay khẽ mân mê. Tay còn lại trượt xuống eo cậu, đột nhiên ôm cơ thể cậu lại gần mình. Hai bóng người thoáng chốc đã áp sát nhau, dục vọng xâm lược và khao khát cháy bỏng đọng lại trên người quỷ thần, hắn liếm đầu răng nanh, môi hơi cong lên, giọng nói trầm thấp đầy tính hung hãn và tấn công:
"Trước đây tao đã ưu ái mày rất nhiều, trở mặt vô tình không phải là tính cách tốt đâu, người quen lâu năm của tao à."
Trạng thái [mù] đặc biệt vẫn chưa kết thúc.
Đôi mắt của Vệ Ách vẫn mù, cậu nhắm mắt lại, ngay khi bất chợt bị kéo tới, cậu cảm giác lần đuổi bắt này của Chủ Thần hình như còn mang theo vũ khí, chuôi đao vừa lạnh vừa cứng dưới áo bào đang ép cậu ở khoảng cách rất gần.
Vệ Ách còn chưa kịp chú ý đến chuôi đao, lời nói tiếp theo của Chủ Thần khiến cậu chú ý.
"Là mày." Cậu cắn răng lạnh giọng.
Trong không gian của Chủ Thần, trước khi bại lộ ý đồ phản loạn của mình, Vệ Ách đã gặp phải những tình huống sinh tử cần phải rút ra xác suất trong phó bản. Vệ Ách luôn hiểu rõ vận may của mình một cách rõ ràng tường tận, nhưng trong vài lần rút ra đó, cậu lại bất ngờ rút ra những lá bài xấu.
... Không ngờ Chủ Thần đã sớm nhắm vào cậu.
Khó trách khi cậu làm phản thì lúc săn lùng cậu lại tới nhanh hơn dự đoán gấp mấy lần.
Chủ Thần trầm thấp cười.
Hắc đặc biệt thích nhìn đồ ăn sau mỗi lần giãy dụa kiếm được đường sống ngay trước mắt lại đột ngột bị cắt đứt, phát hiện bản thân ngay từ đầu đã bị mắc kẹt trong mạng nhện mang tên cõi chết của Thần.
Điều này kích thích hứng thú trước nay chưa từng có của hắn.
Bởi vậy hắn lần lượt giấu diếm tác phẩm của mình để cho thanh niên vô hạn tới gần lối thoát thành công rồi đến giây phút cuối cùng, kéo cậu trở lại đáy vực.
Khoảng cách giữa người và thần linh là nơi sinh tử bị kiểm soát, số phận bị chiếm hữu mà cống phẩm không bao giờ tưởng tượng được.
Dù thần linh ban đầu chỉ thờ ơ, thoáng nhìn một cái thì số phận của sâu kiến bị theo dõi cũng đã được định sẵn.
Chờ cho đến khi Vệ Ách nhận ra mình đã bị đánh dấu từ lúc bị rút vào không gian vô hạn, Chủ Thần mới vuốt ve vành tai cậu mà hỏi: "Sao nào, không cung phụng thêm lần nữa à?"
Cơ thể ấm áp của thanh niên dán vào cơ thể lạnh lẽo quỷ vật đang hào hứng bừng bừng là một trải nghiệm chưa bao giờ có trước đây. Chủ Thần vân vê vành tai thanh niên, đôi mắt bạc lóe lên lời nói ra lại đầy dụ dỗ: "Thử lại lần nữa, không chừng tao có thể cho mày thêm cơ hội."
Hắn đột nhiên rất hào hứng, nhưng hắn vẫn không tìm được ngọn nguồn.
Song hắn có dự cảm, chỉ cần cống phẩm dưới thân mình cung phụng một lần nữa thì hắn có thể tìm được đáp án.
Vệ Ách gầy gò, theo tỉ lệ mà nói, vai rộng eo hẹp, nhưng dáng người mảnh khảnh và rắn chắc của cậu lại gầy hơn quỷ vật một vòng. Hai tay của cậu bị bắt chéo sau lưng bị quỷ thần cao lớn ép vào tường trại lâu, mái tóc bạc rũ xuống vờn quanh xương quai xanh. Đối mặt với dụ dỗ của quỷ thần, Vệ Ách lặp lại: "Xéo."
Giọng nói càng lạnh lùng và càng thiếu kiên nhẫn.
Chủ Thần tiếc nuối than thở, ngay sau đó hắn móc lấy tay thanh niên dùng một lực mạnh đẩy cơ thể cậu lên trên —— nếu ngọn nguồn đã không chịu hợp tác thì hắn đành phải đích thân thử.
Tiếng xiềng xích leng keng vang lên, dây xích rỉ sét đỏ thuận theo ý muốn của quỷ thần, nhanh chóng cởi bỏ xiềng xích rỉ sét đỏ trên một cánh tay của Vệ Ách.
Ngay khi cánh tay bị buông ra, ánh sáng của đao Ngân Điệp lập tức xuất hiện giữa ngón tay Vệ Ách.
Cậu giơ tay, trong trạng thái [mù] cầm lưỡi đao Ngân Điệp đâm vào cổ Chủ Thần.
Ngay khi lưỡi đao Ngân Điệp đâm xuống, bàn tay tái nhợt của Chủ Thần nắm lấy xương cổ tay gầy gò của thanh niên giữa không trung. Sau đó, ngón tay hắn siết chặt ngón tay cái, cử động lòng bàn tay, xòe các ngón tay ra trượt qua lòng bàn tay của Vệ Ách.
Lưỡi đao Ngân Điệp rạch một đường mỏng trên mu bàn tay của Chủ Thần, ký tự màu máu đỏ sẫm chảy ra từ cái xác của "Thần Lang Quan". Chỉ có điều ngay sau đó, Chủ Thần đã cạy mạnh ngón tay của Vệ Ách, lưỡi đao Ngân Điệp rơi xuống trong ánh lửa của trại lâu.
"Rầm" một tiếng.
Chủ Thần đan xen ngón tay của Vệ Ách, nắm chặt mười ngón tay của cậu, ấn mu bàn tay lên tấm ván.
Sương đen dày đặc dâng lên, cần cổ trắng nõn lạnh lẽo thấm máu của Vệ Ách lại bị đưa đến bên môi của Chủ Thần. Mà quỷ thần cao lớn âm lãnh lại đột nhiên áp sát, áp tới người sống trước mặt không còn khoảng cách. Khi hai bóng dáng tiến lại gần nhau, đầu gối quỷ thần đè lên đùi Vệ Ách trượt xuống bên chân thanh niên. Cơ thể quỷ vật lạnh lẽo gần như áp sát vào trang phục của cậu.
Vệ Ách tạm thời bị mù, không thấy tính tấn công và xâm lược trước nay chưa từng có trong con ngươi màu bạc của Chủ Thần, nhưng tính xâm lược của đối phương vào lúc này lại ép về phía cậu, mãnh liệt đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Ngón tay cậu bị Chủ Thần khóa lại ấn vào tường gỗ của trại lâu.
Ngay khi khóa thanh niên lại, cơ thể lạnh lẽo của Chủ Thần xuất hiện dưới hình dạng "Thần Lang Quan", đắm chìm trong hơi ấm của người sống. Ngón tay hắn chợt siết chặt, hơi thở trở nên trì trệ. Tuy rất ngắn ngủi nhưng Vệ Ách đã bắt được cơ hội trong tích tắc.
Mười hai lưỡi đao Ngân Điệp trước đó còn rời rạc trên mặt đất bay lên cùng lúc, nhanh như chớp đâm tới, nhưng thứ đâm tới không phải Chủ Thần mà là tường gỗ trại lâu mà họ đang áp vào.
Mấy tấm vách ngăn ngang bị lưỡi đao Ngân Điệp cắt ra, "rắc" một tiếng cơ thể Vệ Ách lập tức ngã về phía sau.
Đồng thời vang lên tiếng nước.
Nước trong đầm đen dưới đáy trại lâu cao của tộc Thoán Bặc dâng lên cùng một lúc, "Ba Xà hư thối" nuốt chửng người cuối cùng còn sót lại, nó phát hiện ra "Vệ Ách" vật tế này đã chạy trốn, lúc này nó tức giận lao ra khỏi nước rồi há mồm cắn về phía thanh niên tóc bạc rơi từ trên gác mái.
** ** **
Cơn gió mạnh thổi qua bên người, trong quá trình rơi xuống cơ thể Vệ Ách bị cảm giác mất trọng lượng bao phủ.
Bất ngờ chính là, phần eo của cậu vẫn bị siết chặt như trước.
Chủ thần nắm lấy cổ tay cậu, ngã xuống cùng với cậu.
"Đây là thứ mày muốn cung phụng? Mày muốn trốn thoát bằng cách cung phụng cho thứ này à?" Giọng nói của Chủ Thần như bị ép ra từ kẽ răng, sức ôm của hắn mạnh đến nỗi như muốn bóp nát thanh niên giữa không trung: "Vệ Ách, mày đúng là... mơ tưởng hão huyền."
Sau khi bốn chữ "mơ tưởng hão huyền" vừa thốt ra, Ba Xà khổng lổ xuất hiện trong đầm đen đã mang theo cơ thể thối rữa đầy mủ bay lên trên.
[Cảnh báo! Cốt truyện ẩn "Ba Xà Thoán Bặc", Ba Xà đã rời ao.]
[Cảnh báo! "Ba Xà Thoán Bặc" của trấn Cốt Thiêu hoàn toàn dị hóa!]
[Cảnh báo —— phó bản "Sơn Vương Điền Nam" xuất hiện quỷ quái lớp lớp, xảy ra trục trặc không xác định ——]
Ba tiếng nhắc nhở máy móc lạnh lẽo của hệ thống vang lên liên tiếp.
Không gian cốt truyện ẩn bị khúc xạ và méo mó như mặt gương, thanh niên tóc bạc bị mù đột nhiên thoát khỏi lồng ngực của Chủ Thần, rơi vào sự biến dạng của vết nứt không gian.
Sự chồng chéo giữa "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu trong nhánh chính và "Ba Xà hư thối" trong cốt truyện ẩn đã dẫn đến trục trặc trong phó bản —— đây không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là hệ thống vẫn luôn im lặng đột nhiên ra tay vào lúc này. Nó không thể giết thẳng người chơi, nhưng nó có thể khiến phó bản bị trục trặc.
Chỉ cần lợi dụng bug của cửa ải để giết Vệ Ách, quan hệ máu cống phẩm sẽ chấm dứt, vậy kế hoạch dung nhập vào vị diện và nuốt chửng trò chơi Quỷ Thoại bằng cách lợi dụng mối quan hệ máu cống phẩm và cung phụng đặc biệt của Chủ Thần tất nhiên sẽ thất bại.
Mà chỉ cần giết Vệ Ách, nó sẽ không cần phải giao ra những thứ mà nó đã hứa hẹn với Vệ Ách.
Hệ thống "Quỷ Thoại" muốn bóp chết, không chỉ Chủ Thần kẻ xâm nhập từ bên ngoài, mà còn có người chơi Vệ Ách đã biết sự tồn tại của "luật Thiên Cương".
Một mũi tên trúng hai con nhạn!
Đồ ăn thuộc về hắn đột nhiên bị cướp đi, sắc mặt Chủ Thần nhất thời trở nên lạnh lùng.
Hỷ bào đỏ rực của hắn theo sát phía sau.
Một cơn gió mạnh ập đến, nước trong đầm đen dâng cao, trại lâu do sự hiện thân của "Ba Xà Thoán Bặc" mà lung lay sắp đổ. Trong ngọn lửa hừng hực, trong đầm nước đen như mực, Chủ Thần chộp tới không gian phó bản đang "trục trặc" méo mó. Lúc này trên cái xác của "Thần Lang Quan" bắt đầu xuất hiện vô số bùa chú bằng chữ máu phát ra ánh sáng đỏ.
Hai mắt Vệ Ách tạm thời mù không thể nào thấy vật, cậu phớt lờ cảm giác không trọng lượng do rơi từ trên cao xuống mà thay vào đó lắng nghe tiếng gió, với tay ra một cách chuẩn xác.
Vật phẩm được thưởng lấy được trước đó bị Chủ Thần làm gián đoạn, lúc này mới hiển thị đầy đủ —— tuy hệ thống Quỷ Thoại cũng không muốn người chơi biết đến sự tồn tại của "luật Thiên Cương" nhưng nó vẫn phải tuân theo quy tắc nhất định. Thông báo trước đó bị Chủ Thần quấy nhiễu, quấy nhiễu vừa biến mất, thông tin hiện có trên bảng lập tức hiện ra.
[Ngài muốn dùng hương hỏa để kích hoạt mảnh vỡ "luật Thiên Cương" không?]
[Có.]
Khe hở không gian vặn vẹo ở thời khắc nguy hiểm trong gang tấc lướt qua. Bàn tay Chủ Thần nắm lấy đồ ăn của mình. Chỉ có điều lúc này đây, khi Vệ Ách bị bắt lại lần nữa, cậu bỗng nhiên cười khẩy.
"Chẳng phải mày muốn tao cung phụng sao?" Giọng điệu của cậu lộ ra vẻ bình tĩnh khác thường, bình tình dường như điên rồ: "Được thôi."
"Vậy để tao ——"
"Cung phụng mày!"
Lời vừa dứt, vô số sợi dây sắt đỏ gỉ sét đột nhiên tuôn ra từ trong lòng và ống tay áo của Vệ Ách, vòng từ dưới lên trên giống như con rắn quấn quanh Chủ Thần —— những sợi xích này vốn đã bị Chủ Thần bóp méo mật chú, cướp mất quyền khống chế, nhưng vào lúc này mật chú trên xiềng xích lại đang trải qua một sự thay đổi đẫm máu nào đó, không cách nào có thể phá vỡ được.
"Mày đúng là..." Bàn tay quỷ thần vòng tay qua eo thanh niên, khi cảm nhận được mối nguy thì tay phải của hắn không chút do dự đâm vào cơ thể Vệ Ách.
Lần này, Vệ Ách không hề né tránh mà chủ động vòng tay qua cổ Chủ Thần một cách ác ý, dán sát vào hắn ở khoảng cách gần nhất.
"—— 'máu cống phẩm' Vệ Ách."
"—— đối tượng cung phụng quỷ thần 'Thần Lang Quan' không xác định."
Nương theo lời của Vệ Ách, vô số sợi dây xích lao ra quấn quanh cậu và Chủ Thần.
Trên bảng đạo cụ của Vệ Ách, tên "xiềng xích máu" chính thức thay đổi thành —— [luật Thiên Cương].
Hóa ra mối quan hệ giữa máu cống phẩm và quỷ thần đã không hề bình đẳng. Ngay từ khi mối quan hệ cung phụng được thành lập, "máu cống phẩm" đã bị đặt lên bàn thờ trước điện thờ của quỷ thần, trở thành vật sở hữu muốn thế nào cũng được của quỷ thần. Cống phẩm không có tư cách đưa ra bất cứ điều kiện gì, cũng không có tư cách yêu cầu quỷ thần phải giáng xuống sức mạnh gì.
Cống phẩm không bao giờ đủ tư cách để đòi hỏi quỷ thần khi nào sẽ giáng thế, ban cho bao nhiêu sức mạnh.
Song quỷ thần có thể tùy ý lấy đi mọi thứ từ "cống phẩm" và tận hưởng mọi thứ từ cống phẩm.
Đây cũng là mối quan giữa ác quỷ, tà thần và tín đồ từ trước đến nay. Vô cùng bất bình đẳng và không công bằng.
Con người và tín đồ cũng chỉ là đồ chơi của quỷ thần!
Song ngay khi [luật Thiên Cương] được kích hoạt.
Quyền chủ đạo trong quan hệ cung phụng giữa "máu cống phẩm" và "quỷ thần" đã trở thành một cuộc tranh đoạt chưa từng có. Từ trước đến nay cống phẩm chỉ có thể mặc cho quỷ thần nắm trong tay đã làm một chuyện hiếm thấy —— cậu bắt đầu đảo ngược mối quan hệ cung phụng đáng sợ này từng chút một.
Một tay Chủ Thần ôm lấy thanh niên, xương bàn tay tái nhợt không phải người đâm vào cơ thể thanh niên.
Chỉ có điều, Vệ Ách đã nắm bắt được một câu nói mà hắn vừa nói, cậu không chút do dự bóp méo nó, đóng khung chúng —— trở thành quy tắc cung phụng mới.
[Phàm có cung phụng, thần phải giáng thế].
** ** ***
Bướm ma bay kín bầu trời kéo đến bay qua đầu mọi người, bọn Giải Nguyên Chân, Trần Trình, Cao Hạc và đoàn ngựa thồ họ Thốn tất cả đều chật vật lui về phía sau. Toàn bộ số liệu trên bảng điều khiển của họ đều giảm mạnh, mắt thấy sắp bị xóa sổ bởi sự thay đổi đột ngột của trấn Cốt Thiêu.
Đám cánh tay trắng nõn hư ảo, ánh sáng dơ bẩn của "Ba Xà hư thối" và quỷ thần "Thần Lang Quan" không biết nguồn gốc, ba luồng hơi thở hội tụ ở đây. Đừng nói chỉ có một đội người chơi thì dù có hàng trăm đội cũng sẽ bị tiêu diệt ở đây.
Một lúc trước ——
Hoa bỉ ngạn đỏ tươi quỷ dị tràn ra từ cửa sổ gác mái của trại lâu.
Khi hệ thống thông báo rằng người chơi "Vệ Ách" đã hoàn thành cốt truyện ẩn [Ba Xà Thoán Bặc] đột ngột im bặt, một ý nghĩa lóe lên trong đầu đội viên bị chặn bên ngoài: Đã xảy ra chuyện!
Thông báo thành tích của người chơi chưa bao giờ bị gián đoạn đột ngột, trừ khi người chơi chết vào chết vào lúc vượt qua cửa ải.
Ngay khi ý nghĩ vừa lướt qua, sắc mặt mọi người đều tái mét.
Chỉ có điều, thông báo xóa sổ người chơi "Vệ Ách" trong dự đoán không vang lên ngay lập tức. Trái tim đang rơi xuống của mọi người như bị sợi tơ nhện kéo lại. Giải Nguyên Chân như đã nhớ ra điều gì đó, chiếc la bàn vốn đã cất đi đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, kim là bàn trên mặt la bàn xoay loạn xạ.
Cuối cùng "răng rắc" chỉ về phía quỷ lừa la của Thốn Đạo Hưng.
Một vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của Giải Nguyên Chân, sau đó mặt mày hiện lên quyết tâm, anh nhìn sang Thốn Đạo Hưng, gấp gáp nói: "Thủ lĩnh Thốn, gương đồng! Gương đồng!"
Giọng điệu của anh lo lắng, vừa chuyển một cái, mọi người đều hiểu ý của Giải Nguyên Chân —— hệ thống thông báo dừng lại, nhưng thông báo xóa sổ người chơi đã chết vẫn chưa vang lên, Vệ Ách chắc chắn đã bị quỷ thần trong Cốt Bà Lâu khống chế. Không người chơi nào có thể chống lại quỷ thần, thả quỷ tiên trong gương đồng, sau đó... thu hút "Ba Xà hư thối" ở phía bên kia trấn Cốt Thiêu lại đây!
Đây là một chút hi vọng sống mà la bàn của Giải Nguyên Chân biểu hiện.
Dường như cần có hai thứ đi tấn công "Thần Lang Quan" trong Cốt Bà Lâu —— đây là bảo vệ duy nhất mà họ có thể làm được cho việc đăng xuất sắp xảy ra của Vệ Ách.
Một thao tác vô cùng mạo hiểm, tự chuốc lấy họa mà không hề biết trước kết quả là điều duy nhất họ có thể làm bây giờ.
Bọn Thốn Đạo Hưng không biết thông báo của hệ thống, nhưng từ tình huống này có thể đoán được điều gì đó, ông cắn răng một cái, huýt sáo gọi quỷ lừa la đến bên cạnh.
Nương theo một tiếng vang lanh lảnh, Thốn Đạo Hưng nhanh chóng lấy mấy mặt gương đồng trên người quỷ lừa la xuống. Ông không có cơ hội do dự chần chờ, Thốn Đạo Hưng và năm trai tráng đoàn ngựa thồ khác đã nắm lấy vòng khóa ở phía sau của chiếc gương rồi kéo một cái. Răng rắc một tiếng, trên mặt gương đồng rõ ràng không có vết nứt nào, nhưng lại nghe rõ ràng tiếng kim loại vỡ nát.
"... Từng giờ từng phút ái tình, từng hồi từng lớp vân vũ."
"... Người hỏi xương ở nơi nào, động là nơi giấu tốt nhất."
Gương đồng vừa vỡ vụn, tiếng ca bi ai buồn thảm lập tức vang lên trong tai mọi người.
Ngay lập tức, một cơn ớn lạnh đáng sợ chạy khắp cơ thể mọi người.
Ngay sau đó, tiếng hát chuyển thành tiếng cười hì hì, từng cánh tay trắng nõn mở ảo ùn ùn kéo ra từ trong gương đồng. Khi đám cánh tay xuất hiện lần nữa, Giải Nguyên Chân đã sớm chuẩn bị xong bùa chú lôi pháp, cộng với phản ứng tương ứng của những người khác sẽ bùng nổ cùng một lúc.
Đạo cụ bùa chú lôi pháp ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên, sau đó gần như biến mất cùng lúc. Tất cả đội viên, dù đã từng vào phó bản gì đều cảm nhận được sức mạnh từ lũ quỷ quái cấp cao như nhau.
Hơi thở đáng sợ của quỷ quái cấp cao hội tụ lại một chỗ, bọn Giải Nguyên Chân bị đẩy ra xa mấy trượng.
Giải Nguyên Chân và Cao Hạc đồng thời quát to một tiếng, hai người ở phía trước đội ngũ, cắm vũ khí xuống đất, ánh sáng sáng lên khó khăn lắm mới tạo thành một lá chắn bảo vệ mong manh.
Ngay khi cánh tay trắng nõn hư ảo xuất hiện liền dẫn đến "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu.
[Cảnh báo: Quỷ quái "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu đã hoàn toàn dị hóa!]
[Cảnh báo: Quỷ quái "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu đã hoàn toàn dị hóa!]
Mấy lời nhắc máy móc của hệ thống vang lên liên tiếp, lá chắn bảo vệ do Giải Nguyên Chân và Cao Hạc liên thủ tạo thành thậm chí không tồn tại được một giây trước khi vỡ thành từng mảnh. Những mảnh ánh sáng lướt qua mọi người, tất cả trại lâu chắn giữa Cốt Bà Lâu và người chơi đều sụp đổ. Hàng ngàn bướm ma bay lên từ khe bùn, vẫy cánh bay về phía người chơi.
Trai tráng đoàn ngựa thồ quát khẽ một tiếng, đồng thời cắm cờ đi núi bên hông lên mặt đất.
Bóng sáng lờ mờ, hệt như có vô số thế hệ người hành nghề đi núi trong hàng trăm năm lướt qua người, vô số dấu chân chồng lên nhau xuất hiện trên mặt đất.
Ngăn cản cơn mưa bướm bao trùm cả bầu trời.
Chỉ có điều tuy có rất nhiều bướm ma nhưng mối đe dọa thực sự không phải bướm ma mà là mùi hôi thối bốc ra từ phủ chưởng trại của "Mộc Sùng Mạt".
Từng lớp màu sắc nặng nề như dầu loan ra trên mặt biển khiến người ta chóng mặt, buồn nôn khó tả.
Cờ đi núi của đoàn ngựa thồ họ Thốn, vô số dấu chân của người hành nghề đi núi méo mó trong vầng sáng sặc sỡ đang lao tới. Miệng mũi của bọn Thốn Đạo Hưng trào ra một chút máu, ngay khi trận cờ sụp đổ, bướm ma sà xuống, hàng nghìn đóa bỉ ngạn chợt nở rộ trong bóng tối.
Một bàn tay trắng bệch, rỉ máu vươn ra từ trong biển hoa.
Bướm ma đang xoay quanh nổ tung giữa không trung, hóa thành vô số sợi hoa quỷ dị màu đỏ tươi.
Thanh niên tóc bạc nhắm hai mắt, bước ra khỏi đám sương mù đen và hoa máu hỗn loạn méo mó. Một tay cậu vờn quanh mười hai lưỡi đao Ngân Điệp, một tay vung lên chống lại ánh sáng bẩn thỉu tràn ra từ phủ chưởng trại trấn Cốt Thiêu.
[Cảnh báo! Người chơi "Vệ Ách" đã kích hoạt một trạng thái đặc biệt —— "quỷ thần nhập xác"!]
Editor: Chương này còn có tên là "Xiềng xích hóa dây tơ hồng, trói chặt định mệnh đôi ta" =))))))))
Giọng điệu của hắn thân mật, con ngươi bạc không phải người lại chứa đầy ý tấn công.
Vệ Ách còn chưa kịp trả lời, xương ngón tay của Chủ Thần dọc theo quai hàm đẹp đẽ của Vệ Ách trượt xuống. Đầu ngón tay của hắn hơi mang theo quỷ khí, nơi đi qua vải vóc vốn quấn quanh cổ Vệ Ách bị tản ra, lộ ra làn da tái nhợt như tuyết và yết hầu gầy gò lạnh lẽo.
Dưới vải vóc, cổ của thanh niên trải đầy dấu vết do hắn để lại.
Hết vết này đến vết khác một cách rậm rạp và tàn nhẫn.
Tuyên bố quyền sở hữu cống phẩm này.
Vệ Ách tựa lưng vào tường trại, hai tay bị trói sau lưng. Cậu đối mặt với bông đùa cám dỗ của Chủ Thần, sắc mặt cậu vẫn lạnh lùng, ngay cả miệng cũng không mở ra.
Bề ngoài, ngón tay Chủ Thần dịu dàng, giọng điệu dụ dỗ. Thực ra một người một quỷ thần lại đang vật lộn một nơi không thấy được.
—— khoảnh khắc Chủ Thần xuất hiện, đao Ngân Điệp xoay quanh cổ tay đã bay ra sớm hơn lời nhắc của hệ thống. Cậu quen thuộc với hơi thở của Chủ Thần đến nỗi khi hoàn cảnh thay đổi, cậu đã nhận ra điều gì đó không ổn trước khi hệ thống xảy ra lỗi, nhưng ngay khi Chủ Thần xuất hiện, mối quan hệ cung phụng của máu cống phẩm lại kết nối lại một lần nữa.
Lưỡi đao Ngân Điệp vừa bay được nửa đường thì đã bị dừng lại giữa không trung.
"Cống phẩm" không có tư cách đi quá giới hạn chống lại "quỷ thần" —— dẫu sao, từ lúc cậu trở thành cống phẩm, cống phẩm cũng đã chỉ là thứ chờ quỷ thần hưởng thụ.
Lưỡi đao Ngân Điệp dừng lại giữa không trung, lưỡi đao màu tuyết phản chiếu mặt mày sâu của quỷ thần.
Ngay khi hắn ôm lấy eo Vệ Ách, xiềng xích lạnh lẽo đã xuất hiện sau lưng cậu.
Những sợi dây xích máu bị Chủ Thần hoàn toàn ăn mòn và khống chế, trong phút chốc trói chặt hai tay Vệ Ách từ dưới lên trên, vững vàng trói chặt rồi bắt chéo hai tay Vệ Ách về phía sau không hề thương tiếc.
Ngay sau đó, lưng Vệ Ách đã bị Chủ Thần đẩy vào tường.
Chủ Thần hiểu rõ cậu hơn bất cứ ai hơn bất cứ điều gì khác.
Tất cả các khớp vai, cánh tay và cổ tay của Vệ Ách đều bị trói chặt, ngăn chặn mọi khả năng thoát ra.
Vệ Ách bị bắt chéo hai tay sau lưng bị đẩy vào góc tường trại, cậu nâng đầu gối lên thụi vào quỷ thần đang cúi người trước mặt. Chỉ có điều, gầu đối nâng lên như va vào một bức tường sắt cứng rắn có tính dẻo dai —— Chủ Thần nâng đầu gối trước một bước. Dưới hỷ bào của Thần Lang, dáng người quỷ vật mạnh mẽ như sắt thép, chân thanh niên vừa mới nâng lên đã bị đầu gối lạnh lẽo mạnh mẽ của quỷ thần đè lại.
Một tay Chủ Thần giữ cằm Vệ Ách, đầu gối chậm rãi tăng lực, đè chân đang giơ lên của thanh niên từng chút một.
Chỉ ngắn ngủi qua lại mấy lần, một người một quỷ thần đã nhanh chóng đánh nhau.
Trong quá trình này, bên môi hắn vẫn luôn mang theo đường cong đầy hứng thú.
Vừa thấp giọng dụ dỗ thanh niên hiến tế cho mình, vừa tàn nhẫn khống chế thanh niên dưới thân mình.
Để cho đồ ăn Vệ Ách kiên cường bất khuất này có bất cứ kẽ hở nào phản kích thì đều là chuyện không sáng suốt.
Đến khi Vệ Ách hoàn toàn bị ép buộc hoàn toàn, cơ thể của cậu bị ép dính vào bức tường của trại lâu. Đầu gối phải của hắn vẫn không dời đi, ngược lại dùng một chút lực hướng lên trên, đè xuống đôi chân thon dài và dẻo dai của thanh niên, đóng đinh thanh niên vào tường.
Sau khi xé mảnh vải quấn quanh cổ Vệ Ách, Chủ Thần nhìn chằm chằm vết máu hơi rỉ máu mà hắn để lại, hiếm thấy không có ý nghĩ cắn một cách tàn nhẫn nữa mà nảy sinh một kiểu trêu chọc với đồ ăn dưới lòng bàn tay.
Hắn nghiêng đầu, xoa nắn quai hàm của Vệ Ách, che dấu vết mình để lại.
Đầu lưỡi liếm qua lại một cách tỉ mỉ và dò xét.
Cằm Vệ Ách bị hắn bóp lấy nâng lên, cần cổ lạnh buốt lại hơi đau nhói. Sau đó bị liếm láp một cách đầy nhớp nháp và ác ý, đột nhiên khiến cậu cảm thấy ớn lạnh từ sâu trong tủy sống. Cậu theo phản xạ, cong đầu gối định hất văng Chủ Thần ra xa, nhưng lại bị cơ thể cứng rắn của quỷ thần đè lại.
"Tao rất thích dáng vẻ hiện tại của mày." Chủ Thần cúi người, dáng người cường tráng ép người sống ấm áp vào giữa mình và bức tường trại, đầu gối dùng sức đè lên bắp chân thon dài của thanh niên, hắn ngẫm nghĩ đầy vẻ hứng thú dào dạt, tràn đầy khao khát khám phá kỹ lưỡng: "... Giãy dụa, lại chẳng nên cơm cháo gì."
"Đẹp lắm đấy."
Lời khen ngợi chân thành của quỷ thần rơi vào bên tai, Vệ Ách nhướng mí mắt, thốt ra một từ còn lạnh hơn cả đất lạnh cực Bắc: "Xéo."
Dường như Chủ Thần cũng không tức giận.
Một bàn tay lạnh lẽo của hắn áp vào một bên mặt Vệ Ách, dán lên má thanh niên, ngón tay khẽ mân mê. Tay còn lại trượt xuống eo cậu, đột nhiên ôm cơ thể cậu lại gần mình. Hai bóng người thoáng chốc đã áp sát nhau, dục vọng xâm lược và khao khát cháy bỏng đọng lại trên người quỷ thần, hắn liếm đầu răng nanh, môi hơi cong lên, giọng nói trầm thấp đầy tính hung hãn và tấn công:
"Trước đây tao đã ưu ái mày rất nhiều, trở mặt vô tình không phải là tính cách tốt đâu, người quen lâu năm của tao à."
Trạng thái [mù] đặc biệt vẫn chưa kết thúc.
Đôi mắt của Vệ Ách vẫn mù, cậu nhắm mắt lại, ngay khi bất chợt bị kéo tới, cậu cảm giác lần đuổi bắt này của Chủ Thần hình như còn mang theo vũ khí, chuôi đao vừa lạnh vừa cứng dưới áo bào đang ép cậu ở khoảng cách rất gần.
Vệ Ách còn chưa kịp chú ý đến chuôi đao, lời nói tiếp theo của Chủ Thần khiến cậu chú ý.
"Là mày." Cậu cắn răng lạnh giọng.
Trong không gian của Chủ Thần, trước khi bại lộ ý đồ phản loạn của mình, Vệ Ách đã gặp phải những tình huống sinh tử cần phải rút ra xác suất trong phó bản. Vệ Ách luôn hiểu rõ vận may của mình một cách rõ ràng tường tận, nhưng trong vài lần rút ra đó, cậu lại bất ngờ rút ra những lá bài xấu.
... Không ngờ Chủ Thần đã sớm nhắm vào cậu.
Khó trách khi cậu làm phản thì lúc săn lùng cậu lại tới nhanh hơn dự đoán gấp mấy lần.
Chủ Thần trầm thấp cười.
Hắc đặc biệt thích nhìn đồ ăn sau mỗi lần giãy dụa kiếm được đường sống ngay trước mắt lại đột ngột bị cắt đứt, phát hiện bản thân ngay từ đầu đã bị mắc kẹt trong mạng nhện mang tên cõi chết của Thần.
Điều này kích thích hứng thú trước nay chưa từng có của hắn.
Bởi vậy hắn lần lượt giấu diếm tác phẩm của mình để cho thanh niên vô hạn tới gần lối thoát thành công rồi đến giây phút cuối cùng, kéo cậu trở lại đáy vực.
Khoảng cách giữa người và thần linh là nơi sinh tử bị kiểm soát, số phận bị chiếm hữu mà cống phẩm không bao giờ tưởng tượng được.
Dù thần linh ban đầu chỉ thờ ơ, thoáng nhìn một cái thì số phận của sâu kiến bị theo dõi cũng đã được định sẵn.
Chờ cho đến khi Vệ Ách nhận ra mình đã bị đánh dấu từ lúc bị rút vào không gian vô hạn, Chủ Thần mới vuốt ve vành tai cậu mà hỏi: "Sao nào, không cung phụng thêm lần nữa à?"
Cơ thể ấm áp của thanh niên dán vào cơ thể lạnh lẽo quỷ vật đang hào hứng bừng bừng là một trải nghiệm chưa bao giờ có trước đây. Chủ Thần vân vê vành tai thanh niên, đôi mắt bạc lóe lên lời nói ra lại đầy dụ dỗ: "Thử lại lần nữa, không chừng tao có thể cho mày thêm cơ hội."
Hắn đột nhiên rất hào hứng, nhưng hắn vẫn không tìm được ngọn nguồn.
Song hắn có dự cảm, chỉ cần cống phẩm dưới thân mình cung phụng một lần nữa thì hắn có thể tìm được đáp án.
Vệ Ách gầy gò, theo tỉ lệ mà nói, vai rộng eo hẹp, nhưng dáng người mảnh khảnh và rắn chắc của cậu lại gầy hơn quỷ vật một vòng. Hai tay của cậu bị bắt chéo sau lưng bị quỷ thần cao lớn ép vào tường trại lâu, mái tóc bạc rũ xuống vờn quanh xương quai xanh. Đối mặt với dụ dỗ của quỷ thần, Vệ Ách lặp lại: "Xéo."
Giọng nói càng lạnh lùng và càng thiếu kiên nhẫn.
Chủ Thần tiếc nuối than thở, ngay sau đó hắn móc lấy tay thanh niên dùng một lực mạnh đẩy cơ thể cậu lên trên —— nếu ngọn nguồn đã không chịu hợp tác thì hắn đành phải đích thân thử.
Tiếng xiềng xích leng keng vang lên, dây xích rỉ sét đỏ thuận theo ý muốn của quỷ thần, nhanh chóng cởi bỏ xiềng xích rỉ sét đỏ trên một cánh tay của Vệ Ách.
Ngay khi cánh tay bị buông ra, ánh sáng của đao Ngân Điệp lập tức xuất hiện giữa ngón tay Vệ Ách.
Cậu giơ tay, trong trạng thái [mù] cầm lưỡi đao Ngân Điệp đâm vào cổ Chủ Thần.
Ngay khi lưỡi đao Ngân Điệp đâm xuống, bàn tay tái nhợt của Chủ Thần nắm lấy xương cổ tay gầy gò của thanh niên giữa không trung. Sau đó, ngón tay hắn siết chặt ngón tay cái, cử động lòng bàn tay, xòe các ngón tay ra trượt qua lòng bàn tay của Vệ Ách.
Lưỡi đao Ngân Điệp rạch một đường mỏng trên mu bàn tay của Chủ Thần, ký tự màu máu đỏ sẫm chảy ra từ cái xác của "Thần Lang Quan". Chỉ có điều ngay sau đó, Chủ Thần đã cạy mạnh ngón tay của Vệ Ách, lưỡi đao Ngân Điệp rơi xuống trong ánh lửa của trại lâu.
"Rầm" một tiếng.
Chủ Thần đan xen ngón tay của Vệ Ách, nắm chặt mười ngón tay của cậu, ấn mu bàn tay lên tấm ván.
Sương đen dày đặc dâng lên, cần cổ trắng nõn lạnh lẽo thấm máu của Vệ Ách lại bị đưa đến bên môi của Chủ Thần. Mà quỷ thần cao lớn âm lãnh lại đột nhiên áp sát, áp tới người sống trước mặt không còn khoảng cách. Khi hai bóng dáng tiến lại gần nhau, đầu gối quỷ thần đè lên đùi Vệ Ách trượt xuống bên chân thanh niên. Cơ thể quỷ vật lạnh lẽo gần như áp sát vào trang phục của cậu.
Vệ Ách tạm thời bị mù, không thấy tính tấn công và xâm lược trước nay chưa từng có trong con ngươi màu bạc của Chủ Thần, nhưng tính xâm lược của đối phương vào lúc này lại ép về phía cậu, mãnh liệt đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Ngón tay cậu bị Chủ Thần khóa lại ấn vào tường gỗ của trại lâu.
Ngay khi khóa thanh niên lại, cơ thể lạnh lẽo của Chủ Thần xuất hiện dưới hình dạng "Thần Lang Quan", đắm chìm trong hơi ấm của người sống. Ngón tay hắn chợt siết chặt, hơi thở trở nên trì trệ. Tuy rất ngắn ngủi nhưng Vệ Ách đã bắt được cơ hội trong tích tắc.
Mười hai lưỡi đao Ngân Điệp trước đó còn rời rạc trên mặt đất bay lên cùng lúc, nhanh như chớp đâm tới, nhưng thứ đâm tới không phải Chủ Thần mà là tường gỗ trại lâu mà họ đang áp vào.
Mấy tấm vách ngăn ngang bị lưỡi đao Ngân Điệp cắt ra, "rắc" một tiếng cơ thể Vệ Ách lập tức ngã về phía sau.
Đồng thời vang lên tiếng nước.
Nước trong đầm đen dưới đáy trại lâu cao của tộc Thoán Bặc dâng lên cùng một lúc, "Ba Xà hư thối" nuốt chửng người cuối cùng còn sót lại, nó phát hiện ra "Vệ Ách" vật tế này đã chạy trốn, lúc này nó tức giận lao ra khỏi nước rồi há mồm cắn về phía thanh niên tóc bạc rơi từ trên gác mái.
** ** **
Cơn gió mạnh thổi qua bên người, trong quá trình rơi xuống cơ thể Vệ Ách bị cảm giác mất trọng lượng bao phủ.
Bất ngờ chính là, phần eo của cậu vẫn bị siết chặt như trước.
Chủ thần nắm lấy cổ tay cậu, ngã xuống cùng với cậu.
"Đây là thứ mày muốn cung phụng? Mày muốn trốn thoát bằng cách cung phụng cho thứ này à?" Giọng nói của Chủ Thần như bị ép ra từ kẽ răng, sức ôm của hắn mạnh đến nỗi như muốn bóp nát thanh niên giữa không trung: "Vệ Ách, mày đúng là... mơ tưởng hão huyền."
Sau khi bốn chữ "mơ tưởng hão huyền" vừa thốt ra, Ba Xà khổng lổ xuất hiện trong đầm đen đã mang theo cơ thể thối rữa đầy mủ bay lên trên.
[Cảnh báo! Cốt truyện ẩn "Ba Xà Thoán Bặc", Ba Xà đã rời ao.]
[Cảnh báo! "Ba Xà Thoán Bặc" của trấn Cốt Thiêu hoàn toàn dị hóa!]
[Cảnh báo —— phó bản "Sơn Vương Điền Nam" xuất hiện quỷ quái lớp lớp, xảy ra trục trặc không xác định ——]
Ba tiếng nhắc nhở máy móc lạnh lẽo của hệ thống vang lên liên tiếp.
Không gian cốt truyện ẩn bị khúc xạ và méo mó như mặt gương, thanh niên tóc bạc bị mù đột nhiên thoát khỏi lồng ngực của Chủ Thần, rơi vào sự biến dạng của vết nứt không gian.
Sự chồng chéo giữa "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu trong nhánh chính và "Ba Xà hư thối" trong cốt truyện ẩn đã dẫn đến trục trặc trong phó bản —— đây không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là hệ thống vẫn luôn im lặng đột nhiên ra tay vào lúc này. Nó không thể giết thẳng người chơi, nhưng nó có thể khiến phó bản bị trục trặc.
Chỉ cần lợi dụng bug của cửa ải để giết Vệ Ách, quan hệ máu cống phẩm sẽ chấm dứt, vậy kế hoạch dung nhập vào vị diện và nuốt chửng trò chơi Quỷ Thoại bằng cách lợi dụng mối quan hệ máu cống phẩm và cung phụng đặc biệt của Chủ Thần tất nhiên sẽ thất bại.
Mà chỉ cần giết Vệ Ách, nó sẽ không cần phải giao ra những thứ mà nó đã hứa hẹn với Vệ Ách.
Hệ thống "Quỷ Thoại" muốn bóp chết, không chỉ Chủ Thần kẻ xâm nhập từ bên ngoài, mà còn có người chơi Vệ Ách đã biết sự tồn tại của "luật Thiên Cương".
Một mũi tên trúng hai con nhạn!
Đồ ăn thuộc về hắn đột nhiên bị cướp đi, sắc mặt Chủ Thần nhất thời trở nên lạnh lùng.
Hỷ bào đỏ rực của hắn theo sát phía sau.
Một cơn gió mạnh ập đến, nước trong đầm đen dâng cao, trại lâu do sự hiện thân của "Ba Xà Thoán Bặc" mà lung lay sắp đổ. Trong ngọn lửa hừng hực, trong đầm nước đen như mực, Chủ Thần chộp tới không gian phó bản đang "trục trặc" méo mó. Lúc này trên cái xác của "Thần Lang Quan" bắt đầu xuất hiện vô số bùa chú bằng chữ máu phát ra ánh sáng đỏ.
Hai mắt Vệ Ách tạm thời mù không thể nào thấy vật, cậu phớt lờ cảm giác không trọng lượng do rơi từ trên cao xuống mà thay vào đó lắng nghe tiếng gió, với tay ra một cách chuẩn xác.
Vật phẩm được thưởng lấy được trước đó bị Chủ Thần làm gián đoạn, lúc này mới hiển thị đầy đủ —— tuy hệ thống Quỷ Thoại cũng không muốn người chơi biết đến sự tồn tại của "luật Thiên Cương" nhưng nó vẫn phải tuân theo quy tắc nhất định. Thông báo trước đó bị Chủ Thần quấy nhiễu, quấy nhiễu vừa biến mất, thông tin hiện có trên bảng lập tức hiện ra.
[Ngài muốn dùng hương hỏa để kích hoạt mảnh vỡ "luật Thiên Cương" không?]
[Có.]
Khe hở không gian vặn vẹo ở thời khắc nguy hiểm trong gang tấc lướt qua. Bàn tay Chủ Thần nắm lấy đồ ăn của mình. Chỉ có điều lúc này đây, khi Vệ Ách bị bắt lại lần nữa, cậu bỗng nhiên cười khẩy.
"Chẳng phải mày muốn tao cung phụng sao?" Giọng điệu của cậu lộ ra vẻ bình tĩnh khác thường, bình tình dường như điên rồ: "Được thôi."
"Vậy để tao ——"
"Cung phụng mày!"
Lời vừa dứt, vô số sợi dây sắt đỏ gỉ sét đột nhiên tuôn ra từ trong lòng và ống tay áo của Vệ Ách, vòng từ dưới lên trên giống như con rắn quấn quanh Chủ Thần —— những sợi xích này vốn đã bị Chủ Thần bóp méo mật chú, cướp mất quyền khống chế, nhưng vào lúc này mật chú trên xiềng xích lại đang trải qua một sự thay đổi đẫm máu nào đó, không cách nào có thể phá vỡ được.
"Mày đúng là..." Bàn tay quỷ thần vòng tay qua eo thanh niên, khi cảm nhận được mối nguy thì tay phải của hắn không chút do dự đâm vào cơ thể Vệ Ách.
Lần này, Vệ Ách không hề né tránh mà chủ động vòng tay qua cổ Chủ Thần một cách ác ý, dán sát vào hắn ở khoảng cách gần nhất.
"—— 'máu cống phẩm' Vệ Ách."
"—— đối tượng cung phụng quỷ thần 'Thần Lang Quan' không xác định."
Nương theo lời của Vệ Ách, vô số sợi dây xích lao ra quấn quanh cậu và Chủ Thần.
Trên bảng đạo cụ của Vệ Ách, tên "xiềng xích máu" chính thức thay đổi thành —— [luật Thiên Cương].
Hóa ra mối quan hệ giữa máu cống phẩm và quỷ thần đã không hề bình đẳng. Ngay từ khi mối quan hệ cung phụng được thành lập, "máu cống phẩm" đã bị đặt lên bàn thờ trước điện thờ của quỷ thần, trở thành vật sở hữu muốn thế nào cũng được của quỷ thần. Cống phẩm không có tư cách đưa ra bất cứ điều kiện gì, cũng không có tư cách yêu cầu quỷ thần phải giáng xuống sức mạnh gì.
Cống phẩm không bao giờ đủ tư cách để đòi hỏi quỷ thần khi nào sẽ giáng thế, ban cho bao nhiêu sức mạnh.
Song quỷ thần có thể tùy ý lấy đi mọi thứ từ "cống phẩm" và tận hưởng mọi thứ từ cống phẩm.
Đây cũng là mối quan giữa ác quỷ, tà thần và tín đồ từ trước đến nay. Vô cùng bất bình đẳng và không công bằng.
Con người và tín đồ cũng chỉ là đồ chơi của quỷ thần!
Song ngay khi [luật Thiên Cương] được kích hoạt.
Quyền chủ đạo trong quan hệ cung phụng giữa "máu cống phẩm" và "quỷ thần" đã trở thành một cuộc tranh đoạt chưa từng có. Từ trước đến nay cống phẩm chỉ có thể mặc cho quỷ thần nắm trong tay đã làm một chuyện hiếm thấy —— cậu bắt đầu đảo ngược mối quan hệ cung phụng đáng sợ này từng chút một.
Một tay Chủ Thần ôm lấy thanh niên, xương bàn tay tái nhợt không phải người đâm vào cơ thể thanh niên.
Chỉ có điều, Vệ Ách đã nắm bắt được một câu nói mà hắn vừa nói, cậu không chút do dự bóp méo nó, đóng khung chúng —— trở thành quy tắc cung phụng mới.
[Phàm có cung phụng, thần phải giáng thế].
** ** ***
Bướm ma bay kín bầu trời kéo đến bay qua đầu mọi người, bọn Giải Nguyên Chân, Trần Trình, Cao Hạc và đoàn ngựa thồ họ Thốn tất cả đều chật vật lui về phía sau. Toàn bộ số liệu trên bảng điều khiển của họ đều giảm mạnh, mắt thấy sắp bị xóa sổ bởi sự thay đổi đột ngột của trấn Cốt Thiêu.
Đám cánh tay trắng nõn hư ảo, ánh sáng dơ bẩn của "Ba Xà hư thối" và quỷ thần "Thần Lang Quan" không biết nguồn gốc, ba luồng hơi thở hội tụ ở đây. Đừng nói chỉ có một đội người chơi thì dù có hàng trăm đội cũng sẽ bị tiêu diệt ở đây.
Một lúc trước ——
Hoa bỉ ngạn đỏ tươi quỷ dị tràn ra từ cửa sổ gác mái của trại lâu.
Khi hệ thống thông báo rằng người chơi "Vệ Ách" đã hoàn thành cốt truyện ẩn [Ba Xà Thoán Bặc] đột ngột im bặt, một ý nghĩa lóe lên trong đầu đội viên bị chặn bên ngoài: Đã xảy ra chuyện!
Thông báo thành tích của người chơi chưa bao giờ bị gián đoạn đột ngột, trừ khi người chơi chết vào chết vào lúc vượt qua cửa ải.
Ngay khi ý nghĩ vừa lướt qua, sắc mặt mọi người đều tái mét.
Chỉ có điều, thông báo xóa sổ người chơi "Vệ Ách" trong dự đoán không vang lên ngay lập tức. Trái tim đang rơi xuống của mọi người như bị sợi tơ nhện kéo lại. Giải Nguyên Chân như đã nhớ ra điều gì đó, chiếc la bàn vốn đã cất đi đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, kim là bàn trên mặt la bàn xoay loạn xạ.
Cuối cùng "răng rắc" chỉ về phía quỷ lừa la của Thốn Đạo Hưng.
Một vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của Giải Nguyên Chân, sau đó mặt mày hiện lên quyết tâm, anh nhìn sang Thốn Đạo Hưng, gấp gáp nói: "Thủ lĩnh Thốn, gương đồng! Gương đồng!"
Giọng điệu của anh lo lắng, vừa chuyển một cái, mọi người đều hiểu ý của Giải Nguyên Chân —— hệ thống thông báo dừng lại, nhưng thông báo xóa sổ người chơi đã chết vẫn chưa vang lên, Vệ Ách chắc chắn đã bị quỷ thần trong Cốt Bà Lâu khống chế. Không người chơi nào có thể chống lại quỷ thần, thả quỷ tiên trong gương đồng, sau đó... thu hút "Ba Xà hư thối" ở phía bên kia trấn Cốt Thiêu lại đây!
Đây là một chút hi vọng sống mà la bàn của Giải Nguyên Chân biểu hiện.
Dường như cần có hai thứ đi tấn công "Thần Lang Quan" trong Cốt Bà Lâu —— đây là bảo vệ duy nhất mà họ có thể làm được cho việc đăng xuất sắp xảy ra của Vệ Ách.
Một thao tác vô cùng mạo hiểm, tự chuốc lấy họa mà không hề biết trước kết quả là điều duy nhất họ có thể làm bây giờ.
Bọn Thốn Đạo Hưng không biết thông báo của hệ thống, nhưng từ tình huống này có thể đoán được điều gì đó, ông cắn răng một cái, huýt sáo gọi quỷ lừa la đến bên cạnh.
Nương theo một tiếng vang lanh lảnh, Thốn Đạo Hưng nhanh chóng lấy mấy mặt gương đồng trên người quỷ lừa la xuống. Ông không có cơ hội do dự chần chờ, Thốn Đạo Hưng và năm trai tráng đoàn ngựa thồ khác đã nắm lấy vòng khóa ở phía sau của chiếc gương rồi kéo một cái. Răng rắc một tiếng, trên mặt gương đồng rõ ràng không có vết nứt nào, nhưng lại nghe rõ ràng tiếng kim loại vỡ nát.
"... Từng giờ từng phút ái tình, từng hồi từng lớp vân vũ."
"... Người hỏi xương ở nơi nào, động là nơi giấu tốt nhất."
Gương đồng vừa vỡ vụn, tiếng ca bi ai buồn thảm lập tức vang lên trong tai mọi người.
Ngay lập tức, một cơn ớn lạnh đáng sợ chạy khắp cơ thể mọi người.
Ngay sau đó, tiếng hát chuyển thành tiếng cười hì hì, từng cánh tay trắng nõn mở ảo ùn ùn kéo ra từ trong gương đồng. Khi đám cánh tay xuất hiện lần nữa, Giải Nguyên Chân đã sớm chuẩn bị xong bùa chú lôi pháp, cộng với phản ứng tương ứng của những người khác sẽ bùng nổ cùng một lúc.
Đạo cụ bùa chú lôi pháp ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên, sau đó gần như biến mất cùng lúc. Tất cả đội viên, dù đã từng vào phó bản gì đều cảm nhận được sức mạnh từ lũ quỷ quái cấp cao như nhau.
Hơi thở đáng sợ của quỷ quái cấp cao hội tụ lại một chỗ, bọn Giải Nguyên Chân bị đẩy ra xa mấy trượng.
Giải Nguyên Chân và Cao Hạc đồng thời quát to một tiếng, hai người ở phía trước đội ngũ, cắm vũ khí xuống đất, ánh sáng sáng lên khó khăn lắm mới tạo thành một lá chắn bảo vệ mong manh.
Ngay khi cánh tay trắng nõn hư ảo xuất hiện liền dẫn đến "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu.
[Cảnh báo: Quỷ quái "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu đã hoàn toàn dị hóa!]
[Cảnh báo: Quỷ quái "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu đã hoàn toàn dị hóa!]
Mấy lời nhắc máy móc của hệ thống vang lên liên tiếp, lá chắn bảo vệ do Giải Nguyên Chân và Cao Hạc liên thủ tạo thành thậm chí không tồn tại được một giây trước khi vỡ thành từng mảnh. Những mảnh ánh sáng lướt qua mọi người, tất cả trại lâu chắn giữa Cốt Bà Lâu và người chơi đều sụp đổ. Hàng ngàn bướm ma bay lên từ khe bùn, vẫy cánh bay về phía người chơi.
Trai tráng đoàn ngựa thồ quát khẽ một tiếng, đồng thời cắm cờ đi núi bên hông lên mặt đất.
Bóng sáng lờ mờ, hệt như có vô số thế hệ người hành nghề đi núi trong hàng trăm năm lướt qua người, vô số dấu chân chồng lên nhau xuất hiện trên mặt đất.
Ngăn cản cơn mưa bướm bao trùm cả bầu trời.
Chỉ có điều tuy có rất nhiều bướm ma nhưng mối đe dọa thực sự không phải bướm ma mà là mùi hôi thối bốc ra từ phủ chưởng trại của "Mộc Sùng Mạt".
Từng lớp màu sắc nặng nề như dầu loan ra trên mặt biển khiến người ta chóng mặt, buồn nôn khó tả.
Cờ đi núi của đoàn ngựa thồ họ Thốn, vô số dấu chân của người hành nghề đi núi méo mó trong vầng sáng sặc sỡ đang lao tới. Miệng mũi của bọn Thốn Đạo Hưng trào ra một chút máu, ngay khi trận cờ sụp đổ, bướm ma sà xuống, hàng nghìn đóa bỉ ngạn chợt nở rộ trong bóng tối.
Một bàn tay trắng bệch, rỉ máu vươn ra từ trong biển hoa.
Bướm ma đang xoay quanh nổ tung giữa không trung, hóa thành vô số sợi hoa quỷ dị màu đỏ tươi.
Thanh niên tóc bạc nhắm hai mắt, bước ra khỏi đám sương mù đen và hoa máu hỗn loạn méo mó. Một tay cậu vờn quanh mười hai lưỡi đao Ngân Điệp, một tay vung lên chống lại ánh sáng bẩn thỉu tràn ra từ phủ chưởng trại trấn Cốt Thiêu.
[Cảnh báo! Người chơi "Vệ Ách" đã kích hoạt một trạng thái đặc biệt —— "quỷ thần nhập xác"!]
Editor: Chương này còn có tên là "Xiềng xích hóa dây tơ hồng, trói chặt định mệnh đôi ta" =))))))))