Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 14



Sau khi dùng cơm xong, Phó Gia Hiên ở lại Phúc Hòa lâu chơi một lúc. Nhìn thấy trù phòng đang ngồi tỉ mỉ nghiên cứu công thức làm món ăn mới để thu hút khách hàng. Y lúc này liền kéo ghế ra, hai cái chân ngắn cũn cố gắng nhón lên để xem ké.

Bếp trưởng thấy vậy liền đem công thức hạ thấp xuống để Phó Gia Hiên có thể nhìn dễ dàng hơn.

Tiểu thiếu gia vốn đã thông minh từ nhỏ, mặc dù cũng chỉ gặp qua không đến mười lần, thế nhưng bếp trưởng vẫn có thể nhìn ra được.

Hơn nữa ông còn quen biết với Thúy Lan và Thúy Liễu, hai người bọn họ lúc nào cũng hết lời khen ngợi vị tiểu thiếu gia này.

Cho nên bếp trưởng với tâm thế may mắn, hy vọng Phó Gia Hiên cũng có thể mở ra chút tài năng trên phương diện nấu nướng, để ông sớm ngày tìm ra công thức nấu ăn siêu việt hơn.

Phó Gia Hiên nhìn công thức mấy món ăn kia, phát hiện đa số đều là các món chiên xào nấu nướng vô cùng thông dụng. Y lúc này đầu óc xoay chuyển một vòng, sau đó lại từ trên ghế tuột xuống.

Đôi chân ngắn cũn của Phó Gia Hiên đi vòng vòng trong bếp, sau đó dư quang ánh mắt y nhìn thấy một con gà vô cùng to béo vừa được làm sạch đặt trên tấm thớt gỗ.

Phó Gia Hiên trong đầu liền nảy ra sáng kiến, ánh mắt y lại quét một vòng qua chỗ để nguyên liệu, tìm được bột và trứng.

Quyết định rồi, y hiện tại sẽ làm gà rán!.

Chỉ là, mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng với thân hình hiện tại của y, ngay cả cầm dao c.h.ặ.t gà cũng cầm không xong thì nói gì đến chuyện nấu nướng đây?.

"Tiểu thiếu gia. Ngài nghĩ ra món mới rồi sao? Hay là ngài cứ nói cho ta đi, ta phụ trách làm, ngài ở một bên xem là được rồi".

Bếp trưởng tên là Triệu Bửu, là một đầu bếp chính hiệu với cái bụng tròn trịa mập mạp. Ông ta lúc này nhìn Phó Gia Hiên đi đi lại lại trong bếp, cho nên liền vô cùng cao hứng muốn giúp y một tay.

"Được. Trước tiên Triệu thúc đem con gà kia cắt ra từng miếng vừa ăn đi ạ. Ngoại trừ cánh và đùi thì phần còn lại của con gà chỉ lấy thịt và da thôi". Phó Gia Hiên không hề khách khí, Triệu Bửu vừa lên tiếng nói muốn giúp, y liền đã giao việc cho người ta luôn rồi.



Tay nghề của Triệu Bửu quả thực không tầm thường, một con gà to béo như vậy, qua tay ông, chẳng mấy chốc liền đã biến thành từng miếng thịt gà vô cùng bắt mắt.

"Triệu thúc ướp vào đó một ít gia vị đi ạ, nhạt thôi. Sau đó là tới ông đoạn pha bột, đối với bột này, Triệu Thúc cũng chỉ ướp một ít gia vị thôi, đừng để bị mặn. Lưu ý một chút là bột sau khi pha xong phải sánh lại, không được quá lỏng".

Phó Gia Hiên đời trước sống cô độc một mình, cho nên cũng học qua chút nấu nướng để phòng thân.

Gà rán này y cũng từng làm qua, nhưng khi đó bột chiên giòn có sẵn, chỉ cần cho nước vào là được. Còn hiện tại, bột chiên giòn không có, bột chiên xù cũng càng không, cho nên nói, hiện tại có gì thì tận dụng cái ấy vậy.

Triệu Bửu đánh bột xong liền dừng tay, hỏi xem Phó Gia Hiên mình nên làm cái gì tiếp theo.

"Triệu thúc đem hai cái trứng gà đập ra cho vào bát, rồi đánh đều ra. Sau đó thì chuẩn bị một chảo dầu nóng, nhiều dầu một chút nhé". Sắp tới công đoạn quan trọng rồi, cho nên Phó Gia Hiên liền hì hục kéo ghế lại gần bếp, sau đó leo lên đứng ở trên ghế mới miễn cưỡng nhìn thấy được toàn bộ chảo dầu.

"Được rồi, bây giờ thúc gắp một miếng thịt gà nhúng vào trứng, sau đó lại nhúng qua một lớp bột rồi thả vào trong chảo dầu đang sôi đi ạ". Phó Gia Hiên đứng ở một bên chỉ đạo, còn Triệu Bửu thì nhanh tay làm theo lời y nói.

Rất nhanh, một đĩa gà rán vàng giòn đã ra lò, chỉ là hiện tại còn chưa ăn được, vẫn còn thiếu linh hồn của món ăn này, thiếu nó Phó Gia Hiên thật không thể ăn ngon được.

"Tiếp theo chúng ta sẽ làm phần nước sốt. Triệu thúc, thúc lấy cà chua băm nhuyễn chung với một ít ớt đi ạ, càng nhuyễn càng tốt". Phó Gia Hiên nhanh tay lẹ mắt chỉ chỉ mấy trái cà chua chín mọng được đặt trong rổ rau cách đó không xa.

"Như thế này là được rồi ạ. Triệu thúc, thúc đem phần cà chua và ớt này nấu lên, sau đó nêm nếm cho có vị chua chua ngọt ngọt. Nấu đến khi phần nước sốt sệt lại là đã hoàn thành rồi đó ạ".

Phó Gia Hiên vừa mới ăn cơm xong, nhưng là sau khi nhìn thấy đĩa gà rán thơm giòn kia, bụng lại cảm thấy có chút đói nữa rồi.

Triệu Bửu rất nhanh đã đem phần nước sốt nấu xong, màu đỏ của cà chua và ớt khiến cho nước sốt trở nên vô cùng bắt mắt.



Lúc này Nhan Tuyết Hà vừa vặn đi vào, cho nên Phó Gia Hiên liền mời nàng ăn trước một miếng.

"Lão Triệu làm ra được món mới rồi sao? Vẻ ngoài trông rất bắt mắt nha". Nhan Tuyết Hà tưởng rằng là Triệu Bửu đã nghĩ ra được món mới, bổ sung cho thực đơn của Phúc Hòa lâu rồi, cho nên liền vui vẻ nếm thử một miếng.

Ừm, thịt gà mọng nước, vỏ ngoài rất giòn, kết hợp với nước chấm chua chua ngọt ngọt lại cay cay, quả đúng là tuyệt phối!.

Nhan Tuyết Hà ăn thử một miếng, hai mắt liền lập tức sáng lên. Đây quả đúng là một món ăn vừa ngon vừa vô cùng mới lạ. Nếu như đưa nó vào thực đơn của Phúc Hòa lâu, chắc chắn sẽ kéo được thêm rất nhiều khách hàng!.

Triệu Bửu lúc này cũng không chờ nỗi nữa, đem một miếng gà to, chấm nước sốt rồi bỏ vào miệng thưởng thức. Đầu l.ư.ỡ.i cảm nhận được mỹ vị, hai mắt ông ta cũng đồng dạng mà sáng lên.

Chỉ một từ thôi. Ngon!.

"Đồ ăn đúng là do tôi nấu, bất quá, cách làm là do tiểu thiếu gia nghĩ ra". Triệu Bửu lúc này ngượng ngùng gãi gãi đầu. Vốn chỉ ôm tâm lí may mắn, nào ngờ tiểu thiếu gia quả thực là một thiên tài, thế nhưng lại nghĩ ra được món ăn ngon như vậy.

"Hiên nhi, sao con lại có thể nghĩ ra được món ăn này vậy?". Nghe Triệu Bửu nói như vậy, Nhan Tuyết Hà có hơi khựng lại.

Nàng lúc này quay sang nhìn Phó Gia Hiên.

Phụ mẫu nào cũng mong muốn con mình lớn lên thông minh. Thế nhưng nếu thông minh quá mức vượt trội, vậy thì chỉ sợ là họa không phải phúc.

"Con...nếu như con nói, là con nằm mộng thấy được, vậy thì mẫu thân có tin không?!". Phó Gia Hiên lúc này đang há miệng cố gắng cắn một miếng gà rán thật to. Chỉ là, nghe Nhan Tuyết Hà hỏi như vậy, y lúc này liền không biết nên giải thích thế nào.

Hai mươi mấy năm qua đối với y vô cùng mờ mịt, nói là mộng, chắc cũng không sai đi?.

"Nếu là Hiên nhi nói, vậy thì mẫu thân sẽ tin". Nhan Tuyết Hà mỉm cười xoa xoa đầu nhi tử nhà mình, chỉ là trong lòng vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...