Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
Chương 2: Cậu thật sự sống lại trong cơ thể người khác
"Được, tôi cho cậu, nhưng điều kiện là cậu phải trả thù giúp tôi, tôi dùng linh hồn của tôi đổi lấy cậu."
"Thành giao.”
Ý thức Lục Vĩnh Hi rơi vào hư vô, đến khi tỉnh lại một lần nữa điều đầu tiên cậu cảm nhận được là nỗi đau thấu tim gan, hàng mày cậu khẽ nhíu lại một chút nhưng trên gương mặt kia vẫn giữ vững nét mặt bình tĩnh ngày thường, tựa như đau đớn này chả là gì với cậu.
Tay trái thẳng tay vung con dao làm bếp nguyên chủ đang nắm chặt, đầu của sinh vật quái dị trước mặt cậu lập tức bị chém bay.
Không phải con dao sắc bén bao nhiêu mà là vì Lục Vĩnh Hi đã nhanh chóng tìm một vị trí yếu ớt nhất của kẻ thù để ra tay.
Kí ức trong đầu của thân thể này nói cho cậu biết, thứ này gọi là xác sống một khi bị cắn sẽ nhanh chóng trong vòng 1 tiếng phát bệnh mà trở thành thứ kinh tởm kia.
Lục Vĩnh Hi không chút do dự, cậu cắn chặt khớp hàm chặt đứt hơn nửa cánh tay phải của mình, sau đó qua loa dùng áo khoác bên ngoài quấn chặt miệng vết thương ngăn không cho máu tiếp tục chảy. Mồ hôi lạnh liên tục rơi vào mắt, Lục Vĩnh Hi phải chớp mắt nhiều lần mới giảm bớt sự đau đớn của thân thể này.
Cố không phát ra tiếng la thu hút lũ quái vật bên ngoài nhưng cậu vẫn bật ra vài tiếng kêu đau.
Giải quyết xong vấn đề cấp bách của bản thân, Lục Vĩnh Hi mới có chút thời gian hít thở quan sát nơi người kia nói, nơi mà cậu có thể tự tìm cuộc sống mới thuộc về chính mình.
Cậu đang ngồi trong một đống đổ nát ở một cửa hàng kiểu cũ. Nơi này có vẻ không được phát triển cho lắm, mọi vật dụng dù còn nguyên vẹn hay đổ nát đều cho cậu biết được, nơi này lạc hậu hơn rất nhiều so với thời đại tinh tế.
Cho nên… chỉ với những quái vật tầm thường này cũng có thể cướp đi vô số mạng người.
Lục Vĩnh Hi định tìm một nơi có cửa nguyên vẹn che chắn ngủ tạm bợ qua một đêm bởi cánh cửa kính duy nhất của cửa hàng đã hoàn toàn vỡ nát. Nguyên chủ bị gia đình bỏ mặc cho xác sống ở đây tùy ý gặm cắn.
“Ha, thật đáng thương.” Lục Vĩnh Hi dùng toàn bộ sức lực với tay vịn một kệ hàng đứng dậy. Chân cậu run rẩy không cách nào đứng vững, tay trái vội vàng nắm chặt kệ hàng bên cạnh thở dốc.
Thân thể này đã đến giới hạn chịu đựng rồi, cậu phải nhanh chóng nghỉ ngơi …nhanh chóng nghỉ ngơi.
Đột nhiên cảm giác lạnh lẽo trên cổ tay trái biến mất, chiếc vòng ảm đạm ban đầu đã tự động trở thành cơ giáp màu bạc 001 quen thuộc trong trí nhớ của cậu.
Cả người cậu được 001 cẩn thân bế lên.
“001, ngươi cũng theo ta đến đây được sao?” Lục Vĩnh Hi vui vẻ nở nụ cười thật tươi, thật giống như một bạn nhỏ gặp lại người bạn mà bọn trẻ thích chơi cùng nhất.
001 dùng cặp mắt máy móc lạnh như băng nhìn cậu, như thể không hiểu chủ nhân lần đầu gặp mặt của mình đang nói gì.
“Chủ nhân, ngài cần nghỉ ngơi, tôi sẽ tìm một nơi an toàn cho ngài.”
Lục Vĩnh Hi ngơ ngác nhìn vào đôi mắt máy móc của nó.
Cơ giáp nhỏ không nhớ cậu?
“001, ngươi không nhớ ta?” Nếu có một kẻ nào khác là con người ở đây vừa nghe đã biết giọng điệu cậu không hề bình tĩnh một chút nào, vẫn là tông giọng ngày thường, vẫn là ngữ điệu không chút phập phồng đó nhưng cẩn thận nghe, sẽ biết khi cậu nói ra lời này mang theo một bao nhiêu run rẩy, cùng sợ hãi.
Hiện tại ở trong cửa hàng này chỉ có cậu và cơ giáp của mình. Cậu đến một thế giới xa lạ, vốn nghĩ sinh tồn một mình là một việc vô cùng bình thường, miễn là có cuộc sống tự do thuộc về bản thân cậu, Lục Vĩnh Hi đều sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng đột nhiên người thân cận duy nhất của cậu cũng xuất hiện.
Cậu sợ lời khẳng định được nói ra từ người bạn của mình. Một câu nói không quen.
Lục Vĩnh Hi không biết sao bản thân lại thấy trái tim khó chịu đến lạ, cậu đáng lẽ nên vui vì nó vẫn còn tồn tại mới đúng. Không nhớ cậu thì sao? Chỉ cần còn đồng hành cùng nhau đã là tốt lắm rồi.
“Không sao, quên rồi thì chúng ta làm quen lại từ đầu nhé! Chào cậu 001, tôi là Lục Vĩnh Hi.”
001 khó hiểu với những lời chủ nhân nó nói, nhưng vẫn làm đúng chức trách đáp lại lời của chủ nhân: “Vâng, chào ngài tôi là 001, sẽ làm tốt chức trách bảo vệ ngài.”
001 bế cậu ra khỏi cửa hàng đổ nát cũ kĩ kia, đi đến tòa nhà phía đối diện. Trước cửa hàng và trên khoảng đường gần đó cũng có lác đác vài con xác sống đang lang thang vô định trên đường như những bóng ma, chúng ngửi thấy hơi người liền hóa thành kẻ điên liều mình vồ đến.
001 là một cơ giáp chiến đấu, với nó việc chiến đấu với vài con xác sống như này là việc vô cùng bình thường.
Nó linh hoạt đỡ chủ nhân của mình lên cao khỏi tầm với của đám xác sống, tay nó bắt đầu tự động tách rời rồi tự lắp ghép trở lại thành một thanh kiếm dài sắc bén, nhẹ nhàng chém bay đầu những kẻ muốn đụng đến cậu.
Lục Vĩnh Hi thấy nó không gặp vấn đề gì mới yên tâm ngất đi. Đến khi cậu tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau. Cậu đưa tay lên vuốt những sợi tóc đang rơi trước mắt ra phía sau để bản thân nhìn rõ hơn nơi ở hiện tại của mình. Hành động của cậu đột nhiên dừng lại, Lục Vĩnh Hi nhanh chóng nhìn lấy nơi đáng lẽ đã chẳng còn nguyên vẹn. Nửa cánh tay phải của cậu... hiện tại đã được thay bằng một cánh tay bằng máy, còn là cái tay máy vô cùng quen thuộc với Lục Vĩnh Hi.
Cánh tay máy đầu tiên của cậu…
"Thành giao.”
Ý thức Lục Vĩnh Hi rơi vào hư vô, đến khi tỉnh lại một lần nữa điều đầu tiên cậu cảm nhận được là nỗi đau thấu tim gan, hàng mày cậu khẽ nhíu lại một chút nhưng trên gương mặt kia vẫn giữ vững nét mặt bình tĩnh ngày thường, tựa như đau đớn này chả là gì với cậu.
Tay trái thẳng tay vung con dao làm bếp nguyên chủ đang nắm chặt, đầu của sinh vật quái dị trước mặt cậu lập tức bị chém bay.
Không phải con dao sắc bén bao nhiêu mà là vì Lục Vĩnh Hi đã nhanh chóng tìm một vị trí yếu ớt nhất của kẻ thù để ra tay.
Kí ức trong đầu của thân thể này nói cho cậu biết, thứ này gọi là xác sống một khi bị cắn sẽ nhanh chóng trong vòng 1 tiếng phát bệnh mà trở thành thứ kinh tởm kia.
Lục Vĩnh Hi không chút do dự, cậu cắn chặt khớp hàm chặt đứt hơn nửa cánh tay phải của mình, sau đó qua loa dùng áo khoác bên ngoài quấn chặt miệng vết thương ngăn không cho máu tiếp tục chảy. Mồ hôi lạnh liên tục rơi vào mắt, Lục Vĩnh Hi phải chớp mắt nhiều lần mới giảm bớt sự đau đớn của thân thể này.
Cố không phát ra tiếng la thu hút lũ quái vật bên ngoài nhưng cậu vẫn bật ra vài tiếng kêu đau.
Giải quyết xong vấn đề cấp bách của bản thân, Lục Vĩnh Hi mới có chút thời gian hít thở quan sát nơi người kia nói, nơi mà cậu có thể tự tìm cuộc sống mới thuộc về chính mình.
Cậu đang ngồi trong một đống đổ nát ở một cửa hàng kiểu cũ. Nơi này có vẻ không được phát triển cho lắm, mọi vật dụng dù còn nguyên vẹn hay đổ nát đều cho cậu biết được, nơi này lạc hậu hơn rất nhiều so với thời đại tinh tế.
Cho nên… chỉ với những quái vật tầm thường này cũng có thể cướp đi vô số mạng người.
Lục Vĩnh Hi định tìm một nơi có cửa nguyên vẹn che chắn ngủ tạm bợ qua một đêm bởi cánh cửa kính duy nhất của cửa hàng đã hoàn toàn vỡ nát. Nguyên chủ bị gia đình bỏ mặc cho xác sống ở đây tùy ý gặm cắn.
“Ha, thật đáng thương.” Lục Vĩnh Hi dùng toàn bộ sức lực với tay vịn một kệ hàng đứng dậy. Chân cậu run rẩy không cách nào đứng vững, tay trái vội vàng nắm chặt kệ hàng bên cạnh thở dốc.
Thân thể này đã đến giới hạn chịu đựng rồi, cậu phải nhanh chóng nghỉ ngơi …nhanh chóng nghỉ ngơi.
Đột nhiên cảm giác lạnh lẽo trên cổ tay trái biến mất, chiếc vòng ảm đạm ban đầu đã tự động trở thành cơ giáp màu bạc 001 quen thuộc trong trí nhớ của cậu.
Cả người cậu được 001 cẩn thân bế lên.
“001, ngươi cũng theo ta đến đây được sao?” Lục Vĩnh Hi vui vẻ nở nụ cười thật tươi, thật giống như một bạn nhỏ gặp lại người bạn mà bọn trẻ thích chơi cùng nhất.
001 dùng cặp mắt máy móc lạnh như băng nhìn cậu, như thể không hiểu chủ nhân lần đầu gặp mặt của mình đang nói gì.
“Chủ nhân, ngài cần nghỉ ngơi, tôi sẽ tìm một nơi an toàn cho ngài.”
Lục Vĩnh Hi ngơ ngác nhìn vào đôi mắt máy móc của nó.
Cơ giáp nhỏ không nhớ cậu?
“001, ngươi không nhớ ta?” Nếu có một kẻ nào khác là con người ở đây vừa nghe đã biết giọng điệu cậu không hề bình tĩnh một chút nào, vẫn là tông giọng ngày thường, vẫn là ngữ điệu không chút phập phồng đó nhưng cẩn thận nghe, sẽ biết khi cậu nói ra lời này mang theo một bao nhiêu run rẩy, cùng sợ hãi.
Hiện tại ở trong cửa hàng này chỉ có cậu và cơ giáp của mình. Cậu đến một thế giới xa lạ, vốn nghĩ sinh tồn một mình là một việc vô cùng bình thường, miễn là có cuộc sống tự do thuộc về bản thân cậu, Lục Vĩnh Hi đều sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng đột nhiên người thân cận duy nhất của cậu cũng xuất hiện.
Cậu sợ lời khẳng định được nói ra từ người bạn của mình. Một câu nói không quen.
Lục Vĩnh Hi không biết sao bản thân lại thấy trái tim khó chịu đến lạ, cậu đáng lẽ nên vui vì nó vẫn còn tồn tại mới đúng. Không nhớ cậu thì sao? Chỉ cần còn đồng hành cùng nhau đã là tốt lắm rồi.
“Không sao, quên rồi thì chúng ta làm quen lại từ đầu nhé! Chào cậu 001, tôi là Lục Vĩnh Hi.”
001 khó hiểu với những lời chủ nhân nó nói, nhưng vẫn làm đúng chức trách đáp lại lời của chủ nhân: “Vâng, chào ngài tôi là 001, sẽ làm tốt chức trách bảo vệ ngài.”
001 bế cậu ra khỏi cửa hàng đổ nát cũ kĩ kia, đi đến tòa nhà phía đối diện. Trước cửa hàng và trên khoảng đường gần đó cũng có lác đác vài con xác sống đang lang thang vô định trên đường như những bóng ma, chúng ngửi thấy hơi người liền hóa thành kẻ điên liều mình vồ đến.
001 là một cơ giáp chiến đấu, với nó việc chiến đấu với vài con xác sống như này là việc vô cùng bình thường.
Nó linh hoạt đỡ chủ nhân của mình lên cao khỏi tầm với của đám xác sống, tay nó bắt đầu tự động tách rời rồi tự lắp ghép trở lại thành một thanh kiếm dài sắc bén, nhẹ nhàng chém bay đầu những kẻ muốn đụng đến cậu.
Lục Vĩnh Hi thấy nó không gặp vấn đề gì mới yên tâm ngất đi. Đến khi cậu tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau. Cậu đưa tay lên vuốt những sợi tóc đang rơi trước mắt ra phía sau để bản thân nhìn rõ hơn nơi ở hiện tại của mình. Hành động của cậu đột nhiên dừng lại, Lục Vĩnh Hi nhanh chóng nhìn lấy nơi đáng lẽ đã chẳng còn nguyên vẹn. Nửa cánh tay phải của cậu... hiện tại đã được thay bằng một cánh tay bằng máy, còn là cái tay máy vô cùng quen thuộc với Lục Vĩnh Hi.
Cánh tay máy đầu tiên của cậu…