Công Ngọc
Chương 95: Lễ Vật
"Ngụy Trúc Sinh."
...
Kỳ hạn thi xuân đã đến, hơn vạn học sinh vào thành đi thi là việc trọng đại, có điều cực ít người lưu ý, trên phố Chính Phủ mới mở một lớp học.
Cây cối trước cửa tươi tốt xanh um, cành lá xum xuê, từ đầu hồi nhìn vào chỉ thấy đây là một lớp tư thục tầm thường, có điều hiếm ai biết rằng, nhà này chính là lớp học nữ tử được triều đình âm thầm giúp đỡ xây dựng.
Sau khi dọn ra khỏi Thương phủ, Tạ Thường Thường và Trúc Sinh vẫn luôn ở nơi này, dạy dỗ những nữ học sinh đọc sách viết chữ, Thương Châu hạ triều cũng tới đây xử lý sự vụ trong lớp học. Ngoài ra, thi thoảng Ngụy Dịch còn âm thầm phái ra mấy học sĩ văn minh tới đó, truyền thụ cho các nàng học kinh, chú giải và chú thích.
Hôm nay, hoàng kiệu vòng tới sau hẻm phố Chính Phủ thì dừng lại. Vi Tấn Phúc khom người vén rèm, lại cho người đi vào thông báo, không lâu sau, Thương Châu liền đi ra, tiến lên nghênh đón ngự giá.
"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."
"Đều đứng lên đi." Ngụy Dịch nhìn quanh bốn phía, khiến họ cũng không quá mức lộ liễu.
Lớp học nữ tử này mở ra đã hơn một tháng, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này, trước hôm nay, hắn cũng chưa từng gặp mặt Tạ Thường Thường.
Dọc theo đường đi, Ngụy Dịch đã xoay chiếc nhẫn ngọc không biết bao nhiêu lần, tinh thần căng thẳng. Hắn chờ Lâm Kinh Phác xuống kiệu, hai người mới cùng nhau đi lên trước.
Hai người đi mấy bước vào trong thư viện đã nghe được những tiếng đọc sách dịu dàng êm tai, nhỏ có ba, bốn tuổi, lớn có mười lăm, mười sáu, đều là nữ hài, chỉ có một nam hài là Trúc Sinh, đứng giữa các nàng cực kỳ dễ thấy.
Vẫn là Trúc Sinh phát hiện ra bọn họ trước.
Tạ Thường Thường xa xa liếc mắt một cái, giảng xong bài thơ cổ trên tay rồi mới để bọn nhỏ tản đi nơi khác chơi.
"A Phác." Tạ Thường Thường mỉm cười đi tới, đánh giá khí sắc y, thấy đã tốt hơn lần gặp mặt trước rất nhiều mới an tâm hơn chút, liếc nhìn về phía Ngụy Dịch.
Hôm nay Ngụy Dịch vận trường bào màu xanh, dây vấn tóc đen đậm, dưới chân cũng chỉ là giày vải tầm thường, không dính nửa điểm quý khí của Hoàng Đế, lại khiến người ta cảm thấy tư thế của hắn oai hùng bộc phát. Có điều đứng cùng một nơi với Lâm Kinh Phác, khí thế lại vô cùng hợp nhau, khiến Tạ Thường Thường chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận hắn, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Tạ Thường Thường không biết nên xưng hô như thế nào cho thỏa đáng, vậy mà Ngụy Dịch khom lưng chắp tay trước, mở miệng tôn xưng bà một tiếng "Ngũ phu nhân".
Người ở nơi này đều sững sờ, đến Lâm Kinh Phác cũng hơi bất ngờ, dùng quạt xếp che đi cằm và nửa mặt, có phần hứng thú mà liếc nhìn hắn.
Nếu Ngụy Dịch muốn chiêu hiền đãi sĩ, cũng nên gọi một tiếng "Tạ tiên sinh" giống những người khác. Một câu "Ngũ phu nhân" này lại có mấy phần dựa vào giao tình cùng Lâm Kinh Phác mà chiếm phần thân thiết.
Tạ Thường Thường cũng rũ mắt cúi đầu, nói: "Ngụy công tử thân phận cao quý, không nên thế này."
Bà biết Ngụy Dịch đã cứu mạng Lâm Kinh Phác, cũng biết mình và Trúc Sinh có thể may mắn sống yên phận trong Nghiệp Kinh, mở một lớp học đều là nhờ hắn ban tặng. Có điều nhiều năm như thế vẫn luôn sớm chiều ở chung với sĩ tử phục Ân, chung quy vẫn có phần xa lánh kiêng kỵ Hoàng Đế Khải triều.
Ngụy Dịch đi nâng bà dậy: "Phu nhân là danh gia khai sáng đàn thơ, là trưởng bối của chúng ta, ta ngưỡng mộ thơ học của phu nhân nên mới chuyên đến đây bái kiến, những lễ nghi này là không thể thiếu."
Ngụy Dịch nói xong liền thoáng nhìn về phía sau, Vi Tấn Phúc lập tức ôm một chồng sách lại đây.
"Lễ nhẹ sợ là không đủ biểu hiện thành tâm, lễ nặng chỉ sợ phu nhân không dám nhận. A Phác nói, phu nhân là người cực kỳ thanh nhã, lễ vật cũng không sánh được với thân phận của phu nhân, cuốn Hoài Nam biệt tập này, nghe nói phu nhân đã yêu thích nhiều năm rồi."
Tạ Thường Thường thoáng nhìn qua bìa cuốn sách qua, quả thực có hơi kinh hãi, có điều vẫn chưa tiếp nhận: "Mấy trăm năm qua, bản thảo của Hoài Nam biệt tập tán dật khắp nơi, muốn tập hợp đủ đúng là chẳng dễ dàng. Này đã là hậu lễ, ta không nên nhận."
Ngụy Dịch cười nói: "Thu thập bản thảo điển tích là chuyện hữu ích với dạy văn, điểm ấy không thầy tự hiểu, với phu nhân mà nói sao có thể xưng là hậu lễ. Xương Anh điện vẫn còn những thư tịch khác biệt nữa, trước mắt sách này trong cung cũng chỉ là thứ nhỏ bé tầm thường, tặng cho phu nhân mới là không lãng phí."
Tạ Thường Thường nhíu mày, còn muốn từ chối.
Trên mặt Ngụy Dịch không có việc gì, có thể do đây là lần đầu thấy Tạ Thường Thường, trong ngực như nghẹn một ngụm khí không dám phát tác ra, lòng bàn tay cũng bị mồ hôi thấm ướt. Hắn âm thầm nhìn về phía Lâm Kinh Phác bên thân, vậy mà y không hề đánh tiếng giúp hắn, chỉ liếc hắn bằng ánh nhìn loáng thoáng sóng thu chẳng hợp với tình hình.
Cố ý.
Hàm răng Ngụy Dịch thoáng căng thẳng, đáy lòng vừa thấp thỏm vừa ngứa ngáy, bàn tay lặng lẽ đưa ra phía sau lún vào thắt lưng Lâm Kinh Phác, dùng sức cọ hết mồ hôi trên da thịt lên eo nhỏ của y.
Tạ Thường Thường vẫn chưa phát hiện, có điều những người đứng phía sau bọn họ lại nhìn ra rõ rõ ràng ràng, đều dồn dập cúi đầu lảng tránh.
Cách quần áo, eo Lâm Kinh Phác dường như cũng bị nắm đỏ.
Mi tâm y thoáng nhíu lại, chóp mũi thở ra một hơi, chẳng thể làm gì khác ngoài nói với Tạ Thường Thường: "Phu nhân nhận đi, ngài cảm thấy mình vô công nhận lộc, nhưng những người khác đều không nghĩ như vậy. Thường ngày hắn tùy ý, hôm nay cũng là có việc đến thỉnh giáo phu nhân, lễ này sẽ không phải nhận không."
Tạ Thường Thường thoáng suy nghĩ, liếc nhìn đám nữ học sinh còn đang chơi đùa bên cạnh: "Nếu như thế, A Phác, đưa Ngụy công tử vào trong ngồi trước đi."
Trong thư viện đầy bụi hoa rậm rạp, bọn họ đi thẳng một đường đến thư phòng.
Tạ Thường Thường pha một bình trà, nhỏ giọng chậm rãi nói: "Ta cũng chỉ là một thi nhân nghèo, Nghiệp Kinh có nhiều đại thần đến vậy, bọn họ lại càng tinh thông triều chính hơn, đến hỏi ta đâu có gì đáng giá."
Lâm Kinh Phác ngồi giữa hai người bọn họ, sau khi hớp một ngụm trà bèn thay Ngụy Dịch mở đề tài trước: "Phu nhân hẳn cũng biết đến, gần đây đầu đường cuối ngõ Nghiệp Kinh đều đang thảo luận chuyện khoa thi. Năm ngoái, cũng vào lúc này, bầu không khí của nữ tử đọc sách trong kinh đã chấn động một thời, năm nay dân gian cũng không thể thiếu thanh âm như thế, triều đình cũng muốn mở ra khoa thi nữ tử. Phu nhân cho là, nếu đặc biệt cho phép một số nữ tử đi vào khoa khảo thí, vậy có được không?"
Tạ Thường Thường nói: "Bầu không khí ấy cũng chẳng hiếm thấy. Yến Hồng rơi đài, Thương Châu lại vẫn được trọng dụng, Ân Đế phía Nam vẫn còn nhỏ, đều là Khương Hi nắm giữ triều chính, phàm là nữ nhi trên thế gian đều muốn lấy các nàng ra quảng cáo rùm beng, cũng muốn có một phiên thành tựu."
Ngụy Dịch: "Ý tứ của phu nhân là cảm thấy nên để nữ tử vào khoa thi dự thi?"
"Cũng không phải." Tạ Thường Thường cười khổ một tiếng, ánh mắt xa hơn một chút, nói: "Thương Châu là quan tốt, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện là nam là nữ. Nàng có chân tài thực học, cũng có hoài bão trị quốc bình thiên hạ như nam tử, dù có gả cho người khác, trạch viện sâu xa cũng không giế,t chết nàng được, sớm muộn gì cũng không giữ được nàng, chính là bởi vì nàng đọc nhiều sách. Có điều những nữ tử thế gian có thể đọc bao nhiêu sách, đọc những sách hay lại quá ít; lại nói dù có đọc sách, trăm năm qua các nàng đều bị đạp dưới chân, nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, những nữ tử tuyên bố muốn đọc sách thi công danh chẳng qua là bởi vì gặp phải thân thế chẳng công bằng, hoặc là bị phụ thân, trượng phu từ bỏ, thương xót hối tiếc, muốn mượn cơ hội phát tiết mới đi vào làm kẻ sĩ, nhưng này vốn đã là sai rồi. Làm quan phụ mẫu phải lấy bách tính làm đầu, lấy thiên hạ làm đầu. Nếu triều đình muốn mở lối tắt cho các nàng lên làm quan, chỉ sợ sẽ là chuyện vất vả không thành. Nữ tử trên thế gian đều nên đọc sách, thế nhưng cách khoa thi vẫn còn xa quá..."
Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác đều lắng nghe không nói, suy tư.
Viền mắt Tạ Thường Thường tràn đầy dịu dàng: "Có lẽ, thế nhân không nên vì các nàng là nữ tử mà coi thường, cũng không nên vì các nàng là nữ tử mà đánh giá quá cao, khi ấy các nàng mới có thể có đủ dũng khí mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong phòng thi."
Ngụy Dịch bừng tỉnh đại ngộ, cung kính cúi đầu với bà: "Đa tạ phu nhân chỉ giáo."
Tạ Thường Thường kéo tâm tư về, khẽ mỉm cười: "Muốn thay đổi thế đạo cũng không thể nóng vội, ngươi có thể triệu học sinh trong thiên hạ đến thi Đình đã đúng là hiếm thấy."
Ngụy Dịch nở nụ cười: "Ngày mai đã là thi Đình, trừ những văn chương thống nhất trong phòng thi, những tràng thơ khác cũng mở những cuộc thi nhỏ, đến lúc ấy còn phải làm phiền phu nhân vào cung phê duyệt bài thi của thí sinh, trợ giúp triều đình chọn lựa nhân tài."
Tạ Thường Thường chưa từ chối cũng không đáp ứng, sửa lại làn váy một chút, đánh giá Ngụy Dịch từ trên xuống dưới mấy lần, chuyển đề tài, hỏi: "Nghe nói ngươi và A Phác sinh cùng năm, còn có người thân nào khác trên đời không?"
Ngụy Dịch cũng không kiêng kỵ những thứ này, nói thẳng: "Trong cung còn rất nhiều cung điện bỏ trống, nếu phu nhân muốn vào ở, bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung. Huống hồ đợi Trúc Sinh lớn thêm một chút, cũng nên tìm sư phụ dạy nó cưỡi ngựa bắn tên, trong cung cũng có người dạy tốt."
Mặt Tạ Thường Thường không đổi sắc, lại hỏi: "Hoàng gia không giống gia đình bình thường, luôn có những chuyện không tự thân kiểm soát được, mà nối dõi tông đường là chuyện căn bản phải có. Ngươi muốn đi cùng A Phác, có từng nghĩ đến việc tương lai chưa?"
Tay Lâm Kinh Phác đang nắm ấm trà khựng lại, nghe nói mà sững sờ.
Y tự xưng là tỉnh táo bình tĩnh, tự biết ái tình phong nguyệt của mình và Ngụy Dịch không nên đàm luận đến bước này, đang muốn mở miệng từ chối thay Ngụy Dịch.
Vậy mà hắn chỉ cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: "Lúc trước nghe nói chư thần Đại Ân không đáp ứng cho Trúc Sinh theo họ Vương thất Bắc Cảnh, cũng tuyệt không đồng ý để nó theo họ Lâm, vì vậy còn huyên náo không dàn xếp được. Khải triều ta chẳng có nhiều quy củ và kiêng kỵ đến như vậy, phu nhân cho là danh tự "Ngụy Trúc Sinh" này thế nào?"
Vừa nói, dư quang hắn vừa lưu chuyển đến trên người Lâm Kinh Phác.
Nắp trà thuận thế nhẹ nhàng trượt xuống trên ly, Lâm Kinh Phác nhíu mày, đáy mắt có mấy phần khó mà tin nổi, hoàn toàn không biết bên tai đã hồng thấu lên rồi.
Ngụy Trúc Sinh.
Đây cũng không đơn giản chỉ là một cái họ.
Chính vào lúc này, một quan chức hốt hoảng vọt từ ngoài đầu hồi vào, lấy mũ xuống, mồ hôi đầm đìa quỳ sụp xuống: "Hoàng Thượng, đêm qua hơn một ngàn thí sinh ở Thừa Ân tự đột nhiên đi tả, không ngừng nôn mửa! Trưởng lão trong miếu không thấy chuyển biến tốt, sáng nay thỉnh ngự y đi qua, ngự y quay về nói, nói là phát ra dịch bệnh!"
...
Kỳ hạn thi xuân đã đến, hơn vạn học sinh vào thành đi thi là việc trọng đại, có điều cực ít người lưu ý, trên phố Chính Phủ mới mở một lớp học.
Cây cối trước cửa tươi tốt xanh um, cành lá xum xuê, từ đầu hồi nhìn vào chỉ thấy đây là một lớp tư thục tầm thường, có điều hiếm ai biết rằng, nhà này chính là lớp học nữ tử được triều đình âm thầm giúp đỡ xây dựng.
Sau khi dọn ra khỏi Thương phủ, Tạ Thường Thường và Trúc Sinh vẫn luôn ở nơi này, dạy dỗ những nữ học sinh đọc sách viết chữ, Thương Châu hạ triều cũng tới đây xử lý sự vụ trong lớp học. Ngoài ra, thi thoảng Ngụy Dịch còn âm thầm phái ra mấy học sĩ văn minh tới đó, truyền thụ cho các nàng học kinh, chú giải và chú thích.
Hôm nay, hoàng kiệu vòng tới sau hẻm phố Chính Phủ thì dừng lại. Vi Tấn Phúc khom người vén rèm, lại cho người đi vào thông báo, không lâu sau, Thương Châu liền đi ra, tiến lên nghênh đón ngự giá.
"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."
"Đều đứng lên đi." Ngụy Dịch nhìn quanh bốn phía, khiến họ cũng không quá mức lộ liễu.
Lớp học nữ tử này mở ra đã hơn một tháng, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này, trước hôm nay, hắn cũng chưa từng gặp mặt Tạ Thường Thường.
Dọc theo đường đi, Ngụy Dịch đã xoay chiếc nhẫn ngọc không biết bao nhiêu lần, tinh thần căng thẳng. Hắn chờ Lâm Kinh Phác xuống kiệu, hai người mới cùng nhau đi lên trước.
Hai người đi mấy bước vào trong thư viện đã nghe được những tiếng đọc sách dịu dàng êm tai, nhỏ có ba, bốn tuổi, lớn có mười lăm, mười sáu, đều là nữ hài, chỉ có một nam hài là Trúc Sinh, đứng giữa các nàng cực kỳ dễ thấy.
Vẫn là Trúc Sinh phát hiện ra bọn họ trước.
Tạ Thường Thường xa xa liếc mắt một cái, giảng xong bài thơ cổ trên tay rồi mới để bọn nhỏ tản đi nơi khác chơi.
"A Phác." Tạ Thường Thường mỉm cười đi tới, đánh giá khí sắc y, thấy đã tốt hơn lần gặp mặt trước rất nhiều mới an tâm hơn chút, liếc nhìn về phía Ngụy Dịch.
Hôm nay Ngụy Dịch vận trường bào màu xanh, dây vấn tóc đen đậm, dưới chân cũng chỉ là giày vải tầm thường, không dính nửa điểm quý khí của Hoàng Đế, lại khiến người ta cảm thấy tư thế của hắn oai hùng bộc phát. Có điều đứng cùng một nơi với Lâm Kinh Phác, khí thế lại vô cùng hợp nhau, khiến Tạ Thường Thường chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận hắn, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Tạ Thường Thường không biết nên xưng hô như thế nào cho thỏa đáng, vậy mà Ngụy Dịch khom lưng chắp tay trước, mở miệng tôn xưng bà một tiếng "Ngũ phu nhân".
Người ở nơi này đều sững sờ, đến Lâm Kinh Phác cũng hơi bất ngờ, dùng quạt xếp che đi cằm và nửa mặt, có phần hứng thú mà liếc nhìn hắn.
Nếu Ngụy Dịch muốn chiêu hiền đãi sĩ, cũng nên gọi một tiếng "Tạ tiên sinh" giống những người khác. Một câu "Ngũ phu nhân" này lại có mấy phần dựa vào giao tình cùng Lâm Kinh Phác mà chiếm phần thân thiết.
Tạ Thường Thường cũng rũ mắt cúi đầu, nói: "Ngụy công tử thân phận cao quý, không nên thế này."
Bà biết Ngụy Dịch đã cứu mạng Lâm Kinh Phác, cũng biết mình và Trúc Sinh có thể may mắn sống yên phận trong Nghiệp Kinh, mở một lớp học đều là nhờ hắn ban tặng. Có điều nhiều năm như thế vẫn luôn sớm chiều ở chung với sĩ tử phục Ân, chung quy vẫn có phần xa lánh kiêng kỵ Hoàng Đế Khải triều.
Ngụy Dịch đi nâng bà dậy: "Phu nhân là danh gia khai sáng đàn thơ, là trưởng bối của chúng ta, ta ngưỡng mộ thơ học của phu nhân nên mới chuyên đến đây bái kiến, những lễ nghi này là không thể thiếu."
Ngụy Dịch nói xong liền thoáng nhìn về phía sau, Vi Tấn Phúc lập tức ôm một chồng sách lại đây.
"Lễ nhẹ sợ là không đủ biểu hiện thành tâm, lễ nặng chỉ sợ phu nhân không dám nhận. A Phác nói, phu nhân là người cực kỳ thanh nhã, lễ vật cũng không sánh được với thân phận của phu nhân, cuốn Hoài Nam biệt tập này, nghe nói phu nhân đã yêu thích nhiều năm rồi."
Tạ Thường Thường thoáng nhìn qua bìa cuốn sách qua, quả thực có hơi kinh hãi, có điều vẫn chưa tiếp nhận: "Mấy trăm năm qua, bản thảo của Hoài Nam biệt tập tán dật khắp nơi, muốn tập hợp đủ đúng là chẳng dễ dàng. Này đã là hậu lễ, ta không nên nhận."
Ngụy Dịch cười nói: "Thu thập bản thảo điển tích là chuyện hữu ích với dạy văn, điểm ấy không thầy tự hiểu, với phu nhân mà nói sao có thể xưng là hậu lễ. Xương Anh điện vẫn còn những thư tịch khác biệt nữa, trước mắt sách này trong cung cũng chỉ là thứ nhỏ bé tầm thường, tặng cho phu nhân mới là không lãng phí."
Tạ Thường Thường nhíu mày, còn muốn từ chối.
Trên mặt Ngụy Dịch không có việc gì, có thể do đây là lần đầu thấy Tạ Thường Thường, trong ngực như nghẹn một ngụm khí không dám phát tác ra, lòng bàn tay cũng bị mồ hôi thấm ướt. Hắn âm thầm nhìn về phía Lâm Kinh Phác bên thân, vậy mà y không hề đánh tiếng giúp hắn, chỉ liếc hắn bằng ánh nhìn loáng thoáng sóng thu chẳng hợp với tình hình.
Cố ý.
Hàm răng Ngụy Dịch thoáng căng thẳng, đáy lòng vừa thấp thỏm vừa ngứa ngáy, bàn tay lặng lẽ đưa ra phía sau lún vào thắt lưng Lâm Kinh Phác, dùng sức cọ hết mồ hôi trên da thịt lên eo nhỏ của y.
Tạ Thường Thường vẫn chưa phát hiện, có điều những người đứng phía sau bọn họ lại nhìn ra rõ rõ ràng ràng, đều dồn dập cúi đầu lảng tránh.
Cách quần áo, eo Lâm Kinh Phác dường như cũng bị nắm đỏ.
Mi tâm y thoáng nhíu lại, chóp mũi thở ra một hơi, chẳng thể làm gì khác ngoài nói với Tạ Thường Thường: "Phu nhân nhận đi, ngài cảm thấy mình vô công nhận lộc, nhưng những người khác đều không nghĩ như vậy. Thường ngày hắn tùy ý, hôm nay cũng là có việc đến thỉnh giáo phu nhân, lễ này sẽ không phải nhận không."
Tạ Thường Thường thoáng suy nghĩ, liếc nhìn đám nữ học sinh còn đang chơi đùa bên cạnh: "Nếu như thế, A Phác, đưa Ngụy công tử vào trong ngồi trước đi."
Trong thư viện đầy bụi hoa rậm rạp, bọn họ đi thẳng một đường đến thư phòng.
Tạ Thường Thường pha một bình trà, nhỏ giọng chậm rãi nói: "Ta cũng chỉ là một thi nhân nghèo, Nghiệp Kinh có nhiều đại thần đến vậy, bọn họ lại càng tinh thông triều chính hơn, đến hỏi ta đâu có gì đáng giá."
Lâm Kinh Phác ngồi giữa hai người bọn họ, sau khi hớp một ngụm trà bèn thay Ngụy Dịch mở đề tài trước: "Phu nhân hẳn cũng biết đến, gần đây đầu đường cuối ngõ Nghiệp Kinh đều đang thảo luận chuyện khoa thi. Năm ngoái, cũng vào lúc này, bầu không khí của nữ tử đọc sách trong kinh đã chấn động một thời, năm nay dân gian cũng không thể thiếu thanh âm như thế, triều đình cũng muốn mở ra khoa thi nữ tử. Phu nhân cho là, nếu đặc biệt cho phép một số nữ tử đi vào khoa khảo thí, vậy có được không?"
Tạ Thường Thường nói: "Bầu không khí ấy cũng chẳng hiếm thấy. Yến Hồng rơi đài, Thương Châu lại vẫn được trọng dụng, Ân Đế phía Nam vẫn còn nhỏ, đều là Khương Hi nắm giữ triều chính, phàm là nữ nhi trên thế gian đều muốn lấy các nàng ra quảng cáo rùm beng, cũng muốn có một phiên thành tựu."
Ngụy Dịch: "Ý tứ của phu nhân là cảm thấy nên để nữ tử vào khoa thi dự thi?"
"Cũng không phải." Tạ Thường Thường cười khổ một tiếng, ánh mắt xa hơn một chút, nói: "Thương Châu là quan tốt, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện là nam là nữ. Nàng có chân tài thực học, cũng có hoài bão trị quốc bình thiên hạ như nam tử, dù có gả cho người khác, trạch viện sâu xa cũng không giế,t chết nàng được, sớm muộn gì cũng không giữ được nàng, chính là bởi vì nàng đọc nhiều sách. Có điều những nữ tử thế gian có thể đọc bao nhiêu sách, đọc những sách hay lại quá ít; lại nói dù có đọc sách, trăm năm qua các nàng đều bị đạp dưới chân, nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, những nữ tử tuyên bố muốn đọc sách thi công danh chẳng qua là bởi vì gặp phải thân thế chẳng công bằng, hoặc là bị phụ thân, trượng phu từ bỏ, thương xót hối tiếc, muốn mượn cơ hội phát tiết mới đi vào làm kẻ sĩ, nhưng này vốn đã là sai rồi. Làm quan phụ mẫu phải lấy bách tính làm đầu, lấy thiên hạ làm đầu. Nếu triều đình muốn mở lối tắt cho các nàng lên làm quan, chỉ sợ sẽ là chuyện vất vả không thành. Nữ tử trên thế gian đều nên đọc sách, thế nhưng cách khoa thi vẫn còn xa quá..."
Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác đều lắng nghe không nói, suy tư.
Viền mắt Tạ Thường Thường tràn đầy dịu dàng: "Có lẽ, thế nhân không nên vì các nàng là nữ tử mà coi thường, cũng không nên vì các nàng là nữ tử mà đánh giá quá cao, khi ấy các nàng mới có thể có đủ dũng khí mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong phòng thi."
Ngụy Dịch bừng tỉnh đại ngộ, cung kính cúi đầu với bà: "Đa tạ phu nhân chỉ giáo."
Tạ Thường Thường kéo tâm tư về, khẽ mỉm cười: "Muốn thay đổi thế đạo cũng không thể nóng vội, ngươi có thể triệu học sinh trong thiên hạ đến thi Đình đã đúng là hiếm thấy."
Ngụy Dịch nở nụ cười: "Ngày mai đã là thi Đình, trừ những văn chương thống nhất trong phòng thi, những tràng thơ khác cũng mở những cuộc thi nhỏ, đến lúc ấy còn phải làm phiền phu nhân vào cung phê duyệt bài thi của thí sinh, trợ giúp triều đình chọn lựa nhân tài."
Tạ Thường Thường chưa từ chối cũng không đáp ứng, sửa lại làn váy một chút, đánh giá Ngụy Dịch từ trên xuống dưới mấy lần, chuyển đề tài, hỏi: "Nghe nói ngươi và A Phác sinh cùng năm, còn có người thân nào khác trên đời không?"
Ngụy Dịch cũng không kiêng kỵ những thứ này, nói thẳng: "Trong cung còn rất nhiều cung điện bỏ trống, nếu phu nhân muốn vào ở, bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung. Huống hồ đợi Trúc Sinh lớn thêm một chút, cũng nên tìm sư phụ dạy nó cưỡi ngựa bắn tên, trong cung cũng có người dạy tốt."
Mặt Tạ Thường Thường không đổi sắc, lại hỏi: "Hoàng gia không giống gia đình bình thường, luôn có những chuyện không tự thân kiểm soát được, mà nối dõi tông đường là chuyện căn bản phải có. Ngươi muốn đi cùng A Phác, có từng nghĩ đến việc tương lai chưa?"
Tay Lâm Kinh Phác đang nắm ấm trà khựng lại, nghe nói mà sững sờ.
Y tự xưng là tỉnh táo bình tĩnh, tự biết ái tình phong nguyệt của mình và Ngụy Dịch không nên đàm luận đến bước này, đang muốn mở miệng từ chối thay Ngụy Dịch.
Vậy mà hắn chỉ cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: "Lúc trước nghe nói chư thần Đại Ân không đáp ứng cho Trúc Sinh theo họ Vương thất Bắc Cảnh, cũng tuyệt không đồng ý để nó theo họ Lâm, vì vậy còn huyên náo không dàn xếp được. Khải triều ta chẳng có nhiều quy củ và kiêng kỵ đến như vậy, phu nhân cho là danh tự "Ngụy Trúc Sinh" này thế nào?"
Vừa nói, dư quang hắn vừa lưu chuyển đến trên người Lâm Kinh Phác.
Nắp trà thuận thế nhẹ nhàng trượt xuống trên ly, Lâm Kinh Phác nhíu mày, đáy mắt có mấy phần khó mà tin nổi, hoàn toàn không biết bên tai đã hồng thấu lên rồi.
Ngụy Trúc Sinh.
Đây cũng không đơn giản chỉ là một cái họ.
Chính vào lúc này, một quan chức hốt hoảng vọt từ ngoài đầu hồi vào, lấy mũ xuống, mồ hôi đầm đìa quỳ sụp xuống: "Hoàng Thượng, đêm qua hơn một ngàn thí sinh ở Thừa Ân tự đột nhiên đi tả, không ngừng nôn mửa! Trưởng lão trong miếu không thấy chuyển biến tốt, sáng nay thỉnh ngự y đi qua, ngự y quay về nói, nói là phát ra dịch bệnh!"