Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm
Chương 30: Khuất lão sư, em... Có thể tự tắm
Thôn Mã Điền nằm ở gần khu vực Đèo Thưng và Đèo Mã Ngưu. Người dân ở đây chủ yếu theo họ Mã, sống bằng nghề nông nên gọi là Mã Điền.
Chỗ này tách biệt với thành phố, không có điện cũng không có bất kỳ một thiết bị công nghệ nào. Thôn dân thật thà chân chất, cũng không ganh đua. Ngày ngày phấn đấu làm lụng, đêm về chông đèn luyện chữ. Thói quen ăn uống cùng lối sống cũng hết sức lành mạnh.
Khi đoàn người đến nơi mặt trời cũng đã lên cao.
Nơi Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ dừng chân là một ngôi nhà được lợp bằng lá, chủ nhân của ngôi nhà là một bà bà đã ngoài 70 tuổi. Bà bà sống cùng con trai và cháu gái. Tuy tuổi cao nhưng vẫn còn rất minh mẫn.
Ngoài hai người họ còn có một số người của nhóm cứu hộ và bác sĩ, bọn họ được sắp xếp vào ở những ngôi nhà dân còn lại.
Chân Kỳ Mặc Vũ di chuyển không tiện nên từ đầu tới cuối đều là Khuất Tĩnh Văn cõng nàng. Nội tâm Kỳ Mặc Vũ sinh ra cảm giác vừa ngọt ngào vừa áy náy. Nếu nàng không nổi hứng nhất thời thì có thể sẽ không có chuyện ngày hôm nay, hại Khuất Tĩnh Văn vì nàng mà vất vả ngược xuôi.
Bà bà đã được báo tin từ trước nên từ sớm đã đứng ở cửa đợi hai người, nhìn thấy hai mỹ nhân cùng sánh vai nhau xuất hiện, bà bà lại càng thêm vui vẻ.
"Vào đây, vào đây. Bà đã thu dọn chỗ đợi mấy đứa tới đó."
"Tiểu Chiêu, mau đi rót nước cho hai vị tỷ tỷ."
Bà lão vừa nói vừa tiến tới nắm lấy tay hai người.
Khuất Tĩnh Văn lễ phép gật đầu: "Cảm ơn bà bà, cháu là Khuất Tĩnh Văn. Em ấy là Kỳ Mặc Vũ, mấy ngày này làm phiền bà rồi."
Kỳ Mặc Vũ cũng lễ phép chào hỏi.
Bà lão xua tay: "Nói gì thế, cứ thoải mái mà ở đây, bao lâu cũng được. Bà có nghe A Vu nói lại. Ở đây rất hay xảy ra mưa lớn, nhưng chưa lần nào nghiêm trọng đến thế này. A Vu sáng sớm cũng đã chạy đi giúp đỡ rồi."
A Vu là con trai của bà bà.
"Nước của hai chị."
Tiểu Chiêu đặt hai ly nước lên bàn, sao đó lại tỏ ra rụt rè nấp sau lưng bà nội.
Kỳ Mặc Vũ nhìn nó mỉm cười: "Em là Tiểu Chiêu?"
"Là Mã Chiêu."
Cô bé vừa trả lời, vừa níu lấy vạt áo của bà lão.
Kỳ Mặc Vũ ngoắc ngoắc: "Lại đây."
Mã Chiêu nhìn Kỳ Mặc Vũ, sau đó lại nhìn bà nội. Nhận được cái gật đầu của bà, nó mới từ từ đi qua.
"Bên kia có một bạn nhỏ trạc tuổi em, tên là Bối Bối. Em có thể sang đó chơi cùng bạn không?"
Ông bà và mẹ của Bối Bối vẫn chưa có tung tích, đương nhiên không thể trở về, chỉ có thể ở lại đây chờ tin tức.
Trẻ con ham vui, Kỳ Mặc Vũ nghĩ có Mã Chiêu bên cạnh có thể giúp Bối Bối tạm thời không ủ rũ nữa.
Cô bé nửa hiểu nửa không. Bà bà cười cười giục cô bé: "Đi đi, sang nhà bên cạnh chơi cùng bạn. Nhớ đừng chọc người ta khóc nha."
Mã Chiêu lúc này mới gật đầu, nhanh chóng chạy đi.
"Hai đứa cũng vào trong tắm rửa đi, bà đây đi chuẩn bị cơm, chắc cũng đói lắm rồi phải không."
Bà lão khi nói chuyện luôn giữ trên môi nụ cười, khiến cho khoảng cách cũng theo đó mà rút ngắn.
Từ khi rơi xuống vách núi đến hiện tại cũng hơn 12 tiếng trôi qua, Kỳ Mặc Vũ chỉ ăn một cái bánh do Khuất Tĩnh Văn mang tới, đương nhiên vẫn còn đói. Khuất Tĩnh Văn thì mãi lo tìm nàng, cũng mất rất nhiều sức lực.
"Bà cứ để đó, bọn con xong sẽ đến phụ giúp."
Khuất Tĩnh Văn nói.
Bà lão xua tay: "Không cần, lo chăm sóc tiểu Vũ đi đã. Chân con bé không tiện, sẽ cần con nhiều đó."
Câu nói này của bà lão tức khắc làm Kỳ Mặc Vũ nhớ ra gì đó. Nàng đi đứng không tiện, một lát việc tắm rửa... chỉ có thể miễn cưỡng.
Khuất Tĩnh Văn bên này nghe bà lão nói vậy cũng không nói gì thêm, cô dìu Kỳ Mặc Vũ trở vào trong, để nàng tắm rửa.
Phòng tắm ở đây chỉ là những vách lá ngăn lại, sàn được lát bằng đá tảng, thêm một bồn chứa nước mưa và một chiếc gáo. Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đều là lần đầu tiên trải qua, có cảm giác hơi ngại ngùng.
Khuất Tĩnh Văn trước tiên lấy ra quần áo đưa cho Kỳ Mặc Vũ, đây đều là quần áo cô cho người chuẩn bị.
"Em mặc cái này."
Kỳ Mặc Vũ nhận lấy quần áo xong lại đứng bất động nhìn Khuất Tĩnh Văn.
"Em..."
Khuất Tĩnh Văn nhớ ra nàng không đi được, liền chủ động đỡ lấy nàng.
"Tôi giúp em."
Hai người khó khăn tiến vào bên trong, không gian có hơi chật hẹp, quần áo ma sát vào nhau khiến trái tim Kỳ Mặc Vũ càng lúc càng đập mạnh, hai lỗ tai cũng đỏ lên.
"Khuất lão sư, em... có thể tự tắm."
Thấy Khuất Tĩnh Văn không nhúc nhích, Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng nhắc nhở.
Khuất Tĩnh Văn lúc này mới giật mình buông nàng ra, gãi gãi chớp mũi: "Vậy... tôi ra ngoài trước, có cần gì cứ gọi tôi."
Khuất Tĩnh Văn đi rồi, Kỳ Mặc Vũ đưa tay phải vuốt vuốt lồng ngực, bình ổn lại nhịp tim. Không có Khuất Tĩnh Văn, việc đứng còn khó khăn huống chi là tắm rửa. Nàng cố gắng dùng một tay giữ chặt vách phòng tắm, cẩn thận đứng trên một chân, mất cả buổi trời mới cởi hết được quần áo.
Khuất Tĩnh Văn bên ngoài cũng không khá hơn nàng là bao, chỉ là trên nét mặt vẫn vân đạm phong khinh. Nếu chỉ nhìn bề ngoài khó lòng biết được lồng ngực cô cũng đang đánh trống.
Yên lặng chờ đợi một hồi mới nghe thấy tiếng nước chảy, Khuất Tĩnh Văn yên tâm phần nào. Trong lúc chờ đợi Kỳ Mặc Vũ tắm rửa, Khuất Tĩnh Văn liền thu dọn chỗ ngủ. Đêm nay bọn họ chỉ có thể ngủ cùng nhau, chân Kỳ Mặc Vũ không tiện, Khuất Tĩnh Văn dự định sẽ nằm dưới sàn nhà để không ảnh hưởng đến nàng.
Gần một tiếng trôi qua Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa có tắm xong, Khuất Tĩnh Văn lo lắng bước tới dò hỏi: "Mặc Vũ, em... đã xong chưa."
Lúc này âm thanh đứt quãng của Kỳ Mặc Vũ mới vang lên, có hơi yếu ớt: "Khuất lão sư, em... em không mặc quần được."
3
Có trời mới biết khi nói ra câu nói kia, mặt Kỳ Mặc Vũ còn đỏ hơn cua luộc. Khuất Tĩnh Văn nghe xong cũng thoáng chốc không biết phải làm sao nhưng cũng không thể ngồi yên chịu trận.
Cô hắng giọng: "Tôi vào giúp em được không?"
Sau đó lại bồi thêm một câu: "Tôi sẽ nhắm mắt."
Khuất Tĩnh Văn nào còn dáng vẻ áp bách cùng xa cách, cô rất thành thực đi lùi vào trong, tới nơi liền nhắm mắt ngồi khụy xuống. Kỳ Mặc Vũ nuốt nước bọt, hai tay giữ chặt bả vai Khuất Tĩnh Văn, mượn lực mà xỏ hai chân vào quần. Cũng chẳng có gì nặng nhọc nhưng vừa xong hai người đều trùng hợp rỉ ra mồ hôi hột.
Xong xuôi mọi thứ, Khuất Tĩnh Văn lại dìu Kỳ Mặc Vũ ra ngoài. Lúc nãy bác sĩ đã xem qua chân của nàng, giúp nàng nắn lại khớp xương và băng bó. Bây giờ chỉ cần bôi thuốc, xoa bóp đều đặn nữa là được.
Khuất Tĩnh Văn để Kỳ Mặc Vũ ngồi lên giường, chủ động giúp nàng bôi thuốc.
"Khuất lão sư, cô đi tắm trước đi. Em có thể tự làm."
Khuất Tĩnh Văn bận rộn cả buổi còn chưa có tắm rửa, không thể việc gì cũng nhờ đến cô.
Chỉ là Khuất Tĩnh Văn vẫn kiên quyết: "Để tôi, rất nhanh."
Khuất Tĩnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân nàng, bôi lên chất màu trắng đục, vừa thổi vừa xoa đều.
Cả người Kỳ Mặc Vũ theo động tác của Khuất Tĩnh Văn rung lên từng hồi, giống như có dòng điện chạy qua. Nàng tự trách bản thân thật không có tiền đồ, không ngờ sức chịu đựng khi ở cạnh Khuất Tĩnh Văn lại âm vô cực như vậy.
"Được rồi, nghỉ ngơi chờ tôi một lát."
Kỳ Mặc Vũ gật đầu, ngoan ngoãn ngả lưng lên chiếc giường bằng gỗ. Âm thanh cọt kẹt phát ra, nhưng nàng lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Có lẽ trải nghiệm lần này mang đến cho nàng nhiều bài học. Ngày trước sung sướng quen rồi, đến khi đứng bên bờ vực thẳm mới biết quý trọng mọi thứ. Bây giờ một chiếc giường không có nệm cũng đủ khiến nàng hạnh phúc không thôi.
Đợi Khuất Tĩnh Văn tắm xong trở ra đã thấy Kỳ Mặc Vũ an tĩnh ngủ thiếp đi. Có lẽ là do quá mệt mỏi.
Khuất Tĩnh Văn yên lặng đứng nhìn nàng, lại nhịn không được tiến lại gần, muốn chạm vào gương mặt thiếu nữ nhưng cuối cùng dừng lại giữa khoảng không.
Nếu lần này không thể nhìn thấy nàng sẽ là cảm giác gì? Liệu những điều mà cô đang lo lắng có còn quan trọng nữa không?
Hai mươi tám năm cuộc đời, cũng xem như gần một nửa đời người, Khuất Tĩnh Văn luôn sống một cuộc sống an nhiên tự tại, tự mình nắm trong tay vận mệnh, chưa bao giờ lo được lo mất như vậy.
Phép thử lần này cũng xem như giúp cô hiểu rõ lòng mình. Trời quang mây tạnh.
Trong lúc Kỳ Mặc Vũ say ngủ, Khuất Tĩnh Văn ra ngoài phụ bà bà nấu cơm. Người dân ở đây ăn uống đơn giản, rau xào, măng luộc cũng có thể thành một bữa.
Hôm nay bà bà phá lệ bắt một con gà nấu cháo, nói là muốn đãi mọi người một bữa.
Những người ở nông thôn chính là như vậy, hiếu khách, nồng hậu. Đồ ăn ngon có thể không dám ăn nhưng lại không tiếc dành ra tiếp đãi những người bạn mới.
Lúc này người của đội cứu hộ cũng mang đến một ít đồ đạc, nói là va li và điện thoại của Kỳ Mặc Vũ, còn có cập nhật một ít tin tức. Bọn họ nói rằng đã xác định được vị trí của những người còn lại, nhưng do bùn đất lấp kín, vẫn còn cần một chút thời gian.
Khuất Tĩnh Văn nói cảm tạ nhân viên cứu hộ, nhờ họ tiếp tục cố gắng cứu người càng sớm càng tốt.
Lúc này, Mã Chiêu nắm tay Bối Bối chạy đến chỗ cô: "Tỷ tỷ, xem con châu chấu này có đẹp không?"
Thì ra từ sáng đến giờ Mã Chiêu dẫn theo Bối Bối đi làm châu châu, Khuất Tĩnh Văn nhìn thấy hai đứa trẻ vui vẻ cũng an tâm phần nào.
Cô cúi người nhận lấy con châu chấu: "Rất đẹp nha, có thể dạy cho tỷ tỷ không?"
Mã Chiêu gật đầu: "Được ạ."
Bối Bối cũng reo lên: "Em cũng có thể dạy tỷ tỷ."
Khuất Tĩnh Văn bật cười: "Được, được, ai dạy cũng được. Hai đứa vào rửa tay ăn uống nè."
Bên trong Kỳ Mặc Vũ cũng đã bị hương thơm của thức ăn đánh thức, vừa định nhảy lò cò ra ngoài thì Khuất Tĩnh Văn trở vào.
"Sao dậy không gọi tôi, nhỡ té nữa sẽ rất nguy hiểm."
Kỳ Mặc Vũ gãi gãi mũi: "Là do em quá đói nha."
Khuất Tĩnh Văn đỡ nàng ra ngoài, bà bà cũng đã dọn xong một bàn thức ăn.
"Mấy đứa ăn trước, bà mang cháo cho mọi người."
Không đợi hai người trả lời, bà bà đã đi mất.
Bối Bối nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ liền chạy đến tiếp tục khoe con châu chấu trên tay, Kỳ Mặc Vũ xoa đầu cô bé: "Bối Bối giỏi quá. Chờ ăn xong lại dạy chị nha."
Bối Bối gật đầu: "Em dạy cho cả hai người."
Tuy bà bà bảo họ ăn trước nhưng Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ vẫn quyết định đợi bà bà trở về mới cùng ăn.
Một bàn năm người, ăn xong cũng đã giữa trưa.
Kỳ Mặc Vũ vẫn luôn quan tâm tin tức của những người còn lại, Khuất Tĩnh Văn đem tin tức có được nói với nàng. Nỗi lo lắng xem như cũng vơi đi một chút.
+
"Hy vọng họ không sao."
Một đứng, một ngồi, Khuất Tĩnh Văn không nhịn được xoa đầu nàng, Kỳ Mặc Vũ cũng nương theo động tác mà dựa vào người Khuất Tĩnh Văn.
Bây giờ ngoài chờ đợi, bọn họ cũng không thể làm gì hơn.
Chỗ này tách biệt với thành phố, không có điện cũng không có bất kỳ một thiết bị công nghệ nào. Thôn dân thật thà chân chất, cũng không ganh đua. Ngày ngày phấn đấu làm lụng, đêm về chông đèn luyện chữ. Thói quen ăn uống cùng lối sống cũng hết sức lành mạnh.
Khi đoàn người đến nơi mặt trời cũng đã lên cao.
Nơi Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ dừng chân là một ngôi nhà được lợp bằng lá, chủ nhân của ngôi nhà là một bà bà đã ngoài 70 tuổi. Bà bà sống cùng con trai và cháu gái. Tuy tuổi cao nhưng vẫn còn rất minh mẫn.
Ngoài hai người họ còn có một số người của nhóm cứu hộ và bác sĩ, bọn họ được sắp xếp vào ở những ngôi nhà dân còn lại.
Chân Kỳ Mặc Vũ di chuyển không tiện nên từ đầu tới cuối đều là Khuất Tĩnh Văn cõng nàng. Nội tâm Kỳ Mặc Vũ sinh ra cảm giác vừa ngọt ngào vừa áy náy. Nếu nàng không nổi hứng nhất thời thì có thể sẽ không có chuyện ngày hôm nay, hại Khuất Tĩnh Văn vì nàng mà vất vả ngược xuôi.
Bà bà đã được báo tin từ trước nên từ sớm đã đứng ở cửa đợi hai người, nhìn thấy hai mỹ nhân cùng sánh vai nhau xuất hiện, bà bà lại càng thêm vui vẻ.
"Vào đây, vào đây. Bà đã thu dọn chỗ đợi mấy đứa tới đó."
"Tiểu Chiêu, mau đi rót nước cho hai vị tỷ tỷ."
Bà lão vừa nói vừa tiến tới nắm lấy tay hai người.
Khuất Tĩnh Văn lễ phép gật đầu: "Cảm ơn bà bà, cháu là Khuất Tĩnh Văn. Em ấy là Kỳ Mặc Vũ, mấy ngày này làm phiền bà rồi."
Kỳ Mặc Vũ cũng lễ phép chào hỏi.
Bà lão xua tay: "Nói gì thế, cứ thoải mái mà ở đây, bao lâu cũng được. Bà có nghe A Vu nói lại. Ở đây rất hay xảy ra mưa lớn, nhưng chưa lần nào nghiêm trọng đến thế này. A Vu sáng sớm cũng đã chạy đi giúp đỡ rồi."
A Vu là con trai của bà bà.
"Nước của hai chị."
Tiểu Chiêu đặt hai ly nước lên bàn, sao đó lại tỏ ra rụt rè nấp sau lưng bà nội.
Kỳ Mặc Vũ nhìn nó mỉm cười: "Em là Tiểu Chiêu?"
"Là Mã Chiêu."
Cô bé vừa trả lời, vừa níu lấy vạt áo của bà lão.
Kỳ Mặc Vũ ngoắc ngoắc: "Lại đây."
Mã Chiêu nhìn Kỳ Mặc Vũ, sau đó lại nhìn bà nội. Nhận được cái gật đầu của bà, nó mới từ từ đi qua.
"Bên kia có một bạn nhỏ trạc tuổi em, tên là Bối Bối. Em có thể sang đó chơi cùng bạn không?"
Ông bà và mẹ của Bối Bối vẫn chưa có tung tích, đương nhiên không thể trở về, chỉ có thể ở lại đây chờ tin tức.
Trẻ con ham vui, Kỳ Mặc Vũ nghĩ có Mã Chiêu bên cạnh có thể giúp Bối Bối tạm thời không ủ rũ nữa.
Cô bé nửa hiểu nửa không. Bà bà cười cười giục cô bé: "Đi đi, sang nhà bên cạnh chơi cùng bạn. Nhớ đừng chọc người ta khóc nha."
Mã Chiêu lúc này mới gật đầu, nhanh chóng chạy đi.
"Hai đứa cũng vào trong tắm rửa đi, bà đây đi chuẩn bị cơm, chắc cũng đói lắm rồi phải không."
Bà lão khi nói chuyện luôn giữ trên môi nụ cười, khiến cho khoảng cách cũng theo đó mà rút ngắn.
Từ khi rơi xuống vách núi đến hiện tại cũng hơn 12 tiếng trôi qua, Kỳ Mặc Vũ chỉ ăn một cái bánh do Khuất Tĩnh Văn mang tới, đương nhiên vẫn còn đói. Khuất Tĩnh Văn thì mãi lo tìm nàng, cũng mất rất nhiều sức lực.
"Bà cứ để đó, bọn con xong sẽ đến phụ giúp."
Khuất Tĩnh Văn nói.
Bà lão xua tay: "Không cần, lo chăm sóc tiểu Vũ đi đã. Chân con bé không tiện, sẽ cần con nhiều đó."
Câu nói này của bà lão tức khắc làm Kỳ Mặc Vũ nhớ ra gì đó. Nàng đi đứng không tiện, một lát việc tắm rửa... chỉ có thể miễn cưỡng.
Khuất Tĩnh Văn bên này nghe bà lão nói vậy cũng không nói gì thêm, cô dìu Kỳ Mặc Vũ trở vào trong, để nàng tắm rửa.
Phòng tắm ở đây chỉ là những vách lá ngăn lại, sàn được lát bằng đá tảng, thêm một bồn chứa nước mưa và một chiếc gáo. Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đều là lần đầu tiên trải qua, có cảm giác hơi ngại ngùng.
Khuất Tĩnh Văn trước tiên lấy ra quần áo đưa cho Kỳ Mặc Vũ, đây đều là quần áo cô cho người chuẩn bị.
"Em mặc cái này."
Kỳ Mặc Vũ nhận lấy quần áo xong lại đứng bất động nhìn Khuất Tĩnh Văn.
"Em..."
Khuất Tĩnh Văn nhớ ra nàng không đi được, liền chủ động đỡ lấy nàng.
"Tôi giúp em."
Hai người khó khăn tiến vào bên trong, không gian có hơi chật hẹp, quần áo ma sát vào nhau khiến trái tim Kỳ Mặc Vũ càng lúc càng đập mạnh, hai lỗ tai cũng đỏ lên.
"Khuất lão sư, em... có thể tự tắm."
Thấy Khuất Tĩnh Văn không nhúc nhích, Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng nhắc nhở.
Khuất Tĩnh Văn lúc này mới giật mình buông nàng ra, gãi gãi chớp mũi: "Vậy... tôi ra ngoài trước, có cần gì cứ gọi tôi."
Khuất Tĩnh Văn đi rồi, Kỳ Mặc Vũ đưa tay phải vuốt vuốt lồng ngực, bình ổn lại nhịp tim. Không có Khuất Tĩnh Văn, việc đứng còn khó khăn huống chi là tắm rửa. Nàng cố gắng dùng một tay giữ chặt vách phòng tắm, cẩn thận đứng trên một chân, mất cả buổi trời mới cởi hết được quần áo.
Khuất Tĩnh Văn bên ngoài cũng không khá hơn nàng là bao, chỉ là trên nét mặt vẫn vân đạm phong khinh. Nếu chỉ nhìn bề ngoài khó lòng biết được lồng ngực cô cũng đang đánh trống.
Yên lặng chờ đợi một hồi mới nghe thấy tiếng nước chảy, Khuất Tĩnh Văn yên tâm phần nào. Trong lúc chờ đợi Kỳ Mặc Vũ tắm rửa, Khuất Tĩnh Văn liền thu dọn chỗ ngủ. Đêm nay bọn họ chỉ có thể ngủ cùng nhau, chân Kỳ Mặc Vũ không tiện, Khuất Tĩnh Văn dự định sẽ nằm dưới sàn nhà để không ảnh hưởng đến nàng.
Gần một tiếng trôi qua Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa có tắm xong, Khuất Tĩnh Văn lo lắng bước tới dò hỏi: "Mặc Vũ, em... đã xong chưa."
Lúc này âm thanh đứt quãng của Kỳ Mặc Vũ mới vang lên, có hơi yếu ớt: "Khuất lão sư, em... em không mặc quần được."
3
Có trời mới biết khi nói ra câu nói kia, mặt Kỳ Mặc Vũ còn đỏ hơn cua luộc. Khuất Tĩnh Văn nghe xong cũng thoáng chốc không biết phải làm sao nhưng cũng không thể ngồi yên chịu trận.
Cô hắng giọng: "Tôi vào giúp em được không?"
Sau đó lại bồi thêm một câu: "Tôi sẽ nhắm mắt."
Khuất Tĩnh Văn nào còn dáng vẻ áp bách cùng xa cách, cô rất thành thực đi lùi vào trong, tới nơi liền nhắm mắt ngồi khụy xuống. Kỳ Mặc Vũ nuốt nước bọt, hai tay giữ chặt bả vai Khuất Tĩnh Văn, mượn lực mà xỏ hai chân vào quần. Cũng chẳng có gì nặng nhọc nhưng vừa xong hai người đều trùng hợp rỉ ra mồ hôi hột.
Xong xuôi mọi thứ, Khuất Tĩnh Văn lại dìu Kỳ Mặc Vũ ra ngoài. Lúc nãy bác sĩ đã xem qua chân của nàng, giúp nàng nắn lại khớp xương và băng bó. Bây giờ chỉ cần bôi thuốc, xoa bóp đều đặn nữa là được.
Khuất Tĩnh Văn để Kỳ Mặc Vũ ngồi lên giường, chủ động giúp nàng bôi thuốc.
"Khuất lão sư, cô đi tắm trước đi. Em có thể tự làm."
Khuất Tĩnh Văn bận rộn cả buổi còn chưa có tắm rửa, không thể việc gì cũng nhờ đến cô.
Chỉ là Khuất Tĩnh Văn vẫn kiên quyết: "Để tôi, rất nhanh."
Khuất Tĩnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân nàng, bôi lên chất màu trắng đục, vừa thổi vừa xoa đều.
Cả người Kỳ Mặc Vũ theo động tác của Khuất Tĩnh Văn rung lên từng hồi, giống như có dòng điện chạy qua. Nàng tự trách bản thân thật không có tiền đồ, không ngờ sức chịu đựng khi ở cạnh Khuất Tĩnh Văn lại âm vô cực như vậy.
"Được rồi, nghỉ ngơi chờ tôi một lát."
Kỳ Mặc Vũ gật đầu, ngoan ngoãn ngả lưng lên chiếc giường bằng gỗ. Âm thanh cọt kẹt phát ra, nhưng nàng lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Có lẽ trải nghiệm lần này mang đến cho nàng nhiều bài học. Ngày trước sung sướng quen rồi, đến khi đứng bên bờ vực thẳm mới biết quý trọng mọi thứ. Bây giờ một chiếc giường không có nệm cũng đủ khiến nàng hạnh phúc không thôi.
Đợi Khuất Tĩnh Văn tắm xong trở ra đã thấy Kỳ Mặc Vũ an tĩnh ngủ thiếp đi. Có lẽ là do quá mệt mỏi.
Khuất Tĩnh Văn yên lặng đứng nhìn nàng, lại nhịn không được tiến lại gần, muốn chạm vào gương mặt thiếu nữ nhưng cuối cùng dừng lại giữa khoảng không.
Nếu lần này không thể nhìn thấy nàng sẽ là cảm giác gì? Liệu những điều mà cô đang lo lắng có còn quan trọng nữa không?
Hai mươi tám năm cuộc đời, cũng xem như gần một nửa đời người, Khuất Tĩnh Văn luôn sống một cuộc sống an nhiên tự tại, tự mình nắm trong tay vận mệnh, chưa bao giờ lo được lo mất như vậy.
Phép thử lần này cũng xem như giúp cô hiểu rõ lòng mình. Trời quang mây tạnh.
Trong lúc Kỳ Mặc Vũ say ngủ, Khuất Tĩnh Văn ra ngoài phụ bà bà nấu cơm. Người dân ở đây ăn uống đơn giản, rau xào, măng luộc cũng có thể thành một bữa.
Hôm nay bà bà phá lệ bắt một con gà nấu cháo, nói là muốn đãi mọi người một bữa.
Những người ở nông thôn chính là như vậy, hiếu khách, nồng hậu. Đồ ăn ngon có thể không dám ăn nhưng lại không tiếc dành ra tiếp đãi những người bạn mới.
Lúc này người của đội cứu hộ cũng mang đến một ít đồ đạc, nói là va li và điện thoại của Kỳ Mặc Vũ, còn có cập nhật một ít tin tức. Bọn họ nói rằng đã xác định được vị trí của những người còn lại, nhưng do bùn đất lấp kín, vẫn còn cần một chút thời gian.
Khuất Tĩnh Văn nói cảm tạ nhân viên cứu hộ, nhờ họ tiếp tục cố gắng cứu người càng sớm càng tốt.
Lúc này, Mã Chiêu nắm tay Bối Bối chạy đến chỗ cô: "Tỷ tỷ, xem con châu chấu này có đẹp không?"
Thì ra từ sáng đến giờ Mã Chiêu dẫn theo Bối Bối đi làm châu châu, Khuất Tĩnh Văn nhìn thấy hai đứa trẻ vui vẻ cũng an tâm phần nào.
Cô cúi người nhận lấy con châu chấu: "Rất đẹp nha, có thể dạy cho tỷ tỷ không?"
Mã Chiêu gật đầu: "Được ạ."
Bối Bối cũng reo lên: "Em cũng có thể dạy tỷ tỷ."
Khuất Tĩnh Văn bật cười: "Được, được, ai dạy cũng được. Hai đứa vào rửa tay ăn uống nè."
Bên trong Kỳ Mặc Vũ cũng đã bị hương thơm của thức ăn đánh thức, vừa định nhảy lò cò ra ngoài thì Khuất Tĩnh Văn trở vào.
"Sao dậy không gọi tôi, nhỡ té nữa sẽ rất nguy hiểm."
Kỳ Mặc Vũ gãi gãi mũi: "Là do em quá đói nha."
Khuất Tĩnh Văn đỡ nàng ra ngoài, bà bà cũng đã dọn xong một bàn thức ăn.
"Mấy đứa ăn trước, bà mang cháo cho mọi người."
Không đợi hai người trả lời, bà bà đã đi mất.
Bối Bối nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ liền chạy đến tiếp tục khoe con châu chấu trên tay, Kỳ Mặc Vũ xoa đầu cô bé: "Bối Bối giỏi quá. Chờ ăn xong lại dạy chị nha."
Bối Bối gật đầu: "Em dạy cho cả hai người."
Tuy bà bà bảo họ ăn trước nhưng Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ vẫn quyết định đợi bà bà trở về mới cùng ăn.
Một bàn năm người, ăn xong cũng đã giữa trưa.
Kỳ Mặc Vũ vẫn luôn quan tâm tin tức của những người còn lại, Khuất Tĩnh Văn đem tin tức có được nói với nàng. Nỗi lo lắng xem như cũng vơi đi một chút.
+
"Hy vọng họ không sao."
Một đứng, một ngồi, Khuất Tĩnh Văn không nhịn được xoa đầu nàng, Kỳ Mặc Vũ cũng nương theo động tác mà dựa vào người Khuất Tĩnh Văn.
Bây giờ ngoài chờ đợi, bọn họ cũng không thể làm gì hơn.