Đa Danh Chi Hậu

Chương 23



Chương Hằng không cùng nàng vào chính điện, chỉ đưa cho nàng hộp gỗ rồi thận trọng đứng bên ngoài, ánh mắt mấy phần đặt lên Trần Kim.

Cố Tịch Hy không chú ý, tâm trí dồn hết vào căn phòng phía trước, thận trọng bước vào.

Bên trong xa hoa nhưng lại có phần đơn điệu, có hơi khác với những gì mà nàng suy nghĩ. Không phải không đẹp, ngược lại có chút lạnh, những vật dụng trang trí đều cứng cáp uy vũ, không có chút khí sắc uyển chuyển nào.

Hoàng Phủ Minh Phong đang chăm chú xem tấu chương, bên cạnh là Lý công công đang giúp hắn mài mực.

Cố Tịch Hy nhấc váy, khụy người:

"Thần thiếp tham kiến điện hạ."

Lý công công hành lễ với nàng, sau thì kính cẩn lui ra, không quên khép cửa.

Một mùi hương xộc đến, nàng không nén được mà nhăn mặt.

Biểu tình này không lọt khỏi mắt của Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng hắn lại làm như không thấy, điềm nhiên hỏi:

"Nàng tự tay nấu à?"

Cố Tịch Hy gắng thả lỏng nét mặt, vâng một tiếng, sau đó nói:

"Là Chương cô cô chỉ thiếp làm. Lần trước mẫu hậu từng nói, chàng thích nhất là canh bát tiên."

Tay Hoàng Phủ Minh Phong không nén được mà âm thầm run khẽ một nhịp. Thật ra không phải tự hắn thích, mà là có người thích nên hắn mới đem lòng.

Hắn gật đầu một cái, cũng không nói rõ là có ăn hay không, khiến Cố Tịch Hy một lần nữa chủ động:

"Thiếp lấy cho chàng một bát nhé!"

"Được."

Nàng cẩn thận đặt hộp gỗ xuống bàn, sau khi mở nắp, lại phát hiện bên trong có cả châm bạc dùng thử độc. Chương Hằng kỹ càng tới mức nàng không biết nên cười hay nên khóc.



Sau khi múc canh từ thố ra bát, nàng mới mang theo luôn cả châm bạc, chậm rãi bước lên bên cạnh Hoàng Phủ Minh Phong, muốn thử độc trước mặt hắn.

Hắn trông thấy, cũng không có phản ứng, để nàng tự do luôn tay.

Cố Tịch Hy ngược lại càng lúc càng khó chịu, chính là thứ mùi hương lạ lùng kia cứ thi thoảng xộc thẳng vào mũi, khiến nàng thấy có hơi choáng váng.

Nàng nhớ rất rõ mùi hương vương trên người Hoàng Phủ Minh Phong là Long Diên hương, rất ấm và dễ ngửi, thi thoảng sẽ pha lẫn một ít phong vị bạc hà thanh mát. Vậy thì thiết nghĩ loại hương dùng ở Thừa Chính điện cũng nên là Long Diên hương mới đúng, sao lại biến thành thứ mùi khó ngửi này...?

Đúng khắc quy định, châm bạc không chuyển màu, Cố Tịch Hy mới nhẹ nhàng đẩy chén canh qua cho Hoàng Phủ Minh Phong:

"Điện hạ."

Hắn múc một muỗng cho vào miệng. Mùi vị hoàn toàn không giống của cố nhân, so với vị thanh ngọt trước kia, chén bát tiên này của Cố Tịch Hy còn pha chút đắng, sau khi nuốt rồi mới gieo lại hậu vị ngọt ngào.

Chương Hằng cũng không nấu như vậy, canh của bà nấu ngũ vị sẽ rất dung hòa.

Tuy rằng Cố Tịch Hy là nấu theo Chương Hằng chỉ dạy, nhưng quá trình không ngăn nổi việc say đắm theo bản năng.

Nàng có hơi hồi hộp chờ phản hồi của Hoàng Phủ Minh Phong. Hắn uống xong hai ngụm canh, giọng nói khá thoải mái:

"Tay nghề của nàng cũng thật khá."

Không biết mấy phần là thật, nhưng nàng vẫn có thể khẽ thở phào. Trong lòng lại đang tính bài chuồn vì không chịu nỗi mùi hương ở đây.

Nhưng lời còn chưa kịp mở đã bị Hoàng Phủ Minh cắt ngang:

"Bây giờ nàng bận không?"

Cố Tịch Hy bất ngờ, dĩ nhiên căn bản lắc đầu. Cả Đông cung này, nàng thiết nghĩ mình được xếp vào hàng rỗi rãi nhất.

"Vậy giúp ta mài mực một chút."

Nàng ngó xuống khay mực đen bên cạnh, quả nhiên đã cạn. Mài mực không thành vấn đề, nhưng vấn đề nằm ở lò hương.



Cố Tịch Hy khổ sợ nén cảm giác khó chịu ngày một dâng trào, nghiến răng vâng một tiếng đầy khổ sở.

Khi nhìn chồng tấu chương cao ngất ngưỡng kia, nàng không khỏi kinh hãi suy đoán là hắn muốn nàng ở đây đến khi hoàn thành cả thảy? Như vậy thì chỉ e nàng sẽ ngất đi trước khi quốc sự hoàn thành. Mùi hương từ thi thoảng xộc lên ngày một biến thành dai dẳng, thường trực. Bàn tay đang mài mực của nàng như bắt gặp một phản ứng lạ, run lẩy bẩy.

Cố Tịch Hy không biết mình đau khổ chịu đựng bao lâu, Hoàng Phủ Minh Phong mới quay sang nàng, như thể vừa phát hiện ra mà hỏi:

"Nàng làm sao vậy?"

Theo thông thường, nàng sẽ lắc đầu nói không. Nhưng lần này là sức người có hạn, vẫn là nên biết mình biết ta, e dè mở miệng:

"Điện hạ, trong điện luôn đốt loại hương này sao?"

Hắn lắc đầu:

"Không, thông thường ta sẽ dùng Long Diên hương."

Nàng biết ngay mà, bằng không sao trên người hắn luôn phảng phất mùi vị dễ chịu như vậy. Còn loại hương này, không thể diễn tả bằng lời, nói chung rất cổ quái, tạo cảm giác bí bách không thôi, giống như một người muốn nôn lại không cách nào nôn được, quay cuồng giữa bão.

"Nàng không thích?"

Cố Tịch Hy thành thật:

"Thiếp... thiếp không ngửi quen mùi này."

Nói cho thực tế là sắp mất ý thức luôn rồi...

Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, hướng ra ngoài gọi một tiếng. Sau khi Lý công công bước vào thì lệnh cho ông ta đổi Sầm Lạc hương thành Long Diên hương như thường.

Cố Tịch Hy chỉ trông thấy Lý công công vâng dạ, truyền cung nữ vào thay hương liệu trong lò đốt, lại không biết người này đang cảm kích mình không thôi. Ngay cả ông ta cũng không hiểu tại sao tối nay điện hạ lại nổi hứng, sai người đốt cái loại hương liệu kỳ quái này trong điện, hại ông ta đứng hầu cũng tím tái mặt mày, sắp ngã quỵ đến nơi.

Mùi hương kỳ dị này, xưa nay chỉ có người đã chết kia sử dụng. Cả cung không muốn gần gũi, giao thiệp cùng y cũng một phần là do mùi hương quái lạ của Sầm Lạc.

Quả nhiên sau khi Long Diên hương lại được đốt lên trong lò, không chỉ có tâm trạng Cố Tịch Hy thoải mái hơn, mà dường như cả phòng cũng ấm áp hơn mấy phần.
Chương trước Chương tiếp
Loading...