Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 12



Edit: phuong_bchii

__________________

Bành Hướng Chi ngủ rất say, thế cho nên nàng nghe được tiếng chim hót trước, mới ở trong chăn ấm áp dễ chịu tỉnh lại.

Nàng không nghe thấy tiếng rung điện thoại, cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi tới bên ngoài, hoặc là có người ngồi xổm bên bờ sông nghịch nước, hoặc là có người loay hoay nồi niêu xoong chảo chuẩn bị thu tiền, chỉ nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy, như là ngủ trong lá cây.

Còn có mùi thơm ngát của cành mới cùng mùi vỏ cam mơ hồ, thì càng giống.

Khi nàng tỉnh lại, huyệt Thái Dương hiếm khi rất an bình, không giống như bị đánh, xốc mi mắt lên, lông mày cũng không nhăn, khe mắt không triền miên.

Nàng phát hiện mình đang dựa sát vào Kỷ Minh Tranh, má kề vào gáy cô, tay vắt ngang ôm cô, nắm lỗ tai cô.

Kỷ Minh Tranh còn đang ngủ say, giống như đồ sứ mỏng manh, xuyên qua khe hở lều trại bắn vào một tia nắng ban mai lưu luyến trên mặt cô.

Cô hơi nghiêng mặt về phía bên tai bị nắm, lông mày cũng khép lại, giống như là trong lúc ngủ mơ bị mạo phạm, có một chút khó nhịn, chẳng qua gia giáo tốt khiến cô không quấy nhiễu giấc mơ đẹp của bất kỳ kẻ nào.

Lỗ tai bị Bành Hướng Chi nắm đỏ, tựa hồ đỏ cả đêm, thậm chí lan ra phía cổ.

Trong lòng bàn tay có xúc cảm kỳ diệu, Bành Hướng Chi lại nhịn không được xoa xoa vành tai của cô, mềm mại, nhu nhu, mang theo một chút nhiệt khí, thật kỳ diệu.

Ngón tay chạm vào cổ Kỷ Minh Tranh, cô tỉnh lại xoay đầu nhìn Bành Hướng Chi.

Trong ánh mắt không có nội dung gì, trong veo như nước, bởi vì còn có cảnh trong mơ lưu lại.

Tim Bành Hướng Chi bỗng nhiên đập hẫng một nhịp, bởi vì mình còn nắm tai trái của cô.

“Cậu muốn sờ tới khi nào?” Kỷ Minh Tranh dùng giọng tức giận hỏi nàng.

Bành Hướng Chi muốn thu hồi lại, nhưng bị cô hỏi, lại cảm thấy trực tiếp rụt tay lại có chút rất mất mặt, liền thừa cơ xoa nhẹ một cái: “Tai cậu còn rất mềm.”

Trong lòng bàn tay lại nóng lên một chút.

Cái cổ thon dài của Kỷ Minh Tranh khẽ động.

Bành Hướng Chi lúc này mới làm bộ lơ đãng thu hồi lại, hắng giọng: “Tối hôm qua tôi nắm tai cậu ngủ à?”

“Ừ.” Đầu tiên là tai phải, đẩy tay ra nàng lại sờ đến tai trái.

Kỷ Minh Tranh không biết nên giảng đạo lý với Bành Hướng Chi như thế nào, bởi vì lời đối phương nói ra luôn có vẻ rất buồn cười, ví dụ như thâm trầm nói chính mình mất ngủ, quay đầu liền ngủ ngáy o o, lại ví dụ như mình khóa cửa trái tim tập trung cho sự nghiệp, nhưng thân thể tựa hồ còn theo bản năng giữ lại thói quen động tác đối với nửa kia.

Kỷ Minh Tranh lại nhớ tới lời Bành Hướng Chi nói, nàng đã từng yêu đương nhiều lần.

Ngồi dậy, Kỷ Minh Tranh đeo kính lên, giọng vẫn khàn: “Cậu không có nói với tôi, lúc cậu ngủ thích động thủ động chân.”

Không giống lên án, Kỷ Minh Tranh cũng không quen lên án, nhưng cô không thích vì tin tức kém mà đưa ra quyết định sai lầm, ý cô nói lời này, hình như là nói, nếu cô sớm biết Bành Hướng Chi thích ôm người ngủ, cho dù trước khi ngủ nàng biểu hiện có quy củ hơn nữa, mình cũng sẽ không đồng ý.

“Tôi không thích động thủ động chân nha.” Bành Hướng Chi rất vô tội, tóc quăn cũng rối nùi.

“Thật đấy, trước đây tôi không ngủ được, tôi ngủ với bạn trai cũ, anh ấy ngủ, tôi ở một bên chơi điện thoại, có đôi khi cảm thấy không tốt cho mắt, bật đèn bàn, anh ấy còn nói tôi ảnh hưởng đến anh ấy.”

Kỷ Minh Tranh xốc chăn lên đứng dậy, buộc tóc đuôi ngựa sau lưng: “Chuyện giữa cậu và bạn trai cậu, không cần phải nói cho tôi biết.”

Không liên quan gì đến chuyện này.

Giọng nói ôn hòa mà lãnh đạm, nhưng trong đầu Bành Hướng Chi lại “Đinh” một chút, bởi vì giờ phút này mình ngồi ở trên giường, tóc rối bù nhìn Kỷ Minh Tranh rời giường, mặc áo ngủ bằng bông buộc tóc, bởi vì cánh tay nâng lên mà kéo căng cúc áo trước ngực, dáng vẻ không có mặc nội y, sau đó còn dùng giọng điệu từ chối người khác ngàn dặm tự nói với mình: “Chuyện của cậu và bạn trai cậu, không cần phải nói cho tôi biết.”

Giống như...... sau khi yêu đương vụng trộm xong.



Bành Hướng Chi nhíu mày, không thích hợp, chính mình thật sự rất không thích hợp, sẽ không thật sự bị Tô Xướng Hướng Vãn bọn họ ô nhiễm chứ, đối với người thuần lương như vậy nghĩ những thứ này, kỳ cục không? Nàng vừa suy nghĩ vừa muốn cắn móng tay, đột nhiên phát hiện mình mới làm móng tay kiểu Pháp, hết cách, chỉ có thể buông tay xuống, nằm mơ.

Lại liếc mắt nhìn móng tay của mình, may mắn, đây chính là vinh quang của tình yêu khác phái mà nàng đau khổ bảo vệ.

Điện thoại của Kỷ Minh Tranh bên gối sáng lên, Bành Hướng Chi liếc mắt một cái, tin nhắn Wechat trực tiếp hiển thị ở giao diện màn hình khóa.

“Tiểu tỷ tỷ, khi nào thì lại hẹn?”

Nàng chột dạ thu hồi tầm mắt, lại liếc nhìn Kỷ Minh Tranh đang khom lưng thu dọn đồ đạc.

Chậc, xem ra là có tình huống.

Lại là một may mắn, nàng và Kỷ Minh Tranh đều đang đau khổ bảo vệ vinh quang của tình yêu khác giới. Kỷ Minh Tranh bảo vệ còn khổ hơn một chút, bởi vì người đàn ông này dầu mỡ đến độ có thể xào rau.

“Tiểu tỷ tỷ, a ách.” Trong lòng Bành Hướng Chi âm dương quái khí lồng tiếng cho hắn.

Sau lần cắm trại đó, hai người trao đổi nhiều hơn, dấu ngoặc, là Bành Hướng Chi đơn phương. Bởi vì nàng rất hưng phấn, nhiều năm như vậy mất ngủ vẫn quấy nhiễu nàng, lại bị Kỷ Minh Tranh trị liệu hai lần.

Một lần là trùng hợp, lần thứ hai thì không tính nhỉ? Nàng không hiểu đây là nguyên lý gì, lên mạng tìm kiếm một chút, phần lớn mọi người nói, có người ngủ cùng dễ ngủ hơn một mình mình. Nhưng Bành Hướng Chi không phải.

Nàng rất rõ ràng, lúc trước cho dù mình cùng EX* rất thích, cũng là chịu đựng, thậm chí bởi vì vấn đề làm việc và nghỉ ngơi, mà chia tay một lần.

*EX: người yêu cũ.

Trên mạng không ai có thể nói cho nàng biết, vì sao chỉ buồn ngủ với một người nào đó, vẫn là loại như xưa.

Lại giằng co hai đêm lớn, sau khi bị chứng mất ngủ trở về hung hăng dạy làm người, Bành Hướng Chi nhịn không được, quyết định hẹn Kỷ Minh Tranh ra, nghĩ cách nghiệm chứng lại một chút.

He he he. Lúc viết đến đây, tác giả cảm giác trong lòng cô ấy có một chút gian trá, cho nên cắm vào ba cái từ giả tiếng.

Gian trá ở chỗ, Bành Hướng Chi nói như vậy: “Tranh Nhi, tôi rất buồn.”

Nửa tiếng sau, mới nhận được tin nhắn Wechat Kỷ Minh Tranh phản hồi: “Nói.”

“Tôi thất tình rồi, cậu tới uống với tôi một ly đi. Khóc lớn.jpg"

“?”

Cách ngày cắm trại mới một tuần rưỡi, nói xong Bành Hướng Chi khóa cửa trái tim liền bớt chút thời gian yêu đương, hơn nữa nhanh chóng làm cho chính mình thất tình?

Kỷ Minh Tranh trả lời nàng: “Không uống.”

“Không uống tôi nhảy lầu.”

“......”

“Đến bệnh viện của cậu nhảy.”

“......”

“Cậu ngoại tình or tôi y nháo*, cậu có thể chọn một chủ đề.”

*Y nháo: là người có tổ chức gây rối các cơ sở chăm sóc sức khỏe hoặc lạm dụng bằng lời nói và thể chất đối với nhân viên y tế, bởi một bệnh nhân bị hại hoặc những người ủy thác như thành viên gia đình hoặc côn đồ được thuê, thường nhằm mục đích đòi bồi thường.

Bành Hướng Chi bị phơi 20 phút, sau đó nhận được một tin nhắn: “Cái trước.”

Sau đó là: “Đi đâu?”



Ha ha ha, Bành Hướng Chi cảm thấy bác sĩ tiểu Kỷ này có đôi khi còn rất xấu xa, cái loại ngoài lạnh trong nóng này.

“8 giờ, POP, có lần chúng ta tụ họp ở đó, cậu nhớ không?”

Kỷ Minh Tranh không trả lời, cô nhớ, Bành Hướng Chi đã biết.

Xa hoa trụy lạc vĩnh viễn là loạn hoa dần dần mê người, có diều Bành Hướng Chi chọn quán này không phải loại đặc biệt thú vị, mặt bàn trong suốt màu trà dựng đèn thủy tinh sáng chói rực rỡ, không có DJ đánh đĩa, là một ban nhạc nhỏ, hát một chút Rock n Roll không quá ồn ào.

Người không ít, mang theo mùi rượu xuyên qua ánh đèn chật hẹp mà tối tăm, ngẫu nhiên hiện lên lỗ tai hoặc là lắc tay.

Bành Hướng Chi vẫn gọi một ly B52, tựa vào ghế chờ cô.

Kế hoạch của nàng rất ngốc, chỉ nghĩ đến chuyện bàn bạc trên sân nhà của mình, để Kỷ Minh Tranh cùng nàng uống rượu chơi trò chơi tâm sự, liên lạc liên lạc tình cảm, sau đó đề xuất, để Kỷ Minh Tranh ngủ một giấc với nàng.

Khụ ừ, ngủ chay, nhìn xem đồ chơi này rốt cuộc là huyền học hay là thật sự có tác dụng.

Kỷ Minh Tranh vẫn mặc áo len đen từ đầu đến chân, tóc buông xõa xuống vô vị, lần này không đeo kính, cất túi đi vào từ cửa.

Cô để mặt mộc đến không hợp với quán bar này, vẻ mặt chính khí, như là tới bắt gian.

Bành Hướng Chi duỗi tay gọi cô, nhìn bộ dạng được bọc kín mít của cô, ngược lại ăn mặc không quá thái quá, lần này khoác quần jean màu đen cùng giày, thoạt nhìn tinh tế thon dài, làm nổi bật cô đặc biệt trắng. Nhưng vừa cởi áo khoác ra, vẫn là áo sơ mi cotton màu trắng và áo hở cổ màu xám.

Bành Hướng Chi mặc áo len mỏng kiểu váy liền áo màu đen, phối hợp với giày quá đầu gối, lộ ra một đoạn đùi trần trụi ngắn, xếp chồng lên nhau.

Trông thật bất lương.

Kỷ Minh Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng, Bành Hướng Chi lắc lư theo tiếng nhạc, gật đầu hỏi cô: “Uống gì?”

Không đợi được câu trả lời, Kỷ Minh Tranh nhìn nàng không chớp mắt: “Trông cậu vẫn rất vui vẻ.”

“Vứt bỏ tên cặn bã, đương nhiên là vui rồi.” Bành Hướng Chi ứng phó, ăn một miếng bỏng ngô, lại đưa cho Kỷ Minh Chanh một ly rượu: “Hay là cậu uống cái này, trà đá Long Island, rất ngọt.”

Kỷ Minh Tranh nhận lấy, đồ uống màu trà, trong suốt long lanh, vách ly thấm hơi nước, ngửi có mùi rượu không rõ ràng, nhưng cảm giác uống rất ngon.

“Từng uống chưa?” Bành Hướng Chi hỏi cô.

Kỷ Minh Tranh nhấp ống hút màu đen, uống một ngụm: “Trà thường xuyên uống, trà đá thì không.”

Ừm... cũng không phải, từng uống hồng trà đá.

Bành Hướng Chi nhếch miệng cười: “Đây cũng không phải trà, bác sĩ Kỷ.”

Nói ra khỏi miệng, cảm giác mình có chút ngả ngớn, hơn nữa “bác sĩ Kỷ” này, bỏ vào trong rượu giống như đùa giỡn người, nàng thu liễm một chút, vươn ngón trỏ vòng quanh mái tóc xoăn.

Đang suy nghĩ làm sao đi vào vấn đề chính, là làm bộ như bạn trai cũ ở lại nhà nàng tối nay không tiện trở về, hay là hai ly rượu xuống bụng biểu diễn một màn bất tỉnh nhân sự, ngồi phịch trên người Kỷ Minh Tranh cùng cô về nhà.

Tê...... Sao tất cả đều là thủ đoạn đáng xấu hổ vậy.

Còn đang băn khoăn, Kỷ Minh Tranh ngược lại đã mở miệng.

Nàng vì cồn mà má ửng hồng, buông trà đá Long Island xuống, nhìn Bành Hướng Chi, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cậu nói đi.” Bành Hướng Chi vẫn còn đang suy nghĩ.

“Cậu từng hôn tôi.”

“Ồ.”

“Hả?” Bành Hướng Chi đột nhiên quay đầu đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...