Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 56: Trần Quần An khai ra hết!
Nên biết rằng, bảng xếp hạng Tông Sư châu Á chỉ có tổng cộng 1000 cái tên!
Tông sư đứng sau hạng 500 đều là lũ vô dụng đi lên bằng thuốc nọ thuốc kia! So với những Tông Sư võ đạo thật sự như họ có thể nói là vô cùng khác biệt!
Tông Sư võ đạo đi lên bằng dược vật cũng chỉ có thể làm vệ sĩ cho mấy người giàu có, hoặc là phục vụ cho một số gia tộc!
Chỉ có những Tông Sư võ đạo đứng đầu như họ mới đi vào cảnh giới Tông Sư võ đạo bằng cách tu luyện!
Hạng 500 trên bảng xếp hạng Tông Sư châu Á chính là lằn ranh phân chia thực lực!
Hạng sau 500 đều là rác rưởi!
Nằm trong top 500 mới được gọi là những Tông Sư võ đạo!
Mà trong top 300 lại càng là cao thủ! Những người đó một là xuất thân từ gia tộc võ đạo, hai là đi ra từ quân đội nước nhà!
Diệp Bắc Minh dùng một đấm đánh hắn ta lùi lại, thực lực chắc chắn nằm trong top 300!
Anh bao nhiêu tuổi?
Chắc chỉ mới hai mấy nhỉ!
Dù dùng dược vật để đi vào bảng xếp hạng các Tông Sư đứng đầu châu Á thì cũng phải qua đầu ba!
Trong số 300 Tông Sư võ đạo đứng đầu đó không có người nào dưới năm mươi!
Mí mắt Kazuo Karasawa giật thật mạnh, khi hắn ta đang khiếp sợ thì Diệp Bắc Minh lại ra tay, một cước đá Trần Quần An văng xa, giẫm nát bắp đùi ông ta!
“Phập!”
Một đùi của Trần Quần An lập tức khô quắt đi.
Máu thịt và xương cốt đã bị giẫm nát, da cũng dính lại với nhau.
“A…”
Trần Quần An phát ra tiếng hét như chọc tiết heo, ông ta muốn chết ngất đi để quên nỗi đau đớn này.
Đáng tiếc, ông ta căn bản không thể làm được!
Đau nhức lan ra khắp các dây thần kinh khiến ông ta vô cùng tỉnh táo!
Cảm giác đau đớn này còn đáng sợ hơn giết chết ông ta cả ngàn lần!
“Bốp bốp bốp…!”, Trần Quần An quỳ rạp dưới đất, dập đầu: “Bắc Minh, Diệp Bắc Minh, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi, tôi không muốn chết… Hu hu hu, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không nên cắn nuốt sản nghiệp của gia đình cậu, tất cả là do lũ Đông Doanh này, là chúng sai sử tôi”.
“Bọn chúng… Tất cả đều do chúng, chính là Koizumi Kotaro và Kazuo Karasawa, chúng muốn xây nhà xưởng ở Giang Nam, bố cậu chính là chướng ngại vật của chúng…”
Trần Quần An khai ra hết!
Tông sư đứng sau hạng 500 đều là lũ vô dụng đi lên bằng thuốc nọ thuốc kia! So với những Tông Sư võ đạo thật sự như họ có thể nói là vô cùng khác biệt!
Tông Sư võ đạo đi lên bằng dược vật cũng chỉ có thể làm vệ sĩ cho mấy người giàu có, hoặc là phục vụ cho một số gia tộc!
Chỉ có những Tông Sư võ đạo đứng đầu như họ mới đi vào cảnh giới Tông Sư võ đạo bằng cách tu luyện!
Hạng 500 trên bảng xếp hạng Tông Sư châu Á chính là lằn ranh phân chia thực lực!
Hạng sau 500 đều là rác rưởi!
Nằm trong top 500 mới được gọi là những Tông Sư võ đạo!
Mà trong top 300 lại càng là cao thủ! Những người đó một là xuất thân từ gia tộc võ đạo, hai là đi ra từ quân đội nước nhà!
Diệp Bắc Minh dùng một đấm đánh hắn ta lùi lại, thực lực chắc chắn nằm trong top 300!
Anh bao nhiêu tuổi?
Chắc chỉ mới hai mấy nhỉ!
Dù dùng dược vật để đi vào bảng xếp hạng các Tông Sư đứng đầu châu Á thì cũng phải qua đầu ba!
Trong số 300 Tông Sư võ đạo đứng đầu đó không có người nào dưới năm mươi!
Mí mắt Kazuo Karasawa giật thật mạnh, khi hắn ta đang khiếp sợ thì Diệp Bắc Minh lại ra tay, một cước đá Trần Quần An văng xa, giẫm nát bắp đùi ông ta!
“Phập!”
Một đùi của Trần Quần An lập tức khô quắt đi.
Máu thịt và xương cốt đã bị giẫm nát, da cũng dính lại với nhau.
“A…”
Trần Quần An phát ra tiếng hét như chọc tiết heo, ông ta muốn chết ngất đi để quên nỗi đau đớn này.
Đáng tiếc, ông ta căn bản không thể làm được!
Đau nhức lan ra khắp các dây thần kinh khiến ông ta vô cùng tỉnh táo!
Cảm giác đau đớn này còn đáng sợ hơn giết chết ông ta cả ngàn lần!
“Bốp bốp bốp…!”, Trần Quần An quỳ rạp dưới đất, dập đầu: “Bắc Minh, Diệp Bắc Minh, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi, tôi không muốn chết… Hu hu hu, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không nên cắn nuốt sản nghiệp của gia đình cậu, tất cả là do lũ Đông Doanh này, là chúng sai sử tôi”.
“Bọn chúng… Tất cả đều do chúng, chính là Koizumi Kotaro và Kazuo Karasawa, chúng muốn xây nhà xưởng ở Giang Nam, bố cậu chính là chướng ngại vật của chúng…”
Trần Quần An khai ra hết!