Dưỡng Thừa

Chương 27: Ta và nàng từng có hôn ước?



Đường Kiến Vi từ tiền sảnh đi ra, phát hiện nhóm gia nô Đồng phủ đều tụ tập trong tiểu hoa viên, người cầm chậu nước, người xách thùng nước, nhìn giống như đi làm việc, kỳ thật từng người tại chỗ lề mề, hướng phía trước sảnh nhìn quanh.

Nhìn thấy Đường Kiến Vi đi ra, đôi mắt dò hỏi lập tức quay đi, giống như một con rối bỗng nhiên lấy được linh hồn, cấp tốc di chuyển rồi giải tán ngay lập tức.

Đường Kiến Vi: "..."

Đường Kiến Vi tiện tay chặn lại tiểu tỳ nữ vội vàng đi qua trước mặt nàng, kéo cánh tay nàng, chế trụ động tác của nàng, để nàng không thể trốn đi đâu được.

Tiểu tỳ nữ bị nắm chặt kinh hô một tiếng, suýt chút nữa đập nồi bát đĩa vừa rửa xuống đất, chột dạ ngẩng đầu, nhỏ giọng nỉ non: "Đường Tam nương tử."

Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, không nghĩ rằng Đường Kiến Vi không chỉ không mắng nàng, còn lấy ra một khối nhỏ bánh màu ngà sữa từ quầy xe đẩy, đưa tới miệng nàng.

"Nếm thử xem."

Tiểu tỳ nữ tên gọi Thu Tâm, năm nay mười bốn tuổi, đang là tuổi cao lớn, cho dù mỗi ngày ăn dưa muối cũng không ít da thịt, khuôn mặt nhỏ tròn vo đã bị dọa xanh mét, sợ bánh Đường Kiến Vi cho nàng trộn lẫn độc dược, đây là lấy mạng nàng.

"Đường Tam nương ...... ta, ta có thể không ăn không?"

Thu Tâm run rẩy, giống như một con chồn mập nhỏ rơi vào ổ sói.

"Ăn cực kỳ ngon, ngươi nếm thử sẽ biết."

Cánh tay Đường Kiến Vi cố gắng giữ chặt Thu Tâm bên người, hai người trông giống như là tỷ muội tình thâm ý dày, kì thực là bắt cóc kẻ sống sờ sờ.

Thu Tâm không thể thoát ra, không biết Đường Kiến Vi vì sao muốn cho nàng ăn, nhưng giờ phút này nàng chỉ có thể nghe theo lão sói vẫy đuôi ra lệnh, cắn một cái miếng bánh nhỏ.

Cắn miếng này xong, nhũ hương nhanh chóng tan trong miệng, đặc nhưng không ngán, mềm nhưng không béo ngậy, Thu Tâm đã quen ăn dưa muối cùng bánh cứng hoàn toàn không tưởng tượng được thế gian còn có điểm tâm ăn ngon như vậy!

"Ăn ngon không?"

Tất cả biểu cảm nhỏ bé của Thu Tâm đều không thể thoát khỏi tầm mắt của Đường Kiến Vi.

Thu Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

"Đều cho ngươi." Đường Kiến Vi nhét nửa miếng còn lại vào trong miệng Thu Tâm, miệng nhỏ bị nhồi vào, hưng phấn nhai.

Khối bánh sữa nhỏ này là mấy ngày nay nàng tiện tay làm, mang theo người xem như một món ăn nhẹ để no bụng.

Ra quầy buôn bán hay là ở nhà chuẩn bị nguyên liệu, đều là những công việc mệt mỏi, trước kia những việc này đều có hạ nhân làm thay, bây giờ nàng phải tự mình làm tất cả.

Lao động một lúc trong bụng thấy đói, lấy ra một khối bánh sữa nhỏ đỡ đói, đặc biệt ngon miệng.

Đường Kiến Vi mạnh mẽ nhét một miếng khối bánh sữa vào miệng Thu Tâm, ngụ ý chính là khuyên bảo Thu Tâm, ăn nhiều đồ, nói ít chuyện, đặc biệt là việc tư của chủ nhà, bớt tò mò những chuyện không liên quan đến mình.

Nếu chỗ này là Đường phủ, Đường Kiến Vi sẽ dẫn đám người này đến hậu viện giảng dạy, dạy các nàng nên có quy củ một chút.

Bây giờ nàng chỉ là người tá túc, là người ngoài, tự nhiên không tiện nói quá mức.

Chỉ là Đường Kiến Vi tính tình không thể dung thứ, nên cần ám chỉ cái gì thì nên ám chỉ.

Nhìn thấy Thu Tâm nếm qua bánh sữa thẳng lưng giống như một cái cọc để buộc ngựa, Đường Kiến Vi biết mục đích của mình đã đạt được, tiểu tỳ nữ này nhất định nghe hiểu ám ngữ của nàng.

Nàng buông cánh tay đang kiềm chế của mình ra, khi Đường Kiến Vi đang định rời đi, Thu Tâm gọi lại nàng: "Đường... Đường Tam nương. Cái bánh nhỏ này là ngươi làm?"

"Chính xác."

"Kia ......" Thu Tâm cắn môi, khuôn mặt vừa rồi vẫn còn xanh nhợt giờ đã chuyển sang màu như ánh hoàng hôn, "Sau này nếu như ta còn muốn ăn cái bánh nhỏ này, có thể tìm ngươi hay không?"

Đường Kiến Vi: "??"

Có vẻ như trọng tâm hơi lệch một chút?

Phát hiện ánh mắt Đường Kiến Vi biểu lộ không hiểu, Thu Tâm lập tức nói thêm: "Ta sẽ không ăn không bánh nhỏ! Ta có thể cùng ngươi trao đổi! Ta có thể giúp ngươi gội đầu, cũng có thể vì ngươi buộc tóc, trang điểm! Chỉ cần là thứ ngươi thích, ta sẽ cố gắng hết sức! Chỉ hi vọng có thể ...... được ăn cái bánh nhỏ này."

Thu Tâm liếm bờ môi: "Thật sự ngon quá..."

Đường Kiến Vi: "..."

Hoàn toàn không nghĩ tới lại phát triển ra chuyện này.

Chẳng qua là tùy ý nấu ra món ăn vặt thôi, thế mà có thể thu mua lòng người?

Đường Kiến Vi không khỏi cảm thán, Đồng gia lấy tám đĩa dưa muối đãi khách, có lẽ từ trên xuống dưới, đều chưa từng nếm qua thế nào gọi là đồ ăn ......

"Đồ ăn là nền tảng của sự sống. Những người không ăn, không thể tồn tại."

Đều là người đáng thương.

.

Nói với Tống Kiều đề nghị hôm nay Đồng Thiếu Huyền ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn, Tống Kiều đồng ý, sai người làm đi thư viện báo chuyện nghỉ phép hai ngày cho tiên sinh một câu, bảo Quý Tuyết đi chiếu cố Đồng Thiếu Huyền.

Đường Kiến Vi đẩy xe quầy ra, hôm nay ra quầy xác thực chậm trễ.

Lúc Đường Kiến Vi đẩy xe đến cổng phường, xa xa nhìn thấy một đám người đang đứng ở chỗ nàng dựng quầy hai ngày trước, thần sắc lo lắng, tựa hồ đang đợi cái gì.

Một trong số đó có vị khách nhân đầu tiên của nàng, nhà vườn gánh đồ nặng.

Đường Kiến Vi thoải mái chào hỏi, nhìn thấy Đường Kiến Vi cuối cùng cũng đến, mọi người cùng nhau tiến lên, thúc giục nàng mau mau chiên bánh.

"Đường nương tử, ngươi đi đâu vậy, để chúng ta đợi thật lâu!"

"Ngươi không đến là ta đi rồi! Ta đã trễ việc!"

"Tới tới tới, đây, hai văn tiền, sữa đậu nành ta đánh cho!"

...

Không ngờ hôm nay chỉ muộn chốc lát, khiến nhóm khách quen có tiền mà không mua được, kìm nén khó chịu.

Một đám người tranh nhau chen lấn đem đồng xu ném lên xe đẩy Đường Kiến Vi, kém chút ném vào vắt mì trắng xoá.

Đường Kiến Vi vội vàng nhặt mấy đồng xu lên, nàng thực sự không thể nhìn chúng lôi thôi như vậy.

Đem đồng xu cất kỹ, Đường Kiến Vi khéo léo gấp các miếng bột lại, kéo căng dài, cắt ra vài que bánh quẩy.

Sau khi những miếng bột màu trắng được cho vào chảo, chúng nhanh chóng nổi lên trong dầu sôi, dần dần đổi màu.

Nàng một người chiên bánh quẩy bận rộn không ngừng, khách quan nguyện ý đánh sữa đậu nành, giúp nàng bớt đi công đoạn.

Tròng mắt những khách nhân chờ đợi vây quanh xe đẩy đều rơi vào bánh quẩy trong chảo dầu, một bên nghe tiếng vang của chảo dầu một bên nuốt nước bọt.

Nhìn cảnh tượng này, nếu chảo dầu không nóng, e rằng không thiếu người trực tiếp động thủ vớt bánh quẩy.

Đường Kiến Vi dùng chiếc đũa dài đặc biệt lật bánh quẩy trong chảo dầu, để nổ chín đều.

"Đường lão bản, còn cần bao lâu? Cái này đã xong chưa?" Nhà vườn chỉ vào chiếc bánh quẩy đầu tiên thả xuống, chuẩn bị động thủ.

Đường Kiến Vi mỉm cười nói: "Túc hạ cách xa một chút, nếu không dầu trào ra làm bỏng ngươi. Đếm đến mười là được."

Nhà vườn mặc niệm mười cái số, khi đếm đến "mười", Đường Kiến Vi đem bánh quẩy vớt lên, thả trên túi lưới.

Vừa đặt xuống, nhà vườn đưa tay phải định lấy bắt, bị Đường Kiến Vi ngăn trở.

"Bỏng!"

Nhà vườn lớn tiếng tuyên bố: "Ta không sợ bỏng, quả bơ dừa này ăn nóng mới ngon, giòn tan, thực sự quá thơm!"

Nhà vườn không kịp chờ đợi cầm lấy bánh quẩy, cắn một cái, bỏng đến mức thở hổn hển, đôi môi không khép lại được, bên trong miệng không ngừng hít hà không khí, cam tâm tình nguyện bị nóng.

Khách nhân khác nghe được âm thanh giòn vang quen thuộc, lập tức nhớ tới tư vị bánh quẩy, kìm nén không được, thúc giục Đường Kiến Vi nhanh đưa lên nồi.

"Được, được, được, khách quan chờ một chút, lập tức có ngay."

Đường Kiến Vi chiên bánh quẩy, khách nhân chờ đợi.

Trong khi chờ đợi, mọi người nhàn rỗi, bắt đầu nói lẩm bẩm chút tin đồn thú vị đầu đường cuối ngõ.

Quầy điểm tâm Đường Kiến Vi mở tại cổng Cảnh Dương phường, những câu chuyện dễ dàng từ Cảnh Dương phường bắt đầu mà ra.

Trong Cảnh Dương phường, chủ đề tối thượng là chuyện nhà Đồng Trường Đình.

"...... Nghe nói tiểu nữ nhi Đồng Trường Đình bị Thiên Tử chỉ hôn? Chỉ hôn vẫn là nhà thiên kim từ Bác Lăng?"

"Haiz! Chuyện này quả nhiên là thiên duyên kỳ ngộ! Ta cũng không dám viết ra truyện như thế! Các ngươi có biết thiên kim Bác Lăng mà Thiên Tử chỉ hôn là ai không?"

Thiên duyên kỳ ngộ: Mối tình trời ban đẹp đến ngẫu nhiên.

"Là ai?"

"Chính là Đường gia năm đó hủy hôn! Là bản nhân Đường gia Tam Nương tử muốn cưới con út Đồng gia!"

Đám người nghe vậy, kinh sợ: "Thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Lúc trước Đường gia vì tam nữ nhi bệnh nặng mà xin cưới, muốn đem Đồng Tứ nương đến Bác Lăng, ai ngờ rằng đội ngũ đón dâu còn chưa tới Túc huyện, Đường Tam nương khỏe mạnh trở lại, nhảy nhót tưng bừng. Đường gia không muốn cùng tiểu môn hộ trong tiểu huyện thành này kết thân, bút lớn vung lên, viết phong thư đưa đến, báo từ hôn."

"Thân hào Bác Lăng thật ngang ngược."



Thân hào: Người thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ.

"Ngươi nói không sai. Thiên Hoàng quý tộc Bác Lăng coi thường bách tính địa phương, có lời đồn bên ngoài Bác Lăng phủ tất cả đều là vùng man rợ, nói chúng ta man di không cưỡi ngựa, mà là cưỡi heo."

Lời vừa nói ra, đoàn người xôn xao.

Mỗi chữ mỗi câu đều đã rơi vào lỗ tai người trong cuộc Đường Kiến Vi.

Vì tam nữ nhi bệnh nặng mà xin cưới?

Từ hôn?

Ta và Đồng Thiếu Huyền?

Ta và nàng từng có hôn ước? Sau đó A Nương hủy hôn?

Đường Kiến Vi tự nhiên nhớ tới năm chín tuổi đã từng trải qua một trận bệnh nặng, gần như nguy hiểm tính mệnh.

Nghe người trong nhà nói, lúc trước Cha Nương vì cứu nàng, tìm danh y khắp Bác Lăng, uống vô số thuốc cũng chưa thấy chuyển biến tốt đẹp.

Cuối cùng được một cao nhân xuất thủ tương trợ, lúc này mới nhặt về một cái mạng.

Đường Kiến Vi sau khi khỏi bệnh mơ hồ nghe thấy trong nhà hạ nhân cùng đồng môn học nhắc đến cái gì thành thân, cái gì xung hỉ, nhưng nàng khi đó ở trong phòng quá lâu, đến lúc ra ngoài vui chơi, đối với mấy chuyện này cũng không để ý.

Bây giờ hồi tưởng lại, có vẻ như đúng là như vậy...

Vị lang quân trung niên miệng lưỡi lưu loát này vốn là thuyết thư trong tửu lâu, được mọi người cổ động, xòe chiếc quạt của mình ra trước mặt, bắt đầu nói chuyện không chút nao núng, thêm mắm thêm muối đem chuyện xưa Đường gia cùng Đồng gia kể ra bên ngoài.

Thuyết thư: người kể truyện, một nghề thời xưa, họ chuyên kể hoặc bình luận một câu chuyện nào đó trước công chúng.

Bịa chuyện Đồng Thiếu Huyền sau khi bị từ hôn như thế nào tìm cái chết, nói Đồng gia gia chủ bệnh nặng một trận, chủ mẫu suýt nữa xách đao đến kinh thành ......

Miếng ăn thuyết thư tiên sinh chính là lỗ tai thiên hạ, hạ bút thành văn đưa người người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tình cờ nói ngoa, càng làm cho người nghe lo lắng.

Càng nghe Đường Kiến Vi càng hãi hùng khiếp vía.

Nhưng có một số việc hắn nói có lý.

"Nói Đồng Tứ nương thật sự bị Đường gia lừa thảm. Mọi người đều biết hôn nhân cũng không phải là trò đùa, bị người khác từ hôn dù là nam hay nữ, muốn tìm một môn đăng hộ đối, đó chính là si tâm vọng tưởng. Cho dù Đồng Tứ nương dáng dấp hoa dung nguyệt mạo, lại là nữ tử tuyệt thế chi tài, đã đến tuổi cập kê, các ngươi có nhìn thấy ai làm mai cho nàng?"

Đám người buồn bã lắc đầu.

Thuyết thư tiên sinh than thở: "Tạo hóa trêu ngươi, đáng tiếc Đồng Tứ nương này là tuyệt đại giai nhân, lại luân lạc tới tình cảnh như thế! Không biết là trò đùa của lão thiên hay là duyên phận định mệnh tam sinh tam thế. Haiz, Đường Tam nương bị chỉ cưới cho Đồng Tứ nương! Chư vị nói xem, việc này kỳ cũng không kỳ?!"

Đám người đều đồng ý.

Thuyết thư tiên sinh càng nói càng hưng phấn, chỉ còn chưa nhắc nhở các khán giả có tiền nâng tiền, không có tiền nâng tràng pháo tay.

Đũa dài trong tay Đường Kiến Vi vẫn chưa động, có người nhắc nhở: "Đường lão bản, bánh quẩy cháy khét......"

Gọi một tiếng "Đường lão bản", nhóm hàng xóm nghe chuyện phiếm bỗng nhiên ý thức được việc gì đó.

Đường ...... bảo bản?

Có người hiếu kì, hỏi: "Đường lão bản, ngươi là người nơi nào, tại sao lại đến Túc huyện bán bánh quẩy."

Đường Kiến Vi đón ánh mắt mọi người nói: "Ta vốn là người Bác Lăng, từ nhỏ thích nấu ăn, bây giờ gả đến Túc huyện, muốn bằng kỹ nghệ kiếm một chút thu nhập hàng tháng "

"Gả đến Túc huyện? Lang quân nương tử nhà ai có thể có phúc khí này, cưới được bánh quẩy Tây Thi của chúng ta?!"

"Hả? Người Bác Lăng, gả tới nơi đây, hẳn ngươi là ......"

Chuyện Thiên tử chỉ hôn, kỳ thật tại Túc huyện huyên náo không nhỏ, chỉ là mọi người biết Bác Lăng có quý nữ gả tới là một chuyện, nhanh chóng đem bánh quẩy Tây Thi trước mắt liên tưởng đến, lại là một chuyện khác.

Đường Kiến Vi cười, cây quạt trong tay thuyết thư tiên sinh "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.

"Thật sự là ngươi!"

"Ngươi chính là Đường Tam nương? Khó trách, khó trách ......"

...

Hôm nay ra trễ, không ngờ bán còn nhanh hơn hai ngày trước.

Mỹ thực cùng chuyện phiếm, khiến chuyện làm ăn của Đường Kiến Vi càng lên cao.

Chừng nửa canh giờ, bột mì và sữa đậu nành đều thấy đáy, lượng người đi làm cũng dần dần giảm bớt, Đường Kiến Vi đẩy xe về Đồng phủ.

Chuẩn bị nguyên liệu vào ban đêm, bày biện quầy hàng vào buổi sáng, Đường Kiến Vi ba ngày nay thiếu ngủ, mỗi lần thu quán về mệt rã rời.

Đặt một nồi mì lớn, chắt lấy nước, cho thịt heo cùng nước sốt kho xào vào.

Cái sốt này là hôm qua nàng làm trước, xào một cái nồi lớn. Ngoại trừ thịt heo nấu cùng nước sốt, rượu cổ Kiến Châu ắt không thể thiếu, vẫn như cũ dùng Thục tiêu tăng hương vị.

Thục tiêu lập tức sắp thấy đáy, Đường Kiến Vi phải dành thời gian đi dạo chợ Túc huyện một chút, không biết có thể tìm được Thục tiêu hay không.

Sau khi chuẩn bị xong món chính, kiên trì xào một nắm rau cần, hấp một đuôi cá sạo, làm xong đồ ăn trưa phong phú, gọi Tử Đàn tới bưng ra sân.

Túc huyện tháng mùa thu trong lành sảng khoái, thậm chí ở ngoài trời cũng không lạnh chút nào.

Đường Kiến Vi dự định dời bàn ăn ra sân.

Bằng cách này, không chỉ không gian ăn uống rộng rãi, còn có thể tránh được mùi dầu ngấm vào đệm chăn, nhất cử lưỡng tiện.

Có lẽ là bởi vì không cần bôn ba, gần đây cuộc sống trôi qua suôn sẻ, Đường Quán Thu uống mấy tấm thuốc, cơn đau đầu chuyển biến tốt đẹp, giúp đỡ Tử Đàn cùng nhau dọn chiếu rơm, bàn trà.

Tử Đàn cầm lấy bữa ăn do Đường Kiến Vi chuẩn bị, ba người ngồi chung một chỗ, Tử Đàn đem nước sốt kho cùng mì trộn đều, ăn một miếng, mùi thịt vị cay thích hợp tương trợ cho nhau, bọc lấy lớp bột dai dai, mùi thơm hành lá xắt nhỏ chiên giòn ẩn chứa trong đó, miệng Tử Đàn vừa ăn xong cũng không kịp tán thưởng, lập tức ăn miếng thứ hai.

Nếu là trước đây, lấy tướng ăn của Tử Đàn, Đường Kiến Vi khẳng định là thuyết giáo nàng một phen.

Thế nhưng hôm nay trong lòng Đường Kiến Vi có chuyện gì đó, Tử Đàn nuốt hơn phân nửa bát mì, Đường Kiến Vi ngay cả trộn mì cũng còn chưa trộn.

Sau khi ăn hết mì trong miệng, Đường Quán Thu mới mở miệng hỏi: "A Ứng, ngươi làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?"

Cho dù đầu không còn đau, tỷ tỷ vẫn nhận nàng thành Thẩm Ước.

Đường Kiến Vi hỏi các nàng: "Các ngươi biết ta đã từng cùng Đồng Thiếu Huyền có hôn ước? Lúc ta chín tuổi."'

Tử Đàn: "Lúc ngươi chín tuổi, ta còn chưa vào phủ ..."

Đường Quán Thu nói: "Ta nhớ rồi."

Đường Kiến Vi cùng Tử Đàn đồng thời nhìn về phía nàng.

Ánh mắt Đường Quán Thu nặng trĩu, như đang chìm trong hồi ức: "Muội muội chín tuổi, sinh bệnh nặng. A Nương đi xem bát tự, nói cưới nữ tử Túc huyện."

Đường Quán Thu nói lắp bắp Tử Đàn cũng không hiểu lắm, nhưng Đường Kiến Vi nghe rõ.

Về cơ bản giống như những gì đám láng giềng nói.

Tỷ tỷ bị si chứng, nhưng lúc trước Đường Kiến Vi phát hiện ra tỷ tỷ không phải hoàn toàn điên loạn, nàng giống như trí nhớ thoái lui, quay trở lại vài năm trước.

Cho nên việc này tỷ tỷ nhớ kỹ!

Tỷ tỷ đã nói vậy, trên cơ bản cùng lời nói của thuyết thư tiên sinh nhất quán, xem ra việc này không giả được.

Lại có chuyện như vậy...

Đường Kiến Vi không nghĩ rằng Cha Nương có thể làm ra chuyện hủy hôn quá đáng này, nhưng khi đó nàng bị bệnh, Cha Nương yêu thương nàng, vì cứu nàng, có lẽ sẽ nhất thời xúc động.

Không ngờ nhất thời xúc động, hủy nhân duyên tốt của Đồng Thiếu Huyền.

Nếu không có chuyện hủy hôn lúc trước, nói không chừng Đồng Thiếu Huyền đã sớm hứa hẹn với một gia đình tốt, có lẽ gặp được người tâm đầu ý hợp, nửa đời sau nên trải qua nhiều hạnh phúc?

Đường Kiến Vi băn khoăn.

Khó trách hôm đó mới tới Đồng phủ, Tống Kiều liền nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra ngoài, ngay trước mặt nàng lên án mạnh mẽ Đường gia.

Thì ra Tống Kiều mắng Đường gia, là Đường Kiến Vi nhà các nàng ......

Bây giờ chân tướng rõ ràng, Đường Kiến Vi không cảm thấy Tống cầu mắng sai.

Việc này đổi thành bất cứ người nào, đều không cách nào bỏ qua được.

Mà Đồng gia còn để nàng mang theo gia quyến không có thành thân trực tiếp tiến vào phủ.

Cho dù gia cảnh bần hàn, vẫn niệm tình đối đãi.

Chuyện này Đồng Thiếu Huyền cũng biết đi.

Khó trách từ lúc mới bắt đầu Đồng Thiếu Huyền đối nàng lại phiền lại sợ, chính là chuyện hủy hôn gieo xuống hậu quả xấu.

Đường Kiến Vi để tay lên ngực tự hỏi, nếu nàng là Đồng Thiếu Huyền, thấy người hủy hôn kia liền sẽ đánh một cái.

Như thế nào lại xả thân cứu giúp.

Thật là ngu ngốc, toàn gia Đồng gia này thật là ngốc ......



Tử Đàn ăn xong nguyên một bát mì sốt, thấy trong chén Đường Kiến Vi gần như vón cục, nàng vẫn không nhấc đũa.

Không ăn, không thể ăn ......

Tử Đàn đau lòng nhức óc, Đường Kiến Vi hai mắt đăm đăm.

"Tam Nương..." Tử Đàn nhịn không được nhắc nhở nàng.

Chưa đợi Tử Đàn nói xong, Đường Kiến Vi đem mì sốt đưa cho nàng: "Ngươi ăn đi."

"A? Tam nương, ngươi làm sao không ăn?"

"Ta ăn no rồi." Đường Kiến Vi đứng dậy, "Ta đi vào tử viện một chút, cho tiêu cơm."

Tử Đàn mờ mịt nhìn nàng: "Một miếng cơm cũng không ăn, còn có gì mà tiêu?"

.

Đồng Thiếu Huyền được đặc xá không cần đi thư viện, mấy ngày nay đều ở trong nhà trùm đầu ngủ say, như thể muốn bù lại tinh lực đã tiêu hao.

Nàng không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn trong phòng ngủ xem sách, nghiên cứu phi thiên luân.

Tống Kiều cũng nuông chiều nàng, không muốn đi ra ngoài thì không ra khỏi cửa, Đồng Thiếu Huyền từ nhỏ thích ở một mình, nghiên cứu những thứ mà người khác không hiểu được.

Đồng Thiếu Huyền trong người có bệnh, không biết có thể sống bao lâu, Tống Kiều chỉ mong nhìn nàng bình an vui sướng, sinh thời có thể làm điều mình thích, cũng không gây áp lực gì cho nàng.

Mỗi ngày Quý Tuyết đều sẽ đem đồ ăn vào trong phòng, là món ăn quen thuộc của Đồng gia, dưa muối, rau sống cùng lát cá kho được bày trên nhiều chiếc đĩa nhỏ, vây quanh một bát cháo loãng.

Phụ thân nàng Đồng Trường Đình vẫn luôn có tâm nguyện làm quan, cũng tự xưng là người đọc sách, đáng tiếc trời sinh không có đầu óc của người đọc sách, cũng từng đến Bác Lăng tham gia khoa cử, cuối cùng thi rớt, thất bại tan tác mà quay trở về.

Trước khi Đồng Thiếu Huyền ra đời, mấy đứa bé Đồng gia đều gần giống như hắn, cho dù nghiên cứu lịch sử cũng không có kết quả.

Cho đến khi Đồng Thiếu Huyền ra đời.

Đồng Thiếu Huyền từ nhỏ đã thể hiện sự thông minh, gặp qua là không quên được, Đồng Trường Đình vạn phần mừng rỡ, một lần nữa tìm được lòng tin đọc sách.

Theo hắn, đọc vạn quyển sách, trọng yếu nhất chính là tâm trong sáng và không có dục vọng.

Nếu dục vọng quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến lòng cầu học, tìm kiếm tri ​​thức.

Cho nên, Đồng gia một ngày ba bữa đều lấy ẩm thực thanh đạm làm chủ, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể ăn những món xa hoa, cả một bàn đầy cá và thịt.

Đồng Thiếu Huyền cũng kém ăn, không có nhiều yêu cầu về đồ ăn, chỉ cần ăn no là được.

Nhưng hôm nay ngồi trước bàn ăn, những món nhạt nhẽo trước mặt khiến miệng nàng chua chát, không có khẩu vị.

Quý Tuyết thấy nàng lơ đãng: "Thế nào Tứ Nương? Không hợp khẩu vị?"

Đồng Thiếu Huyền gật gật đầu.

"Vậy ngươi muốn ăn gì không? Nhà bếp còn chút bánh canh, ta giúp ngươi dọn lên?"

"Không muốn ăn bánh canh, tất cả đều là ngâm mình trong nước bún mà thôi."

"Kia ......"

Đồng Thiếu Huyền cầm đũa, trong mắt sáng lấp lánh: "Ta muốn ăn gà quay, gà quay nhà Lưu ngốc nghếch!"

Hiếm khi nàng có khẩu vị như vậy, trước đó còn bị thương, Quý Tuyết dù thế nào cũng muốn thỏa mãn nàng.

Lúc này vẫn còn sớm, cửa hàng Lưu ngốc nghếch nói không chừng còn chưa mở cửa, Quý Tuyết lúc này đi xếp hàng, có lẽ là người đầu tiên.

"Tứ Nương chờ ta, ta đi một chút liền về."

"Ta cùng đi với ngươi!"

Đồng Thiếu Huyền cũng không biết mình làm sao, lần trước ăn gà quay Lưu ngốc nghếch Đường Kiến Vi mua cho nàng, lại nhớ mãi không quên.

Lúc này nhớ tới vẫn rất thèm!

Rõ ràng trước đây nàng không phải là người thèm thịt như vậy...

Hai người đến cổng Bắc An phường, cửa hàng gà quay Lưu ngốc nghếch đã có một hàng người, hai nàng cấp tốc chiếm lấy cuối hàng, đếm được khoảng mười người trước mặt, Lưu ngốc nghếch đã chuẩn bị mở cửa rồi, đoán chừng trong vòng hai nén nhang, bảo đảm đến phiên các nàng.

Thuận lợi mua được gà quay, trên đường về nhà Đồng Thiếu Huyền không kịp chờ đợi bắt đầu ăn.

Quý Tuyết chê cười nàng: "Tứ Nương lúc nào biến thành chú mèo ham ăn? Nhìn ngươi, trên mặt thèm ăn lắm rồi "

Đang ăn, Đồng Thiếu Huyền cảm thấy có gì đó không thích hợp, ngừng lại.

Quý Tuyết: "Sao vậy?"

"Cảm giác hương vị không đúng lắm."

"Làm sao không đúng? Hay là gà không tươi?"

"Không phải ......" Đồng Thiếu Huyền như có điều suy nghĩ, "Không thơm, không ngon bằng lần trước."

"Không thơm? Không phải đều từ Lưu ngốc nghếch sao?"

Đều là gà quay nhà Lưu ngốc nghếch, thế nhưng là không có vị hun khói đặc biệt kia.

Da gà có vẻ mềm hơn một chút, không có cảm giác mỏng như cánh ve lúc trước.

Chuyện gì đang xảy ra?

Lưu ngốc nghếch là thật ngốc hay sao, ngay cả gà quay cũng không nấu được?

Cố ý chạy thật xa như thế, kết quả mất hứng đi về, Đồng Thiếu Huyền đặc biệt thất vọng.

Chẳng lẽ về sau không được ăn một miếng đó nữa sao?

Đồng Thiếu Huyền cùng Quý Tuyết oán trách trở về phòng ngủ, Đường Kiến Vi cách nàng một bức tường đã nghe thấy tất cả cuộc đối thoại của các nàng.

Lại muốn ăn gà quay sao?

Vất vả kiếm lời ít bạc, lúc đầu muốn tiết kiệm để cho mình kiếm thêm chút thịt mà ăn, nhưng vừa nghĩ tới Đồng Thiếu Huyền bởi vì chuyện hủy hôn mà bị hại thảm như vậy, Đường Kiến Vi muốn bồi thường cho nàng một chút.

Một con gà quay mà thôi, một trăm văn mà thôi, hun đen mặt mà thôi, làm cho nàng vậy.

Đường Kiến Vi lập tức đi ra cửa hàng mua ba con gà vàng.

Sắp đến giờ giới nghiêm, Cát Tầm Tình tìm đến nàng, giúp nàng mang theo bài tập hôm nay.

Đồng Thiếu Huyền hướng Cát Tầm Tình nói lời cảm tạ, Cát Tầm Tình nhìn chung quanh, còn hỏi nàng: "A, nương tử ngươi đâu? Nhanh cho ta xem mỹ nhân nổi danh thiên hạ đến cùng bộ dáng ra sao. "

Đồng Thiếu Huyền vô tình nói: "Không có không có."

"Tại sao không có? Nàng không phải ở trong nhà Đồng phủ rồi sao? Đừng nhỏ mọn như vậy. Hay là ngươi muốn kim ốc tàng kiều, ngay cả ta cũng không cho nhìn! A, thiệt thòi ta xa xôi đến đưa bài tập cho ngươi, ngươi ngươi lại đối ta tuyệt tình như vậy."

Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

"Là, xa xôi mà còn đưa bài tập, thiếu đạo đức hay không? Không để cho ta ở trong nhà, rời xa bài tập sao?"

"Nhìn ra rồi, ngươi chính là hẹp hòi."

"Cùng hẹp hòi chẳng liên quan, chỉ là cùng nàng không hợp nhau."

Cát Tầm Tình nghi ngờ nói: "Làm sao có thể, hai ngươi là lương duyên trời ban, làm sao không hợp?"

Đồng môn này thực sự khó đối phó, Đồng Thiếu Huyền chỉ muốn mau mau thoát khỏi tâm tư suốt ngày muốn gặp Đường Tam nương của nàng.

"Ngươi cũng đã nói, kia là Thiên Tử ban cho, không phải bản thân tự tìm, tự nhiên không hợp nhau. Gọi nàng nàng cũng sẽ không đến, ngươi nhanh về nhà đi, đến giờ giới nghiêm rồi."

Hai người đang nói, bỗng nhiên một tiếng gọi ngọt ngào từ trong hoa viên truyền đến: "Phu nhân."

Đồng Thiếu Huyền đột nhiên run rẩy.

Ai có thể xưng hô nàng như vậy, chỉ có Đường Kiến Vi.

Cùng lúc với giọng nói Đường Kiến Vi, còn có một mùi hương khiến tâm hồn Đồng Thiếu Huyền khẽ động.

Đồng Thiếu Huyền kinh ngạc quay đầu, thấy Đường Kiến Vi từ bên trong hoa viên đi tới, tư thái yểu điệu bên trong hoa viên vừa mới lên đèn bằng vải lụa, chiếu rọi nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Trong tay nàng nâng một cái mâm gỗ, trên mâm có một con gà quay, chính là gà quay giống với loại của Lưu ngốc nghếch!

Hồn Đồng Thiếu Huyền bị hương thơm quyến rũ, Cát Tầm Tình cũng bị mỹ nhân đột nhiên xuất hiện làm cho tâm tư khó tả.

"Trường Tư a ......" Cát Tầm Tình cảm thán, "Không gọi nàng, nàng chủ động đến, hơn nữa còn bưng cho ngươi gà quay ngươi thích ăn. Xem ra tình cảm các ngươi rất tốt, làm nữ tử độc thân này thật ghen tị. "

Đồng Thiếu Huyền: "..."

Chuyện này thật rất khó giải thích.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Đường Kiến Vi hồ mị (gạch chéo) hiền thê Tam Nương.
Chương trước Chương tiếp
Loading...