Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta
Chương 28
Editor: Vện
Tiết Lãng nhìn phiến môi hồng đến đờ đẫn, tai và cổ đỏ ửng, yết hầu nóng như thiêu như đốt, lúc sắp sửa quên béng đây là đâu mình là ai thì người dưới thân mò mẫm bả vai và sau lưng hắn, lo lắng hỏi, “Tiết Lãng? Đệ bị thương à?”
Tuy Mạnh Trần không nhìn thấy, nhưng dựa vào âm thanh cùng trực giác cũng có thể tưởng tượng ra tình huống vừa rồi. Ngay khi cảm giác được lưỡi đao ập xuống, y nắm cổ áo Tiết Lãng theo bản năng, định đè hắn xuống để che chắn, nhưng y quên mình không còn linh lực, không mạnh bằng Tiết Lãng nên kéo mãi mà hắn không xê dịch, còn bị hắn che ngược lại.
Thấy nguy hiểm đã qua mà Tiết Lãng vẫn không nhúc nhích, Mạnh Trần hơi hoảng, sợ hắn bị thương nặng, vội kiểm tra xem trên lưng hắn có máu hay vết thương nào không.
Tiết Lãng bị đôi tay kia sờ mó suýt thì xuất hồn chết gục tại chỗ, hắn cuống cuồng đứng dậy rồi kéo Mạnh Trần lên, giúp y cởi trói tay và bịt mắt.
“Ta, ta không sao.” Tai Tiết Lãng đỏ chót, quay chỗ khác không dám nhìn y, “Chỉ sợ bóng sợ gió thôi.”
Mạnh Trần xác nhận hắn không bị thương mới yên tâm, sau đó theo Tiết Lãng quay về chỗ cũ. Y vốn định dặn dò những đệ tử khác, nhưng thấy biểu cảm của bọn họ thì có lẽ không cần nhiều lời nữa.
Liễu Huyên Huyên nói với Uyển Thu, “Nếu chúng ta cũng gặp tình huống vừa rồi thì ta sẽ ôm mặt muội nằm sấp xuống, chết bỏ chứ nhan sắc là trên hết!”
Uyển Thu siết nắm tay, dùng sức gật đầu.
Tiêu Quan bá cổ Triệu Tịnh Thần, “Thường ngày Tiêu sư huynh cà lơ phất phơ thế thôi chứ lúc then chốt vẫn đáng tin lắm à.”
Triệu Tịnh Thần cười nói, “Bình thường Tiêu sư huynh vẫn rất đáng tin mà.”
Các đệ tử lập đội hai người, xếp hàng vượt ải. Họ từ từ phát hiện độ khó của bẫy rập sẽ thay đổi dựa theo tu vi của người khiêu chiến, cơ bản vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ. Nói cách khác, thử thách duy nhất của họ là phải kiềm chế bản năng xu lợi chỉ lo tìm lối thoát cho mình mà bỏ rơi đồng đội.
Cũng may các đệ tử đều thành công vượt lên chính mình, lựa chọn bảo vệ đồng đội, thuận lợi về đích.
“Chúc mừng mấy đứa!” Hai con tinh linh nhảy nhót, “Kho báu đã mở, đây là phần thưởng cho lòng can đảm và tin tưởng lẫn nhau!”
Khung cảnh xung quanh biến đổi, hành lang biến mất, một núi vàng sáng rực trồi lên từ dưới đất rồi chậm rãi tách làm đôi.
Núi vàng tuy khổng lồ, nhưng vàng bạc châu báu không có tác dụng gì mấy với người tu tiên, mọi người hứng thú với pháp khí đan dược hơn. Tiêu Quan chọn lựa vài món pháp bảo phù hợp với mình, tiện tay nhặt một thỏi vàng ròng ngáng đường ném đi, “Nghe nói ở cõi phàm thứ này có giá lắm, người ta giành nhau sứt đầu mẻ trán, có thật không?”
Triệu Tịnh Thần gật đầu, “Người phàm mê vàng bạc như chúng ta cuồng pháp bảo cực phẩm vậy.”
“Thế lấy hai thỏi.” Tiêu Quan nhặt mấy thỏi vàng nhét vào ngực, “Nghe đồn đồ ăn của người phàm ngon lắm, hôm nào xuống núi làm nhiệm vụ phải mua một ít…”
Đang nói bỗng thấy mặt đất rung lên.
“Gì đấy?” Tiêu Quan ngớ người, không chắc chắn lắm, “Động đất hả?”
Hắn vừa dứt lời, mặt đất rung chuyển dữ dội, có đệ tử đứng không vững ngã bệt dưới đất, ngơ ngác ngẩng đầu.
Núi châu báu lắc lư rồi đổ sập trong tiếng hét của các đệ tử, một con quái vật khổng lồ vươn ra từ trong núi vàng.
Quái vật kia có đầu hổ mình dê, khuôn mặt dữ tợn, miệng đầy răng nhọn, âm như sấm rền, là một con Thao Thiết!
Con Thao Thiết đã đến tầng cao nhất của cảnh Hóa Thần!
Mọi người kinh hãi, Tiêu Quan quay đầu quát hai con tinh linh, “Tụi bây nói láo! Thì ra sau Hành lang ác mộng vẫn còn quái vật!”
Hai con tinh linh trố mắt, lắc đầu nguầy nguậy, “Không không không, bọn ta cũng không biết ở đây có Thao Thiết!!”
Núi kho báu có niên đại xa xưa, vàng bạc chất đống cả mấy trăm năm, ai mà ngờ trong lòng núi lại có một con quái vật.
Thao Thiết là ác thú thượng cổ, bản tính tham lam tàn bạo, hiển nhiên nó đã coi núi kho báu này thành vật sở hữu của mình. Bây giờ thấy đám tu sĩ loài người đến đào mỏ, nó giận sôi gan, đôi mắt màu máu to như chuông đồng nhìn họ đầy căm tức, nó há miệng phun một quả cầu ánh sáng!
Biến cố xảy ra quá nhanh, không một ai ở đây có thể chống lại sức mạnh Hóa Thần đỉnh cấp. Trong nháy mắt, mọi người cảm nhận rõ ràng cái chết cận kề, sợ đến cứng người, mãi đến khi một kết giới xanh lam hiện ra trước mắt…
“Ngự kiếm!” Mạnh Trần lớn tiếng hô, “Chạy mau!”
Y vừa ném ra một pháp khí phòng ngự cấp thánh, có thể đỡ được một đòn công kích dưới cảnh Đại Thừa, nhưng nó chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát. Ngay khoảnh khắc sống còn, mọi người ngự kiếm bay trối chết, con Thao Thiết thấy họ muốn trốn thì nổi cơn thịnh nộ, gào rú húc đầu vào kết giới!
Pháp khí cấp thánh chọi với sức mạnh Hóa Thần tạo ra âm thanh rung trời chuyển đất, tất cả đệ tử trong bí cảnh Thái Huyền đều cảm giác được dao động năng lượng khủng khiếp, không khỏi khiếp sợ nhìn về một hướng.
Thao Thiết giận đỏ mắt, húc càng ngày càng mạnh khiến kết giới bị nứt, vết rạn từ từ lan rộng, cuối cùng vỡ nát.
Thao Thiết ngửa đầu rống một tiếng, bốn chân lấy đà phóng theo đuổi giết!
Tốc độ của nó nhanh đến đáng sợ, đã gần đuổi kịp các đệ tử ngự kiếm. Thấy Thao Thiết há miệng chuẩn bị nuốt người, Mạnh Trần hết cách, đành phải chuyển hướng bay ngược lại giăng kết giới.
Đáng tiếc, đến pháp khí phòng ngự cấp thánh còn không đỡ nổi, huống chi là kết giới của tu sĩ Nguyên Anh. Thao Thiết húc vỡ kết giới, bay đến táp Mạnh Trần!
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhẹ nhàng ôm eo Mạnh Trần kéo y về phía sau, tay kia tung ra một chưởng không hề có tiếng động.
Không ai nhìn thấy người vừa đến ra tay như thế nào, chỉ kịp thấy ánh sáng trắng lóe lên, con Thao Thiết khí thế hùng hổ bị đánh rơi xuống đất tạo thành hố sâu, tứ chi co quắp, chết không kịp ngáp.
Chỉ một chưởng đã diệt gọn ác thú thượng cổ cảnh Hóa Thần!
Các đệ tử ngừng bay, sợ hãi quay đầu lại.
Người Mạnh Trần cứng đờ, bàn tay ôm eo y vẫn chưa buông lỏng, cách lớp y phục mà vẫn cảm nhận được hơi lạnh khiến người ta run rẩy, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy y vô cùng quen thuộc.
Mạnh Trần chậm rãi quay đầu, đối diện đôi mắt thâm thúy lặng như nước.
Là Chung Ly Tĩnh.
—o0o—
Ai cũng nói Mạnh Trần là con cưng của trời, nhưng chỉ có bản thân y biết, y vốn không sinh ra trên đám mây.
Y chào đời trong một thôn nhỏ dưới cõi trần.
Y là con của đôi vợ chồng người phàm, đứng thứ ba trong nhà, dưới còn một em trai một em gái. Năm y chín tuổi, thôn gặp đại hạn, ruộng đồng không thu hoạch được gì, lương thực dự trữ cứ vơi dần, không nuôi nổi một nhà bảy miệng ăn.
Một hôm nọ, mẹ dắt y đến trước mặt một người xa lạ, bảo rằng, “Trần Trần à, con đi theo người ta đi.”
Mạnh Trần không nhìn người kia, chỉ nhìn mẹ không chớp mắt.
Người phụ nữ bị y nhìn một lúc lâu, cuối cùng không thể giả vờ bình tĩnh nữa mà ôm y khóc òa, “Mẹ xin lỗi, nhưng cha và mẹ thật sự hết cách rồi, không thể để nhà mình chết đói được!”
Mạnh Trần vỗ lưng mẹ, giơ bàn tay bé xíu lau nước mắt cho bà, nói khẽ, “Mẹ, con biết mà.”
Y biết tất cả, Đại ca và Nhị ca cao to tráng kiện, có thể lao động, em trai em gái còn quá nhỏ, bán thì không nỡ. Y cũng đã cố hết sức giúp đỡ việc nhà, nhưng không mang lại lợi ích gì lớn.
Bán y đổi lấy lương thực mới là giá trị lớn nhất của y.
Cả thôn đều biết thằng Ba nhà họ Mạnh hiểu chuyện từ bé, không khóc không nghịch, thông minh lanh lợi, mỗi tội thấp bé gầy còm, không thể làm việc nặng. Được cái y tuấn tú trắng trẻo, như được đẽo từ băng khắc từ ngọc, khí chất thanh cao, không hề giống người trong thôn.
Mẹ của Mạnh Trần đau như đứt từng khúc ruột, tuy thương con nhưng cả nhà đã cùng đường. Hơn nữa, người tên Trương Vũ kia đã hứa sẽ đưa y vào thành làm bạn với các công tử nhà giàu, có đệm ấm có thịt ăn, chắc chắn không chịu khổ.
Bà xoa mặt con lần cuối rồi để người ta đưa y đi.
Đúng như lời Trương Vũ, Mạnh Trần bị bán vào một gia đình giàu, được ăn no, thế nhưng Trương Vũ không nói tính cách của chủ gia đình này buồn vui thất thường, thích đánh đập người khác.
Mạnh Trần tuổi nhỏ sức yếu, mới chịu một roi đã suýt cưỡi hạc về trời, chủ nhà ghét bỏ nên sang tay y cho nhà khác.
Suốt bốn năm, Mạnh Trần bị bán cho vô số gia đình, có lẽ trời sinh số khổ nên y không có lấy một ngày lành, chịu không biết bao nhiêu đau đớn. Cuối cùng y bị bán vào một nơi tên là Hoan Ý Lâu, y chưa từng vào chỗ nào náo nhiệt như vậy, cũng không biết ở đây kinh doanh thứ gì, nhưng nhìn ánh mắt hài lòng của những người đánh giá mình, y biết mình không thể ở đây.
Thế nên ngày đầu tiên đến y đã giả vờ ngu ngơ, nói gì nghe nấy, vô cùng ngoan ngoãn, rồi chờ nửa đêm trèo cửa sổ bỏ chạy.
Đó là một đêm đông rét mướt, tuyết phủ trắng xóa, thương tích trên người y chưa lành, vừa đói vừa lạnh, chạy không được bao lâu thì loạng choạng ngã xuống nền tuyết.
Nhìn những bông tuyết lả tả rơi xuống từ màn trời đen kịt, Mạnh Trần nghĩ đời mình cũng chẳng khác gì bông tuyết.
Y nhắm mắt, chậm rãi nhớ lại quãng đời ngắn ngủi, rồi nhận ra hồi ức đáng giá nhất là những tháng ngày thơ ấu còn sống cùng cha mẹ anh em.
Chỉ tiếc hạnh phúc đó đã quá xa vời, y thậm chí chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ của họ.
Ngay lúc y đang lịm dần thì một đôi tay bế y lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Y mơ màng mở mắt, thấy một người đàn ông tóc đen áo trắng, hệt như thần tiên trong tranh vẽ.
Mà người đó đúng thật là tiên, diện mạo ông ta tuấn tú mà lạnh lùng, đôi mắt không gợn sóng nhìn y một lát rồi hỏi, “Con có đồng ý bái ta làm thầy, theo ta tu tiên không?”
Hơi thở của ông ta rất lạnh, lạnh hơn cả gió tuyết ngập trời, thế nhưng Mạnh Trần vùi trong lòng ông ta lại thấy ấm áp lạ lùng.
Y giơ đôi tay tái xanh vì lạnh, dùng sức nắm chặt ống tay áo ông ta, “Con đồng ý.”
Khi ấy, Mạnh Trần thật sự nghĩ rằng giới tu chân là dấu chấm hết cho số kiếp long đong lang bạc của mình. Người cho y chốn về chính là Chung Ly Tĩnh.
Tiết Lãng nhìn phiến môi hồng đến đờ đẫn, tai và cổ đỏ ửng, yết hầu nóng như thiêu như đốt, lúc sắp sửa quên béng đây là đâu mình là ai thì người dưới thân mò mẫm bả vai và sau lưng hắn, lo lắng hỏi, “Tiết Lãng? Đệ bị thương à?”
Tuy Mạnh Trần không nhìn thấy, nhưng dựa vào âm thanh cùng trực giác cũng có thể tưởng tượng ra tình huống vừa rồi. Ngay khi cảm giác được lưỡi đao ập xuống, y nắm cổ áo Tiết Lãng theo bản năng, định đè hắn xuống để che chắn, nhưng y quên mình không còn linh lực, không mạnh bằng Tiết Lãng nên kéo mãi mà hắn không xê dịch, còn bị hắn che ngược lại.
Thấy nguy hiểm đã qua mà Tiết Lãng vẫn không nhúc nhích, Mạnh Trần hơi hoảng, sợ hắn bị thương nặng, vội kiểm tra xem trên lưng hắn có máu hay vết thương nào không.
Tiết Lãng bị đôi tay kia sờ mó suýt thì xuất hồn chết gục tại chỗ, hắn cuống cuồng đứng dậy rồi kéo Mạnh Trần lên, giúp y cởi trói tay và bịt mắt.
“Ta, ta không sao.” Tai Tiết Lãng đỏ chót, quay chỗ khác không dám nhìn y, “Chỉ sợ bóng sợ gió thôi.”
Mạnh Trần xác nhận hắn không bị thương mới yên tâm, sau đó theo Tiết Lãng quay về chỗ cũ. Y vốn định dặn dò những đệ tử khác, nhưng thấy biểu cảm của bọn họ thì có lẽ không cần nhiều lời nữa.
Liễu Huyên Huyên nói với Uyển Thu, “Nếu chúng ta cũng gặp tình huống vừa rồi thì ta sẽ ôm mặt muội nằm sấp xuống, chết bỏ chứ nhan sắc là trên hết!”
Uyển Thu siết nắm tay, dùng sức gật đầu.
Tiêu Quan bá cổ Triệu Tịnh Thần, “Thường ngày Tiêu sư huynh cà lơ phất phơ thế thôi chứ lúc then chốt vẫn đáng tin lắm à.”
Triệu Tịnh Thần cười nói, “Bình thường Tiêu sư huynh vẫn rất đáng tin mà.”
Các đệ tử lập đội hai người, xếp hàng vượt ải. Họ từ từ phát hiện độ khó của bẫy rập sẽ thay đổi dựa theo tu vi của người khiêu chiến, cơ bản vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ. Nói cách khác, thử thách duy nhất của họ là phải kiềm chế bản năng xu lợi chỉ lo tìm lối thoát cho mình mà bỏ rơi đồng đội.
Cũng may các đệ tử đều thành công vượt lên chính mình, lựa chọn bảo vệ đồng đội, thuận lợi về đích.
“Chúc mừng mấy đứa!” Hai con tinh linh nhảy nhót, “Kho báu đã mở, đây là phần thưởng cho lòng can đảm và tin tưởng lẫn nhau!”
Khung cảnh xung quanh biến đổi, hành lang biến mất, một núi vàng sáng rực trồi lên từ dưới đất rồi chậm rãi tách làm đôi.
Núi vàng tuy khổng lồ, nhưng vàng bạc châu báu không có tác dụng gì mấy với người tu tiên, mọi người hứng thú với pháp khí đan dược hơn. Tiêu Quan chọn lựa vài món pháp bảo phù hợp với mình, tiện tay nhặt một thỏi vàng ròng ngáng đường ném đi, “Nghe nói ở cõi phàm thứ này có giá lắm, người ta giành nhau sứt đầu mẻ trán, có thật không?”
Triệu Tịnh Thần gật đầu, “Người phàm mê vàng bạc như chúng ta cuồng pháp bảo cực phẩm vậy.”
“Thế lấy hai thỏi.” Tiêu Quan nhặt mấy thỏi vàng nhét vào ngực, “Nghe đồn đồ ăn của người phàm ngon lắm, hôm nào xuống núi làm nhiệm vụ phải mua một ít…”
Đang nói bỗng thấy mặt đất rung lên.
“Gì đấy?” Tiêu Quan ngớ người, không chắc chắn lắm, “Động đất hả?”
Hắn vừa dứt lời, mặt đất rung chuyển dữ dội, có đệ tử đứng không vững ngã bệt dưới đất, ngơ ngác ngẩng đầu.
Núi châu báu lắc lư rồi đổ sập trong tiếng hét của các đệ tử, một con quái vật khổng lồ vươn ra từ trong núi vàng.
Quái vật kia có đầu hổ mình dê, khuôn mặt dữ tợn, miệng đầy răng nhọn, âm như sấm rền, là một con Thao Thiết!
Con Thao Thiết đã đến tầng cao nhất của cảnh Hóa Thần!
Mọi người kinh hãi, Tiêu Quan quay đầu quát hai con tinh linh, “Tụi bây nói láo! Thì ra sau Hành lang ác mộng vẫn còn quái vật!”
Hai con tinh linh trố mắt, lắc đầu nguầy nguậy, “Không không không, bọn ta cũng không biết ở đây có Thao Thiết!!”
Núi kho báu có niên đại xa xưa, vàng bạc chất đống cả mấy trăm năm, ai mà ngờ trong lòng núi lại có một con quái vật.
Thao Thiết là ác thú thượng cổ, bản tính tham lam tàn bạo, hiển nhiên nó đã coi núi kho báu này thành vật sở hữu của mình. Bây giờ thấy đám tu sĩ loài người đến đào mỏ, nó giận sôi gan, đôi mắt màu máu to như chuông đồng nhìn họ đầy căm tức, nó há miệng phun một quả cầu ánh sáng!
Biến cố xảy ra quá nhanh, không một ai ở đây có thể chống lại sức mạnh Hóa Thần đỉnh cấp. Trong nháy mắt, mọi người cảm nhận rõ ràng cái chết cận kề, sợ đến cứng người, mãi đến khi một kết giới xanh lam hiện ra trước mắt…
“Ngự kiếm!” Mạnh Trần lớn tiếng hô, “Chạy mau!”
Y vừa ném ra một pháp khí phòng ngự cấp thánh, có thể đỡ được một đòn công kích dưới cảnh Đại Thừa, nhưng nó chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát. Ngay khoảnh khắc sống còn, mọi người ngự kiếm bay trối chết, con Thao Thiết thấy họ muốn trốn thì nổi cơn thịnh nộ, gào rú húc đầu vào kết giới!
Pháp khí cấp thánh chọi với sức mạnh Hóa Thần tạo ra âm thanh rung trời chuyển đất, tất cả đệ tử trong bí cảnh Thái Huyền đều cảm giác được dao động năng lượng khủng khiếp, không khỏi khiếp sợ nhìn về một hướng.
Thao Thiết giận đỏ mắt, húc càng ngày càng mạnh khiến kết giới bị nứt, vết rạn từ từ lan rộng, cuối cùng vỡ nát.
Thao Thiết ngửa đầu rống một tiếng, bốn chân lấy đà phóng theo đuổi giết!
Tốc độ của nó nhanh đến đáng sợ, đã gần đuổi kịp các đệ tử ngự kiếm. Thấy Thao Thiết há miệng chuẩn bị nuốt người, Mạnh Trần hết cách, đành phải chuyển hướng bay ngược lại giăng kết giới.
Đáng tiếc, đến pháp khí phòng ngự cấp thánh còn không đỡ nổi, huống chi là kết giới của tu sĩ Nguyên Anh. Thao Thiết húc vỡ kết giới, bay đến táp Mạnh Trần!
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhẹ nhàng ôm eo Mạnh Trần kéo y về phía sau, tay kia tung ra một chưởng không hề có tiếng động.
Không ai nhìn thấy người vừa đến ra tay như thế nào, chỉ kịp thấy ánh sáng trắng lóe lên, con Thao Thiết khí thế hùng hổ bị đánh rơi xuống đất tạo thành hố sâu, tứ chi co quắp, chết không kịp ngáp.
Chỉ một chưởng đã diệt gọn ác thú thượng cổ cảnh Hóa Thần!
Các đệ tử ngừng bay, sợ hãi quay đầu lại.
Người Mạnh Trần cứng đờ, bàn tay ôm eo y vẫn chưa buông lỏng, cách lớp y phục mà vẫn cảm nhận được hơi lạnh khiến người ta run rẩy, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy y vô cùng quen thuộc.
Mạnh Trần chậm rãi quay đầu, đối diện đôi mắt thâm thúy lặng như nước.
Là Chung Ly Tĩnh.
—o0o—
Ai cũng nói Mạnh Trần là con cưng của trời, nhưng chỉ có bản thân y biết, y vốn không sinh ra trên đám mây.
Y chào đời trong một thôn nhỏ dưới cõi trần.
Y là con của đôi vợ chồng người phàm, đứng thứ ba trong nhà, dưới còn một em trai một em gái. Năm y chín tuổi, thôn gặp đại hạn, ruộng đồng không thu hoạch được gì, lương thực dự trữ cứ vơi dần, không nuôi nổi một nhà bảy miệng ăn.
Một hôm nọ, mẹ dắt y đến trước mặt một người xa lạ, bảo rằng, “Trần Trần à, con đi theo người ta đi.”
Mạnh Trần không nhìn người kia, chỉ nhìn mẹ không chớp mắt.
Người phụ nữ bị y nhìn một lúc lâu, cuối cùng không thể giả vờ bình tĩnh nữa mà ôm y khóc òa, “Mẹ xin lỗi, nhưng cha và mẹ thật sự hết cách rồi, không thể để nhà mình chết đói được!”
Mạnh Trần vỗ lưng mẹ, giơ bàn tay bé xíu lau nước mắt cho bà, nói khẽ, “Mẹ, con biết mà.”
Y biết tất cả, Đại ca và Nhị ca cao to tráng kiện, có thể lao động, em trai em gái còn quá nhỏ, bán thì không nỡ. Y cũng đã cố hết sức giúp đỡ việc nhà, nhưng không mang lại lợi ích gì lớn.
Bán y đổi lấy lương thực mới là giá trị lớn nhất của y.
Cả thôn đều biết thằng Ba nhà họ Mạnh hiểu chuyện từ bé, không khóc không nghịch, thông minh lanh lợi, mỗi tội thấp bé gầy còm, không thể làm việc nặng. Được cái y tuấn tú trắng trẻo, như được đẽo từ băng khắc từ ngọc, khí chất thanh cao, không hề giống người trong thôn.
Mẹ của Mạnh Trần đau như đứt từng khúc ruột, tuy thương con nhưng cả nhà đã cùng đường. Hơn nữa, người tên Trương Vũ kia đã hứa sẽ đưa y vào thành làm bạn với các công tử nhà giàu, có đệm ấm có thịt ăn, chắc chắn không chịu khổ.
Bà xoa mặt con lần cuối rồi để người ta đưa y đi.
Đúng như lời Trương Vũ, Mạnh Trần bị bán vào một gia đình giàu, được ăn no, thế nhưng Trương Vũ không nói tính cách của chủ gia đình này buồn vui thất thường, thích đánh đập người khác.
Mạnh Trần tuổi nhỏ sức yếu, mới chịu một roi đã suýt cưỡi hạc về trời, chủ nhà ghét bỏ nên sang tay y cho nhà khác.
Suốt bốn năm, Mạnh Trần bị bán cho vô số gia đình, có lẽ trời sinh số khổ nên y không có lấy một ngày lành, chịu không biết bao nhiêu đau đớn. Cuối cùng y bị bán vào một nơi tên là Hoan Ý Lâu, y chưa từng vào chỗ nào náo nhiệt như vậy, cũng không biết ở đây kinh doanh thứ gì, nhưng nhìn ánh mắt hài lòng của những người đánh giá mình, y biết mình không thể ở đây.
Thế nên ngày đầu tiên đến y đã giả vờ ngu ngơ, nói gì nghe nấy, vô cùng ngoan ngoãn, rồi chờ nửa đêm trèo cửa sổ bỏ chạy.
Đó là một đêm đông rét mướt, tuyết phủ trắng xóa, thương tích trên người y chưa lành, vừa đói vừa lạnh, chạy không được bao lâu thì loạng choạng ngã xuống nền tuyết.
Nhìn những bông tuyết lả tả rơi xuống từ màn trời đen kịt, Mạnh Trần nghĩ đời mình cũng chẳng khác gì bông tuyết.
Y nhắm mắt, chậm rãi nhớ lại quãng đời ngắn ngủi, rồi nhận ra hồi ức đáng giá nhất là những tháng ngày thơ ấu còn sống cùng cha mẹ anh em.
Chỉ tiếc hạnh phúc đó đã quá xa vời, y thậm chí chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ của họ.
Ngay lúc y đang lịm dần thì một đôi tay bế y lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Y mơ màng mở mắt, thấy một người đàn ông tóc đen áo trắng, hệt như thần tiên trong tranh vẽ.
Mà người đó đúng thật là tiên, diện mạo ông ta tuấn tú mà lạnh lùng, đôi mắt không gợn sóng nhìn y một lát rồi hỏi, “Con có đồng ý bái ta làm thầy, theo ta tu tiên không?”
Hơi thở của ông ta rất lạnh, lạnh hơn cả gió tuyết ngập trời, thế nhưng Mạnh Trần vùi trong lòng ông ta lại thấy ấm áp lạ lùng.
Y giơ đôi tay tái xanh vì lạnh, dùng sức nắm chặt ống tay áo ông ta, “Con đồng ý.”
Khi ấy, Mạnh Trần thật sự nghĩ rằng giới tu chân là dấu chấm hết cho số kiếp long đong lang bạc của mình. Người cho y chốn về chính là Chung Ly Tĩnh.