Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 50: Bảo vật, lấy lòng



Ứng Thải Mị vốn đang suy nghĩ làm sao có thể nới lỏng thủ vệ ở Di Xuân điện, không ngờ hoàng thượng trực tiếp giữ nàng ở tẩm điện, không cho mình quay lại.

Chết tiệt, chờ sư phụ đến tìm không thấy nàng, mình cũng thể tránh được......

Hai hàng lông mày nhíu chặt, Ứng Thải Mị không thấy thoải mái. Vốn là đến xem thái độ của hoàng thượng, để cho sư phụ sớm tiến cung một chút, ai biết hoàng thượng cùng sư phụ hoàn toàn không hợp nhau, không muốn sư phụ vào cung coi như xong, hận không thể làm cho cấm vệ quân đem người bắt lại!

Đương nhiên, lấy công lực của sư phụ, những cấm vệ quân này có hơn trăm người cũng không thể trở thành đối thủ của sư phụ.

Vấn đề chính là thái độ muốn đuổi ruồi của hoàng thượng làm cho Ứng Thải Mị thập phần không vui.

"Sư phụ không phải người xấu, sao giống như hoàng thượng không thích người vậy?"

Ứng Thải Mị nghĩ không thông, vốn là đồng môn, từng đời trong môn phái rất đoàn kết.

Nàng hoàn toàn nghĩ không ra, rốt cuộc trước đây hoàng thượng và sư phụ có thù hận gì, hận không thể cả đời không qua lại với nhau?

Ứng Thải Mị luôn luôn là người không thích thuyết giáo, thế nhưng cùng người một môn phái, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hai người trở mặt: "Có sư phụ ở đây, đối với hoàng thượng mà nói cũng có thể một trợ lực lớn. Hắn là chưởng môn, có nhiều chỗ hoàng thượng đọc lướt qua không được, nếu có người môn phái giúp...."

"Không cần thiết, người của trẫm rất đầy đủ, không nhọc sư phụ ái phi giúp." Sắc mặt Hoắc Cảnh Duệ không tốt lắm, Ứng Thải Mị bị lưu lại trong điện, ba lần bốn lượt nhắc tới vị sư phụ kia, biểu tình hận không thể làm cho hai người họ tiêu tan hiềm khích để hòa thuận trở lại, trong lòng hắn tràn đầy sự không vui.

Chuyện giữa hai người bọn họ, cũng không thể vì dăm ba câu của Ứng Thải Mị mà thoải mái.

"Được rồi, ái phi ở trong tẩm điện với trẫm, những chuyện khác không cần để ý tới." Hoắc Cảnh Duệ nhìn thấy Ứng Thải Mị bĩu môi, ánh mắt không đồng ý, lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như hắn có thể một mình xông vào tẩm điện của trẫm, đó là bản lĩnh của hắn, trẫm cũng sẽ không nói gì."

Thế nhưng vị chưởng môn kia không vào được, vậy cùng mình không có quan hệ.

Phòng giữ Di Xuân điện cùng tẩm điện đế vương không giống như thường ngày.

Minh vệ cùng ám vệ bố trí mỗi chỗ một góc, nếu muốn tiến vào cũng không là một chuyện dễ dàng.

Không thể không nói, làm như vậy thật sự rất trẻ con.

Ứng Thải Mị dở khóc dở cười, biết rõ năng lực của sư phụ, cũng không khuyên can hoàng thượng thêm nữa.

Không chừng càng ngăn cản, hoàng thượng càng không thoải mái, động tác ngày càng nhiều.

Quên đi, bọn họ muốn đánh một trận, cũng là một loại luận bàn. Đây là chuyện thường ở môn phái, muốn võ công tiến bộ, liền phải cùng luận bàn học tập với nhiều người có cùng năng lực tương đương.

Ứng Thải Mị nhìn ra công lực của hoàng thượng cùng sư phụ ngang nhau, hai người xem là đối thủ tốt nhất, thỉnh thoảng đánh nhau một trận, cũng không tính là gì.

Hoàng thượng cũng không phải loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, không chừng thương thế của sư phụ đã tốt lên bảy tám phần.

Thừa dịp Ứng Thải Mị trầm ngâm, tay Hoắc Cảnh Duệ thâm nhập vào váy nàng.

Ứng Thải Mị cười cười, mặt mày cong cong, không dấu vết nắm lấy bàn tay đang tuần tra tới lui kia, đẩy ra, lắc đầu nói: "Hoàng thượng sao có thể không công bằng như vậy? Có thiếp giúp, hoàng thượng được không ít công lớn, sư phụ không phải sẽ thua thiệt?"

Có nàng ở đây, một đêm triền miên, sợ là công lực của hoàng thượng có tăng không giảm. Đến lúc đó có hại chính là thương thế vừa mới khỏi hắn của sư phụ.

Thấy biểu tình của hoàng đế không vui, hai tay Ứng Thải Mị ôm lấy cổ hắn, ghé sát vành tai của Hoắc Cảnh Duệ hạ xuống một nụ hôn, khẽ cười trấn an: "Hoàng thượng như vậy, thật sự có thất công bằng hợp lý, cũng thắng chi không võ, tổn hại đến anh minh hoàng thượng, không phải sao?"

Hoắc Cảnh Duệ bị lời nói này của nàng chọc cười, xoay người nhéo nhéo chop mũi xinh xắn của Ứng Thải Mị: "Thật có thể nói........ Nói đến nói đi cũng không phải bênh vực sư phụ ngươi?"

Ứng Thải Mị chỉ cười không nói, ôm hoàng đế cọ cọ, nháy mắt bày ra vẻ mặt vô tội.



"Được rồi, ở trong tẩm điện với trẫm." Hoàng thượng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, ý bảo Ứng Thải Mị thay mình mài mực.

Hồng tụ thiêm hương, kì thật cũng là nhất kiện phong lưu.

Ứng Thải Mị luyện múa đánh nhau rất tốt, có thể nói là nhất đẳng, nhưng những chuyện tỉ mỉ khéo léo lại vô cùng thê thảm.

Tỷ như nữ hồng hay viết chữ, hoặc là mài mực.

Hoắc Cảnh Duệ bất đắc dĩ nhìn nghiên mực tốt nhất kia, bị Ứng Thải Mị mài ra một cái lỗ thủng, mực nước màu đen vẩy khắp bàn, ống tay áo của nàng cũng dính một ít, đen thui rất bất nhã.

"Ái phi thật sự là......" Hoắc Cảnh Duệ thở dài, cho người hầu tiến vào, thu thập mớ hỗn độn trên bàn.

Ngày hôm qua hắn đã hoàn thành phân nửa tranh trúc đồ, sớm đã bị hủy không còn một mảnh.

Để Ứng Thải Mị vào thư phòng, chính là một hồi bi kịch.

Trước kia là như vậy, bây giờ cũng như vậy.

Nếu nói là thế sự vô thường, ngày qua ngày đang thay đổi, Ứng Thải Mị giống như ngoại tộc trong số đó, thủy chung giống như ngày hôm qua.

Người hầu gần đó không rõ, ngày hôm qua hoàng thượng vẽ bức tranh phúc thanh trúc đồ rất hài lòng, hôm nay lại bị Ứng phi vẩy mực đầy bàn hủy diệt rồi, cư nhiên còn cười được, ý cười dưới đáy mắt không thể che giấu, đối với Ứng phi cũng không có một câu oán hận.

Chỉ sợ vị Ứng phi này có địa vị trong lòng hoàng thượng không người nào có thể thay thế.

Ứng Thải Mị ảo não được hoàng đế dắt vào bên trong nội điện, không kiên nhẫn kéo kéo ống tay áo đen thùi lùi, trừng mắt nhìn hoàng đế còn đang cười bên cạnh: "Chẳng lẽ hoàng thượng cười nhạo thiếp tay chân vụng về?"

"Làm gì có chuyện đó, chẳng qua cảm thấy ái phi rất đáng yêu." Hoắc Cảnh Duệ dẫn nàng đi qua một lớp màn sa dày, chỉ dần dần cảm thấy hơi nóng càng nhiều đập vào mặt.

Ứng Thải Mị biết phía sau tẩm điện của hoàng thượng có một con suối, hiếm khi lại thấy rõ ràng, con suối này đối với nữ tử học võ có nhiều chỗ tốt.

"Thật là một nơi tốt, hoàng thượng rất biết hưởng thụ."

Nàng liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, cảm thấy kỳ quái Hoắc Cảnh Duệ thế nào còn đứng ở chỗ này. Rõ ràng xiêm y trên người sạch sẽ như mới, không nhất thiết phải tắm chung với mình.

Hoắc Cảnh Duệ không nhanh không chậm cởi ngoại bào ra, tiến lại gần thay Ứng Thải Mị cởi áo khoác: "Ái phi, trẫm tự mình hầu hạ nàng tắm rửa thế nào?"

"Vậy cầu mà không được." Ứng Thải Mị cong môi cười, không thèm để ý chút nào, dang hai tay ý bảo hoàng đế đến đây hầu hạ.

Bộ dạng kia tựa như hoàng đế hầu hạ nàng là chuyện đương nhiên.

Hoắc Cảnh Duệ bị khí thế hào hùng sai khiến của Ứng Thải Mị chọc cười, thân thủ đem từng món trên người nàng cởi xuống. Trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay ma sát qua chỗ mẫn cảm, rước lấy cái nhìn chằm chằm của nàng.

Cho tới khi da thịt như bạch ngọc của Ứng Thải Mị lộ ra hoàn toàn trước mắt, Hoắc Cảnh Duệ động hai ba cái rút hết y sam trên người mình, hai tay ôm ngang nàng lên từng bước một chậm rãi bước vào bể.

Nước nóng vây lấy toàn thân, làm khơi thông kinh lạc mỗi một chỗ, hai mắt Ứng Thải Mị ướt sũng, chỉ còn vẻ mơ màng, thoải mái đến mức nhịn không được liền than một tiếng.

Bàn tay Hoắc Cảnh Duệ ma sát phía sau tấm lưng bóng loáng của Ứng Thải Mị, ẩn ẩn mang theo nội lực khơi thông, Ứng Thải Mị nheo mắt ngửa người ra phía sau, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, dường như cả người muốn lơ lửng giữa không trung, dễ dàng đi vào giấc ngủ.

"Ngưng thần tĩnh khí, bảo vệ đan điền." Hoắc Cảnh Duệ tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói.

Ứng Thải Mị vô thức nghe theo, rõ ràng cảm nhận vững vàng ba phần công lực có dấu hiệu đột phá!



Có hoàng thượng hộ pháp, Ứng Thải Mị đột phá rất thuận lợi.

Chỉ là vừa mới bước vào tầng thứ tư, toàn thân nàng dường như mất toàn bộ khí lực, mềm nhũn ngã vào trong ngực hoàng đế, thở hổn hển.

Hai gò má nàng ửng đỏ, khóe miệng cong lên, cho dù mệt mỏi rã rời, Ứng Thải Mị vẫn tràn đầy vui mừng vì đã đột phá. Đã hơn một năm, nàng rốt cuộc cũng đột phá.

Tay hoàng thượng đặt trên người nàng cũng không rời đi, trái lại dần dần thâm nhập.

Ứng Thải Mị vô lực, cũng lười để ý hắn một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Hơn nữa bây giờ căn cơ của nàng ở tầng thứ tư còn bất ổn, có dương khí của hoàng thượng, đúng là thuốc bổ tốt nhất, cũng ẩn ẩn có chút phối hợp.

Ở trong nước, kỳ thực cũng có một phần tư vị.

Dòng nước ấm áp theo động tác dũng mãnh của hoàng đế xông vào, làm cho cơ thể Ứng Thải Mị càng thêm nóng lên, độ mạnh yếu chậm lại. Động tác thong thả trong nước thật sự rất kích thích.

Ứng Thải Mị kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cúi đầu rên rỉ, ngồi trên người hoàng đế, theo động tác nàng ở trong nước chìm nổi.

Dương khí cuồn cuộn không dứt dũng mãnh xông vào, nàng hơi hé miệng, đột nhiên âm thầm tức giận mình không kiên trì, thế nhưng để cho hoàng thượng thừa dịp tiến vào.

Rõ ràng trước đó khéo léo từ chối, làm cho công lực hoàng thượng sâu sắc, lệnh ám khuy của sư phụ.

Bây giờ công lực đột nhiên đột phá, Ứng Thải Mị mừng rỡ rất nhiều, nhưng lại quên chuyện lúc trước, ngược lại tiện nghi cho hoàng đế.

Nàng không vui xoay người lại, cúi đầu cắn lên vai hoàng thượng một cái.

Nam nhân chết tiệt này, lợi dụng chính mình chìm đắm trong lúc vui vẻ đột phá không thể thoát ra được.

Bây giờ ván đã đóng thuyền, Ứng Thải Mị quyến luyến dương khí dũng mãnh xông vào cơ thể, không muốn thối lui, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Sau đêm nay, quyết không để cho hắn có cơ hội leo lên giường mình!

Ứng Thải Mị hối hận, ghé vào bể bên cạnh, giữa lúc hỗn loạn vẫn cảm nhận được phía sau đánh tới.

Hoắc Cảnh Duệ hưng trí liên tục, ánh đèn trong bồn tắm mờ tối, Ứng Thải Mị rốt cuộc cũng không biết bọn họ đã trải qua bao nhiêu canh giờ.

Phải nhiều lần đổi tư thế liên tục, càng đánh tới rất hữu lực, nói không rõ có bao nhiêu dương khí vào cơ thể, cộng thêm công dụng của suối nước nóng, thắt lưng nàng bất giác mềm xuống, ngược lại trên người dần có khí lực.

Có hoàng đế trợ hứng, Ứng Thải Mị cảm thấy công lực ở tầng thứ tư từ từ vững chắc, thật sự là chuyện may mắn.

Bất quá hoàng thượng ra sức như vậy, là lấy lòng nàng sao?

Sợ hãi sau khi sư phụ tiến cung, chính mình sẽ vắng vẻ hắn, đơn giản từ nơi này thuận ý nàng lấy lòng sao?

Ứng Thải Mị mím môi cười, hoàng thượng càng ngày càng rất thức thời.

Nhớ tới thiếu niên thanh y năm đó, Hoắc Cảnh Duệ vẫn không thay đổi. Trong núi tịch mịch, công khóa sâu nặng, cũng không quên bớt một chút thời gian làm đồ chơi cho nàng.

Ứng Thải Mị tuyệt đối sẽ không nói cho Hoắc Cảnh Duệ biết, những vật nhỏ đó nàng cất giữ trong hộp gấm, bảo quản rất tốt để trong nội thất ở môn phái, dùng đàn mộc thượng hạng, đồ vật bên trong cũng sẽ không hư nát theo thời gian, vẫn mới như trước khi bỏ vào.

Đó là bảo vật đầu tiên sư phụ đưa nàng, được nàng cất kỹ.

Chỉ là ai cũng không biết, quý trọng một cái hộp như thế, cũng không phải dược liệu thượng hạng, không phải bảo thạch vô giá, là một chút đồ chơi bình thường của mấy đứa trẻ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...