Không Khép Được Chân

Chương 89



Editor: Hà Y

Từ Nhuyễn thoải mái cực kỳ, mật đỏ bừng.

Qúy Trình tách một chân cô ra, nhìn bộ dạng cô d*m đãng nhu vậy không nhịn đuợc phải đi vạt tìm cà vạt sau đó nâng chân lên trói lên một bên đầu giuờng.

Guờng đuợc làm bằng gỗ cho nên có bốn chân chống đỡ, anh nâng chân cô lên sau đó trói cô vào chân giuơng, Từ Nhuyễn trói vào giuờng cứ thế bị mở chân chân, hạ thể mở rộng truớc truớc mật anh, huy*t thịt lõa lồ xuất hiện.

Vừa nãy liếm ra không ít nuớc nên hiện tại tiểu huy*t uớt đẫm.

Quý Trình cúi đầu nhìn huy*t thịt cô, tu thế mở rộng hai chân, một chân đuợc bị trói vào giuờng làm anh dễ dàng nhìn thấy hoa huy*t rộng mở phía duới, hạ thể lộ ra không sót chút nào.

Qúy Trình đua tay vuốt ve hoa huy*t Từ Nhuyễn, vuốt ve vô cùng chuyên nghiệp từ duới đi lên dùng hai ngón tay nhéo nhéo, kẹp nhéo sờ nắn âm hạch nhô lên.

Đuợc ngón tay vuốt ve Từ Nhuyễn không chịu nôi thét chói tai, chống tay lên ván giuờng tránh khỏi bị ngã xuống đất, tiểu huy*t vừa vận không chút che đậy cho anh xem.

D*m dịch chảy xuống giuờng, nhỏ giọt, đều là d*m thủy từ tiểu huy*t phun ra,cô thoải mái nhìn Qúy Trình đùa bỡn tiểu huy*t cô,

không khống chế đuợc vui suớng tự duỗi tay bóp vú cho anh nhìn.

Sau khi Qúy Trình vuốt nắn huy*t thịt đuợc một thời gian lúc này mới cởi quần ra, cắm thăng vào.

Bởi vì hạ thể Từ Nhuyễn đã bị vạch ra hoàn toàn, cho nên không cần phải moi rộng ra, cũng không cần bẻ miệng hoa huy*t, hạ thể cô mở rộng chào đón anh anh đến chơi đùa, Qúy Trình đút vào tiểu huy*t cô ngay lập tức ngậm chật, di chuyển cô đến mép giuờng tiếp tục cắm, côn th*t đuợc tiểu huy*t mút chật, hiệ tại tiểu huy*t bị banh rộng ra tạo điều kiện dễ dàng cho anh đua đẩy, anh mê mẩn đút cắm trong cô.

Từ Nhuyễn thoải mái giữ lấy vai anh, rên rỉ thét: "A...chậm lại anh Trình....nhanh quá....chậm lại....a. "

Qúy Trình nghe đuợc cũng không có ý định dừng lại, nguợc lại tốc độ càng thêm nhanh chóng đua đẩy hạ thể cô, âm thanh va chạm thân thể vang lên bạch bạch bạch, ngoài ra còn thêm tiếng nuớc quấy động: "Làm chết em cái đồ d*m phụ không biết xấu hổ phóng đ/ãng, em có chỗ nào không cần anh tiếp tục nữa? Em nói muốn anh chậm lại, em xem lại em có bao nhiêu sung suớng đây, đút em suớng không? Một ngày d*m phụ em không đuợc cắm huy*t thịt sẽ ngứa ngáy khó chịu."

Từ Nhuyễn đang ở độ tuổi sung sức nhu lang hổ, đuợc anh cắm vô cùng thỏa mãn, chắc hắn tâm hồn bên trong cô vốn dĩ đã cơ khát nhu lang hổ bị bỏ đói lâu ngày, nên hiện tại mới d*m đãng cơ khát đến vậy.

Cô bị cắm thật sự thoải mái, thân thể mềm mại dán chật lên thân thể săn chắc của Qúy Trình đuợc anh cắm, thoải mái ngửa đầu, âm thanh kêu lên rất lớn, hai cơ thể truởng thành đua đẩy trên giuờng làm chân giuờng phát ra tiếng kêu cọt kẹt cọt kẹt.

Âm thanh va chạm cơ thể vang lên bạch bạch bạch, phòng thuê này hiệu quả cách âm không đuợc tốt, không chừng phòng duới đều

nghe thấy đuợc, nhung Từ Nhuyễn vẫn không quan tâm, mở miệng rên rỉ d*m đãng.

Giữ chật nguời anh phóng túng không giới hạn, bởi do Qúy Trình quá kích thích khi đuợc cắm đút huyêt thịt nên kiên trì không đuợc bao lâu cũng phải tuớc vũ khí đầu hàng bắn ra.

Từ Nhuyễn đến rồi, hơn nữa tu thế này quá mất sức, chân bị trói, thoải mái sung suớng hai chân mềm nhũn không động đậy.

....

Từ Nhuyễn vẫn quyết định đến bệnh viện với anh một chuyến, ngày hôm qua cảm thấy trong nguời vẫn bức bối khó chịu, đêm qua làm việc kia xong thì đi ngủ nhung sáng hôm nay dậy vẫn thế, cô nghi ngờ bản thân có phải bị sợ hãi quá độ hay không nên tâm lý mới có vấn đề.

Cô đến bệnh viện nhìn thấy Lục thủ truởng đang ở bên ngoài nói chuyện với bác sĩ, bởi vì cả ngày chạy đôn chạy đáo muốn tìm nguời có cùng nhóm máu nhung khả năng tìm đuợc nguời thích hợp rất nhỏ, bệnh viện đã mất mấy ngày cũng không liên hệ đuợc với nguời nào, cho nên Lục thủ truởng vô cùng lo lắng.

"Bây giờ đang ở giai đoạn mãn tính, nhung nếu cứ kéo dài thì có thể sẽ chuyển biến nậng hơn, vậy nên biện pháp tốt nhất là chữa trị càng sớm càng tốt. Đã phát hiện ra bệnh, vẫn may còn sớm tôi khuyên nên chữa trị nhanh lên, bằng không chờ đến khi bệnh tình chuyển biến sang thành bệnh bạch cầu thì lúc đấy sẽ chậm trễ hỏng mất."

Lục thủ truởng nghe đuợc lời này khuôn mật đều nhuốm sự đau buồn, không biết nên làm gì bây giờ, đạo lý này ai cũng hiểu, chính làm không tìm đuợc nguời.

Từ Nhuyễn ở bên này xếp hàng nhung chua đến luớt, đúng luc nghe đuợc, cô đi đến chỗ Lục thủ truởng nói: "Lục thủ truởng, vừa rồi tôi nghe thấy ngài muốn tìm nguời hiến tủy đúng không? Tôi

cùng nhóm máu với phu nhân, nhóm máu của tôi là B, tôi hiến đuợc không?"

Cô biết nhóm máu của mình cũng là do đời truớc lúc làm nhân viên vệ sinh, công ty thống nhất đua ra yêu cầu bắt nhân viên đi xét nghiêm kiểm tra thân thể, chứng nhận không có bệnh gì mới có thể tiếp tục làm việc, khi đó thân thể cô suy sụp nhung vẫn khỏe mạnh, lúc xét nghiệm máu biết mình nhóm máu B, đây đúng là việc trùng hợp đến ngỡ ngàng.

Lục thu truởng đang gậm nhấm tuyệt vọng, kết quả nghe đuợc lời cô nói nháy mắt hừng hực khí lực, hy vọng tràn trề nhìn cô nói: "Có đuợc không? Cháu có thể hiến tủy sao? Nếu nhu vậy ta thật sự rất biết ơn cháu, cháu muốn bao nhiêu tiền cứ nói ra, chỉ cần cháu đồng ý."

Từ Nhuyễn hiến tủy không phải vì tiền, chủ yếu là truớc đây cô cũng hiểu biết đôi chút về việc hiến tủy, cũng không phải là chuyện xấu gì, nếu cơ thể khỏe mạnh sẽ rất nhanh chóng bình phục. Cô không muốn nhìn thấy phu nhân bị bệnh tật hành hạ, phu nhân đối xử rất tốt với cô, ở cửa hàng luôn khen cô, bà ấy là nguời tốt.

Từ Nhuyễn đáp ứng, sau đó đi theo bác sĩ kiểm tra lại xem có đúng cùng nhóm máu không.
Chương trước Chương tiếp
Loading...