Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 797: Tiền của ta! (2)
Tả Tiểu Đa lao một mạch, mọi nơi Tiểu Đa đi qua, suốt dọc đường, tất cả tinh thú cảnh giới Thai Tức trong khu vực ba trăm dặm đều trúng độc thủ, đây là một lần đại khai sát giới của Tiểu Đa.
Giống như máy ủi đất đang ủi một mạch về phía trước.
Tương ứng, thi thể của tinh thú trong nhẫn không gian cũng đã chất thành núi rồi.
Ánh sáng màu đỏ của Long Huyết phi đao càng ngày càng rực rỡ.
Nhưng làm sao mà Tả Tiểu Đa có thể thỏa mãn với lợi ích ít ỏi trước mắt, vì vậy hắn dần dần mở rộng phạm vi hoạt động.
'Thỉnh thoảng nhìn thấy hoặc là cảm nhận được 'làng' của tỉnh thú loại nhỏ, trực tiếp lướt ngang hàng chục km, đi tới khu vực của những người khác, thu thập hết tinh thú đáng giá rồi trở về.
Trong phòng giám sát của Cao Võ Tiềm Long.
Trên màn hình, Hạng Xung - người xếp thứ hai cũng đã thu vào trên ba trăm tỉnh thú, tăng một mạch lên tới ba trăm hai mươi bảy, chỉ theo con số này mà nói,
đặt ở mấy khóa trước, gần như là ổn định ở vị trí quán quân.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, đã nhập sổ ba trăm hai mươi bảy tinh thú, vị trí thứ nhất, là vật nằm trong tay!
Nhưng mà, tập trung nhìn vào người đứng đầu trên thực tế, một số giáo viên chỉ cảm thấy buồn bực như gặp xui xẻo, ngay cả nói cũng không muốn nói.
“Chín ngàn bốn trăm chín mươi lăm... Không đúng, chín ngàn năm trăm bốn mươi mốt... Con mẹ nó, lại thay đổi rồi...”
Một giáo viên cảm thấy Tam quan của mình bị hủy rồi. Tưởng như là...
“Chẳng lẽ tinh thú mà tên nhóc này gặp được đều sống dở chết dở? Nhưng mà nhiều như vậy, sao có thể đều là loại này?”
Lướt qua một trăm năm mươi km, hiện tại sương mù dày ở phía trước đang bốc lên, từng luồng hơi thở hung hãn tỏa ra từ xa, đi tiếp về phía trước, chính là lãnh địa của tinh thú Đan Nguyên cảnh.
Tả Tiểu Đa không nghĩ ngợi gì, lập tức lao đầu vào trong.
Lúc này, Tả Tiểu Đa không dùng ám khí cũng không dùng kiếm, trực tiếp dùng Long Huyết phi đao thăm hỏï, đám tinh thú Đan Nguyên cảnh ở trước mặt này, chắc chắn có sức kháng cự cao hơn phía trước!
Phụt phụt phụt...
Ba con mãng xà to như vại nước khổng lồ trúng độc thủ đầu tiên, mỗi con bị trúng một đao của Tả Tiểu Đa, tất cả chúng đều bị chém chết, ngay sau đó là bị ném vào vào nhãn không gian, chỉ với chút động tĩnh ấy đã kinh động bốn phía, xì xì xì tiếng rắn, lại có rất nhiều mãng xà thi nhau hiện ra... Rõ ràng, chỗ này là chỗ tụ tập của mãng xà.
Tinh thú Đan Nguyên cảnh sơ kỳ có da trắng như tuyết, hoa văn rất đẹp, trên đầu còn có một chiếc sừng màu đỏ tươi.
Nhìn đi nhìn lại, nhìn ra được ít nhất cũng phải có tới mấy trăm con, một trận gió tanh nồng đậm xộc vào mũi.
Tả Tiểu Đa thấy thế vội vàng thu lại Long Huyết phi đao.
Trong Thương Thiên Nhất Phẩm có giới thiệu, loại mãng xà này có chất lượng thịt tuyệt vời, sau khi chế biến có mùi vị thơm ngon đặc biệt, chính là món đặc biệt nhất của Thương Thiên Nhất Phẩm, thu mua liên tục, nhưng cung vẫn không đủ cầu, quả nhiên là thứ tốt.
Còn có chính là hoa văn trên da của loại mãng xà này rất sặc sỡ, chính là thứ được các quý bà ở thành Phong Hải yêu thích nhất.
Nếu có một bộ quần áo làm từ loại da mãng xà này, không chỉ tăng thêm vẻ đẹp, mà còn là biểu tượng cho địa vị và thân phận.
Nhưng vì khu vực này tồn tại Xà Vương, nếu người tới đây không đủ tu vi, vậy thì hung hiểm khó lường, hở ra là nguy hiểm tới tính mạng, mà những người có tu vi cao lại không thèm để ý tới chút lợi ích này, cuối cùng hai bên cứ như thế mãi, cũng vì thế mà tạo thành vật tương đối quý hiếm.
Hơn nữa nơi này chính là khu vực thí luyện của Cao Võ Tiềm Long, người ngoài cũng không vào được.
Cũng không thể ghi những điều này vào trong thành tích, đây đều là con đường kiếm lợi lớn của tai
Tả Tiểu Đa trực tiếp lấy ra Linh Miêu kiếm, triển khai Tế Vũ kiếm pháp, nhẹ nhàng bâng quợ, tự nhiên lại cẩn thận và tinh vi, một kiếm nhẹ nhàng vào đầu của mỗi con rắn, sau đó thuận tay thu vào nhẫn không gian.
Vô cùng cẩn thận! Đây đều là tiền!
Kiếm quang lập lòe, Tả Tiểu Đa lúc này giống như một người nông dân cần cù, đang chăm chỉ thu hoạch thành quả.
Thậm chí còn cất tiếng hát. “Dân thường như chúng ta, hôm nay ai cũng vui...”
Khoảng hơn năm trăm đại mãng, đều bị Tả Tiểu Đa thu vào sạch sẽ, đột nhiên, ở chỗ xa hơn một chút có bụi mù bốc lên, hai cự xà trắng như tuyết kêu to, giống như liều mạng chạy vào chỗ sâu trong bụi mù.
Cũng là nơi ở của hai Xà Vương.
Nhìn thấy Tả Tiểu Đa hung tàn như thế, ba Xà Vương to cỡ ba vại nước cộng lại, hoàn toàn không có ham muốn chiến đấu, ý nghĩ đầu tiên chính chạy trốn, cuống cuồng chạy loạn, phải chăng nơi đó còn có tinh thú mà mình không trêu chọc được?
Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng: “Này! Tiền của ta, ngươi muốn chạy đi đâu!”
Vội vàng phi thân đuổi theo, Linh Miêu kiếm xẹt qua không trung, đã bản vào vị trí bảy tấc, ghim nó trên mặt đất, con mãng xà này không ngừng giấy dụa, nhưng Linh Miêu kiếm vô cùng sắc bén, càng giấy dụa, thương thế càng nặng.
Sau khi Tả Tiểu Đa ném bay một kiếm, cũng không cần nhìn kết quả, bèn dốc sức truy đuổi một con Xà Vương khác - cái loại không để ý tới sự sống chết của bạn đời, cướp đường chạy như điên, Tiểu Đa nhảy một cái đã chặn đường con Xà Vương kia, nói với vẻ khinh thường tột độ: “Kia là vợ hay là chồng của ngươi? Ngươi lại không có nghĩa khí giang hồ như vậy, chỉ để ý vào đường thoát thân của mình, thật đáng hận!”
Thuận miệng gán cho Xà Vương kia một tội danh, ngay sau đó một quyền đánh ra, điên cuồng đánh vào đối diện.
Xà Vương kia nhìn thấy sát thần tới cửa thì liều mạng phản công, cái đuôi điên cuồng quật lại đây, nhưng bị một quyền của Tả Tiểu Đa đánh vào đuôi, sau khi lực lượng khổng lồ của hai bên đập vào nhau, đuôi rắn bị đánh cho bật ngược trở về!
Tả Tiểu Đa một chiêu đã thành công, nắm đầu mãng xà, rồi đánh liên tiếp bảy tám quyền vào đầu nó, đánh nó bất tỉnh, rồi mới nhanh chân nhanh tay làm vỡ nát đầu của nó.
Chắc chắn không thể phá hỏng tính hoàn chỉnh của bộ da này!
Quay đầu lại, nhìn một con khác, không khỏi đau lòng đến cực điểm: “Đừng giãy nữa... Định mệnh, cắt hỏng hết da... Tiền của ta...”
Vội vàng thu hai con Xà Vương này vào, rút Linh Miêu kiếm từ trên người của cự xà ra, thanh kiếm trong tay rung lên một cái, nó lại không nhiễm một hạt bụi.
Lập tức lại tiếp tục tìm kiếm mọi nơi từ trên xuống dưới từ trái sang phải, tìm kiếm vật có giá trị.
Giống như máy ủi đất đang ủi một mạch về phía trước.
Tương ứng, thi thể của tinh thú trong nhẫn không gian cũng đã chất thành núi rồi.
Ánh sáng màu đỏ của Long Huyết phi đao càng ngày càng rực rỡ.
Nhưng làm sao mà Tả Tiểu Đa có thể thỏa mãn với lợi ích ít ỏi trước mắt, vì vậy hắn dần dần mở rộng phạm vi hoạt động.
'Thỉnh thoảng nhìn thấy hoặc là cảm nhận được 'làng' của tỉnh thú loại nhỏ, trực tiếp lướt ngang hàng chục km, đi tới khu vực của những người khác, thu thập hết tinh thú đáng giá rồi trở về.
Trong phòng giám sát của Cao Võ Tiềm Long.
Trên màn hình, Hạng Xung - người xếp thứ hai cũng đã thu vào trên ba trăm tỉnh thú, tăng một mạch lên tới ba trăm hai mươi bảy, chỉ theo con số này mà nói,
đặt ở mấy khóa trước, gần như là ổn định ở vị trí quán quân.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, đã nhập sổ ba trăm hai mươi bảy tinh thú, vị trí thứ nhất, là vật nằm trong tay!
Nhưng mà, tập trung nhìn vào người đứng đầu trên thực tế, một số giáo viên chỉ cảm thấy buồn bực như gặp xui xẻo, ngay cả nói cũng không muốn nói.
“Chín ngàn bốn trăm chín mươi lăm... Không đúng, chín ngàn năm trăm bốn mươi mốt... Con mẹ nó, lại thay đổi rồi...”
Một giáo viên cảm thấy Tam quan của mình bị hủy rồi. Tưởng như là...
“Chẳng lẽ tinh thú mà tên nhóc này gặp được đều sống dở chết dở? Nhưng mà nhiều như vậy, sao có thể đều là loại này?”
Lướt qua một trăm năm mươi km, hiện tại sương mù dày ở phía trước đang bốc lên, từng luồng hơi thở hung hãn tỏa ra từ xa, đi tiếp về phía trước, chính là lãnh địa của tinh thú Đan Nguyên cảnh.
Tả Tiểu Đa không nghĩ ngợi gì, lập tức lao đầu vào trong.
Lúc này, Tả Tiểu Đa không dùng ám khí cũng không dùng kiếm, trực tiếp dùng Long Huyết phi đao thăm hỏï, đám tinh thú Đan Nguyên cảnh ở trước mặt này, chắc chắn có sức kháng cự cao hơn phía trước!
Phụt phụt phụt...
Ba con mãng xà to như vại nước khổng lồ trúng độc thủ đầu tiên, mỗi con bị trúng một đao của Tả Tiểu Đa, tất cả chúng đều bị chém chết, ngay sau đó là bị ném vào vào nhãn không gian, chỉ với chút động tĩnh ấy đã kinh động bốn phía, xì xì xì tiếng rắn, lại có rất nhiều mãng xà thi nhau hiện ra... Rõ ràng, chỗ này là chỗ tụ tập của mãng xà.
Tinh thú Đan Nguyên cảnh sơ kỳ có da trắng như tuyết, hoa văn rất đẹp, trên đầu còn có một chiếc sừng màu đỏ tươi.
Nhìn đi nhìn lại, nhìn ra được ít nhất cũng phải có tới mấy trăm con, một trận gió tanh nồng đậm xộc vào mũi.
Tả Tiểu Đa thấy thế vội vàng thu lại Long Huyết phi đao.
Trong Thương Thiên Nhất Phẩm có giới thiệu, loại mãng xà này có chất lượng thịt tuyệt vời, sau khi chế biến có mùi vị thơm ngon đặc biệt, chính là món đặc biệt nhất của Thương Thiên Nhất Phẩm, thu mua liên tục, nhưng cung vẫn không đủ cầu, quả nhiên là thứ tốt.
Còn có chính là hoa văn trên da của loại mãng xà này rất sặc sỡ, chính là thứ được các quý bà ở thành Phong Hải yêu thích nhất.
Nếu có một bộ quần áo làm từ loại da mãng xà này, không chỉ tăng thêm vẻ đẹp, mà còn là biểu tượng cho địa vị và thân phận.
Nhưng vì khu vực này tồn tại Xà Vương, nếu người tới đây không đủ tu vi, vậy thì hung hiểm khó lường, hở ra là nguy hiểm tới tính mạng, mà những người có tu vi cao lại không thèm để ý tới chút lợi ích này, cuối cùng hai bên cứ như thế mãi, cũng vì thế mà tạo thành vật tương đối quý hiếm.
Hơn nữa nơi này chính là khu vực thí luyện của Cao Võ Tiềm Long, người ngoài cũng không vào được.
Cũng không thể ghi những điều này vào trong thành tích, đây đều là con đường kiếm lợi lớn của tai
Tả Tiểu Đa trực tiếp lấy ra Linh Miêu kiếm, triển khai Tế Vũ kiếm pháp, nhẹ nhàng bâng quợ, tự nhiên lại cẩn thận và tinh vi, một kiếm nhẹ nhàng vào đầu của mỗi con rắn, sau đó thuận tay thu vào nhẫn không gian.
Vô cùng cẩn thận! Đây đều là tiền!
Kiếm quang lập lòe, Tả Tiểu Đa lúc này giống như một người nông dân cần cù, đang chăm chỉ thu hoạch thành quả.
Thậm chí còn cất tiếng hát. “Dân thường như chúng ta, hôm nay ai cũng vui...”
Khoảng hơn năm trăm đại mãng, đều bị Tả Tiểu Đa thu vào sạch sẽ, đột nhiên, ở chỗ xa hơn một chút có bụi mù bốc lên, hai cự xà trắng như tuyết kêu to, giống như liều mạng chạy vào chỗ sâu trong bụi mù.
Cũng là nơi ở của hai Xà Vương.
Nhìn thấy Tả Tiểu Đa hung tàn như thế, ba Xà Vương to cỡ ba vại nước cộng lại, hoàn toàn không có ham muốn chiến đấu, ý nghĩ đầu tiên chính chạy trốn, cuống cuồng chạy loạn, phải chăng nơi đó còn có tinh thú mà mình không trêu chọc được?
Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng: “Này! Tiền của ta, ngươi muốn chạy đi đâu!”
Vội vàng phi thân đuổi theo, Linh Miêu kiếm xẹt qua không trung, đã bản vào vị trí bảy tấc, ghim nó trên mặt đất, con mãng xà này không ngừng giấy dụa, nhưng Linh Miêu kiếm vô cùng sắc bén, càng giấy dụa, thương thế càng nặng.
Sau khi Tả Tiểu Đa ném bay một kiếm, cũng không cần nhìn kết quả, bèn dốc sức truy đuổi một con Xà Vương khác - cái loại không để ý tới sự sống chết của bạn đời, cướp đường chạy như điên, Tiểu Đa nhảy một cái đã chặn đường con Xà Vương kia, nói với vẻ khinh thường tột độ: “Kia là vợ hay là chồng của ngươi? Ngươi lại không có nghĩa khí giang hồ như vậy, chỉ để ý vào đường thoát thân của mình, thật đáng hận!”
Thuận miệng gán cho Xà Vương kia một tội danh, ngay sau đó một quyền đánh ra, điên cuồng đánh vào đối diện.
Xà Vương kia nhìn thấy sát thần tới cửa thì liều mạng phản công, cái đuôi điên cuồng quật lại đây, nhưng bị một quyền của Tả Tiểu Đa đánh vào đuôi, sau khi lực lượng khổng lồ của hai bên đập vào nhau, đuôi rắn bị đánh cho bật ngược trở về!
Tả Tiểu Đa một chiêu đã thành công, nắm đầu mãng xà, rồi đánh liên tiếp bảy tám quyền vào đầu nó, đánh nó bất tỉnh, rồi mới nhanh chân nhanh tay làm vỡ nát đầu của nó.
Chắc chắn không thể phá hỏng tính hoàn chỉnh của bộ da này!
Quay đầu lại, nhìn một con khác, không khỏi đau lòng đến cực điểm: “Đừng giãy nữa... Định mệnh, cắt hỏng hết da... Tiền của ta...”
Vội vàng thu hai con Xà Vương này vào, rút Linh Miêu kiếm từ trên người của cự xà ra, thanh kiếm trong tay rung lên một cái, nó lại không nhiễm một hạt bụi.
Lập tức lại tiếp tục tìm kiếm mọi nơi từ trên xuống dưới từ trái sang phải, tìm kiếm vật có giá trị.