Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 836: “Vân”, “Thù”! (2)



Diệp Trường Thanh không hài lòng nói: “Ngày mai ta đích thân đi nói với em dâu, thế nào nàng cũng để tâm hơn ngươi.”

Hạng Cuồng Nhân nói: “Vết thương của hiệu trưởng Diệp, khi nào có thể khôi phục?”

Tả Tiểu Đa ho một tiếng, nói: “Rất nhanh sẽ khôi phục.” “Rất nhanh là khi nào?” Hạng Cuồng Nhân lập tức lên tinh thần. “Phải xem tình huống... khụ khụ khụ...” Tả Tiểu Đa ăn nói úp mở.

Đám người Hạng Cuồng Nhân lần lượt nhíu mày, bộ dáng Tả Tiểu Đa có vẻ như có chút không băng lòng nói, đây là chuyện gì.

Lại là cách giải thích gì. Đây cũng là tướng pháp thần thông sao?

Dường như Diệp Trường Thanh nhìn ra một phần suy nghĩ của Tả Tiểu Đa nói: “Lại đến xem thử cho hiệu phó Thành đi.”

Hiệu phó Thành vẫn luôn ngồi yên lặng một bên, lúc này, dường như hắn do dự một lát.

Lập tức quay đầu, hai mắt giống như hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh chầm chậm gật đầu, trong mắt hoàn toàn là nghiêm túc và khẳng định.

Hiệu phó Thành nhẹ nhàng thở một hơi, mới châm chậm mở mặt nạ xuống. Vào thời khắc mở mặt nạ xuống.

Đập vào mắt Diệp Trường Thanh cùng đám người Hạng Cuồng Nhân, Văn Hành Thiên, đồng loạt dồn sức hít một hơi.

Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh đột nhiên xoay đầu đi, rõ ràng là không nhìn tiếp được nữa.

Chỉ thấy trên mặt hiệu phó Thành, có một vết sẹo dữ tợn, từ phía bên ngoài chân mày bên trái, thẳng đến dưới cổ dưới cằm bên phải, thẳng xuống, máu thịt dâng lên cuồn cuộn.

Vết sẹo này, trực tiếp chia lỗ mũi thành hai phần trên dưới!

Bên ngoài này, bắt đầu từ vị trí lỗ mũi, còn có một vết thương thẳng xuống khác, tách hai cánh môi trên dưới ra làm hai.

Kéo dài đến cuống họng.

Hai vết thương này hiện ra màu xám trắng kì dị, còn có ánh sáng vàng kì dị nhàn nhạt, lấp lánh mờ ảo.

Ánh sáng màu vàng này, có một loại cảm giác khí thế to lớn. Vết thương tàn nhãn hung ác như thế này, lại khí thế to lớn?

Vốn dĩ nét mặt nho nhã, bị hai vết thương này cắt thành dữ tợn khủng bố, thậm chí ngũ quan đều tạo ra một loại cảm giác bị bóp méo.

“Vương Đạo Kiếm!”

Môi của Hạng Cuồng Nhân run lẩy bẩy, tự lẩm bẩm: “Đây là... Vương Đạo. Kiếm!”

Hiệu phó Thành nhàn nhạt mỉm cười, cười tự giễu: “Tả Tiểu Đa, dù cho tướng pháp của ngươi có khả năng thông thiên, nhưng muốn từ trên mặt của ta nhìn ra cái gì, sợ rằng cũng không dễ dàng?”

Tả Tiểu Đa cười gượng gạo nói: “Dung mạo có khuyết, quả thực là đại ky của tướng pháp, nhưng vết kiếm trên mặt hiệu phó Thành, loại khí thế to lớn này, nhưng lại không được quá rõ ràng, khiến người ta muốn không chú ý cũng không được.”

Hạng Cuồng Nhân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Có liên quan đến vương phủ Trung Nguyên?”

Hiệu phó Thành do dự một lúc, nói: “Có liên quan thì có liên quan, nhưng lại chưa hẳn oán giận đến đối phương. Biến cố ngày đó, là một nghi phạm mà suýt nữa thì bắt được, lúc đó người đó cũng không rõ là hoảng loạn chạy trốn, hay như thế nào, dù sao đúng là đã xông vào trong vương phủ.”

“Mà ta đương nhiên không từ bỏ, gấp gáp đi vào cùng, người trong vương phủ nghỉ ngờ ta là thích khách, lúc đó tai họa sát nách, ta quá nôn nóng bắt nghi phạm đó, muốn bắt người ta đến giải thích, đột nhiên bất ngờ Trung Nguyên vương xuất hiện, chính là một lượt hai nhát kiếm.”

Hắn cười đau khổ nói: “Chính xác là hai nhát kiếm đó, gần như đánh chết ta ngay tại chỗ!”

Hắn chỉ vết thương trên mặt, nói: “Ngoại trừ hai nhát kiếm này, ta như nhiệm vụ không thể hoàn thành, thoát ra chạy trốn, Trung Nguyên Vương đó không hề đuổi theo, cũng không biết là nhận ra ta rồi, hay là nguyên nhân gì khác, chỉ là dừng lại tại chỗ, không có hành động nữa.”

Diệp Trường Thanh nhỏ giọng thở dài: “Vương Đạo Kiếm của Trung Nguyên Vương, hung ác bá đạo, to lớn uy nghiêm, một kiếm đã xuất, gần như thành vua bốn biển. Người trúng kiếm, giống như sát khí mà trời xanh ban xuống trong cơ thể, không thể ân xá, vĩnh viễn đều là đào phạm! Ngươi có thể loại bỏ một nửa sát khí, đã là đáng quý.”

Văn Hành Thiên cũng nói: “Quả nhiên chuyện này khó mà truy cứu trách nhiệm, đương nhiên bọn ta tin hiệu phó Thành, nhưng chuyện này cho dù nói từ mặt nào, đều không oán được Trung Nguyên Vương nhúng tay vào, hắn ra tay, có đạo lý có chứng cứ, không thể chỉ trích! Suy cho cùng chúng ta tự tiên xông vào vương phủ trước.”

Hiệu phó Thành im lặng một chút, nói: “Hành động khinh suất của ta, là cái giá ta phải trả, nhưng Vương Đạo Kiếm của Trung Nguyên Vương, thực sự sắc bén, tu vi bản thân nó cũng cao một cách hiếm thấy, thậm chí Diệp lão đại...”

Hắn do dự một chút, ni hậm chí Diệp lão đại, tốt nhất cũng đừng tiếp xúc. với hắn.... năm đó lúc ta đối mặt với hai nhát kiếm đó, giống như... là một bách tính bình thường, đột nhiên tiếp xúc với đế vương cai quản thiên hạ, ngay cả lòng chống đối cũng không có, trong chốc lát tinh thân mất cân bằng, thậm chí là thất bại thảm hại, thương tích đầy mặt!”

Hạng Cuồng Nhân và Văn Hành Thiên nghe vậy đồng thời thay đổi sắc mặt.

Mọi người đều là người hiểu rõ, thậm chí người tu hành cao thâm, trong đó cũng có vài ý nghĩ, vốn không cần nói cũng hiểu.

Tả Tiểu Đa luôn nhìn tỈ mỉ tướng mặt của hiệu phó Thành, tướng khí duy nhất của hắn... có thể thấy được chỉ có thù hận.

Xông thiên một mạch mà lên, ba đời ba kiếp cũng khó mà phai mờ oán niệm!

Tả Tiểu Đa có thể thấy, thù hận trong đáy lòng của hiệu phó này, là tích tụ biết bao lâu?

Đó là loại ý nghĩ trả thù mà chết chín lần vẫn không hối hận, hoặc nói là... chấp niệm.

“Thù của hiệu phó Thành.... xung thiên.”

Tả Tiểu Đa nhìn mặt của hiệu phó Thành, thở dài, nói: “Hiệu phó Thành, ngươi viết một chữ cho ta xem thử.”

Nếu chỉ đơn thuần xem tướng mặt, gần như không thể dao động đến kẻ thù.

Trước mắt có thể làm, chỉ có đi một bước xem một bước hành động có thể tích tụ nhân quả, có thể đảo ngược tình hình chung không.

Hiệu phó Thành nghiêm tức nghĩ một chút, viết một chữ “Thù!”

“Thù!”

Tả Tiểu Đa nhếch miệng.

Được thôi, từng ngươi các ngươi, hoặc chính là thù, hoặc chính là hận, hoặc chính là giết, hoặc chính là oan...

“Chữ này...”

Tả Tiểu Đa viết một lượt chữ thù của mình, lại viết rất rộng, chính là một chữ “Nhân” (Ä), một chữ “Cửu” (J4)

“Cửu mới là số lớn nhất, thù của một người, oán hận ba đời ba kiếp.”

Tả Tiểu Đa nhìn tỉ mỉ, đột nhiên thay đổi vẻ mặt.

“Sao thế?” Diệp Trường Thanh nhạy bén phát hiện vẻ mặt thay đổi của Tả Tiểu Đa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...