Kiều Kiều Sư Nương
Chương 19: Sư nương vô số
Lăng Phong vui vẻ thụ mệnh, Tiêu Dao vương lại nói:
- Về phần những người yêu cũ của ta, nếu ngươi gặp được các nàng, có thể chiếu cố thì tận lực chiếu cố. Dù sao ta cũng nợ các nàng một đời thanh xuân, cũng khiến các nàng trễ muộn hạnh phúc, điều duy nhất ta có thể bù đắp, chính là an bài ngươi chiếu cố bọn họ."
- Sư phụ…" Lăng Phong kinh ngạc không ngừng thốt lên, Tiêu Dao vương này không phải tà tầm thường. Lời này chính là bảo mình thay thế lão đi chiếu cố hết các sư nương, như thế chẳng phải là ** sao?
Tiêu Dao vương nói:
- Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, cứ xem như đó là lời xám hối của vi sư đi. Ngươi đeo vào Ngọc ban chỉ này, nó chính là vật truyền thừa qua các đời đệ tử Tiêu Dao phái. Có nó, các lão bà của ta tự nhiên sẽ nhận ra ngươi, tin tưởng toàn bộ lời ngươi nói."
Lăng Phong nhận lấy Ngọc ban chỉ từ tay Tiêu Dao vương, nói:
- Sư phụ, nếu chẳng may con đánh mất Ngọc ban chỉ này thì sao?"
Tiêu Dao vương cười ha ha nói:
- Ngươi đã tu luyện Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh, khi ngươi cùng nữ nhân hợp hoan, đối phương có thể nhìn thấy trên trán ngươi ánh lên hai chữ Tiêu dao, đó là do cơ thể ngươi ngưng tụ khí thần mà thành. Cảnh tượng thần kỳ này, chỉ có Tiêu dao đệ tử mới có thể làm được, bởi vậy đây cũng chính là một biện pháp chứng minh thân phận của ngươi. Đương nhiên, chỉ có ngươi và nữ nhân cùng hợp hoan mới có thể nhìn được, người ngoài căn bản không thể thấy.
- Sư phụ, con…con làm sao có thể đối với sư nương như vậy!" Lăng Phong thất thanh kêu lên, hắn vạn lần không có nghĩ đến Tiêu Dao vương lại khoáng đạt, thẳng thắn như thế.
Tiêu Dao vương ha ha cười to, nói:
- Đừng quên, mục đích của ta chính là bồi dưỡng ngươi trở thành dâm tặc mẫu mực ngàn năm có một, có chuyện gì ngươi lại không thể làm. Vi sư không có cái gì có thể cho ngươi, những sư nương này coi như là lễ vật của ta, đương nhiên, ngươi phải tự biết tranh thủ, các nàng không phải là ăn chay, mỗi người đều là hoa hồng lắm gai hay hổ cái, nếu mà chơi đùa không cẩn thận, cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó bảo toàn."
Lăng Phong trong lòng toát mồ hôi lạnh, nhìn lại Tiêu Dao vương, cho tới tận bây giờ hắn chưa hề thấy qua vẻ tà ác của lão như lúc này. Một công tử tiếp nhận sự giáo dục chính thống như hắn thực không cách nào thích nghi, mặc dù ngày thường hắn biểu hiện cũng rất điên cuồng và hoang đường, thế nhưng so với Tiêu Dao vương thì thực là cách nhau một trời một vực.
- Trả lời ta, vừa rồi ta nói, ngươi có đáp ứng không?" Tiêu Dao vương đột nhiên nghiêm túc nhìn Lăng Phong hỏi.
Lăng Phong do dự một chút, cũng nghiêm chỉnh đáp:
- Đệ tử xin tuân mệnh."
- Tốt lắm, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi." Tiêu Dao vương nói, ha ha cười to một trận:
- Hảo đồ nhi, với tư chất của ngươi, cộng với võ công ta truyền thụ, phỏng chừng thời gian một năm ngươi sẽ hiểu được thông suốt. Nếu gặp chỗ nào không rõ, phải đi gặp sư nương ngươi, xin nàng chỉ điểm cho." Nói tới đây, lại ho khan lia lịa, hơi thở không thông.
Lăng Phong nói:
- Sư phụ, xin người cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành sứ mạng."
- Tốt, tốt, tốt…" Tiêu Dao vương liên tiếp nói ba tiếng tốt, đột nhiên toàn thân phát run, thân hình từ từ gập xuống, hai tay buống thõng xuống đất, tụa hồ như sắp hư thoát.
Lăng Phong lấy làm kinh hãi, đưa tay đỡ lấy người lão, nói:
- Sư phụ, người, người làm sao vậy?"
Tiêu Dao vương nói:
- Tất cả công lực tu luyện một đời của ta, đều đã truyền cả cho ngươi, bây giờ kỳ hạn đã hết, đồ nhi, sau này mệnh số của ngươi chỉ có thể do ngươi tự mình…" Nói tới đây, thanh âm đã rất nhỏ, cơ hồ không thể nghe thấy, đột nhiên lão ha ha cười to vài tiếng, thân thể gục xuống phía trước, trán chạm xuống đất, lập tức bất động.
Lăng Phong đỡ lão dậy, xem lại hơi thở, thấy khí đã tuyệt, không khỏi thất thanh gào lên:
- Sư phụ…"
Mặc dù Lăng Phong cùng Tiêu Dao vương ở chung không được một ngày, nhưng Tiêu Dao vương ân tình đối với hắn, thực sự giống như cha sanh mẹ đẻ, chưa nói đến tinh hoa nội kình mười sáu đời đệ tử Tiêu Dao phái, chỉ riêng võ công truyền thụ cho hắn, cũng đã là tuyệt học cực kỳ khó gặp. Lại nhớ tới chuyện lão phó thác trước khi lâm chung, Lăng Phong trong lòng không khỏi bi ai, nhất thời kêu gào khóc lớn..
Qua hồi lâu, Lăng Phong mới quỳ xuống đất, hướng về di thể Tiêu Dao vương lạy vài cái, lặng lẽ cầu nguyện, nghĩ tới chuyện này không thể công khai, vì thế châm lửa hỏa thiêu thi thể Tiêu Dao vương. "Sư phụ, người trong mật thất giam cầm mười sáu năm, đệ tử phải mang người đi gặp sư nương, xin thứ cho đệ tử bất hiếu…"
Đợi thi thể Tiêu Dao vương hỏa táng xong, Lăng Phong mới tìm mộ cái hũ nhỏ, đựng tro cốt của lão vào trong.
Lăng Phong ở trong mật thất quanh quẩn một vòng, đột nhiên hiểu được nhiều chuyện. Đầu tiên, hắn biết tại sao nước ao lại không theo tiểu động kia chảy vào đây. Thì ra tất cả nguyên nhân đều là do hạt châu đang phát ra ánh sáng vàng trong thạch thất, viên châu này chính là Tị thủy chây trong truyền thuyết. Trên đời lại có hạt châu thần kỳ như vậy, khiến cho người ta thực không dám tin. Tiếp theo, Lăng Phong đến bên hài cốt của Bạch Thanh Tùng thì lại phát hiện một khối Long Phượng ngọc bội, phỏng chừng là vật bên mình lão, đồng thời còn có một thanh chủy thủ, bên trên khảm bảy viên bảo thạch màu sắc không giống nhau, có lẽ cũng là vật phẩm cực kỳ trân quý của Hoa sơn phái. Lăng Phong đem tất cả những thứ này cất vào ngực, nói không chừng ngày sau còn có thể dùng để câu thông sư nương. Dù sao Bạch Thanh Tùng cũng là cha của nàng.
Về phần điển tịch võ công trong mật thất, theo như lời Tiêu Dao vương nói, đều là võ công tinh diệu của các môn phái, như là Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh; Võ Đang Thái Cực tâm pháp; Cái Bang trấn phái chi bảo Hàng long thập bát chưởng lại càng không thể thiếu. Lăng Phong đã xem là nhớ, lướt qua một lượt, nhận thấy những võ công này cùng võ công Tiêu Dao phái khi đánh ra, quả thực uy lực khác xa nhau, bởi vậy cũng không mang đi, mà gộp chung đốt hết.
Lăng Phong nhận ra lúc này đã là hừng đông, không thuận tiện để mình ra ngoài, vạn nhất bị đệ tử Hoa sơn phát hiện, mình lại không thể thanh minh. Dù sao hắn cũng không muốn người ta biết được chuyện đã nhận Tiêu Dao vương làm sư phụ. Vì vậy Lăng Phong nhàn rỗi liền tại đáy hồ luyện tập Tiêu Dao tâm pháp, ngồi xuống vận hành tâm quyết, tâm niệm vừa động, "Tiêu dao tâm kinh" đã tự hành vận chuyển. Căn bản không cần hắn phải dẫn đạo, tốc độ vận hành lại nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Lăng Phong. Thần thức tùy công vận chuyển, Lăng Phong cảm thấy kinh mạch bành trướng không ngừng. Vốn chỉ là dòng suối nhỏ lúc này đã biển thành biển rộng, con đường nhỏ vốn chỉ đủ một chiếc xe ngựa chay qua nay đã mở rộng đủ cả ba xe cùng qua một lúc. Bên ngoài kinh mạch hiện lên ngân quang nhàn nhạt, hơn nữa khắp nơi đều rải rác kình khí màu bạc.
Loại biến hóa này khiến Lăng Phong hiểu rõ năng lực bản thân. Bất quá nói lại, mặc dù hắn đã đạt tới cảnh giới thiên tiên, thế nhưng vẫn chưa thể phát huy hết uy lực, đạo lý giống như một tiểu hài tử có ngàn vạn tài sản mà không biết dùng vậy. Thế nhưng bởi vì Lăng Phong kinh mạch bị bành trướng, tiềm lực vô hạn, luyện võ như là làm chơi ăn thật. Huống hồ trong cơ thể hắn còn ẩn chứa tiềm lực chân nguyên của mười sáu đời chưởng môn Tiêu Dao phái, chỉ cần hắn có thể dung hợp thì chẳng khác nào ngồi hưởng công lực của mười sáu người. Hơn nữa tu vi bản thân Lăng Phong, tin rằng cũng sẽ trở thành cao thủ nhất đẳng võ lâm, không, phải là thiên hạ đệ nhất nhân. Nếu lại phối hợp tu luyện cùng Ngự Nữ tâm kinh, nội công nhất định tăng tiến, thậm chí một ngày đi ngàn dặm.
Bởi vì công lực mạnh thêm, Lăng Phong bề ngoài cũng biến đổi rất nhiều. Người cao hơn không nói, thân thể vốn yếu nhược này đã thành cường tráng, hai mắt thỉnh thoảng còn lộ ra tinh quang.
Đợi tới khi trời tối đen, Lăng Phong qua xúc giác xác định xung quanh ao không còn ai, mới lặng lẽ ra khỏi thủy động, lúc ra cũng đã đem theo Tị thủy châu, vì vậy nước ao lập tức tràn vào, lấp đầy thủy động, không để lại dấu vết gì.
Tới lúc ra khỏi đáy ao, Lăng Phong đã ở trong thủy động một ngày một đêm, bởi vì tu luyện Tiêu Dao tâm kinh, cho nên khí lực trong cơ thể dồi dào, thật muốn gào lên một tiếng để phát tiết, thế nhưng bây giờ không thể làm như vậy. Hắn mang theo tro cốt sư phụ Tiêu Dao vương tới Tư quá nhai, tìm một chỗ cất kỹ. "Sư phụ, đồ nhi trước tiên an trí người trên núi này, đợi khi nào đệ tử hạ sơn trở về Tô Châu, nhất định đưa người tới gặp sư nương". Nói rồi, lại tìm một khối đá chặn lên cái hũ.
Lăng Phong cố ý tìm một sơn động trên Tư quá nhai, đột nhiên gào to một tiếng. Lập tức thấy Hoa sơn đệ tử đang tuần tra chạy lại. Lăng Phong mất tích một ngày một đêm, khiến phái Hoa sơn trên dưới vô cùng khẩn trương, nhất là sư nương cùng Tạ Lâm Lan, tìm kiếm hắn giống như phát điên, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì.
- Sư đệ, ngươi sao lại ở chỗ này?" Đệ tử tuần tra nghe tiếng chạy tới, kinh ngạc nhìn Lăng Phong hỏi.
Lăng Phong đã sớm chuẩn bị lý do trả lời:
- Hai ngày nay đệ trong lòng áp ức, cho nên mới tới nơi này diện bích tư quá, vừa rồi không chú ý, đã quấy rầy các vị sư huynh."
Một người trong số đệ tử nói:
- Lăng sư đệ, hai ngày không thấy ngươi, sư nương đều lo lắng không thôi, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện. Lệnh chúng ta tìm kiếm xung quanh, không ngờ ngươi lại ở chỗ này diện bích…"
Khi Tạ Lâm Lan nghe nói đã tìm được Lăng Phong, thì lập tức vội vã chạy tới, khiến cho Lăng Phong cảm động không thôi, không ngờ thời gian một ngày đêm ngắn ngủi, nàng đã trở nên tiều tụy hơn rất nhiều, hai mắt vẫn còn rất đỏ, có thể thấy nàng cả đêm lo lắng, còn len lén khóc thầm, không cần nói, chỉ bằng vào điểm này, Lăng Phong dã cảm thấy vô cùng tự hào rồi.
- Về phần những người yêu cũ của ta, nếu ngươi gặp được các nàng, có thể chiếu cố thì tận lực chiếu cố. Dù sao ta cũng nợ các nàng một đời thanh xuân, cũng khiến các nàng trễ muộn hạnh phúc, điều duy nhất ta có thể bù đắp, chính là an bài ngươi chiếu cố bọn họ."
- Sư phụ…" Lăng Phong kinh ngạc không ngừng thốt lên, Tiêu Dao vương này không phải tà tầm thường. Lời này chính là bảo mình thay thế lão đi chiếu cố hết các sư nương, như thế chẳng phải là ** sao?
Tiêu Dao vương nói:
- Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, cứ xem như đó là lời xám hối của vi sư đi. Ngươi đeo vào Ngọc ban chỉ này, nó chính là vật truyền thừa qua các đời đệ tử Tiêu Dao phái. Có nó, các lão bà của ta tự nhiên sẽ nhận ra ngươi, tin tưởng toàn bộ lời ngươi nói."
Lăng Phong nhận lấy Ngọc ban chỉ từ tay Tiêu Dao vương, nói:
- Sư phụ, nếu chẳng may con đánh mất Ngọc ban chỉ này thì sao?"
Tiêu Dao vương cười ha ha nói:
- Ngươi đã tu luyện Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh, khi ngươi cùng nữ nhân hợp hoan, đối phương có thể nhìn thấy trên trán ngươi ánh lên hai chữ Tiêu dao, đó là do cơ thể ngươi ngưng tụ khí thần mà thành. Cảnh tượng thần kỳ này, chỉ có Tiêu dao đệ tử mới có thể làm được, bởi vậy đây cũng chính là một biện pháp chứng minh thân phận của ngươi. Đương nhiên, chỉ có ngươi và nữ nhân cùng hợp hoan mới có thể nhìn được, người ngoài căn bản không thể thấy.
- Sư phụ, con…con làm sao có thể đối với sư nương như vậy!" Lăng Phong thất thanh kêu lên, hắn vạn lần không có nghĩ đến Tiêu Dao vương lại khoáng đạt, thẳng thắn như thế.
Tiêu Dao vương ha ha cười to, nói:
- Đừng quên, mục đích của ta chính là bồi dưỡng ngươi trở thành dâm tặc mẫu mực ngàn năm có một, có chuyện gì ngươi lại không thể làm. Vi sư không có cái gì có thể cho ngươi, những sư nương này coi như là lễ vật của ta, đương nhiên, ngươi phải tự biết tranh thủ, các nàng không phải là ăn chay, mỗi người đều là hoa hồng lắm gai hay hổ cái, nếu mà chơi đùa không cẩn thận, cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó bảo toàn."
Lăng Phong trong lòng toát mồ hôi lạnh, nhìn lại Tiêu Dao vương, cho tới tận bây giờ hắn chưa hề thấy qua vẻ tà ác của lão như lúc này. Một công tử tiếp nhận sự giáo dục chính thống như hắn thực không cách nào thích nghi, mặc dù ngày thường hắn biểu hiện cũng rất điên cuồng và hoang đường, thế nhưng so với Tiêu Dao vương thì thực là cách nhau một trời một vực.
- Trả lời ta, vừa rồi ta nói, ngươi có đáp ứng không?" Tiêu Dao vương đột nhiên nghiêm túc nhìn Lăng Phong hỏi.
Lăng Phong do dự một chút, cũng nghiêm chỉnh đáp:
- Đệ tử xin tuân mệnh."
- Tốt lắm, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi." Tiêu Dao vương nói, ha ha cười to một trận:
- Hảo đồ nhi, với tư chất của ngươi, cộng với võ công ta truyền thụ, phỏng chừng thời gian một năm ngươi sẽ hiểu được thông suốt. Nếu gặp chỗ nào không rõ, phải đi gặp sư nương ngươi, xin nàng chỉ điểm cho." Nói tới đây, lại ho khan lia lịa, hơi thở không thông.
Lăng Phong nói:
- Sư phụ, xin người cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành sứ mạng."
- Tốt, tốt, tốt…" Tiêu Dao vương liên tiếp nói ba tiếng tốt, đột nhiên toàn thân phát run, thân hình từ từ gập xuống, hai tay buống thõng xuống đất, tụa hồ như sắp hư thoát.
Lăng Phong lấy làm kinh hãi, đưa tay đỡ lấy người lão, nói:
- Sư phụ, người, người làm sao vậy?"
Tiêu Dao vương nói:
- Tất cả công lực tu luyện một đời của ta, đều đã truyền cả cho ngươi, bây giờ kỳ hạn đã hết, đồ nhi, sau này mệnh số của ngươi chỉ có thể do ngươi tự mình…" Nói tới đây, thanh âm đã rất nhỏ, cơ hồ không thể nghe thấy, đột nhiên lão ha ha cười to vài tiếng, thân thể gục xuống phía trước, trán chạm xuống đất, lập tức bất động.
Lăng Phong đỡ lão dậy, xem lại hơi thở, thấy khí đã tuyệt, không khỏi thất thanh gào lên:
- Sư phụ…"
Mặc dù Lăng Phong cùng Tiêu Dao vương ở chung không được một ngày, nhưng Tiêu Dao vương ân tình đối với hắn, thực sự giống như cha sanh mẹ đẻ, chưa nói đến tinh hoa nội kình mười sáu đời đệ tử Tiêu Dao phái, chỉ riêng võ công truyền thụ cho hắn, cũng đã là tuyệt học cực kỳ khó gặp. Lại nhớ tới chuyện lão phó thác trước khi lâm chung, Lăng Phong trong lòng không khỏi bi ai, nhất thời kêu gào khóc lớn..
Qua hồi lâu, Lăng Phong mới quỳ xuống đất, hướng về di thể Tiêu Dao vương lạy vài cái, lặng lẽ cầu nguyện, nghĩ tới chuyện này không thể công khai, vì thế châm lửa hỏa thiêu thi thể Tiêu Dao vương. "Sư phụ, người trong mật thất giam cầm mười sáu năm, đệ tử phải mang người đi gặp sư nương, xin thứ cho đệ tử bất hiếu…"
Đợi thi thể Tiêu Dao vương hỏa táng xong, Lăng Phong mới tìm mộ cái hũ nhỏ, đựng tro cốt của lão vào trong.
Lăng Phong ở trong mật thất quanh quẩn một vòng, đột nhiên hiểu được nhiều chuyện. Đầu tiên, hắn biết tại sao nước ao lại không theo tiểu động kia chảy vào đây. Thì ra tất cả nguyên nhân đều là do hạt châu đang phát ra ánh sáng vàng trong thạch thất, viên châu này chính là Tị thủy chây trong truyền thuyết. Trên đời lại có hạt châu thần kỳ như vậy, khiến cho người ta thực không dám tin. Tiếp theo, Lăng Phong đến bên hài cốt của Bạch Thanh Tùng thì lại phát hiện một khối Long Phượng ngọc bội, phỏng chừng là vật bên mình lão, đồng thời còn có một thanh chủy thủ, bên trên khảm bảy viên bảo thạch màu sắc không giống nhau, có lẽ cũng là vật phẩm cực kỳ trân quý của Hoa sơn phái. Lăng Phong đem tất cả những thứ này cất vào ngực, nói không chừng ngày sau còn có thể dùng để câu thông sư nương. Dù sao Bạch Thanh Tùng cũng là cha của nàng.
Về phần điển tịch võ công trong mật thất, theo như lời Tiêu Dao vương nói, đều là võ công tinh diệu của các môn phái, như là Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh; Võ Đang Thái Cực tâm pháp; Cái Bang trấn phái chi bảo Hàng long thập bát chưởng lại càng không thể thiếu. Lăng Phong đã xem là nhớ, lướt qua một lượt, nhận thấy những võ công này cùng võ công Tiêu Dao phái khi đánh ra, quả thực uy lực khác xa nhau, bởi vậy cũng không mang đi, mà gộp chung đốt hết.
Lăng Phong nhận ra lúc này đã là hừng đông, không thuận tiện để mình ra ngoài, vạn nhất bị đệ tử Hoa sơn phát hiện, mình lại không thể thanh minh. Dù sao hắn cũng không muốn người ta biết được chuyện đã nhận Tiêu Dao vương làm sư phụ. Vì vậy Lăng Phong nhàn rỗi liền tại đáy hồ luyện tập Tiêu Dao tâm pháp, ngồi xuống vận hành tâm quyết, tâm niệm vừa động, "Tiêu dao tâm kinh" đã tự hành vận chuyển. Căn bản không cần hắn phải dẫn đạo, tốc độ vận hành lại nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Lăng Phong. Thần thức tùy công vận chuyển, Lăng Phong cảm thấy kinh mạch bành trướng không ngừng. Vốn chỉ là dòng suối nhỏ lúc này đã biển thành biển rộng, con đường nhỏ vốn chỉ đủ một chiếc xe ngựa chay qua nay đã mở rộng đủ cả ba xe cùng qua một lúc. Bên ngoài kinh mạch hiện lên ngân quang nhàn nhạt, hơn nữa khắp nơi đều rải rác kình khí màu bạc.
Loại biến hóa này khiến Lăng Phong hiểu rõ năng lực bản thân. Bất quá nói lại, mặc dù hắn đã đạt tới cảnh giới thiên tiên, thế nhưng vẫn chưa thể phát huy hết uy lực, đạo lý giống như một tiểu hài tử có ngàn vạn tài sản mà không biết dùng vậy. Thế nhưng bởi vì Lăng Phong kinh mạch bị bành trướng, tiềm lực vô hạn, luyện võ như là làm chơi ăn thật. Huống hồ trong cơ thể hắn còn ẩn chứa tiềm lực chân nguyên của mười sáu đời chưởng môn Tiêu Dao phái, chỉ cần hắn có thể dung hợp thì chẳng khác nào ngồi hưởng công lực của mười sáu người. Hơn nữa tu vi bản thân Lăng Phong, tin rằng cũng sẽ trở thành cao thủ nhất đẳng võ lâm, không, phải là thiên hạ đệ nhất nhân. Nếu lại phối hợp tu luyện cùng Ngự Nữ tâm kinh, nội công nhất định tăng tiến, thậm chí một ngày đi ngàn dặm.
Bởi vì công lực mạnh thêm, Lăng Phong bề ngoài cũng biến đổi rất nhiều. Người cao hơn không nói, thân thể vốn yếu nhược này đã thành cường tráng, hai mắt thỉnh thoảng còn lộ ra tinh quang.
Đợi tới khi trời tối đen, Lăng Phong qua xúc giác xác định xung quanh ao không còn ai, mới lặng lẽ ra khỏi thủy động, lúc ra cũng đã đem theo Tị thủy châu, vì vậy nước ao lập tức tràn vào, lấp đầy thủy động, không để lại dấu vết gì.
Tới lúc ra khỏi đáy ao, Lăng Phong đã ở trong thủy động một ngày một đêm, bởi vì tu luyện Tiêu Dao tâm kinh, cho nên khí lực trong cơ thể dồi dào, thật muốn gào lên một tiếng để phát tiết, thế nhưng bây giờ không thể làm như vậy. Hắn mang theo tro cốt sư phụ Tiêu Dao vương tới Tư quá nhai, tìm một chỗ cất kỹ. "Sư phụ, đồ nhi trước tiên an trí người trên núi này, đợi khi nào đệ tử hạ sơn trở về Tô Châu, nhất định đưa người tới gặp sư nương". Nói rồi, lại tìm một khối đá chặn lên cái hũ.
Lăng Phong cố ý tìm một sơn động trên Tư quá nhai, đột nhiên gào to một tiếng. Lập tức thấy Hoa sơn đệ tử đang tuần tra chạy lại. Lăng Phong mất tích một ngày một đêm, khiến phái Hoa sơn trên dưới vô cùng khẩn trương, nhất là sư nương cùng Tạ Lâm Lan, tìm kiếm hắn giống như phát điên, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì.
- Sư đệ, ngươi sao lại ở chỗ này?" Đệ tử tuần tra nghe tiếng chạy tới, kinh ngạc nhìn Lăng Phong hỏi.
Lăng Phong đã sớm chuẩn bị lý do trả lời:
- Hai ngày nay đệ trong lòng áp ức, cho nên mới tới nơi này diện bích tư quá, vừa rồi không chú ý, đã quấy rầy các vị sư huynh."
Một người trong số đệ tử nói:
- Lăng sư đệ, hai ngày không thấy ngươi, sư nương đều lo lắng không thôi, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện. Lệnh chúng ta tìm kiếm xung quanh, không ngờ ngươi lại ở chỗ này diện bích…"
Khi Tạ Lâm Lan nghe nói đã tìm được Lăng Phong, thì lập tức vội vã chạy tới, khiến cho Lăng Phong cảm động không thôi, không ngờ thời gian một ngày đêm ngắn ngủi, nàng đã trở nên tiều tụy hơn rất nhiều, hai mắt vẫn còn rất đỏ, có thể thấy nàng cả đêm lo lắng, còn len lén khóc thầm, không cần nói, chỉ bằng vào điểm này, Lăng Phong dã cảm thấy vô cùng tự hào rồi.