Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Chương 235
Ngày hôm sau Tống Gia Thành tỉnh rượu, Đỗ Khanh cười hỏi hắn chuyện lễ hỏi, nói thẳng hai người bọn họ cùng ở chung một căn nhà nhỏ như vậy, cô cũng không biết hắn chuẩn bị nhiều tiền mặt như vậy từ khi nào.
Tống Gia Thành sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Từ khi chú nói muốn làm tiệc đính hôn anh đã bắt đầu chuẩn bị, nhiều tiền mặt như vậy không thể có ngay, anh phải hẹn trước với ngân hàng rồi mới tới lấy.”
Lúc sau hắn nhân cơ hội Đỗ Khanh ra ngoài, lén lút cầm tiền mặt về giấu dưới sô pha, chờ đến ngày đính hôn mới lấy ra cho cô một kinh hỉ.
1.111.111 đồng, người hiện đại quan niệm con số này là ngàn dặm mới tìm được một, Tống Gia Thành cười nói hắn đây là trăm vạn người mới tìm được một, hắn và Đỗ Khanh vượt qua hai thời không, không biết là có bao nhiêu duyên phận mới gặp được nhau, phần duyên phận này thập phần không dễ dàng, cho nên nếu được, hắn thật sự muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này cho cô.
Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Đỗ Khanh nghe được lời ngon tiếng ngọt từ Tống Gia Thành, cho nên cô lập tức cảm động đến nước mắt lưng tròng, lập tức bổ nhào lên người Tống Gia Thành hôn một trận mãnh liệt, làm hắn cảm thụ được tình yêu nhiệt tình của phụ nữ hiện đại.
Xúc động qua đi, Đỗ Khanh nhìn một rương tiền mặt lớn như vậy mà phát sầu, cứ như vậy đặt ở trong nhà khẳng định không được, chiếm chỗ không nói còn dễ dàng bị trộm nhớ thương.
Lại nói tiếp Tống Gia Thành vất vả đi lấy tiền mặt về, cuối cùng một rương tiền mặt này vẫn nên cất trong ngân hàng thôi.
Muốn nói có cái gì thay đổi, thì đó là số tiền này từ tài khoản ngân hàng của Tống Gia Thành, chạy qua tài khoản ngân hàng của Đỗ Khanh.
Bất quá bình thường tài khoản ngân hàng của Tống Gia Thành cũng giao cho Đỗ Khanh quản lý ( Đỗ Khanh lo lắng hắn không có việc gì liền đi mua linh tinh, lãng phí tiền) cho nên cũng không có gì khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-235-don-nha.html.]
Anan
Tiến độ trnag hoàng bệnh viện cũng đi vào quỹ đạo, Tống Gia Thành lại tiếp tục đi học lái xe, hai tháng sau, hắn thành công nhận được bằng lái, khi trở về trực tiếp đi qua showroom mua một chiếc xe việt dã.
Tống Gia Thành cũng không lựa chọn mấy chiếc siêu xe thể thao, mà nhớ kỹ Đỗ Khanh từng nói thích xe việt dã, cho nên hắn lựa chọn xe việt dã.
Có xe của riêng mình, đi ra ngoài xác thật tiện hơn rất nhiều, vừa lúc nhà mới cũng đã trang trí xong, Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh liền bắt đầu lái xe tới các trung tâm thương mại quanh thành phố Vân để mua đồ nội thất cho nhà mới.
Theo lý thuyết công ty nội thất cũng cung cấp các loại nội thất, giá cả tuy rằng hơi đắt, nhưng hình thức và chất lượng đều không tồi, nhưng Đỗ Khanh thích quá trình tự mình mua sắm cho căn nhà của mình, sau đó từng chút từng chút một lấp đầy căn nhà trống rỗng, chuyện này làm cô có cảm giác thành tựu, cho nên cô cũng chịu vất vả một chút, lựa chọn từ vật trang trí đến đồ nội thất, thương lượng với Tống Gia Thành rồi mới quyết định mua.
Lại qua một tuần, nhà mới của hai người đã hoàn toàn trang trí xong, cô và Tống Gia Thành đi một chuyến tới chợ hoa, mua mấy chục bồn trầu bà đặt ở hai căn hộ để khử mùi sơn.
Đỗ Khanh đã nghĩ kỹ rồi, dù sao hai bên đều có sân phơi lớn, nếu mấy cây trầu bà có thể sống sót, sẽ dọn ra sân phơi.
Cam Mạn Mai thấy dùng trầu bà khử mùi thì hiệu quả quá chậm, cho nên trực tiếp tìm công ty chuyên nghiệp xử lý mùi nhà mới, chưa tới mấy ngày hai căn hộ đã đạt tiêu chuẩn để vào ở.
Nhà ở đã chuẩn bị tốt, tiếp theo là phải chuyển nhà, đối với chuyện này Tống Gia Thành và Đỗ Khanh đều thập phần coi trọng.
Dọn qua nhà mới, Tống Gia Thành là người vui mừng nhất, một là cuối cùng hắn có thể thoát khỏi cái sô pha không thoải mái kia, hai là có thể dọn bộ giường gỗ qua nhà mới, về sau bọn họ muốn về cổ đại thời đều có thể tùy tiện trở về, cũng không cần đi qua nửa thành phố tới nhà cũ của Nhà họ Đỗ.
Trừ bỏ hai điểm này còn có việc quan trọng nhất, bên bệnh viện cũng sắp hoàn thiện, hơn nữa các thiết bị y tế đặt hàng lúc trước đã lục tục qua hải quan, về sau Đỗ Khanh và hắn khẳng định sẽ càng thêm bận rộn, có thể trước giải quyết vấn đề nhà ở trước, cũng coi như làm bọn họ đỡ lo lắng một việc.
Tống Gia Thành sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Từ khi chú nói muốn làm tiệc đính hôn anh đã bắt đầu chuẩn bị, nhiều tiền mặt như vậy không thể có ngay, anh phải hẹn trước với ngân hàng rồi mới tới lấy.”
Lúc sau hắn nhân cơ hội Đỗ Khanh ra ngoài, lén lút cầm tiền mặt về giấu dưới sô pha, chờ đến ngày đính hôn mới lấy ra cho cô một kinh hỉ.
1.111.111 đồng, người hiện đại quan niệm con số này là ngàn dặm mới tìm được một, Tống Gia Thành cười nói hắn đây là trăm vạn người mới tìm được một, hắn và Đỗ Khanh vượt qua hai thời không, không biết là có bao nhiêu duyên phận mới gặp được nhau, phần duyên phận này thập phần không dễ dàng, cho nên nếu được, hắn thật sự muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này cho cô.
Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Đỗ Khanh nghe được lời ngon tiếng ngọt từ Tống Gia Thành, cho nên cô lập tức cảm động đến nước mắt lưng tròng, lập tức bổ nhào lên người Tống Gia Thành hôn một trận mãnh liệt, làm hắn cảm thụ được tình yêu nhiệt tình của phụ nữ hiện đại.
Xúc động qua đi, Đỗ Khanh nhìn một rương tiền mặt lớn như vậy mà phát sầu, cứ như vậy đặt ở trong nhà khẳng định không được, chiếm chỗ không nói còn dễ dàng bị trộm nhớ thương.
Lại nói tiếp Tống Gia Thành vất vả đi lấy tiền mặt về, cuối cùng một rương tiền mặt này vẫn nên cất trong ngân hàng thôi.
Muốn nói có cái gì thay đổi, thì đó là số tiền này từ tài khoản ngân hàng của Tống Gia Thành, chạy qua tài khoản ngân hàng của Đỗ Khanh.
Bất quá bình thường tài khoản ngân hàng của Tống Gia Thành cũng giao cho Đỗ Khanh quản lý ( Đỗ Khanh lo lắng hắn không có việc gì liền đi mua linh tinh, lãng phí tiền) cho nên cũng không có gì khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-235-don-nha.html.]
Anan
Tiến độ trnag hoàng bệnh viện cũng đi vào quỹ đạo, Tống Gia Thành lại tiếp tục đi học lái xe, hai tháng sau, hắn thành công nhận được bằng lái, khi trở về trực tiếp đi qua showroom mua một chiếc xe việt dã.
Tống Gia Thành cũng không lựa chọn mấy chiếc siêu xe thể thao, mà nhớ kỹ Đỗ Khanh từng nói thích xe việt dã, cho nên hắn lựa chọn xe việt dã.
Có xe của riêng mình, đi ra ngoài xác thật tiện hơn rất nhiều, vừa lúc nhà mới cũng đã trang trí xong, Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh liền bắt đầu lái xe tới các trung tâm thương mại quanh thành phố Vân để mua đồ nội thất cho nhà mới.
Theo lý thuyết công ty nội thất cũng cung cấp các loại nội thất, giá cả tuy rằng hơi đắt, nhưng hình thức và chất lượng đều không tồi, nhưng Đỗ Khanh thích quá trình tự mình mua sắm cho căn nhà của mình, sau đó từng chút từng chút một lấp đầy căn nhà trống rỗng, chuyện này làm cô có cảm giác thành tựu, cho nên cô cũng chịu vất vả một chút, lựa chọn từ vật trang trí đến đồ nội thất, thương lượng với Tống Gia Thành rồi mới quyết định mua.
Lại qua một tuần, nhà mới của hai người đã hoàn toàn trang trí xong, cô và Tống Gia Thành đi một chuyến tới chợ hoa, mua mấy chục bồn trầu bà đặt ở hai căn hộ để khử mùi sơn.
Đỗ Khanh đã nghĩ kỹ rồi, dù sao hai bên đều có sân phơi lớn, nếu mấy cây trầu bà có thể sống sót, sẽ dọn ra sân phơi.
Cam Mạn Mai thấy dùng trầu bà khử mùi thì hiệu quả quá chậm, cho nên trực tiếp tìm công ty chuyên nghiệp xử lý mùi nhà mới, chưa tới mấy ngày hai căn hộ đã đạt tiêu chuẩn để vào ở.
Nhà ở đã chuẩn bị tốt, tiếp theo là phải chuyển nhà, đối với chuyện này Tống Gia Thành và Đỗ Khanh đều thập phần coi trọng.
Dọn qua nhà mới, Tống Gia Thành là người vui mừng nhất, một là cuối cùng hắn có thể thoát khỏi cái sô pha không thoải mái kia, hai là có thể dọn bộ giường gỗ qua nhà mới, về sau bọn họ muốn về cổ đại thời đều có thể tùy tiện trở về, cũng không cần đi qua nửa thành phố tới nhà cũ của Nhà họ Đỗ.
Trừ bỏ hai điểm này còn có việc quan trọng nhất, bên bệnh viện cũng sắp hoàn thiện, hơn nữa các thiết bị y tế đặt hàng lúc trước đã lục tục qua hải quan, về sau Đỗ Khanh và hắn khẳng định sẽ càng thêm bận rộn, có thể trước giải quyết vấn đề nhà ở trước, cũng coi như làm bọn họ đỡ lo lắng một việc.