Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/ Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 129: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (2)



Tất nhiên, Eugene cũng không phải là muốn ăn một bữa no trước khi chết. Tuy rằng bán thú nhân có thể ăn thịt sống, nhưng y lại lớn lên ở xã hội loài người, thói quen ăn uống càng thiên hướng giống với con người.

Nhưng y nghe giọng Nguy Dã hơi khẩn trương, vẫn đem quạ đen đặt tới bên miệng, thậm chí hơi mở ra hàm răng làm bộ muốn cắn: “Con chim này xấu như vậy, không xứng với cậu. Vậy cho tôi lót bụng đi?”

Một con quạ đen không có sức chiến đấu, lại được chủ nhân đặt tên mang theo trên người, cho ăn đồ trân quý, hiển nhiên có thể lợi dụng để tìm đường sống.

“Không được!” Nguy Dã đi về phía trước một bước, lại sợ y hành động thiếu suy nghĩ mà dừng lại, mím môi: “Anh muốn làm sao mới chịu thả nó?”

Martin là ma sủng làm bạn với hắn từ nhỏ đến lớn, cũng là người bạn duy nhất của hắn.

Eugene bắt chặt con quạ đen đang không ngừng ồn ào, đang muốn để hắn cứu chính mình một phen làm trao đổi, ngửi ngửi, đột nhiên nhướng mày: “U, nhìn lầm.”

“Trên người con chim này có mùi tử vong.”

Khứu giác của Báo tộc nhanh nhạy, liệp báo bóng đêm càng nhạy bén với ma pháp hệ ám, y nhìn Nguy Dã bằng ánh mắt mới lạ như xem náo nhiệt: “Cậu là pháp sư vong linh?”

Câu hỏi còn chưa nhận được câu trả lời, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh hô.

Susan lo lắng Nguy Dã gặp nguy hiểm, liền theo lại đây, nghe thấy câu hỏi kia liền trợn tròn mắt nhìn hai người.

Tiếng xấu của ma pháp sư hệ ám đã tồn tại trên lục địa Quang Minh, pháp sư vong linh càng là một trong số đó.

Nghe nói bọn họ lấy dáng vẻ con người dấn thân vào cái chết cùng ma thuật đen, có thể khống chế xác chết cùng linh hồn.

Ôn dịch, nguyền rủa, ác linh…… Tất cả mặt trái từ ngữ âm u đều có liên kết với pháp sư vong linh, bọn họ là người hầu của ma quỷ.

Susan quát lớn nói: “Anh nói bậy gì đó, sao có thể bôi nhọ người khác như thế!”

Pháp sư vong linh hẳn là giống chuột dưới cống ngầm, sao có thể…… Đẹp như vậy? Hơn nữa ở chung hai ngày, Simon tiên sinh rõ ràng ra tay hào phóng lại dịu dàng với mọi người!

Hắn chỉ là hướng nội ít nói, pháp sư có chút kì lạ cũng rất bình thường…… Susan kinh nghi bất định nhìn hai người một nằm một đứng.

Bán thú nhân cả người đầy máu, lại rất bình tĩnh, như mười phần chắc chắn, mà pháp sư áo đen im lặng không nói gì, cũng không phủ nhận.

Bầu không khí yên lặng tới kì lạ, làm Susan cảm thấy bất an.

Eugene sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của Susan, lại không có câm mồm, y nhìn Nguy Dã cười: “Sao không trả lời? Con ma sủng vong linh này là của cậu đi?”

Hai chữ “vong linh” dừng ở trong tai đều làm người run, trong ánh mắt khiếp sợ của Susan, Nguy Dã gật đầu.

Susan run môi, không dám tin: “Anh thật sự là pháp sư…… Vong linh?!”

Nàng vừa rồi có bao nhiêu rung động, lúc này liền có bấy nhiêu khủng hoảng, nàng lui về phía sau, phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm: “Cứu mạng a! Anh ta là pháp sư vong linh!”

Nhóm lính đánh thuê nghe tiếng động đi tới vây quanh nàng.

Trong nháy mắt, kim chủ biến thành kẻ thù, nhóm lính đánh thuê vừa sợ hãi vừa kích động, nếu có thể giết chết hoặc bắt được một pháp sư vong linh đưa đến Thần Điện, sẽ là vinh quang vô cùng lớn đối với đoàn lính đánh thuê!



“Con người chính là như vậy.” Eugene có chút nghiền ngẫm mà nhìn Nguy Dã, muốn nhìn xem hắn có đau lòng hay không, đáng tiếc không thấy rõ biểu cảm dưới mũ choàng của hắn: “Cậu tính làm gì, giết bọn họ để chặn miệng?”

Tin tức phát hiện pháp sư vong linh truyền tới gần Thần Điện, hắn nhất định sẽ bị bao vây diệt trừ.

Các lính đánh thuê căng thẳng, như đối đầu với kẻ địch mạnh.

Khi Nguy Dã xoay người, trong tay xuất hiện pháp trượng.

Người dân của lục địa Quang Minh gần như đã nghe những câu chuyện kinh dị về pháp sư vong linh, từ khi còn bé đến lúc trưởng thành. Lúc này, nhóm lính đánh thuê dù muốn lập nghiệp, nhưng nhìn bóng dáng đen nhánh của hắn cũng không dám tiến lên.

Chẳng biết là ai lui về phía sau một bước, mọi người quay đầu muốn chạy.

Nguy Dã nhìn bóng dáng bọn họ hoảng loạn chạy không nhìn đường, không khỏi im lặng, hắn hiện tại thật đúng là một nhân vật có thể đem ra để doạ em bé nín khóc.

Pháp trượng trong tay động nhẹ, theo chú ngữ thần bí thốt ra, một trận khói đen lượn lờ lan ra, chui vào đại não mỗi người.

Một lúc sau, nhóm lính đánh thuê dại ra sững sờ tại chỗ, sau khi bị dính chú, họ đã quên mất chuyện vừa rồi.

Giọng nói lạnh lùng của Nguy Dã vang lên trong rừng: “Công việc kết thúc, các người có thể đi.”

Nhóm trưởng ngẩn người, không rõ vì sao hắn bỗng nhiên nói như vậy: “Nhưng trân châu bạch nguyệt đã bàn bạc, chúng tôi mới giúp cậu thu thập được một nửa……”

Nguy Dã nói: “Tôi không cần.”

Giọng Susan khó nén vẻ không tha: “Nhưng anh cho chúng tôi rất nhiều đá quý.”

Câu trả lời là ba chữ đơn giản: “Đem đi đi.”

Khi Susan lưu luyến, Nguy Dã như lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía bán thú nhân bắt lấy ma sủng của hắn: “Giúp tôi chữa trị cho anh ta được chứ?”

Susan liên tục gật đầu, chạy chậm đến bên cạnh bán thú nhân.

Nàng không phải ma pháp sư, chỉ có thể dùng dược vật trị liệu, việc xử lý vết thương ở nơi dã ngoại hơi thô ráp.

Tay Eugene nhéo cánh quạ đen, tầm mắt dừng ở trên người Nguy Dã, như không cảm thấy đau đớnl.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Eugene nghỉ ngơi trong chốc lát, vỗ vỗ quần áo đứng lên.

Hai người đã cùng nhóm lính đánh thuê đường ai nấy đi, Nguy Dã vươn tay: “Hiện tại có thể đem Martin trả lại cho tôi rồi chứ?”

Eugene buông tay ra, Martin sợ hãi lung lay hai cái giữa không trung, sau đó vội vàng bay trở lại trên vai Nguy Dã, kêu oa oa, cánh chỉ về phía bán thú nhân, như đang cáo trạng.

Eugene cảm thấy thú vị: “Thích bắt nạt kẻ yếu vậy à?”

Nguy Dã giơ tay vuốt ve hai cái trấn an Martin, lạnh lùng liếc y một cái, xoay người liền đi.

“Tôi tên Eugene.” Bán thú nhân ở phía sau lại đi theo, ngả ngớn nói: “Người đẹp nhiều tiền, cậu tên gì?”



Nguy Dã bước nhanh đi về phía trước không để ý đến y, kết quả người phía sau liền “Đại mỹ nhân, đại mỹ nhân” mà kêu hắn, quả thực còn ồn ào hơn quạ đen.

Nguy Dã không nhịn được nữa, đột nhiên dừng lại, pháp trượng chỉ về phía y: “Anh muốn chết?”

“Đừng, tôi rất quan tâm đến mạng sống của mình.” Eugene giơ tay làm vẻ đầu hàng: “Tôi phá hư chuyện của cậu, nên có lòng muốn đền bù. Chỉ cần cậu trả tiền, tôi có thể giúp cậu làm rất nhiều việc, cậu ở trước mặt tôi cũng không cần che giấu bản thân, rất tốt.”

“Tôi là thích khách, có đôi khi cũng kiêm chức đạo tặc này kia…… Chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì cũng làm.” Y nhận định Nguy Dã ra tay rộng rãi, vô cùng tích cực mà đẩy mạnh tiêu thụ chính mình: “Thuê một được mười, thế nào, suy xét một chút?”

*

Nguy Dã có thêm một người đồng hành.

Hai mươi mấy năm, hắn vẫn luôn cùng thầy ẩn cư trong rừng rậm, cũng không hiểu rõ thế giới bên ngoài, mà Eugene xảo quyệt, vừa lúc có thể giúp được hắn.

Tất nhiên, dù mục đích đối phương đi theo hắn là gì, hắn đều phải bảo trì cảnh giác.

“Người này còn là một tên trộm, em cảm thấy ngủ một giấc dậy nói không chừng đồ vật đều sẽ bị trộm.” Nguy Dã dặn dò 001: “Anh nhớ phải nhìn giúp em.”

“Yên tâm.” 001: “Nếu thấy anh ta có mưu đồ gây rối, em cứ đánh anh ta một trận.”

Vẫn là không nương tay với bản thân. Nguy Dã nhịn không được mà cười.

Hai người rời đi khu rừng rồi vào thành, lúc này đang ở lữ quán trong thành, hắn cho Eugene một chút tiền, để y chỉnh lý bản thân một chút.

Eugene ngoài ý muốn bị Thiết Sư thú nuốt, không có vết thương trí mạng, cơ thể bán thú nhân cứng cỏi hơn so với con người, năng lực hồi phục cũng mạnh.

Không bao lâu, cửa phòng bị gõ vang.

Eugene sau khi tắm rửa sạch sẽ thì đẹp trai ngoài dự đoán, mái tóc ngắn màu đen, dáng người rắn chắc, bộ quần áo bó sát để lộ những đường cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn, lúc đi lại bước chân nhẹ nhàng, không có tiếng động.

Thú nhân có những đặc điểm như vảy, tai, đuôi, sừng và vân vân. Bán thú nhân lại khác, có thể hoàn toàn khống chế được những đặc điểm này, Eugene cũng vậy.

Trừ bỏ cặp kia kim loại sắc đôi mắt rất là yêu dị, ngẫu nhiên sẽ dựng thẳng lên con ngươi hiển lộ dã tính.

Nguy Dã nhịn không nhìn đỉnh đầu của y, Eugene bắt được tầm mắt từ dưới mũ trùm đầu: “Muốn nhìn tai của tôi?”

Nguy Dã gật đầu, hành động bình tĩnh, trong lòng lại ngứa.

Bán thú nhân nha, ai không muốn xem anh đẹp trai với tai thú đâu.

Eugene tươi cười không chút để ý, lại mang theo một chút châm chọc: “Sao nào, cậu cũng cảm thấy hứng thú với bán thú nhân?”

Bán thú nhân mang hai loại huyết thống, lại bị tách ra khỏi hai chủng tộc, địa vị rất thấp, rất nhiều quý tộc có đam mê đặc biệt sẽ mua bán thú nhân làm nô lệ.

Eugene từ nhỏ đã lang thang khắp nơi, chẳng biết gặp qua bao nhiêu việc dơ bẩn.

“Có thể nha.” Y phút chốc tới gần Nguy Dã: “Cùng bán thú nhân hẳn là một trải nghiệm không tệ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...