Mục Thần
Chương 466: Khoảng cách xa xôi
"Khụ khu..." Mục Vỹ vừa liếc nhìn Tân Mộng Dao bên cạnh vừa ho sặc sụa. "Muội chào Mộng Dao tỷ tỷ..."
Bấy giờ Vương Tâm Nhã mới nhận ra Tân Mộng Dao đang đứng cạnh Mục Vỹ, cô ta đỏ mặt cúi đầu.
Bầu không khí thật kỳ lạ!
'Tần Mộng Dao nhìn chằm chằm Vương Tâm Nhã, quan sát cô ta. "Dáng đẹp, mặt cũng đẹp, bảo sao tên háo sắc này động lòng!" "Khụ khu..."
Nghe Tần Mộng Dao nói vậy, Mục Vỹ đỏ mặt thầm nghĩ: Bà cô của ta ơi, ở đây một đống người mà muội nói gì vậy hải!
"Cảm ơn tỷ tỷ đã khen ạ!", tai Vương Tâm Nhã cũng đỏ lên luôn rồi. Mục Vỹ và Tần Mộng Dao vốn có hôn ước với nhau từ trước, cô ta là kẻ thứ ba chen chân vào, trải qua một đêm cùng với Mục Vỹ, đương nhiên lúc này thấy Tần
Mộng Dao phải hổ thẹn rồi.
Mà nhìn lại bản thân thì, mặc dù về ngoại hình cô ta có thể so bì với Tân Mộng Dao nhưng về thực lực và thiên phú lại thua xa.
Quan trọng là Tân Mộng Dao rất có khí chất, và tình cảm mà cô dành cho Mục Vỹ bền vững hơn năm tháng.
"Tạm bỏ qua đấy, tên này có bao giờ đứng đắn được đâu. Sau này muội phải trông chừng huynh ấy kĩ vào, không là huynh ấy cho làm quen với một cô muội
muội nữa đấy!", Tân Mộng Dao cười nhẹ.
Trong ba năm qua, quá nhiều chuyện xảy đến với Mục Vỹ nhưng chưa có lần nào cô có thể ở bên Mục Vỹ.
Cô được nhận đường lối tu luyện tốt nhất, tài nguyên tu luyện tốt nhất tại Thánh Đan Tông.
Trong khi Mục Vỹ phải chịu sự giày vò và hành hạ đau đớn cùng cực mà không có lấy một người bầu bạn.
Vương Tâm Nhã chờ Mục Vỹ ba năm, quên mình không đòi hỏi, Mục Vỹ quả không sai khi chấp nhận muội ấy.
"Tâm Nhi muội muội, huynh ấy chẳng khác gì Sở Khanh cả, muội cẩn thận chút, đừng để bị huynh ấy..., Tân Mộng Dao thì thầm.
Nhưng cô nói được giữa chừng thì phát hiện ra khuôn mặt diễm lệ của Vương 'Tâm Nhã ửng hồng.
"Không thể nào? Huynh ấy đã..." 'Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như sắp phun ra lửa.
"Huynh được lắm Mục Vỹ, hành sự nhanh thật, thảo nào vừa gặp muội là như con sói đói..."
Như nhận ra Tần Mộng Dao đang ám chỉ điều gì, Mục Vỹ sợ sệt gãi đầu, nhìn sang nơi khác.
"Lí Trạch Lâm, mong huynh giúp ta một chuyện!”
"Hả? Chuyện gì?"
"Mấy thiên linh thú phi hành này ấy, à thì... điện Tam Cực chắc không thiếu nhỉ? Tặng ta mười mấy con được không?"
Phụt...
Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Lí Trạch Lâm ngẩn người.
Tặng huynh mười mấy con á?
"Đừng hiểu lầm, bao nhiêu tiền để ta trải"
"Như vậy đi, huynh cần để di chuyển đúng chứ? Thế thì ta có thể xin điện Tam Cực cho huynh mượn mười mấy con đại bàng Linh Phong này dùng một thời
gian!"
"Đa tạ, mong là mười ngày sau có thể đưa hơn mười con đại bàng Linh Phong này đến đế quốc Nam Vân!"
Lí Trạch Lâm mỉm cười gật đầu, có vẻ gã đã nhận ra Mục Vỹ đang nghĩ gì trong đầu.
"Đi thôi!" Mục Vỹ quay người nói với Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
"Giờ sế xuất phát trở về đế quốc Nam Vân, ta phải làm một số việc ở đó rồi mới quay lại Trung Châu Đại Lục được. Mấy tháng qua ta cũng chuẩn bị xong rồi!"
"Chuẩn bị gì thế?", Vương Tâm Nhã tò mò hỏi.
"Cái người háo sắc này giết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng hồi đi Vạn Quỷ Phủ Quật rồi, muội nghĩ huynh ấy phải chuẩn bị cái gì?", Tân Mộng Dao che miệng cười.
"gạ"
Vương Tâm Nhã tái mặt, nhìn Mục Vỹ một cách khó tin.
"Ơ gì hả? Đi thôi bà lớn, bà nhỏ, đúng lúc ông nội ta đang ở đế quốc Nam Vân, về gặp luôn cho vuông!”
Mục Vỹ vui vẻ lên tiếng. Ba người ngự không phi hành, tự do tự tại biết bao.
Một bên khác, đội quân của thánh địa Trì Dao.
"Doãn Nhi muội muội, đang nhìn gì thế? Đi nào!", Thư Tâm Nhiễm nhìn tiểu sư muội của mình, nói: "Tên Mục Vỹ đó đúng là đồ điên, dám giết cả Bất Hủ Dịch,
Mạnh Quảng Lăng và Bắc Nhất Vấn Thiên! Chuyến này đi hắn có chạy đằng trời cũng không thoát!"
"Sao?" Mặt mày Tiêu Doãn Nhi trắng bệch ngay sau khi nghe thấy lời này. Từ ngày Mục Vỹ bị bắt đi, cô ấy thấy khoảng cách giữa mình và Mục Vỹ ngày một lớn dần nên một thân một mình đến Trung Châu Đại Lục. Trên đường đi, cô ấy bị kẻ gian nhắm vào, được một nữ tử che mặt cứu giúp.
Tiêu Doãn Nhi không ngờ rằng nữ tử che mặt trông dịu dàng và dễ gần này lại là thánh nữ thánh địa Trì Dao.
Rồi như một lẽ tự nhiên, cô ấy gia nhập thánh địa Trì Dao.
Tiêu Doãn Nhi tham gia chuyến đi tầm bảo này theo lời của thánh nữ Trì Dao, ngờ đâu lại thấy Mục Vỹ tại đây.
Lúc này, thấy Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đi sát bên Mục Vỹ với nụ cười ấm áp trên môi, lòng Tiêu Doãn Nhi cay đắng hơn bao giờ hết.
Với tu vi của ba người mà phải tròn ba ngày mới đến đế quốc Nam Vân.
Song, nghĩ đến việc trước đây Thánh Vũ Dịch chỉ mất có nửa ngày đã mang mình đến Vạn Quỷ Phủ Quật, Mục Vỹ lại càng hiểu hơn về sự chênh lệch giữa mình và ông ta.
Khoảng cách giữa hai người còn quá xa xôi.
Nói như lời Tân Mộng Dao thì một bên là bầu trời, một bên là mặt đất!
"Vỹ ca, mười tầng cảnh giới Thông Thần tu luyện lực linh hồn, làm đầy hồ linh hồn, gọi là Thông Thần. Sau Thông Thần là cảnh giới Niết Bàn".
'Tân Mộng Dao lên tiếng: "Võ giả có cảnh giới Niết Bàn nghĩa là hồ linh hồn sau khi viên mãn trở nên vững chắc và hùng hậu hơn, từ đó đúc ra hồn đàn!"
Bấy giờ Vương Tâm Nhã mới nhận ra Tân Mộng Dao đang đứng cạnh Mục Vỹ, cô ta đỏ mặt cúi đầu.
Bầu không khí thật kỳ lạ!
'Tần Mộng Dao nhìn chằm chằm Vương Tâm Nhã, quan sát cô ta. "Dáng đẹp, mặt cũng đẹp, bảo sao tên háo sắc này động lòng!" "Khụ khu..."
Nghe Tần Mộng Dao nói vậy, Mục Vỹ đỏ mặt thầm nghĩ: Bà cô của ta ơi, ở đây một đống người mà muội nói gì vậy hải!
"Cảm ơn tỷ tỷ đã khen ạ!", tai Vương Tâm Nhã cũng đỏ lên luôn rồi. Mục Vỹ và Tần Mộng Dao vốn có hôn ước với nhau từ trước, cô ta là kẻ thứ ba chen chân vào, trải qua một đêm cùng với Mục Vỹ, đương nhiên lúc này thấy Tần
Mộng Dao phải hổ thẹn rồi.
Mà nhìn lại bản thân thì, mặc dù về ngoại hình cô ta có thể so bì với Tân Mộng Dao nhưng về thực lực và thiên phú lại thua xa.
Quan trọng là Tân Mộng Dao rất có khí chất, và tình cảm mà cô dành cho Mục Vỹ bền vững hơn năm tháng.
"Tạm bỏ qua đấy, tên này có bao giờ đứng đắn được đâu. Sau này muội phải trông chừng huynh ấy kĩ vào, không là huynh ấy cho làm quen với một cô muội
muội nữa đấy!", Tân Mộng Dao cười nhẹ.
Trong ba năm qua, quá nhiều chuyện xảy đến với Mục Vỹ nhưng chưa có lần nào cô có thể ở bên Mục Vỹ.
Cô được nhận đường lối tu luyện tốt nhất, tài nguyên tu luyện tốt nhất tại Thánh Đan Tông.
Trong khi Mục Vỹ phải chịu sự giày vò và hành hạ đau đớn cùng cực mà không có lấy một người bầu bạn.
Vương Tâm Nhã chờ Mục Vỹ ba năm, quên mình không đòi hỏi, Mục Vỹ quả không sai khi chấp nhận muội ấy.
"Tâm Nhi muội muội, huynh ấy chẳng khác gì Sở Khanh cả, muội cẩn thận chút, đừng để bị huynh ấy..., Tân Mộng Dao thì thầm.
Nhưng cô nói được giữa chừng thì phát hiện ra khuôn mặt diễm lệ của Vương 'Tâm Nhã ửng hồng.
"Không thể nào? Huynh ấy đã..." 'Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như sắp phun ra lửa.
"Huynh được lắm Mục Vỹ, hành sự nhanh thật, thảo nào vừa gặp muội là như con sói đói..."
Như nhận ra Tần Mộng Dao đang ám chỉ điều gì, Mục Vỹ sợ sệt gãi đầu, nhìn sang nơi khác.
"Lí Trạch Lâm, mong huynh giúp ta một chuyện!”
"Hả? Chuyện gì?"
"Mấy thiên linh thú phi hành này ấy, à thì... điện Tam Cực chắc không thiếu nhỉ? Tặng ta mười mấy con được không?"
Phụt...
Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Lí Trạch Lâm ngẩn người.
Tặng huynh mười mấy con á?
"Đừng hiểu lầm, bao nhiêu tiền để ta trải"
"Như vậy đi, huynh cần để di chuyển đúng chứ? Thế thì ta có thể xin điện Tam Cực cho huynh mượn mười mấy con đại bàng Linh Phong này dùng một thời
gian!"
"Đa tạ, mong là mười ngày sau có thể đưa hơn mười con đại bàng Linh Phong này đến đế quốc Nam Vân!"
Lí Trạch Lâm mỉm cười gật đầu, có vẻ gã đã nhận ra Mục Vỹ đang nghĩ gì trong đầu.
"Đi thôi!" Mục Vỹ quay người nói với Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
"Giờ sế xuất phát trở về đế quốc Nam Vân, ta phải làm một số việc ở đó rồi mới quay lại Trung Châu Đại Lục được. Mấy tháng qua ta cũng chuẩn bị xong rồi!"
"Chuẩn bị gì thế?", Vương Tâm Nhã tò mò hỏi.
"Cái người háo sắc này giết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng hồi đi Vạn Quỷ Phủ Quật rồi, muội nghĩ huynh ấy phải chuẩn bị cái gì?", Tân Mộng Dao che miệng cười.
"gạ"
Vương Tâm Nhã tái mặt, nhìn Mục Vỹ một cách khó tin.
"Ơ gì hả? Đi thôi bà lớn, bà nhỏ, đúng lúc ông nội ta đang ở đế quốc Nam Vân, về gặp luôn cho vuông!”
Mục Vỹ vui vẻ lên tiếng. Ba người ngự không phi hành, tự do tự tại biết bao.
Một bên khác, đội quân của thánh địa Trì Dao.
"Doãn Nhi muội muội, đang nhìn gì thế? Đi nào!", Thư Tâm Nhiễm nhìn tiểu sư muội của mình, nói: "Tên Mục Vỹ đó đúng là đồ điên, dám giết cả Bất Hủ Dịch,
Mạnh Quảng Lăng và Bắc Nhất Vấn Thiên! Chuyến này đi hắn có chạy đằng trời cũng không thoát!"
"Sao?" Mặt mày Tiêu Doãn Nhi trắng bệch ngay sau khi nghe thấy lời này. Từ ngày Mục Vỹ bị bắt đi, cô ấy thấy khoảng cách giữa mình và Mục Vỹ ngày một lớn dần nên một thân một mình đến Trung Châu Đại Lục. Trên đường đi, cô ấy bị kẻ gian nhắm vào, được một nữ tử che mặt cứu giúp.
Tiêu Doãn Nhi không ngờ rằng nữ tử che mặt trông dịu dàng và dễ gần này lại là thánh nữ thánh địa Trì Dao.
Rồi như một lẽ tự nhiên, cô ấy gia nhập thánh địa Trì Dao.
Tiêu Doãn Nhi tham gia chuyến đi tầm bảo này theo lời của thánh nữ Trì Dao, ngờ đâu lại thấy Mục Vỹ tại đây.
Lúc này, thấy Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đi sát bên Mục Vỹ với nụ cười ấm áp trên môi, lòng Tiêu Doãn Nhi cay đắng hơn bao giờ hết.
Với tu vi của ba người mà phải tròn ba ngày mới đến đế quốc Nam Vân.
Song, nghĩ đến việc trước đây Thánh Vũ Dịch chỉ mất có nửa ngày đã mang mình đến Vạn Quỷ Phủ Quật, Mục Vỹ lại càng hiểu hơn về sự chênh lệch giữa mình và ông ta.
Khoảng cách giữa hai người còn quá xa xôi.
Nói như lời Tân Mộng Dao thì một bên là bầu trời, một bên là mặt đất!
"Vỹ ca, mười tầng cảnh giới Thông Thần tu luyện lực linh hồn, làm đầy hồ linh hồn, gọi là Thông Thần. Sau Thông Thần là cảnh giới Niết Bàn".
'Tân Mộng Dao lên tiếng: "Võ giả có cảnh giới Niết Bàn nghĩa là hồ linh hồn sau khi viên mãn trở nên vững chắc và hùng hậu hơn, từ đó đúc ra hồn đàn!"