Ngày Hắn Hết Yêu
Chương 49: Đền tội (thượng)
Khi Cựu Vãn tiến lại gần Halieg, Jow cảm nhận được một sự kết nối mới giữa họ. Hắn không còn là một kẻ thù nữa, mà dần trở thành một con người đang tìm kiếm sự chuộc lỗi.
Hắn đã từng là một kẻ mạo hiểm, một người đã làm tổn thương nhiều người, nhưng giờ đây, hắn đứng trước cơ hội để làm điều đúng đắn.
"Halieg," hắn nói, giọng điệu có phần trầm xuống. "Tao xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra. Tao không muốn gây tổn thương cho bất kỳ ai nữa. Tao muốn bắt đầu lại."
Halieg nhìn vào mắt Cựu Vãn, nhận thấy sự chân thành trong ánh mắt hắn. Cô biết rằng việc hắn nói ra lời xin lỗi này không phải là điều dễ dàng.
"Tao hiểu," cô nhẹ nhàng đáp lại, "Nhưng điều đó không thể xóa đi tất cả những gì đã xảy ra. Mày phải chấp nhận rằng mày đã làm tổn thương rất nhiều người."
Cựu Vãn gật đầu, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má hắn. "Tao biết," hắn thì thào. "Tao sẽ không thể sửa chữa tất cả, nhưng tao muốn làm điều đúng. Bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ bảo vệ mọi người. Tao sẽ không làm điều sai trái nữa."
"Đó là một khởi đầu tốt," Halieg nói, lòng tràn đầy hy vọng. "Hãy chứng minh điều đó. Hãy cho mọi người thấy rằng mày đã thay đổi."
Nhưng ngay khi tình hình có vẻ ổn định, con quái vật vẫn tiếp tục vùng vẫy trong cái bẫy. Nó bắt đầu gầm gừ, tạo ra những âm thanh đáng sợ, và mọi người trong đội cảm thấy sự căng thẳng quay lại.
Jow, với linh cảm của một người lính, biết rằng họ cần phải xử lý con quái vật trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
"Chúng ta cần phải bình tĩnh lại," Jow nói, hướng sự chú ý của mọi người về phía con quái vật. "Nếu không, nó sẽ thoát ra và mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn."
Cựu Vãn, nhìn vào con quái vật với vẻ hoảng loạn, nói: "Tao có thể giúp. Nếu tao có thể làm cho nó bình tĩnh lại, có thể nó sẽ không tấn công."
Jow không còn thời gian để do dự. Anhn gật đầu đồng ý. "Được, hãy thử xem."
Cựu Vãn tiến lại gần con quái vật, đôi tay hắn run rấy nhưng không có vẻ gì lo sợ. "Nghe tao," hắn nói với âm thanh nhẹ nhàng. "Mày không cần phải sợ hãi. Tao không muốn làm hại mày."
Từng lời nói của hắn như một dòng nước mát trong cái nóng của trận chiến. Con quái vật ngừng lại, đôi mắt nó ánh lên sự ngờ vực nhưng cũng đầy hoang mang. Cựu Vãn tiếp tục nói, nhẹ nhàng hơn, cố gắng trấn an nó.
"Chúng ta không phải là kẻ thù," hắn nói. "Mày không cần phải sợ."
Nhưng ngay lúc đó, một cú rung mạnh từ bên dưới đất làm mọi người lo lắng. Halieg cảm nhận được một cơn chấn động mạnh, và không một ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cựu Vãn nhìn xuống dưới chân, cảm thấy lòng đất đang chuyển động.
"Cẩn thận!" hắn kêu lên, nhưng không kịp nữa. Một âm thanh rầm rộ vang lên, và một lỗ hổng lớn xuất hiện trên mặt đất, hút lấy tất cả mọi thứ xung quanh.
"Chạy đi!" Jow hét lên, nhưng mọi người đã không kịp phản ứng. Cựu Vãn lao về phía Halieg, năm lấy tay cô và kéo cô ra khỏi lỗ hổng, nhưng chính hắn lại bị hút vào bên trong.
"Cựu Vãn!" Halieg kêu lên, nhưng hắn đã quá muộn. Hắn không còn đủ thời gian để thoát ra. Hắn nhìn lại Halieg với đôi mắt đầy đau khổ.
"Tao không thể để em rơi vào đó! Sau tất cả, tao yêu em!" Cựu Vãn hét lên, dù âm thanh của hắn dần bị nuốt chửng bởi tiếng gầm của đất đá.
Halieg cảm thấy một cảm giác tội lỗi ập đến. "Không! Cựu Vãn! Đừng!" Cô cố gắng vươn tay ra, nhưng hắn đã biến mất vào trong lòng đất.
Jow, chứng kiến cảnh đó, cảm thấy tim mình như ngừng đập. Anh đã tin rằng Cựu Vãn có thể thay đổi, nhưng giờ đây hắn đã mất đi cơ hội đó. "Tao sẽ không để điều này xảy ra!" anh hét lên, lao về phía lỗ hổng.
"Jow, không!" Halieg ngăn anh lại. "Đừng mạo hiểm mạng sống của mình!"
Nhưng Jow đã quyết tâm. Anh không thể để Cựu Vãn chết mà không làm gì. Anh nhìn sâu vào lỗ hổng, thấy mọi thứ tối tăm, nhưng anh có thế cảm nhận được một cái gì đó bên dưới.
"Anh sẽ trở lại, và cưới em làm vợ anh!" Jow hôn lên môi Halieg và hứa với cô, không chần chừ, anh lao thẳng xuống vực.
Trong bóng tối, Jow cảm thấy lòng đất xung quanh như đang nuốt chửng anh. Anh chạy xuống, lòng đầy quyết tâm. Jow không biết Cựu Vãn còn sống hay không, nhưng anh sẽ không để bất kỳ ai ở lại một mình. Anh phải tìm hắn.
Mỗi bước đi của anh đều đầy khó khăn. Đất đá lởm chởm khiến anh đau đớn, nhưng anh không thể dừng lại. Jow nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vọng lại từ các ngóc ngách, như thể có một điều gì đó đang gọi anh.
"Cựu Vãn!" Jow hét lên, tiếng nói vang vọng giữa các bức tường lạnh lẽo. "Mày đâu rồi?"
Jow tiếp tục đi, trái tim đập nhanh, nỗi lo sợ ngày càng lớn. Cuối cùng, anh thấy một ánh sáng lờ mờ ở phía xa.
Anh nhanh chóng lao về phía ánh sáng, hy vọng rằng đó có thể là dấu hiệu của Cựu Vãn.
Khi Jow tiến gần hơn, anh thấy một khung cảnh kỳ lạ. Cảnh vật xung quanh giống như một khu rừng tối tăm, với những bóng đen mờ ảo lượn lờ. Ở giữa không gian đó, anh thấy hình dáng của Cựu Vãn.
"Cựu Vãn!" Jow kêu lên, tiến lại gần hơn. Nhưng hình dáng đó không phản ứng. Anh dần cảm thấy một sự lo lắng ập đến.
Jow bước đến gần hơn, và khi ánh sáng gần đến, anh thấy Cựu Vãn đang nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. "Cựu Vãn!" hắn hốt hoảng, quỳ xuống bên cạnh hắn. "Mày không sao chứ?"
Anh chạm tay vào vai Cựu Vãn, nhưng không có phản ứng. Jow cảm nhận được mồ hôi lạnh toát ra từ cơ thể hắn.
Anh lắc nhẹ hắn, nhưng Cựu Vãn vẫn nằm bất động.
"Đừng như thế, Cựu Vãn!" Jow cầu nguyện. "Mày không thể bỏ cuộc! Hãy tỉnh lại!"
Sau vài giây, Cựu Vãn từ từ mở mắt, ánh mắt hắn còn mơ màng nhưng đã nhận ra Jow. "Mày... đã đến..." hắn nói, giọng yếu ớt.
"Tao sẽ không để mày ở đây!" Jow nói, cố gắng đỡ hắn dậy. "Chúng ta phải ra khỏi đây!"
Cựu Vãn cười khẽ, nhưng nụ cười đó lại chứa đựng nhiều nỗi buồn. "Tao đã không thể làm được gì... Tao đã không cứu được mày...và cả Halieg."
"Đừng nói như vậy!" Jow phản đối, không muốn Cựu Vãn rơi vào sự tuyệt vọng. "Mày đã cứu Halieg! Đó mới là điều quan trọng! Mày đã làm điều đúng!"
"Nhưng..." Cựu Vãn ngập ngừng, đôi mắt đầy lo lắng. "Tao không thể sống sót. Tao đã đi quá xa."
"Tao không chấp nhận điều đó!" Jow nói, giọng đầy quyết tâm. "Tao sẽ không để mày chết ở đây! Hãy đứng dậy!"
Nhưng Cựu Vãn không thể. Hắn cố gắng nhưng không còn sức. "Tao không thể tiếp tục. Mày hãy đi đi, Jow. Hãy cứu lấy bản thân mày."
"Không, tao sẽ không bỏ mặc mày!" Jow quyết liệt. "Mày đã thay đổi, mày đã làm điều tốt. Mày không thể kết thúc như thế này!"
"Mày không hiểu," Cựu Vãn nói, hơi thở ngày càng yếu. "Tao có chuyện này muốn nói với mày.
Hắn đã từng là một kẻ mạo hiểm, một người đã làm tổn thương nhiều người, nhưng giờ đây, hắn đứng trước cơ hội để làm điều đúng đắn.
"Halieg," hắn nói, giọng điệu có phần trầm xuống. "Tao xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra. Tao không muốn gây tổn thương cho bất kỳ ai nữa. Tao muốn bắt đầu lại."
Halieg nhìn vào mắt Cựu Vãn, nhận thấy sự chân thành trong ánh mắt hắn. Cô biết rằng việc hắn nói ra lời xin lỗi này không phải là điều dễ dàng.
"Tao hiểu," cô nhẹ nhàng đáp lại, "Nhưng điều đó không thể xóa đi tất cả những gì đã xảy ra. Mày phải chấp nhận rằng mày đã làm tổn thương rất nhiều người."
Cựu Vãn gật đầu, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má hắn. "Tao biết," hắn thì thào. "Tao sẽ không thể sửa chữa tất cả, nhưng tao muốn làm điều đúng. Bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ bảo vệ mọi người. Tao sẽ không làm điều sai trái nữa."
"Đó là một khởi đầu tốt," Halieg nói, lòng tràn đầy hy vọng. "Hãy chứng minh điều đó. Hãy cho mọi người thấy rằng mày đã thay đổi."
Nhưng ngay khi tình hình có vẻ ổn định, con quái vật vẫn tiếp tục vùng vẫy trong cái bẫy. Nó bắt đầu gầm gừ, tạo ra những âm thanh đáng sợ, và mọi người trong đội cảm thấy sự căng thẳng quay lại.
Jow, với linh cảm của một người lính, biết rằng họ cần phải xử lý con quái vật trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
"Chúng ta cần phải bình tĩnh lại," Jow nói, hướng sự chú ý của mọi người về phía con quái vật. "Nếu không, nó sẽ thoát ra và mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn."
Cựu Vãn, nhìn vào con quái vật với vẻ hoảng loạn, nói: "Tao có thể giúp. Nếu tao có thể làm cho nó bình tĩnh lại, có thể nó sẽ không tấn công."
Jow không còn thời gian để do dự. Anhn gật đầu đồng ý. "Được, hãy thử xem."
Cựu Vãn tiến lại gần con quái vật, đôi tay hắn run rấy nhưng không có vẻ gì lo sợ. "Nghe tao," hắn nói với âm thanh nhẹ nhàng. "Mày không cần phải sợ hãi. Tao không muốn làm hại mày."
Từng lời nói của hắn như một dòng nước mát trong cái nóng của trận chiến. Con quái vật ngừng lại, đôi mắt nó ánh lên sự ngờ vực nhưng cũng đầy hoang mang. Cựu Vãn tiếp tục nói, nhẹ nhàng hơn, cố gắng trấn an nó.
"Chúng ta không phải là kẻ thù," hắn nói. "Mày không cần phải sợ."
Nhưng ngay lúc đó, một cú rung mạnh từ bên dưới đất làm mọi người lo lắng. Halieg cảm nhận được một cơn chấn động mạnh, và không một ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cựu Vãn nhìn xuống dưới chân, cảm thấy lòng đất đang chuyển động.
"Cẩn thận!" hắn kêu lên, nhưng không kịp nữa. Một âm thanh rầm rộ vang lên, và một lỗ hổng lớn xuất hiện trên mặt đất, hút lấy tất cả mọi thứ xung quanh.
"Chạy đi!" Jow hét lên, nhưng mọi người đã không kịp phản ứng. Cựu Vãn lao về phía Halieg, năm lấy tay cô và kéo cô ra khỏi lỗ hổng, nhưng chính hắn lại bị hút vào bên trong.
"Cựu Vãn!" Halieg kêu lên, nhưng hắn đã quá muộn. Hắn không còn đủ thời gian để thoát ra. Hắn nhìn lại Halieg với đôi mắt đầy đau khổ.
"Tao không thể để em rơi vào đó! Sau tất cả, tao yêu em!" Cựu Vãn hét lên, dù âm thanh của hắn dần bị nuốt chửng bởi tiếng gầm của đất đá.
Halieg cảm thấy một cảm giác tội lỗi ập đến. "Không! Cựu Vãn! Đừng!" Cô cố gắng vươn tay ra, nhưng hắn đã biến mất vào trong lòng đất.
Jow, chứng kiến cảnh đó, cảm thấy tim mình như ngừng đập. Anh đã tin rằng Cựu Vãn có thể thay đổi, nhưng giờ đây hắn đã mất đi cơ hội đó. "Tao sẽ không để điều này xảy ra!" anh hét lên, lao về phía lỗ hổng.
"Jow, không!" Halieg ngăn anh lại. "Đừng mạo hiểm mạng sống của mình!"
Nhưng Jow đã quyết tâm. Anh không thể để Cựu Vãn chết mà không làm gì. Anh nhìn sâu vào lỗ hổng, thấy mọi thứ tối tăm, nhưng anh có thế cảm nhận được một cái gì đó bên dưới.
"Anh sẽ trở lại, và cưới em làm vợ anh!" Jow hôn lên môi Halieg và hứa với cô, không chần chừ, anh lao thẳng xuống vực.
Trong bóng tối, Jow cảm thấy lòng đất xung quanh như đang nuốt chửng anh. Anh chạy xuống, lòng đầy quyết tâm. Jow không biết Cựu Vãn còn sống hay không, nhưng anh sẽ không để bất kỳ ai ở lại một mình. Anh phải tìm hắn.
Mỗi bước đi của anh đều đầy khó khăn. Đất đá lởm chởm khiến anh đau đớn, nhưng anh không thể dừng lại. Jow nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vọng lại từ các ngóc ngách, như thể có một điều gì đó đang gọi anh.
"Cựu Vãn!" Jow hét lên, tiếng nói vang vọng giữa các bức tường lạnh lẽo. "Mày đâu rồi?"
Jow tiếp tục đi, trái tim đập nhanh, nỗi lo sợ ngày càng lớn. Cuối cùng, anh thấy một ánh sáng lờ mờ ở phía xa.
Anh nhanh chóng lao về phía ánh sáng, hy vọng rằng đó có thể là dấu hiệu của Cựu Vãn.
Khi Jow tiến gần hơn, anh thấy một khung cảnh kỳ lạ. Cảnh vật xung quanh giống như một khu rừng tối tăm, với những bóng đen mờ ảo lượn lờ. Ở giữa không gian đó, anh thấy hình dáng của Cựu Vãn.
"Cựu Vãn!" Jow kêu lên, tiến lại gần hơn. Nhưng hình dáng đó không phản ứng. Anh dần cảm thấy một sự lo lắng ập đến.
Jow bước đến gần hơn, và khi ánh sáng gần đến, anh thấy Cựu Vãn đang nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. "Cựu Vãn!" hắn hốt hoảng, quỳ xuống bên cạnh hắn. "Mày không sao chứ?"
Anh chạm tay vào vai Cựu Vãn, nhưng không có phản ứng. Jow cảm nhận được mồ hôi lạnh toát ra từ cơ thể hắn.
Anh lắc nhẹ hắn, nhưng Cựu Vãn vẫn nằm bất động.
"Đừng như thế, Cựu Vãn!" Jow cầu nguyện. "Mày không thể bỏ cuộc! Hãy tỉnh lại!"
Sau vài giây, Cựu Vãn từ từ mở mắt, ánh mắt hắn còn mơ màng nhưng đã nhận ra Jow. "Mày... đã đến..." hắn nói, giọng yếu ớt.
"Tao sẽ không để mày ở đây!" Jow nói, cố gắng đỡ hắn dậy. "Chúng ta phải ra khỏi đây!"
Cựu Vãn cười khẽ, nhưng nụ cười đó lại chứa đựng nhiều nỗi buồn. "Tao đã không thể làm được gì... Tao đã không cứu được mày...và cả Halieg."
"Đừng nói như vậy!" Jow phản đối, không muốn Cựu Vãn rơi vào sự tuyệt vọng. "Mày đã cứu Halieg! Đó mới là điều quan trọng! Mày đã làm điều đúng!"
"Nhưng..." Cựu Vãn ngập ngừng, đôi mắt đầy lo lắng. "Tao không thể sống sót. Tao đã đi quá xa."
"Tao không chấp nhận điều đó!" Jow nói, giọng đầy quyết tâm. "Tao sẽ không để mày chết ở đây! Hãy đứng dậy!"
Nhưng Cựu Vãn không thể. Hắn cố gắng nhưng không còn sức. "Tao không thể tiếp tục. Mày hãy đi đi, Jow. Hãy cứu lấy bản thân mày."
"Không, tao sẽ không bỏ mặc mày!" Jow quyết liệt. "Mày đã thay đổi, mày đã làm điều tốt. Mày không thể kết thúc như thế này!"
"Mày không hiểu," Cựu Vãn nói, hơi thở ngày càng yếu. "Tao có chuyện này muốn nói với mày.