Ngày Hắn Hết Yêu

Chương 50: Đền tội (hạ)



Jow ngồi bên cạnh Cựu Vãn, vẫn chưa rời mắt khỏi hình ảnh của người bạn đã từng là kẻ thù của mình, giờ đây nằm bất động trước mắt.

Anh cảm nhận được hơi thở của Cựu Vãn, từng nhịp thở trở nên yếu ớt hơn, như thể sức sống trong người hắn đang dần tắt.

"Jow..." Cựu Vãn thì thào, giọng nói yếu ớt nhưng lại chứa đựng một sức mạnh kỳ lạ. Hắn mở mắt, nhìn vào mắt

Jow, và trong ánh mắt đó, Jow thấy được một điều gì đó sâu sắc hơn cả sự đau đớn. "Tao... có một điều muốn nói."

"Tao vẫn ở đây," Jow đáp, cố gắng giữ cho giọng mình vững vàng. "Mày không cần phải nói gì cả. Chỉ cần giữ lấy

suC luc."

"Không," Cựu Vãn lắc đầu nhẹ nhàng. "Tao cần phải nói. Đó là điều quan trọng. Đặc biệt là về Halieg." Hắn nhắm mắt một lúc, hít một hơi thật sâu. "Tao yêu cô ấy. Từ sâu thẳm trong trái tim tao, tao đã yêu Halieg."

Jow cảm thấy bất ngờ, nhưng chính anh cũng hiểu. Anh biết rằng những cảm xúc này không phải là điều dễ dàng để thổ lộ. "Mày đã làm điều đúng, Cựu Vãn. Cô ấy xứng đáng với tình yêu của mày."

"Tao đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều," Cựu Vãn nói, nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt hắn. "Tao đã là một kẻ xấu, và tao không thể sửa chữa những gì đã làm. Nhưng... nhưng tình yêu của tao dành cho Halieg thì thật sự, rất thật."

Hắn gượng cười, dù nụ cười ấy mang theo nỗi đau không thể nói thành lời. "Tao đã nghĩ rằng có lẽ, một ngày nào đó, khi tất cả kết thúc, tao có thể làm cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng giờ đây, tao... sẽ không còn cơ hội nào nữa."

"Cựu Vãn.." Jow bắt đầu, nhưng Cựu Vãn đã giơ tay lên, ngăn anh lại.



"Xin mày, hãy để tao nói," hắn thì thào, ánh mắt tràn đầy sự chân thành. "Halieg là một tia sáng trong bóng tối của đời tao. Cô ấy đã cho tao thấy những gì tốt đẹp, những gì mà tao đã đánh mất. Tình yêu của cô ấy đã giúp tao tìm thấy một phần trong chính mình mà tao tưởng đã chết từ lâu."

Hắn nhắm mắt lại, từng ký ức về Halieg lần lượt hiện về trong tâm trí hắn. Hắn nhớ những lúc hai người cùng cười đùa, những khoảnh khắc bình yên mà họ đã chia sẻ, và cả những giọt nước mắt mà họ đã rơi vì nhau.

"Nếu như có thể, tao muốn gửi gắm Halieg cho mày," Cựu Vãn nói, giọng nói của hắn đã bắt đầu trở nên khản đặc. "Hãy chăm sóc cô ấy. Hãy bảo vệ cô ấy."

"Cựu Vãn, đừng nói như vậy!" Jow đáp, nhưng ang biết điều đó đã gần như không thể. Anh thấy Cựu Vãn đang dần ra đi, và không còn thời gian để phản đối.

"Jow, mày là một người tốt," Cựu Vãn nói, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt hắn. "Mày xứng đáng có được hạnh phúc. Hãy yêu Halieg thật nhiều. Hãy làm những gì mà tao không thể."

"Không! Không phải như vậy!" Jow gào lên, lòng đầy sự đau đớn. "Cựu Vãn, mày sẽ không chết! Tao sẽ không để điều đó xảy ra!"

"Jow.." Cựu Vãn nhẹ nhàng cắt ngang. "Hãy sống cho cả những giấc mơ của tao. Hãy cho Halieg tất cả những gì mà tao không thể. Hãy mang lại cho cô ấy niềm hạnh phúc mà cô ấy xứng đáng."

Hắn nhìn thẳng vào mắt Jow, và trong khoảnh khắc đó, Jow cảm nhận được sự chân thành từ sâu thẳm trong trái tim Cựu Vãn. "Tao sẽ luôn ở bên cạnh mày, Jow. Ớ nơi nào đó, trong những kỷ niệm của chúng ta."

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Jow, cảm xúc của anh dâng trào. Hắn nắm chặt tay Cựu Vãn, và cảm nhận được hơi ấm dần dần tắt đi. "Cảm ơn mày, Cựu Vãn. Cảm ơn vì đã cho tao thấy ánh sáng. Cảm ơn vì đã cho tao một cơ hôi."

Cựu Vãn khẽ mỉm cười, ánh mắt hắn tràn đầy bình yên. "Tao yêu cô ấy... Halieg," hắn thì thầm, rồi khép mắt lại.



Đôi môi hắn mỉm cười một lần nữa, nhưng lần này là nụ cười cuối cùng.

Jow cảm thấy như thời gian đã ngừng lại. Hắn nắm chặt tay Cựu Vãn, nhưng không còn cảm giác ấm áp từ hắn nữa. Anh đã mất đi một người bạn, một người đã từng làm tổn thương anh nhưng cũng đã dạy cho anh nhiều điều về tình yêu và sự chuộc lỗi.

"Không..." Jow thì thào, cảm giác đau đớn tràn ngập trong trái tim hắn. Hắn đã không thể cứu Cựu Vãn. Anh đã không thể giữ lời hứa với bạn mình. Nhưng một điều mà hắn biết chắc chắn là, anh sẽ không để Cựu Vãn ra đi vô nghĩa.

Jow đứng dậy, ánh sáng từ lối ra vẫn đang gọi mời. Anh biết mình cần phải tiếp tục. Anh không thể quay trở lại, không thể để Cựu Vãn phải chịu đựng nỗi đau này thêm nữa.

Anh sẽ sống, sẽ chiến đấu và sẽ bảo vệ Halieg như lời hứa của Cựu Vãn. Anh sẽ mang theo tình yêu của Cựu Vãn trong trái tim, sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm và những giấc mơ của hắn.

"Cảm ơn mày, Cựu Vãn," Jow nói, một lần cuối, rồi quay lưng bước ra khỏi bóng tối. Ánh sáng từ lối ra càng gần hơn, như một lời hứa về sự sống, về hy vọng và một tương lai tươi sáng.

Khi Jow bước ra khỏi bóng tối, hình ảnh của Halieg hiện lên trong tâm trí. Anh cần phải gặp cô ấy, cần phải kể cho cô ấy nghe về tình yêu mà Cựu Vãn đã dành cho cô. Anh không thể để Cựu Vãn chết mà không có lý do, không thể để tình yêu đó mãi mãi bị lãng quên.

"Halieg.." Jow thì thầm, lòng tràn ngập quyết tâm. "Anh sẽ sống vì em, vì Cựu Vãn. Tao sẽ mang tình yêu của hắn theo bên mình."

Hắn không còn chỉ là một người lính, mà là một người bạn, một người bảo vệ và một người yêu. Anh sẽ sống cho những giấc mơ mà cả hắn và Cựu Vãn đã từng có.

Khi bước ra khỏi ánh sáng, Jow cảm nhận được sự tươi mới, sự sống trong từng hơi thở. Anh sẽ không quên, sẽ không để tình yêu đó trở thành vô nghĩa. Anh sẽ là cầu nối giữa quá khứ và tương lai, giữa Cựu Vãn và Halieg.

"Cảm ơn mày, Cựu Vãn. Tao sẽ không để mày phải hối tiếc," Jow thầm thì, lòng đầy cảm xúc. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng anh đã sẵn sàng cho mọi thử thách, để bảo vệ những người mà hắn yêu thương.
Chương trước Chương tiếp
Loading...