Ngày Hắn Hết Yêu
Chương 79: Sự Trỗi Dậy của Tianlong
Trước khi Minh Châu và Vân Hổ kịp thực hiện hành động nào tiếp theo, một tiếng động vang lên từ phía xa. Cả đội cảnh sát, Halieg, Jow, và ngay cả Minh Châu đều đồng loạt quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
Từ bóng tối, một bóng người xuất hiện, di chuyển với tốc độ nhanh chóng và đầy uy lực. Đôi chân mạnh mẽ giậm xuống mặt đất, để lại những tiếng động vang vọng khắp không gian trống rỗng của tòa nhà.
Halieg đứng sững sờ khi nhận ra người vừa xuất hiện. Đó không ai khác chính là Tianlong - cậu bé mà họ từng giải cứu và chăm sóc.
Nhưng điều lạ lùng là cậu bé con mà cô nhớ không còn nữa. Trước mắt cô lúc này là một nam nhân cao lớn, cơ bắp săn chắc, với ánh mắt sâu thẳm và tràn đầy quyết tâm.
"Tianlong?" Halieg lắp bắp, không tin vào mắt mình. Cậu bé mà cô nhớ chỉ mới là một đứa trẻ gầy yếu, nhưng giờ đây, đứng trước cô là một chiến binh thực thụ.
Cơ thế của Tianlong như được đẽo gọt từ đá cẩm thạch, từng khối cơ bắp căng tràn sức mạnh dưới lớp áo mỏng.
Đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định, nhưng trong đó còn tồn tại sự phức tạp và đau đớn mà Halieg chưa từng thấy ở cậu.
Minh Châu cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Tianlong, nhưng cô ta không thể giấu nổi sự kinh ngạc trong ánh mắt.
"Thằng nhóc đó sao?"
Cô ta cười lạnh, đầy khinh thường.
"Mày nghĩ mày có thể làm gì với thân hình đó? Cơ thể có to lớn đến đâu, nhưng tâm trí vẫn là của một đứa trẻ!
Tianlong không nói gì. Đôi mắt cậu dán chặt vào Minh Châu, không chút nao núng. Ánh nhìn của cậu như xuyên thấu vào trong tâm hồn cô ta, khiến Minh Châu cảm thấy một sự lạnh lẽo xâm chiếm, dù trong thâm tâm cô ta vẫn cố giữ vẻ tự tin.
"Để xem nào," Minh Châu cười khẩy, đưa tay nâng khẩu súng lên và chĩa thẳng về phía Tianlong. "Tao sẽ dạy cho mày một bài học về việc can thiệp vào chuyện của người khác."
Nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị bóp cò, Tianlong đã lao lên với tốc độ kinh hồn. Minh Châu không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ va chạm vào tay cô ta, khiến khẩu súng bị đánh bay khỏi tay.
Cô ta loạng choạng lùi lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi. "Không thể nào!" Minh Châu lẩm bẩm, vẫn chưa thể tin rằng kẻ trước mặt cô ta lại nhanh đến như vậy.
Tianlong không đế lỡ cơ hội, cậu lao tới và tung một cú đấm mạnh mẽ vào ngực Minh Châu.
Cô ta hét lên trong đau đớn khi bị hất văng ra phía sau, va đập mạnh vào bức tường. Cú đánh của Tianlong mang sức mạnh của một chiến binh đầy kinh nghiệm, không phải của một cậu bé thiếu niên mà Minh Châu từng biết.
"Chết tiệt!" Minh Châu nghiến răng, cố gắng đứng dậy. Máu chảy ra từ miệng cô ta, nhưng ánh mắt vẫn đầy căm phẫn. Cô ta rút ra một con dao găm từ trong người, ánh thép lạnh lẽo lóe lên dưới ánh đèn yếu ớt. "Mày sẽ phải trả giá vì dám động đến tao!"
Tianlong vẫn không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn cô ta với sự bình tĩnh đến đáng sợ. Halieg có thể thấy sự tập trung tuyệt đối trong ánh mắt cậu, và cô biết rằng cậu bé mà họ từng biết đã thay đổi hoàn toàn.
Có điều gì đó trong ánh mắt Tianlong khiến mọi người xung quanh cảm thấy nặng nề. Không còn là sự ngây thơ hay yếu đuối, mà là sự kiên định và thấu hiểu về sức mạnh của mình.
Minh Châu lao lên, dao găm trong tay hướng thẳng về phía ngực Tianlong. Nhưng một lần nữa, với sự nhanh nhẹn như báo săn, cậu đã né tránh được cú đâm đầy sát khí đó.
Cả căn phòng dường như bị bao phủ bởi tiếng động từ cuộc đối đầu dữ dội. Minh Châu tấn công liên tiếp với những đòn dao sắc bén, nhưng Tianlong đều bình tĩnh né tránh và phản công.
Đến lúc này, Minh Châu bắt đầu nhận ra rằng cô ta không còn là kẻ chiếm ưu thế. Sự quyết liệt trong các đòn đánh của Tianlong khiến cô ta dần mất đi sự kiểm soát.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá mà cậu tung ra đều mang sức mạnh áp đảo, đẩy Minh Châu vào tình thế phải phòng thủ liên tục. Dù đã cố gắng hết sức, cô ta vẫn không thể theo kịp tốc độ và sức mạnh của đối thủ.
Trong một khoảnh khắc sơ hở, Tianlong xoay người, khóa tay Minh Châu và đẩy cô ta ngã xuống sàn nhà một cách dứt khoát. Con dao găm rơi khỏi tay cô ta, và trước khi cô ta kịp phản kháng, Tianlong đã giữ chặt cô ta xuống đất, với cánh tay siết chặt lấy cổ tay Minh Châu, khiến cô ta không thể nhúc nhích.
Cả căn phòng im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Minh Châu. Cô ta cố gắng giãy giụa, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích trước sức mạnh và kỹ năng vượt trội của Tianlong.
"Đừng cố chống cự nữa, Minh Châu," Jow lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự cảnh báo. "Đây là kết thúc.
Hãy đầu hàng, và chúng tôi sẽ xét xử cô một cách công bằng."
Nhưng Minh Châu chỉ cười khẩy, giọng cười của cô ta pha lẫn sự điên loạn và tuyệt vọng.
"Công bằng? Các người nghĩ rằng trên đời này còn có cái gọi là công bằng sao? Chỉ có kẻ mạnh mới được quyết định mọi thứ. Tao đã chiến đấu cả đời để có được quyền lực, và giờ đây, các người muốn lấy tất cả từ tao ư?"
Halieg cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Minh Châu, giọng cô nghiêm nghị nhưng không kém phần thương cảm:
"Minh Châu, tại sao cô lại chọn con đường này? Chúng ta từng là đồng nghiệp, từng cùng nhau chia sẻ biết bao điều. Tại sao cô lại phản bội mọi người?"
Minh Châu nhắm mắt lại, một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi cô ta.
"Phản bội ư? Mày thật ngây thơ, Halieg. Trong thế giới này, không có chỗ cho lòng nhân từ hay tình bạn. Tất cả chỉ là ảo tưởng. Ngay từ đầu, tao đã biết rằng nếu tao không nắm lấy cơ hội, chính tao cũng sẽ bị nghiền nát."
Minh Châu mở mắt, nhìn thẳng vào Halieg, đôi mắt cô ta ngập tràn sự căm phẫn nhưng cũng xen lẫn nỗi đau.
"Mày không hiểu đâu, Halieg. Tao không phản bội ai cả. Tao chỉ đang tự cứu lấy mình trong một thế giới tàn nhẫn mà chúng ta đã tạo ra. Các người nghĩ rằng có thể sống sót bằng cách tuân thủ những quy tắc? Những kẻ như các người sẽ luôn bị bỏ lại phía sau."
Halieg cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết Minh Châu có phần nào đó nói đúng, thế giới này thực sự khắc nghiệt. Nhưng cô không thể chấp nhận việc Minh Châu đã đánh mất nhân tính của mình để đạt được quyền lực.
"Không phải ai cũng giống cô, Minh Châu,"
Halieg đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
"Chúng tôi chọn cách sống khác, không phải bằng cách chà đạp lên người khác. Và dù cho thế giới này có tàn nhẫn đến đâu, chúng tôi vẫn tin vào công lý."
Minh Châu cười mỉa mai lần cuối cùng.
"Công lý ư? Đó chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi, Halieg. Cuối cùng, tất cả chúng ta đều là những kẻ bị mắc kẹt trong chính cái vòng xoáy của quyền lực và sự sinh tồn."
Trước khi Halieg kịp nói thêm gì, Minh Châu ho lên một tiếng, máu từ miệng cô ta trào ra. Những cú đánh của Tianlong đã làm tổn thương nghiêm trọng nội tạng cô ta, và giờ đây, sự sống của cô ta đang dần trôi đi. Minh Châu nhìn lên trần nhà, tầm nhìn từ đôi mắt ả mờ dần báo hiệu cho việc cuộc đời ả sắp kết thúc.
Từ bóng tối, một bóng người xuất hiện, di chuyển với tốc độ nhanh chóng và đầy uy lực. Đôi chân mạnh mẽ giậm xuống mặt đất, để lại những tiếng động vang vọng khắp không gian trống rỗng của tòa nhà.
Halieg đứng sững sờ khi nhận ra người vừa xuất hiện. Đó không ai khác chính là Tianlong - cậu bé mà họ từng giải cứu và chăm sóc.
Nhưng điều lạ lùng là cậu bé con mà cô nhớ không còn nữa. Trước mắt cô lúc này là một nam nhân cao lớn, cơ bắp săn chắc, với ánh mắt sâu thẳm và tràn đầy quyết tâm.
"Tianlong?" Halieg lắp bắp, không tin vào mắt mình. Cậu bé mà cô nhớ chỉ mới là một đứa trẻ gầy yếu, nhưng giờ đây, đứng trước cô là một chiến binh thực thụ.
Cơ thế của Tianlong như được đẽo gọt từ đá cẩm thạch, từng khối cơ bắp căng tràn sức mạnh dưới lớp áo mỏng.
Đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định, nhưng trong đó còn tồn tại sự phức tạp và đau đớn mà Halieg chưa từng thấy ở cậu.
Minh Châu cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Tianlong, nhưng cô ta không thể giấu nổi sự kinh ngạc trong ánh mắt.
"Thằng nhóc đó sao?"
Cô ta cười lạnh, đầy khinh thường.
"Mày nghĩ mày có thể làm gì với thân hình đó? Cơ thể có to lớn đến đâu, nhưng tâm trí vẫn là của một đứa trẻ!
Tianlong không nói gì. Đôi mắt cậu dán chặt vào Minh Châu, không chút nao núng. Ánh nhìn của cậu như xuyên thấu vào trong tâm hồn cô ta, khiến Minh Châu cảm thấy một sự lạnh lẽo xâm chiếm, dù trong thâm tâm cô ta vẫn cố giữ vẻ tự tin.
"Để xem nào," Minh Châu cười khẩy, đưa tay nâng khẩu súng lên và chĩa thẳng về phía Tianlong. "Tao sẽ dạy cho mày một bài học về việc can thiệp vào chuyện của người khác."
Nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị bóp cò, Tianlong đã lao lên với tốc độ kinh hồn. Minh Châu không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ va chạm vào tay cô ta, khiến khẩu súng bị đánh bay khỏi tay.
Cô ta loạng choạng lùi lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi. "Không thể nào!" Minh Châu lẩm bẩm, vẫn chưa thể tin rằng kẻ trước mặt cô ta lại nhanh đến như vậy.
Tianlong không đế lỡ cơ hội, cậu lao tới và tung một cú đấm mạnh mẽ vào ngực Minh Châu.
Cô ta hét lên trong đau đớn khi bị hất văng ra phía sau, va đập mạnh vào bức tường. Cú đánh của Tianlong mang sức mạnh của một chiến binh đầy kinh nghiệm, không phải của một cậu bé thiếu niên mà Minh Châu từng biết.
"Chết tiệt!" Minh Châu nghiến răng, cố gắng đứng dậy. Máu chảy ra từ miệng cô ta, nhưng ánh mắt vẫn đầy căm phẫn. Cô ta rút ra một con dao găm từ trong người, ánh thép lạnh lẽo lóe lên dưới ánh đèn yếu ớt. "Mày sẽ phải trả giá vì dám động đến tao!"
Tianlong vẫn không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn cô ta với sự bình tĩnh đến đáng sợ. Halieg có thể thấy sự tập trung tuyệt đối trong ánh mắt cậu, và cô biết rằng cậu bé mà họ từng biết đã thay đổi hoàn toàn.
Có điều gì đó trong ánh mắt Tianlong khiến mọi người xung quanh cảm thấy nặng nề. Không còn là sự ngây thơ hay yếu đuối, mà là sự kiên định và thấu hiểu về sức mạnh của mình.
Minh Châu lao lên, dao găm trong tay hướng thẳng về phía ngực Tianlong. Nhưng một lần nữa, với sự nhanh nhẹn như báo săn, cậu đã né tránh được cú đâm đầy sát khí đó.
Cả căn phòng dường như bị bao phủ bởi tiếng động từ cuộc đối đầu dữ dội. Minh Châu tấn công liên tiếp với những đòn dao sắc bén, nhưng Tianlong đều bình tĩnh né tránh và phản công.
Đến lúc này, Minh Châu bắt đầu nhận ra rằng cô ta không còn là kẻ chiếm ưu thế. Sự quyết liệt trong các đòn đánh của Tianlong khiến cô ta dần mất đi sự kiểm soát.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá mà cậu tung ra đều mang sức mạnh áp đảo, đẩy Minh Châu vào tình thế phải phòng thủ liên tục. Dù đã cố gắng hết sức, cô ta vẫn không thể theo kịp tốc độ và sức mạnh của đối thủ.
Trong một khoảnh khắc sơ hở, Tianlong xoay người, khóa tay Minh Châu và đẩy cô ta ngã xuống sàn nhà một cách dứt khoát. Con dao găm rơi khỏi tay cô ta, và trước khi cô ta kịp phản kháng, Tianlong đã giữ chặt cô ta xuống đất, với cánh tay siết chặt lấy cổ tay Minh Châu, khiến cô ta không thể nhúc nhích.
Cả căn phòng im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Minh Châu. Cô ta cố gắng giãy giụa, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích trước sức mạnh và kỹ năng vượt trội của Tianlong.
"Đừng cố chống cự nữa, Minh Châu," Jow lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự cảnh báo. "Đây là kết thúc.
Hãy đầu hàng, và chúng tôi sẽ xét xử cô một cách công bằng."
Nhưng Minh Châu chỉ cười khẩy, giọng cười của cô ta pha lẫn sự điên loạn và tuyệt vọng.
"Công bằng? Các người nghĩ rằng trên đời này còn có cái gọi là công bằng sao? Chỉ có kẻ mạnh mới được quyết định mọi thứ. Tao đã chiến đấu cả đời để có được quyền lực, và giờ đây, các người muốn lấy tất cả từ tao ư?"
Halieg cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Minh Châu, giọng cô nghiêm nghị nhưng không kém phần thương cảm:
"Minh Châu, tại sao cô lại chọn con đường này? Chúng ta từng là đồng nghiệp, từng cùng nhau chia sẻ biết bao điều. Tại sao cô lại phản bội mọi người?"
Minh Châu nhắm mắt lại, một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi cô ta.
"Phản bội ư? Mày thật ngây thơ, Halieg. Trong thế giới này, không có chỗ cho lòng nhân từ hay tình bạn. Tất cả chỉ là ảo tưởng. Ngay từ đầu, tao đã biết rằng nếu tao không nắm lấy cơ hội, chính tao cũng sẽ bị nghiền nát."
Minh Châu mở mắt, nhìn thẳng vào Halieg, đôi mắt cô ta ngập tràn sự căm phẫn nhưng cũng xen lẫn nỗi đau.
"Mày không hiểu đâu, Halieg. Tao không phản bội ai cả. Tao chỉ đang tự cứu lấy mình trong một thế giới tàn nhẫn mà chúng ta đã tạo ra. Các người nghĩ rằng có thể sống sót bằng cách tuân thủ những quy tắc? Những kẻ như các người sẽ luôn bị bỏ lại phía sau."
Halieg cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết Minh Châu có phần nào đó nói đúng, thế giới này thực sự khắc nghiệt. Nhưng cô không thể chấp nhận việc Minh Châu đã đánh mất nhân tính của mình để đạt được quyền lực.
"Không phải ai cũng giống cô, Minh Châu,"
Halieg đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
"Chúng tôi chọn cách sống khác, không phải bằng cách chà đạp lên người khác. Và dù cho thế giới này có tàn nhẫn đến đâu, chúng tôi vẫn tin vào công lý."
Minh Châu cười mỉa mai lần cuối cùng.
"Công lý ư? Đó chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi, Halieg. Cuối cùng, tất cả chúng ta đều là những kẻ bị mắc kẹt trong chính cái vòng xoáy của quyền lực và sự sinh tồn."
Trước khi Halieg kịp nói thêm gì, Minh Châu ho lên một tiếng, máu từ miệng cô ta trào ra. Những cú đánh của Tianlong đã làm tổn thương nghiêm trọng nội tạng cô ta, và giờ đây, sự sống của cô ta đang dần trôi đi. Minh Châu nhìn lên trần nhà, tầm nhìn từ đôi mắt ả mờ dần báo hiệu cho việc cuộc đời ả sắp kết thúc.