Ngụy Trang Bạch Liên Hoa
Chương 9: Dạy dỗ
"chát"
Một cái tát như trời giáng xuống mặt của cậu thiếu niên
"Tôi đã nói với em thế nào?" người đàn ông ngồi trên ghế đôi chân dài bắt chéo nhau, toát lên khí chất sang trọng và cao ngạo, người đàn ông đột nhiên bóp chặt miệng người thiếu niên đang quỳ trước mặt, ngữ khí lạnh lẽo ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào mắt người thiếu niên
Người thiếu niên có mái tóc màu hoa anh đào, có đôi mắt màu hổ phách, và hàng mi dày cong vút gương mặt ngũ quan tinh xảo trông vô cùng thanh tú
Người thiếu niên nắm lấy cổ tay đang bóp chặt miệng của bản thân, mím chặt môi ánh mắt ảm đạm nhìn người trước mặt
"Minh Triết xem ra tôi phải dạy dỗ lại em, thì em mới nhớ rõ những gì tôi đã nói" người đàn ông buông tay đang bóp chặt miệng Minh Triết ra, đột ngột đứng dậy lôi người thiếu niên đi
Minh Triết sợ hãi trước hành động và hai từ dạy dỗ được phát ra từ người đàn ông
"Mặc Đình tôi sai rồi, làm ơn...tôi sẽ không tái phạm nữa nên làm ơn đừng" Minh Triết vừa khóc vừa cầu xin Mặc Đình
Minh Triết bị Mặc Đình lôi đi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng một bên má do cái tát từ Mặc Đình mang lại, những giọt nước mắt trên khóe mi chảy dài xuống gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đó
Mặc Đình lôi Minh Triết đến một căn phòng, căn phòng rộng lớn và xa hoa, bên trong được trang trí rất nhiều những món đồ xa xỉ
Mặc Đình ném mạnh Minh Triết xuống giường, tay tháo cà vạt trên người chính mình xuống
Minh Triết bị ném mạnh xuống giường đau nhói mà khẽ kêu lên
Mặc Đình đột ngột hôn xuống môi Minh Triết, lưỡi luồng vào trong miệng hôn mút
Miệng đột ngột bị đối phương xâm chiếm, khiến Minh Triết có chút giật mình, theo bản năng muốn đẩy người trước mặt ra
Mặc Đình nắm chặt lấy đôi bàn tay đang cố đẩy bản thân ra giữ chặt, đầu lưỡi mạnh mẽ và linh hoạt càng quét tư vị bên trong
*xoẹt*
Chiếc áo sơ mi trên người Minh Triết bị người trước mặt xé rách một cách thô bạo, bàn tay từ từ di chuyển xuống quần Minh Triết mạnh mẽ mà cởi ra sau đó ném xuống giường
Mặc Đình rời môi Minh Triết, sau đó môi từ từ di chuyển xuống cổ, không do dự mà cắn mạnh xuống chiếc cổ nhỏ nhắn kia
Minh Triết đau nhói cố gắng cắn răng chịu đựng, bỗng một cơn đau đớn kịch liệt từ phía dưới truyền đến, đau đến mức làm gương mặt nhỏ nhắn thanh tú kia trắng bệch
Mặc Đình đột ngột cho thứ to lớn kia của bản thân vào bên trong Minh Triết, không nới lỏng hay có màng dạo đầu nào cứ như vậy mà trực tiếp thô bạo đâm mạnh vào bên trong, khiến cho Minh Triết vô cùng đau đớn
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Minh Triết trải qua những cảm giác này, nhưng sự thô bạo và đau đớn này khiến Minh Triết không thể nào quen được
Cơ thể nhỏ nhắn của Minh Triết khẽ run lên, đôi mắt màu hổ phách ngập nước, những giọt nước mắt lăn dài trên má không ngừng rơi xuống
Rốt cuộc thì từ bao giờ mà đã trở nên như thế này? Minh Triết nhớ lại lần đầu tiên gặp Mặc Đình là ở bệnh viện
Lúc đó Minh Triết đang vô cùng khó khăn, đang cầu xin bác sĩ cứu lấy mẹ mình, nhưng trên đời này không có tiền thì làm gì có ai có thể cam tâm giúp đỡ?
Minh Triết ngồi ngoài ghế trên hành lang bệnh viện, mái tóc màu hoa anh đào và đôi mắt màu hổ phách đầy sức sống và nốt ruồi dưới khóe mắt nổi bật, đã làm cho Mặc Đình chú ý đến
Mặc Đình lúc đó không những phẫu thuật cho mẹ Minh Triết miễn phí, mà còn được Mặc Đình đích thân phẫu thuật.
Mặc Đình có dáng người cao lớn, mái tóc màu tím và đôi mắt màu lục như viên ruby, sóng mũi cao vút kèm theo biểu cảm trên gương mặt ôn nhu và dịu dàng khiến người khác không khỏi yêu thích
Minh Triết là một cậu bé ngoan từ nhỏ đã hiểu chuyện, hoàn cảnh của Minh Triết thật sự rất khó khăn, Minh Triết chỉ có mỗi một người thân duy nhất trên đời chính là người mẹ ốm yếu luôn nằm trên giường bệnh kia, Minh Triết chưa từng gặp mặt ba mình hay nghe người khác nhắc đến, Minh Triết hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì về người ba kia, cứ như người ba đó chưa hề tồn tại trong ký ức của Minh Triết
Còn Mặc Đình thì hoàn cảnh cuộc sống khác xa so với Minh Triết, Mặc Đình là thiếu gia của Mặc Gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và được giáo dục trong một môi trường tốt, làm gì cũng có kẻ hầu người hạ, không giống với Minh Triết từ nhỏ đã phải một mình chịu đựng gánh vác và làm tất cả
Có lẽ chính vì sự tốt bụng nhất thời và sự quan tâm nhỏ nhoi kia của Mặc Đình đã làm trong lòng Minh Triết dao động, có lẽ chính vì vậy nên, lúc đó trong mắt Minh Triết, Mặc Đình như một thiên thần cũng như là ánh sáng chiếu rọi trong lòng Minh Triết
Minh Triết nào hay biết rằng cũng vì sự rung động nhất thời này, đã hủy hoại tương lai và làm cho cuộc đời còn lại của bản thân rơi vào hố đen tuyệt vọng
Một cái tát như trời giáng xuống mặt của cậu thiếu niên
"Tôi đã nói với em thế nào?" người đàn ông ngồi trên ghế đôi chân dài bắt chéo nhau, toát lên khí chất sang trọng và cao ngạo, người đàn ông đột nhiên bóp chặt miệng người thiếu niên đang quỳ trước mặt, ngữ khí lạnh lẽo ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào mắt người thiếu niên
Người thiếu niên có mái tóc màu hoa anh đào, có đôi mắt màu hổ phách, và hàng mi dày cong vút gương mặt ngũ quan tinh xảo trông vô cùng thanh tú
Người thiếu niên nắm lấy cổ tay đang bóp chặt miệng của bản thân, mím chặt môi ánh mắt ảm đạm nhìn người trước mặt
"Minh Triết xem ra tôi phải dạy dỗ lại em, thì em mới nhớ rõ những gì tôi đã nói" người đàn ông buông tay đang bóp chặt miệng Minh Triết ra, đột ngột đứng dậy lôi người thiếu niên đi
Minh Triết sợ hãi trước hành động và hai từ dạy dỗ được phát ra từ người đàn ông
"Mặc Đình tôi sai rồi, làm ơn...tôi sẽ không tái phạm nữa nên làm ơn đừng" Minh Triết vừa khóc vừa cầu xin Mặc Đình
Minh Triết bị Mặc Đình lôi đi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng một bên má do cái tát từ Mặc Đình mang lại, những giọt nước mắt trên khóe mi chảy dài xuống gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đó
Mặc Đình lôi Minh Triết đến một căn phòng, căn phòng rộng lớn và xa hoa, bên trong được trang trí rất nhiều những món đồ xa xỉ
Mặc Đình ném mạnh Minh Triết xuống giường, tay tháo cà vạt trên người chính mình xuống
Minh Triết bị ném mạnh xuống giường đau nhói mà khẽ kêu lên
Mặc Đình đột ngột hôn xuống môi Minh Triết, lưỡi luồng vào trong miệng hôn mút
Miệng đột ngột bị đối phương xâm chiếm, khiến Minh Triết có chút giật mình, theo bản năng muốn đẩy người trước mặt ra
Mặc Đình nắm chặt lấy đôi bàn tay đang cố đẩy bản thân ra giữ chặt, đầu lưỡi mạnh mẽ và linh hoạt càng quét tư vị bên trong
*xoẹt*
Chiếc áo sơ mi trên người Minh Triết bị người trước mặt xé rách một cách thô bạo, bàn tay từ từ di chuyển xuống quần Minh Triết mạnh mẽ mà cởi ra sau đó ném xuống giường
Mặc Đình rời môi Minh Triết, sau đó môi từ từ di chuyển xuống cổ, không do dự mà cắn mạnh xuống chiếc cổ nhỏ nhắn kia
Minh Triết đau nhói cố gắng cắn răng chịu đựng, bỗng một cơn đau đớn kịch liệt từ phía dưới truyền đến, đau đến mức làm gương mặt nhỏ nhắn thanh tú kia trắng bệch
Mặc Đình đột ngột cho thứ to lớn kia của bản thân vào bên trong Minh Triết, không nới lỏng hay có màng dạo đầu nào cứ như vậy mà trực tiếp thô bạo đâm mạnh vào bên trong, khiến cho Minh Triết vô cùng đau đớn
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Minh Triết trải qua những cảm giác này, nhưng sự thô bạo và đau đớn này khiến Minh Triết không thể nào quen được
Cơ thể nhỏ nhắn của Minh Triết khẽ run lên, đôi mắt màu hổ phách ngập nước, những giọt nước mắt lăn dài trên má không ngừng rơi xuống
Rốt cuộc thì từ bao giờ mà đã trở nên như thế này? Minh Triết nhớ lại lần đầu tiên gặp Mặc Đình là ở bệnh viện
Lúc đó Minh Triết đang vô cùng khó khăn, đang cầu xin bác sĩ cứu lấy mẹ mình, nhưng trên đời này không có tiền thì làm gì có ai có thể cam tâm giúp đỡ?
Minh Triết ngồi ngoài ghế trên hành lang bệnh viện, mái tóc màu hoa anh đào và đôi mắt màu hổ phách đầy sức sống và nốt ruồi dưới khóe mắt nổi bật, đã làm cho Mặc Đình chú ý đến
Mặc Đình lúc đó không những phẫu thuật cho mẹ Minh Triết miễn phí, mà còn được Mặc Đình đích thân phẫu thuật.
Mặc Đình có dáng người cao lớn, mái tóc màu tím và đôi mắt màu lục như viên ruby, sóng mũi cao vút kèm theo biểu cảm trên gương mặt ôn nhu và dịu dàng khiến người khác không khỏi yêu thích
Minh Triết là một cậu bé ngoan từ nhỏ đã hiểu chuyện, hoàn cảnh của Minh Triết thật sự rất khó khăn, Minh Triết chỉ có mỗi một người thân duy nhất trên đời chính là người mẹ ốm yếu luôn nằm trên giường bệnh kia, Minh Triết chưa từng gặp mặt ba mình hay nghe người khác nhắc đến, Minh Triết hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì về người ba kia, cứ như người ba đó chưa hề tồn tại trong ký ức của Minh Triết
Còn Mặc Đình thì hoàn cảnh cuộc sống khác xa so với Minh Triết, Mặc Đình là thiếu gia của Mặc Gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và được giáo dục trong một môi trường tốt, làm gì cũng có kẻ hầu người hạ, không giống với Minh Triết từ nhỏ đã phải một mình chịu đựng gánh vác và làm tất cả
Có lẽ chính vì sự tốt bụng nhất thời và sự quan tâm nhỏ nhoi kia của Mặc Đình đã làm trong lòng Minh Triết dao động, có lẽ chính vì vậy nên, lúc đó trong mắt Minh Triết, Mặc Đình như một thiên thần cũng như là ánh sáng chiếu rọi trong lòng Minh Triết
Minh Triết nào hay biết rằng cũng vì sự rung động nhất thời này, đã hủy hoại tương lai và làm cho cuộc đời còn lại của bản thân rơi vào hố đen tuyệt vọng