Phượng Họa Phong Vân
Chương 9: Hận ý
'Tí tách' từng giọt lệ lăn dài theo hai gò má của tiểu công chúa rơi xuống sau khi nghe xong câu chuyện của phụ vương.Nàng lặng lẽ chạy về lãnh cung với cảm xúc hỗn loạn,trong đầu luôn vang lên một câu: "Nàng là thiên sát cô tinh sẽ khắc chết người xung quanh kể cả phụ mẫu."Cuộc sống sau đó của tiểu công chúa chỉ quanh quẩn trong lãnh cung và rất ít nói chuyện với người xung quanh bởi nàng sợ mình sẽ lại hại chết họ.
Ký ức lại bắt đầu biến đổi,đó là một đêm trời không trăng cũng không sao cũng là nguồn gốc khởi đầu cho mầm mống thù hận của tiểu công chúa đáng thương.Đêm đó đánh dấu sự chấm dứt của một vương triều cũng là lúc cả nhà ba người tiểu công chúa đoàn tụ nơi cửu tuyền.Trước khi rơi xuống huyết hồ,nàng được Nhật Uyển tỷ tỷ - tỳ nữ trẻ tuổi trung thành của mẫu hậu chăm sóc khi ở lãnh cung.Đến cuối cùng tỷ tỷ cho nàng sự ấm áp ấy cũng vì nàng cản đường hắc y nhân giành thời gian để nàng chạy trốn.Nhìn Nhật Uyển tỷ tỷ cũng tại vì mình bị hắc y nhân một đao chém chết,tiểu công chúa sợ hãi run rẩy lùi về phía sau nhưng trong lòng lại dâng lên đầy hận ý.Bất cẩn lùi về phía sau,tiểu công chúa ngã vào hồ nước vùng vẫy trong đó nhưng hận ý vẫn không hề giảm mà còn gia tăng.Khi sinh mệnh tiểu công chúa dần tan biến thì một sinh mệnh mới của một nữ sát thủ dần dần xuất hiện.Chính hận ý ngập trời của tiểu công chúa với vận mệnh của mình đã đưa nàng đến nhập vào thân thể bé nhỏ này.Có thể nói không ai hiểu nỗi hận của tiểu công chúa hơn Hàn Băng Vô Tình bởi nàng là người từng trải và cũng từng có hận ý ngút trời như thế chỉ là sau này khi chính khi chính tay giết chết kẻ thù thì hận ý ấy chưa từng tan biến.Nàng đã biến hận ý là nguồn động lực để bước tiếp trên con đường huấn luyện đẫm máu đầy đau thương và nước mắt để có thể trở nên cường đại.Thế nhưng hận ý ấy lại trở thành thứ tiếc nuối duy nhất của cả đời nàng bởi vì khi nàng đã trở nên mạnh mẽ,đã thành công báo thù bằng chính đôi tay của mình thì nàng đã khóc.Nàng hận mình hồi nhỏ không có đủ sức bảo vệ gia đình đến khi đủ mạnh mẽ giết được kẻ thù thì chỉ còn lại mình nàng cô độc trên thế gian này.Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất nàng khóc trong đời.Lúc ấy, trời đổ mưa rào,những giọt nước lăn dài trên mặt nàng là giọt lệ nóng bỏng cay đắng hay vẫn là nước mưa lạnh lẽo vô tình đâu?
Ký ức lại bắt đầu biến đổi,đó là một đêm trời không trăng cũng không sao cũng là nguồn gốc khởi đầu cho mầm mống thù hận của tiểu công chúa đáng thương.Đêm đó đánh dấu sự chấm dứt của một vương triều cũng là lúc cả nhà ba người tiểu công chúa đoàn tụ nơi cửu tuyền.Trước khi rơi xuống huyết hồ,nàng được Nhật Uyển tỷ tỷ - tỳ nữ trẻ tuổi trung thành của mẫu hậu chăm sóc khi ở lãnh cung.Đến cuối cùng tỷ tỷ cho nàng sự ấm áp ấy cũng vì nàng cản đường hắc y nhân giành thời gian để nàng chạy trốn.Nhìn Nhật Uyển tỷ tỷ cũng tại vì mình bị hắc y nhân một đao chém chết,tiểu công chúa sợ hãi run rẩy lùi về phía sau nhưng trong lòng lại dâng lên đầy hận ý.Bất cẩn lùi về phía sau,tiểu công chúa ngã vào hồ nước vùng vẫy trong đó nhưng hận ý vẫn không hề giảm mà còn gia tăng.Khi sinh mệnh tiểu công chúa dần tan biến thì một sinh mệnh mới của một nữ sát thủ dần dần xuất hiện.Chính hận ý ngập trời của tiểu công chúa với vận mệnh của mình đã đưa nàng đến nhập vào thân thể bé nhỏ này.Có thể nói không ai hiểu nỗi hận của tiểu công chúa hơn Hàn Băng Vô Tình bởi nàng là người từng trải và cũng từng có hận ý ngút trời như thế chỉ là sau này khi chính khi chính tay giết chết kẻ thù thì hận ý ấy chưa từng tan biến.Nàng đã biến hận ý là nguồn động lực để bước tiếp trên con đường huấn luyện đẫm máu đầy đau thương và nước mắt để có thể trở nên cường đại.Thế nhưng hận ý ấy lại trở thành thứ tiếc nuối duy nhất của cả đời nàng bởi vì khi nàng đã trở nên mạnh mẽ,đã thành công báo thù bằng chính đôi tay của mình thì nàng đã khóc.Nàng hận mình hồi nhỏ không có đủ sức bảo vệ gia đình đến khi đủ mạnh mẽ giết được kẻ thù thì chỉ còn lại mình nàng cô độc trên thế gian này.Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất nàng khóc trong đời.Lúc ấy, trời đổ mưa rào,những giọt nước lăn dài trên mặt nàng là giọt lệ nóng bỏng cay đắng hay vẫn là nước mưa lạnh lẽo vô tình đâu?