Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 60: Ta còn phải thị tẩm đó!
Từ bây giờ toi sẽ đổi lịch lại là đăng vào ban ngày nhé, gần trưa tí. Ban đêm nút xuất bản bị dính lời nguyền. Rep cmt vèo vèo mà đăng chương mới là nó giãy chết không à. Khổ.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Cao Tấn coi là Tạ Khuynh đồng thời đưa hắn hầu bao và đưa Tô Biệt Hạc đao mang đã là rất quá đáng, nhưng mà đúng lúc này, một thị vệ đi tới bẩm sự vụ thay quân trong nội cung.
Chỉ thấy hắn quỳ một chân dưới đất hành lễ thỉnh an Cao Tấn:
"Tham kiến Bệ hạ."
Cao Tấn phất tay cho hắn đứng dậy, lúc thị vệ kia đi tới chỗ Tô Biệt Hạc bẩm báo, Cao Tấn nhìn thấy bên hông hắn cũng có một đồ vật nhìn tương đối quen mắt. Mặc dù màu sắc khác với đao mang của Tô Biệt Hạc, nhưng kiểu dáng không khác bao nhiêu, mà nhìn vào rõ ràng là đồ mới.
Thị vệ kia bẩm báo xong định lui ra thì bị Cao Tấn ngăn lại, chỉ vào bên hông hắn nói:
"Trên eo là cái gì?"
Thị vệ trả lời: "Bẩm Bệ hạ, là đao mang."
"Tram biết là đao mang!" Cao Tấn cả giận nói: "Ai cho ngươi?"
Thị vệ bị Hoàng đế vô lý rống lên, sợ hãi không dám thở mạnh, phải nhờ Tô Biệt Hạc đứng ra thay hắn giải đáp:
"Bệ hạ, của hắn cũng là nương nương ban thưởng."
Cao Tấn im lặng, Tô Biệt Hạc chỉ chỉ mấy thị vệ xung quanh, nói:
"Còn có bọn hắn, bọn hắn, bọn hắn, tất cả đều được Quý phi ban thưởng."
Cao Tấn cả người lung lay, đỡ trán xoa mi tâm ẩn nhẫn hỏi: "Nàng đưa từng cái từng cái, tận tay cho các ngươi?"
Tô Biệt Hạc vội lắc đầu:
"Ách, không hoàn toàn như vậy. Của thần là nương nương đưa, còn ban thưởng cho các thị vệ khác là cung tỳ thiếp thân của nương nương đưa."
Cao Tấn cúi đầu nhìn hầu bao mình coi như bảo bối nửa ngày, giơ lên quá đầu muốn quăng xuống đất, giơ mấy lần, cuối cùng vẫn không bỏ được, nắm chặt trong tay, bực mình bỏ đi.
Tô Biệt Hạc thấy thế, vội vàng đuổi theo, thẳng đến khi trở lại Minh Trạch cung, Tô Biệt Hạc vẫn đi theo như cũ, Cao Tấn bỗng nhiên dừng lại:
"Còn đi theo trẫm làm gì?"
Tô Biệt Hạc biết tâm tình Cao Tấn lúc này không tốt, nhưng xác thực có chuyện muốn nói:
"Bệ hạ, ngài biết nương nương vì sao đột nhiên ban thưởng cho bọn thuộc hạ sao?"
Cao Tấn lạnh nhạt nói:
"Lòng của nữ nhân như kim đáy bể, trẫm làm sao biết được tâm tư nàng."
Giống như đêm qua lúc hai người thân mật khắn khít, nàng kêu từng tiếng 'Tấn lang' nhu tình mật ý, ai ngờ được, sáng hôm sau thức dậy nàng quay đầu đưa đồ vật cho nam nhân khác, còn không chỉ một cái!
Cũng trách hắn ngây thơ ngốc nghếch đơn thuần, thế mà còn tặng khuyên tai cho nàng!
Muốn đi lấy lại a a a!!!!
Cái giọng âm dương quái khí này của Cao Tấn, Tô Biệt Hạc nghe được xấu hổ không thôi, do dự không biết có nên nói chuyện kế tiếp vào thời điểm Bệ hạ đang nộ khí tràn đầy hay không.
Cao Tấn ngồi xuống long án, thấy Tô Biệt Hạc đứng ngốc ở đó không nói lời nào, không khỏi vỗ bàn thúc giục:
"Ngươi nói đi chứ!"
Tô Biệt Hạc: ...
"Vâng. Thời điểm Quý phi nương nương tặng cho thần đao mang này, còn hỏi thần mấy vấn đề." Tô Biệt Hạc nói đến đây, Cao Tấn mới ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Biệt Hạc nói tiếp:
"Quý phi nương nương hỏi thần đêm qua mấy giờ nghỉ ngơi, hỏi thời điểm tuần tra trong cung có từng đi tới phụ cận Diên Huy cung không, còn hỏi thần thị vệ tuần tra nội cung có mấy người, đã thành gia chưa, có vất vả không."
Cao Tấn nghi hoặc:
"Nàng hỏi mấy cái này làm gì?"
Tô Biệt Hạc nói tiếp:
"Không chỉ Quý phi nương nương hỏi thần những vấn đề này, mà những cung tỳ thiếp thân Quý phi phái đi tặng đao mang cho những thị vệ khác cũng hỏi tương tự."
Cao Tấn đem mấy câu hỏi ngẫm lại một lần, liền minh bạch ý tứ của Tô Biệt Hạc.
"Nàng hỏi ngươi lúc nào nghỉ ngơi, là muốn biết thời gian thị vệ nội cung thay quân, Diên Huy cung nằm gần cửa cung nhất, hỏi ngươi có từng đi tới phụ cận Diên Huy cung, là đang thử thăm dò biên giới tuần tra của các ngươi, hỏi hộ vệ có thành gia hết hay chưa, bản chất là đang hỏi nhân số tuần tra của các ngươi."
Ý tưởng Cao Tấn nói ra cùng Tô Biệt Hạc không mưu mà hợp.
"Thần cũng nghĩ như vậy. Cho nên mới hỏi Bệ hạ có biết nương nương làm vậy có ý gì không?"
Cao Tấn trầm mặc, ánh mắt rơi vào hầu bao kém chút bị vứt bỏ, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng:
"Nàng muốn xuất cung."
Tô Biệt Hạc ngẩn ngươi, hỏi:
"Ý của Bệ hạ là, Quý phi nương nương muốn lặng lẽ né tránh thị vệ trong cung trốn ra ngoài?"
Hậu phi vào cung rồi thế mà còn muốn lặng lẽ trốn ra ngoài, là đang nói Quý phi quá tự tin với năng lực của mình, hay là quá xem thường năng lực của cung thủ vệ bọn hắn đây.
Cao Tấn bất đắc dĩ.
Nếu như mục đích cuối cùng nhất của Tạ Khuynh là trộm xuất cung, vậy thì trước đó nhất định phải báo với Tô Biệt Hạc, miễn cho hắn mơ mơ màng màng gây ra trở ngại.
"Việc này tuyệt mật, không thể truyền ra ngoài." Cao Tấn nói.
Tô Biệt Hạc thấy vẻ mặt Cao Tấn nghiêm túc, vội vàng cam đoan: "Vâng."
Nhưng hắn vẫn có chút hoài nghi: "Nhưng nương nương thật sự có thể trốn đi sao?"
Trong cung cấm vệ sâm nghiêm, không chỉ riêng Tô Biệt Hạc dẫn đội, còn có cấm quân tuần tra khác, Quý phi nương nương có thể né tránh sao?
Cao Tấn không trả lời Tô Biệt Hạc, chỉ nhắc lại:
"Việc này ngươi chỉ coi như không biết, xem nàng rốt cuộc muốn lăn lộn thế nào."
Tô Biệt Hạc không dám hỏi nhiều, kính cẩn đáp: "Vâng."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh dựa vào bản lĩnh tiên phong dò đường luyện ra nhờ nhiều năm trà trộn trong quân, thực mau liền lấy được thông tin về thời gian đổi gác, nhân số, giới hạn bố phòng của cấm vệ quân hoàng thành ở chỗ Tô Biệt Hạc.
Lần trước sinh nhật của Tướng quân phu nhân, tuy rằng nàng được xuất cung gặp lão Tạ như ý nguyện.
Nhưng bởi vì Cao Tấn đi theo như hình với bóng, nàng chưa có cơ hội đơn độc gặp mặt trò chuyện lâu với lão Tạ. Nhưng gần đây lại không có lý do gì thích hợp để xuất cung. Tạ Khuynh bí quá hóa liều, thử xem có thể trộm chuồn đi mấy canh giờ không.
Dù sao hiện tại cũng không cần đi chỗ Cao Tấn chép kinh, lịch trình ban ngày của nàng trống không, chỉ cần Khương ma ma phối hợp, Tạ Khuynh trạnh thủ trước khi chạng vạng hồi cung là được.
Thời điểm nàng kể kế hoạch này cho Khương ma ma, hai con mắt của bà ấy thiếu chút nữa trợn rơi ra ngoài, căn bản không nghe tiếp kế hoạch phía sau đã hoàn toàn phủ định ý tưởng của nàng.
Bất quá sau đó Tạ Khuynh hai mắt đẫm lệ, miệng gào khóc nhớ cha rất đáng thương, dưới thế công mãnh liệt đó, Khương ma ma không đành lòng, mới miễn cưỡng đồng ý để nàng mạo hiểm một lần.
Bà giúp Tạ Khuynh tìm tới mấy bộ y phục cung tỳ vừa người cho Tạ Khuynh thay, dặn đi dặn lại không thể liều lĩnh, một khi cảm thấy có chút nguy hiểm liền lập tức trở về.
Tạ Khuynh liên tục cam đoan, nói thân thủ nàng rất tốt, coi như bị phát hiện cũng năng lực bỏ chạy mà không để lộ thân phận.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cao Tấn ra khỏi Ngưng Huy cung, Tạ Khuynh liền rời giường.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Tạ Khuynh dùng bữa sáng xong, lấy lý do mệt rã ròi 'nghỉ ngơi' trong tẩm điện, Khương ma ma ở lại tẩm cung 'bồi' nàng.
Tạ Khuynh thay y phục cung tỳ, mang thêm hai kiện váy bình thường, một kiện là mặc ở ngoài cung, một kiện mặc lúc hồi cung.
Nàng nhảy ra ngoài từ cửa sổ tẩm cung, thuận tiện trao một nụ hôn gió cho Khương ma ma theo nàng mạo hiểm.
Từ Ngưng Huy cung xuất phát , vừa đi vừa dò đường, dựa vào thân thủ nhạy bén cùng trực giác, tránh đi mấy tốp thị vệ tuần tra.
Hoàng thành chia làm nội thành cùng ngoại thành, thủ vệ nội thành đối với mỗi một cung tỳ xuất cung đều sẽ kiểm tra đối chiếu nghiêm ngặt, có hồ sơ và bức họa tương xứng ở đó.
Ở trước mặt bọn hắn, Tạ Khuynh không thể quang minh chính đại đi qua.
Nhưng trong Cung Tỳ sở ở nội thành có một bức tường sau cao ngất, ban ngày không ai trông coi, Tạ Khuynh chỉ cần từ nơi đó nhảy qua, liền có thể thẳng tới ngoại thành.
Mà thủ vệ ngoại thành thì không có hỏa nhãn tinh tinh như thủ vệ nội thành, chí ít những người này không quen mặt hết toàn bộ cung tỳ, chỉ cần có lệnh bài xuất cung liền cho qua.
Kế hoạch của Tạ Khuynh rất thuận lợi, sau khi nhảy qua tường sau Cung Tỳ sở, nàng cầm lệnh bài của mình, làm một bản đăng ký đơn giản, liền lấy thân phận Tiểu Thanh - cung tỳ chọn mua ở Ngưng Huy cung - xuất cung.
**
Tạ Viễn Thần ở thư phòng xem binh thư, bỗng nhiên người gác cổng đến gõ cửa:
"Tướng quân, có một tiểu hài tử tới cửa đưa phong thư cho ngài."
Tạ Viễn Thần cho người tiến vào, nhìn tin trong tay người gác cổng, không hiểu hỏi: "Tiểu hài nhi đưa tin?"
Người gác cổng cũng biết chỉ tùy tiện một đứa tiểu hài nhi đưa phong thư mà hắn cũng đến quấy rầy tướng quân có chút không nên, nhưng đứa bé kia nãi thanh nãi khí nói trong này viết là quân tình. Người gác cổng mới đầu còn không tin, mở thư ra nhìn mấy hàng, quả thật đều là những từ dùng trên chiến trường để tình báo.
Dù không xác định thư này thật giả, nhưng người gác cổng ôm thái độ 'Vạn nhất là thật', đưa tới cho Tạ Viễn Thần.
Dù sao cũng là quân tình, nếu bởi vì hắn không có truyền đạt mà làm hỏng, vậy coi như là đại tội mất đầu.
Tạ Viễn Thần vừa nhìn vào liền minh bạch ý tứ người viết, công khai nói với người gác cổng là quân tình, rõ ràng chỉ là muốn người gác cổng không dám chối từ, nhất định đưa đến tay hắn.
Phất tay để người gác cổng ra ngoài, Tạ Viễn Thần cầm phong 'Quân tình' kia trở lại sau án thư, đem tin bên trong rút ra nhìn mấy lần, quả nhiên nhìn ra manh mối trong thư.
Tạ Viễn Thần không có trì hoãn, khép lại tin liền hoả tốc đi ra ngoài.
Người gác cổng nhìn bóng dáng tướng quân nhà mình vội vã lên ngựa, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, xem ra lá thư này thật sự là 'Quân tình', may mắn không có trì hoãn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Rất nhanh Tạ Viễn Thần đi tới địa điểm hẹn trong thư - Thiên Hương lâu.
Lần trước nhã gian lầu hai Thiên Hương lâu phát sinh ẩu đả, hư hại không ít bàn ghế vách tường, chưởng quầy dứt khoát thừa dịp này sữa chữa toàn bộ nhã gian lầu hai một phen, rắn chắc xa hoa hơn hẳn trước đó.
Tạ Viễn Thần ném cương ngựa cho tiểu nhị, đi thẳng tới nhã gian lầu hai đầu tiên phía Đông, gõ hai ngắn ba dài, bên trong quả nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc:
"Vào vào vào."
Tạ Viễn Thần đẩy cửa vào, liếc thấy Tạ Khuynh ngồi dựa vào lan can, uống trà cắn hạt dưa.
Trái phải nhìn quanh một vòng, xác định nhã gian này chỉ có một mình nàng, Tạ Viễn Thần giận sôi máu, bẻ một cành trúc bền dẻo từ trong chậu trúc kiểng đặt cạnh cửa ra vào, tuốt rớt lá trúc, không nói lời nào hướng Tạ Khuynh quất tới, vừa đánh vừa mắng:
"Cái đồ hỗn trướng, gan lớn hơn trời! Vậy mà dám tự ý rời cung, ngươi có mấy cái mạng?"
Tạ Viễn Thần hùng hùng hổ hổ đi qua, Tạ Khuynh thấy tình thế không ổn, vội vàng né tránh:
"Lão già chết tiệt! Vừa gặp mặt liền đánh, ngươi có tin ta đánh trả không?"
Cành trúc bị Tạ Viễn Thần đập cốp cốp vào chân bàn, lực đạo rất lớn, chân bàn mới toanh Thiên Hương lâu vừa thay liền có thêm vài vết rách.
"Ta cho ngươi đánh! Lão tử còn không giáo huấn được cái tiểu vương bát đản như ngươi? Đứng lại cho ta! Chạy nữa lão tử đánh gãy chân ngươi!"
Tạ Viễn Thần thấp giọng chửi mắng, cành trúc trên tay vung lên không chút hàm hồ, dù Tạ Khuynh láu lỉnh như cá trạch, cũng không khỏi ăn vài roi sau lưng và sau bắp chân, đau đến kêu chít chít gọi bậy:
"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Ban đêm ta còn phải thị tẩm đó!"
Thế công mãnh liệt của Tạ Viễn Thần bị hai từ 'thị tẩm' của Tạ Khuynh triệt để đánh nát, hạ thanh trúc vừa giơ quá đầu xuống, cố gắng điều chỉnh tâm tình.
Mà trong nháy mắt Tạ Viễn Thần dừng tay, người cách vách uống trà cũng vì đột nhiên phun nước mà luống cuống tay chân, bất quá động tĩnh phun nước không lớn, không khiến Tạ Viễn Thần và Tạ Khuynh chú ý.
Trong nhã gian sát vách, Cao Tấn cùng Tô Biệt Hạc ngồi đối diện nhau.
Từ khi Tạ Khuynh bắt đầu xuất cung, hai người vẫn luôn đi theo phía sau.
Vượt quá dự kiến của Tô Biệt Hạc là, Quý phi nương nương thân thủ lợi hại như thế, tường nội cung cao ba bốn trượng, nương nương thế mà chỉ cần mượn hai điểm tựa là có thể nhảy qua, phóng nhãn toàn bộ hậu cung, trừ hắn và Bệ hạ, thật đúng là không có mấy người có thể dễ dàng làm được.
Quý phi nương nương rất nhạy bén, hai người không dám theo quá gần, Bệ hạ đoán được Quý phi nương nương muốn hẹn Tạ tướng quân bên ngoài gặp mặt, đến Tạ gia trước một bước, ở phụ cận trông coi, quả nhiên trông thấy nàng dùng một xâu mứt quả lừa một tiểu hài tử đưa tin đến cho người gác cổng Tạ gia.
Sau đó hai người bám theo Quý phi đi thẳng tới Thiên Hương lâu, sau khi nương nương đến, ngược lại không hề nhàn rỗi, trong lúc đợi Tạ tướng quân, nương nương đã xử lý một cái chân giò cùng nửa con gà quay...
Làm hắn càng thêm cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau khi Tạ tướng quân đến, hai cha con không hề thân thiết nói chuyện phiếm mà là vừa gặp liền đánh!
Tạ tướng quân không hổ là tam quân mãnh soái, hạ thủ với nữ nhi cũng không chút nương tay, cây trúc trong tay đánh ra kình khí, bọn họ ở cách vách còn nghe được rõ rõ ràng ràng.
Quý phi nương nương xưa nay ôn nhu hiền lành, ngọt ngào nhu nhược, bị Tạ tướng quân đánh đến mức nhảy nhót lung tung như con khỉ, không còn chút hình tượng.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Tô Biệt Hạc cũng không dám tin tưởng.
So với hắn khiếp sợ, Bệ hạ lại khá bình tĩnh, phảng phất như đã sớm biết tính tình chân thật của Quý phi là dạng này.
Nhưng dù Bệ hạ có bình tĩnh đến mấy, thời điểm nghe thấy Quý phi nương nương không e dè dùng 'thị tẩm' uy hiếp Tạ tướng quân, vẫn không thể nhịn được mà phun ra một hớp trà.
Cái này không thể trách Bệ hạ, dù là ai cũng không thể nghĩ ra, một nữ nhi sẽ dùng loại chuyện này để tránh bị phụ thân đánh đòn.
Lại còn thành công!
Hai người không cần nhìn tận mắt cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm lúc này của Tạ tướng quân, nhất định là đỏ một trận, đen một trận, xuất sắc tuyệt luân.
Một chiêu lợi hại miễn bàn.
Tô Biệt Hạc tự đáy lòng giơ ngón cái tán thưởng: không hổ là nương nương.
Cao Tấn dùng khăn lau nước đọng trên thân và tay, xem thường nhìn biểu tình ca ngợi của Tô Biệt Hạc, trong tai nghe được:
[ cmn, thời khắc mấu chốt vẫn là cẩu tử dùng được ]
[ cẩu tử chính là khắc tinh của lão Tạ ]
[ há, thoải mái! ]
Tạ Khuynh dùng một câu 'thị tẩm' thành công khiến lão Tạ bình tĩnh lại, hai cha con ngồi xuống, Tạ Viễn Thần nhíu mày trừng nàng, giận dữ hỏi:
"Ngươi làm sao ra được?"
Tạ Khuynh rót cho ông chén trà, đắc ý nói: "Dùng chân đi ra a."
"Ngươi!" Tạ Viễn Thần chỉ về phía nàng, lại muốn đánh người.
"Ai nha, đừng có ngươi ngươi ta ta nữa, ta ở trong cung chờ thêm một ngày, ngươi lại không đánh được ta thêm một ngày! Muốn đánh ta, thì mau mau đem Tạ Nhiễm tìm về!"
[ haha, quá sướng! ]
[ lão Tạ tức đến dựng râu trừng mắt lại không có cách nào, loại cảm giác này có thể nhớ tới cuối đời ]
Tạ Khuynh ở trước mặt Tạ Viễn Thần giống như đổi thành người khác, lưu manh vô lại, triệt để lật độ nhận biết của Tô Biệt Hạc đối với nàng, mà hai cha con họ đang nói cái gì?
Đem Tạ Nhiễm... tìm trở về?
Quý phi nương nương không phải tên Tạ Nhiễm sao?
Chẳng lẽ!
Sau khi Tô Biệt Hạc ý thức được vấn đề này, hít sâu một hơi, chỉ thấy Cao Tấn lạnh lùng liếc nhìn hắn, Tô Biệt Hạc lập tức thức thời ngậm miệng lại, âm thầm tiêu hóa cái sự tình làm người ta khiếp sợ này.
"Đã tìm được." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ hỏi:
"Tìm được? Vậy, vậy có phải ta đã có thể thành công lui thân?"
[ hạnh phúc tới quá bất ngờ! ]
[ hôm nay thật sự là ngày hoàng đạo! ]
Tạ Khuynh cao hứng, Cao Tấn sát vách nghe được lại không. Một là vì tìm được Tạ Nhiễm, thầm mắng nàng ta muốn đi sao không đi xa một chút, dứt khoát cả đời đừng về mới tốt. Hai là vì Tạ Khuynh thế mà không hề lưu luyến trong cung chút nào, một lòng mong ngóng xuất cung.
"Còn chưa được." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh thất vọng:
"Vì cái gì? Không phải đã nói, ta tạm thời giả trang nàng, sau khi tìm được liền đổi lại sao?"
Tạ Viễn Thần tức giận:
"Đổi đi? Ngươi coi Bệ hạ là kẻ ngốc sao? Người bên gối thay đổi hắn sẽ không phát giác gì?"
"Nhưng..." Tạ Khuynh lo lắng: "Nhưng đại nương nói...."
Không đợi nàng nói xong, Tạ Viễn Thần cắt ngang:
"Đại nương nói cái rắm! Bà ta ôm cái ý nghĩ hão huyền, xem người khác như ngốc tử, ngươi cũng ngốc sao?"
Tạ Viễn Thần nói xong, thấy sắc mặt Tạ Khuynh hơi trắng, ý cười trên mặt cũng không còn, nhất định là đang lo lắng bọn họ sẽ đem nàng nhốt trong cung cả đời.
Ông trấn an:
"Bày cái mặt khóc tang đó làm gì? Không cần ngươi ở trong cung cả đời, chờ nó trở lại, ta liền an bài ngươi chết."
Lúc Tạ Khuynh nghe được câu 'không cần ngươi ở trong cung cả đời", tâm tình tốt hơn không ít, gật đầu hai cái, mới phát giác câu sau không đúng.
"Cái gì? An bài ta đi chết? Lão già chết tiệt, thật không nhìn ra ngươi thế mà mặt người dạ thú, hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi vậy mà muốn ta đi chết?"
Tạ Khuynh chất vấn Tạ Viễn Thần.
Tạ Viễn Thần tại chỗ "Phi" nàng một ngụm: "Bớt điên khùng lại*."
(Câu thoại này toi không hiểu, chém đấy.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
"Tô Lâm Kỳ tìm cho ngươi một loại thuốc giả chết, chờ tìm được Tạ Nhiễm, ngươi uống thuốc vào, trong vòng ba ngày ta đem 'thi thể' ngươi chuyển khỏi cung, sau đó liền đưa hai tỷ muội ngươi đi biên quan, từ nay về sau, các ngươi liền thành thật sống ở biên quan cho ta, đời này kiếp này cũng đừng nghĩ trở lại kinh thành."
Tạ Viễn Thần đã sớm nghĩ kĩ kế hoạch tiếp theo, sợ bên Thái thị lại gây ra chuyện xấu gì, trước khi tìm được Tạ Nhiễm, một chữ ông cũng không nói với Thái thị.
Tạ Khuynh nhẹ nhàng thở ra:
"Ra là vậy. Nghe cũng được đó! Ta còn ước gì được về biên quan đây, kiệu lớn tám người khiêng mời ta ta cũng không về lại kinh thành, nhưng mà Tạ Nhiễm nguyện ý sao?"
Tạ Viễn Thần hừ lạnh:
"Không tới phiên nó muốn hay không! Nó tùy hứng tới mức này, không màng tính mạng mấy trăm nhân khẩu nhà họ Tạ, nói đi là đi, đương nhiên phải dùng nửa đời sau mai danh ẩn tích để chuộc tội! Đây đều là nó tự tìm!"
Nói xong những lời này, Tạ Viễn Thần nhìn Tạ Khuynh, hỏi:
"Còn ngươi? Ở trong cung hơn một năm, lại cùng Bệ hạ.... Khụ! Ngươi bỏ hắn được sao?"
Tạ Khuynh không nghĩ tới Tạ Viễn Thần lại đột nhiên hỏi cái này, sửng sốt một lát, Tạ Viễn Thần thấy nàng không đáp, nói:
"Nếu như ngươi không bỏ được, ta đem Tạ Nhiễm đưa đi, ngươi tiếp tục lưu lại cũng thành..."
Tạ Khuynh nổi giận: "Thành cái gì mà thành?"
"Ta làm sao mà không buông được? Cái con chó kia... Bệ hạ, hậu cung nhiều như vậy, loại chuyện này, không phải chỉ là hắn chơi đùa ta, ta chơi đùa hắn, đi ngang sân khấu một cái thôi, ai cũng không động chân tình, tùy thời có thể rời đi."
Tạ Khuynh nói xong, Tạ Viễn Thần nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thở dài:
"Ngươi nói coi lúc trước ngươi đáp ứng bà nương kia bước chân vào vũng nước đục này làm gì? Tạ Nhiễm gây họa, dựa vào cái gì mà muốn ngươi lấy cả đời ra trả? Ta cũng không có thiếu tay gãy chân, chỉ một cái tội danh nữ nhi đào hôn, có thể làm gì ta chứ?"
[ đúng là không thể làm gì ngươi! Nhưng khẳng định ghi tạc lên đầu ngươi a ]
[ thời điểm ngươi năng chinh thiện chiến hắn không đụng tới ngươi được, nhưng ngươi có thể đánh giặc cả đời chắc ]
[ khi đó hắn lôi ra tính sổ, ngươi làm sao bây giờ? ]
Những lời này Tạ Khuynh chỉ nghĩ trong lòng, sợ Tạ Viễn Thần áy náy nên dứt khoát không nói ra, chỉ hỏi:
"Đúng rồi, ngươi nói đã tìm được Tạ Nhiễm? Vậy sao không mang nàng về? Đại nương lại không nỡ động thủ sao?"
Tạ Viễn Thần lắc đầu:
"Ta để nàng rút người về, Tạ Nhiễm cùng vị cầm sư kia ở Mạc Bắc định cư hơn nửa tháng, chờ một chút."
"Chờ cái gì?" Tạ Khuynh hỏi.
"Tạ Nhiễm cũng là con ta, tính khí ngươi bướng bỉnh bao nhiêu, nó cũng bướng bỉnh bấy nhiêu, từ nhỏ được nương nó sủng trong vại mật, chưa từng chịu khổ, đào vong vẫn được nương nó tiếp tế tiền bạc, bây giờ nương nó rút hết người về, người của ta bí mật ở gần, chuyện gì nó cũng phải tự thân đi làm, nó cho rằng một cầm sư biết nói lời ngon tiếng ngọt, biết đàn mấy khúc nhạc dễ nghe là có thể nuôi nó?"
"Chờ xem, không đến hai tháng, tự nó sẽ trở về."
Thì ra đây là chủ ý của lão Tạ.
Cũng đúng!
Tạ Nhiễm nếu bị cưỡng ép trói về, nội tâm sẽ không phục, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, để nàng tự mình trải nghiệm cuộc sống gian khổ bên ngoài, nàng mới cam tâm tình nguyện trở về.
"Tô Lâm Kỳ đã xuất phát." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh khó hiểu: "Hắn muốn tới kinh thành?"
Tạ Viễn Thần gật đầu:
"Bắc Liêu gần đây không yên ổn, mấy hoàng tử tranh đoạt vương vị, lão Thát Bạc vương mặt ngoài ủng hộ Thác Bạc Diên, nhưng thực tế lại không cho hắn bao nhiêu quyền lợi. Lúc này mấy cái thủ lĩnh của An Cách bộ lạc giảm, cân bằng trong nước Bắc Liêu bị đánh vỡ."
Tạ Viễn Thần nói mấy cái tên này Tạ Khuynh đều quen thuộc, nhất là Thác Bạc Diên, tiểu tử kia thủ đoạn tàn nhẫn, đối với bản thân hung ác, đối với người khác càng ác hơn. Mấy cái ca ca bao cỏ kia của hắn, chỉ có một thân cậy mạnh cùng bộ lạc ủng hộ, đầu óc lại không quá tốt, nếu đấu thật, Thác Bạc Diên chưa chắc đã thua.
"Thủ lĩnh An Cách bộ lạc sợ bị Thác Bạc thị phái người đuổi gϊếŧ, cầu chúng ta che chở. Tô Lâm Kỳ đã áp giải bọn hắn tới kinh thành, đến lúc đó Bệ hạ hẳn là sẽ thiết cung yến khánh công, ngươi có thể nhìn thấy hắn."
"Thôi đi, ta gặp hắn làm gì?" Tạ Khuynh khinh thường nói, trong lòng lại nhịn không được thầm nghĩ.
[ chậc, lão Tạ không biết ta cùng Tô Lâm Kỳ từng có một đoạn tình ]
[ mặc dù khi đó còn nhỏ, nhưng cũng đã nắm tay, đã hôn môi ]
[ giờ gặp mặt nhau, tâm cắn chết đối phương đều có, gặp hay không, thật không quan trọng ]
Sát vách, chén trong tay Cao Tấn đã được đổi đến cái thứ ba, lần nữa bị bóp nát...
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Cao Tấn coi là Tạ Khuynh đồng thời đưa hắn hầu bao và đưa Tô Biệt Hạc đao mang đã là rất quá đáng, nhưng mà đúng lúc này, một thị vệ đi tới bẩm sự vụ thay quân trong nội cung.
Chỉ thấy hắn quỳ một chân dưới đất hành lễ thỉnh an Cao Tấn:
"Tham kiến Bệ hạ."
Cao Tấn phất tay cho hắn đứng dậy, lúc thị vệ kia đi tới chỗ Tô Biệt Hạc bẩm báo, Cao Tấn nhìn thấy bên hông hắn cũng có một đồ vật nhìn tương đối quen mắt. Mặc dù màu sắc khác với đao mang của Tô Biệt Hạc, nhưng kiểu dáng không khác bao nhiêu, mà nhìn vào rõ ràng là đồ mới.
Thị vệ kia bẩm báo xong định lui ra thì bị Cao Tấn ngăn lại, chỉ vào bên hông hắn nói:
"Trên eo là cái gì?"
Thị vệ trả lời: "Bẩm Bệ hạ, là đao mang."
"Tram biết là đao mang!" Cao Tấn cả giận nói: "Ai cho ngươi?"
Thị vệ bị Hoàng đế vô lý rống lên, sợ hãi không dám thở mạnh, phải nhờ Tô Biệt Hạc đứng ra thay hắn giải đáp:
"Bệ hạ, của hắn cũng là nương nương ban thưởng."
Cao Tấn im lặng, Tô Biệt Hạc chỉ chỉ mấy thị vệ xung quanh, nói:
"Còn có bọn hắn, bọn hắn, bọn hắn, tất cả đều được Quý phi ban thưởng."
Cao Tấn cả người lung lay, đỡ trán xoa mi tâm ẩn nhẫn hỏi: "Nàng đưa từng cái từng cái, tận tay cho các ngươi?"
Tô Biệt Hạc vội lắc đầu:
"Ách, không hoàn toàn như vậy. Của thần là nương nương đưa, còn ban thưởng cho các thị vệ khác là cung tỳ thiếp thân của nương nương đưa."
Cao Tấn cúi đầu nhìn hầu bao mình coi như bảo bối nửa ngày, giơ lên quá đầu muốn quăng xuống đất, giơ mấy lần, cuối cùng vẫn không bỏ được, nắm chặt trong tay, bực mình bỏ đi.
Tô Biệt Hạc thấy thế, vội vàng đuổi theo, thẳng đến khi trở lại Minh Trạch cung, Tô Biệt Hạc vẫn đi theo như cũ, Cao Tấn bỗng nhiên dừng lại:
"Còn đi theo trẫm làm gì?"
Tô Biệt Hạc biết tâm tình Cao Tấn lúc này không tốt, nhưng xác thực có chuyện muốn nói:
"Bệ hạ, ngài biết nương nương vì sao đột nhiên ban thưởng cho bọn thuộc hạ sao?"
Cao Tấn lạnh nhạt nói:
"Lòng của nữ nhân như kim đáy bể, trẫm làm sao biết được tâm tư nàng."
Giống như đêm qua lúc hai người thân mật khắn khít, nàng kêu từng tiếng 'Tấn lang' nhu tình mật ý, ai ngờ được, sáng hôm sau thức dậy nàng quay đầu đưa đồ vật cho nam nhân khác, còn không chỉ một cái!
Cũng trách hắn ngây thơ ngốc nghếch đơn thuần, thế mà còn tặng khuyên tai cho nàng!
Muốn đi lấy lại a a a!!!!
Cái giọng âm dương quái khí này của Cao Tấn, Tô Biệt Hạc nghe được xấu hổ không thôi, do dự không biết có nên nói chuyện kế tiếp vào thời điểm Bệ hạ đang nộ khí tràn đầy hay không.
Cao Tấn ngồi xuống long án, thấy Tô Biệt Hạc đứng ngốc ở đó không nói lời nào, không khỏi vỗ bàn thúc giục:
"Ngươi nói đi chứ!"
Tô Biệt Hạc: ...
"Vâng. Thời điểm Quý phi nương nương tặng cho thần đao mang này, còn hỏi thần mấy vấn đề." Tô Biệt Hạc nói đến đây, Cao Tấn mới ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Biệt Hạc nói tiếp:
"Quý phi nương nương hỏi thần đêm qua mấy giờ nghỉ ngơi, hỏi thời điểm tuần tra trong cung có từng đi tới phụ cận Diên Huy cung không, còn hỏi thần thị vệ tuần tra nội cung có mấy người, đã thành gia chưa, có vất vả không."
Cao Tấn nghi hoặc:
"Nàng hỏi mấy cái này làm gì?"
Tô Biệt Hạc nói tiếp:
"Không chỉ Quý phi nương nương hỏi thần những vấn đề này, mà những cung tỳ thiếp thân Quý phi phái đi tặng đao mang cho những thị vệ khác cũng hỏi tương tự."
Cao Tấn đem mấy câu hỏi ngẫm lại một lần, liền minh bạch ý tứ của Tô Biệt Hạc.
"Nàng hỏi ngươi lúc nào nghỉ ngơi, là muốn biết thời gian thị vệ nội cung thay quân, Diên Huy cung nằm gần cửa cung nhất, hỏi ngươi có từng đi tới phụ cận Diên Huy cung, là đang thử thăm dò biên giới tuần tra của các ngươi, hỏi hộ vệ có thành gia hết hay chưa, bản chất là đang hỏi nhân số tuần tra của các ngươi."
Ý tưởng Cao Tấn nói ra cùng Tô Biệt Hạc không mưu mà hợp.
"Thần cũng nghĩ như vậy. Cho nên mới hỏi Bệ hạ có biết nương nương làm vậy có ý gì không?"
Cao Tấn trầm mặc, ánh mắt rơi vào hầu bao kém chút bị vứt bỏ, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng:
"Nàng muốn xuất cung."
Tô Biệt Hạc ngẩn ngươi, hỏi:
"Ý của Bệ hạ là, Quý phi nương nương muốn lặng lẽ né tránh thị vệ trong cung trốn ra ngoài?"
Hậu phi vào cung rồi thế mà còn muốn lặng lẽ trốn ra ngoài, là đang nói Quý phi quá tự tin với năng lực của mình, hay là quá xem thường năng lực của cung thủ vệ bọn hắn đây.
Cao Tấn bất đắc dĩ.
Nếu như mục đích cuối cùng nhất của Tạ Khuynh là trộm xuất cung, vậy thì trước đó nhất định phải báo với Tô Biệt Hạc, miễn cho hắn mơ mơ màng màng gây ra trở ngại.
"Việc này tuyệt mật, không thể truyền ra ngoài." Cao Tấn nói.
Tô Biệt Hạc thấy vẻ mặt Cao Tấn nghiêm túc, vội vàng cam đoan: "Vâng."
Nhưng hắn vẫn có chút hoài nghi: "Nhưng nương nương thật sự có thể trốn đi sao?"
Trong cung cấm vệ sâm nghiêm, không chỉ riêng Tô Biệt Hạc dẫn đội, còn có cấm quân tuần tra khác, Quý phi nương nương có thể né tránh sao?
Cao Tấn không trả lời Tô Biệt Hạc, chỉ nhắc lại:
"Việc này ngươi chỉ coi như không biết, xem nàng rốt cuộc muốn lăn lộn thế nào."
Tô Biệt Hạc không dám hỏi nhiều, kính cẩn đáp: "Vâng."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh dựa vào bản lĩnh tiên phong dò đường luyện ra nhờ nhiều năm trà trộn trong quân, thực mau liền lấy được thông tin về thời gian đổi gác, nhân số, giới hạn bố phòng của cấm vệ quân hoàng thành ở chỗ Tô Biệt Hạc.
Lần trước sinh nhật của Tướng quân phu nhân, tuy rằng nàng được xuất cung gặp lão Tạ như ý nguyện.
Nhưng bởi vì Cao Tấn đi theo như hình với bóng, nàng chưa có cơ hội đơn độc gặp mặt trò chuyện lâu với lão Tạ. Nhưng gần đây lại không có lý do gì thích hợp để xuất cung. Tạ Khuynh bí quá hóa liều, thử xem có thể trộm chuồn đi mấy canh giờ không.
Dù sao hiện tại cũng không cần đi chỗ Cao Tấn chép kinh, lịch trình ban ngày của nàng trống không, chỉ cần Khương ma ma phối hợp, Tạ Khuynh trạnh thủ trước khi chạng vạng hồi cung là được.
Thời điểm nàng kể kế hoạch này cho Khương ma ma, hai con mắt của bà ấy thiếu chút nữa trợn rơi ra ngoài, căn bản không nghe tiếp kế hoạch phía sau đã hoàn toàn phủ định ý tưởng của nàng.
Bất quá sau đó Tạ Khuynh hai mắt đẫm lệ, miệng gào khóc nhớ cha rất đáng thương, dưới thế công mãnh liệt đó, Khương ma ma không đành lòng, mới miễn cưỡng đồng ý để nàng mạo hiểm một lần.
Bà giúp Tạ Khuynh tìm tới mấy bộ y phục cung tỳ vừa người cho Tạ Khuynh thay, dặn đi dặn lại không thể liều lĩnh, một khi cảm thấy có chút nguy hiểm liền lập tức trở về.
Tạ Khuynh liên tục cam đoan, nói thân thủ nàng rất tốt, coi như bị phát hiện cũng năng lực bỏ chạy mà không để lộ thân phận.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cao Tấn ra khỏi Ngưng Huy cung, Tạ Khuynh liền rời giường.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Tạ Khuynh dùng bữa sáng xong, lấy lý do mệt rã ròi 'nghỉ ngơi' trong tẩm điện, Khương ma ma ở lại tẩm cung 'bồi' nàng.
Tạ Khuynh thay y phục cung tỳ, mang thêm hai kiện váy bình thường, một kiện là mặc ở ngoài cung, một kiện mặc lúc hồi cung.
Nàng nhảy ra ngoài từ cửa sổ tẩm cung, thuận tiện trao một nụ hôn gió cho Khương ma ma theo nàng mạo hiểm.
Từ Ngưng Huy cung xuất phát , vừa đi vừa dò đường, dựa vào thân thủ nhạy bén cùng trực giác, tránh đi mấy tốp thị vệ tuần tra.
Hoàng thành chia làm nội thành cùng ngoại thành, thủ vệ nội thành đối với mỗi một cung tỳ xuất cung đều sẽ kiểm tra đối chiếu nghiêm ngặt, có hồ sơ và bức họa tương xứng ở đó.
Ở trước mặt bọn hắn, Tạ Khuynh không thể quang minh chính đại đi qua.
Nhưng trong Cung Tỳ sở ở nội thành có một bức tường sau cao ngất, ban ngày không ai trông coi, Tạ Khuynh chỉ cần từ nơi đó nhảy qua, liền có thể thẳng tới ngoại thành.
Mà thủ vệ ngoại thành thì không có hỏa nhãn tinh tinh như thủ vệ nội thành, chí ít những người này không quen mặt hết toàn bộ cung tỳ, chỉ cần có lệnh bài xuất cung liền cho qua.
Kế hoạch của Tạ Khuynh rất thuận lợi, sau khi nhảy qua tường sau Cung Tỳ sở, nàng cầm lệnh bài của mình, làm một bản đăng ký đơn giản, liền lấy thân phận Tiểu Thanh - cung tỳ chọn mua ở Ngưng Huy cung - xuất cung.
**
Tạ Viễn Thần ở thư phòng xem binh thư, bỗng nhiên người gác cổng đến gõ cửa:
"Tướng quân, có một tiểu hài tử tới cửa đưa phong thư cho ngài."
Tạ Viễn Thần cho người tiến vào, nhìn tin trong tay người gác cổng, không hiểu hỏi: "Tiểu hài nhi đưa tin?"
Người gác cổng cũng biết chỉ tùy tiện một đứa tiểu hài nhi đưa phong thư mà hắn cũng đến quấy rầy tướng quân có chút không nên, nhưng đứa bé kia nãi thanh nãi khí nói trong này viết là quân tình. Người gác cổng mới đầu còn không tin, mở thư ra nhìn mấy hàng, quả thật đều là những từ dùng trên chiến trường để tình báo.
Dù không xác định thư này thật giả, nhưng người gác cổng ôm thái độ 'Vạn nhất là thật', đưa tới cho Tạ Viễn Thần.
Dù sao cũng là quân tình, nếu bởi vì hắn không có truyền đạt mà làm hỏng, vậy coi như là đại tội mất đầu.
Tạ Viễn Thần vừa nhìn vào liền minh bạch ý tứ người viết, công khai nói với người gác cổng là quân tình, rõ ràng chỉ là muốn người gác cổng không dám chối từ, nhất định đưa đến tay hắn.
Phất tay để người gác cổng ra ngoài, Tạ Viễn Thần cầm phong 'Quân tình' kia trở lại sau án thư, đem tin bên trong rút ra nhìn mấy lần, quả nhiên nhìn ra manh mối trong thư.
Tạ Viễn Thần không có trì hoãn, khép lại tin liền hoả tốc đi ra ngoài.
Người gác cổng nhìn bóng dáng tướng quân nhà mình vội vã lên ngựa, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, xem ra lá thư này thật sự là 'Quân tình', may mắn không có trì hoãn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Rất nhanh Tạ Viễn Thần đi tới địa điểm hẹn trong thư - Thiên Hương lâu.
Lần trước nhã gian lầu hai Thiên Hương lâu phát sinh ẩu đả, hư hại không ít bàn ghế vách tường, chưởng quầy dứt khoát thừa dịp này sữa chữa toàn bộ nhã gian lầu hai một phen, rắn chắc xa hoa hơn hẳn trước đó.
Tạ Viễn Thần ném cương ngựa cho tiểu nhị, đi thẳng tới nhã gian lầu hai đầu tiên phía Đông, gõ hai ngắn ba dài, bên trong quả nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc:
"Vào vào vào."
Tạ Viễn Thần đẩy cửa vào, liếc thấy Tạ Khuynh ngồi dựa vào lan can, uống trà cắn hạt dưa.
Trái phải nhìn quanh một vòng, xác định nhã gian này chỉ có một mình nàng, Tạ Viễn Thần giận sôi máu, bẻ một cành trúc bền dẻo từ trong chậu trúc kiểng đặt cạnh cửa ra vào, tuốt rớt lá trúc, không nói lời nào hướng Tạ Khuynh quất tới, vừa đánh vừa mắng:
"Cái đồ hỗn trướng, gan lớn hơn trời! Vậy mà dám tự ý rời cung, ngươi có mấy cái mạng?"
Tạ Viễn Thần hùng hùng hổ hổ đi qua, Tạ Khuynh thấy tình thế không ổn, vội vàng né tránh:
"Lão già chết tiệt! Vừa gặp mặt liền đánh, ngươi có tin ta đánh trả không?"
Cành trúc bị Tạ Viễn Thần đập cốp cốp vào chân bàn, lực đạo rất lớn, chân bàn mới toanh Thiên Hương lâu vừa thay liền có thêm vài vết rách.
"Ta cho ngươi đánh! Lão tử còn không giáo huấn được cái tiểu vương bát đản như ngươi? Đứng lại cho ta! Chạy nữa lão tử đánh gãy chân ngươi!"
Tạ Viễn Thần thấp giọng chửi mắng, cành trúc trên tay vung lên không chút hàm hồ, dù Tạ Khuynh láu lỉnh như cá trạch, cũng không khỏi ăn vài roi sau lưng và sau bắp chân, đau đến kêu chít chít gọi bậy:
"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Ban đêm ta còn phải thị tẩm đó!"
Thế công mãnh liệt của Tạ Viễn Thần bị hai từ 'thị tẩm' của Tạ Khuynh triệt để đánh nát, hạ thanh trúc vừa giơ quá đầu xuống, cố gắng điều chỉnh tâm tình.
Mà trong nháy mắt Tạ Viễn Thần dừng tay, người cách vách uống trà cũng vì đột nhiên phun nước mà luống cuống tay chân, bất quá động tĩnh phun nước không lớn, không khiến Tạ Viễn Thần và Tạ Khuynh chú ý.
Trong nhã gian sát vách, Cao Tấn cùng Tô Biệt Hạc ngồi đối diện nhau.
Từ khi Tạ Khuynh bắt đầu xuất cung, hai người vẫn luôn đi theo phía sau.
Vượt quá dự kiến của Tô Biệt Hạc là, Quý phi nương nương thân thủ lợi hại như thế, tường nội cung cao ba bốn trượng, nương nương thế mà chỉ cần mượn hai điểm tựa là có thể nhảy qua, phóng nhãn toàn bộ hậu cung, trừ hắn và Bệ hạ, thật đúng là không có mấy người có thể dễ dàng làm được.
Quý phi nương nương rất nhạy bén, hai người không dám theo quá gần, Bệ hạ đoán được Quý phi nương nương muốn hẹn Tạ tướng quân bên ngoài gặp mặt, đến Tạ gia trước một bước, ở phụ cận trông coi, quả nhiên trông thấy nàng dùng một xâu mứt quả lừa một tiểu hài tử đưa tin đến cho người gác cổng Tạ gia.
Sau đó hai người bám theo Quý phi đi thẳng tới Thiên Hương lâu, sau khi nương nương đến, ngược lại không hề nhàn rỗi, trong lúc đợi Tạ tướng quân, nương nương đã xử lý một cái chân giò cùng nửa con gà quay...
Làm hắn càng thêm cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau khi Tạ tướng quân đến, hai cha con không hề thân thiết nói chuyện phiếm mà là vừa gặp liền đánh!
Tạ tướng quân không hổ là tam quân mãnh soái, hạ thủ với nữ nhi cũng không chút nương tay, cây trúc trong tay đánh ra kình khí, bọn họ ở cách vách còn nghe được rõ rõ ràng ràng.
Quý phi nương nương xưa nay ôn nhu hiền lành, ngọt ngào nhu nhược, bị Tạ tướng quân đánh đến mức nhảy nhót lung tung như con khỉ, không còn chút hình tượng.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Tô Biệt Hạc cũng không dám tin tưởng.
So với hắn khiếp sợ, Bệ hạ lại khá bình tĩnh, phảng phất như đã sớm biết tính tình chân thật của Quý phi là dạng này.
Nhưng dù Bệ hạ có bình tĩnh đến mấy, thời điểm nghe thấy Quý phi nương nương không e dè dùng 'thị tẩm' uy hiếp Tạ tướng quân, vẫn không thể nhịn được mà phun ra một hớp trà.
Cái này không thể trách Bệ hạ, dù là ai cũng không thể nghĩ ra, một nữ nhi sẽ dùng loại chuyện này để tránh bị phụ thân đánh đòn.
Lại còn thành công!
Hai người không cần nhìn tận mắt cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm lúc này của Tạ tướng quân, nhất định là đỏ một trận, đen một trận, xuất sắc tuyệt luân.
Một chiêu lợi hại miễn bàn.
Tô Biệt Hạc tự đáy lòng giơ ngón cái tán thưởng: không hổ là nương nương.
Cao Tấn dùng khăn lau nước đọng trên thân và tay, xem thường nhìn biểu tình ca ngợi của Tô Biệt Hạc, trong tai nghe được:
[ cmn, thời khắc mấu chốt vẫn là cẩu tử dùng được ]
[ cẩu tử chính là khắc tinh của lão Tạ ]
[ há, thoải mái! ]
Tạ Khuynh dùng một câu 'thị tẩm' thành công khiến lão Tạ bình tĩnh lại, hai cha con ngồi xuống, Tạ Viễn Thần nhíu mày trừng nàng, giận dữ hỏi:
"Ngươi làm sao ra được?"
Tạ Khuynh rót cho ông chén trà, đắc ý nói: "Dùng chân đi ra a."
"Ngươi!" Tạ Viễn Thần chỉ về phía nàng, lại muốn đánh người.
"Ai nha, đừng có ngươi ngươi ta ta nữa, ta ở trong cung chờ thêm một ngày, ngươi lại không đánh được ta thêm một ngày! Muốn đánh ta, thì mau mau đem Tạ Nhiễm tìm về!"
[ haha, quá sướng! ]
[ lão Tạ tức đến dựng râu trừng mắt lại không có cách nào, loại cảm giác này có thể nhớ tới cuối đời ]
Tạ Khuynh ở trước mặt Tạ Viễn Thần giống như đổi thành người khác, lưu manh vô lại, triệt để lật độ nhận biết của Tô Biệt Hạc đối với nàng, mà hai cha con họ đang nói cái gì?
Đem Tạ Nhiễm... tìm trở về?
Quý phi nương nương không phải tên Tạ Nhiễm sao?
Chẳng lẽ!
Sau khi Tô Biệt Hạc ý thức được vấn đề này, hít sâu một hơi, chỉ thấy Cao Tấn lạnh lùng liếc nhìn hắn, Tô Biệt Hạc lập tức thức thời ngậm miệng lại, âm thầm tiêu hóa cái sự tình làm người ta khiếp sợ này.
"Đã tìm được." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ hỏi:
"Tìm được? Vậy, vậy có phải ta đã có thể thành công lui thân?"
[ hạnh phúc tới quá bất ngờ! ]
[ hôm nay thật sự là ngày hoàng đạo! ]
Tạ Khuynh cao hứng, Cao Tấn sát vách nghe được lại không. Một là vì tìm được Tạ Nhiễm, thầm mắng nàng ta muốn đi sao không đi xa một chút, dứt khoát cả đời đừng về mới tốt. Hai là vì Tạ Khuynh thế mà không hề lưu luyến trong cung chút nào, một lòng mong ngóng xuất cung.
"Còn chưa được." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh thất vọng:
"Vì cái gì? Không phải đã nói, ta tạm thời giả trang nàng, sau khi tìm được liền đổi lại sao?"
Tạ Viễn Thần tức giận:
"Đổi đi? Ngươi coi Bệ hạ là kẻ ngốc sao? Người bên gối thay đổi hắn sẽ không phát giác gì?"
"Nhưng..." Tạ Khuynh lo lắng: "Nhưng đại nương nói...."
Không đợi nàng nói xong, Tạ Viễn Thần cắt ngang:
"Đại nương nói cái rắm! Bà ta ôm cái ý nghĩ hão huyền, xem người khác như ngốc tử, ngươi cũng ngốc sao?"
Tạ Viễn Thần nói xong, thấy sắc mặt Tạ Khuynh hơi trắng, ý cười trên mặt cũng không còn, nhất định là đang lo lắng bọn họ sẽ đem nàng nhốt trong cung cả đời.
Ông trấn an:
"Bày cái mặt khóc tang đó làm gì? Không cần ngươi ở trong cung cả đời, chờ nó trở lại, ta liền an bài ngươi chết."
Lúc Tạ Khuynh nghe được câu 'không cần ngươi ở trong cung cả đời", tâm tình tốt hơn không ít, gật đầu hai cái, mới phát giác câu sau không đúng.
"Cái gì? An bài ta đi chết? Lão già chết tiệt, thật không nhìn ra ngươi thế mà mặt người dạ thú, hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi vậy mà muốn ta đi chết?"
Tạ Khuynh chất vấn Tạ Viễn Thần.
Tạ Viễn Thần tại chỗ "Phi" nàng một ngụm: "Bớt điên khùng lại*."
(Câu thoại này toi không hiểu, chém đấy.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
"Tô Lâm Kỳ tìm cho ngươi một loại thuốc giả chết, chờ tìm được Tạ Nhiễm, ngươi uống thuốc vào, trong vòng ba ngày ta đem 'thi thể' ngươi chuyển khỏi cung, sau đó liền đưa hai tỷ muội ngươi đi biên quan, từ nay về sau, các ngươi liền thành thật sống ở biên quan cho ta, đời này kiếp này cũng đừng nghĩ trở lại kinh thành."
Tạ Viễn Thần đã sớm nghĩ kĩ kế hoạch tiếp theo, sợ bên Thái thị lại gây ra chuyện xấu gì, trước khi tìm được Tạ Nhiễm, một chữ ông cũng không nói với Thái thị.
Tạ Khuynh nhẹ nhàng thở ra:
"Ra là vậy. Nghe cũng được đó! Ta còn ước gì được về biên quan đây, kiệu lớn tám người khiêng mời ta ta cũng không về lại kinh thành, nhưng mà Tạ Nhiễm nguyện ý sao?"
Tạ Viễn Thần hừ lạnh:
"Không tới phiên nó muốn hay không! Nó tùy hứng tới mức này, không màng tính mạng mấy trăm nhân khẩu nhà họ Tạ, nói đi là đi, đương nhiên phải dùng nửa đời sau mai danh ẩn tích để chuộc tội! Đây đều là nó tự tìm!"
Nói xong những lời này, Tạ Viễn Thần nhìn Tạ Khuynh, hỏi:
"Còn ngươi? Ở trong cung hơn một năm, lại cùng Bệ hạ.... Khụ! Ngươi bỏ hắn được sao?"
Tạ Khuynh không nghĩ tới Tạ Viễn Thần lại đột nhiên hỏi cái này, sửng sốt một lát, Tạ Viễn Thần thấy nàng không đáp, nói:
"Nếu như ngươi không bỏ được, ta đem Tạ Nhiễm đưa đi, ngươi tiếp tục lưu lại cũng thành..."
Tạ Khuynh nổi giận: "Thành cái gì mà thành?"
"Ta làm sao mà không buông được? Cái con chó kia... Bệ hạ, hậu cung nhiều như vậy, loại chuyện này, không phải chỉ là hắn chơi đùa ta, ta chơi đùa hắn, đi ngang sân khấu một cái thôi, ai cũng không động chân tình, tùy thời có thể rời đi."
Tạ Khuynh nói xong, Tạ Viễn Thần nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thở dài:
"Ngươi nói coi lúc trước ngươi đáp ứng bà nương kia bước chân vào vũng nước đục này làm gì? Tạ Nhiễm gây họa, dựa vào cái gì mà muốn ngươi lấy cả đời ra trả? Ta cũng không có thiếu tay gãy chân, chỉ một cái tội danh nữ nhi đào hôn, có thể làm gì ta chứ?"
[ đúng là không thể làm gì ngươi! Nhưng khẳng định ghi tạc lên đầu ngươi a ]
[ thời điểm ngươi năng chinh thiện chiến hắn không đụng tới ngươi được, nhưng ngươi có thể đánh giặc cả đời chắc ]
[ khi đó hắn lôi ra tính sổ, ngươi làm sao bây giờ? ]
Những lời này Tạ Khuynh chỉ nghĩ trong lòng, sợ Tạ Viễn Thần áy náy nên dứt khoát không nói ra, chỉ hỏi:
"Đúng rồi, ngươi nói đã tìm được Tạ Nhiễm? Vậy sao không mang nàng về? Đại nương lại không nỡ động thủ sao?"
Tạ Viễn Thần lắc đầu:
"Ta để nàng rút người về, Tạ Nhiễm cùng vị cầm sư kia ở Mạc Bắc định cư hơn nửa tháng, chờ một chút."
"Chờ cái gì?" Tạ Khuynh hỏi.
"Tạ Nhiễm cũng là con ta, tính khí ngươi bướng bỉnh bao nhiêu, nó cũng bướng bỉnh bấy nhiêu, từ nhỏ được nương nó sủng trong vại mật, chưa từng chịu khổ, đào vong vẫn được nương nó tiếp tế tiền bạc, bây giờ nương nó rút hết người về, người của ta bí mật ở gần, chuyện gì nó cũng phải tự thân đi làm, nó cho rằng một cầm sư biết nói lời ngon tiếng ngọt, biết đàn mấy khúc nhạc dễ nghe là có thể nuôi nó?"
"Chờ xem, không đến hai tháng, tự nó sẽ trở về."
Thì ra đây là chủ ý của lão Tạ.
Cũng đúng!
Tạ Nhiễm nếu bị cưỡng ép trói về, nội tâm sẽ không phục, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, để nàng tự mình trải nghiệm cuộc sống gian khổ bên ngoài, nàng mới cam tâm tình nguyện trở về.
"Tô Lâm Kỳ đã xuất phát." Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh khó hiểu: "Hắn muốn tới kinh thành?"
Tạ Viễn Thần gật đầu:
"Bắc Liêu gần đây không yên ổn, mấy hoàng tử tranh đoạt vương vị, lão Thát Bạc vương mặt ngoài ủng hộ Thác Bạc Diên, nhưng thực tế lại không cho hắn bao nhiêu quyền lợi. Lúc này mấy cái thủ lĩnh của An Cách bộ lạc giảm, cân bằng trong nước Bắc Liêu bị đánh vỡ."
Tạ Viễn Thần nói mấy cái tên này Tạ Khuynh đều quen thuộc, nhất là Thác Bạc Diên, tiểu tử kia thủ đoạn tàn nhẫn, đối với bản thân hung ác, đối với người khác càng ác hơn. Mấy cái ca ca bao cỏ kia của hắn, chỉ có một thân cậy mạnh cùng bộ lạc ủng hộ, đầu óc lại không quá tốt, nếu đấu thật, Thác Bạc Diên chưa chắc đã thua.
"Thủ lĩnh An Cách bộ lạc sợ bị Thác Bạc thị phái người đuổi gϊếŧ, cầu chúng ta che chở. Tô Lâm Kỳ đã áp giải bọn hắn tới kinh thành, đến lúc đó Bệ hạ hẳn là sẽ thiết cung yến khánh công, ngươi có thể nhìn thấy hắn."
"Thôi đi, ta gặp hắn làm gì?" Tạ Khuynh khinh thường nói, trong lòng lại nhịn không được thầm nghĩ.
[ chậc, lão Tạ không biết ta cùng Tô Lâm Kỳ từng có một đoạn tình ]
[ mặc dù khi đó còn nhỏ, nhưng cũng đã nắm tay, đã hôn môi ]
[ giờ gặp mặt nhau, tâm cắn chết đối phương đều có, gặp hay không, thật không quan trọng ]
Sát vách, chén trong tay Cao Tấn đã được đổi đến cái thứ ba, lần nữa bị bóp nát...