[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 2



Viễn Phong hôm nay lại lái xe McLaren đỏ, những ngọn gió phả vào mặt anh từng nhịp, tâm trạng lúc này của anh hoàn toàn không có một chút ưu phiền nào, ngược lại hoàn toàn rất vui vẻ.

Trước kia vào khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có, không chạy làm thương hiệu đại sứ bán thời gian thì anh cũng chỉ tiện tay tham gia những giải đấu online để kiếm thêm tiền tiêu vặt, hoặc kiểm tra những hạng mục mình tiện tay đầu tư.

Ai cũng đều có kế hoạch cho dịp này, nhưng anh - người vốn có thân phận cô nhi cũng chẳng bao giờ có ý định về lại chốn xưa, tính hướng nội hoàn toàn, nên khi mọi người đã đi du lịch thì anh vẫn ở một mình tại gaming house.

Anh cũng đã quen, nên cũng chưa từng than oán gì cả.

Nhưng bây giờ thì đã khác hẳn rồi…..

*Ring….*

Điện thoại trong túi lại reo, vừa hay trước mặt cũng là đèn đỏ nên cũng tiện tay phanh xe lại một cách chậm rãi, nhanh chóng bắt máy.

“Là tôi, em ấy vẫn chưa chịu ăn uống hả ?”

“….. Cô cứ sắp xếp đi, cứ dỗ em ấy mấy lần sẽ ăn thôi, tôi đang trên đường tới rồi.”

“Được, cảm ơn cô, cảm phiền cô để mắt tới Tiểu Nguyên thêm lúc nữa.”

Cúp điện thoại, anh lại không thể không ngẩng đầu nhìn trời mà thở dài….

Anh hiện tại đang nghĩ, cậu bây giờ vẫn đang tiếp tục chạy bộ trên máy thể thao nữa hả ?

Không phải lại chạy quá sức như những lần trước đấy chứ ?

Tuy cậu miễn cưỡng chấp nhận việc điều trị phục hồi chức năng sau phẫu thuật theo lời khuyên của anh, nhưng lại sợ di chứng sau phẫu thuật vẫn còn tồn tại nên không để cậu sớm xuất viện.

Cũng mấy lần cậu đã mè nheo với anh rồi, nhưng anh một mực từ chối thỉnh cầu này.

Anh cũng chỉ là muốn tốt cho cậu thôi, cậu ra viện rồi đòi gì anh đều sẵn lòng chiều cậu một mực hết.

Vừa có việc làm trong kì nghỉ này, còn hàn gắn thêm tình yêu với nhau một cách bền chặt hơn, thử hỏi xem còn có cơ hội nào hoàn hảo như thế không ?

————————

Phòng bệnh 504.



*Píp*

“Lần này em chạy được vận tốc 4.5 gần 1 tiếng, nếu lần sau chạy được ở mức 5 thì em có thể đi bộ thoải mái rồi.”

“Vậy em có thể chạy bộ không ?”

“Cái đó thì nên hỏi người giám hộ, nhưng như vậy bên bệnh viện sẽ không truy cứu được trách nhiệm…..”

Đào Nguyên tắt máy chạy bộ, bước xuống một cách nặng nề, nhưng chừng này vẫn không làm ảnh hưởng tới tốc độ hồi phục.

Cậu trước khi bước lên chạy cũng đã ăn sáng, nhưng lại chỉ ăn một ít, điều đó luôn là vấn đề đau đầu nhất đối với y tá phụ trách.

Còn chưa kể tới….

Bệnh nhân này là người yêu không công khai của BKA.Alpha trong giới Esports mà ai cũng tò mò hơn 2 tháng trời mà cô tình cờ biết tới !

“Lát cho em ra ngoài tản bộ đi, em xin chị….”

“Em làm vậy nữa thì tương lai của chị sẽ sớm tan vỡ đấy…..”

Lỡ như cậu có vấn đề gì đột ngột xảy ra, đảm bảo chỉ việc Alpha mở livestream tố cáo bệnh viện cùng những giấy tờ có căn cứ thôi, bệnh viện sẽ sụp đổ và cô sẽ là người bị chỉ trích muôn đời…

Vậy nên cô mới không dám cho cậu đi lung tung nữa, dù sức khỏe của cậu hiện tại đã trên mức tốt rồi.

*Cốc cốc*

Tiếng gõ cửa ấy, cậu nhận ra là Viễn Phong đã tới nơi rồi, vội vàng chạy về giường bệnh, y tá cũng phải cầm theo gậy móc túi nước theo.

Anh cầm lấy cơm hộp nói lớn: “Tiểu Nguyên, anh có thể vào không ?”

Đào Nguyên: “Chờ em một chút, em lau người đã, mới chạy xong chưa kịp khử mùi mồ hôi.”

Anh nghe thấy câu trả lời cũng yên lặng quay người ra sau, yên lặng nhìn khung cảnh đầy bình dị qua cửa kính.

Cậu tuy nói là đang lau người, thực tế là đang chỉnh lại chăn gối sao cho bản thân vừa mới ngủ dậy.

Anh chỉ yêu cầu mỗi lần chạy chỉ được tối đa nửa tiếng thôi, cậu đâu lại chịu nghe nên lần nào chạy cũng phải gần 1 tiếng mới thôi….



Đến lúc sắp xếp xong, y tá cũng nhanh chóng vào vai, giả vờ như đang đợi người tới để cô còn đảm nhiệm cho ca khác.

“Xong rồi, anh vào đi.”

…….

Một giây….

Hai giây…..

Lại qua thêm 3 giây nữa….

Cửa không có âm thanh phản hồi nào như thể người bên kia đã rời đi vậy.

Y tá vội lau trán giải thích: “Hay là, để chị ra ngoài gọi Alpha vào đây ?”

Đào Nguyên: “Chị cứ tự nhiên, em nghĩ anh ấy sẽ không bỏ về mà không nói một lời đâu.”

Tuy là chỉ nói suông để cậu an tâm nhiều phần, nhưng nếu Alpha bỏ về thật thì cậu lại ngồi tủi thân một mình, còn khó dỗ dành nữa.

*Lạch cạch*

“Người nhà Alpha, có ở bên ngoài thì làm ơn hãy vào nhanh…”

Viễn Phong bất ngờ chạy tới từ phía góc khuất cánh cửa, cô còn tưởng mình gặp phải ma nên suýt mất luôn cả nhịp tim ổn định của mình….

Lần sau ngài đừng làm vậy, y tá tôi đã sợ ca trực đêm rồi thì thôi đi, gặp cảnh này nữa tôi về chầu sớm mắt, cô nghĩ thầm.

“Em ấy rèn luyện đúng thời gian không ?”

“……..”

Y tá yên lặng gật đầu như một robot hỏng phần cổ, anh cũng hiểu rõ hàm ý cô định nói ra.

Nhưng anh cũng lười vạch trần, quyết định không nói gì thêm và chậm rãi bước vào phòng bệnh, còn cô đẩy khay đựng dụng cụ y tế ra ngoài trong tình trạng thấp thỏm không yên thân.

“Làm cái nghề này vừa đau tim vừa gãy cột sống nữa, ai thương thay cho tôi….”
Chương trước Chương tiếp
Loading...