Tai Tinh Tiểu Thuý
Chương 1
Sau khi bị xử trảm, cả nhà ta cùng trùng sinh về 5 năm trước.
Lúc này, ta cùng muội muội còn chưa xuất giá, cha ta vẫn còn là huyện lệnh.
Không khí âm trầm, không ai nói lời nào.
Gió thổi qua, ta cảm thấy lạnh toát cổ.
Ngày ta bị ch/é/m đầu cũng là một ngày tuyết rơi dày, ta cùng trượng phu quỳ cạnh nhau, người bị buộc xích sắt.
Bên dưới là đám đông tụ tập, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Triều đình đang muốn cho bá tánh thấy, tạo phản sẽ không có kết cục tốt, sẽ liên lụy cả tam tộc!
Ta bị lột sạch xiêm y, trói trên giá hành hình, cả người đầy vết roi lưu lại sau những lần tr///a t///ấn.
Ta liều mạng gào rống, dập đầu như gà mổ thóc.
Ta đã mang thai bốn tháng, ta không sợ bị sỉ nhục, không sợ ch*t, cũng chẳng muốn kêu oan, ta chỉ cầu khẩn triều đình rủ lòng thương, tha cho hài tử ta một con đường sống.
Nhưng miệng ta bị nhét giẻ, không nói ra lời, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở đứt quãng từ trong cổ họng.
Ta quay đầu nhìn sang trượng phu bên cạnh, người kiên cường dũng cảm như chàng, giờ phút này nước mắt lã chã, nhìn sang phía ta, lắc đầu tuyệt vọng.
Chàng muốn nhích lại gần, chạm vào ta lần cuối.
Ai giờ quan giám trảm hét lên một tiếng: “Đến giờ rồi, trảm!”, chặt đứt nguyện vọng cuối cùng của phu thê chúng ta.
Đao hạ xuống rất nhanh, thậm chí ta còn không kịp thấy đau.
Trong nháy mắt khi đầu rơi xuống, ta còn chút ý thức.
Trong mơ hồ, ta thấy trượng phu ta, cha mẹ ta cùng tất cả mọi người trong gia tộc… đầu lăn lóc dưới đất.
Máu chảy đỏ hết đài hành quyết.
……
Chuyện đời trước cứ như mới phát sinh ngày hôm qua.
Ta không ngờ mình thế mà lại trùng sinh.
Thù hận khiến cả người ta run rẩy không ngừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn mọi người trong phòng khách.
Lúc này cha đang khoác áo choàng, ngồi ngẩn người trên ghế, hai tay ôm chén trà nóng, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng.
Còn muội muội tốt của ta đang đang khóc như hoa lê đái vũ, cuộn tròn trong lòng nương.
Nương ta vuốt lưng cho muội muội, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, qua hết rồi, nương ở đây với con.”
Ta không nhịn được nữa, gào lên với hai người họ: “Nó hại chết cả gia tộc nhà ta, còn hại cả nhà chồng con bị trảm chung mà hai người không nói gì sao?”
Muội muội sợ tới mức cả người run rẩy, nức nở mãi không thôi: “Con không có…”
Ta gầm lên: “Ngươi dám thề với trời ngươi không vu cáo?!”
Đột nhiên, cha ta đập chén trà xuống đất: “Gào gào hét hét còn ra thể thống gì, không còn tí bộ dáng nào của tiểu thư nhà quan!”
Nương ta ôm muội muội đang run bần bật, nhìn ta đầy oán trách: “Những cực khổ đó đều đã qua rồi, giờ cả nhà chúng ta được sống lại, con có nhất thiết phải so đo chút chuyện nhỏ từ đời trước, làm ảnh hưởng tình cảm tỷ muội nữa không? Nếu con muốn oán thì cứ oán nương đây này, muội muội con gặp chuyện lớn như vậy, không chịu nổi dù chỉ một chút kinh hách nữa đâu.”
Lúc này, ta cùng muội muội còn chưa xuất giá, cha ta vẫn còn là huyện lệnh.
Không khí âm trầm, không ai nói lời nào.
Gió thổi qua, ta cảm thấy lạnh toát cổ.
Ngày ta bị ch/é/m đầu cũng là một ngày tuyết rơi dày, ta cùng trượng phu quỳ cạnh nhau, người bị buộc xích sắt.
Bên dưới là đám đông tụ tập, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Triều đình đang muốn cho bá tánh thấy, tạo phản sẽ không có kết cục tốt, sẽ liên lụy cả tam tộc!
Ta bị lột sạch xiêm y, trói trên giá hành hình, cả người đầy vết roi lưu lại sau những lần tr///a t///ấn.
Ta liều mạng gào rống, dập đầu như gà mổ thóc.
Ta đã mang thai bốn tháng, ta không sợ bị sỉ nhục, không sợ ch*t, cũng chẳng muốn kêu oan, ta chỉ cầu khẩn triều đình rủ lòng thương, tha cho hài tử ta một con đường sống.
Nhưng miệng ta bị nhét giẻ, không nói ra lời, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở đứt quãng từ trong cổ họng.
Ta quay đầu nhìn sang trượng phu bên cạnh, người kiên cường dũng cảm như chàng, giờ phút này nước mắt lã chã, nhìn sang phía ta, lắc đầu tuyệt vọng.
Chàng muốn nhích lại gần, chạm vào ta lần cuối.
Ai giờ quan giám trảm hét lên một tiếng: “Đến giờ rồi, trảm!”, chặt đứt nguyện vọng cuối cùng của phu thê chúng ta.
Đao hạ xuống rất nhanh, thậm chí ta còn không kịp thấy đau.
Trong nháy mắt khi đầu rơi xuống, ta còn chút ý thức.
Trong mơ hồ, ta thấy trượng phu ta, cha mẹ ta cùng tất cả mọi người trong gia tộc… đầu lăn lóc dưới đất.
Máu chảy đỏ hết đài hành quyết.
……
Chuyện đời trước cứ như mới phát sinh ngày hôm qua.
Ta không ngờ mình thế mà lại trùng sinh.
Thù hận khiến cả người ta run rẩy không ngừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn mọi người trong phòng khách.
Lúc này cha đang khoác áo choàng, ngồi ngẩn người trên ghế, hai tay ôm chén trà nóng, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng.
Còn muội muội tốt của ta đang đang khóc như hoa lê đái vũ, cuộn tròn trong lòng nương.
Nương ta vuốt lưng cho muội muội, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, qua hết rồi, nương ở đây với con.”
Ta không nhịn được nữa, gào lên với hai người họ: “Nó hại chết cả gia tộc nhà ta, còn hại cả nhà chồng con bị trảm chung mà hai người không nói gì sao?”
Muội muội sợ tới mức cả người run rẩy, nức nở mãi không thôi: “Con không có…”
Ta gầm lên: “Ngươi dám thề với trời ngươi không vu cáo?!”
Đột nhiên, cha ta đập chén trà xuống đất: “Gào gào hét hét còn ra thể thống gì, không còn tí bộ dáng nào của tiểu thư nhà quan!”
Nương ta ôm muội muội đang run bần bật, nhìn ta đầy oán trách: “Những cực khổ đó đều đã qua rồi, giờ cả nhà chúng ta được sống lại, con có nhất thiết phải so đo chút chuyện nhỏ từ đời trước, làm ảnh hưởng tình cảm tỷ muội nữa không? Nếu con muốn oán thì cứ oán nương đây này, muội muội con gặp chuyện lớn như vậy, không chịu nổi dù chỉ một chút kinh hách nữa đâu.”