Tai Tinh Tiểu Thuý
Chương 2
Ta tưởng rằng qua việc đời trước, cha mẹ sẽ thay đổi, nhưng không ngờ bọn họ vẫn bất công như cũ.
Dù tiểu nữ nhi này của bọn họ hại cả nhà bị ch/é/m đầu, cũng không trách mắng.
Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, chỉ có một mình Vưu Ngạo Tuyết là hài tử, còn ta vĩnh viễn là người thừa.
Cha mẹ hận ta.
Ngày ta sinh ra, tổ phụ bệnh ch*t.
Trước đó không lâu, cha ta vừa thi đậu, theo lẽ sẽ được nhận được chức quan huyện lệnh béo bở, tiền đồ trước mắt như gấm, ai ngờ lại gặp phải tang cha.
Theo luật, cha ta sẽ phải về quê để tang ba năm, trong thời gian này giải trừ mọi chức vụ, từ nay về sau rất khó quay về vị trí cũ.
Miếng ngon tới miệng còn rơi, phụ thân đương nhiên là bụng đầy oán hận.
Nhưng ông ấy không dám hận tổ phụ, vậy là quay sang đổ hết lên đầu ta.
Ông ấy cho rằng ta là điềm xấu, vừa sinh ra đã khắc ch*t tổ phụ, còn mang tới vận rủi cho ông ấy.
Nương ta cả đời luôn tin vào lẽ sống “trượng phu là trời”, bà ấy sợ bị phu quân ghét bỏ nên cũng phụ họa theo, thậm chí còn tìm đạo bà đến đoán mệnh cho ta, nói bát tự của ta xấu, là Thiên Sát Cô Tinh khắc cha khắc mẹ.
Năm ta hai tuổi, muội muội chào đời.
Khi đó phụ thân đã để tang được gần 27 tháng, đang lo tiếp theo nên tính toán thế nào.
Đúng lúc đó thầy của cha ta đang đảm nhiệm vị trị huyện lệnh, không hiểu sao lại nhớ tới ông, dìu dắt ông lên làm huyện thừa, con cao hơn cả vị trí chủ bộ trước đó.
Cha mẹ ta cho rằng muội muội là phúc tinh, mang đến vận may cho cả gia đình.
Vì muội muội ta sinh ra trong một ngày tháng chạp tuyết rơi đầy nên cha đặt tên cho muội ấy là Ngạo Tuyết.
Hưởng ké chút phúc của muội muội, cuối cùng ta cũng có tên, là Tiểu Thúy.
Sau đó không lâu, cha ta đến nơi khác nhậm chức, ông ấy sợ Thiên Sát Cô Tinh ta đây sẽ làm ảnh hưởng tiền đồ nên để ta lại cho nhị thúc nhị thẩm nuôi dưỡng.
Trong mắt ta, nhị thúc nhị thẩm thiện lương mới thực sự là cha mẹ.
Năm ta 18 tuổi, cha mẹ phái người tới đón ta về nhà.
Đương nhiên là ta không muốn.
Nhị thúc nhị thẩm tuy không lỡ nhưng vẫn khuyên nhủ ta.
Nói ta dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của cha, ông ấy vẫn yêu ta. Sau này cha có thể chọn cho ta một vị hôn phu tốt, chứ nếu cứ ở nông thôn ta sẽ không có tương lai.
Ta nghĩ, nếu sau này mình có cuộc sống tốt hơn cũng sẽ báo đáp được nhị thúc nhị thẩm, giúp nhi nữ bọn họ có tiền đồ tốt.
Dù tiểu nữ nhi này của bọn họ hại cả nhà bị ch/é/m đầu, cũng không trách mắng.
Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, chỉ có một mình Vưu Ngạo Tuyết là hài tử, còn ta vĩnh viễn là người thừa.
Cha mẹ hận ta.
Ngày ta sinh ra, tổ phụ bệnh ch*t.
Trước đó không lâu, cha ta vừa thi đậu, theo lẽ sẽ được nhận được chức quan huyện lệnh béo bở, tiền đồ trước mắt như gấm, ai ngờ lại gặp phải tang cha.
Theo luật, cha ta sẽ phải về quê để tang ba năm, trong thời gian này giải trừ mọi chức vụ, từ nay về sau rất khó quay về vị trí cũ.
Miếng ngon tới miệng còn rơi, phụ thân đương nhiên là bụng đầy oán hận.
Nhưng ông ấy không dám hận tổ phụ, vậy là quay sang đổ hết lên đầu ta.
Ông ấy cho rằng ta là điềm xấu, vừa sinh ra đã khắc ch*t tổ phụ, còn mang tới vận rủi cho ông ấy.
Nương ta cả đời luôn tin vào lẽ sống “trượng phu là trời”, bà ấy sợ bị phu quân ghét bỏ nên cũng phụ họa theo, thậm chí còn tìm đạo bà đến đoán mệnh cho ta, nói bát tự của ta xấu, là Thiên Sát Cô Tinh khắc cha khắc mẹ.
Năm ta hai tuổi, muội muội chào đời.
Khi đó phụ thân đã để tang được gần 27 tháng, đang lo tiếp theo nên tính toán thế nào.
Đúng lúc đó thầy của cha ta đang đảm nhiệm vị trị huyện lệnh, không hiểu sao lại nhớ tới ông, dìu dắt ông lên làm huyện thừa, con cao hơn cả vị trí chủ bộ trước đó.
Cha mẹ ta cho rằng muội muội là phúc tinh, mang đến vận may cho cả gia đình.
Vì muội muội ta sinh ra trong một ngày tháng chạp tuyết rơi đầy nên cha đặt tên cho muội ấy là Ngạo Tuyết.
Hưởng ké chút phúc của muội muội, cuối cùng ta cũng có tên, là Tiểu Thúy.
Sau đó không lâu, cha ta đến nơi khác nhậm chức, ông ấy sợ Thiên Sát Cô Tinh ta đây sẽ làm ảnh hưởng tiền đồ nên để ta lại cho nhị thúc nhị thẩm nuôi dưỡng.
Trong mắt ta, nhị thúc nhị thẩm thiện lương mới thực sự là cha mẹ.
Năm ta 18 tuổi, cha mẹ phái người tới đón ta về nhà.
Đương nhiên là ta không muốn.
Nhị thúc nhị thẩm tuy không lỡ nhưng vẫn khuyên nhủ ta.
Nói ta dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của cha, ông ấy vẫn yêu ta. Sau này cha có thể chọn cho ta một vị hôn phu tốt, chứ nếu cứ ở nông thôn ta sẽ không có tương lai.
Ta nghĩ, nếu sau này mình có cuộc sống tốt hơn cũng sẽ báo đáp được nhị thúc nhị thẩm, giúp nhi nữ bọn họ có tiền đồ tốt.