Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta
Chương 29: Tham lam sẽ bị tham lam hại
Chắc hẳn không một ai nghĩ được, Hoắc Thục Minh còn sống, hơn nữa hắn mò được tới Chu gia.
“Papa…”
So với mọi người lạnh nhạt chỉ có Hoắc Như Ngọc là vui vẻ nhất. Hoắc Thục Minh gầy đi, già hơn, khuôn mặt mang dáng vẻ lừ đừ mệt mỏi. Trên mặt đều bẩn lem nhem, rỉ mắt dính đầy hai hốc mắt, râu ria xồm xoàm, cùng mùi hôi chua chua từ trên người toả ra khiến ai cũng không dám lại gần.
“Em dâu, cứu ta, ta đói quá, đã ba ngày ta chưa ăn gì.”
Đôi môi hắn khô khốc nứt nẻ. Hôm trước hắn gặp được một đám người sống sót khác, hắn cầu xin bọn họ cho hắn gia nhập chỉ nhận lại là sự khinh thường của tên đoàn trưởng. Tên kia nói hắn đã quá già, không giúp sức gì được, chỉ tốn công nuôi. Hắn nói hắn là Hoắc Thục Minh, tưởng rằng sẽ giống như trước được tha, ai ngờ đám người này nhổ nước bọt vào mặt hắn còn đánh hắn một trận đuổi hắn đi.
Hoắc Thục Minh lần trước khi gặp Lăng Tú không bị nàng giết nên đã nghĩ với cái danh người tốt làm từ thiện cứu mạng hắn. Hắn nào biết tất cả là nhờ hai đứa con của mình. Nếu rửa đi lớp bụi bẩn trên mặt sẽ mặt hắn sưng tím, mắt còn bị sưng.
“Ngươi đi đi, Chu gia không chào đón ngươi.”
Chu gia cũng đã hết thức ăn từ hôm trước, vật tư quanh đây đều bị lấy đi. Nếu không phải Chu Mộng Dao là dị năng giả, cộng thêm Hạ Nhược Minh Phương cùng Dương Tân công phu quyền cước đều rất tốt, có lẽ Chu gia cũng đã bị người vơ vét.
“Nhưng là papa thật đáng thương.”
Mấy ngày nay, có thể nói mọi người đều bị Hoắc Như Ngọc cấp phiền. Nếu không phải nàng mới chỉ là đứa trẻ, người bị ném ra đầu tiên sẽ là nàng.
“Ngọc nhi ngoan, mau xin cho papa vào, papa bị người đánh đau lắm. Thuỵ Đông, ta chính là cha ngươi, chẳng lẽ ngươi trơ mắt muốn nhìn ta chết sao? Còn có Gia Châu đâu? Nàng đâu rồi?”
Hoắc Thục Minh muốn lấy được lòng thương cảm của mọi người, Chu Mộng Dao nghe hắn nhắc tới tên chị mình, một cỗ lửa giận xông tới.
“Dương Tân, kéo hắn vào đánh một trận.”
“Rõ tiểu thư.”
Nhìn thấy Dương Tân đi ra, Hoắc Thục Minh vui mừng, Hoắc Thuỵ Đông biết ý bến Hoắc Như Ngọc lên trên lầu mặc cho con bé có gào khóc. Bên dưới, khi Hoắc Thục Minh vừa bước chân vào Chu gia đã bị đấm một nhát ngay bụng. Hắn gào lên lảo đảo lùi về sau.
“Đừng đánh chết.”
Chu Mộng Dao lạnh nhạt nhìn hết thảy rồi quay vào trong nhà, Hạ Nhược Minh Phương một bước đi theo nàng. Tiếng la của Hoắc Thục Minh nhỏ dần, một lát sau Dương Tân bước vào, mặt hắn có chút thoả mãn.
“Đánh chết sao?”
“Không chết thưa tiểu thư, hắn chỉ bị ngất đi thôi.”
Thiếu nước trong một khoảng thời gian khiến Chu Mộng Dao có phần tiều tuỵ, hôm nay mọi người đã phải nhịn đói. Ngược lại nước vẫn còn 2 chai nhỏ.
“Chúng ta cần ra ngoài tìm vật tư, nếu không sẽ chết ở đây.”
Điều này đồng nghĩa với việc phải đi xa hơn và sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Chu Mộng Dao có chút lo lắng hai đứa trẻ ở nhà một mình.
“Tiểu thư, chúng ta phải kéo dài tàn hơi tới bao giờ? Liệu cứu viện có thực sự tới?”
Hạ Nhược Minh Phương hiếm thấy mở lời, Chu Mộng Dao xoa xoa trán mình, nàng bây giờ cũng không biết.
“Tới đâu hay tới đó, cùng lắm thì ta sẽ tự tử trước khi phải trở thành một đám xác sống hôi thối chỉ biết ăn thịt người.”
“Ta cảm thấy Lăng tiểu thư,…”
“Ta biết nàng tài giỏi nhưng nàng chỉ là cái cá nhân. Phương tỷ, dạo gần đây ta có chút mệt mỏi.”
Xét cho cùng dù có cứng cỏi ra sao, Chu Mộng Dao vẫn chỉ là một cô nương mới hai mươi tuổi, nàng còn đang vừa học vừa đi diễn xuất.
“Xin hãy tin ta một lần, nếu có cơ hội gặp lại Lăng tiểu thư hãy cùng gia nhập với nàng ấy. Ta cảm giác nàng ta không đơn giản.”
“Nếu Phương tỷ đã nói vậy, ta sẽ suy tính một chút.”
Hạ Nhược Minh Phương, sát thủ nổi danh. Đừng nhìn nàng còn trẻ như vậy, sự thật nàng đã hơn bốn mươi tuổi. Dựa vào luyện võ kĩ cùng sử dụng nhiều loại thuốc khác nhau, trông nàng mới chỉ như ba mươi. Ba năm trước đây, nàng rửa tay gác kiếm, nhớ tới ân tình hồi còn nhỏ được Chu lão gia chủ cho một bữa cơm, nàng tới Chu gia làm bảo tiêu cho Chu Mộng Dao.
Không ai nghĩ tới sát thủ “Độc phụ” chỉ nghe tên đã khiến người khác sợ mất mật sẽ có ngày trở thành bảo tiêu. Phần lớn người Chu gia tuy không đoán được thân phận thật của nàng nhưng đều rất cung kính, đây là Chu lão gia chủ đã căn dặn.
Trời đã gần nửa đêm, Hoắc Thục Minh mới lờ mờ tỉnh lại, toàn thân hắn đau nhức không thôi. Ít nhất hắn lúc này đang nằm trên sofa êm ái mà không phải ngoài đất lạnh cóng. Trong lòng hắn chửi rủa người họ Chu, ngoài mặt vẫn phải cười lấy lòng vì Chu Mộng Dao lúc này đang đứng trước mặt hắn, khuôn mặt băng lãnh cực điểm.
“Sống được tới giờ cũng thật là kì tích phải không anh rể?”
“Em dâu, em đang nói gì vậy?”
“Than ôi! Đúng là người xấu sống lâu, đáng ra người nên chết là anh chứ không phải chị tôi.”
Hoắc Thục Minh cũng bất ngờ khi biết Chu Gia Châu đã chết. Hắn cùng nàng bao nhiêu năm vợ chồng, nói không yêu là giả. Tuy rằng hắn có người bên ngoài, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chỗ cho vợ của mình.
“Gia Châu, cô ấy…”
“Im mồm, ngươi không xứng đáng gọi tên chị ấy.”
Nàng thật sự muốn giết chết tên cặn bã này, chỉ là nghĩ tới hai đứa trẻ trên lầu, nàng nhịn lại sự tức giận. Huống hồ, nàng cũng không muốn bẩn tay.
“Cái kia em dâu, ta đã ba ngày chưa ăn…”
“Thì sao? Chúng ta đã hết đồ ăn. Cả Như Ngọc cùng Thuỵ Đông đều phải nhịn đói. Ngươi thì tính là gì?”
Hoắc Thục Minh kém chút chửi ầm lên, hắn vượt qua bao nhiêu kham khổ để tới đây mà không có đồ ăn.
“Em dâu, ngươi đừng mở trò đùa. Chu gia giàu có như vậy đâu thể nào không còn đồ ăn.”
“Tiểu thư, chuyện ở đây để ta xử lý, ngài cứ lên phòng đi ngủ trước.”
Chu Mộng Dao xoa thái dương gật đầu, đợi khi nàng vừa khuất bóng Minh Phương nở nụ cười.
“Ngươi tính làm gì?”
Vài phút sau Dương Tân cầm theo một nắm giun đất đi vào, hắn cũng có chút sợ hãi mà nhìn Minh Phương.
“Đồ ăn mà Hoắc tổng yêu cầu, chứa nhiều protein lắm đấy, ngài phải ăn thật ngon nhé.”
Hắn bị ép há mồm, những con giun dính theo bùn đất đều bị nhét vào họng hắn. Minh Phương cười rút ra một khẩu súng ngắn chỉ vào đầu Hoắc Thục Minh. Hắn sợ hãi suýt tè ra quần run rẩy nuối từng con giun xuống bụng, Dương Tân đứng cạnh cũng phải nhăn mặt.
“Hoắc tổng thật ngoan, phải nghe lời vậy chứ. Ăn xong bữa tối cũng nên đi ngủ, ngày mai phải kiếm thêm thật nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho Hoắc tổng mới được.”
Dứt lời liền đem súng đánh vào gáy Hoắc Thục Minh, Dương Tân một bên cột hắn thành cái bánh chưng. Xong xuôi cả hai đi lên lầu, bọn hắn cần nghỉ ngơi để mai đi kiếm vật tư.
“Papa…”
So với mọi người lạnh nhạt chỉ có Hoắc Như Ngọc là vui vẻ nhất. Hoắc Thục Minh gầy đi, già hơn, khuôn mặt mang dáng vẻ lừ đừ mệt mỏi. Trên mặt đều bẩn lem nhem, rỉ mắt dính đầy hai hốc mắt, râu ria xồm xoàm, cùng mùi hôi chua chua từ trên người toả ra khiến ai cũng không dám lại gần.
“Em dâu, cứu ta, ta đói quá, đã ba ngày ta chưa ăn gì.”
Đôi môi hắn khô khốc nứt nẻ. Hôm trước hắn gặp được một đám người sống sót khác, hắn cầu xin bọn họ cho hắn gia nhập chỉ nhận lại là sự khinh thường của tên đoàn trưởng. Tên kia nói hắn đã quá già, không giúp sức gì được, chỉ tốn công nuôi. Hắn nói hắn là Hoắc Thục Minh, tưởng rằng sẽ giống như trước được tha, ai ngờ đám người này nhổ nước bọt vào mặt hắn còn đánh hắn một trận đuổi hắn đi.
Hoắc Thục Minh lần trước khi gặp Lăng Tú không bị nàng giết nên đã nghĩ với cái danh người tốt làm từ thiện cứu mạng hắn. Hắn nào biết tất cả là nhờ hai đứa con của mình. Nếu rửa đi lớp bụi bẩn trên mặt sẽ mặt hắn sưng tím, mắt còn bị sưng.
“Ngươi đi đi, Chu gia không chào đón ngươi.”
Chu gia cũng đã hết thức ăn từ hôm trước, vật tư quanh đây đều bị lấy đi. Nếu không phải Chu Mộng Dao là dị năng giả, cộng thêm Hạ Nhược Minh Phương cùng Dương Tân công phu quyền cước đều rất tốt, có lẽ Chu gia cũng đã bị người vơ vét.
“Nhưng là papa thật đáng thương.”
Mấy ngày nay, có thể nói mọi người đều bị Hoắc Như Ngọc cấp phiền. Nếu không phải nàng mới chỉ là đứa trẻ, người bị ném ra đầu tiên sẽ là nàng.
“Ngọc nhi ngoan, mau xin cho papa vào, papa bị người đánh đau lắm. Thuỵ Đông, ta chính là cha ngươi, chẳng lẽ ngươi trơ mắt muốn nhìn ta chết sao? Còn có Gia Châu đâu? Nàng đâu rồi?”
Hoắc Thục Minh muốn lấy được lòng thương cảm của mọi người, Chu Mộng Dao nghe hắn nhắc tới tên chị mình, một cỗ lửa giận xông tới.
“Dương Tân, kéo hắn vào đánh một trận.”
“Rõ tiểu thư.”
Nhìn thấy Dương Tân đi ra, Hoắc Thục Minh vui mừng, Hoắc Thuỵ Đông biết ý bến Hoắc Như Ngọc lên trên lầu mặc cho con bé có gào khóc. Bên dưới, khi Hoắc Thục Minh vừa bước chân vào Chu gia đã bị đấm một nhát ngay bụng. Hắn gào lên lảo đảo lùi về sau.
“Đừng đánh chết.”
Chu Mộng Dao lạnh nhạt nhìn hết thảy rồi quay vào trong nhà, Hạ Nhược Minh Phương một bước đi theo nàng. Tiếng la của Hoắc Thục Minh nhỏ dần, một lát sau Dương Tân bước vào, mặt hắn có chút thoả mãn.
“Đánh chết sao?”
“Không chết thưa tiểu thư, hắn chỉ bị ngất đi thôi.”
Thiếu nước trong một khoảng thời gian khiến Chu Mộng Dao có phần tiều tuỵ, hôm nay mọi người đã phải nhịn đói. Ngược lại nước vẫn còn 2 chai nhỏ.
“Chúng ta cần ra ngoài tìm vật tư, nếu không sẽ chết ở đây.”
Điều này đồng nghĩa với việc phải đi xa hơn và sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Chu Mộng Dao có chút lo lắng hai đứa trẻ ở nhà một mình.
“Tiểu thư, chúng ta phải kéo dài tàn hơi tới bao giờ? Liệu cứu viện có thực sự tới?”
Hạ Nhược Minh Phương hiếm thấy mở lời, Chu Mộng Dao xoa xoa trán mình, nàng bây giờ cũng không biết.
“Tới đâu hay tới đó, cùng lắm thì ta sẽ tự tử trước khi phải trở thành một đám xác sống hôi thối chỉ biết ăn thịt người.”
“Ta cảm thấy Lăng tiểu thư,…”
“Ta biết nàng tài giỏi nhưng nàng chỉ là cái cá nhân. Phương tỷ, dạo gần đây ta có chút mệt mỏi.”
Xét cho cùng dù có cứng cỏi ra sao, Chu Mộng Dao vẫn chỉ là một cô nương mới hai mươi tuổi, nàng còn đang vừa học vừa đi diễn xuất.
“Xin hãy tin ta một lần, nếu có cơ hội gặp lại Lăng tiểu thư hãy cùng gia nhập với nàng ấy. Ta cảm giác nàng ta không đơn giản.”
“Nếu Phương tỷ đã nói vậy, ta sẽ suy tính một chút.”
Hạ Nhược Minh Phương, sát thủ nổi danh. Đừng nhìn nàng còn trẻ như vậy, sự thật nàng đã hơn bốn mươi tuổi. Dựa vào luyện võ kĩ cùng sử dụng nhiều loại thuốc khác nhau, trông nàng mới chỉ như ba mươi. Ba năm trước đây, nàng rửa tay gác kiếm, nhớ tới ân tình hồi còn nhỏ được Chu lão gia chủ cho một bữa cơm, nàng tới Chu gia làm bảo tiêu cho Chu Mộng Dao.
Không ai nghĩ tới sát thủ “Độc phụ” chỉ nghe tên đã khiến người khác sợ mất mật sẽ có ngày trở thành bảo tiêu. Phần lớn người Chu gia tuy không đoán được thân phận thật của nàng nhưng đều rất cung kính, đây là Chu lão gia chủ đã căn dặn.
Trời đã gần nửa đêm, Hoắc Thục Minh mới lờ mờ tỉnh lại, toàn thân hắn đau nhức không thôi. Ít nhất hắn lúc này đang nằm trên sofa êm ái mà không phải ngoài đất lạnh cóng. Trong lòng hắn chửi rủa người họ Chu, ngoài mặt vẫn phải cười lấy lòng vì Chu Mộng Dao lúc này đang đứng trước mặt hắn, khuôn mặt băng lãnh cực điểm.
“Sống được tới giờ cũng thật là kì tích phải không anh rể?”
“Em dâu, em đang nói gì vậy?”
“Than ôi! Đúng là người xấu sống lâu, đáng ra người nên chết là anh chứ không phải chị tôi.”
Hoắc Thục Minh cũng bất ngờ khi biết Chu Gia Châu đã chết. Hắn cùng nàng bao nhiêu năm vợ chồng, nói không yêu là giả. Tuy rằng hắn có người bên ngoài, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chỗ cho vợ của mình.
“Gia Châu, cô ấy…”
“Im mồm, ngươi không xứng đáng gọi tên chị ấy.”
Nàng thật sự muốn giết chết tên cặn bã này, chỉ là nghĩ tới hai đứa trẻ trên lầu, nàng nhịn lại sự tức giận. Huống hồ, nàng cũng không muốn bẩn tay.
“Cái kia em dâu, ta đã ba ngày chưa ăn…”
“Thì sao? Chúng ta đã hết đồ ăn. Cả Như Ngọc cùng Thuỵ Đông đều phải nhịn đói. Ngươi thì tính là gì?”
Hoắc Thục Minh kém chút chửi ầm lên, hắn vượt qua bao nhiêu kham khổ để tới đây mà không có đồ ăn.
“Em dâu, ngươi đừng mở trò đùa. Chu gia giàu có như vậy đâu thể nào không còn đồ ăn.”
“Tiểu thư, chuyện ở đây để ta xử lý, ngài cứ lên phòng đi ngủ trước.”
Chu Mộng Dao xoa thái dương gật đầu, đợi khi nàng vừa khuất bóng Minh Phương nở nụ cười.
“Ngươi tính làm gì?”
Vài phút sau Dương Tân cầm theo một nắm giun đất đi vào, hắn cũng có chút sợ hãi mà nhìn Minh Phương.
“Đồ ăn mà Hoắc tổng yêu cầu, chứa nhiều protein lắm đấy, ngài phải ăn thật ngon nhé.”
Hắn bị ép há mồm, những con giun dính theo bùn đất đều bị nhét vào họng hắn. Minh Phương cười rút ra một khẩu súng ngắn chỉ vào đầu Hoắc Thục Minh. Hắn sợ hãi suýt tè ra quần run rẩy nuối từng con giun xuống bụng, Dương Tân đứng cạnh cũng phải nhăn mặt.
“Hoắc tổng thật ngoan, phải nghe lời vậy chứ. Ăn xong bữa tối cũng nên đi ngủ, ngày mai phải kiếm thêm thật nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho Hoắc tổng mới được.”
Dứt lời liền đem súng đánh vào gáy Hoắc Thục Minh, Dương Tân một bên cột hắn thành cái bánh chưng. Xong xuôi cả hai đi lên lầu, bọn hắn cần nghỉ ngơi để mai đi kiếm vật tư.