Thay Chị Gả Đại Gia
Chương 41: Đóng phim
Tám giờ tối, sân bay Bắc Thành.
Thẩm Bân đợi chừng bốn mươi phút, rốt cuộc đã nhìn thấy Trần Hoài Kiêu từ sân bay đi ra.
Một thân âu phục mệt mỏi, hòa cùng bóng đêm, đường nét anh tuấn và thân hình thẳng tắp, khiến anh cực kỳ dễ nhận thấy trong đám người.
Thẩm Bân giơ tay về phía Trần Hoài Kiêu: “Ngài Kiêu, ở đây!”
Ánh mắt Trần Hoài Kiêu bình tĩnh lướt qua anh ta, nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Thẩm Bân đi qua, nhận lấy vali màu đen trong tay anh: “Ngài Kiêu, ngài đang chờ bà chủ sao, bà chủ sẽ không tới đâu, bà ấy quay cảnh đêm ở phim trường bộ “Chờ em ở trạm kế tiếp” rồi.”
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu rõ ràng lành lạnh, ánh mắt như dao, đâm Thẩm Bân một cước: “Trừ sạch lương hiệu suất làm việc cuối năm.”
Thẩm Bân: “...”
Không nên lắm mồm. qwq
Trần Hoài Kiêu ngồi trên chiếc Bentley màu đen, mặt không biểu cảm nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ.
Ánh đèn neon trên đường chiếu lên gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng của anh, màu sắc biến ảo. Con ngươi đen láy hiện lên vẻ u ám nhàn nhạt.
Thẩm Bân xuyên qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng quan sát anh một chút.
Xem như anh đã nhìn ra, tâm tình Trần Hoài Kiêu cực kỳ hỏng bét.
“Ngài Kiêu, về nhà sao?”
“Công ty.”
“Ngài vừa đi công tác trở về, đã… đã đến công ty? Hay là về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói: “Lương nghỉ phép của cậu năm nay cũng tràn ngập nguy cơ.”
“Tôi im miệng ngay!”
Thẩm Bân lập tức im lặng, một câu cũng không dám nói.
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng ở dưới tòa cao ốc truyền thông Xán Tinh.
“Ngài Kiêu, đến rồi.”
“Không cần cậu nhắc nhở tôi đã đến.”
Trần Hoài Kiêu ngồi ở trong xe, nhìn đại sảnh tiếp khách đèn đuốc sáng trưng, chậm chạp chưa xuống xe.
Thẩm Bân không dám hỏi gì nhiều.
Một lát sau, anh ta khởi động xe, chạy đến nơi đóng phim của đoàn “Chờ em ở trạm kế tiếp”.
“Chờ em ở trạm kế tiếp” là bộ phim vườn trường đại học, bởi vậy chọn cảnh ở đại học Bắc Thành.
Bây giờ đang kỳ nghỉ hè, trong sân trường không có mấy sinh viên.
Đoàn làm phim nhất định phải nắm chặt thời gian trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, quay xong cảnh ở trường học, để tránh sau khi khai giảng ảnh hưởng đến công việc dạy học bình thường của trường.
Cho nên khoảng thời gian này đều quay phim ngày đêm không nghỉ.
Vai diễn của Bạch Nhân là nữ số hai.
Đêm nay là cảnh mưa, nam chính sẽ ngả bài với nữ số hai: Thật ra nhiều năm như vậy, anh ta vẫn xem cô thành niềm an ủi khi nữ chính mất đi, bây giờ nữ chính đã trở về rồi, nam chính muốn trở lại bên cạnh nữ chính.
“Cắt.”
Đạo diễn Từ giơ tay, đứng dậy nói với Bạch Nhân: “Tiểu Nhân, trạng thái tối nay không đúng, mất tập trung rồi, vừa rồi Lục Châu Tự đang chia tay với cô đó, biểu hiện của cô giống như không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng chia tay ấy. Lục Châu Tự là người cô yêu cả một thanh xuân cơ mà, sao có thể là cảm xúc như vậy được.”
“Xin lỗi đạo diễn.” Bạch Nhân áy náy nhìn Kiều Ngôn Thời đóng vai nam chính Lục Châu Tự: “Thật xin lỗi.”
Kiều Ngôn Thời phất tay, bày tỏ không sao.
“Có phải chị có chuyện gì gấp cần làm không? Em cảm thấy nhịp điệu của chị rất gấp gáp.”
“Xin lỗi cậu.” Bạch Nhân lau nước mưa trên mặt, liên tục nói xin lỗi: “Chị lại tìm cảm giác tiếp.”
“Được, tìm cảm giác xem.” Đạo diễn sờ cằm, hỏi: “Cô có từng thích người nào không? Tôi nói là lúc tuổi trưởng thành của cô ấy…”
Bạch Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc dừng ở bên đường nhỏ cây ngô đồng.
Cửa sổ xe hạ xuống, sườn mặt anh tuấn sắc sảo của người đàn ông vùi trong bóng đêm dày đặc.
Bạch Nhân trầm ngâm một lát, nói: “Có từng thích.”
“Vậy thì quá tốt rồi, bây giờ cô tưởng tượng Lục Châu Tự thành người mình thích kia, cô thầm mến cậu ta rất nhiều năm rồi, cậu ta cũng đối xử rất tốt rất tốt với cô, cho đến một ngày, một người phụ nữ xuất hiện, cô mới phát hiện, mọi điều tốt đẹp cậu ta dành cho cô, đều là sự tiếc nuối của cậu ta với cô gái kia. Bây giờ cô gái kia đã trở về rồi, cậu ta muốn chấm dứt với cô…”
Ánh mắt thâm trầm của Bạch Nhân lướt qua Kiều Ngôn Thời, nhìn về phía đường nét mơ hồ trong bóng đêm.
Trong ánh mắt cô nhiều thêm mấy phần ý lạnh hoang đường.
Đạo diễn thấy trạng thái của cô đến rồi, lập tức gọi các bên chuẩn bị, mở máy.
Kiều Ngôn Thời đi đến trước mặt Bạch Nhân, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Xin lỗi em, cô ấy trở về rồi, anh không thể phụ lòng cô ấy.”
Ánh mắt của Bạch Nhân vẫn quét về phía người đàn ông trong xe như cũ, không còn dáng vẻ rơi nước mắt như mấy lần quay trước,
Sau khi nhìn thật sâu vào bản thân, cô phát hiện, cô sẽ không rơi nước mắt vì Trần Hoài Kiêu.
Một giọt cũng sẽ không.
Đối diện với người đàn ông mình từng thích, khóe miệng cô cong lên nụ cười lạnh thê lương: “Anh chắc chắn?”
“Đương nhiên, cô ấy là mối tình đầu của anh, cũng là người anh yêu nhất đời này.”
“Thích như vậy, anh nhất định phải bảo vệ tốt cô ấy đấy.”
Bạch Nhân mỉm cười nói xong, vào khoảnh khắc quay người, mưa lớn xối xả, cũng che khuất giọt nước mắt của cô.
Đạo diễn Từ nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc dù mỗi một câu thoại của Bạch Nhân đều là lời thoại của nữ phụ, nhưng từ trong ánh mắt diễn của cô đạo diễn Từ… nhìn thấy được thứ gì đó khác.
Đoạn này quá hoàn hảo!
Vốn dĩ cảnh diễn nữ phụ ác độc hắc hóa nói lời gay gắt rất dễ khiến người ta cảm thấy không đúng với hình tượng nhân vật.
Mấy nữ phụ ác độc thử vai trước đó diễn đều vô cùng khoa trương, khiến người ta chán ghét.
Nhưng đoạn này của Bạch Nhân, không chỉ không hề sai với hình tượng nhân vật, thậm chí còn không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Ánh mắt cô lạnh như băng, mỗi một khoảnh khắc đều diễn tâm lý, chỉ khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài thậm chí có chút đồng tình.
Đoạn này được cô diễn có chiều sâu như vậy.
Cô thật sự là… diễn viên báu vật!
“Cắt! Qua! Vất vả rồi! Mau trở về thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh!”
Toàn thân Bạch Nhân ướt sũng đứng ở trong mưa, nước mưa thuận theo tóc của cô nhỏ xuống.
Cảm xúc tựa như còn chưa rút đi, sự đau thương tột cùng của những năm kia… lại từng chút từng chút ăn mòn trái tim của cô.
Trần Hoài Kiêu xuống xe, sải bước đi về phía Bạch Nhân, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác ra, chuẩn bị khoác trên người cô.
Bạch Nhân lập tức lùi về phía sau hai bước, ánh mắt châm chọc nhìn anh, hình như còn chưa thoát ra được từ trong vai diễn.
Trần Hoài Kiêu bị ánh mắt của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cho rằng cô không muốn bị người khác biết quan hệ của bọn họ, lúc này mới tránh né.
Không bao lâu sau, nam số một Kiều Ngôn Thời đi qua, bật ô cho Bạch Nhân, che chở cô đi thay quần áo.
Trần Hoài Kiêu nhìn bóng lưng của bọn họ, mặc dù biết không có gì, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ khó chịu.
Giống như giống đực bị xâm phạm lãnh thổ, trong lòng ngập tràn cảm xúc nóng nảy.
Anh đi đến cổng trường, cúi đầu châm điếu thuốc, nửa gương mặt vùi trong bóng tối.
Lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Anh Trần, là anh sao? Sao anh ở đây?”
Trần Hoài Kiêu quay đầu, nhìn thấy gương mặt hoạt bát xinh đẹp, nhất thời không nhớ ra cô ta là ai.
“Là em nè, là Kiều Lệ Sa.” Kiều Lệ Sa đi đến bên cạnh anh, mỉm cười nói: “Anh là người bận rộn hay quên, chắc chắn không nhớ em rồi, em là con gái của Kiều Đình, chúng ta từng cùng ăn cơm mấy lần.”
Trần Hoài Kiêu nhớ ra, cô ta là con gái của người bạn vong niên Kiều Đình của anh, hai năm này cũng vào giới giải trí, diễn xuất bình thường nhưng thiết lập hình tượng xinh xắn đáng yêu, được các fans gọi là “Đóa hoa quý của nhân gian”.
“Cô ở đoàn phim này?”
“Vâng, em là nữ chính Tiêu Nhiên.” Kiều Lệ Sa cười ngọt ngào với anh, nhìn chằm chằm vào trang phục nghiêm túc của anh: “Anh Trần đến đoàn phim bàn chuyện sao?”
“Không phải, đi ngang qua.”
“Vậy sao…”
Kiều Lệ Sa chắp hai tay sau lưng, bày dáng vẻ đáng yêu, giọng điệu mang theo vẻ làm nũng, hỏi: “Anh Trần, bây giờ không còn sớm, gọi xe sợ bị fans chụp được, em có thể ngồi xe của anh trở về được không ạ?”
Trần Hoài Kiêu đang muốn từ chối, chợt thấy Bạch Nhân đeo túi, đi ra khỏi cổng trường.
Cô lấy di động chuẩn bị gọi tài xế, ngước mắt cũng nhìn thấy Trần Hoài Kiêu và Kiều Lệ Sa đứng ở đường, giật mình.
Mấy giây sau, mặt Trần Hoài Kiêu không cảm xúc nói: “Lên xe.”
Kiều Lệ Sa cực kỳ vui sướng, vội vàng cùng anh ngồi ở trên ghế sau xe.
Thẩm Bân thấy Trần Hoài Kiêu lại dẫn người phụ nữ khác lên xe, mà bà chủ vẫn đứng ở cạnh cổng trường phía xa xa nhìn, anh lúng túng quay người, dò hỏi Trần Hoài Kiêu: “Ngài Kiêu, cái này…”
“Lái xe.”
“Nhưng…”
“Tôi nói, lái xe.”
Nhìn thấy sắc mặt sầm sì của Trần Hoài Kiêu, Thẩm Bân chỉ đành đạp động cơ, lái chiếc xe Bentley ra ngoài.
Bạch Nhân không biết tại sao Trần Hoài Kiêu quen biết nữ số một Kiều Lệ Sa, nhưng nụ cười tràn ngập ngọt ngào của Kiều Lệ Sa, mở miệng gọi anh thân thiết “Anh Trần”, cô đã có thể đoán ra mấy phần.
Gia cảnh của Kiều Lệ Sa xịn xò, là tiểu thư thục nữ chân chính, cô ấy và Trần Hoài Kiêu có lẽ cũng là quen biết cũ.
Thân phận Trần Hoài Kiêu như vậy, anh kết bạn với phụ nữ gì, Bạch Nhân không quản, cũng lười quản.
Chỉ cần anh quản nửa thân dưới của mình, đừng mang bệnh tìиɦ ɖu͙ƈ gì đó cho cô.
Phương diện này, cô có sự tin tưởng với Trần Hoài Kiêu.
Bạch Nhân gọi điện thoại cho quản gia Đường Tạp, để anh ta tới đón mình.
Kiều Lệ Sa ở trong xe của Trần Hoài Kiêu chu mỏ tự sướng chụp “tách tách” rất nhiều hình. Trần Hoài Kiêu ngồi ở cạnh cửa sổ, nhìn đèn neon lóe lên ngoài cửa sổ, mắt sâu như màn đêm.
Thẩm Bân không ngừng nhìn kính chiếu hậu, nhìn ra Trần Hoài Kiêu rõ ràng không vui vẻ gì.
Kiều Lệ Sa thấy Trần Hoài Kiêu nãy giờ vẫn không nói gì, thế là chủ động phá vỡ sự im lặng: “Anh Trần, để anh đưa em về nhà có phải phiền quá không?”
“Phải.”
“Ặc, em thật sự xin lỗi…” Kiều Lệ Sa cũng không ngờ Trần Hoài Kiêu sẽ nói thẳng như vậy, hơi xấu hổ: “Vậy nếu không thì anh tìm trạm xe buýt thả em xuống đi ạ, em ngồi xe buýt về nhà.”
Thẩm Bân nghe lời này của Kiều Lệ Sa, biết tỏng cô ta chẳng qua chỉ giả vờ khách sáo đóng vai đáng thương.
Đừng nói cô ta là ngôi sao lớn, chỉ với thân phận cô chủ lớn nhà giàu của cô ta, ra đường đều là tài xế lái xe riêng đưa đón, sao có thể ngồi xe buýt được.
Hiển nhiên tối nay cô ta cố ý điều xe riêng của mình đi, muốn để Trần Hoài Kiêu đưa cô ta về.
“Thật sự không hay khi làm phiền anh Trần, anh nhất định còn có chuyện của mình, thả em xuống ở ngay phía trước là được.”
Cô ta quan sát đường nét sườn mặt lạnh lùng của Trần Hoài Kiêu, trong lòng hạ quyết định, Trần Hoài Kiêu chắc chắn không thể vào lúc nửa đêm canh ba, thả cô xuống xe.
Nhưng không ngờ đến, Trần Hoài Kiêu không chút do dự nói: “Thẩm Bân, dừng xe ở phía trước.”
“Vâng.”
Thẩm Bân lái xe đến phái ngoài trạm xe buýt, sau đó vòng qua đằng sau, kéo mở cửa xe: “Cô Kiều, mời xuống xe.”
Kiều Lệ Sa kinh ngạc nhìn về phía Trần Hoài Kiêu: “Cái này… em chỉ là…”
Cô ta chỉ thuận miệng nói, không ngờ Trần Hoài Kiêu thật sự thả cô xuống ở chỗ này.
Trần Hoài Kiêu nhìn thẳng phía trước, không nhìn cô ta nhiều thêm một chút.
Kiều Lệ Sa không nói thêm gì nữa, chỉ có thể cắn răng xuống xe, nhìn chiếc Bentley của Trần Hoài Kiêu đi ra, biến mất trong màn đêm.
Cô ta giậm chân, tức giận gọi điện thoại cho lái xe: “Đến đón tôi!”
…
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong Bạch Nhân vẫn luôn cảm thấy cổ họng khàn khàn, trong cổ họng giống như có thứ gì chặn lại, toàn thân cũng không chút sức lực.
Cô đoán là đêm nay mệt quá, cũng lười để ý nên chui vào trong chăn ngủ sớm.
Không lâu sau, Trần Hoài Kiêu trở về.
Anh không bật đèn, thay giày ở huyền quan, ngước mắt đã nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen của người phụ nữ, nghiêng trái đổ phải ném ở trên kệ giày.
Trong bóng đêm, đôi giày cao gót hiện ra mấy phần màu sắc đẹp đẽ gợi cảm.
Trần Hoài Kiêu kéo cà vạt, để cổ được thả lỏng một chút.
Chịu đựng gần nửa tháng, một đôi giày cao gót cũng có thể gợi lên ngọn lửa trong anh.
Trần Hoài Kiêu lên thẳng trên tầng, vào phòng của Bạch Nhân, không có nhiều bước, vào thẳng chủ đề.
Anh nhớ cô… Nhớ đến điên rồi.
Bạch Nhân bừng tỉnh, khàn giọng kêu lên một tiếng: “Trần Hoài Kiêu!”
Nụ hôn của Trần Hoài Kiêu tùy ý lan tràn trong bóng đêm: “Cho tôi.”
Hô hấp Bạch Nhân dồn dập, giơ cánh tay lên, muốn ngăn cản anh, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào, mãi cho đến khi anh lột sạch cả người cô.
“Anh trai, em không thoải mái.” Cô khẽ ho khan, đè giọng, chịu thua nói: “Thật sự không thoải mái.”
Trần Hoài Kiêu nghe được giọng cô khác thường, dừng lại tức thì, giơ tay sờ trán cô.
Không sốt, nhưng toàn thân mềm nhũn, trạng thái rất không khỏe.
Anh kéo ngay áo vest bao bọc lấy cô, ôm thật chặt, sau đó từ trong túi áo vest lấy di động gọi cho bác sĩ tư nhân: “Biệt thự trên hồ, tới ngay lập tức.”
…
Sau khi gọi điện thoại xong, Trần Hoài Kiêu mặc cho Bạch Nhân đồ ngủ bằng vải bông mềm mại xong xuôi, sau đó đặt cô nằm ngang, để cô nằm trên đùi mình.
Bạch Nhân thoải mái gối lên đùi anh, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, toàn thân mềm nhũn giống như một vũng nước.
“Trần Hoài Kiêu.” Bạch Nhân dùng giọng khàn khàn hỏi: “Anh còn là anh trai của bao nhiêu người?”
Trần Hoài Kiêu im lặng chốc lát, ngón tay thon dài vuốt ve cằm cô: “Chỉ là của em.”
Thẩm Bân đợi chừng bốn mươi phút, rốt cuộc đã nhìn thấy Trần Hoài Kiêu từ sân bay đi ra.
Một thân âu phục mệt mỏi, hòa cùng bóng đêm, đường nét anh tuấn và thân hình thẳng tắp, khiến anh cực kỳ dễ nhận thấy trong đám người.
Thẩm Bân giơ tay về phía Trần Hoài Kiêu: “Ngài Kiêu, ở đây!”
Ánh mắt Trần Hoài Kiêu bình tĩnh lướt qua anh ta, nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Thẩm Bân đi qua, nhận lấy vali màu đen trong tay anh: “Ngài Kiêu, ngài đang chờ bà chủ sao, bà chủ sẽ không tới đâu, bà ấy quay cảnh đêm ở phim trường bộ “Chờ em ở trạm kế tiếp” rồi.”
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu rõ ràng lành lạnh, ánh mắt như dao, đâm Thẩm Bân một cước: “Trừ sạch lương hiệu suất làm việc cuối năm.”
Thẩm Bân: “...”
Không nên lắm mồm. qwq
Trần Hoài Kiêu ngồi trên chiếc Bentley màu đen, mặt không biểu cảm nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ.
Ánh đèn neon trên đường chiếu lên gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng của anh, màu sắc biến ảo. Con ngươi đen láy hiện lên vẻ u ám nhàn nhạt.
Thẩm Bân xuyên qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng quan sát anh một chút.
Xem như anh đã nhìn ra, tâm tình Trần Hoài Kiêu cực kỳ hỏng bét.
“Ngài Kiêu, về nhà sao?”
“Công ty.”
“Ngài vừa đi công tác trở về, đã… đã đến công ty? Hay là về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói: “Lương nghỉ phép của cậu năm nay cũng tràn ngập nguy cơ.”
“Tôi im miệng ngay!”
Thẩm Bân lập tức im lặng, một câu cũng không dám nói.
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng ở dưới tòa cao ốc truyền thông Xán Tinh.
“Ngài Kiêu, đến rồi.”
“Không cần cậu nhắc nhở tôi đã đến.”
Trần Hoài Kiêu ngồi ở trong xe, nhìn đại sảnh tiếp khách đèn đuốc sáng trưng, chậm chạp chưa xuống xe.
Thẩm Bân không dám hỏi gì nhiều.
Một lát sau, anh ta khởi động xe, chạy đến nơi đóng phim của đoàn “Chờ em ở trạm kế tiếp”.
“Chờ em ở trạm kế tiếp” là bộ phim vườn trường đại học, bởi vậy chọn cảnh ở đại học Bắc Thành.
Bây giờ đang kỳ nghỉ hè, trong sân trường không có mấy sinh viên.
Đoàn làm phim nhất định phải nắm chặt thời gian trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, quay xong cảnh ở trường học, để tránh sau khi khai giảng ảnh hưởng đến công việc dạy học bình thường của trường.
Cho nên khoảng thời gian này đều quay phim ngày đêm không nghỉ.
Vai diễn của Bạch Nhân là nữ số hai.
Đêm nay là cảnh mưa, nam chính sẽ ngả bài với nữ số hai: Thật ra nhiều năm như vậy, anh ta vẫn xem cô thành niềm an ủi khi nữ chính mất đi, bây giờ nữ chính đã trở về rồi, nam chính muốn trở lại bên cạnh nữ chính.
“Cắt.”
Đạo diễn Từ giơ tay, đứng dậy nói với Bạch Nhân: “Tiểu Nhân, trạng thái tối nay không đúng, mất tập trung rồi, vừa rồi Lục Châu Tự đang chia tay với cô đó, biểu hiện của cô giống như không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng chia tay ấy. Lục Châu Tự là người cô yêu cả một thanh xuân cơ mà, sao có thể là cảm xúc như vậy được.”
“Xin lỗi đạo diễn.” Bạch Nhân áy náy nhìn Kiều Ngôn Thời đóng vai nam chính Lục Châu Tự: “Thật xin lỗi.”
Kiều Ngôn Thời phất tay, bày tỏ không sao.
“Có phải chị có chuyện gì gấp cần làm không? Em cảm thấy nhịp điệu của chị rất gấp gáp.”
“Xin lỗi cậu.” Bạch Nhân lau nước mưa trên mặt, liên tục nói xin lỗi: “Chị lại tìm cảm giác tiếp.”
“Được, tìm cảm giác xem.” Đạo diễn sờ cằm, hỏi: “Cô có từng thích người nào không? Tôi nói là lúc tuổi trưởng thành của cô ấy…”
Bạch Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc dừng ở bên đường nhỏ cây ngô đồng.
Cửa sổ xe hạ xuống, sườn mặt anh tuấn sắc sảo của người đàn ông vùi trong bóng đêm dày đặc.
Bạch Nhân trầm ngâm một lát, nói: “Có từng thích.”
“Vậy thì quá tốt rồi, bây giờ cô tưởng tượng Lục Châu Tự thành người mình thích kia, cô thầm mến cậu ta rất nhiều năm rồi, cậu ta cũng đối xử rất tốt rất tốt với cô, cho đến một ngày, một người phụ nữ xuất hiện, cô mới phát hiện, mọi điều tốt đẹp cậu ta dành cho cô, đều là sự tiếc nuối của cậu ta với cô gái kia. Bây giờ cô gái kia đã trở về rồi, cậu ta muốn chấm dứt với cô…”
Ánh mắt thâm trầm của Bạch Nhân lướt qua Kiều Ngôn Thời, nhìn về phía đường nét mơ hồ trong bóng đêm.
Trong ánh mắt cô nhiều thêm mấy phần ý lạnh hoang đường.
Đạo diễn thấy trạng thái của cô đến rồi, lập tức gọi các bên chuẩn bị, mở máy.
Kiều Ngôn Thời đi đến trước mặt Bạch Nhân, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Xin lỗi em, cô ấy trở về rồi, anh không thể phụ lòng cô ấy.”
Ánh mắt của Bạch Nhân vẫn quét về phía người đàn ông trong xe như cũ, không còn dáng vẻ rơi nước mắt như mấy lần quay trước,
Sau khi nhìn thật sâu vào bản thân, cô phát hiện, cô sẽ không rơi nước mắt vì Trần Hoài Kiêu.
Một giọt cũng sẽ không.
Đối diện với người đàn ông mình từng thích, khóe miệng cô cong lên nụ cười lạnh thê lương: “Anh chắc chắn?”
“Đương nhiên, cô ấy là mối tình đầu của anh, cũng là người anh yêu nhất đời này.”
“Thích như vậy, anh nhất định phải bảo vệ tốt cô ấy đấy.”
Bạch Nhân mỉm cười nói xong, vào khoảnh khắc quay người, mưa lớn xối xả, cũng che khuất giọt nước mắt của cô.
Đạo diễn Từ nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc dù mỗi một câu thoại của Bạch Nhân đều là lời thoại của nữ phụ, nhưng từ trong ánh mắt diễn của cô đạo diễn Từ… nhìn thấy được thứ gì đó khác.
Đoạn này quá hoàn hảo!
Vốn dĩ cảnh diễn nữ phụ ác độc hắc hóa nói lời gay gắt rất dễ khiến người ta cảm thấy không đúng với hình tượng nhân vật.
Mấy nữ phụ ác độc thử vai trước đó diễn đều vô cùng khoa trương, khiến người ta chán ghét.
Nhưng đoạn này của Bạch Nhân, không chỉ không hề sai với hình tượng nhân vật, thậm chí còn không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Ánh mắt cô lạnh như băng, mỗi một khoảnh khắc đều diễn tâm lý, chỉ khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài thậm chí có chút đồng tình.
Đoạn này được cô diễn có chiều sâu như vậy.
Cô thật sự là… diễn viên báu vật!
“Cắt! Qua! Vất vả rồi! Mau trở về thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh!”
Toàn thân Bạch Nhân ướt sũng đứng ở trong mưa, nước mưa thuận theo tóc của cô nhỏ xuống.
Cảm xúc tựa như còn chưa rút đi, sự đau thương tột cùng của những năm kia… lại từng chút từng chút ăn mòn trái tim của cô.
Trần Hoài Kiêu xuống xe, sải bước đi về phía Bạch Nhân, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác ra, chuẩn bị khoác trên người cô.
Bạch Nhân lập tức lùi về phía sau hai bước, ánh mắt châm chọc nhìn anh, hình như còn chưa thoát ra được từ trong vai diễn.
Trần Hoài Kiêu bị ánh mắt của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cho rằng cô không muốn bị người khác biết quan hệ của bọn họ, lúc này mới tránh né.
Không bao lâu sau, nam số một Kiều Ngôn Thời đi qua, bật ô cho Bạch Nhân, che chở cô đi thay quần áo.
Trần Hoài Kiêu nhìn bóng lưng của bọn họ, mặc dù biết không có gì, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ khó chịu.
Giống như giống đực bị xâm phạm lãnh thổ, trong lòng ngập tràn cảm xúc nóng nảy.
Anh đi đến cổng trường, cúi đầu châm điếu thuốc, nửa gương mặt vùi trong bóng tối.
Lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Anh Trần, là anh sao? Sao anh ở đây?”
Trần Hoài Kiêu quay đầu, nhìn thấy gương mặt hoạt bát xinh đẹp, nhất thời không nhớ ra cô ta là ai.
“Là em nè, là Kiều Lệ Sa.” Kiều Lệ Sa đi đến bên cạnh anh, mỉm cười nói: “Anh là người bận rộn hay quên, chắc chắn không nhớ em rồi, em là con gái của Kiều Đình, chúng ta từng cùng ăn cơm mấy lần.”
Trần Hoài Kiêu nhớ ra, cô ta là con gái của người bạn vong niên Kiều Đình của anh, hai năm này cũng vào giới giải trí, diễn xuất bình thường nhưng thiết lập hình tượng xinh xắn đáng yêu, được các fans gọi là “Đóa hoa quý của nhân gian”.
“Cô ở đoàn phim này?”
“Vâng, em là nữ chính Tiêu Nhiên.” Kiều Lệ Sa cười ngọt ngào với anh, nhìn chằm chằm vào trang phục nghiêm túc của anh: “Anh Trần đến đoàn phim bàn chuyện sao?”
“Không phải, đi ngang qua.”
“Vậy sao…”
Kiều Lệ Sa chắp hai tay sau lưng, bày dáng vẻ đáng yêu, giọng điệu mang theo vẻ làm nũng, hỏi: “Anh Trần, bây giờ không còn sớm, gọi xe sợ bị fans chụp được, em có thể ngồi xe của anh trở về được không ạ?”
Trần Hoài Kiêu đang muốn từ chối, chợt thấy Bạch Nhân đeo túi, đi ra khỏi cổng trường.
Cô lấy di động chuẩn bị gọi tài xế, ngước mắt cũng nhìn thấy Trần Hoài Kiêu và Kiều Lệ Sa đứng ở đường, giật mình.
Mấy giây sau, mặt Trần Hoài Kiêu không cảm xúc nói: “Lên xe.”
Kiều Lệ Sa cực kỳ vui sướng, vội vàng cùng anh ngồi ở trên ghế sau xe.
Thẩm Bân thấy Trần Hoài Kiêu lại dẫn người phụ nữ khác lên xe, mà bà chủ vẫn đứng ở cạnh cổng trường phía xa xa nhìn, anh lúng túng quay người, dò hỏi Trần Hoài Kiêu: “Ngài Kiêu, cái này…”
“Lái xe.”
“Nhưng…”
“Tôi nói, lái xe.”
Nhìn thấy sắc mặt sầm sì của Trần Hoài Kiêu, Thẩm Bân chỉ đành đạp động cơ, lái chiếc xe Bentley ra ngoài.
Bạch Nhân không biết tại sao Trần Hoài Kiêu quen biết nữ số một Kiều Lệ Sa, nhưng nụ cười tràn ngập ngọt ngào của Kiều Lệ Sa, mở miệng gọi anh thân thiết “Anh Trần”, cô đã có thể đoán ra mấy phần.
Gia cảnh của Kiều Lệ Sa xịn xò, là tiểu thư thục nữ chân chính, cô ấy và Trần Hoài Kiêu có lẽ cũng là quen biết cũ.
Thân phận Trần Hoài Kiêu như vậy, anh kết bạn với phụ nữ gì, Bạch Nhân không quản, cũng lười quản.
Chỉ cần anh quản nửa thân dưới của mình, đừng mang bệnh tìиɦ ɖu͙ƈ gì đó cho cô.
Phương diện này, cô có sự tin tưởng với Trần Hoài Kiêu.
Bạch Nhân gọi điện thoại cho quản gia Đường Tạp, để anh ta tới đón mình.
Kiều Lệ Sa ở trong xe của Trần Hoài Kiêu chu mỏ tự sướng chụp “tách tách” rất nhiều hình. Trần Hoài Kiêu ngồi ở cạnh cửa sổ, nhìn đèn neon lóe lên ngoài cửa sổ, mắt sâu như màn đêm.
Thẩm Bân không ngừng nhìn kính chiếu hậu, nhìn ra Trần Hoài Kiêu rõ ràng không vui vẻ gì.
Kiều Lệ Sa thấy Trần Hoài Kiêu nãy giờ vẫn không nói gì, thế là chủ động phá vỡ sự im lặng: “Anh Trần, để anh đưa em về nhà có phải phiền quá không?”
“Phải.”
“Ặc, em thật sự xin lỗi…” Kiều Lệ Sa cũng không ngờ Trần Hoài Kiêu sẽ nói thẳng như vậy, hơi xấu hổ: “Vậy nếu không thì anh tìm trạm xe buýt thả em xuống đi ạ, em ngồi xe buýt về nhà.”
Thẩm Bân nghe lời này của Kiều Lệ Sa, biết tỏng cô ta chẳng qua chỉ giả vờ khách sáo đóng vai đáng thương.
Đừng nói cô ta là ngôi sao lớn, chỉ với thân phận cô chủ lớn nhà giàu của cô ta, ra đường đều là tài xế lái xe riêng đưa đón, sao có thể ngồi xe buýt được.
Hiển nhiên tối nay cô ta cố ý điều xe riêng của mình đi, muốn để Trần Hoài Kiêu đưa cô ta về.
“Thật sự không hay khi làm phiền anh Trần, anh nhất định còn có chuyện của mình, thả em xuống ở ngay phía trước là được.”
Cô ta quan sát đường nét sườn mặt lạnh lùng của Trần Hoài Kiêu, trong lòng hạ quyết định, Trần Hoài Kiêu chắc chắn không thể vào lúc nửa đêm canh ba, thả cô xuống xe.
Nhưng không ngờ đến, Trần Hoài Kiêu không chút do dự nói: “Thẩm Bân, dừng xe ở phía trước.”
“Vâng.”
Thẩm Bân lái xe đến phái ngoài trạm xe buýt, sau đó vòng qua đằng sau, kéo mở cửa xe: “Cô Kiều, mời xuống xe.”
Kiều Lệ Sa kinh ngạc nhìn về phía Trần Hoài Kiêu: “Cái này… em chỉ là…”
Cô ta chỉ thuận miệng nói, không ngờ Trần Hoài Kiêu thật sự thả cô xuống ở chỗ này.
Trần Hoài Kiêu nhìn thẳng phía trước, không nhìn cô ta nhiều thêm một chút.
Kiều Lệ Sa không nói thêm gì nữa, chỉ có thể cắn răng xuống xe, nhìn chiếc Bentley của Trần Hoài Kiêu đi ra, biến mất trong màn đêm.
Cô ta giậm chân, tức giận gọi điện thoại cho lái xe: “Đến đón tôi!”
…
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong Bạch Nhân vẫn luôn cảm thấy cổ họng khàn khàn, trong cổ họng giống như có thứ gì chặn lại, toàn thân cũng không chút sức lực.
Cô đoán là đêm nay mệt quá, cũng lười để ý nên chui vào trong chăn ngủ sớm.
Không lâu sau, Trần Hoài Kiêu trở về.
Anh không bật đèn, thay giày ở huyền quan, ngước mắt đã nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen của người phụ nữ, nghiêng trái đổ phải ném ở trên kệ giày.
Trong bóng đêm, đôi giày cao gót hiện ra mấy phần màu sắc đẹp đẽ gợi cảm.
Trần Hoài Kiêu kéo cà vạt, để cổ được thả lỏng một chút.
Chịu đựng gần nửa tháng, một đôi giày cao gót cũng có thể gợi lên ngọn lửa trong anh.
Trần Hoài Kiêu lên thẳng trên tầng, vào phòng của Bạch Nhân, không có nhiều bước, vào thẳng chủ đề.
Anh nhớ cô… Nhớ đến điên rồi.
Bạch Nhân bừng tỉnh, khàn giọng kêu lên một tiếng: “Trần Hoài Kiêu!”
Nụ hôn của Trần Hoài Kiêu tùy ý lan tràn trong bóng đêm: “Cho tôi.”
Hô hấp Bạch Nhân dồn dập, giơ cánh tay lên, muốn ngăn cản anh, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào, mãi cho đến khi anh lột sạch cả người cô.
“Anh trai, em không thoải mái.” Cô khẽ ho khan, đè giọng, chịu thua nói: “Thật sự không thoải mái.”
Trần Hoài Kiêu nghe được giọng cô khác thường, dừng lại tức thì, giơ tay sờ trán cô.
Không sốt, nhưng toàn thân mềm nhũn, trạng thái rất không khỏe.
Anh kéo ngay áo vest bao bọc lấy cô, ôm thật chặt, sau đó từ trong túi áo vest lấy di động gọi cho bác sĩ tư nhân: “Biệt thự trên hồ, tới ngay lập tức.”
…
Sau khi gọi điện thoại xong, Trần Hoài Kiêu mặc cho Bạch Nhân đồ ngủ bằng vải bông mềm mại xong xuôi, sau đó đặt cô nằm ngang, để cô nằm trên đùi mình.
Bạch Nhân thoải mái gối lên đùi anh, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, toàn thân mềm nhũn giống như một vũng nước.
“Trần Hoài Kiêu.” Bạch Nhân dùng giọng khàn khàn hỏi: “Anh còn là anh trai của bao nhiêu người?”
Trần Hoài Kiêu im lặng chốc lát, ngón tay thon dài vuốt ve cằm cô: “Chỉ là của em.”