Thiên Tuyết Ấn
Chương 31: Tiệc mừng thọ tại Phùng Gia
Tuyết đẩy Thiên bảo anh ngồi dậy, Thiên vẫn còn chưa chịu buông, mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại của Tuyết vang lên thì Thiên mới ỉu xìu rời khỏi người cô. Chú Thiềm gọi đến báo tin Linh đã tỉnh lại. Tuyết và Thiên nhìn nhau hiểu ý. Cả hai nhanh chóng chạy xe tới bệnh viện.
Lúc tới nơi thì Linh đang ngồi ăn cháo. Cô trở về mái tóc bob gọn gàng. Chú Thiềm và Nam đang chăm sóc cho cô. Vừa nhìn thấy bạn, Tuyết chạy ngay lại ôm cô mà vỗ về an ủi. Linh thì oà khóc như một đứa trẻ con bị lạc vừa tìm lại được gia đình.
“Tuyết ơi, Tuyết, hu hu, bọn chúng... bắt nạt tui”.
Tuyết thấy cái bộ dạng sướt mướt này thì chắc ăn đó là bạn mình rồi. Cô ngồi xuống giường, lấy khăn lau nước mắt cho bạn, vén gọn mái tóc đang bù xù của Linh, hệt như đang chăm cô em gái nhỏ của mình.
Chú Thiềm vờ bảo Nam đi mua chút thức ăn và cà phê vì ông cảm thấy hơi đói. Cậu bị chú kéo đi, gương mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Thiên kéo một cái ghế ngồi cạnh đó. Linh nhìn anh rồi nhìn Tuyết tỏ ý ngạc nhiên.
“Đây là Thiên, bạn của anh Kỳ, là người quen, không sao đâu”.
Tuyết giới thiệu ngắn gọn, nhưng trong câu nói không có chút gì là liên quan tới cô khiến Linh càng thêm khó hiểu, tò mò. Linh ôm lấy tay Tuyết mà nói một cách gấp gáp. “Tuyết, bọn chúng muốn bắt bà đó, bà phải cẩn thận”.
Rồi cô kể lại sự việc tại buổi tiệc hôm đó, buổi tiệc mừng thọ nhà Phùng Gia. Chị họ của Linh cũng đang làm ăn với nhà họ Phùng, năm nay ông ấy lại tổ chức tiệc mừng thọ rất linh đình, lý do thì gồm nhiều việc đan xen, nhưng chủ yếu cũng là phô trương thân thế và kén dâu cho đứa cháu trai vừa đi du học về.
Bữa tiệc đó mà nói đều quy tụ đầy đủ những tiểu thư đài cát trong giới thượng lưu. Chị họ của Linh thấy đây là cơ hội tốt nên dắt cô đi theo để mở rộng mối quan hệ. Linh vốn định không đi, nhưng khi chị ta cứ một mực kéo cô vào cuộc.
Mỗi một khách nữ khi đến đều sẽ nhận được một phần quà và một vé voucher làm tóc. Linh cũng nhận lấy một phần. Vì là tiệc buffet nên đa số khách khứa đều đứng thành nhóm, nhưng ai mỏi chân quá thì có thể đến khu vực ghế ngồi.
Khỏi nói cũng biết Linh sẽ chọn phương án nào. Cô cũng không muốn đứng xã giao giả tạo nên lẩn vào một góc mà ngồi ăn bánh uống trà. Chợt Linh cảm thấy mùi bánh đang ăn sao lại thoang thoảng một mùi tanh kỳ lạ. Khứu giác của cô rất nhạy nên lập tức ngừng ăn.
Cô mở bung cái bánh ra xem thử thì mùi tanh kia biến mất, mọi thứ hoàn toàn bình thường.
Linh thấy miếng bánh đang nuốt như nghẹn lại ở cổ họng thì uống một ngụm trà cho dễ trôi. Mùi trà cũng lại thoang thoảng tanh nồng. (2)
Cô hốt hoảng lập tức ngừng ăn uống. Linh đứng lên định đi tìm chị họ của mình thì thấy mặt mày xây xẩm, bụng của cô dội lên một cơn đau, và rất là buồn nôn. Cô đành nhanh chóng đi tìm nhà vệ sinh để giải quyết.
Sau khi tống khứ được hết số thức ăn trong dạ dày thì Linh mới cảm thấy thoải mái. Cô rửa mặt lại đàng hoàng rồi đi ra ngoài. Trong dãy hành lang vắng lặng, Linh cảm nhận được một sự lạnh lẽo khó tả, cô sợ hãi mà bước đi nhanh hơn.
Nhưng oái oăm là Linh lại đi lạc sang một khu khác, nó dẫn cô đến một nơi như là một sân sau của nhà bếp nên đồ đạc ê hề, ngổn ngang. Linh đang tính đi ngược : trở ra thì nghe có tiếng người nhắc đến tên Tuyết nên cố ý nấp vào sau một dãy pallet nhựa chất cao mà nghe ngóng.
“Bọn mày làm ăn như vậy hả, sao lại để tụt mất Trần Gia Tuyết chứ? Khó khăn lắm mới mời cô ta đến, mẹ kiếp, dress code là cái quái gì chứ, bây giờ cô ta bỏ về rồi thì biết ăn nói với cậu chủ thế nào đây?”.
Một giọng nam cao cất lên. “Ông nôn nóng cái gì chứ. Ta vẫn còn cách khác”.
Một giọng nữ chen vào. “Tôi không cần biết các anh làm sao nhưng cô gái đó phải được nguyên vẹn mà đưa đến trước mặt Ma Vương. Nếu không thì đừng có trách sao tôi không báo trước”.
Linh nhoài người ra xem thử những kẻ bên ngoài là ai. Cô thất kinh khi thấy bọn chúng vô cùng quỷ dị, mình người đầu thú, xung quanh còn có khói đen khỏi đỏ toả ra không ngừng. Bản thân cô lại nhạy cảm với chuyện tâm linh nên cũng không khó nhận biết bọn chúng có phải là người hay không.
Linh chậm rãi xoay người định trốn đi thì cô sơ ý đẩy rớt một cái pallet. Tiếng động khiến bọn người kia phát hiện ra cô. Linh cắm cổ chạy một mạch nhưng rồi cô cảm thấy cả người như được nhất bổng lên không trung, không gian tối sầm lại, đặc quánh và bao trùm bởi những tiếng cười man rợ.
Đến khi tỉnh dậy thì cô thấy mình bị nhốt trong một không gian tối tăm. Toàn thân cứng đờ không kêu la hay nhúc nhích gì được. (2)
Tuyết nhớ lại buổi tiệc tuần tồi tham gia đúng là có hơi kỳ lạ. Thường thì yến tiệc kiểu này sẽ vào buổi chiều tối, nhưng lần này đã bắt đầu từ trưa. Mỗi vị khách đến đều được phát một chiếc mặt nạ đeo lên. Tất cả mọi người trong buổi tiệc đều có vấn đề, vì Tuyết bỏ về sớm nên xem như thoát một kiếp.
Nhưng nếu nói như vậy thì mọi việc cũng chỉ mới xảy ra trong vòng một tuần, vậy tại sao lại có cảm giác Linh đã mất tích từ rất lâu. Càng nghĩ Tuyết càng cảm thấy kỳ quái không thôi.
Lúc tới nơi thì Linh đang ngồi ăn cháo. Cô trở về mái tóc bob gọn gàng. Chú Thiềm và Nam đang chăm sóc cho cô. Vừa nhìn thấy bạn, Tuyết chạy ngay lại ôm cô mà vỗ về an ủi. Linh thì oà khóc như một đứa trẻ con bị lạc vừa tìm lại được gia đình.
“Tuyết ơi, Tuyết, hu hu, bọn chúng... bắt nạt tui”.
Tuyết thấy cái bộ dạng sướt mướt này thì chắc ăn đó là bạn mình rồi. Cô ngồi xuống giường, lấy khăn lau nước mắt cho bạn, vén gọn mái tóc đang bù xù của Linh, hệt như đang chăm cô em gái nhỏ của mình.
Chú Thiềm vờ bảo Nam đi mua chút thức ăn và cà phê vì ông cảm thấy hơi đói. Cậu bị chú kéo đi, gương mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Thiên kéo một cái ghế ngồi cạnh đó. Linh nhìn anh rồi nhìn Tuyết tỏ ý ngạc nhiên.
“Đây là Thiên, bạn của anh Kỳ, là người quen, không sao đâu”.
Tuyết giới thiệu ngắn gọn, nhưng trong câu nói không có chút gì là liên quan tới cô khiến Linh càng thêm khó hiểu, tò mò. Linh ôm lấy tay Tuyết mà nói một cách gấp gáp. “Tuyết, bọn chúng muốn bắt bà đó, bà phải cẩn thận”.
Rồi cô kể lại sự việc tại buổi tiệc hôm đó, buổi tiệc mừng thọ nhà Phùng Gia. Chị họ của Linh cũng đang làm ăn với nhà họ Phùng, năm nay ông ấy lại tổ chức tiệc mừng thọ rất linh đình, lý do thì gồm nhiều việc đan xen, nhưng chủ yếu cũng là phô trương thân thế và kén dâu cho đứa cháu trai vừa đi du học về.
Bữa tiệc đó mà nói đều quy tụ đầy đủ những tiểu thư đài cát trong giới thượng lưu. Chị họ của Linh thấy đây là cơ hội tốt nên dắt cô đi theo để mở rộng mối quan hệ. Linh vốn định không đi, nhưng khi chị ta cứ một mực kéo cô vào cuộc.
Mỗi một khách nữ khi đến đều sẽ nhận được một phần quà và một vé voucher làm tóc. Linh cũng nhận lấy một phần. Vì là tiệc buffet nên đa số khách khứa đều đứng thành nhóm, nhưng ai mỏi chân quá thì có thể đến khu vực ghế ngồi.
Khỏi nói cũng biết Linh sẽ chọn phương án nào. Cô cũng không muốn đứng xã giao giả tạo nên lẩn vào một góc mà ngồi ăn bánh uống trà. Chợt Linh cảm thấy mùi bánh đang ăn sao lại thoang thoảng một mùi tanh kỳ lạ. Khứu giác của cô rất nhạy nên lập tức ngừng ăn.
Cô mở bung cái bánh ra xem thử thì mùi tanh kia biến mất, mọi thứ hoàn toàn bình thường.
Linh thấy miếng bánh đang nuốt như nghẹn lại ở cổ họng thì uống một ngụm trà cho dễ trôi. Mùi trà cũng lại thoang thoảng tanh nồng. (2)
Cô hốt hoảng lập tức ngừng ăn uống. Linh đứng lên định đi tìm chị họ của mình thì thấy mặt mày xây xẩm, bụng của cô dội lên một cơn đau, và rất là buồn nôn. Cô đành nhanh chóng đi tìm nhà vệ sinh để giải quyết.
Sau khi tống khứ được hết số thức ăn trong dạ dày thì Linh mới cảm thấy thoải mái. Cô rửa mặt lại đàng hoàng rồi đi ra ngoài. Trong dãy hành lang vắng lặng, Linh cảm nhận được một sự lạnh lẽo khó tả, cô sợ hãi mà bước đi nhanh hơn.
Nhưng oái oăm là Linh lại đi lạc sang một khu khác, nó dẫn cô đến một nơi như là một sân sau của nhà bếp nên đồ đạc ê hề, ngổn ngang. Linh đang tính đi ngược : trở ra thì nghe có tiếng người nhắc đến tên Tuyết nên cố ý nấp vào sau một dãy pallet nhựa chất cao mà nghe ngóng.
“Bọn mày làm ăn như vậy hả, sao lại để tụt mất Trần Gia Tuyết chứ? Khó khăn lắm mới mời cô ta đến, mẹ kiếp, dress code là cái quái gì chứ, bây giờ cô ta bỏ về rồi thì biết ăn nói với cậu chủ thế nào đây?”.
Một giọng nam cao cất lên. “Ông nôn nóng cái gì chứ. Ta vẫn còn cách khác”.
Một giọng nữ chen vào. “Tôi không cần biết các anh làm sao nhưng cô gái đó phải được nguyên vẹn mà đưa đến trước mặt Ma Vương. Nếu không thì đừng có trách sao tôi không báo trước”.
Linh nhoài người ra xem thử những kẻ bên ngoài là ai. Cô thất kinh khi thấy bọn chúng vô cùng quỷ dị, mình người đầu thú, xung quanh còn có khói đen khỏi đỏ toả ra không ngừng. Bản thân cô lại nhạy cảm với chuyện tâm linh nên cũng không khó nhận biết bọn chúng có phải là người hay không.
Linh chậm rãi xoay người định trốn đi thì cô sơ ý đẩy rớt một cái pallet. Tiếng động khiến bọn người kia phát hiện ra cô. Linh cắm cổ chạy một mạch nhưng rồi cô cảm thấy cả người như được nhất bổng lên không trung, không gian tối sầm lại, đặc quánh và bao trùm bởi những tiếng cười man rợ.
Đến khi tỉnh dậy thì cô thấy mình bị nhốt trong một không gian tối tăm. Toàn thân cứng đờ không kêu la hay nhúc nhích gì được. (2)
Tuyết nhớ lại buổi tiệc tuần tồi tham gia đúng là có hơi kỳ lạ. Thường thì yến tiệc kiểu này sẽ vào buổi chiều tối, nhưng lần này đã bắt đầu từ trưa. Mỗi vị khách đến đều được phát một chiếc mặt nạ đeo lên. Tất cả mọi người trong buổi tiệc đều có vấn đề, vì Tuyết bỏ về sớm nên xem như thoát một kiếp.
Nhưng nếu nói như vậy thì mọi việc cũng chỉ mới xảy ra trong vòng một tuần, vậy tại sao lại có cảm giác Linh đã mất tích từ rất lâu. Càng nghĩ Tuyết càng cảm thấy kỳ quái không thôi.