Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 208: Ngủ mơ
Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong giấc ngủ mơ, Tiết Thần cũng không phải thực thái bình, biết rõ là mộng nhưng thân mình lại không kiềm chế được bay về phía trước. Nàng nửa mộng nửa tỉnh trở về đời trước, thấy mình đang ở trong viện tính toán sổ sách bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chỉ mới có ba mươi tuổi mà thái dương đã có mấy sợi tóc bạc. Tân Nhu và Tân Bích, một người ở bên cạnh gảy bàn tính cho nàng, một người bưng trà đi tới.
Tiết Thần nhớ rõ cảnh tượng này, đó là lần đả kích lớn nhất nàng phải gánh chịu từ khi kinh doanh tới nay - hơn mười hiệu buôn dường như liên hợp cùng nhau chèn ép nàng, mà nguyên nhân chủ yếu chính vì Úc thị cùng Ninh Quốc Hầu phu nhân ở sau lưng tranh chấp, Ninh Quốc Hầu phu nhân bèn ngầm sai người ngáng chân Tiết Thần muốn làm Tiết Thần suy sụp, vậy thì sau đó Tống gia cũng xong đời.
Tiết Thần đi đến bên cạnh chính mình ngắm nghía bộ dáng của bản thân, đuôi mắt có vài nếp nhăn rất sâu, dung mạo tuy vẫn rất tú lệ nhưng lại không có thần thái thanh thản như ở đời này.
Bản thân rất bận, căn bản không biết bên cạnh có một bóng hình đang đứng ngắm kỹ nàng, cứ thế vùi đầu tính sổ. Tiết Thần nhớ rõ nàng đã hai ngày hai đêm không ngủ, càng không có thời gian ăn cơm đàng hoàng, đói bụng liền gặm vài miếng điểm tâm.
Tống An Đường từ bên ngoài đi vào, trên tay xách theo một lồng chim, bên trong là con chim sáo mỏ đỏ hắn tốn một vạn lượng bạc để mua mà không nháy mắt một cái nào. Một vạn lượng bạc mua một con chim trở về, hơn nữa vừa về liền đưa đến trước mặt Tiết Thần khoe thành tích: “Thần Nhi nhìn xem con chim này có xinh đẹp không, cái đuôi vừa dài vừa đỏ, màu lông tươi sáng, giá thị trường là ba vạn lượng bạc đấy. Cũng may ta có bằng hữu đứng ra nói chuyện nên người ta mới chịu bán một vạn lượng”
Tiết Thần vùi đầu tính sổ, nghe hắn nói số tiền mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Bao nhiêu?”
Gương mặt vô tri của Tống An Đường nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng muốt, dựng một ngón tay làm hiệu cho Tiết Thần: “Một vạn lượng. Ta đã nói với lão bản ngày mai tới cửa lấy tiền. Nàng cũng đừng trả giá, đó là do một hảo huynh đệ của ta giới thiệu, người ta cũng nể mặt hắn mới bán cho ta. Trả tiền sảng khoái một chút thì ta cũng có thể diện trước mặt huynh đệ, không phải sao?”
“...”
Tiết Thần nhớ rõ chuyện này, lúc ấy cảm giác trong lòng của nàng chính là muốn xông lên tát cho Tống An Đường một cái nhưng nàng nhịn xuống, chỉ về phía cửa nản lòng thoái chí nói với hắn: “Ngươi đi trước đi, ta còn có sổ sách chưa tính xong.”
Tống An Đường lúc này mới phát giác đôi mắt mệt mỏi của nàng, buông lồng chim sà tới nói với nàng: “Ai da, nàng nhìn mình kìa, trong mắt đều có tơ máu. Hai ngày này ta không trở về, nàng có phải lại không ngủ luôn? Ta nói nàng có thể tìm một sở thích khác được không? Tối ngày chỉ biết hứng thú với tiền bạc. Đi đi đi, đi vào phòng nghỉ ngơi một lát, ta xoa bóp cho nàng.”
Nói xong liền túm tay Tiết Thần kéo vào trong phòng, Tiết Thần giãy giụa không chịu, cuối cùng quăng cho hắn một cái tát...
*Đăng tại Wattpad*
“Phu nhân, phu nhân, ngài mau tỉnh đi.”
Bên tai truyền đến tiếng kêu la nôn nóng của Khâm Phượng và Chẩm Uyên, ngoài ra còn có tiếng hài tử khóc, hài tử...
Tiết Thần đột nhiên bừng tỉnh dậy, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm lọng che trên đầu, ngơ ngác quay đầu lại mới thấy Tuân ca nhi được Hạ Châu ôm trong tay đang khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Tiết Thần vội vàng xuống giường, giày cũng không mang liền tiếp nhận Tuân ca nhi ôm vào lòng ‘à à’ dỗ nín. Tuân ca nhi được Tiết Thần bế bèn đột nhiên ngưng gào, ghé vào trên vai nàng thút tha thút thít gặm ngón tay.
Tiết Thần hồi tưởng giấc mộng lúc nãy, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo phía sau lưng, là vì mồ hôi lạnh toát ra. Khâm Phượng thấy Tuân ca nhi yên ổn rồi mới dám lên tiếng: “Hôm nay Thiếu phu nhân ngủ thật trầm, bọn nô tỳ hô một hồi lâu cũng không đánh thức được ngài. Ca nhi vẫn luôn khóc, bọn nô tỳ lại không thể mặc kệ, nhưng bọn nô tỳ ôm thì ca nhi liền khóc lợi hại hơn.”
Tiết Thần gật đầu: “Không có việc gì, hôm nay ta cũng không biết bị làm sao, thế nhưng lại ngủ say đến như vậy.”
Chẩm Uyên đem một khăn vải bông ấm áp lại lau mặt cho Tuân ca nhi. Tiết Thần ngồi xuống mép giường, đặt Tuân ca nhi ngồi trên đùi nàng, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Chẩm Uyên cũng tiếp lời: “Lúc nãy có phải Thiếu phu nhân bị ác mộng hay không, trên trán mồ hôi đọng thành giọt.”
Tiết Thần gật đầu: “Đúng vậy, đã mơ một giấc mộng thực đáng sợ.”
Chẩm Uyên tiếp nhận khăn vải bông, cười nói: “Thiếu phu nhân nhìn như lớn gan lắm, thật ra lại không lớn gan chút nào. Ngay cả nô tỳ cũng biết nằm mộng thì đâu có gì đáng sợ! Nô tỳ chưa bao giờ bị ác mộng.”
Khâm Phượng duỗi tay chọt chọt trên trán Chẩm Uyên mắng: “Cái dáng ngủ của muội ngay cả sấm đánh bên tai cũng không tỉnh, coi bộ không thể nằm mộng được.”
Hai nha đầu ở trước mặt Tiết Thần châm chọc nhau, vừa nói vừa cười. Tuân ca nhi khóc mệt mỏi, dựa vào ngực Tiết Thần cắn ngón tay. Mấy ngày nay cũng không biết có phải hắn muốn mọc răng hay không, luôn cho tay vào miệng mà gặm, có đôi khi Tiết Thần chơi với hắn, hắn cũng đưa tay Tiết Thần vào miệng mà cắn, bất quá hiện tại còn chưa có răng nên cắn không đau.
Khung cảnh trước mắt này mới là cuộc sống hiện tại mà nàng chân chính cảm nhận được, đời trước thật giống như là một cơn ác mộng sớm đã không còn tồn tại, Tiết Thần nỗ lực an ủi chính mình như vậy. Nàng biết bởi vì sáng nay ở trong Hải thị phố nhìn thấy Tống An Đường khác thường cho nên mới hoảng hốt như vậy, lại còn mơ thấy trở lại đời trước...
Tiết Thần cho Tuân ca nhi bú xong bèn kêu Khâm Phượng và Chẩm Uyên ở trong phòng bồi Tuân ca nhi chơi đùa, chỉ cần ngồi trông chừng hắn ở trên giường tự chơi là được, dù sao Tuân ca nhi cũng không muốn người khác ôm.
Sau đó sai Hạ Châu đi mời Nghiêm Lạc Đông đến thư phòng, Tiết Thần ngồi sau án thư, cầm bút một hồi lâu nhưng vẫn chưa viết được gì trên giấy. Tâm tư của nàng rốt cuộc vẫn đang rối loạn, không phải sợ Tống An Đường tìm nàng phiền toái mà là sợ thế giới trước mắt này biến mất khiến nàng trở lại thế giới kia.
“Thúc đi thăm dò xem dạo này Trường Ninh Hầu phủ có động tĩnh gì không, đặc biệt là Trường Ninh Hầu Tống An Đường. Thúc hãy phái Cố Siêu mỗi ngày nhìn chằm chằm hành tung của hắn, cần phải báo lại chi tiết trong ngày hắn làm những gì.”
Nghiêm Lạc Đông làm việc chưa bao giờ hỏi lý do, từ khi ông quyết định đầu quân cho Tiết Thần là đã hạ nghiêm lệnh cho bản thân phải hoàn toàn phục tùng Tiết Thần. Cho nên, Tiết Thần vừa phân phó xong là Nghiêm Lạc Đông không chần chờ liền đi ra ngoài làm việc ngay.
Tiết Thần lại ngồi trước án thư trong chốc lát mới cảm thấy tâm tình hơi chút bình phục. Nàng sợ hãi thế giới này sẽ sụp đổ nhưng rõ ràng thế giới này đang tồn tại, chỉ cần có thể tin tưởng điểm này thì Tiết Thần liền không còn sợ nữa. Dù sao cũng không có tâm tình để luyện chữ, Tiết Thần bèn dứt khoát trở về phòng cùng Tuân ca chơi ném đồ. Dạo này hắn rất mê trò chơi này, thứ gì cầm ở trong tay thì nhìn nhìn, thấy không có hứng thú liền không chút do dự ném văng ra, sau đó sẽ có một đám người đi nhặt về cho hắn, nhặt rồi lại ném, chơi không biết mệt.
Vào buổi chiều, Trưởng Công chúa mang theo chè trứng tự mình làm tới thăm Tuân ca nhi, dùng chè ngọt dụ dỗ một hồi lâu Tuân ca nhi mới vui lòng cho tổ mẫu ôm vào lòng. Trưởng Công chúa cứ như đang ôm bảo bối, nhất định không chịu buông tay, còn cứ luôn nói buổi tối sẽ khoe với Quốc Công mình được ôm tôn tử. Mãi đến khi Tuân ca nhi đói bụng muốn bú thì Trưởng Công chúa mới lưu luyến đi về chủ viện.
Tiết Thần cho hài tử bú xong rồi cùng hắn nằm trên giường chơi hổ bông. Hai mẫu tử đang cười đùa vui vẻ thì Lâu Khánh Vân đã trở lại.
*Edited by Bà Còm*
Lâu Khánh Vân nghe thấy tiếng cười liền đi vào phía sau bình phong đến trước giường, đầu tiên là hôn một cái thật kêu trên má Tiết Thần, sau đó mới cúi người xuống muốn hôn Tuân ca nhi; nhưng bây giờ Tuân ca nhi đã là đại hài tử không giống hài tử ba bốn tháng bình thường, mấy ngày này đã học cách lật người, thấy Lâu Khánh Vân cúi đầu xuống bèn linh hoạt lật sang bên cạnh làm Lâu Khánh Vân hôn vào khoảng không. Tiết Thần bế hắn lên cho ngồi trên bụng mình, thấy Lâu Khánh Vân bị hài tử chọc quê bèn bật cười.
Lâu Khánh Vân dựa vào người Tiết Thần cố ý quấy nhiễu Tuân ca nhi, duỗi tay chọc chọc bụng của hắn, lại đoạt lấy hổ bông trong tay hắn. Tuân ca nhi cũng thông minh, biết không đủ mạnh để đoạt lại bèn quay đầu nhìn Tiết Thần, trong miệng ê a còn phun bong bóng giống như đang cáo trạng với Tiết Thần, bộ dáng vô cùng đáng yêu làm Tiết Thần và Lâu Khánh Vân cười một hồi lâu.
“Ta đã bẩm với Hoàng Thượng về vụ nữ quan Sách Na, Hoàng Thượng chưa nói là không được, chỉ bảo phải chờ Hoàng Hậu kiểm tra bản lĩnh của Ni Thải, nếu đủ tư cách thì sẽ cho phép nữ quan Sách Na rời cung trước thời hạn, xem như ban cho chúng ta một ân điển. Khó có khi gặp được người hợp ý với nàng, chúng ta nguyện ý giúp nữ quan một phen.”
Buổi tối hôm qua mới nói với Lâu Khánh Vân chuyện này, thế mà chàng ta để ở trong lòng hôm nay liền làm ngay. Tiết Thần bỗng thấy vô cùng cảm động, tự nhiên nỗi đa sầu đa cảm lai dâng lên, đặt Tuân ca nhi vào một góc giường để hắn tự chơi một mình, sau đó bản thân thì lăn vào cái ôm của Lâu Khánh Vân, đầu gối lên vai phu quân, giống như có tâm sự nhưng lại không nói lời nào.
Biểu hiện này của nương tử, nếu Lâu Khánh Vân vẫn nhìn không ra nàng có tâm sự thì thật uổng phí bao nhiêu năm làm phu thê. Trên thực tế, Lâu Khánh Vân vô cùng nhạy bén với cảm xúc của Tiết Thần, chỉ cần Tiết Thần hơi khác lạ là chàng ta đều có thể phát hiện ra ngay, cho nên càng đừng nói đến biểu hiện khác thường như hôm nay.
“Hôm nay làm sao vậy?” Giọng nói trầm ấm ở trên đỉnh đầu Tiết Thần hỏi.
Tiết Thần trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới vùi cả khuôn mặt vào hõm vai Lâu Khánh Vân, bộ dạng rõ ràng có vấn đề nhưng lại không biết nói như thế nào.
Một Tiết Thần đa sầu đa cảm như vậy là lần đầu tiên Lâu Khánh Vân nhìn thấy, trong ấn tượng Tiết Thần luôn là người khôn khéo có khả năng, thạo đời thông tuệ, phảng phất như trong thiên hạ không có chuyện gì có thể làm nàng phát sầu. Lâu Khánh Vân càng cảm thấy nương tử có vấn đề tế nhị gì đó rất khó giải quyết bèn nâng mặt nàng lên hỏi: “Nói đi chứ, có chuyện gì thì cùng nhau thảo luận, đừng gánh chịu một mình. Nàng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, hiện giờ nàng không phải chỉ có một mình, nàng có phu quân, có nhi tử, có toàn bộ Vệ Quốc Công phủ ở phía sau chống lưng cho nàng, nàng còn có gì mà phải sợ hãi đâu chứ!”
Nghe Lâu Khánh Vân nói xong, khóe miệng Tiết Thần bất giác cong lên, ngập ngừng thổ lộ: “Nghe chàng nói như vậy giống như đích xác không có gì phải sợ. Chỉ là, ta vẫn cảm thấy sợ, ta cũng không biết bản thân đang sợ cái gì, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi không giống như sự thật.”
Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng thở ra rồi cười, hóa ra tiểu thê tử nhà mình cũng có lúc mơ hồ, hoang mang, cần người an ủi. Loại cảm giác này Lâu Khánh Vân lần đầu tiên cảm nhận được từ Tiết Thần, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Lâu Khánh Vân ôm nàng dỗ dành: “Như thế nào lại không phải sự thật, ta cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất chân thật, ta sờ được nàng, nàng sờ được ta, tất cả những thứ chúng ta có được đều bày ở trước mắt. Lúc trước ta nghe người ta nói, nữ nhân sau khi sinh hài tử sẽ có thời điểm tâm tình bị tụt xuống, vốn ta cho rằng nàng sẽ không bị, nhưng hiện giờ coi bộ đang bị chứng này rồi.”
Ôm cả người Tiết Thần đặt lên người mình, Lâu Khánh Vân nhè nhẹ vuốt ve gương mặt Tiết Thần, chân thành nói một cách thâm tình: “Thần à, nàng hoàn toàn có thể không cần lo lắng. Hiện tại hết thảy những gì chúng ta có được đều rất chân thật. Mặc kệ lúc trước phát sinh sự tình gì làm nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ nàng và ta ở bên nhau, đây là sự thật. Tuy rằng ta có điểm hưởng thụ loại cảm giác được nàng dựa vào, nhưng tự đáy lòng ta cũng hy vọng nàng có thể phấn chấn lên.”
Tiết Thần trên cao nhìn Lâu Khánh Vân, khóe miệng khẽ nhúc nhích, bị ngạc nhiên bởi câu nói ‘Mặc kệ lúc trước phát sinh sự tình gì làm nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ nàng và ta ở bên nhau’. Sự cơ trí của Lâu Khánh Vân đã vượt quá tưởng tượng của nàng, nàng thậm chí chưa hề hé ra điều gì mà Lâu Khánh Vân có thể nhạy bén phát giác được cảm xúc của nàng.
Chuyện của đời trước Tiết Thần không bao giờ nghĩ tới muốn nói cho phu quân biết, nàng sợ hãi sau khi Lâu Khánh Vân biết được chân tướng sẽ không yêu thích nàng nữa bởi vì đời trước nàng đã từng gả cho người khác. Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy, có một số việc nếu không nói cho Lâu Khánh Vân biết, vậy chính là đã đối xử với phu quân không công bằng chút nào.
Trong giấc ngủ mơ, Tiết Thần cũng không phải thực thái bình, biết rõ là mộng nhưng thân mình lại không kiềm chế được bay về phía trước. Nàng nửa mộng nửa tỉnh trở về đời trước, thấy mình đang ở trong viện tính toán sổ sách bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chỉ mới có ba mươi tuổi mà thái dương đã có mấy sợi tóc bạc. Tân Nhu và Tân Bích, một người ở bên cạnh gảy bàn tính cho nàng, một người bưng trà đi tới.
Tiết Thần nhớ rõ cảnh tượng này, đó là lần đả kích lớn nhất nàng phải gánh chịu từ khi kinh doanh tới nay - hơn mười hiệu buôn dường như liên hợp cùng nhau chèn ép nàng, mà nguyên nhân chủ yếu chính vì Úc thị cùng Ninh Quốc Hầu phu nhân ở sau lưng tranh chấp, Ninh Quốc Hầu phu nhân bèn ngầm sai người ngáng chân Tiết Thần muốn làm Tiết Thần suy sụp, vậy thì sau đó Tống gia cũng xong đời.
Tiết Thần đi đến bên cạnh chính mình ngắm nghía bộ dáng của bản thân, đuôi mắt có vài nếp nhăn rất sâu, dung mạo tuy vẫn rất tú lệ nhưng lại không có thần thái thanh thản như ở đời này.
Bản thân rất bận, căn bản không biết bên cạnh có một bóng hình đang đứng ngắm kỹ nàng, cứ thế vùi đầu tính sổ. Tiết Thần nhớ rõ nàng đã hai ngày hai đêm không ngủ, càng không có thời gian ăn cơm đàng hoàng, đói bụng liền gặm vài miếng điểm tâm.
Tống An Đường từ bên ngoài đi vào, trên tay xách theo một lồng chim, bên trong là con chim sáo mỏ đỏ hắn tốn một vạn lượng bạc để mua mà không nháy mắt một cái nào. Một vạn lượng bạc mua một con chim trở về, hơn nữa vừa về liền đưa đến trước mặt Tiết Thần khoe thành tích: “Thần Nhi nhìn xem con chim này có xinh đẹp không, cái đuôi vừa dài vừa đỏ, màu lông tươi sáng, giá thị trường là ba vạn lượng bạc đấy. Cũng may ta có bằng hữu đứng ra nói chuyện nên người ta mới chịu bán một vạn lượng”
Tiết Thần vùi đầu tính sổ, nghe hắn nói số tiền mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Bao nhiêu?”
Gương mặt vô tri của Tống An Đường nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng muốt, dựng một ngón tay làm hiệu cho Tiết Thần: “Một vạn lượng. Ta đã nói với lão bản ngày mai tới cửa lấy tiền. Nàng cũng đừng trả giá, đó là do một hảo huynh đệ của ta giới thiệu, người ta cũng nể mặt hắn mới bán cho ta. Trả tiền sảng khoái một chút thì ta cũng có thể diện trước mặt huynh đệ, không phải sao?”
“...”
Tiết Thần nhớ rõ chuyện này, lúc ấy cảm giác trong lòng của nàng chính là muốn xông lên tát cho Tống An Đường một cái nhưng nàng nhịn xuống, chỉ về phía cửa nản lòng thoái chí nói với hắn: “Ngươi đi trước đi, ta còn có sổ sách chưa tính xong.”
Tống An Đường lúc này mới phát giác đôi mắt mệt mỏi của nàng, buông lồng chim sà tới nói với nàng: “Ai da, nàng nhìn mình kìa, trong mắt đều có tơ máu. Hai ngày này ta không trở về, nàng có phải lại không ngủ luôn? Ta nói nàng có thể tìm một sở thích khác được không? Tối ngày chỉ biết hứng thú với tiền bạc. Đi đi đi, đi vào phòng nghỉ ngơi một lát, ta xoa bóp cho nàng.”
Nói xong liền túm tay Tiết Thần kéo vào trong phòng, Tiết Thần giãy giụa không chịu, cuối cùng quăng cho hắn một cái tát...
*Đăng tại Wattpad*
“Phu nhân, phu nhân, ngài mau tỉnh đi.”
Bên tai truyền đến tiếng kêu la nôn nóng của Khâm Phượng và Chẩm Uyên, ngoài ra còn có tiếng hài tử khóc, hài tử...
Tiết Thần đột nhiên bừng tỉnh dậy, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm lọng che trên đầu, ngơ ngác quay đầu lại mới thấy Tuân ca nhi được Hạ Châu ôm trong tay đang khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Tiết Thần vội vàng xuống giường, giày cũng không mang liền tiếp nhận Tuân ca nhi ôm vào lòng ‘à à’ dỗ nín. Tuân ca nhi được Tiết Thần bế bèn đột nhiên ngưng gào, ghé vào trên vai nàng thút tha thút thít gặm ngón tay.
Tiết Thần hồi tưởng giấc mộng lúc nãy, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo phía sau lưng, là vì mồ hôi lạnh toát ra. Khâm Phượng thấy Tuân ca nhi yên ổn rồi mới dám lên tiếng: “Hôm nay Thiếu phu nhân ngủ thật trầm, bọn nô tỳ hô một hồi lâu cũng không đánh thức được ngài. Ca nhi vẫn luôn khóc, bọn nô tỳ lại không thể mặc kệ, nhưng bọn nô tỳ ôm thì ca nhi liền khóc lợi hại hơn.”
Tiết Thần gật đầu: “Không có việc gì, hôm nay ta cũng không biết bị làm sao, thế nhưng lại ngủ say đến như vậy.”
Chẩm Uyên đem một khăn vải bông ấm áp lại lau mặt cho Tuân ca nhi. Tiết Thần ngồi xuống mép giường, đặt Tuân ca nhi ngồi trên đùi nàng, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Chẩm Uyên cũng tiếp lời: “Lúc nãy có phải Thiếu phu nhân bị ác mộng hay không, trên trán mồ hôi đọng thành giọt.”
Tiết Thần gật đầu: “Đúng vậy, đã mơ một giấc mộng thực đáng sợ.”
Chẩm Uyên tiếp nhận khăn vải bông, cười nói: “Thiếu phu nhân nhìn như lớn gan lắm, thật ra lại không lớn gan chút nào. Ngay cả nô tỳ cũng biết nằm mộng thì đâu có gì đáng sợ! Nô tỳ chưa bao giờ bị ác mộng.”
Khâm Phượng duỗi tay chọt chọt trên trán Chẩm Uyên mắng: “Cái dáng ngủ của muội ngay cả sấm đánh bên tai cũng không tỉnh, coi bộ không thể nằm mộng được.”
Hai nha đầu ở trước mặt Tiết Thần châm chọc nhau, vừa nói vừa cười. Tuân ca nhi khóc mệt mỏi, dựa vào ngực Tiết Thần cắn ngón tay. Mấy ngày nay cũng không biết có phải hắn muốn mọc răng hay không, luôn cho tay vào miệng mà gặm, có đôi khi Tiết Thần chơi với hắn, hắn cũng đưa tay Tiết Thần vào miệng mà cắn, bất quá hiện tại còn chưa có răng nên cắn không đau.
Khung cảnh trước mắt này mới là cuộc sống hiện tại mà nàng chân chính cảm nhận được, đời trước thật giống như là một cơn ác mộng sớm đã không còn tồn tại, Tiết Thần nỗ lực an ủi chính mình như vậy. Nàng biết bởi vì sáng nay ở trong Hải thị phố nhìn thấy Tống An Đường khác thường cho nên mới hoảng hốt như vậy, lại còn mơ thấy trở lại đời trước...
Tiết Thần cho Tuân ca nhi bú xong bèn kêu Khâm Phượng và Chẩm Uyên ở trong phòng bồi Tuân ca nhi chơi đùa, chỉ cần ngồi trông chừng hắn ở trên giường tự chơi là được, dù sao Tuân ca nhi cũng không muốn người khác ôm.
Sau đó sai Hạ Châu đi mời Nghiêm Lạc Đông đến thư phòng, Tiết Thần ngồi sau án thư, cầm bút một hồi lâu nhưng vẫn chưa viết được gì trên giấy. Tâm tư của nàng rốt cuộc vẫn đang rối loạn, không phải sợ Tống An Đường tìm nàng phiền toái mà là sợ thế giới trước mắt này biến mất khiến nàng trở lại thế giới kia.
“Thúc đi thăm dò xem dạo này Trường Ninh Hầu phủ có động tĩnh gì không, đặc biệt là Trường Ninh Hầu Tống An Đường. Thúc hãy phái Cố Siêu mỗi ngày nhìn chằm chằm hành tung của hắn, cần phải báo lại chi tiết trong ngày hắn làm những gì.”
Nghiêm Lạc Đông làm việc chưa bao giờ hỏi lý do, từ khi ông quyết định đầu quân cho Tiết Thần là đã hạ nghiêm lệnh cho bản thân phải hoàn toàn phục tùng Tiết Thần. Cho nên, Tiết Thần vừa phân phó xong là Nghiêm Lạc Đông không chần chờ liền đi ra ngoài làm việc ngay.
Tiết Thần lại ngồi trước án thư trong chốc lát mới cảm thấy tâm tình hơi chút bình phục. Nàng sợ hãi thế giới này sẽ sụp đổ nhưng rõ ràng thế giới này đang tồn tại, chỉ cần có thể tin tưởng điểm này thì Tiết Thần liền không còn sợ nữa. Dù sao cũng không có tâm tình để luyện chữ, Tiết Thần bèn dứt khoát trở về phòng cùng Tuân ca chơi ném đồ. Dạo này hắn rất mê trò chơi này, thứ gì cầm ở trong tay thì nhìn nhìn, thấy không có hứng thú liền không chút do dự ném văng ra, sau đó sẽ có một đám người đi nhặt về cho hắn, nhặt rồi lại ném, chơi không biết mệt.
Vào buổi chiều, Trưởng Công chúa mang theo chè trứng tự mình làm tới thăm Tuân ca nhi, dùng chè ngọt dụ dỗ một hồi lâu Tuân ca nhi mới vui lòng cho tổ mẫu ôm vào lòng. Trưởng Công chúa cứ như đang ôm bảo bối, nhất định không chịu buông tay, còn cứ luôn nói buổi tối sẽ khoe với Quốc Công mình được ôm tôn tử. Mãi đến khi Tuân ca nhi đói bụng muốn bú thì Trưởng Công chúa mới lưu luyến đi về chủ viện.
Tiết Thần cho hài tử bú xong rồi cùng hắn nằm trên giường chơi hổ bông. Hai mẫu tử đang cười đùa vui vẻ thì Lâu Khánh Vân đã trở lại.
*Edited by Bà Còm*
Lâu Khánh Vân nghe thấy tiếng cười liền đi vào phía sau bình phong đến trước giường, đầu tiên là hôn một cái thật kêu trên má Tiết Thần, sau đó mới cúi người xuống muốn hôn Tuân ca nhi; nhưng bây giờ Tuân ca nhi đã là đại hài tử không giống hài tử ba bốn tháng bình thường, mấy ngày này đã học cách lật người, thấy Lâu Khánh Vân cúi đầu xuống bèn linh hoạt lật sang bên cạnh làm Lâu Khánh Vân hôn vào khoảng không. Tiết Thần bế hắn lên cho ngồi trên bụng mình, thấy Lâu Khánh Vân bị hài tử chọc quê bèn bật cười.
Lâu Khánh Vân dựa vào người Tiết Thần cố ý quấy nhiễu Tuân ca nhi, duỗi tay chọc chọc bụng của hắn, lại đoạt lấy hổ bông trong tay hắn. Tuân ca nhi cũng thông minh, biết không đủ mạnh để đoạt lại bèn quay đầu nhìn Tiết Thần, trong miệng ê a còn phun bong bóng giống như đang cáo trạng với Tiết Thần, bộ dáng vô cùng đáng yêu làm Tiết Thần và Lâu Khánh Vân cười một hồi lâu.
“Ta đã bẩm với Hoàng Thượng về vụ nữ quan Sách Na, Hoàng Thượng chưa nói là không được, chỉ bảo phải chờ Hoàng Hậu kiểm tra bản lĩnh của Ni Thải, nếu đủ tư cách thì sẽ cho phép nữ quan Sách Na rời cung trước thời hạn, xem như ban cho chúng ta một ân điển. Khó có khi gặp được người hợp ý với nàng, chúng ta nguyện ý giúp nữ quan một phen.”
Buổi tối hôm qua mới nói với Lâu Khánh Vân chuyện này, thế mà chàng ta để ở trong lòng hôm nay liền làm ngay. Tiết Thần bỗng thấy vô cùng cảm động, tự nhiên nỗi đa sầu đa cảm lai dâng lên, đặt Tuân ca nhi vào một góc giường để hắn tự chơi một mình, sau đó bản thân thì lăn vào cái ôm của Lâu Khánh Vân, đầu gối lên vai phu quân, giống như có tâm sự nhưng lại không nói lời nào.
Biểu hiện này của nương tử, nếu Lâu Khánh Vân vẫn nhìn không ra nàng có tâm sự thì thật uổng phí bao nhiêu năm làm phu thê. Trên thực tế, Lâu Khánh Vân vô cùng nhạy bén với cảm xúc của Tiết Thần, chỉ cần Tiết Thần hơi khác lạ là chàng ta đều có thể phát hiện ra ngay, cho nên càng đừng nói đến biểu hiện khác thường như hôm nay.
“Hôm nay làm sao vậy?” Giọng nói trầm ấm ở trên đỉnh đầu Tiết Thần hỏi.
Tiết Thần trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới vùi cả khuôn mặt vào hõm vai Lâu Khánh Vân, bộ dạng rõ ràng có vấn đề nhưng lại không biết nói như thế nào.
Một Tiết Thần đa sầu đa cảm như vậy là lần đầu tiên Lâu Khánh Vân nhìn thấy, trong ấn tượng Tiết Thần luôn là người khôn khéo có khả năng, thạo đời thông tuệ, phảng phất như trong thiên hạ không có chuyện gì có thể làm nàng phát sầu. Lâu Khánh Vân càng cảm thấy nương tử có vấn đề tế nhị gì đó rất khó giải quyết bèn nâng mặt nàng lên hỏi: “Nói đi chứ, có chuyện gì thì cùng nhau thảo luận, đừng gánh chịu một mình. Nàng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, hiện giờ nàng không phải chỉ có một mình, nàng có phu quân, có nhi tử, có toàn bộ Vệ Quốc Công phủ ở phía sau chống lưng cho nàng, nàng còn có gì mà phải sợ hãi đâu chứ!”
Nghe Lâu Khánh Vân nói xong, khóe miệng Tiết Thần bất giác cong lên, ngập ngừng thổ lộ: “Nghe chàng nói như vậy giống như đích xác không có gì phải sợ. Chỉ là, ta vẫn cảm thấy sợ, ta cũng không biết bản thân đang sợ cái gì, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi không giống như sự thật.”
Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng thở ra rồi cười, hóa ra tiểu thê tử nhà mình cũng có lúc mơ hồ, hoang mang, cần người an ủi. Loại cảm giác này Lâu Khánh Vân lần đầu tiên cảm nhận được từ Tiết Thần, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Lâu Khánh Vân ôm nàng dỗ dành: “Như thế nào lại không phải sự thật, ta cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất chân thật, ta sờ được nàng, nàng sờ được ta, tất cả những thứ chúng ta có được đều bày ở trước mắt. Lúc trước ta nghe người ta nói, nữ nhân sau khi sinh hài tử sẽ có thời điểm tâm tình bị tụt xuống, vốn ta cho rằng nàng sẽ không bị, nhưng hiện giờ coi bộ đang bị chứng này rồi.”
Ôm cả người Tiết Thần đặt lên người mình, Lâu Khánh Vân nhè nhẹ vuốt ve gương mặt Tiết Thần, chân thành nói một cách thâm tình: “Thần à, nàng hoàn toàn có thể không cần lo lắng. Hiện tại hết thảy những gì chúng ta có được đều rất chân thật. Mặc kệ lúc trước phát sinh sự tình gì làm nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ nàng và ta ở bên nhau, đây là sự thật. Tuy rằng ta có điểm hưởng thụ loại cảm giác được nàng dựa vào, nhưng tự đáy lòng ta cũng hy vọng nàng có thể phấn chấn lên.”
Tiết Thần trên cao nhìn Lâu Khánh Vân, khóe miệng khẽ nhúc nhích, bị ngạc nhiên bởi câu nói ‘Mặc kệ lúc trước phát sinh sự tình gì làm nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ nàng và ta ở bên nhau’. Sự cơ trí của Lâu Khánh Vân đã vượt quá tưởng tượng của nàng, nàng thậm chí chưa hề hé ra điều gì mà Lâu Khánh Vân có thể nhạy bén phát giác được cảm xúc của nàng.
Chuyện của đời trước Tiết Thần không bao giờ nghĩ tới muốn nói cho phu quân biết, nàng sợ hãi sau khi Lâu Khánh Vân biết được chân tướng sẽ không yêu thích nàng nữa bởi vì đời trước nàng đã từng gả cho người khác. Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy, có một số việc nếu không nói cho Lâu Khánh Vân biết, vậy chính là đã đối xử với phu quân không công bằng chút nào.