Thương Vương Phi Ký
Chương 25
" Lạnh quá!!!"
Lạc Dao đã phát sốt, toàn thân run lẩy bẩy, nàng trở mình liên tục cốt chỉ muốn tìm một cái gì đó thật ấm để ôm lấy.
Ẩn Thương đưa tay ra chặt ôm lấy nàng nhưng phát hiện cơ thể nàng lại nóng bừng.
" Nếu cứ thế này, nàng ấy không thể hạ nhiệt được, hay là..."
Ẩn Thương nhanh tay cỡi bỏ lớp y phục rườm rà của Lạc Dao ra rồi đến cỡi bỏ y phục của hắn. Sau đó hắn ôm chặt lấy nàng. Hai cơ thể trần truội cuốn vào nhau, Ẩn Thương cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể Lạc Dao.
- Ưm... ấm áp quá!
Lạc Dao tìm mơ hồ tìm được sự thoải mái, nên càng lúc nàng càng nhích tới ôm chặt lấy Ẩn Thương hơn. Hành động của nàng vô tình làm cho nơi nào đó của Ẩn Thương như muốn tuôn trào, Ẩn Thương cố gắn kiềm chế lại, tay bắt qua mắt, hít thật sâu để giữ lại sự bình tĩnh.
Lạc Dao nóng sốt đến nỗi mơ sảng, nàng cứ động đậy, tay không ngừng lướt lưng của Ẩn Thương, nhưng Ẩn Thương lại không thể đẩy nàng ra, cũng... không thể làm gì khác vì bây giờ nàng đang bệnh nhân.
Lạc Dao cảm nhận được khác thường nhưng nàng mệt đến nỗi không thể mở mắt, cơ thể khó chịu cứ liên tục cọ xác vào người của Ẩn Thương.
Hai cơ thể cứ cọ xát nhau cho đến khi Lạc Dao không còn mơ sản nữa mà ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay rắn chắc kia. Phía Ẩn Thương đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn thở dài đưa tay xoa xoa mái tóc mược mà của nàng.
Sáng hôm sau, Lạc Dao bị tiếng ồn ào ngoài kia đánh thức.
- Áaaa, ngươi... ngươi
Lạc Dao hốt hoảng lui về đằng sau tóm lấy bộ y phục trên giường che chắn cơ thể khi thấy Ẩn Thương đang mặc y phục.
- Sao lại xưng hô xa lạ với ta vậy, nương tử!
" Hừ, hôm qua rõ rằng hắn rất thô bạo còn bảo ta buồn nôn, nhưng..."
- Sao vương gia lại ở đây, hôm qua...
- Hôm qua... không xảy ra chuyện gì cả.
Lạc Dao nghe câu trả lời cũng còn nhìn Ẩn Thương với ánh mắt nghi ngờ, nhưng chợt nhận ra cơ thể không có dấu vết gì hết, cũng không thấy đau nhức, bây giờ nàng mới thở phào.
- Mau thay y phục sau đó vào cung cùng ta.
- Vào cung? Để làm gì?
- Còn làm gì nữa, đương nhiên là để thỉnh an mẫu hậu.
" Mẫu hậu?! Thái hậu sao"
- Còn ngây ra đó làm gì? Ta cho nàng thời gian nữa tuần hương, nhanh chóng chuẩn bị đi.
Ẩn Thương vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu bước ra ngoài, nghĩ đến vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm lúc nãy của Lạc Dao" Nữ nhân đáng ghét, lại thể hiện thái độ đó khi ta bảo không xảy ra chuyện gì"
Lạc Dao cùng Ẩn Thương bước lên xe ngựa tiến vào cung. Ẩn Thương cô ý lên trước sau đó đưa tay ra ý muốn đỡ Lạc Dao lên, lúc đó Tử Phàm đứng dưới xe ngựa, lúc Lạc Dao lên xe Tử Phạm cũng đưa tay ra cùng lúc với Ẩn Thương, Lạc Dao thấy tay Ẩn Thương nhưng lại phớt lờ, vịn lấy tay Tử Phàm bước lên xe.
Ẩn Thương ánh mắt sa sầm, nắm chặt nắm tay, liếc nhìn Tử Phàm đằng đằng sát khí rồi cũng quay vào trong.
Tử Phàm chỉ biết cười khổ, đây lần đầu Ẩn Thương dùng ánh mắt đó đối với Tử Phàm.
" Hỏng rồi, nếu vương gia xem ta là tình địch thì toi thật rồi. Vương phi ơi là vương phi, người đừng có chọc giận vương gia nữa. Đúng là trâu bò đá nhau ruồi muỗi chết mà "
Trên đường đi Lạc Dao luôn giữ khoảng cách xa với Ẩn Thương, nàng hờ hững nhìn ra nơi khác, tránh né ánh mắt, vẻ mặt nhăn nhó, khó ưa kia. Hai người cũng không ai nói với ai câu nào.
Lạc Dao đã phát sốt, toàn thân run lẩy bẩy, nàng trở mình liên tục cốt chỉ muốn tìm một cái gì đó thật ấm để ôm lấy.
Ẩn Thương đưa tay ra chặt ôm lấy nàng nhưng phát hiện cơ thể nàng lại nóng bừng.
" Nếu cứ thế này, nàng ấy không thể hạ nhiệt được, hay là..."
Ẩn Thương nhanh tay cỡi bỏ lớp y phục rườm rà của Lạc Dao ra rồi đến cỡi bỏ y phục của hắn. Sau đó hắn ôm chặt lấy nàng. Hai cơ thể trần truội cuốn vào nhau, Ẩn Thương cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể Lạc Dao.
- Ưm... ấm áp quá!
Lạc Dao tìm mơ hồ tìm được sự thoải mái, nên càng lúc nàng càng nhích tới ôm chặt lấy Ẩn Thương hơn. Hành động của nàng vô tình làm cho nơi nào đó của Ẩn Thương như muốn tuôn trào, Ẩn Thương cố gắn kiềm chế lại, tay bắt qua mắt, hít thật sâu để giữ lại sự bình tĩnh.
Lạc Dao nóng sốt đến nỗi mơ sảng, nàng cứ động đậy, tay không ngừng lướt lưng của Ẩn Thương, nhưng Ẩn Thương lại không thể đẩy nàng ra, cũng... không thể làm gì khác vì bây giờ nàng đang bệnh nhân.
Lạc Dao cảm nhận được khác thường nhưng nàng mệt đến nỗi không thể mở mắt, cơ thể khó chịu cứ liên tục cọ xác vào người của Ẩn Thương.
Hai cơ thể cứ cọ xát nhau cho đến khi Lạc Dao không còn mơ sản nữa mà ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay rắn chắc kia. Phía Ẩn Thương đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn thở dài đưa tay xoa xoa mái tóc mược mà của nàng.
Sáng hôm sau, Lạc Dao bị tiếng ồn ào ngoài kia đánh thức.
- Áaaa, ngươi... ngươi
Lạc Dao hốt hoảng lui về đằng sau tóm lấy bộ y phục trên giường che chắn cơ thể khi thấy Ẩn Thương đang mặc y phục.
- Sao lại xưng hô xa lạ với ta vậy, nương tử!
" Hừ, hôm qua rõ rằng hắn rất thô bạo còn bảo ta buồn nôn, nhưng..."
- Sao vương gia lại ở đây, hôm qua...
- Hôm qua... không xảy ra chuyện gì cả.
Lạc Dao nghe câu trả lời cũng còn nhìn Ẩn Thương với ánh mắt nghi ngờ, nhưng chợt nhận ra cơ thể không có dấu vết gì hết, cũng không thấy đau nhức, bây giờ nàng mới thở phào.
- Mau thay y phục sau đó vào cung cùng ta.
- Vào cung? Để làm gì?
- Còn làm gì nữa, đương nhiên là để thỉnh an mẫu hậu.
" Mẫu hậu?! Thái hậu sao"
- Còn ngây ra đó làm gì? Ta cho nàng thời gian nữa tuần hương, nhanh chóng chuẩn bị đi.
Ẩn Thương vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu bước ra ngoài, nghĩ đến vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm lúc nãy của Lạc Dao" Nữ nhân đáng ghét, lại thể hiện thái độ đó khi ta bảo không xảy ra chuyện gì"
Lạc Dao cùng Ẩn Thương bước lên xe ngựa tiến vào cung. Ẩn Thương cô ý lên trước sau đó đưa tay ra ý muốn đỡ Lạc Dao lên, lúc đó Tử Phàm đứng dưới xe ngựa, lúc Lạc Dao lên xe Tử Phạm cũng đưa tay ra cùng lúc với Ẩn Thương, Lạc Dao thấy tay Ẩn Thương nhưng lại phớt lờ, vịn lấy tay Tử Phàm bước lên xe.
Ẩn Thương ánh mắt sa sầm, nắm chặt nắm tay, liếc nhìn Tử Phàm đằng đằng sát khí rồi cũng quay vào trong.
Tử Phàm chỉ biết cười khổ, đây lần đầu Ẩn Thương dùng ánh mắt đó đối với Tử Phàm.
" Hỏng rồi, nếu vương gia xem ta là tình địch thì toi thật rồi. Vương phi ơi là vương phi, người đừng có chọc giận vương gia nữa. Đúng là trâu bò đá nhau ruồi muỗi chết mà "
Trên đường đi Lạc Dao luôn giữ khoảng cách xa với Ẩn Thương, nàng hờ hững nhìn ra nơi khác, tránh né ánh mắt, vẻ mặt nhăn nhó, khó ưa kia. Hai người cũng không ai nói với ai câu nào.