Thương Vương Phi Ký
Chương 26
Mẫu hậu, thần nhi đưa Lạc Dao đến thỉnh an người.
Lạc Dao còn rụt rè đứng phia sau Ẩn Thương, đưa tay cuối người trước Thái hậu.
- Thần thiếp bái kiến Thái hậu!
- Miễn lễ! Sao còn gọi ta là Thái hậu, phải gọi là mẫu hậu chứ.
- Vâng... mẫu hậu.
- Nào, lại đây. Vết thương của con đã đỡ hơn chưa.
" Đứa trẻ này thật giống Lạc Lâm sư huynh lúc còn tuổi thiếu niên"
Thái hậu nhắc tới vết thương, Lạc Dao liền kéo vội tay áo che lại vết thương ở cổ tay vì muốn diễn tiếp vở tuồng phu thê ân ái cùng Ẩn Thương, nên không thể để Thái hậu phát hiện ra được.
- Vết thương... đã khỏi rồi ạ.
Ẩn Thương để ý thấy Lạc Dao đang cố ý che chắn, trong lòng có chút áy náy liền đến chỗ Lạc Dao, ôm lấy eo nàng, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên cổ tay nàng xoa xoa, điệu bộ vô cùng thân thiết.
" Tên này đang cố làm gì vậy chứ!"
- Mẫu hậu người đừng lo lắng, thần nhi sẽ không để cho ai ức hiếp nàng ấy nữa.
" Hứ, không để ai ức hiếp ta ngoài ngươi chứ gì?! giả nhân giả nghĩa"
Lạc Dao đứng bên cạnh chỉ biết cười gượng.
- Hahaha tốt lắm... nếu con dám để Lạc Dao xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội của con. Mà... phải nói tới, hai đứa định khi nào có tiểu tôn nhi cho ta đây.
"Tiểu tôn nhi?!"
- Mẫu... hậu người nhắc chuyện này có hơi sớm, chúng... con vẫn còn trẻ mà.
- Đúng đó mẫu hậu, hoàng huynh đã có mấy đứa rồi, chẳng lẽ vẫn không đủ cho người bế sao?!
- Tiểu tử này, con là con, hoàng thượng là hoàng thượng. Hai đứa đâu có giống nhau. Nếu đã động phòng rồi thì phải nhanh tính đến chuyện có con đi chứ.
- Một mình nhi thần thì đâu thể sinh con được, đúng không nương tử.
Ẩn Thương bóp nhẹ eo của Lạc Dao, nở nụ cười gian xảo nhìn nàng, Lạc Dao bị mẹ con họ chọc ngượng đến đỏ chín mặt, đằng sau tay áo, bàn tay nhỏ bé kia đang giận đến nỗi tay nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười xã giao.
Sau khi rời cung Thái hậu, Lạc Dao lại tỏ ra xa lánh Ẩn Thương, tiếp tục giữ khoảng cách với hắn, đôi mắt cau có mà nhìn vào tay người hầu đang cầm số thuốc bổ an thai do Thái hậu ban tặng kia.
Đang đi ngang qua Hồng Hoa viên thì Ẩn Thương ra hiệu cho đám nô tài tạm thời lui, còn hắn thì dừng lại bước về phía Lạc Dao, chính nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra khi thấy đám nô tài lui hết còn Ẩn Thương thì đang hùng hổ bước về phía mình.
- Nàng cứ định giữ khoảng cách với ta đến khi nào?
Lạc Dao cũng không hoảng mà nhìn thẳng kiên định, đáp trả lại ánh mắt sắc bén kia.
- Trí nhớ của vương gia cũng kém thật, chính miệng ngài nói là ngài thấy ta rất buồn nôn, vậy nên ta mới giữ khoảng cách tránh cho ngài khó chịu, ta đã làm gì sai sao?!
" Hóa ra... nàng ấy vẫn để bụng những lời ta nói trong lúc tức giận khi đó"
- Nàng nói không muốn làm ta khó chịu?! nhưng bây giờ ta đang cảm thấy rất khó chịu, nàng làm sao giải quyết đây?!
Vừa nói Ẩn Thương càng tiếng lại gần, Ẩn Thương tiếng bao nhiêu bước thì Lạc Dao lại lùi lại bao nhiêu bước.
Lạc Dao vẫn bình tĩnh lại còn nở nụ cười khinh bỉ
- Ở đây không có Thái hậu, cũng không có người ngoài, thì vương gia ngài đang diễn kịch cho ai xem vậy.
À đúng ha... ngài và cả muội muội tốt Hạ Vân kia nữa, rất thích diễn kịch thì phải. Ta lâm vào bước đường này cũng là do vở kịch của các ngươi tạo ra.
Nhắc tới Hạ Vân, gợi lại chuyện trước kia, khiến Ẩn Thương trầm mặc, không nói gì nữa mà quay lưng đi
" Những điều nàng ấy nói đều đúng, ta không thể trách nàng ấy"
Lạc Dao nhìn bóng lưng Ẩn Thương rời đi, lòng ngực đập nhanh khó chịu.
" Vừa rồi ta còn mong hắn sẽ giải thích, ta đúng là điên rồi, ha"
Lạc Dao còn rụt rè đứng phia sau Ẩn Thương, đưa tay cuối người trước Thái hậu.
- Thần thiếp bái kiến Thái hậu!
- Miễn lễ! Sao còn gọi ta là Thái hậu, phải gọi là mẫu hậu chứ.
- Vâng... mẫu hậu.
- Nào, lại đây. Vết thương của con đã đỡ hơn chưa.
" Đứa trẻ này thật giống Lạc Lâm sư huynh lúc còn tuổi thiếu niên"
Thái hậu nhắc tới vết thương, Lạc Dao liền kéo vội tay áo che lại vết thương ở cổ tay vì muốn diễn tiếp vở tuồng phu thê ân ái cùng Ẩn Thương, nên không thể để Thái hậu phát hiện ra được.
- Vết thương... đã khỏi rồi ạ.
Ẩn Thương để ý thấy Lạc Dao đang cố ý che chắn, trong lòng có chút áy náy liền đến chỗ Lạc Dao, ôm lấy eo nàng, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên cổ tay nàng xoa xoa, điệu bộ vô cùng thân thiết.
" Tên này đang cố làm gì vậy chứ!"
- Mẫu hậu người đừng lo lắng, thần nhi sẽ không để cho ai ức hiếp nàng ấy nữa.
" Hứ, không để ai ức hiếp ta ngoài ngươi chứ gì?! giả nhân giả nghĩa"
Lạc Dao đứng bên cạnh chỉ biết cười gượng.
- Hahaha tốt lắm... nếu con dám để Lạc Dao xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội của con. Mà... phải nói tới, hai đứa định khi nào có tiểu tôn nhi cho ta đây.
"Tiểu tôn nhi?!"
- Mẫu... hậu người nhắc chuyện này có hơi sớm, chúng... con vẫn còn trẻ mà.
- Đúng đó mẫu hậu, hoàng huynh đã có mấy đứa rồi, chẳng lẽ vẫn không đủ cho người bế sao?!
- Tiểu tử này, con là con, hoàng thượng là hoàng thượng. Hai đứa đâu có giống nhau. Nếu đã động phòng rồi thì phải nhanh tính đến chuyện có con đi chứ.
- Một mình nhi thần thì đâu thể sinh con được, đúng không nương tử.
Ẩn Thương bóp nhẹ eo của Lạc Dao, nở nụ cười gian xảo nhìn nàng, Lạc Dao bị mẹ con họ chọc ngượng đến đỏ chín mặt, đằng sau tay áo, bàn tay nhỏ bé kia đang giận đến nỗi tay nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười xã giao.
Sau khi rời cung Thái hậu, Lạc Dao lại tỏ ra xa lánh Ẩn Thương, tiếp tục giữ khoảng cách với hắn, đôi mắt cau có mà nhìn vào tay người hầu đang cầm số thuốc bổ an thai do Thái hậu ban tặng kia.
Đang đi ngang qua Hồng Hoa viên thì Ẩn Thương ra hiệu cho đám nô tài tạm thời lui, còn hắn thì dừng lại bước về phía Lạc Dao, chính nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra khi thấy đám nô tài lui hết còn Ẩn Thương thì đang hùng hổ bước về phía mình.
- Nàng cứ định giữ khoảng cách với ta đến khi nào?
Lạc Dao cũng không hoảng mà nhìn thẳng kiên định, đáp trả lại ánh mắt sắc bén kia.
- Trí nhớ của vương gia cũng kém thật, chính miệng ngài nói là ngài thấy ta rất buồn nôn, vậy nên ta mới giữ khoảng cách tránh cho ngài khó chịu, ta đã làm gì sai sao?!
" Hóa ra... nàng ấy vẫn để bụng những lời ta nói trong lúc tức giận khi đó"
- Nàng nói không muốn làm ta khó chịu?! nhưng bây giờ ta đang cảm thấy rất khó chịu, nàng làm sao giải quyết đây?!
Vừa nói Ẩn Thương càng tiếng lại gần, Ẩn Thương tiếng bao nhiêu bước thì Lạc Dao lại lùi lại bao nhiêu bước.
Lạc Dao vẫn bình tĩnh lại còn nở nụ cười khinh bỉ
- Ở đây không có Thái hậu, cũng không có người ngoài, thì vương gia ngài đang diễn kịch cho ai xem vậy.
À đúng ha... ngài và cả muội muội tốt Hạ Vân kia nữa, rất thích diễn kịch thì phải. Ta lâm vào bước đường này cũng là do vở kịch của các ngươi tạo ra.
Nhắc tới Hạ Vân, gợi lại chuyện trước kia, khiến Ẩn Thương trầm mặc, không nói gì nữa mà quay lưng đi
" Những điều nàng ấy nói đều đúng, ta không thể trách nàng ấy"
Lạc Dao nhìn bóng lưng Ẩn Thương rời đi, lòng ngực đập nhanh khó chịu.
" Vừa rồi ta còn mong hắn sẽ giải thích, ta đúng là điên rồi, ha"