Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu

Chương 112: Tương thủ (07)



"Không phải về nhà cậu à?" Mấy ngày nay Mộc Hi Lương không về nhà của Giản Mạc, mặc dù trong biệt thự cũng có phòng của Giản Mạc nhưng mà căn phòng kia đã không có hơi thở của Giản Mạc quá lâu rồi. Vốn tưởng rằng lần này có thể theo Giản Mạc về nhà của cô, nhưng mà không ngờ Giản Mạc lại kéo nàng về nhà của nàng.

"Không phải nhà cậu, mà là nhà của chúng ta. Sau này sống trong nhà cậu, được không?" Có chút bất mãn với cách dùng từ của Mộc Hi Lương, sống mũi Giản Mạc hơi nhăn lại, chân mày cũng cau chặt, nắm lấy bàn tay Mộc Hi Lương, siết mạnh, chỉnh lại lời nói của nàng.

"Hửm?"

Thật giống như từ sau khi hai người ở chung một chỗ rồi tự nhiên chạy đến ở nhà Giản Mạc, vào lúc này Giản Mạc lại dùng giọng điệu thương lượng nói ra lời này, Mộc Hi Lương lại có chút nghi ngờ, bên kia đang ở thật tốt, tại sao lại dọn qua đây?

Mở cửa nhà, Giản Mạc không cho Mộc Hi Lương câu trả lời mà dắt tay nàng đi đến trước bức tường trước đây treo đầy hình của Mộc Hi Lương.

"Đây là?"

Mộc Hi Lương nhìn những khung hình trên tường, không thể nào không kinh ngạc cho được. Những khung hình trên tường vốn đã được nàng cất trong hộp, bây giờ lại nằm ngay ngắn trên đó, hơn nữa thứ tự vẫn giống như trước đây.

Cho nên trong mấy ngày không có nàng ở đây, Tiểu Mạc không chỉ khôi phục trí nhớ mà còn tìm được những thứ này.

"Thời điểm mình nhìn thấy những tấm hình này, cậu có biết tình hình khi đó của mình không? Là vừa mới trước đó gọi điện cho bác gái rồi biết một vài chuyện, cuối cùng trong lúc Mã Thanh Lam tức giận mắng chửi lại biết thêm vài chuyện nữa. Mình biết mọi người có chuyện lừa gạt mình, mình cũng quyết định tự dùng sức của mình để điều tra những chuyện đó, hoặc là muốn cố gắng khiến mình lấy lại kí ức. Nhưng khi Mã Thanh Lam lấy từ phòng cho khách một cái hộp giấy lớn để mình xem, mình biết mình mong muốn vạch trần chân tướng bằng nội dung bên trong chiếc hộp đó. Nhìn thấy nội dung trong đó, mình chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải khôi phục trí nhớ, cực kì khẩn cấp. Hi Lương, mình rất ngốc, đời người có bao nhiêu cái mười năm, lỡ như bây giờ cậu không gặp được mình, có phải mười lăm năm nữa, cậu cũng đi tìm mình như vậy hay không?"

Lúc Giản Mạc nhìn những khung hình kia, khắp nơi đều là nhu tình, tình cảm trong lòng cũng càng lúc càng nồng nàn, mỗi một lần nhìn thấy chúng, nhớ lại những kí ức đã trải qua, nhớ đến mấy năm Mộc Hi Lương si tình và chờ đợi, thì lòng của Giản Mạc sẽ mềm mại, như con thuyền đang lênh đênh trên biển tìm được đường về nhà.

Mộc Hi Lương chính là con đường của cô, nơi có Mộc Hi Lương chính là nhà của Giản Mạc.

Được rồi, vốn tưởng rằng Giản Mạc sẽ không nhìn thấy những thứ này, nhưng nhờ Mã Thanh Lam mà Giản Mạc nhìn thấy rồi. Cũng vốn cho rằng Giản Mạc sẽ không khôi phục trí nhớ, nhưng cũng là vì Mã Thanh Lam mà cô đã khôi phục. Mã Thanh Lam này chết chắc rồi! Mặc dù Giản Mạc có thể khôi phục trí nhớ là chuyện khiến Mộc Hi Lương rất vui, nhưng mà Giản Mạc nhớ đến cái chết của mẹ, hiểu rõ những hiểu lầm với cha thì nàng rất không muốn. Lỡ xui xẻo mà Giản Mạc không có vượt qua chướng ngại trong lòng, cứ đắm mình trong mặc cảm về cái chết của mẹ, vậy thì những cố gắng trước đây của nàng đều uổng phí rồi. Cho nên Mã Thanh Lam, cậu chết chắc rồi! Cho dù có là công thần trong chuyện Giản Mạc khôi phục trí nhớ nhưng đó là chuyện quá mạo hiểm, Mộc Hi Lương không hi vọng điều đó.

"Đã từng, mình cho rằng thời gian là liều thuốc trị đau đớn tốt nhất, thế nhưng liều thuốc này lại không phát huy tác dụng trên người mình. Nó chỉ khiến mình càng nhớ cậu, càng muốn tìm được cậu. Mẹ nói rằng suy nghĩ của mình không thiết thực, dù sao cũng đã có tin tức nói cậu chết rồi, nhưng mình không tin. Chỉ có khi nhìn thấy cậu rồi thì mình mới tin những lời nói đó. Ai nói trẻ người non dạ thì không biết yêu, mình chỉ có thể nói gặp được Giản Mạc cậu là kiếp nạn của Mộc Hi Lương mình, không thể trốn, không thể tránh, cũng không thể bỏ."

Được rồi, cái gì cũng không cần nói nữa, suy nghĩ của Mộc Hi Lương, coi như Giản Mạc có thể hiểu thấu.

Ai nói nhịn một tháng thì không thể hôn, Giản Mạc bây giờ cảm thấy câu nói kia của Mộc Hi Lương không chính đáng, tình đến thì khó kiềm, vẫn nên để thực lực lên tiếng đi!

Kéo mạnh Mộc Hi Lương một cái, đem nàng ôm vào trong lòng, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng, nhắm mắt lại, Giản Mạc hôn lên.

Đầu tiên là mang theo một cỗ cảm xúc không thể kiềm chế nhưng lại có vài phần lí trí, cũng sợ Mộc Hi Lương sẽ ngạo kiều, nên Giản Mạc đã len lén mở mắt quan sát tình hình. Chỉ thấy dáng vẻ đáng yêu ngây ngốc của Mộc Hi Lương khiến cho lòng cô mềm mại hẳn đi.

Sau đó, cũng không để ý Mộc Hi Lương có phản ứng gì, chỉ cần không có ngạo kiều thì chính là đồng ý rồi.



Nhẹ nhàng liếm mút bờ môi đỏ mọng của Mộc Hi Lương, một bàn tay luồn vào mái tóc của nàng, giữ chặt gáy ngọc, sau đó nụ hôn càng mạnh mẽ hơn.

Mộc Hi Lương vừa mới nói xong vài lời tâm tình, còn đang định nói thêm gì đó với Giản Mạc nhưng mà chưa kịp chờ nàng phản ứng thì một mảnh mềm mại đã tấn công tới, khiến cho đầu óc đình trệ không thể hoạt động, ngốc lăng ra. Chờ đến khi nàng lấy lại ý thức thì Giản Mạc đã tăng thêm lực đạo cho nụ hôn khiến nàng đắm chìm trong đó.

Hé mở răng môi, đầu lưỡi nhỏ xinh của Giản Mạc thừa cơ xông vào, thứ mềm mại thơm tho kia trượt vào giữa, tham lam hút lấy khí tức của Mộc Hi Lương, dùng sức tham dò mỗi một góc khuất.

Môi và hơi thở giao hòa, giống như có bao nhiêu cũng không đủ, cho đến khi hai người không thể thở nỗi nữa thì lúc này Mộc Hi Lương mới đẩy Giản Mạc ra, ngồi một bên thở hổn hển.

Mặc dù Giản Mạc cũng thở dốc nhưng mà tố chất thân thể rất tốt của cô đã giúp cô nhanh chóng điều hòa hơi thở, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi kiều diễm ướt át của Mộc Hi Lương. Vừa mới bị dày vò một phen nên đôi môi anh đào kia càng thêm hấp dẫn, càng muốn chạm lên đó nhiều hơn, nuốt ực vài ngụm nước bọt, Giản Mạc có chút nhịn không nổi, muốn tiến lên chiếm hữu nó ngay lập tức.

"Dừng lại! Cậu nói không giữ lời!" Mộc Hi Lương còn đang thở dốc thì ý thức được hoàn cảnh bây giờ không đúng, đưa tay chặn ngay trước mặt Giản Mạc.

"Mình làm gì mà không giữ lời?"

"Nhịn một tháng không phải bao gồm cả chuyện hôn à?" Dám nói không phải thử đi!

"Mình nói là nhịn một tháng, nhưng mà không liên quan đến chuyện hôn nha, lẽ nào nhịn là không thể hôn cậu sao? Không hợp lí, hơn nữa.... Bạn gái của mình ngon miệng như vậy, mình không chống lại được cám dỗ." Giản Mạc phát uy rồi, một Giản Mạc miệng mồm lanh lợi từ khi nào đã biến chất như vậy chứ?

"Hừ hừ! Ban ngày không thể tuyên dâm!" Được rồi, thật ra thì Mộc Hi Lương cũng cảm thấy Giản Mạc nói không sai, nhưng mà vẫn không thể để thua khí thế được.

"Bây giờ sắp tối rồi." Giản Mạc nhanh chóng đi đến trước cửa sổ, kéo rèm lại. Bởi vì hiệu quả che nắng của mấy tấm rèm này rất tốt nên khi Giản Mạc kéo chúng lại thì phòng khách lập tức tối hơn rất nhiều.

"Cậu!" Trợn mắt nhìn Giản Mạc, hay lắm Tiểu Mạc, vì chuyện này mà dám bịt tai trộm chuông như vậy, thật không hổ là thanh tra cấp cao!

"Xem đi, bây giờ được rồi chứ gì." Nói thì chậm làm thì nhanh, Giản Mạc còn chưa chờ Mộc Hi Lương kịp phản ứng thì đã tiến nhanh lên một bước, nhắm ngay đôi môi thơm tho kia, hôn lên.

Tốc độ rất nhanh, động tác nhạy bén, thật không hổ là thanh tra cấp cao có thành tích huấn luyện ưu tú.

Mộc Hi Lương không cản được Giản Mạc nên cũng mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, nàng đều nguyện ý, vả lại nàng cũng rất hưởng thụ quá trình này mà, nhưng kết quả thì Giản Mạc sẽ chết rất thảm đây.

Nụ hôn của Giản Mạc là ôn nhu, nhìn qua tuy dũng mãnh vội vã nhưng thực chất là cực kì dịu dàng. Tỉ mỉ miêu tả đôi môi mọng của Mộc Hi Lương, một tay ôm Mộc Hi Lương vào lòng mình, một tay khác thì vuốt ve phần lưng của nàng, cực kì giống một con cá đang tự do bơi lội trong nước.

Hồi lâu sau, tựa hồ Giản Mạc không thỏa mãn với nụ hôn hiện giờ, chân mày hơi nhíu lại, dùng cái lưỡi nhỏ dò xét bờ môi của Mộc Hi Lương, từng chút từng chút, cho đến khi Mộc Hi Lương chịu hé môi thì lúc này chân mày của cô mới giãn ra, đầu lưỡi chui vào to gan tùy ý bơi lội trong miệng của người kia. Động tác trên tay cũng chậm rãi vuốt ve những điểm nhạy cảm của Mộc Hi Lương.

"Ưm ~~ A~~." Không chống đỡ nổi thế công của Giản Mạc, bên môi Mộc Hi Lương tràn ra tiếng rên khẽ thẹn thùng.



Tiếng rên này không thức tỉnh được Giản Mạc đang còn đang ôn nhu mê mệt với Mộc Hi Lương nhưng lại khiến cho Mộc Hi Lương khôi phục lí trí.

Tình huống hôm nay không có nằm trong dự liệu của Mộc Hi Lương, cứ tiếp tục phát triển như vậy thì người bị ăn sẽ là nàng. Thế nhưng nhìn dáng vẻ nhu tình nghiêm túc của Giản Mạc, nàng cũng không nỡ khước từ, phải làm thế nào cho phải đây?

"Tiểu... Mạc.... Chờ đã...." Thừa dịp thế hôn của Giản Mạc dần dần vững vàng lại thì Mộc Hi Lương thở hào hển đứt quãng lên tiếng.

"Hửm?" Chuyên tâm hôn lên cằm Mộc Hi Lương, Giản Mạc phát hiện hóa ra nơi này lại là chỗ cực kì mỹ vị.

"Cứ tiếp tục như vậy, thời gian trừng phạt của cậu ước chừng phải tăng gấp đôi nha~" Mộc Hi Lương ngưỡng cao cổ, để cho Giản Mạc càng thêm thuận lợi cày cấy làm ruộng trên đó.

Mộc Hi Lương hưởng thụ quá trình này, nhưng cũng không thể để cho bản thân thua thiệt, cho nên chỉ có thể khiến Giản Mạc càng thêm "thua thiệt" mới không phụ lòng nàng để bản thân rơi vào tình trạng này.

"Ừm ~~" Quá mức chuyên tâm cho nên Giản Mạc chỉ thuận miệng đáp ứng, cũng không biết mình vừa nhận lời chuyện gì, chỉ chăm chú gặm cắn món ngon.

Khóe miệng Mộc Hi Lương lộ ra nụ cười đắc ý, hai tay ôm lấy lưng Giản Mạc, khiến bản thân càng thêm dính sát vào người cô.

Hai người ở phòng khách chuyên tâm hôn hít, Giản Mạc càng lúc càng không thỏa mãn với tình trạng bây giờ, đột nhiên dừng động tác, mặt đầy ai oán nhìn Mộc Hi Lương, lời hứa phải nhịn một tháng gì đó, thật sự không thể động vào sao?

"Hửm? Sao vậy?" Lửa nóng trên người không ngừng bị Giản Mạc khơi mào, Mộc Hi Lương thật sự là sắp gấp chết rồi, Tiểu Mạc đáng chết này, động tác không thể nhanh một chút à, ma ma sát sát. Vốn định nếu có chậm một chút thì cũng có thể chờ, nếu không Giản Mạc sẽ nói là nàng muốn tìm bất mãn, nhưng mà khi nàng vừa mới chuẩn bị tinh thần làm cá trên thớt thì Giản Mạc lại đột ngột dừng lại, mặt đầy ai oán nhìn nàng, thật khiến cho nàng chẳng hiểu đâu vào đâu.

"Không thể động vào cậu sao?" Ai oán, ai oán nha, trong mắt Giản Mạc sắp bùng lên lửa nóng mà cô không thể chống đỡ nổi.

Che trán.... Cho nên những gì nàng vừa nói, mà cô cũng đã đáp ứng, cô không có ấn tượng gì hết hả! Không thể chơi xấu như vậy được!

"Tiểu Mạc, cậu vừa mới đáp ứng nếu cậu động vào mình thì trừng phạt phải tăng gấp đôi, giờ muốn đổi ý sao?" Mộc Hi Lương mặt đầy vô tội cộng thêm quyến rũ, rồi thêm mới vừa bị Giản Mạc trêu đùa nên quần áo xốc xếch, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng thương.

Mẹ nó! Cô đáp ứng khi nào? Nhưng giờ có muốn tranh cãi thì cũng không thể thắng Mộc Hi Lương được!

Kệ bà nó! Dù sao hôm nay được phúc lợi là tốt rồi, những chuyện kia sau này nói cũng không muộn.

Nghĩ như vậy, Giản Mạc ôm lấy Mộc Hi Lương, nhanh chân hướng về phía phòng ngủ.

Rèm cửa sổ trong phòng vẫn còn mở, đầu tiên Giản Mạc đặt Mộc Hi Lương lên giường, rồi nhanh chóng đi kéo rèm cửa, cái gì mà ban ngày không thể tuyên dâm, đúng là không đáng tin!

Tình đến lúc nồng, chẳng lẽ còn phải phân thời gian sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...