Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 25: Tôi không cần anh nữa
Cố Đông Bách ngồi trước cửa phòng cấp cứu, lòng anh như có một ngọn lửa bùng cháy đang từ từ thiêu đốt. Từng giây phút chờ đợi như kéo dài vô tận, chỉ còn lại nỗi lo lắng và hối hận quấn quanh tim anh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, vẫn còn vương lại những vệt máu của Giao Nhi. Chỉ mới vài giờ trước, đôi tay này đã đẩy cô vào vòng xoáy đau đớn mà chính anh không thể thoát ra.
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, những lời cay nghiệt, ánh mắt lạnh lùng, tiếng khóc nghẹn ngào của Giao Nhi khi anh quay lưng rời đi. Anh đã không nghe cô, không cho cô cơ hội giải thích. Hình ảnh cô ngất xỉu trên sàn với cổ tay đầy máu khiến anh như nghẹt thở. Nếu Giao Nhi có chuyện gì, nếu đứa bé trong bụng không qua khỏi...Anh không dám nghĩ tiếp.
Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Ánh đèn đỏ nhấp nháy trên bảng hiệu bên trên khiến mọi thứ xung quanh càng thêm nặng nề. Cổ Đông Bách lặng người trong sự bất lực. Anh chỉ biết tự trách mình, tự hỏi tại sao mình lại cố chấp như vậy. Cô là vợ anh, người mà anh đã từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ. Nhưng đến giờ phút này, chính anh lại là người làm tổn thương cô nhất.
Một bóng dáng quen thuộc lướt qua hành lang. Bà nội anh đến, gương mặt bà tràn đầy lo lắng và giận dữ. Ngay khi thấy Cố Đông Bách, bà không kiềm chế được cơn tức giận, bà tiến thẳng tới, giọng nói đầy sự phẫn nộ.
"Đông Bách, tại sao lại ra nông nỗi này? Con có biết Giao Nhi đã rất nhớ con không? Sao con có thể để con bé xảy ra chuyện như vậy?"
Cổ Đông Bách cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào bà nội. Anh biết bà rất thương yêu Giao Nhi, và cũng hiểu bà có lý do để giận anh. Giọng anh khàn đi vì lo lắng và tội lỗi:
"Con biết lỗi rồi, bà. Tất cả đều là lỗi của con.."
Bà nội nhìn anh chằm chằm, đôi mắt bà đầy sự thất vọng. Bà không thể tin rằng đứa cháu trai mình lại để mọi chuyện đi quá xa đến mức này.
"Con có biết nó đã chịu đựng bao nhiêu không? Vừa về đã xảy ra chuyện gì mà con không thể kiểm soát bản thân như thế?"
Cố Đông Bách không thể nói gì thêm. Mọi lời bào chữa lúc này đều vô nghĩa.
Tất cả những gì anh muốn là Giao Nhi và đứa con trong bụng cô an toàn. Nhưng giờ đây, anh không biết liệu mình còn xứng đáng có được họ nữa hay không.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút giây kéo dài như cả đời. Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, và một bác sĩ bước ra ngoài, gương mặt ông có phần bình thản. Điều này ít nhiều khiến Cố Đông Bách và bà nội cảm thấy nhẹ nhõm.
Bác sĩ tháo khẩu trang, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng:
"Cô ấy không sao, cả cô và đứa bé đều ổn. May mà được đưa đến kịp thời. Tuy nhiên, sức khỏe của cô ấy vẫn còn rất yếu, cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm."
Nghe vậy, Cổ Đông Bách như được giải tỏa phần nào áp lực đè nặng trên ngực. Cả anh và bà nội lập tức bước vào phòng bệnh. Trái tim anh đập mạnh hơn khi nhìn thấy Giao Nhi nằm đó, cơ thể nhỏ bé của cô nằm giữa những thiết bị y tế, gương mặt tái nhợt. Trái tim anh quặn thắt khi thấy cô như vậy.
Bà nội nhìn Giao Nhi, đôi mắt bà đong đầy nỗi xót xa. Bà đã luôn coi Giao Nhi như cháu gái của mình, vì vậy chứng kiến cô như thế này, bà không khỏi đau lòng. Bà ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt tóc cô, giọng nói bà đầy tình thương:
"Giao Nhi à... con đã phải chịu đựng nhiều quá rồi..."
Cổ Đông Bách đứng lặng bên cạnh, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng. Anh muốn ôm cô vào lòng, muốn nói với cô rằng anh xin lỗi, rằng anh đã sai. Nhưng không biết làm thế nào để bắt đầu. Anh chỉ có thể đứng nhìn, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Giao Nhi chậm rãi mở mắt, đôi mắt cô đẫm nước, và ngay khi nhận ra anh đang đứng đó, cô bùng lên. Cô hét lớn, giọng đầy sự phẫn nộ và đau khổ:
"Cút! Anh cút khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Cố Đông Bách lùi lại, sự phẫn nộ trong lời nói của cô khiến anh chao đảo. Cô khóc nức nở, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, thấm đẫm gối. Giao Nhi không thể chịu đựng được sự hiện diện của anh. Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đã làm tổn thương cô.
"Anh đã không tin tôi... Anh đã nghi ngờ tôi... Vậy thì hãy rời khỏi cuộc đời tôi đi! Tôi không cần anh nữa...
Những lời của cô như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim Cố Đông Bách. Anh muốn giải thích, muốn xin lỗi, nhưng anh biết rằng lúc này mọi lời nói đều vô nghĩa. Nỗi đau cô đang trải qua quá lớn. Cảm giác bị oan, bị tổn thương đã lấn át mọi thứ.
Sợ rằng cô quá kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, anh bước lùi ra phía cửa. Trước khi rời khỏi, ánh mắt anh dừng lại trên cô một lần nữa, đôi mắt chứa đầy nỗi đau và sự hối hận.
Bà nội bước đến bên Giao Nhi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Bà xoa dịu cô, trấn an bằng giọng nói ấm áp của người đã từng trải qua nhiều đau khổ:
"Giao Nhi, con đừng kích động nữa. Hãy bình tĩnh lại, con cần giữ gìn sức khỏe cho đứa bé. Bà hiểu con đang rất đau lòng, nhưng con hãy mạnh mẽ lên, vì đứa bé..."
Giao Nhi nức nở trong lòng bà nội, cô không ngừng khóc, nước mắt cô như dòng sông không thể dừng lại. Trong giây phút ấy, cô chỉ thấy mình hoàn toàn bị bỏ rơi và tổn thương.
Sau một hồi, khi Giao Nhi dần bình tĩnh lại, bà nhẹ nhàng hỏi:
"Con nói cho bà nghe chuyện gì đã xảy ra, được không?"
Cô ngước lên, đôi mắt đẫm lệ, nhưng trong đôi mắt ấy giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng. Cô không còn sức lực để giải thích, không còn muốn nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cô vẫn đau đớn vì sự hiểu lầm. Cô thì thầm trong tiếng nức nở:
"Anh ấy...không tin con...Anh ấy nghĩ rằng con đã phản bội anh ấy...
Bà nội thở dài, đôi mắt bà ánh lên sự buồn bã. Bà hiểu rằng chuyện này không thể chỉ giải quyết bằng một lời xin lỗi. Mọi thứ đã đi quá giới hạn của cô và Giao Nhi đã bị tổn thương quá nhiều.
ở bên ngoài phòng bệnh, Cố Đông Bách đứng tựa vào tường, lòng anh tràn ngập nỗi ân hận. Anh không thể chịu đựng được việc mất Giao Nhi, nhưng anh cũng biết rằng cô đã bị tổn thương quá nhiều. Anh rút điện thoại ra, gọi cho trợ lí của anh, giọng anh lạnh lùng nhưng có phần gấp gáp:
"Điều tra lại toàn bộ sự việc, kiểm tra kỹ lưỡng mọi chi tiết. Bắt Giao Hân về đây, tôi sẽ tự xử lý cô ta."
Đầu dây bên kia nhận lệnh, Cổ Đông Bách tắt điện thoại, rồi lại cúi đầu tự trách. Anh biết rằng không thể sửa chữa lỗi lầm chỉ bằng cách trừng phạt Giao Hân. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để lấy lại niềm tin của Giao Nhi.
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, những lời cay nghiệt, ánh mắt lạnh lùng, tiếng khóc nghẹn ngào của Giao Nhi khi anh quay lưng rời đi. Anh đã không nghe cô, không cho cô cơ hội giải thích. Hình ảnh cô ngất xỉu trên sàn với cổ tay đầy máu khiến anh như nghẹt thở. Nếu Giao Nhi có chuyện gì, nếu đứa bé trong bụng không qua khỏi...Anh không dám nghĩ tiếp.
Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Ánh đèn đỏ nhấp nháy trên bảng hiệu bên trên khiến mọi thứ xung quanh càng thêm nặng nề. Cổ Đông Bách lặng người trong sự bất lực. Anh chỉ biết tự trách mình, tự hỏi tại sao mình lại cố chấp như vậy. Cô là vợ anh, người mà anh đã từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ. Nhưng đến giờ phút này, chính anh lại là người làm tổn thương cô nhất.
Một bóng dáng quen thuộc lướt qua hành lang. Bà nội anh đến, gương mặt bà tràn đầy lo lắng và giận dữ. Ngay khi thấy Cố Đông Bách, bà không kiềm chế được cơn tức giận, bà tiến thẳng tới, giọng nói đầy sự phẫn nộ.
"Đông Bách, tại sao lại ra nông nỗi này? Con có biết Giao Nhi đã rất nhớ con không? Sao con có thể để con bé xảy ra chuyện như vậy?"
Cổ Đông Bách cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào bà nội. Anh biết bà rất thương yêu Giao Nhi, và cũng hiểu bà có lý do để giận anh. Giọng anh khàn đi vì lo lắng và tội lỗi:
"Con biết lỗi rồi, bà. Tất cả đều là lỗi của con.."
Bà nội nhìn anh chằm chằm, đôi mắt bà đầy sự thất vọng. Bà không thể tin rằng đứa cháu trai mình lại để mọi chuyện đi quá xa đến mức này.
"Con có biết nó đã chịu đựng bao nhiêu không? Vừa về đã xảy ra chuyện gì mà con không thể kiểm soát bản thân như thế?"
Cố Đông Bách không thể nói gì thêm. Mọi lời bào chữa lúc này đều vô nghĩa.
Tất cả những gì anh muốn là Giao Nhi và đứa con trong bụng cô an toàn. Nhưng giờ đây, anh không biết liệu mình còn xứng đáng có được họ nữa hay không.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút giây kéo dài như cả đời. Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, và một bác sĩ bước ra ngoài, gương mặt ông có phần bình thản. Điều này ít nhiều khiến Cố Đông Bách và bà nội cảm thấy nhẹ nhõm.
Bác sĩ tháo khẩu trang, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng:
"Cô ấy không sao, cả cô và đứa bé đều ổn. May mà được đưa đến kịp thời. Tuy nhiên, sức khỏe của cô ấy vẫn còn rất yếu, cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm."
Nghe vậy, Cổ Đông Bách như được giải tỏa phần nào áp lực đè nặng trên ngực. Cả anh và bà nội lập tức bước vào phòng bệnh. Trái tim anh đập mạnh hơn khi nhìn thấy Giao Nhi nằm đó, cơ thể nhỏ bé của cô nằm giữa những thiết bị y tế, gương mặt tái nhợt. Trái tim anh quặn thắt khi thấy cô như vậy.
Bà nội nhìn Giao Nhi, đôi mắt bà đong đầy nỗi xót xa. Bà đã luôn coi Giao Nhi như cháu gái của mình, vì vậy chứng kiến cô như thế này, bà không khỏi đau lòng. Bà ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt tóc cô, giọng nói bà đầy tình thương:
"Giao Nhi à... con đã phải chịu đựng nhiều quá rồi..."
Cổ Đông Bách đứng lặng bên cạnh, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng. Anh muốn ôm cô vào lòng, muốn nói với cô rằng anh xin lỗi, rằng anh đã sai. Nhưng không biết làm thế nào để bắt đầu. Anh chỉ có thể đứng nhìn, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Giao Nhi chậm rãi mở mắt, đôi mắt cô đẫm nước, và ngay khi nhận ra anh đang đứng đó, cô bùng lên. Cô hét lớn, giọng đầy sự phẫn nộ và đau khổ:
"Cút! Anh cút khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Cố Đông Bách lùi lại, sự phẫn nộ trong lời nói của cô khiến anh chao đảo. Cô khóc nức nở, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, thấm đẫm gối. Giao Nhi không thể chịu đựng được sự hiện diện của anh. Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đã làm tổn thương cô.
"Anh đã không tin tôi... Anh đã nghi ngờ tôi... Vậy thì hãy rời khỏi cuộc đời tôi đi! Tôi không cần anh nữa...
Những lời của cô như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim Cố Đông Bách. Anh muốn giải thích, muốn xin lỗi, nhưng anh biết rằng lúc này mọi lời nói đều vô nghĩa. Nỗi đau cô đang trải qua quá lớn. Cảm giác bị oan, bị tổn thương đã lấn át mọi thứ.
Sợ rằng cô quá kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, anh bước lùi ra phía cửa. Trước khi rời khỏi, ánh mắt anh dừng lại trên cô một lần nữa, đôi mắt chứa đầy nỗi đau và sự hối hận.
Bà nội bước đến bên Giao Nhi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Bà xoa dịu cô, trấn an bằng giọng nói ấm áp của người đã từng trải qua nhiều đau khổ:
"Giao Nhi, con đừng kích động nữa. Hãy bình tĩnh lại, con cần giữ gìn sức khỏe cho đứa bé. Bà hiểu con đang rất đau lòng, nhưng con hãy mạnh mẽ lên, vì đứa bé..."
Giao Nhi nức nở trong lòng bà nội, cô không ngừng khóc, nước mắt cô như dòng sông không thể dừng lại. Trong giây phút ấy, cô chỉ thấy mình hoàn toàn bị bỏ rơi và tổn thương.
Sau một hồi, khi Giao Nhi dần bình tĩnh lại, bà nhẹ nhàng hỏi:
"Con nói cho bà nghe chuyện gì đã xảy ra, được không?"
Cô ngước lên, đôi mắt đẫm lệ, nhưng trong đôi mắt ấy giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng. Cô không còn sức lực để giải thích, không còn muốn nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cô vẫn đau đớn vì sự hiểu lầm. Cô thì thầm trong tiếng nức nở:
"Anh ấy...không tin con...Anh ấy nghĩ rằng con đã phản bội anh ấy...
Bà nội thở dài, đôi mắt bà ánh lên sự buồn bã. Bà hiểu rằng chuyện này không thể chỉ giải quyết bằng một lời xin lỗi. Mọi thứ đã đi quá giới hạn của cô và Giao Nhi đã bị tổn thương quá nhiều.
ở bên ngoài phòng bệnh, Cố Đông Bách đứng tựa vào tường, lòng anh tràn ngập nỗi ân hận. Anh không thể chịu đựng được việc mất Giao Nhi, nhưng anh cũng biết rằng cô đã bị tổn thương quá nhiều. Anh rút điện thoại ra, gọi cho trợ lí của anh, giọng anh lạnh lùng nhưng có phần gấp gáp:
"Điều tra lại toàn bộ sự việc, kiểm tra kỹ lưỡng mọi chi tiết. Bắt Giao Hân về đây, tôi sẽ tự xử lý cô ta."
Đầu dây bên kia nhận lệnh, Cổ Đông Bách tắt điện thoại, rồi lại cúi đầu tự trách. Anh biết rằng không thể sửa chữa lỗi lầm chỉ bằng cách trừng phạt Giao Hân. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để lấy lại niềm tin của Giao Nhi.