Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 26: Bù đắp?
Đến chiều, anh trở lại bệnh viện với một bát cháo nóng hổi. Đây là bát cháo chính tay anh nấu, từng thìa từng thìa đều chất chứa sự hối hận và yêu thương trong đó. Anh biết cô cần nghỉ ngơi, và việc nấu cháo cho cô là điều nhỏ bé nhất anh có thể làm trong lúc này.
Khi bước vào phòng, Giao Nhi đã ngủ. Gương mặt khi ngủ của cô vẫn còn hắn lên những vệt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều. Cổ Đông Bách bước nhẹ nhàng đến bên giường, đặt bát cháo lên bàn cạnh đó. Anh ngồi xuống, chăm chú nhìn cô trong im lặng. Đôi mắt anh ánh lên sự day dứt không thể diễn tả bằng lời.
Cố Đông Bách đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao của Giao Nhi. Làn da cô lạnh ngắt dưới bàn tay anh, khiến trái tim anh như thắt lại. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, để lại một nụ hôn đầy sự ân hận và yêu thương.
"Anh xin lỗi, Giao Nhi...Anh đã sai rồi..."
Anh thì thầm, mặc dù biết rằng cô không thể nghe thấy. Những lời nói đó không đủ để bù đắp cho những tổn thương anh đã gây ra, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm vào lúc này.
Sau khi đặt nụ hôn lên trán cô, Cổ Đông Bách đứng dậy và lặng lẽ rời đi. Anh biết cô cần thời gian để hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng trong lòng anh, một quyết tâm mãnh liệt đã được hình thành anh sẽ làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm, để có thể mang lại niềm tin mà anh đã đánh mất nơi cô.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, Giao Nhi từ từ tỉnh dậy. Cô cảm thấy cả cơ thể như rã rời, và trái tim cô vẫn nặng nề với nỗi đau không thể nguôi ngoai. Mở mắt ra, cô nhìn thấy bát cháo đặt trên bàn cạnh giường, hơi nóng vẫn còn phảng phất. Bên cạnh là một bó hoa cúc trắng đơn giản nhưng tinh tế. Mặc dù không cần hỏi, cô cũng biết người đã để lại những thứ này là ai.
Giao Nhi thở dài, cảm giác chua xót lại dâng lên trong lòng. Cô nhớ lại ánh mắt của Cố Đông Bách, sự lo lắng và hối hận trong từng cử chỉ của anh hôm qua. Nhưng những điều đó không đủ để làm nguôi ngoai nỗi đau mà anh đã gây ra. Cô không thể quên cái cảm giác bị bỏ rơi trong khoảnh khắc cô cần anh nhất.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, bà nội bước vào. Thấy Giao Nhi đã tỉnh dậy, bà mỉm cười dịu dàng và ngồi xuống bên cạnh cô.
"Con thấy trong người thế nào rồi, Giao Nhi?"
Bà hỏi, giọng bà tràn đầy sự quan tâm.
Giao Nhi gật đầu nhẹ, nhưng trong mắt cô vẫn còn sự mệt mỏi và đau khổ. Cô
cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể cô yếu ớt đến mức không đủ sức. Bà nội nhanh chóng đỡ cô, giúp cô ngồi thẳng lên.
"Con phải ăn chút gì đó để có sức."
Bà nói, với tay lấy bát cháo.
"Đông Bách tự tay nấu đấy, con ăn đi."
Nghe đến tên anh, lòng Giao Nhi lại quặn lên. Cô nhìn bát cháo trước mặt, nhưng không thể nào nuốt nổi. Mặc dù trong lòng cô biết anh đang cố gắng, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, chưa thể nguôi ngoai.
"Con không muốn.."
Cô thì thầm, giọng cô khàn đi vì mệt mỏi.
Bà nội thở dài, đôi mắt bà ánh lên sự buồn bã. Bà hiểu rằng Giao Nhi đã chịu đựng quá nhiều, và không thể ép cô ngay lập tức tha thứ cho Cổ Đông Bách.
"Bà biết...Nhưng con cũng nên nghĩ đến đứa bé trong bụng. Đừng để những cảm xúc lúc này làm tổn hại đến sức khỏe của con và đứa bé."
Giao Nhi lặng người. Đúng, cô còn có đứa bé. Đó là sinh linh duy nhất cô còn lại, là hy vọng của cô. Nhưng nghĩ đến việc con mình phải lớn lên trong một gia đình đầy những hiểu lầm và đau khổ, cô cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.
"Con sẽ cố... vì con của con..."
Giao Nhi thì thầm, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Cô sẽ làm mọi thứ vì đứa con này, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải buông bỏ tình yêu dành cho Cổ Đông Bách.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Cổ Đông Bách lặng lẽ đứng quan sát qua khung cửa. Anh không muốn làm phiền cô, nhưng cũng không thể rời xa. Mỗi giây phút xa cách như này đối với anh đều là một sự giày vò. Anh biết mình phải cho cô thời gian, nhưng đồng thời anh cũng không thể ngồi yên chờ đợi. Anh cần hành động, cần tìm cách để chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi.
Tối hôm đó, anh trở lại bệnh viện lần nữa. Lần này, anh mang theo một đoá hoa hồng trắng, tượng trưng cho sự thuần khiết và lời xin lỗi chân thành. Khi anh bước vào phòng, Giao Nhi đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô l đãng, không biết rằng anh đã đến.
Anh bước đến bên giường, nhẹ nhàng đặt bông hồng trắng lên chiếc bàn cạnh cô, rồi đứng đó im lặng, không dám quấy rầy cô. Nhưng Giao Nhi đã cảm nhận được sự hiện diện của anh. Cô quay lại, ánh mắt cô vẫn đượm buồn, nhưng lần này không còn sự phẫn nộ như trước.
"Anh đến làm gì?"
Cô hỏi, giọng cô khẽ khàng nhưng lạnh lùng.
Cổ Đông Bách hít một hơi thật sâu, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, chứa đựng sự chân thành:
"Anh đến để xin lỗi...Anh đã sai rồi, Giao Nhi. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho em và con."
Giao Nhi cười nhạt, nụ cười của cô đầy sự chua xót:
"Bù đắp? Anh nghĩ một lời xin lỗi có thể bù đắp cho tất cả những gì tôi đã trải qua sao?"
Cổ Đông Bách bước đến gần cô hơn, nhưng anh không dám chạm vào cô. Anh hiểu rằng lúc này, cô cần không gian của riêng mình. Giọng anh trầm xuống, đầy sự thành khẩn:
"Anh không mong em tha thứ ngay lập tức. Nhưng anh sẽ không bao giờ từ bỏ em. Em và con là tất cả đối với anh."
Giao Nhi nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô như muốn xuyên thấu tâm hồn anh:
"Anh từng nói rằng yêu tôi, nhưng anh đã không tin tôi. Anh không cho tôi cơ hội để giải thích. Vậy làm sao tôi có thể tin rằng lần này anh sẽ khác?"
Cổ Đông Bách im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Cô nói đúng. Niềm tin đã bị tổn thương, và không dễ dàng để xây dựng lại. Nhưng anh biết rằng mình sẽ không từ bỏ, dù phải mất bao nhiêu thời gian.
"Anh sẽ chứng minh cho em thấy, bằng cả cuộc đời này. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng tương lai của chúng ta, anh sẽ không để em phải đau khổ thêm một lần nào nữa."
Anh nói, giọng anh đầy sự quyết tâm.
Giao Nhi không nói gì thêm. Cô quay mặt đi, nhưng trong lòng cô, một chút cảm giác lạ lẫm dần nhen nhóm. Liệu cô có nên cho anh một cơ hội để chứng minh? Liệu tình yêu giữa họ có thể cứu vãn được, sau tất cả những gì đã xảy ra?
Cô không biết. Nhưng điều duy nhất cô chắc chắn là cô không thể dễ dàng tha thứ. Trái tim cô vẫn còn đau đớn, và chỉ có thời gian mới trả lời được tất cả.
Khi bước vào phòng, Giao Nhi đã ngủ. Gương mặt khi ngủ của cô vẫn còn hắn lên những vệt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều. Cổ Đông Bách bước nhẹ nhàng đến bên giường, đặt bát cháo lên bàn cạnh đó. Anh ngồi xuống, chăm chú nhìn cô trong im lặng. Đôi mắt anh ánh lên sự day dứt không thể diễn tả bằng lời.
Cố Đông Bách đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao của Giao Nhi. Làn da cô lạnh ngắt dưới bàn tay anh, khiến trái tim anh như thắt lại. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, để lại một nụ hôn đầy sự ân hận và yêu thương.
"Anh xin lỗi, Giao Nhi...Anh đã sai rồi..."
Anh thì thầm, mặc dù biết rằng cô không thể nghe thấy. Những lời nói đó không đủ để bù đắp cho những tổn thương anh đã gây ra, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm vào lúc này.
Sau khi đặt nụ hôn lên trán cô, Cổ Đông Bách đứng dậy và lặng lẽ rời đi. Anh biết cô cần thời gian để hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng trong lòng anh, một quyết tâm mãnh liệt đã được hình thành anh sẽ làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm, để có thể mang lại niềm tin mà anh đã đánh mất nơi cô.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, Giao Nhi từ từ tỉnh dậy. Cô cảm thấy cả cơ thể như rã rời, và trái tim cô vẫn nặng nề với nỗi đau không thể nguôi ngoai. Mở mắt ra, cô nhìn thấy bát cháo đặt trên bàn cạnh giường, hơi nóng vẫn còn phảng phất. Bên cạnh là một bó hoa cúc trắng đơn giản nhưng tinh tế. Mặc dù không cần hỏi, cô cũng biết người đã để lại những thứ này là ai.
Giao Nhi thở dài, cảm giác chua xót lại dâng lên trong lòng. Cô nhớ lại ánh mắt của Cố Đông Bách, sự lo lắng và hối hận trong từng cử chỉ của anh hôm qua. Nhưng những điều đó không đủ để làm nguôi ngoai nỗi đau mà anh đã gây ra. Cô không thể quên cái cảm giác bị bỏ rơi trong khoảnh khắc cô cần anh nhất.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, bà nội bước vào. Thấy Giao Nhi đã tỉnh dậy, bà mỉm cười dịu dàng và ngồi xuống bên cạnh cô.
"Con thấy trong người thế nào rồi, Giao Nhi?"
Bà hỏi, giọng bà tràn đầy sự quan tâm.
Giao Nhi gật đầu nhẹ, nhưng trong mắt cô vẫn còn sự mệt mỏi và đau khổ. Cô
cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể cô yếu ớt đến mức không đủ sức. Bà nội nhanh chóng đỡ cô, giúp cô ngồi thẳng lên.
"Con phải ăn chút gì đó để có sức."
Bà nói, với tay lấy bát cháo.
"Đông Bách tự tay nấu đấy, con ăn đi."
Nghe đến tên anh, lòng Giao Nhi lại quặn lên. Cô nhìn bát cháo trước mặt, nhưng không thể nào nuốt nổi. Mặc dù trong lòng cô biết anh đang cố gắng, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, chưa thể nguôi ngoai.
"Con không muốn.."
Cô thì thầm, giọng cô khàn đi vì mệt mỏi.
Bà nội thở dài, đôi mắt bà ánh lên sự buồn bã. Bà hiểu rằng Giao Nhi đã chịu đựng quá nhiều, và không thể ép cô ngay lập tức tha thứ cho Cổ Đông Bách.
"Bà biết...Nhưng con cũng nên nghĩ đến đứa bé trong bụng. Đừng để những cảm xúc lúc này làm tổn hại đến sức khỏe của con và đứa bé."
Giao Nhi lặng người. Đúng, cô còn có đứa bé. Đó là sinh linh duy nhất cô còn lại, là hy vọng của cô. Nhưng nghĩ đến việc con mình phải lớn lên trong một gia đình đầy những hiểu lầm và đau khổ, cô cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.
"Con sẽ cố... vì con của con..."
Giao Nhi thì thầm, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Cô sẽ làm mọi thứ vì đứa con này, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải buông bỏ tình yêu dành cho Cổ Đông Bách.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Cổ Đông Bách lặng lẽ đứng quan sát qua khung cửa. Anh không muốn làm phiền cô, nhưng cũng không thể rời xa. Mỗi giây phút xa cách như này đối với anh đều là một sự giày vò. Anh biết mình phải cho cô thời gian, nhưng đồng thời anh cũng không thể ngồi yên chờ đợi. Anh cần hành động, cần tìm cách để chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi.
Tối hôm đó, anh trở lại bệnh viện lần nữa. Lần này, anh mang theo một đoá hoa hồng trắng, tượng trưng cho sự thuần khiết và lời xin lỗi chân thành. Khi anh bước vào phòng, Giao Nhi đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô l đãng, không biết rằng anh đã đến.
Anh bước đến bên giường, nhẹ nhàng đặt bông hồng trắng lên chiếc bàn cạnh cô, rồi đứng đó im lặng, không dám quấy rầy cô. Nhưng Giao Nhi đã cảm nhận được sự hiện diện của anh. Cô quay lại, ánh mắt cô vẫn đượm buồn, nhưng lần này không còn sự phẫn nộ như trước.
"Anh đến làm gì?"
Cô hỏi, giọng cô khẽ khàng nhưng lạnh lùng.
Cổ Đông Bách hít một hơi thật sâu, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, chứa đựng sự chân thành:
"Anh đến để xin lỗi...Anh đã sai rồi, Giao Nhi. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho em và con."
Giao Nhi cười nhạt, nụ cười của cô đầy sự chua xót:
"Bù đắp? Anh nghĩ một lời xin lỗi có thể bù đắp cho tất cả những gì tôi đã trải qua sao?"
Cổ Đông Bách bước đến gần cô hơn, nhưng anh không dám chạm vào cô. Anh hiểu rằng lúc này, cô cần không gian của riêng mình. Giọng anh trầm xuống, đầy sự thành khẩn:
"Anh không mong em tha thứ ngay lập tức. Nhưng anh sẽ không bao giờ từ bỏ em. Em và con là tất cả đối với anh."
Giao Nhi nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô như muốn xuyên thấu tâm hồn anh:
"Anh từng nói rằng yêu tôi, nhưng anh đã không tin tôi. Anh không cho tôi cơ hội để giải thích. Vậy làm sao tôi có thể tin rằng lần này anh sẽ khác?"
Cổ Đông Bách im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Cô nói đúng. Niềm tin đã bị tổn thương, và không dễ dàng để xây dựng lại. Nhưng anh biết rằng mình sẽ không từ bỏ, dù phải mất bao nhiêu thời gian.
"Anh sẽ chứng minh cho em thấy, bằng cả cuộc đời này. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng tương lai của chúng ta, anh sẽ không để em phải đau khổ thêm một lần nào nữa."
Anh nói, giọng anh đầy sự quyết tâm.
Giao Nhi không nói gì thêm. Cô quay mặt đi, nhưng trong lòng cô, một chút cảm giác lạ lẫm dần nhen nhóm. Liệu cô có nên cho anh một cơ hội để chứng minh? Liệu tình yêu giữa họ có thể cứu vãn được, sau tất cả những gì đã xảy ra?
Cô không biết. Nhưng điều duy nhất cô chắc chắn là cô không thể dễ dàng tha thứ. Trái tim cô vẫn còn đau đớn, và chỉ có thời gian mới trả lời được tất cả.