Trời Sinh Một Đôi

Chương 430: Tỉnh lại



Không bao lâu,tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ vang lên khắp phòng.

Lão phu nhân Trấn Quốc Công thở dài một hơi, Ôn thị kích động đi tới cửa, hận không thể đẩy cửa phòng ra xông vào.

Cửa mở, một bà tử đi ra, trong ngực ôm lấy đứa bé được bọc trong tã lót lụa hoa đỏ thẫm, mặt mũi tràn đầy nụ cười: “Chúc mừng Lão phu nhân, là ca nhi.”

Lão phu nhân nhìn thoáng qua, theo lý thuyết sinh đôi đều nhỏ một chút, gầy yếu một ít, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ này lại mập mập, tuy làn da nhiều nếp nhăn và còn nhắm mắt nhưng nhìn vẫn rất đáng yêu.

“Cám ơn trời đất!” Lão phu nhân nở nụ cười.

Đứa trẻ bị bà tử ôm vào phòng kế bên cạnh, chỗ đó đã có mấy vị vú em đang chờ.

Nhưng lúc này, trong phòng sinh truyền đến tiếng kinh hô: “Sao ca nhi lại không khóc vậy?”

“Không tốt, ca nhi không còn thở!”

Sắc mặt Lão phu nhân trắng bệch, Ôn thị cũng không nhịn được nữa, trực tiếp vọt vào.

“Nhanh truyền thái y!” Lão phu nhân kịp phản ứng, lạnh lùng nói.

Từ viện sử đã chờ ở đây từ sớm vội vã đi vào, vừa thấy bộ dạng của đứa bé, nhanh chóng lôi kim châm ra đâm vào mười hai huyệt trên người, rồi vừa vuốt gót chân vừa vuốt sau lưng bé.

Tiếng khóc yếu ớt truyền đến, tất cả mọi người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.

Đang nghe hài tử khóc tiếng vang lên lúc, trong lòng Chân Diệu bỗng nhiên buông lỏng, thoáng cái đã mất đi sở hữu tất cả khí lực, lâm vào bóng tối.

Bỗng nhiên La Thiên Trình ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Chân Diệu gào một tiếng: “Kiểu Kiểu?”

Hắn vươn tay ra run rẩy đưa lên chóp mũi Chân Diệu, tướng quân trẻ tuổi đứng trước thiên quân vạn mã mà mặt vẫn không đổi sắc, giờ khắc này lại thoáng cái ngã ngồi xuống mặt đất, thống khổ nhưn bài sơn đảo hải, đôi môi tái nhợt không còn chút máu nào.

Trong lòng Y bà run sợ tiến lên xem xét, sau đó kinh sợ kêu lên: “Không tốt rồi, Huyện chủ không còn thở nữa!”

Tiếng rầm vang lên, Ôn thị cũng không nhịn được nữa, thẳng tắp té xuống.

Từ viện sử lập tức xuất ra kim châm nhanh chóng cắm vào mấy chỗ huyệt đạo trên người Chân Diệu.

La Thiên Trình cứ nhìn chằm chằm vào động tác của Từ viện sử, mắt cũng không dám nháy, hận không thể khiến cho thời gian dừng lại, sợ sau một khắc Từ viện sử đứng lên, đối với hắn lắc đầu rồi nói bớt đau buồn đi.

Hiện tại hắn tựa như tên sắp sửa rời cung, lò xo căng cứng đến mức tận cùng, không biết sau khi nới lỏng khống chế thìsẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Cho đến giờ phút này, hắn mới ý thức được rằng mặc kệ hắn quyền cao chức trọng, tại sống chết trước mặt thì hắn cũng không khác gì người thường cả!

“Đại nhân ——” Từ viện sử thấy La Thiên Trình không có phản ứng gì thì lại gọi thử một tiếng.

La Thiên Trình đột nhiên hoàn hồn, nhìn qua Từ viện sử mà không dám hỏi.

” Huyện chủ Giai Minh vừa mới ngất đi, hiện tại đã thở lại, nhưng lần sinh đẻ này huyện chủ Giai Minh rất hao tổn nguyên khí, sau này nhất định phải cẩn thận điều dưỡng nếu không hậu sản rong huyết.”

Nghe nói Chân Diệu không có chết, La Thiên Trình có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nói năng lộn xộn mà nói: “Đều nghe thái y!”

Hắn nửa quỳ trước, giường nhẹ nhàng gọi Chân Diệu.

Từ viện sử khuyên nhủ: “Đại nhân, hiện tại Huyện chủ Giai Minh đã dùng hết tinh lực, muốn ngủ một thời gian ngắn, tốt nhất đừng quấy rầy ngài ấy.”



Lúc này La Thiên Trình sớm mất uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày xưa, thánh chỉ còn không có tác dụng bằng mấy lời của Từ viện sử, lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ chừa mấy người tất yếu cho Chân Diệu đổi đệm giường.

“Thế tử gia, ngài đi ra ngoài đi, đây là phòng sinh máu tanh bẩn thỉu, không nên ở lâu.” Một bà tử khuyên nhủ.

“Im ngay, cái gì bẩn thỉu, lại nói lung tung, coi chừng đầu lưỡi của ngươi! Các ngươi nhanh chóng thu thập rồi ra ngoài đi, ta ở cùng với Đại nãi nãi.” La Thiên Trình lạnh lùng nói.

Mọi người trong phòng đều không dám nói tiếp nữa, động tác trên tay nhanh hơn.

Ôn thị bị đỡ đến trong phòng kế, đã tỉnh lại.

“Diệu Nhi không có việc gì?”

Trong lòng Lý thị có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, khuyên nhủ: “Tam đệ muội, muội cứ yên tâm đi, vừa mới thái y đã cứu về rồi, chỉ mệt mỏi nên ngủ rồi.”

Vành mắt Chân Băng hồng hồng cũng gật đầu theo: “Tam thẩm, Tứ tỷ thật sự không có việc gì rồi, hai đứa bé cũng khỏe.”

Ôn thị giãy dụa đứng dậy: “Ta đi gặp nó.”

Lý thị nhanh chóng ngăn lại, nói chuyện có hơi ghen ghét một chút “Đừng vào, vừa mới chúng ta còn bị La Thế tử đuổi ra ngoài đây này. Thái y nói, Tứ cô nãi phải ngủ một giác, không thể bị quấy.”

Ôn thị rất tin tưởng lời thái y đã cứu mạng con gái mình, liên tục gật đầu nói: “Đã thái y nói như vậy thì ta không đi nữa. Nhị tẩu, ta vừa mới nghe người ta gọi vị thái y kia là ‘Từ viện sử? Sẽ không nghe lầm đấy chứ, khi nào phải cảm tạ ngài ấy mới được.”

“Đúng vậy, ta cũng nghe người khác gọi như vậy, không hổ là thủ tịch thái y Thái y viện, mấy năm nay Bá phủ chúng ta cũng không mời được.”

Nói đến đây, Lý thị động tâm.

Vừa mới Từ viện sử kia vừa nói, Diệu nha đầu rất có thể bị hậu sản rong huyết, hiện tại nó may mắn sống lại, nếu dưỡng tốt thì Băng nhi nào còn có cơ hội…

“Chúng ta đi nhìn đứa bé.”

Lúc ba người Ôn thị đi tới, mấy vị chủ tử phủ Trấn Quốc Công đều vây quanh đứa trẻ.

Thấy hị đến rồi, Lão phu nhân nở nụ cười: “Thân gia phu nhân có khỏe không? Mau đến hai nhóc này, thật sự giống như đúc đấy.”

Ôn thị không tự giác lộ ra dáng tươi cười, bước nhanh tới, cẩn thận chu đáo ôm hai ngoại tôn.

“Hình như bé này béo hơn một tí.” Bà cười nói.

“Đây là đệ đệ, khi đó nhìn sắc mặt còn hơi xanh xao, hiện tại cũng đỡ rồi.” Trong lòng Lão phu nhân vẫn còn sợ hãi mà nói.

Kỳ thật đầu năm đứa bé rất dễ dàng chết non, có lẽ đây là chắt đích tôn nên Lão phu nhân không có tỉnh táo như ngày thường.

“Chúc mừng Lão phu nhân được hai chắt trai.” Lý thị nói chen vào.

Lúc này Lão phu nhân rất vui vẻ nên nghe thấy vậy cười nói: “Đa tạ Lý phu nhân.”

Lý thị vừa cười nói vừa lặng lẽ giật Chân Băng.

Chân Băng khó hiểu nhìn, khiến cho Lý phu nhân tức giận dùng sức hơn.

Xưa nay Chân Băng là cô gái ổn trọng bỗng nhiên bị đau, cứ thế mà nhịn không có lên tiếng, cúi đầu xem xét, cổ tay xanh tím cả rồi.

“Thân gia phu nhân và Lý phu nhân đều khổ cực, đi trước sương phòng nghỉ ngơi một chút, ta lão già khọm này cũng không còn dùng được rồi, cũng đi nằm một lát.”

Mẹ con Lý thị được an bài đến một gian phòng ốc, sau khi vào cửa, Lý thị lườm Chân Băng: “Khó trách không bằng muội muội của con, sao lại như đầu gỗ thế!”



Chân Băng khó hiểu nhìn Lý thị.

Lý thị thấp giọng nói: “Vừa nãy sao con không nói mấy lời may mắn khiến cho Lão phu nhân nhớ con.”

“Mẹ, Tứ tỷ mẫu tử bình an, trong lòng con cũng rất vui, nhưng trong trường hợp này sao con gái có thể nói chen vào chứ?” Chân Băng không thể hiểu nổi, “Còn nữa bởi vì con là đường muội của Tứ tỷ, Lão phu nhân rất thân thiện với con.”

Lý thị duỗi ngón tay ra chọc chọc cái trán Chân Băng: “Con thật là khờ, Lão phu nhân hòa ái với con là vì nể mặ Diệu nha đầu, mẹ muốn con lanh lợi hơn khiến cho Lão phu nhân chú ý.”

“Mẹ, con gái vẫn là cái dạng này, vì sao phải cố ý lấy lòng Lão phu nhân, bà ấy rất tốt với Tứ tỷ nha. Gần đây con gái thường thấy Tứ tỷ một mình mang thai, về sau đã có hai cháu ngoại trai, Tứ tỷ sẽ không được rỗi rãnh nữa, nên con không cần phải tới nữa cần gì phải lấy lòng lão phu nhân chứ?”

Thấy con gái không hiểu ý, Lý thị không nhịn được, kéo nàng ngồi trên giường, thấp giọng nói: “Con giời không muốn qua đây thế lỡ sau này lỡ cơ hội ở cùng với lão phu nhân thì sao?”

“Mẹ muốn nói gì?” Chân Băng càng nghe càng không hiểu.

” Thái y kia nói, lần này Tứ tỷ con sinh đẻ bị tổn thương nặng nề, rất có thể bị hậu sản rong huyết. ”

Chân Băng bật dậy: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế!”

“Con nói to thế làm gì, không phải là vì con —— ”

“Mẹ!!!!” Chân Băng khiếp sợ nhìn Lý thị, “Mẹ muốn con làm kế thất Tứ tỷ phu, là vì con?”

Nàng lui về phía sau một bước, dường như không thể tin được đây là những lời mẹ mình có thể nói ra được, lồng ngực phập phồng, tức giận đến phát run: “Tại lúc mẫu tử Tứ tỷ bình an, mà mẹ còn tính toán như thế, không phải khiến cho con gái mất mặt sao?”

Lý thị không hiểu sao Chân Băng phẫn nộ: “Làm sao lại xấu hổ, cũng không phải bảo con tranh nam nhân với Tứ tỷ con, không phải mẹ đã nói vạn nhất nó có chuyện gì sao, hai cháu ngoại trai của con còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ con yên tâm để La Thế tử cưới nữ nhân khác? Mẹ đây cũng là phòng ngừa chu đáo mà thôi, nếu con gả đến thì đối với con và hai đứa bé kia đều là chuyện tốt, cho nên mới muốn bây giờ con phải biểu hiện —— ”

“Mẹ, ngài hết hy vọng đi, con gái thà chết già trong nhà, làm cả đời gái lỡ thì thì cũng không làm kế thất này.” Chân Băng cười lạnh nói.

“Con thật không biết điều!” Lý thị khó thở.

Chân Băng lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Nếu mẹ chê con chướng mắt, xấu hổ vì con không gả đi được thì con gái sẽ cắt tóc làm ni cô!”

Nàng nói xong cũng không quay đầu lại đi rồi, bịch một tiếng gài cửa lại.

Lý thị thấy Chân Băng nhăn mặt đi rồi, tức giận mắng một trận, cũng không có đuổi theo.

Sau khi đi ra ngoài, ánh mặt trời chói sang, Chân Băng giơ ống tay áo lên che che, chỉ cảm thấy đứng ở phủ Trấn Quốc Công thì có cảm giác có người cười cợt nàng, nên không thể ở đây được nữa.

Bởi vì lúc đến là ngồi cùng xe ngựa với Ôn thị, Lý thị, lúc này phải đi, nên không thể ngồi xe này, nhưng lúc này nàng rất không muốn dính dáng tới phủ Quốc Công, phân phó người đi mướn một chiếc xe ngựa, rồi báo cho hạ nhân phủ Quốc Công mình phải về rồi ngồi lên xe ngựa đi luôn.

Lý thị nghe xong hạ nhân báo lại Chân Băng đi về thì tức giận đến cắn răng, thấy Ôn thị phải đợi Chân Diệu tỉnh lại mới đi thì cũng ở lại.

Mặt trời lặn phía tây, đèn rực rỡ mới lên, cuối cùng Chân Diệu cũng tỉnh lại.

Thời khắc sống chết, hình như nàng mơ thấy một giấc mơ rất thật, mơ thấy thân nhân yêu thương nàng kiếp trước nghe nói nàng lại muốn đi ra ngoài đi xa thì khuyên nhủ nàng lưu lại.

Nhưng khi đó, luôn luôn có một giọng nói quen thuộc tại bên tai gọi nàng, cuối cùng nàng vẫn bốc đồng rời nhà ra đi.

Mà giờ khắc này, đập vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc.

“Kiểu Kiểu, nàng đã tỉnh, có muốn uống nước không?”

Chân Diệu lắc đầu, giọng nói hơi suy yếu: “Ta muốn ăn móng giò.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...