Trời Sinh Một Đôi
Chương 431: Các hữu nhân duyến mạc tiện nhân(*)
(*) Các hữu nhân duyên mạc tiện nhân: ý chỉ mỗi người đều có nhân duyên của mình, nhân duyên tốt của người khác, không cần phải hâm mộ.
La Thiên Trình im lặng một chút, sau đó nói: “Nàng tham ăn quá đấy.”
Chân Diệu khẽ mở mắt, chỉ là động tác này mà đã tiêu hao không ít sức lực, nhưng vì móng giò, nàng vẫn phải liều mạng: “Thế tử, vừa rồi có thể ta đã nghe lầm, chàng lặp lại lần nữa.”
La Thiên Trình vừa bực mình vừa buồn cười: “Nói mấy lần cũng giống nhau, lần này nàng sinh con hung hiểm, lại phải về sữa, thái y nói, không thể lập tức ăn dầu mỡ, nếu muốn ăn phải điều dưỡng trước mấy ngày rồi hãy nói.”
“Về sữa?” Chân Diệu đảo vòng con ngươi, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng tỉnh táo lại, đã là mẫu thân của hai đứa bé rồi, lập tức mắt sáng lên, “Thế tử, mau bế hai đứa bé tới ta nhìn một chút.”
La Thiên Trình nhìn Bạch Thược một cái.
Bạch Thược lập tức vào phòng kế, không bao lâu hai bà vú đi vào, mỗi người bế một em bé.
“Mau đặt chúng nó vào bên cạnh ta.”
Hai bà vú lập tức tiến lên, bế đứa nhỏ cho Chân Diệu nhìn.
Hai em bé đều đang ngủ, dung mạo giống nhau, gương mặt mập ú, một đứa trong đó khóe miệng còn đang treo bong bóng.
Chân Diệu thấy vậy, liền không nhịn được cười, duỗi tay chọc vỡ bong bóng kia.
Em bé kia nhíu mày, thức dậy, bẹp miệng khóc lớn lên, tiếng khóc trung khí mười phần, làm cho Chân Diệu điếng người.
“Làm sao lại khóc?”
Bà vú vội nhẹ nhàng đong đưa dỗ dành, đáng tiếc em bé đó không nể mặt, tiếp tục gào khóc.
Vừa khóc một cái, cuối cùng cũng làm một đứa khác thức dậy.
Chân Diệu nhìn hỏng rồi, giờ nếu cùng nhau khóc lên, uy lực thật sự có chút kinh người.
Không nghĩ tới em bé kia chỉ là mếu mếu, cũng không có khóc thành tiếng, ngược lại dụi xung quanh giống như chú chó con ngoe nguẩy xung quanh lão đại.
Bà vú đang bế em bé này cười nói: “Ca nhi đói bụng đấy.”
Đang nói liền quỳ gối thi lễ, muốn cáo từ đi phòng kế cho bú sữa.
Chân Diệu thấy vậy giật mình, mở miệng nói: “Bế thằng bé tới đây. Ta cho nó bú hai ngụm.”
“Chuyện này ——” Bà vú kia theo bản năng nhìn La Thiên Trình một cái.
La Thiên Trình thản nhiên nói: “Nghe Đại nãi nãi.”
Bà vú vội nhẹ nhàng đặt em bé vào trong khuỷu tay Chân Diệu.
Chân Diệu nhọc nhằn cởi vạt áo ra, mặc dù em bé kia nhắm hai mắt, nhưng không biết như thế nào, khẽ quơ quơ đầu, lại ngậm chính xác lương thực vào miệng của bé.
Trong nháy mắt đó, Chân Diệu chỉ cảm thấy cả trái tim đều hóa thành nước sông mùa xuân, mềm mềm, mại mại. Rõ ràng dòng sữa tươi ngọt ngào chảy vào trong miệng em bé, nhưng cảm giác như sương ngọt lại chảy về trong lòng nàng.
Tiếng khóc của em bé dậy trước càng lớn hơn.
“Cũng bế ca nhi tới ăn hai ngụm.”
Cho nên hai tiểu tử béo mỗi đứa nằm sấp trên một cánh tay của Chân Diệu, ăn như hổ đói. La Thiên Trình nhìn chằm chằm, thầm nói: “Sao có thể ăn sữa của nàng chứ?”
Chân Diệu trừng hắn: “Ta là mẹ của chúng nó, không ăn của ta, ăn của ai?”
“Không phải là có bà vú sao?”
Gia đình đại hộ sắp xếp vú nuôi là cách làm thường lệ. Chân Diệu cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng hai em bé béo như con khỉ dũi dũi ở trong ngực nàng bú sữa mẹ. Thậm chí có thể thấy chúng nó bởi vì dùng sức, cái trán nhíu lại như ông cụ non, buồn cười lại đáng yêu, đột nhiên cũng có phần luyến tiếc rồi.
Mọi người đều nói. Trẻ con bú của ai thân với người đó đấy, nếu tương lai hai đứa bé còn thân cận bà vú hơn nàng, vậy có thể làm thế nào?
“Thế tử. Ta suy nghĩ kỹ rồi, sau này mỗi ngày cho con bú sữa hai lần. Không đủ mới để cho bà vú cho ăn.”
“Không được.” La Thiên Trình không chút nghĩ ngợi từ chối nói.
“Thật không được?” Chân Diệu mấp máy môi, một đôi mắt còn mang theo hơi nước ngưng mắt nhìn hắn.
La Thiên Trình lập tức nhận thua: “Được rồi, đều tùy nàng là được.”
Trải qua mất mà được lại, chỉ cần cả gia đình có thể bình an bên nhau, những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Kiểu Kiểu cao hứng là được, mặc dù hắn thật sự hơi phiền hai thằng ranh đang gục ở ngực vợ hắn ra sức ăn này.
Chân Diệu cười ngay lập tức, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa bé: “Hai bé tham ăn này, mắt cũng không mở ra, đã biết tìm ăn như thế nào đây nè, thật sự là kế thừa ưu điểm của ta.”
La Thiên Trình kéo khóe miệng một cái.
Cái này thật đáng để kiêu ngạo sao?
Chân Diệu không biết nỗi oán thầm của La Thiên Trình, cười hỏi: “Ta còn không biết, hai nhóc béo ú này, đứa nào là ca ca, đứa nào là đệ đệ.”
La Thiên Trình bị hỏi khó rồi, lập tức quay đầu lại hỏi thăm.
Một bà vú trong đó nói: “Đại nãi nãi, ở bên phải ngài chính là ca ca, bên trái chính là đệ đệ, đệ đệ mập hơn một chút.”
“Khó trách không thích khóc, còn ra ngoài muộn, thì ra là sức lực đều giữ lại bú sữa mẹ đây mà.” Chân Diệu càng nhìn hai đứa bé, trong lòng càng thích.
“Đại nãi nãi, lão phu nhân và thân gia thái thái sang đây thăm ngài.” Bách Linh đi vào bẩm báo.
“Mau mời vào.”
Hai nha hoàn cuốn rèm châu lên, lão phu nhân ở phía trước, được Điền Tuyết dìu, phía sau đi theo Ôn thị và Lý thị, phía sau nữa là Tống thị và Thích thị.
Rất nhanh, trong phòng đã đứng đầy nữ quyến.
Sau khi La Thiên Trình làm lễ ra mắt, lập tức đi ra ngoài.
Hắn đứng ở giữa hành lang và phòng kế, dựa cây cột màu son, ngửa đầu nhìn mặt trăng lưỡi liềm đã nhảy lên ngọn liễu, một quả tim mới thực sự ổn định lại.
Đứng chốc lát như vậy, hắn nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén quăng về phía một phương hướng, sau đó bước đi qua đó.
Nơi đó có một búi hoa chuối tây, lá chuối cao lớn, xanh um tươi tốt, đóa hoa đỏ thẫm lộng lẫy kiều diễm, bên cạnh đứng một thiếu nữ. Nàng vẫn còn ngây ngô, tựa như đóa hoa hé một nửa rủ xuống bên tóc mai kia.
La Thiên Trình nhíu mày: “Tam muội?”
La Tri Chân rất sợ La Thiên Trình, theo bản năng co người lại, tựa hồ muốn giấu mình ở sau lá chuối, lại cố gắng nhịn được, rụt rè gọi một tiếng Đại ca.
“Đã trễ thế này, sao một mình muội lại đứng ở chỗ này?”
“Muội… muội tới thăm Đại tẩu một chút.”
“Thế sao không vào đi chứ?”
La Tri Chân xoắn khăn: “Đại tẩu cứ ngủ suốt, muội không biết có tiện hay không......”
La Thiên Trình khẽ mỉm cười: “Nàng ấy dậy rồi, tổ mẫu cũng ở bên trong, nếu muội muốn gặp thì đi vào đi, nhưng đừng muộn quá, lúc gần đi tìm nha hoàn đưa muội về.”
Đầu năm nay La Tri Tuệ đã gả rồi, trong phủ Quốc Công này chỉ còn La Tri Chân hơi lớn hơn một chút, nếu có thể làm bạn với Kiểu Kiểu cũng tốt.
“Muội thấy rất nhiều người đi vào, định đợi ngày mai quay lại thăm Đại tẩu.”
“Thế cũng được, ta gọi nha hoàn đưa muội về.”
La Tri Chân mấp máy môi: “Đại ca, huynh có thể tiễn muội một chút hay không?”
Trong mắt nàng có mấy phần rất thấp thỏm.
“Đi thôi.” Trong lòng La Thiên Trình dâng lên mấy phần nghi ngờ, thản nhiên nói.
Hai huynh muội một trước một sau đi tới, lúc sắp đến chỗ ở của La Tri Chân. Nàng bỗng nhiên dừng lại.
La Thiên Trình khẽ mỉm cười: “Tam muội, có phải muội có việc hay không?”
La Tri Chân chậm rãi gật đầu: “Đại ca, muội có một chuyện, muốn nói cho huynh.”
“Chờ một chút.” La Thiên Trình dẫn La Tri Chân đi tới trong đình, một chỗ thường ngày để cho người nghỉ chân, mới nói, “Muội nói đi.”
Nơi này bốn bề không có che chắn, phóng mắt nhìn đi. Chỉ có hoa và cây cảnh thấp bé. Không sợ tai vách mạch rừng.
Trong lòng La Tri Chân khẽ buông lỏng, ngẩng đầu lên nói: “Đại ca, thật ra buổi sáng muội đã tới rồi. Muội nghe nói Đại tẩu một đêm chưa sinh. Có chút không yên tâm, buổi sáng thức dậy liền không nhịn được tới đây xem thử, lại sợ tổ mẫu và thẩm thẩm chê cười, vẫn luôn ẩn núp không có lộ diện. Sau đó. Đại tẩu cuối cùng đã sinh, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Muội bèn vòng qua từ phía sau, lúc đi qua cửa sau của một sương phòng, trong lúc vô tình nghe thấy bên trong có người nói chuyện, nhắc đến ngài cùng Đại tẩu. Bèn không nhịn được dừng lại nghe một chút.”
“Muội nghe được cái gì?” Mắt La Thiên Trình híp lại.
Hắn biết, nếu là chuyện bình thường thì La Tri Chân sẽ không nói riêng với hắn.
La Tri Chân cắn môi nói: “Muội nghe thấy vị Lý phu nhân kia khuyên Chân Băng tỷ tỷ lấy lòng tổ mẫu. Để ——”
Nói tới đây, trên mặt nàng hiện lên tức giận: “Bà ta nghĩ, nếu như Đại tẩu xảy ra chuyện, sẽ để cho Chân Băng tỷ tỷ gả tới đây, làm kế thất cho huynh!”
“Hả? Bà ta thật nói như vậy?” Trong lòng La Thiên Trình đã sắp tức điên rồi, nhưng trước mặt La Tri Chân lại ẩn nhẫn không phát ra, giọng nói lạnh như băng không có một chút độ ấm.
La Tri Chân vội vàng gật đầu: “Bà ta nói như vậy, có điều Chân Băng tỷ tỷ cự tuyệt. Muội nghe vậy mặc dù tức giận, nhưng nghĩ tới Lý phu nhân kia chỉ là người si nói mộng mà thôi, mới đầu cũng không quan tâm, sau đó suy nghĩ nửa ngày, mấy ngày trước Lý phu nhân thường xuyên tới cửa, đã là khách quen, sau này lỡ như thật sự gây bất lợi với Đại tẩu thì làm thế nào đây? Cho nên liền không nhịn được tới nói cho Đại ca, Đại ca chớ chê muội nhiều chuyện là được.”
“Không, Tam muội, muội làm được rất tốt. Đêm đã khuya, Đại ca đưa muội về thôi.”
Đưa La Tri Chân về xong, La Thiên Trình mặt lạnh trở về Thanh Phong đường, thấy Chân Diệu, lập tức lộ ra nụ cười, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phủ Kiến An Bá, lúc này có người trằn trọc trở mình, khó mà đi vào giấc ngủ.
“Cô nương, nóng sao, nô tỳ lại đi bưng một chậu băng tới.”
Chân Băng nhỏm dậy đi xuống: “Không cần, ta đi ra ngoài cho thoáng khí.”
Nàng đẩy cửa, nha hoàn phía sau xách một chiếc đèn mỹ nhân lưu ly, chủ tớ hai người chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy một chiếc ghế đá, Chân Băng ngồi xuống.
Nha hoàn đứng ở phía sau nghĩ thầm, hình như cô nương có tâm sự, mọi khi mặc dù trầm mặc cũng không mờ mịt luống cuống giống như tối nay.
Quả thật Chân Băng có tâm sự.
Nàng ngồi xe ngựa đánh thuê rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, ai ngờ người đánh xe kia chính là tay mới, lúc rẽ ngoặt đè phải cục đá, đâm thẳng vào người cưỡi ngựa đi ngược chiều, hết lần này tới lần khác phu xe kia tránh né quá gấp, làm quăng nàng từ trong xe ra ngoài. May mà người cưỡi ngựa kia tung mình nhảy xuống tiếp được mình, mới tránh khỏi vận mệnh mất mạng dưới vó ngựa.
Nhớ tới người ấy, mặt Chân Băng hơi nóng lên.
Người ấy thật là kẻ lớn mật, giữa ban ngày ban mặt ôm mình, tuy nói lúc ấy người nhìn thấy không nhiều lắm, nhưng danh tiếng cũng bị tổn hại, hắn lại còn đề xuất đi trà lâu ngồi một chút, mà nàng lại ma xui quỷ khiến đồng ý.
Sau đó, người ấy nói, lại càng làm cho nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn hỏi: “Cô nương, dưới tình thế cấp bách, hại khuê dự của cô bị tổn hại, tại hạ muốn hỏi rõ ràng, nếu như nam tử không cầu hôn mà nói, cô sẽ tìm chết sao? Sẽ xuất gia sao?”
Khi đó nàng ngây ngốc lắc đầu.
Nam tử hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nàng hiểu được, giận đến sắc mặt xanh mét, sau đó hắn lại nói rõ tình huống của mình một lần, cuối cùng nói: “Tại hạ chính là tình huống như vậy, cô nương có thể suy nghĩ hai ngày, nếu không để ý mà nói, thì đưa vật này đến phủ Viễn Uy Hầu, tại hạ sẽ mời người đến đây cầu hôn, nếu cô nương không cần tại hạ chịu trách nhiệm, sau hai ngày không thấy được vật này, vậy coi như xóa bỏ.”
Đang đắm chìm trong ánh trăng sáng tỏ mà dịu dàng, Chân Băng vuốt ve khóe miệng, độ cong nơi đó đang nhếch lên.
Nàng nghĩ, sao nàng có thể để ý chứ, ít nhất vô luận đích thứ địa vị thế nào, nàng và hắn, cũng là loại người sống đường đường chính chính kia.
Có lẽ tương lai sẽ hạnh phúc giống như Tứ tỷ, cũng nói không chừng ấy chứ.
La Thiên Trình im lặng một chút, sau đó nói: “Nàng tham ăn quá đấy.”
Chân Diệu khẽ mở mắt, chỉ là động tác này mà đã tiêu hao không ít sức lực, nhưng vì móng giò, nàng vẫn phải liều mạng: “Thế tử, vừa rồi có thể ta đã nghe lầm, chàng lặp lại lần nữa.”
La Thiên Trình vừa bực mình vừa buồn cười: “Nói mấy lần cũng giống nhau, lần này nàng sinh con hung hiểm, lại phải về sữa, thái y nói, không thể lập tức ăn dầu mỡ, nếu muốn ăn phải điều dưỡng trước mấy ngày rồi hãy nói.”
“Về sữa?” Chân Diệu đảo vòng con ngươi, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng tỉnh táo lại, đã là mẫu thân của hai đứa bé rồi, lập tức mắt sáng lên, “Thế tử, mau bế hai đứa bé tới ta nhìn một chút.”
La Thiên Trình nhìn Bạch Thược một cái.
Bạch Thược lập tức vào phòng kế, không bao lâu hai bà vú đi vào, mỗi người bế một em bé.
“Mau đặt chúng nó vào bên cạnh ta.”
Hai bà vú lập tức tiến lên, bế đứa nhỏ cho Chân Diệu nhìn.
Hai em bé đều đang ngủ, dung mạo giống nhau, gương mặt mập ú, một đứa trong đó khóe miệng còn đang treo bong bóng.
Chân Diệu thấy vậy, liền không nhịn được cười, duỗi tay chọc vỡ bong bóng kia.
Em bé kia nhíu mày, thức dậy, bẹp miệng khóc lớn lên, tiếng khóc trung khí mười phần, làm cho Chân Diệu điếng người.
“Làm sao lại khóc?”
Bà vú vội nhẹ nhàng đong đưa dỗ dành, đáng tiếc em bé đó không nể mặt, tiếp tục gào khóc.
Vừa khóc một cái, cuối cùng cũng làm một đứa khác thức dậy.
Chân Diệu nhìn hỏng rồi, giờ nếu cùng nhau khóc lên, uy lực thật sự có chút kinh người.
Không nghĩ tới em bé kia chỉ là mếu mếu, cũng không có khóc thành tiếng, ngược lại dụi xung quanh giống như chú chó con ngoe nguẩy xung quanh lão đại.
Bà vú đang bế em bé này cười nói: “Ca nhi đói bụng đấy.”
Đang nói liền quỳ gối thi lễ, muốn cáo từ đi phòng kế cho bú sữa.
Chân Diệu thấy vậy giật mình, mở miệng nói: “Bế thằng bé tới đây. Ta cho nó bú hai ngụm.”
“Chuyện này ——” Bà vú kia theo bản năng nhìn La Thiên Trình một cái.
La Thiên Trình thản nhiên nói: “Nghe Đại nãi nãi.”
Bà vú vội nhẹ nhàng đặt em bé vào trong khuỷu tay Chân Diệu.
Chân Diệu nhọc nhằn cởi vạt áo ra, mặc dù em bé kia nhắm hai mắt, nhưng không biết như thế nào, khẽ quơ quơ đầu, lại ngậm chính xác lương thực vào miệng của bé.
Trong nháy mắt đó, Chân Diệu chỉ cảm thấy cả trái tim đều hóa thành nước sông mùa xuân, mềm mềm, mại mại. Rõ ràng dòng sữa tươi ngọt ngào chảy vào trong miệng em bé, nhưng cảm giác như sương ngọt lại chảy về trong lòng nàng.
Tiếng khóc của em bé dậy trước càng lớn hơn.
“Cũng bế ca nhi tới ăn hai ngụm.”
Cho nên hai tiểu tử béo mỗi đứa nằm sấp trên một cánh tay của Chân Diệu, ăn như hổ đói. La Thiên Trình nhìn chằm chằm, thầm nói: “Sao có thể ăn sữa của nàng chứ?”
Chân Diệu trừng hắn: “Ta là mẹ của chúng nó, không ăn của ta, ăn của ai?”
“Không phải là có bà vú sao?”
Gia đình đại hộ sắp xếp vú nuôi là cách làm thường lệ. Chân Diệu cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng hai em bé béo như con khỉ dũi dũi ở trong ngực nàng bú sữa mẹ. Thậm chí có thể thấy chúng nó bởi vì dùng sức, cái trán nhíu lại như ông cụ non, buồn cười lại đáng yêu, đột nhiên cũng có phần luyến tiếc rồi.
Mọi người đều nói. Trẻ con bú của ai thân với người đó đấy, nếu tương lai hai đứa bé còn thân cận bà vú hơn nàng, vậy có thể làm thế nào?
“Thế tử. Ta suy nghĩ kỹ rồi, sau này mỗi ngày cho con bú sữa hai lần. Không đủ mới để cho bà vú cho ăn.”
“Không được.” La Thiên Trình không chút nghĩ ngợi từ chối nói.
“Thật không được?” Chân Diệu mấp máy môi, một đôi mắt còn mang theo hơi nước ngưng mắt nhìn hắn.
La Thiên Trình lập tức nhận thua: “Được rồi, đều tùy nàng là được.”
Trải qua mất mà được lại, chỉ cần cả gia đình có thể bình an bên nhau, những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Kiểu Kiểu cao hứng là được, mặc dù hắn thật sự hơi phiền hai thằng ranh đang gục ở ngực vợ hắn ra sức ăn này.
Chân Diệu cười ngay lập tức, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa bé: “Hai bé tham ăn này, mắt cũng không mở ra, đã biết tìm ăn như thế nào đây nè, thật sự là kế thừa ưu điểm của ta.”
La Thiên Trình kéo khóe miệng một cái.
Cái này thật đáng để kiêu ngạo sao?
Chân Diệu không biết nỗi oán thầm của La Thiên Trình, cười hỏi: “Ta còn không biết, hai nhóc béo ú này, đứa nào là ca ca, đứa nào là đệ đệ.”
La Thiên Trình bị hỏi khó rồi, lập tức quay đầu lại hỏi thăm.
Một bà vú trong đó nói: “Đại nãi nãi, ở bên phải ngài chính là ca ca, bên trái chính là đệ đệ, đệ đệ mập hơn một chút.”
“Khó trách không thích khóc, còn ra ngoài muộn, thì ra là sức lực đều giữ lại bú sữa mẹ đây mà.” Chân Diệu càng nhìn hai đứa bé, trong lòng càng thích.
“Đại nãi nãi, lão phu nhân và thân gia thái thái sang đây thăm ngài.” Bách Linh đi vào bẩm báo.
“Mau mời vào.”
Hai nha hoàn cuốn rèm châu lên, lão phu nhân ở phía trước, được Điền Tuyết dìu, phía sau đi theo Ôn thị và Lý thị, phía sau nữa là Tống thị và Thích thị.
Rất nhanh, trong phòng đã đứng đầy nữ quyến.
Sau khi La Thiên Trình làm lễ ra mắt, lập tức đi ra ngoài.
Hắn đứng ở giữa hành lang và phòng kế, dựa cây cột màu son, ngửa đầu nhìn mặt trăng lưỡi liềm đã nhảy lên ngọn liễu, một quả tim mới thực sự ổn định lại.
Đứng chốc lát như vậy, hắn nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén quăng về phía một phương hướng, sau đó bước đi qua đó.
Nơi đó có một búi hoa chuối tây, lá chuối cao lớn, xanh um tươi tốt, đóa hoa đỏ thẫm lộng lẫy kiều diễm, bên cạnh đứng một thiếu nữ. Nàng vẫn còn ngây ngô, tựa như đóa hoa hé một nửa rủ xuống bên tóc mai kia.
La Thiên Trình nhíu mày: “Tam muội?”
La Tri Chân rất sợ La Thiên Trình, theo bản năng co người lại, tựa hồ muốn giấu mình ở sau lá chuối, lại cố gắng nhịn được, rụt rè gọi một tiếng Đại ca.
“Đã trễ thế này, sao một mình muội lại đứng ở chỗ này?”
“Muội… muội tới thăm Đại tẩu một chút.”
“Thế sao không vào đi chứ?”
La Tri Chân xoắn khăn: “Đại tẩu cứ ngủ suốt, muội không biết có tiện hay không......”
La Thiên Trình khẽ mỉm cười: “Nàng ấy dậy rồi, tổ mẫu cũng ở bên trong, nếu muội muốn gặp thì đi vào đi, nhưng đừng muộn quá, lúc gần đi tìm nha hoàn đưa muội về.”
Đầu năm nay La Tri Tuệ đã gả rồi, trong phủ Quốc Công này chỉ còn La Tri Chân hơi lớn hơn một chút, nếu có thể làm bạn với Kiểu Kiểu cũng tốt.
“Muội thấy rất nhiều người đi vào, định đợi ngày mai quay lại thăm Đại tẩu.”
“Thế cũng được, ta gọi nha hoàn đưa muội về.”
La Tri Chân mấp máy môi: “Đại ca, huynh có thể tiễn muội một chút hay không?”
Trong mắt nàng có mấy phần rất thấp thỏm.
“Đi thôi.” Trong lòng La Thiên Trình dâng lên mấy phần nghi ngờ, thản nhiên nói.
Hai huynh muội một trước một sau đi tới, lúc sắp đến chỗ ở của La Tri Chân. Nàng bỗng nhiên dừng lại.
La Thiên Trình khẽ mỉm cười: “Tam muội, có phải muội có việc hay không?”
La Tri Chân chậm rãi gật đầu: “Đại ca, muội có một chuyện, muốn nói cho huynh.”
“Chờ một chút.” La Thiên Trình dẫn La Tri Chân đi tới trong đình, một chỗ thường ngày để cho người nghỉ chân, mới nói, “Muội nói đi.”
Nơi này bốn bề không có che chắn, phóng mắt nhìn đi. Chỉ có hoa và cây cảnh thấp bé. Không sợ tai vách mạch rừng.
Trong lòng La Tri Chân khẽ buông lỏng, ngẩng đầu lên nói: “Đại ca, thật ra buổi sáng muội đã tới rồi. Muội nghe nói Đại tẩu một đêm chưa sinh. Có chút không yên tâm, buổi sáng thức dậy liền không nhịn được tới đây xem thử, lại sợ tổ mẫu và thẩm thẩm chê cười, vẫn luôn ẩn núp không có lộ diện. Sau đó. Đại tẩu cuối cùng đã sinh, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Muội bèn vòng qua từ phía sau, lúc đi qua cửa sau của một sương phòng, trong lúc vô tình nghe thấy bên trong có người nói chuyện, nhắc đến ngài cùng Đại tẩu. Bèn không nhịn được dừng lại nghe một chút.”
“Muội nghe được cái gì?” Mắt La Thiên Trình híp lại.
Hắn biết, nếu là chuyện bình thường thì La Tri Chân sẽ không nói riêng với hắn.
La Tri Chân cắn môi nói: “Muội nghe thấy vị Lý phu nhân kia khuyên Chân Băng tỷ tỷ lấy lòng tổ mẫu. Để ——”
Nói tới đây, trên mặt nàng hiện lên tức giận: “Bà ta nghĩ, nếu như Đại tẩu xảy ra chuyện, sẽ để cho Chân Băng tỷ tỷ gả tới đây, làm kế thất cho huynh!”
“Hả? Bà ta thật nói như vậy?” Trong lòng La Thiên Trình đã sắp tức điên rồi, nhưng trước mặt La Tri Chân lại ẩn nhẫn không phát ra, giọng nói lạnh như băng không có một chút độ ấm.
La Tri Chân vội vàng gật đầu: “Bà ta nói như vậy, có điều Chân Băng tỷ tỷ cự tuyệt. Muội nghe vậy mặc dù tức giận, nhưng nghĩ tới Lý phu nhân kia chỉ là người si nói mộng mà thôi, mới đầu cũng không quan tâm, sau đó suy nghĩ nửa ngày, mấy ngày trước Lý phu nhân thường xuyên tới cửa, đã là khách quen, sau này lỡ như thật sự gây bất lợi với Đại tẩu thì làm thế nào đây? Cho nên liền không nhịn được tới nói cho Đại ca, Đại ca chớ chê muội nhiều chuyện là được.”
“Không, Tam muội, muội làm được rất tốt. Đêm đã khuya, Đại ca đưa muội về thôi.”
Đưa La Tri Chân về xong, La Thiên Trình mặt lạnh trở về Thanh Phong đường, thấy Chân Diệu, lập tức lộ ra nụ cười, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phủ Kiến An Bá, lúc này có người trằn trọc trở mình, khó mà đi vào giấc ngủ.
“Cô nương, nóng sao, nô tỳ lại đi bưng một chậu băng tới.”
Chân Băng nhỏm dậy đi xuống: “Không cần, ta đi ra ngoài cho thoáng khí.”
Nàng đẩy cửa, nha hoàn phía sau xách một chiếc đèn mỹ nhân lưu ly, chủ tớ hai người chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy một chiếc ghế đá, Chân Băng ngồi xuống.
Nha hoàn đứng ở phía sau nghĩ thầm, hình như cô nương có tâm sự, mọi khi mặc dù trầm mặc cũng không mờ mịt luống cuống giống như tối nay.
Quả thật Chân Băng có tâm sự.
Nàng ngồi xe ngựa đánh thuê rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, ai ngờ người đánh xe kia chính là tay mới, lúc rẽ ngoặt đè phải cục đá, đâm thẳng vào người cưỡi ngựa đi ngược chiều, hết lần này tới lần khác phu xe kia tránh né quá gấp, làm quăng nàng từ trong xe ra ngoài. May mà người cưỡi ngựa kia tung mình nhảy xuống tiếp được mình, mới tránh khỏi vận mệnh mất mạng dưới vó ngựa.
Nhớ tới người ấy, mặt Chân Băng hơi nóng lên.
Người ấy thật là kẻ lớn mật, giữa ban ngày ban mặt ôm mình, tuy nói lúc ấy người nhìn thấy không nhiều lắm, nhưng danh tiếng cũng bị tổn hại, hắn lại còn đề xuất đi trà lâu ngồi một chút, mà nàng lại ma xui quỷ khiến đồng ý.
Sau đó, người ấy nói, lại càng làm cho nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn hỏi: “Cô nương, dưới tình thế cấp bách, hại khuê dự của cô bị tổn hại, tại hạ muốn hỏi rõ ràng, nếu như nam tử không cầu hôn mà nói, cô sẽ tìm chết sao? Sẽ xuất gia sao?”
Khi đó nàng ngây ngốc lắc đầu.
Nam tử hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nàng hiểu được, giận đến sắc mặt xanh mét, sau đó hắn lại nói rõ tình huống của mình một lần, cuối cùng nói: “Tại hạ chính là tình huống như vậy, cô nương có thể suy nghĩ hai ngày, nếu không để ý mà nói, thì đưa vật này đến phủ Viễn Uy Hầu, tại hạ sẽ mời người đến đây cầu hôn, nếu cô nương không cần tại hạ chịu trách nhiệm, sau hai ngày không thấy được vật này, vậy coi như xóa bỏ.”
Đang đắm chìm trong ánh trăng sáng tỏ mà dịu dàng, Chân Băng vuốt ve khóe miệng, độ cong nơi đó đang nhếch lên.
Nàng nghĩ, sao nàng có thể để ý chứ, ít nhất vô luận đích thứ địa vị thế nào, nàng và hắn, cũng là loại người sống đường đường chính chính kia.
Có lẽ tương lai sẽ hạnh phúc giống như Tứ tỷ, cũng nói không chừng ấy chứ.