Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 83



Editor: trucxinh0505

Mùa hạ nói mưa đến là đến, mặt trời lên cao bỗng chốc trời mây đen cuồn cuộn, mưa lớn bùm bùm trút xuống, trong viện nhánh cây bị gió to quật đến ngã trái ngã phải, Lê Uyển ghé vào trước song cửa, nghiêng tai cảm thụ tiếng gió hô hô, hôn kỳ Tĩnh Khang Vương định ở chín tháng, qua hiếu kỳ Thái Hậu một tháng, Hạ Thanh Thanh cùng Kiều Phỉ Phỉ cùng gả vào Tĩnh Khang Vương phủ, đến lúc đó sợ là Tĩnh Khang Vương phủ sẽ náo nhiệt một trận, chuyện Hoàng Hậu nương nương bị người hạ độc không biết thế nào, không nghe nói ngày gần đây trong cung ai đã chết, có lẽ Hoàng Hậu còn không có tra được người, Lê Uyển luôn suy nghĩ mãi, nghiêng người, mưa rơi từ sớm đến bây giờ, càng ngày càng lớn, Tần Mục Ẩn vẫn luôn ở bên cạnh xử lý công vụ, sự tình cấm vệ quân không nhiều lắm, Tần Mục Ẩn lại dường như không vội, “Hầu gia, ngài không đi trong cung Hoàng Thượng có thể tức giận hay không?”

Hôm nay không phải nghỉ tắm gội, Tần Mục Ẩn lại ở nhà, Hoàng Thượng biết được hắn sinh bệnh không biết trong lòng làm cảm tưởng gì, nàng từ trong cung ra tới sau liền nghe nói Đức phi nương nương bị Hoàng Thượng răn dạy một hồi, phạt nàng ở tẩm cung sao kinh niệm Phật vì Thái Hậu, nguyên do trong đó, Lê Uyển không khỏi nhớ tới nụ cười Tần Mục Ẩn cao thâm khó đoán khi trở về, tâm tình trong sáng, hắn thật sự bênh vực người mình, Đức phi nương nương sao đấu qua Tần Mục Ẩn.

Trong lòng ấm áp, đi đến bên ghế dựa, quét mắt nhìn công văn Tần Mục Ẩn gác trước mặt, là một loại phương án, Lê Uyển không hiểu triều cục, nâng tay lên, ấn trên huyệt Thái Dương cho hắn, cười nói, “Hầu gia, thiếp thân có chuyện nói cùng ngài, ngày đó Hoàng Hậu nương nương làm thiếp thân tiến cung thuận tiện cũng kêu Trương đại phu đi.”

Hoàng Thượng quyết định cắt giảm phí tổn Binh Bộ, cớ quang minh cắt giảm phí tổn còn chưa đủ, còn muốn tìm ra ngọn nguồn phí tổn Binh Bộ mỗi năm, tìm được nguyên do sự việc cụ thể, chính là, trướng mục Binh Bộ đệ lên nhìn không ra bất luận vấn đề gì, hơn nữa, liếc mắt một cái, giống như mỗi loại đều là nhu yếu phẩm, Hoàng Thượng xem đến không kiên nhẫn liền đem sổ sách thuận tay đưa cho hắn, Tần Mục Ẩn không nghĩ quản cục diện rối rắm Binh Bộ cũng không được.

Cảm giác xúc cảm thoải mái, Tần Mục Ẩn ngẩng đầu, “Y thuật Trương đại phu ở kinh thành có chút danh tiếng, thân mình Hoàng Hậu nương nương không thoải mái sao.”

Giống như không để tâm hỏi, ánh mắt vẫn nhìn trên phí tổn Binh Bộ năm rồi, mỗi một năm chênh lệch mấy chục lượng bạc, muốn tìm ra chỗ hổng trong đó sợ phí một phen tâm tư, người trên triều đình đều minh bạch Binh Bộ tham ô bạc là cắt xén từ những chỗ đó, chính là, biết là một chuyện, thật muốn nhúng tay, còn phải tìm ra chứng cứ mới được, trong lòng Hoàng Thượng rõ ràng, đem cục diện rối rắm cho hắn, đắc tội với người cũng là hắn, Tần Mục Ẩn nghĩ nghĩ, nói cùng Lê Uyển, “Thân thể Hoàng Hậu nương nương khỏe mạnh, không giống như là người sinh bệnh, muốn gặp Trương đại phu là vì sao?”

Tinh thần Lê Uyển chấn động, giảm lực đạo chút, tay Tần Mục Ẩn rũ xuống, dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Hoàng Hậu nương nương nói bởi vì lần trước thiếp thân ở trong cung nói có điều hoài nghi trong làm, làm Trương đại phu bắt mạch người, ngài đoán kết quả làm sao vậy?” Bên ngoài mưa sa gió giật, ngữ thanh rầm rầm lấn át thanh âm Lê Uyển, Tần Mục Ẩn nghe được đứt quãng, dựa vào suy đoán trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tâm tư Hoàng Hậu thâm trầm, mặc kệ có cái gì, nàng triệu Trương đại phu tiến cung đã thuyết minh hết thảy.”

Ngần ấy năm, trong cung lục tục hoàng tử công chúa xuất thế, Hoàng Hậu bụng nhưng vẫn không có động tĩnh, Hoàng Hậu đã sớm thỉnh thái y xem qua, sở dĩ không nghi ngờ chắc là có người phong khẩu, Trương đại phu này một làm rối, hậu cung bình tĩnh đánh vỡ, không biết ai tao ương đâu.

Lê Uyển mới đầu không rõ, sau khi trở về suy nghĩ đã lâu mới hiểu được, khẳng định là Hoàng Hậu nương nương phát hiện cái gì, nếu không sẽ không dùng nàng lấy cớ, nhưng Hoàng Hậu dưới một người trên vạn người, ai có bản lĩnh hạ độc đồ ăn của nàng? Điểm này Lê Uyển nghi hoặc, “Hầu gia, ngài muốn nói một tiếng cùng Thừa Vương hay không.”

Cẩm phi nương nương ở trong cung, không thể nói được nhiều sủng ái cũng chưa nói tới bị vắng vẻ, mỗi tháng Hoàng Thượng vẫn sẽ có hai ngày ở trong cung nàng, chính là, so với Đức phi, Thục phi, Hoàng Hậu, số lần Hoàng Thượng đi nàng tẩm cung đích xác thiếu, đặc biệt ở Lưu Chiêu nghi sau khi chết, Hoàng Thượng không thế nào đi hậu cung, không lại nghe nói Lưu Chiêu nghi sau khi chết, vị nào phi tử bị chịu Hoàng Thượng sủng ái.

Thân mình Tần Mục Ẩn thả lỏng lại, thanh âm cũng mang theo hai phần lười nhác, “Cẩm phi nương nương thiện lương, chuyện tổn hại âm đức sự này nàng sẽ không làm, đặc biệt sau có Thừa Vương, Cẩm phi càng khiên tốn sống, nàng không cần lo lắng, nói Cẩm phi nương nương cảnh giác với Hoàng Hậu nương nương ngược lại sẽ làm Hoàng Hậu nương nương sinh nghi.”

Nói đến đây, bỗng Tần Mục Ẩn mở bừng mắt, đôi mắt màu đen thâm thúy mà sâu thẳm, “Hoàng Hậu làm nàng mang Trương đại phu vào cung, hiện tại không có người nghe được tiếng gió, Hoàng Hậu nương nương giấu được Hoàng Thượng hay không đều không rõ ràng lắm, Triệu thái y bị Hoàng Hậu miễn chức ở nhà nhàn, sự tình vài thập niên trước, nếu muốn tra ra chân tướng, sẽ rút dây động rừng, làm người sau lưng tự lộ ra dấu vết tới.”

Lê Uyển gật đầu, “Hầu gia, ngài biết làm như thế nào sao?”

Tần Mục Ẩn buồn cười, “Ta không phải người trúng độc, biết có ích lợi gì, bất quá trong lòng Hoàng Hậu nương nương phỏng chừng là tính toán rồi.”

Lê Uyển cũng cảm thấy như vậy, động tác trong tay không ngừng, nói lên một sự kiện khác, hai người nói chuyện, Tử Lan từ bên ngoài đi tới, toàn thân đều ướt, quần áo dán gắt gao ở trên người, thấy Tần Mục Ẩn ở, nàng lập tức lui đi ra ngoài, đứng ở cửa, cuối đầu, trên sợi tóc còn nhỏ nước, trong lòng Lê Uyển buồn cười, bất quá, Tần Mục Ẩn không mở miệng, nàng cũng không dám làm Tử Lan tiến vào.

“Ta đi bên trong tìm quyển sách, nàng cùng Tử Lan trò chuyện đi.” Nói xong Tần Mục Ẩn đứng dậy vào nội thất, Tử Lan vội đi đến, nơi đi qua lưu lại vài giọt vệt nước, Lê Uyển nâng tay lên, “Không cần phải gấp gáp, có chuyện gì từ từ nói.”

Tử Lan thở hổn hển một hơi, ngực phập phồng mang theo rối loạn chỉ vào bên ngoài, “Phu nhân, Hạ phu nhân cùng lão phu nhân lớn tiếng với nhau, mưa quá lớn, nha hoàn Tĩnh An Viện nói cho nô tỳ xong liền xoay người đi rồi, ngài muốn đi xem hay không?”

Đáy lòng Lê Uyển kỳ quái, quan hệ Triệu thị cùng lão phu nhân không tồi, sao sẽ cãi nhau, đặc biệt là lão phu nhân, không giống người sẽ kéo sắc mặt với người khác, dư quang liếc đến mành giật giật, Lê Uyển phất tay, “Ta đã biết, ngươi trước đi xuống đổi thân quần áo sạch sẽ, gọi Tử Thự tới.”

Hôm nay mưa lớn như vậy người tới trong phủ nàng không biết, chân trước Tử Lan mới vừa bước đi, Tần Mục Ẩn liền đẩy mành đi ra, ánh mắt quạnh quẽ, ngũ quan mang theo âm lãnh, Lê Uyển vội phân phó người chuẩn bị áo tơi, giải thích cùng Tần Mục Ẩn, “Tử Lan nói chuyện sợ không rõ ràng, tính tình lão phu nhân sao sẽ cãi nhau với người, có lẽ mưa quá lớn nha hoàn Tĩnh An Viện nói gì đó nàng nghe không rõ, hầu gia, ngài đừng nóng vội, chúng ta lập tức đi.”

Thanh âm ngày càng ôn nhu, Tần Mục Ẩn lấy lại tinh thần, đảo qua mặt nàng nhu hòa, nha hoàn đem áo tơi đưa tới trong tay nàng, lúc này, nàng sửa sang áo tơi lại hắn, trong lòng Tần Mục Ẩn dần dần bình tĩnh trở lại, sắc mặt khá hơn, “Mưa quá lớn, nàng cũng đừng đi, ta đi một chuyến liền trở về.”

“Thiếp thân nghĩ muốn đi, người giao hảo bên lão phu nhân không nhiều lắm, nếu mợ nháo lớn cùng lão phu nhân, dù không nói sợ trong lòng lão phu nhân sẽ khó chịu một trận, thiếp thân đi hành sự tùy theo hoàn cảnh, dù sao Hạ gia cũng là nhà mẹ đẻ lão phu nhân, về sau thật muốn không lui tới không quan trọng, cũng không thể để lão phu nhân bởi vậy tức giận trong người.”

Nàng nói khẩn thiết, ánh mắt Tần Mục Ẩn rơi xuống mưa to giàn giụa bên ngoài, không hé răng.

Lê Uyển mặc quần áo cho hắn xong, ngay sau đó mới mặc cho mình, khi ra cửa, Tần Mục Ẩn giữ chặt nàng một phen, Lê Uyển khó hiểu, theo ánh mắt hắn cúi đầu vừa thấy, mưa lớn như vậy, không mặc ủng đi mưa, sợ giày đều sẽ ướt nhẹp hết.

“Tử Thự, đem ủng đi mưa phu nhân lấy tới.”

Lê Uyển nghĩ nói không cần, Tần Mục Ẩn lôi kéo nàng ngồi xuống, ngay sau đó, hắn ngồi xổm xuống, Lê Uyển thấp thỏm không thôi, hắn đã nâng chân nàng lên, giúp nàng cởi một chiếc giày, động tác hắn rất chậm thực nghiêm túc, hô hấp Lê Uyển cứng lại, chỉ nhìn đến lông mi thô dài vẫn không nhúc nhích của hắn, ngón tay trắng nõn thon dài rõ ràng khớp xương giúp nàng mang giày đi mưa vào, Lê Uyển nhất thời quên mất dùng sức, để hắn giúp mình mang từng chiếc một, Tử Thự vội vàng tiến lên đưa khăn, tay Tần Mục Ẩn lau qua hai cái, bỡn cợt mà nhìn chằm chằm nàng.



Sắc mặt Lê Uyển đỏ lên, hắn ngồi xổm bên nàng, loại cảm giác này, so lần đầu tiên thấy hắn cười còn chấn động hơn, mưa to ngoài cửa sổ giống như đều dừng lại, trong ánh mắt tất cả đều là ảnh ngược của hắn, trong đầu nàng thật sự an tĩnh, chính là rõ ràng có một chút cái gì gõ màng tai nàng.

Tần Mục Ẩn thấy nàng còn ngây người, ra tiếng nhắc nhở, “Đi thôi.”

Biểu tình Lê Uyển hoảng hốt, theo quán tính đứng lên đi, đi tới cửa mới xoay người nhìn lại hắn.

Đáy lòng Tần Mục Ẩn không vui tan thành mây khói, nàng ở bên ngoài trầm ổn, chính là ở trước mặt hắn, cảm xúc gì đều viết ở trên mặt, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền minh bạch cảm thụ đáy lòng nàng, đúng là bởi vì minh bạch, tiến lên hai bước bắt lấy tay nàng, ấm áp nói, “Bám vào cánh tay ta, mưa lớn, còn phải bung dù.”

Lê Uyển há mồm nghĩ muốn nói, mỗi người che dù riêng đi đường mau hơn, đối diện ánh mắt Tần Mục Ẩn không cho cự tuyệt, nàng cam chịu gật đầu, nỗi lòng một màn kia còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Đi ở trong mưa, trong tai đều là tiếng gió hô hô, tiếng mưa rơi, Lê Uyển muốn nói cái gì đó nhưng Tần Mục Ẩn nghe không rõ ràng lắm, cho nên há miệng thở dốc, lực đạo kéo cánh tay hắn hơi hơi buộc chặt, một câu cũng chưa nói.

Tần Mục Ẩn đi phương hướng thư phòng, Lê Uyển biết dụng ý hắn, từng bước một đi vững vàng, hai người không có mang nha hoàn gã sai vặt bên người, cùng ghé bên nhau đi trong mưa, Lê Uyển ghé mắt, sườn mặt hắn cũng đẹp, ánh mắt sáng ngời nhìn dưới mặt đất, gặp được chỗ trũng nước sẽ né qua, cho dù nàng mang ủng đi mưa.

Đi đến ngoài hành lang thư phòng, Tần Mục Ẩn thu dù, giày hắn mang là màu đen, mà nàng mang là màu xanh nhạt, bên trên còn có màu trắng bông tuyết, bốn chân cùng đi bên nhau, liếc mắt một cái liền nhìn ra được là nam tử cùng nữ tử, Lê Uyển dựa vào ven tường, mưa xuyên qua đồ án chạm rỗng ven tường làm ướt mặt đất, Tần Mục Ẩn kéo thân mình qua nàng, “Nàng đi bên ngoài, bên trong dễ trúng mưa.”

Mưa tiến vào tuy không lớn, nhưng sẽ xối trúng đầu vai, khóe miệng Lê Uyển giơ lên, trong ánh mắt tất cả đều sự quan tâm cùng ôn nhu của hắn, Lê Uyển vươn tay, kéo cánh tay hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Hầu gia, con chim nhỏ kia từ chỗ nào tới?”

Đã chết một con, Tần Mục Ẩn dùng cả đêm tìm một con khác trở về, hơn nữa là mới sinh ra lông mao chưa mọc dài, đêm đó mưa thật lớn, nàng không biết Tần Mục Ẩn phân phó mấy người Toàn An như thế nào, “Hầu gia, giờ khắc này, thiếp thân có chết cũng đáng.”

Tần Mục Ẩn cúi đầu nghĩ nghĩ, đêm đó nàng khóc đến thương tâm, ba con chim nhỏ nàng xem thực quan trọng, khi về phòng hắn phân phó Toàn Phúc đi bên ngoài tìm một con trở về, mặc kệ dùng cái biện pháp gì, ngày hôm sau hắn phải nhìn thấy, trong kinh có cửa hàng bán chim, chính là sắc trời quá muộn, đừng nói là chim, một người trên đường cái đều không có.

Toàn Phúc cau mày, cùng vài tên gã sai vặt tiễn pháp tốt nhất, ý tứ Tần Mục Ẩn đại khái hắn biết, ban đêm cửa thành đã sớm đóng lại, hắn cầm thẻ bài Tần Mục Ẩn ra khỏi thành, đi trong rừng cây tìm gần một đêm, trời đã sáng mới tìm được trên một thân cây, nói đến cũng khéo, tổ chim bị mưa đánh văng xuống, vừa lúc trong một lùm cây, vừa cúi đầu hắn liền phát hiện, tổ chim có hai con chim, một con trong đó đã chết, dư lại một con cũng hơi thoi thóp, Toàn Phúc đem chim nhỏ đặt ở trong lòng, cưỡi ở trên lưng ngựa thỉnh thoảng mở ra xem, sợ trên đường nó chết mất.

Còn may, trở lại hầu phủ chim nhỏ còn thở, cho chúng ăn xong, hắn muốn đi tìm Trương đại phu nhìn xem, Tần Mục Ẩn ngăn trở hắn, “Không cần, trực tiếp đem tới trong viện đi, phân phó người phía dưới tự quản miệng mình, phu nhân nếu nghe được tiếng gió gì, hậu quả tự chịu trách nhiệm.”

Toàn Phúc mệt mỏi một đêm, Tần Mục Ẩn cho hắn ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày, hắn phân phó Toàn Phúc còn có một cái nhân tố chủ yếu, mấy ngày nay Toàn Phúc không hầu hạ trước mặt ở hắn, Lê Uyển dù cho hoài nghi cũng tìm không ra chứng cứ, lúc này nghe nàng nói lên, Tần Mục Ẩn vân đạm phong khinh nói, “Toàn Phúc từ bên ngoài trở về trùng hợp nhặt được một cái tổ chim, bên trong có hai con chim nhỏ, một con đã chết, dư lại một con liền mang theo trở về, vừa vặn trong phủ đủ ba con.”

Nói xong, nhìn nàng nhíu nhíu mày mặt lạnh bổ sung nói, “Thật muốn vì ta chết thì nghĩ sống cho thực tốt, một ngày nào ta nghĩ kỹ cách chết lại nói với nàng.”

Bất quá là tìm một con chim cho nàng, mang giày giúp nàng một lần nàng liền cao hứng đến muốn chết, trong lòng Tần Mục Ẩn nghĩ lại, chẳng lẽ ngày thường hắn đối với nàng không quá tốt sao?

Lê Uyển hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, ngược lại, thân mình nhích lại gần bên người hắn, như chim nhỏ nép vào người nói, “Thiếp thân chính là rất cao hứng, hầu gia, thiếp thân mới không muốn chết đâu, thiếp thân phải sống thật tốt, chờ đến bảy mươi tuổi tám mươi tuổi, cũng muốn bồi ở bên hầu gia hầu hạ ngài mặc quần áo rửa mặt.”

Lê Uyển nói chính là tâm nguyện hai đời của nàng, vẫn luôn nghĩ sống tốt bên cạnh hắn, đời trước bởi vì một ít việc nàng bỏ lỡ, đời này, nàng nhất định sẽ nắm chặt, thủ hầu phủ, cùng hắn cùng nhau chậm rãi sống đến già.

Tĩnh An Viện, lão phu nhân và Triệu thị ngồi ở hai bên cái bàn, không khí vẫn có chút đình trệ, biểu tình lão phu nhân nhàn nhạt nhìn không ra cái gì, vẻ mặt Triệu thị đỏ bừng, lông mày ở giữa nhăn lại, hốc mắt ửng đỏ, phỏng chừng là khóc một hồi, Lê Uyển đi theo phía sau Tần Mục Ẩn vào phòng, tiến lên hành lễ cho lão phu nhân, Triệu thị ở bên cạnh hừ một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, Lê Uyển lại minh bạch, nguyên nhân Triệu thị cùng lão phu nhân khởi tranh chấp bởi vì là nàng, Lê Uyển hơi hơi nghiêng người, uốn gối hành lễ cho Triệu thị, “Mợ…”

Lời dư lại còn chưa nói, Triệu thị đã điều chỉnh dáng ngồi nghiên, tay cao cao ngăn, “Đừng gọi ta là mợ, hiện tại Tần phu nhân chính là hồng nhân trong cung, Hoàng Thượng khen ngài, Hoàng Hậu nương nương đối với ngài cũng nhìn với con mắt khác, chúng ta hiện tại nào dám trèo cao, tốt nhất ngài không cần hành lễ cho ta.”

Sắc mặt Lê Uyển xấu hổ, lão phu nhân lắc lắc đầu, trong lòng không đành lòng, liền nói, “Uyển Nhi, con đứng lên đi, hiện tại tâm tình mợ con bực bội, con cũng đừng cùng nàng sinh khí.” Nói xong nhìn về phía Tần Mục Ẩn bên cạnh, hơi hơi nhăn nhăn mày, trên người hai người còn mặc áo tơi, ống quần Lê Uyển tuy mang ủng đi mưa, liếc mắt một cái bà liền thấy được, “Mưa lớn như vậy, các con tới làm gì?”

Tần Mục Ẩn trả lời, “Nghe nói mợ tới, Uyển Nhi cường ngạnh muốn lại đây thỉnh an trưởng bối, con ở hầu phủ cũng không có việc gì, huống chi có chút thời gian không gặp mợ liền cùng nàng đến xem.” Tần Mục Ẩn cười cười, chuyển hướng Triệu thị, “Mợ, đoạn thời gian gần đây biểu đệ thế nào?”

Triệu thị khó được nhìn thẳng vào Tần Mục Ẩn, trong lòng vẫn là không vui, nhướng mày, sắc mặt hơi chút hòa hoãn chút, “Đã bộ dáng, vài ngày trước đó còn nói ngươi ở trong cung không có thời gian, muốn tìm ngươi ôn công khóa, ngươi nhìn xem khi nào rảnh rỗi nói cho hắn một tiếng, hắn cả ngày ở trong phủ không có việc gì làm, bị nghẹn muốn sinh bệnh.”

Hiện tại Tần Mục Ẩn là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, mặc dù Triệu thị đang tức giận cũng minh bạch nịnh bợ Tần Mục Ẩn có chỗ tốt, huống chi quan hệ mấy anh em bà con thật sự không tồi, về sau mấy đứa con trai có Tần Mục Ẩn đề bạt, con đường làm quan sẽ thuận rất nhiều, Triệu thị đảo mắt liền suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt hòa ái lại hai phân, bất quá ánh mắt vẫn không liếc mắt xem Lê Uyển một cái, nàng cùng Hạ thị tình nghĩa nhiều năm, hận không thể có thể thân càng thêm thân, không nghĩ tới không phải vận khí Hạ Thanh Thanh không tốt mà là bị người hãm hại, tâm tư người này ác độc như thế, Hạ Thanh Thanh gả vào Tĩnh Khang Vương phủ là trắc phi sao được sủng ái chứ, huống chi phía sau Kiều đại tiểu thư có Vĩnh Bình Hầu phủ làm hậu thuẫn, cùng Tĩnh Khang Vương tình nghĩa thanh mai trúc mã, Hạ Thanh Thanh sao so với được, Tĩnh Khang Vương nếu được Thái Tử chi vị còn được, ít nhất tương lai Hạ Thanh Thanh vào cung sau sẽ là một cái phi tử, nếu Tĩnh Khang Vương thất bại, cả đời Hạ Thanh Thanh đều huỷ hoại, mà Tần Mục Ẩn cùng Thừa Vương đi lại gần, trong lòng tự nhiên muốn là Thừa Vương, nghĩ đến có một ngày Hạ gia cùng Bắc Duyên Hầu phủ đứng ở mặt đối lập, tâm tình Triệu thị liền không tốt, nàng tới chính là khuyên lão phu nhân nói với Tần Mục Ẩn, Hạ Thanh Thanh đi Tĩnh Khang Vương phủ, Tĩnh Khang Vương chính là biểu muội phu Tần Mục Ẩn, quan hệ hai nhà tốt, tương lai thật muốn Tĩnh Khang Vương đắc thế, Bắc Duyên Hầu phủ không đến mức thất bại thảm hại.

Không nghĩ tới luôn luôn không để ý tới sự tình bên ngoài thế nhưng lão phu nhân phản bác nàng, “Đương gia Bắc Duyên Hầu phủ là Mục Ẩn, mặc kệ hắn làm cái quyết định gì đều đại biểu cho Bắc Duyên Hầu phủ, hài tử Mục Ẩn kia từ nhỏ có chủ kiến, sẽ không xằng bậy, hắn cùng Thừa Vương đi lại gần cũng là tin tính tình tài học Thừa Vương, ngươi muốn ta khuyên hắn, ta sao có thể mở miệng, luận lên, Thừa Vương vẫn là đường tỷ phu hắn, cũng là người thân.”

Triệu thị nghe được sao không tức giận chứ, nếu Hạ Thanh Thanh không có rơi xuống nước, vị trí phu nhân hầu phủ chính là Hạ Thanh Thanh, Hạ Thanh Thanh tội gì gả cho Tĩnh Khang Vương, Hạ Thanh Thanh không gả cho Tĩnh Khang Vương Tần Mục Ẩn duy trì ai cùng nàng đều không có quan hệ, chính là hiện tại tình cảnh nữ nhi nàng gian nan, đầu sỏ gây tội không hỗ trợ còn vội vàng phủi sạch quan hệ, tức giận nổi trong ngực Triệu thị, giận dữ hét, “Muội muội, ta kêu ngươi một tiếng muội muội, tình cảnh Bắc Duyên Hầu phủ năm đó gian nan, đại ca ngươi ngàn vạn dặn dò muốn chăm sóc tốt người không bị người khác khi dễ, hiện tại thế nào, nha đầu Thanh Thanh từ nhỏ kêu ngươi một tiếng cô cô, ngươi đối với nó thế nào, đúng rồi, ngươi sợ còn không biết đi, năm đó thanh danh Thanh Thanh hỏng rồi không thể nói cho Mục Ẩn không phải bởi vì nó không cẩn thận rớt vào trong nước mà là có người hãm hại nó, nó rơi xuống nước bị người khác cứu lên làm cho thanh danh hỏng, ngươi thấy rõ tức phụ ngươi chọn cho Mục Ẩn thế nào, nàng chính là hại Thanh Thanh cả đời không dám ngẩng đầu gặp người, năm đó quan hệ Hạ phủ cùng Bắc Duyên Hầu phủ có thể lại củng cố một bước, đều là Lê Uyển, cái tiện nhân kia, hại Thanh Thanh để được gả vào hầu phủ hưởng phúc, mà Thanh Thanh thì sao, còn ngốc si giúp nàng che giấu ngần ấy năm, ngươi không có nữ nhi ngươi không biết chua xót trong đó, hiện tại thật vất vả nó có đường ra, nhưng sao so được với Vĩnh Bình Hầu phủ, vào Tĩnh Khang Vương phủ khẳng định sẽ bị rất nhiều xem thường, bất quá muốn cho Mục Ẩn lựa chọn một lần nữa, nếu hắn duy trì Tĩnh Khang Vương, cuộc sống Thanh Thanh ở Tĩnh Khang Vương phủ cũng tốt hơn chút, ngươi còn không đáp ứng, thì ra, nhiều năm như vậy ngươi đau Thanh Thanh đều là giả, năm đó có phải nghĩ lợi dụng ta giúp đỡ ngươi quản lý hậu trạch, đối với Thanh Thanh có lệ hay không, ha hả, hiện tại Thanh Thanh xảy ra chuyện, có phải ngươi cảm thấy Thanh Thanh là xứng đáng hay không?”

Đầu óc Triệu thị thật sự hồ đồ, trước Hạ Văn Bang không cho nàng tới, nói là con gái gả chồng như nước đổ đi, song thân lại không còn nữa lão phu nhân không thấy được sẽ xem sự tình ở năm đó mà cho Hạ Thanh Thanh mặt mũi, chính là tức giận trong lòng nàng khó tiêu, địa vị Hạ phủ cùng Lê phủ ở trên triều đình không sai biệt lắm, Hạ Văn Bang cùng Lê Trung Khanh đều coi như là trung niên đắc chí, chính là, Hạ phủ ở hầu phủ ra một vị phu nhân, ở kinh thành căn cơ không thâm chính là giao thiệp khó khăn, mà Lê phủ, cái gì đều không có, bất quá bởi vì Vương gia che chở có cái danh cứt chó thôi, Lê Uyển sao xứng đôi với Tần Mục Ẩn, so với Thanh Thanh thanh lệ của nàng chứ.

Lão phu nhân không nói, Triệu thị xem ở trong mắt cho là cam chịu, cảm xúc càng kích động, không màng Giang mụ mụ ngăn cản, túm cánh tay lão phu nhân, mắng, “Năm đó lão hầu gia vừa mới chết, ta cùng với ngươi có thể coi như là thân mật khăng khít, hài tử Mục Ẩn kia ta còn chăm sóc qua một đoạn thời gian, thì ra, trong mắt các ngươi đây không là gì cả, ta thật là ngốc, lão gia cũng vậy, chính muội muội ruột cũng có lật lọng cắn lại chính mình, lương tâm ngươi bị chó ăn sao?”



Lúc ấy Hạ thị một lòng muốn chết, Tần Mục Ẩn còn quá nhỏ, Triệu thị đau lòng hắn ôm ở bên người chăm sóc mấy ngày, một bên chiếu cố Tần Mục Ẩn một bên khuyên bảo Hạ thị, hai người có cái gì đều nói chuyện, trong lòng Triệu thị thích Hạ thị vô cùng, từ miệng nàng nghe nói không ít chuyện triều đình, có Hạ thị, Hạ Văn Bang ở trên triều đình hỗn tạp như cá gặp nước, nói những chuyện đó Hạ thị không thoát được can hệ. Nhân mạch Lão hầu gia ít, Triệu thị nghe Hạ thị nói một ít người sau, trở về cùng thương lượng với Hạ Văn Bang, đánh lão hầu gia cờ hiệu kết giao người nhất bang, lúc ấy Hoàng Thượng mới vừa đăng cơ, thế cục triều đình khẩn trương, rất nhiều quan viên bởi vậy xuống ngựa, Hạ Văn Bang mới có cơ hội, bất quá vô luận thế nào Triệu thị cũng sẽ không thừa nhận sự tình năm đó, rốt cuộc xem như Hạ thị đáp tạ nàng một phen tâm ý chiếu cố Tần Mục Ẩn.

Lão phu nhân vẫn không nói lời nào, một đoàn tức giận trong lòng Triệu thị không tiêu, trong lòng càng buồn bực, ngồi xuống, lý trí dần dần thu hồi, nàng nghĩ vừa rồi có phải quá kích động hay không, Hạ thị bị dọa, ai biết, chờ Hạ thị cảm xúc nàng bình tĩnh chút mới nói cùng nàng, “Chuyện năm đó ta vô cùng cảm kích, mấy năm nay đối với nha đầu Thanh Thanh yêu thương cũng không phải giả, chính là, chuyện gì đều có nguyên tắc, hài tử Mục Ẩn kia đã lớn, ta không thể chỉ quan tâm đến nàng, chuyện Thanh Thanh gả vào Tĩnh Khang Vương phủ lộ ra kỳ quái, việc hôn nhân Tĩnh Khang Vương là Hoàng Thượng tự mình hạ ý chỉ, nếu Thanh Thanh không có tiếp xúc cùng Tĩnh Khang Vương sao bị kết nối cùng nhau, nữ nhi ngươi ngươi rõ ràng, ngày thường ngươi vội, đối với Thanh Thanh nuông chiều quá mức, nói thực ra, sau nàng hồi kinh ngươi gặp qua nàng bao nhiêu lần, đừng nói thanh danh Thanh Thanh không tốt ra cửa, lo lắng hỏng thanh danh Hạ phủ, đều đều do bản thân cảm thụ, thân không sợ bóng tà, trong lòng tẩu tử cũng không biết sợ người phiền phức, Thanh Thanh gả vào Tĩnh Khang Vương phủ sẽ không bị ủy khuất, phía sau Kiều gia đại tiểu thư có Vĩnh Bình Hầu phủ chống lưng nàng càng không dám xằng bậy, Thanh Thanh làm tốt bổn phận, cuộc sống hằng ngày liền tốt.”

Lão phu nhân ra vài lời như vậy, nhất thời Triệu thị cũng không phản ứng lại, Hạ Thanh Thanh hồi kinh vẫn luôn ở trong nhà, cũng không đi chỗ nào, nàng không có phái người trông chừng Hạ Thanh Thanh không nghĩ người Hạ phủ lo lắng người khác nói nhàn thoại, nàng thật làm cái gì trong lòng Triệu thị cũng không rõ ràng lắm.

Kỳ thật, trong lòng nàng cùng Hạ thị giống nhau, ý chỉ Hoàng Thượng xuống nàng ngốc một lúc lâu, nàng vội vàng đi xem Hạ Thanh Thanh, tuy thanh danh nàng hỏng rồi, chính là địa vị Hạ phủ ở trong kinh việc hôn nhân ngoại kinh không khó, quan viên kinh ngoại cực nhỏ vào kinh, trong cung đã xảy ra chuyện gì không phải mỗi người đều biết rõ, chỉ cần gạt đối phương chờ thành thân xong lại nói ra, Hạ Thanh Thanh vẫn là trong sạch, bọn họ liền biết bất quá trách cứ vài câu, Hạ Thanh Thanh biết tranh, bụng nhanh có động tĩnh, ai còn dám nắm chuyện nàng trước kia không bỏ. Đã mưu hoa tốt tương lai cho Hạ Thanh Thanh, không nghĩ đột nhiên thay đổi quẻ, dòng dõi Tĩnh Khang Vương phủ cao, trong lòng Triệu thị đương nhiên vì Hạ Thanh Thanh cao hứng, chính là khi nghe nói còn có Vĩnh Bình Hầu phủ Kiều Phỉ Phỉ, Triệu thị ẩn ẩn phát giác trong đó không thích hợp, thanh danh Kiều Phỉ Phỉ hỏng rồi, thanh danh Hạ Thanh Thanh cũng hỏng rồi, Hạ Văn Bang nói qua một ít việc trên triều đình, không có khả năng Hoàng Thượng chọn hai người không có thanh danh cho Tĩnh Khang Vương, như vậy mất thể diện hoàng gia, trên thực tế, Hoàng Thượng cũng làm như thế.

Đêm Hạ Văn Bang không thể ngủ, Triệu thị hỏi hắn mới nói vài câu, “Ngươi tìm vài người hỏi một chút Thanh Thanh cùng Tĩnh Khang Vương trước kia có gặp mặt không, Hoàng Thượng nắm lấy không ra, Đức phi ở trong cung được sủng ái, mặc dù Hoàng Thượng chọn lựa trắc phi cho Tĩnh Khang Vương cũng nên dụng tâm, không nên qua loa như thế, trong đó sợ là có cái gì chúng ta không biết.”

Thể diện Hoàng gia là lớn nhất, Hạ Văn Bang làm quan ở kinh thành cũng có chút năm đầu, mấy năm trước, trong cung truyền lưu Hoàng Thượng xử trí sai một cọc án tử, trong lòng Hoàng Thượng tức giận, lập tức, phàm một người liên quan trong vòng đều vào đại lao, Hoàng Thượng uy nghiêm không phải người tự do nghị luận, lúc sau, Hoàng Thượng giúp người nhà kia sửa lại án, tuy rằng có ban thưởng, chính là trên đường nếu ai còn dám nghị luận sôi nổi, giết chết bất luận tội, thể diện hoàng gia cao hơn hết thảy, liên tục cấp Tĩnh Khang Vương hai trắc phi hỏng thanh danh, Hạ Văn Bang nghĩ thực nhiều, hắn thậm chí nghĩ đến đáy lòng Hoàng Thượng chọn Thái Tử sẽ loại trừ Tĩnh Khang Vương, nếu không, sẽ không liên tục chọn hai trắc phi, một ngày kia nếu Tĩnh Khang Vương nhập Đông Cung, quá khứ Kiều Phỉ Phỉ cùng Hạ Thanh Thanh sẽ bị nhảy ra, tình thế không quá lạc quan.

Cho nên, Hạ Văn Bang mới có thể kêu Triệu thị tới làm lão phu nhân khuyên nhủ Tần Mục Ẩn, Hạ Văn Bang nhìn Tần Mục Ẩn được Hoàng Thượng thích sâu không lường, nếu Tần Mục Ẩn ủng hộ Tĩnh Khang Vương, không nói tình cảnh Hạ Thanh Thanh như thế nào, phần thắng Tĩnh Khang Vương muốn lớn chút.

Tần Mục Ẩn khẽ gật đầu, giải thích nói, “Mấy ngày nay vội xong trở về Hạ phủ vấn an nhóm biểu đệ, đúng rồi, không biết mợ đến chính là có việc?”

Triệu thị liếc mắt Lê Uyển, Lê Uyển lập tức minh bạch chân tướng năm đó Triệu thị sợ là đã biết, trừ bỏ Hạ Thanh Thanh, Triệu thị còn có thể từ trong miệng ai nghe được, cho nên, khi lão phu nhân lôi kéo tay nàng ngồi xuống, Lê Uyển thẳng thắn sống lưng, Hạ Thanh Thanh vào Tĩnh Khang Vương phủ, Hạ Thu vào An Vương phủ, trong mắt Triệu thị chỉ có Hạ Thanh Thanh mới là nữ nhi nàng, căn bản Hạ Thu chết sống nàng cũng mặc kệ.

Sở dĩ Lê Uyển thẳng thắn sống lưng là bởi vì nàng không nợ Hạ Thanh Thanh, đã trả hết, lão phu nhân phân phó Giang mụ mụ một bên, “Ngươi đi phòng bếp phân phó nấu chén canh gừng cho phu nhân, thuận tiện gọi người đi một chuyến Họa Nhàn Viện lấy một bộ quần áo phu nhân tới, làn váy ống quần đều ướt, mặc cũng khó chịu.”

Lê Uyển vội xua tay nói không cần, hiện tại nàng không cảm thấy lạnh, quần áo thực mau liề khô, chính là Giang mụ mụ đã xoay người đi rồi, chuyện lần trước Giang mụ mụ tới Họa Nhàn Viện tìm Tần Mục Ẩn giống như đã quên mất, trên mặt không có chút nào biệt nữu, ngược lại thật sự thản nhiên, Lê Uyển thu cảm xúc, chuẩn bị nghênh đón lửa giận Triệu thị.

Ước chừng là lão phu nhân lôi kéo tay nàng kích thích Triệu thị, bỗng thanh âm nàng nâng lên bảy tám phần, thân mình Lê Uyển run lên, bị giọng thình lình lớn làm sợ tới mức không nhẹ.

“Lê Uyển, Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương khen ngươi như thế nào, chính là gọi tri nhân tri diện bất tri tâm, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, ngươi là thứ gì, ở trong kinh bất quá cũng là một nữ nhi môn hộ nhỏ, tâm địa rắn rết, để đạt tới mục đích không từ thủ đoạn, nghe nói có người hạ dược tổn hại thân mình ngươi, ngươi có biết là vì sao, đó là ngươi báo ứng, nhân quả báo ứng, hết thảy của Thanh Thanh, ngươi đoạt của nàng hết thảy, về sau còn sẽ có báo ứng.”

Lê Uyển nhíu mày, một phen lời nói Triệu thị cùng tính tình nàng thật đúng là thích hợp, đổi làm người khác phỏng chừng là ngầm bắn tên trộm, nhưng thật ra tất cả nàng đều nói ra.

Tần Mục Ẩn nhăn nhăn mày, lão phu nhân nháy mắt làm dấu hắn đừng nói chuyện, tình nghĩa Triệu thị cùng Hạ phủ giúp Bắc Duyên Hầu phủ nàng đều nhớ kỹ, nguyên nhân chính là vì nhớ kỹ mới có thể chịu đựng một lần một lần giải thích, chẳng sợ nàng đã sớm nhìn ra rắp tâm bất lương Hạ Thanh Thanh cũng không có vạch trần, chính là vì hòa khí người hai nhà, chiếu hiện tại xem ra, trải qua chuyện này, về sau, quan hệ người hai nhà sợ là phai nhạt, lão phu nhân không nói rõ cảm thụ trong lòng, Hạ Văn Bang đối với nàng vẫn là tốt, năm đó làm mai phụ thân mẫu thân muốn đem nàng cho một người môn đăng hộ đối, nói gia thế Bắc Duyên Hầu phủ quá cao, bên trên không có bà bà, nhưng giữa chị em dâu phiền toái không ngừng, mẫu thân cho nàng chọn một nhà trong nhà kia, chỉ có một nhi tử hai cái tỷ tỷ, gả qua nàng chính là đương gia chủ mẫu, ai biết, mẫu thân mới vừa có ý tứ này thế nhưng bởi vì một hồi phong hàn liền qua đời, phụ thân buồn bực không vui sau đó không lâu cũng qua đời, nàng gả cho lão hầu gia là lão hầu gia tìm Triệu thị hạ sính, nhớ lại đủ loại phía trước, giống như thật lâu rồi, chính là lại giống như mới ngày hôm qua, lão phu nhân giật giật ngón tay, thở dài một hơi, “Tẩu tử, ngươi cũng đừng quá tức giận, tính tình Uyển Nhi như thế nào ta biết, chuyện trước kia qua liền qua đi, cái nha đầu Thanh Thanh kia, nếu ngươi luyến tiếc có thể cho Mục Ẩn nghĩ cái biện pháp ngăn trở, chỉ cần ngươi cùng Thanh Thanh không muốn, mặc dù liều mạng mạng già này, ta cũng sẽ tự mình nhìn Tần Mục Ẩn giúp ngươi từ chối việc hôn nhân này.”

Chuyện Hạ Thanh Thanh cùng Tĩnh Khang Vương tuyệt không đơn giản như vậy, Hạ thị nhớ tới trước đó không lâu có người hãm hại Lê Uyển, lúc ấy, giống như Lê Uyển biết là ai, hiện tại nàng cũng hiểu được, Lê Uyển hỗ trợ yểm hộ người là ai, trừ bỏ Hạ Thanh Thanh còn có thể là ai, tâm Lê Uyển vẫn luôn tồn áy náy mới có thể một lần một lần chịu đựng Hạ Thanh Thanh đi.

Hạ thị đau lòng cho Lê Uyển, đứa bé Thanh Thanh kia từ nhỏ cố chấp tàn nhẫn độc ác, che giấu thực tốt, Triệu thị cũng không biết tính tình nữ nhi mình, dặn dò Lê Uyển, “Về sau gặp sự tình không cần sợ đầu sợ chân, trong phủ có ta cùng Mục Ẩn sẽ không để người khi dễ ngươi.”

Một câu Triệu thị khó hiểu không thể hiểu được, Lê Uyển hiểu rõ cười cười, nói, “Con đã biết, về sau sẽ không.”

Trong lòng nàng có suy đoán có phải lão phu nhân biết người sau lưng chính là Hạ Thanh Thanh hay không, “Mợ, biểu muội thật vất vả nói được việc hôn nhân tốt, người nên chúc mừng nàng mới đúng, sợ là người còn không biết đi, biểu muội hồi kinh chính là cùng Tĩnh Khang Vương trở về, phía trước ta đi dạo cửa hàng, thấy Tĩnh Khang Vương từ trong nhà biểu muội đi ra, biểu muội không có nói với người sao?”

Triệu thị sửng sốt, cãi lại nói, “Ngươi nói bậy, Thanh Thanh sao có thể cùng Tĩnh Khang Vương hồi phủ?”

Tĩnh Khang Vương nam hạ khi hồi kinh bị thương, Tần Mục Ẩn cũng đi cùng nhau, Hạ Thanh Thanh nếu là đi theo Tĩnh Khang Vương cùng trở về, sao Tần Mục Ẩn không biết? Chứng thực nhìn Tần Mục Ẩn.

Biểu tình Tần Mục Ẩn nhàn nhạt, “Khi hồi kinh ta tuy rằng cùng Tĩnh Khang Vương trở về, trên đường bị trọng thương, Tĩnh Khang Vương làm cái gì ta cũng không biết, mợ liên hệ cuộc sống biểu muội trước sau hồi kinh liền rõ ràng.”

Bỗng sắc mặt Triệu thị trắng nhợt, lúc này, bên ngoài một tiếng sấm từ đầu sân đông lăn đến đầu tây, Triệu thị nói gì đó, Lê Uyển không nghe rõ, theo sau, liền thấy Triệu thị đứng dậy, thất hồn lạc phách đi đến bên ngoài, lão phu nhân không đành lòng, “Tẩu tử, ngài chậm một chút, mưa lớn như vậy, đợi mưa tạnh rồi nói sau.”

Thời điểm Triệu thị tới vội vã, trên người bị mưa xối, lão phu nhân lo lắng nàng cảm lạnh, tìm quần áo cho nàng thay đổi, mưa ngày càng to, Triệu thị ra cửa khẳng định sẽ nhiễm phong hàn.

Lời Lão phu nhân nói phiêu tán ở trong tiếng mưa lớn, Triệu thị đi rồi, mang theo nha hoàn bên người.

“Lão phu nhân, nếu ngài lo lắng, con tự mình đi một chuyến.”

Hạ thị ở trong kinh chỉ có Hạ Văn Bang là người thân, mấy năm trước nàng cùng Triệu thị đi lại gần, đích xác coi như biết gì nói hết, Tần Mục Ẩn đứng dậy, đi tới cửa gặp nghênh diện Giang mụ mụ tới, nàng bưng mâm, trên mâm đặt hai chén canh nóng hầm hập, Tần Mục Ẩn không kịp nhìn kỹ, nắm lên bên cạnh uống rồi đuổi theo Triệu thị.
Chương trước Chương tiếp
Loading...