Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Chương 29: Thư của người hảo tâm
Trần Tịnh Văn cúp điện thoại, liền bắt tay vào viết bức thư dưới danh nghĩa "người hảo tâm" gửi cho Giản Hi. Nội dung bức thư rất giản dị, chủ yếu là động viên Giản Hi không cần lo lăng về học phí, tập trung vào việc học tập, sống vui vẻ và khỏe mạnh, để sau này trở thành một người tài có ích cho xã hội.
Ngày hôm sau, Trần Tịnh Văn chụp ảnh bức thư đã hoàn thành và gửi cho Thịnh Thừa Dương.
Hai ngày nay, Giản Hi vẫn có chút buồn bã, dù cô không thể hiện rõ ràng, nhưng nụ cười khó chạm đến đôi mắt.
Tất cả điều này, Thịnh Thừa Dương đều để ý thấy. Hi Hi của anh, nhạy cảm lại thiện lương, ở bất kỳ khoảnh khắc nào cũng có thể gợi lên cảm xúc trong lòng anh.
Đợi đến tối sau bữa cơm, Thịnh Thừa Dương đi đến bên cạnh Giản Hi, vẻ mặt phấn khởi, nói với cô: "Cô giáo Trần vừa gọi điện thoại cho tôi."'
Giản Hi có chút khó hiểu, bởi trong mắt cô giáo Trần, Thịnh Thừa Dương chưa bao giờ là học sinh xuất sắc. Sao cô giáo Trần lại gọi riêng cho cậu ấy?
"Biểu hiện của cậu là gì đây hả?" Thịnh Thừa Dương bóp nhẹ má Giản Hi. "Cô Trần lo lắng cho cậu, hỏi thăm tình hình của cậu. Quan trọng nhất là, cô ấy muốn tôi nói với cậu rằng người hảo tâm giúp đỡ cậu đã viết một lá thư cho cậu. Người ấy không biết địa chỉ hiện tại của cậu, nên đã gửi thư về tiểu học Vân Đức."
"Viết thư cho tôi thật sao?" Giản Hi ngạc nhiên mở to mắt, giọng đầy phấn khích, "Trong thư nói gì vậy?" Cô liên tục hỏi, sự kích động rõ ràng hiện lên trong ánh măt.
"Cô Trần đã chụp lại bức thư và gửi cho tôi. Cậu xem đi."
Thịnh Thừa Dương đưa điện thoại cho Giản Hi. Cô chăm chú đọc từng câu, từng chữ. Càng đọc, lòng cô càng tràn ngập cảm kích, sự ấm áp lan tỏa trong tâm hồn.
"Người hảo tâm giúp đỡ tôi không chỉ tốt bụng mà còn rất ấm áp. Họ nhắn nhủ tôi rằng phải chăm sóc bản thân, không cần lo lắng về tiền bạc, cứ là một cô gái nhỏ vô tư lự, sống vui vẻ và hạnh phúc là được."
"Giờ cậu đã đọc thư của người hảo tâm rồi, chắc sẽ không còn cảm thấy áy náy vì phải dùng tiền của họ nữa chứ?" Thịnh Thừa Dương cười nói bên cạnh..
"Um, thúc thúc hảo tâm bảo tôi không cần lo lắng về học phí, chỉ mong tôi luôn vui vẻ và lớn lên thật khỏe mạnh."
Giản Hi cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Không chỉ vì vấn đề tiền bạc đã được giải quyết mà còn vì đây là lần đầu tiên cô nhận được thư từ người hảo tâm đã giúp đỡ mình suốt bấy lâu nay.
Trong lòng cô luôn nhớ đến người này, dù họ chỉ là một người xa lạ, nhưng việc họ đã làm vì cô khiến cô cảm thấy ấm áp mỗi khi nghĩ về.
"Cậu suốt ngày cứ gọi người ta là 'thúc thúc', nhưng ai biết được, có khi lại là một 'ca ca' thì sao!"
Thịnh Thừa Dương luôn cảm thấy hai chữ "thúc thúc" nghe có chút gượng gạo, làm cho mối tình thanh mai trúc mã của họ trở nên kém vài lứa.
"Vậy về sau gọi ca ca là được chứ gì."
Giản Hi cảm thấy mãn nguyện, tâm trạng nhẹ nhõm như trời quang sau cơn mưa. Đến tối, thậm chí cô ăn cơm còn thêm một bát lớn.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi ăn cơm giống như một chú hamster nhỏ, càng ngày càng cảm thấy mình thật sự là một thiên tài. Bất kỳ khó khăn nào đến tay anh đều được giải quyết gọn gàng, không gì là không thể
Giản Hi như mọi ngày, vẫn vui vẻ và đầy ý chí, cùng Thịnh Thừa Dương hăng hái đến trường.
Như thường lệ, Thịnh Thừa Dương đeo chiếc cặp nhỏ của Giản Hi, còn cô thì gắt gao dựa sát vào anh. Hai người cùng bước từ cổng trường vào phòng học, tạo thành một hình ảnh quen thuộc và gắn kết, như thể họ là một người vậy.
Tuy nhiên, dù đã bao lâu trôi qua, trên con đường từ cổng trường đến lớp học, Giản Hi vẫn nhận ra những ánh mắt khác thường từ các bạn học xung quanh. Đôi khi, cô còn nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán.
Giản Hi cũng đoán được mọi người đang nói gì. Có lẽ họ đang thắc mắc, làm sao một cô gái từ một gia đình làm công lại có thể thân thiết với một thiếu gia như vậy.
Đối với những lời bàn tán đó, Giản Hi từ trước đến nay không bận tâm. Từ nhỏ, cô đã quen với việc bị người khác nhìn với ánh mắt khác thường. Khi còn bé, những câu nói về việc cô là một đứa trẻ mồ côi, không được cha mẹ giáo dưỡng, khiến cô cảm thấy đau khố. Cô thường âm thầm lau nước mắt khi nghĩ đến điều đó.
Nhưng sau nhiều năm, Giản Hi đã rèn luyện được một trái tim kiên cường. Những lời nói của người khác không còn tác động đến cô nữa. Cô sống cho chính mình, không phải để chiều lòng những ánh mắt và nhận xét của người khác. Điều quan trọng là cô sống tốt, và những ý kiến bên ngoài không có giá trị gì với cô.
Sau buổi thể dục giữa giờ, Giản Hi cảm thấy khát nước và muốn ra siêu thị mua đồ uống.
"Để tôi đi mua cho cậu, cậu cứ ngồi nghỉ ngơi đi."
Thịnh Thừa Dương luôn sẵn sàng làm chân chạy việc cho Giản Hi. Đương nhiên không thể làm Tiểu Hi Hi của anh đi làm. Một vị ky. sĩ như anh nguyện ý cống hiến sức lực vì công chúa điện hạ.
"Tôi cũng muốn ăn bánh ngọt," Giản Hi thêm vào.
"Được rồi, tôi sẽ mua cho cậu!" Thịnh Thừa Dương cười đáp.
Thịnh Thừa Dương nhanh chóng đi mua cho Giản Hi.
Giản Hi đọc sách một lát, cảm thấy không khí có chút oi bức, nên quyết định đi ra khu vực có bồn hoa ở phía sau.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, cô đã gặp lại nhóm nữ sinh hôm trước.
"Thật là oan gia ngõ hẹp," Giản Hi nghĩ thầm.
Giản Hi đang định tránh đi, nhưng nhóm nữ sinh đã nhanh chóng chặn đường.
"Cậu còn định chạy sao?" Nữ sinh cầm đầu tức giận hỏi.
Giản Hi tức khắc vô ngữ, con đường này là nhà cậu ta xây sao? Còn không được đi?
Giản Hi cảm thấy bực bội. "Đường này có phải nhà cậu đâu? Tại sao tôi không được đi? Tôi muốn đi thì đi!"
Giản Hi thấy đã sắp muộn giờ vào học, không muốn cãi vã với nhóm nữ sinh này, chỉ muốn nhanh chóng trở về
lớp.
"Đường này vốn dĩ là nhà tôi xây" Nữ sinh kiêu căng ngạo mạn nói, "Khi sửa bồn hoa, nh tôi đã quyên góp một
số tiền lớn cho trường, cho nên đường này là của chúng tôi.."
Giản Hi sững sờ, cô bị người ta bắt được cái đuôi.
"Lợi hại lợi hại!" Giản Hi làm bộ khen ngợi. "Nếu vậy, tôi đi khỏi đây là được rồi."
Giản Hi xoay người muốn đi, kết quả bị nữ sinh kia thô lỗ kéo lại, chỉ nghe thấy một tiếng "xoẹt," bộ đồng phục
của Giản Hi xuất hiện một vết rách lớn.
Quần áo rách.
Giản Hi thật sự nổi giận.
Dù sao thì bộ đồng phục này trị giá hơn một triệu, mua cái mới cũng phải tốn nhiều tiền như vậy.
Cô nâng cánh tay lên nhìn kỹ, may mắn chỉ là rách đường chỉ, cô có thể tự mình khâu lại. Việc may vá này từ nhỏ
cô đã biết làm.
Cô liếc nhìn nữ sinh kia, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người bước về phía phòng học.
Cô không so đo cũng vì lý do rất đơn giản, cô đến đây chỉ muốn yên ổn mà học hành chăm chỉ. Mới hai ngày
trước, cô còn nhận được thư từ ca ca tốt bụng, trong thư dặn dò cô phải chăm chỉ học tập. Vì vậy, cô không muốn
xảy ra mâu thuẫn với bạn bè, tránh được việc gì thì tránh. Dù sao từ nhỏ đến lớn, những chuyện như thế này cũng
không ít, nhịn một chút rồi cũng qua.
Ngày hôm sau, Trần Tịnh Văn chụp ảnh bức thư đã hoàn thành và gửi cho Thịnh Thừa Dương.
Hai ngày nay, Giản Hi vẫn có chút buồn bã, dù cô không thể hiện rõ ràng, nhưng nụ cười khó chạm đến đôi mắt.
Tất cả điều này, Thịnh Thừa Dương đều để ý thấy. Hi Hi của anh, nhạy cảm lại thiện lương, ở bất kỳ khoảnh khắc nào cũng có thể gợi lên cảm xúc trong lòng anh.
Đợi đến tối sau bữa cơm, Thịnh Thừa Dương đi đến bên cạnh Giản Hi, vẻ mặt phấn khởi, nói với cô: "Cô giáo Trần vừa gọi điện thoại cho tôi."'
Giản Hi có chút khó hiểu, bởi trong mắt cô giáo Trần, Thịnh Thừa Dương chưa bao giờ là học sinh xuất sắc. Sao cô giáo Trần lại gọi riêng cho cậu ấy?
"Biểu hiện của cậu là gì đây hả?" Thịnh Thừa Dương bóp nhẹ má Giản Hi. "Cô Trần lo lắng cho cậu, hỏi thăm tình hình của cậu. Quan trọng nhất là, cô ấy muốn tôi nói với cậu rằng người hảo tâm giúp đỡ cậu đã viết một lá thư cho cậu. Người ấy không biết địa chỉ hiện tại của cậu, nên đã gửi thư về tiểu học Vân Đức."
"Viết thư cho tôi thật sao?" Giản Hi ngạc nhiên mở to mắt, giọng đầy phấn khích, "Trong thư nói gì vậy?" Cô liên tục hỏi, sự kích động rõ ràng hiện lên trong ánh măt.
"Cô Trần đã chụp lại bức thư và gửi cho tôi. Cậu xem đi."
Thịnh Thừa Dương đưa điện thoại cho Giản Hi. Cô chăm chú đọc từng câu, từng chữ. Càng đọc, lòng cô càng tràn ngập cảm kích, sự ấm áp lan tỏa trong tâm hồn.
"Người hảo tâm giúp đỡ tôi không chỉ tốt bụng mà còn rất ấm áp. Họ nhắn nhủ tôi rằng phải chăm sóc bản thân, không cần lo lắng về tiền bạc, cứ là một cô gái nhỏ vô tư lự, sống vui vẻ và hạnh phúc là được."
"Giờ cậu đã đọc thư của người hảo tâm rồi, chắc sẽ không còn cảm thấy áy náy vì phải dùng tiền của họ nữa chứ?" Thịnh Thừa Dương cười nói bên cạnh..
"Um, thúc thúc hảo tâm bảo tôi không cần lo lắng về học phí, chỉ mong tôi luôn vui vẻ và lớn lên thật khỏe mạnh."
Giản Hi cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Không chỉ vì vấn đề tiền bạc đã được giải quyết mà còn vì đây là lần đầu tiên cô nhận được thư từ người hảo tâm đã giúp đỡ mình suốt bấy lâu nay.
Trong lòng cô luôn nhớ đến người này, dù họ chỉ là một người xa lạ, nhưng việc họ đã làm vì cô khiến cô cảm thấy ấm áp mỗi khi nghĩ về.
"Cậu suốt ngày cứ gọi người ta là 'thúc thúc', nhưng ai biết được, có khi lại là một 'ca ca' thì sao!"
Thịnh Thừa Dương luôn cảm thấy hai chữ "thúc thúc" nghe có chút gượng gạo, làm cho mối tình thanh mai trúc mã của họ trở nên kém vài lứa.
"Vậy về sau gọi ca ca là được chứ gì."
Giản Hi cảm thấy mãn nguyện, tâm trạng nhẹ nhõm như trời quang sau cơn mưa. Đến tối, thậm chí cô ăn cơm còn thêm một bát lớn.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi ăn cơm giống như một chú hamster nhỏ, càng ngày càng cảm thấy mình thật sự là một thiên tài. Bất kỳ khó khăn nào đến tay anh đều được giải quyết gọn gàng, không gì là không thể
Giản Hi như mọi ngày, vẫn vui vẻ và đầy ý chí, cùng Thịnh Thừa Dương hăng hái đến trường.
Như thường lệ, Thịnh Thừa Dương đeo chiếc cặp nhỏ của Giản Hi, còn cô thì gắt gao dựa sát vào anh. Hai người cùng bước từ cổng trường vào phòng học, tạo thành một hình ảnh quen thuộc và gắn kết, như thể họ là một người vậy.
Tuy nhiên, dù đã bao lâu trôi qua, trên con đường từ cổng trường đến lớp học, Giản Hi vẫn nhận ra những ánh mắt khác thường từ các bạn học xung quanh. Đôi khi, cô còn nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán.
Giản Hi cũng đoán được mọi người đang nói gì. Có lẽ họ đang thắc mắc, làm sao một cô gái từ một gia đình làm công lại có thể thân thiết với một thiếu gia như vậy.
Đối với những lời bàn tán đó, Giản Hi từ trước đến nay không bận tâm. Từ nhỏ, cô đã quen với việc bị người khác nhìn với ánh mắt khác thường. Khi còn bé, những câu nói về việc cô là một đứa trẻ mồ côi, không được cha mẹ giáo dưỡng, khiến cô cảm thấy đau khố. Cô thường âm thầm lau nước mắt khi nghĩ đến điều đó.
Nhưng sau nhiều năm, Giản Hi đã rèn luyện được một trái tim kiên cường. Những lời nói của người khác không còn tác động đến cô nữa. Cô sống cho chính mình, không phải để chiều lòng những ánh mắt và nhận xét của người khác. Điều quan trọng là cô sống tốt, và những ý kiến bên ngoài không có giá trị gì với cô.
Sau buổi thể dục giữa giờ, Giản Hi cảm thấy khát nước và muốn ra siêu thị mua đồ uống.
"Để tôi đi mua cho cậu, cậu cứ ngồi nghỉ ngơi đi."
Thịnh Thừa Dương luôn sẵn sàng làm chân chạy việc cho Giản Hi. Đương nhiên không thể làm Tiểu Hi Hi của anh đi làm. Một vị ky. sĩ như anh nguyện ý cống hiến sức lực vì công chúa điện hạ.
"Tôi cũng muốn ăn bánh ngọt," Giản Hi thêm vào.
"Được rồi, tôi sẽ mua cho cậu!" Thịnh Thừa Dương cười đáp.
Thịnh Thừa Dương nhanh chóng đi mua cho Giản Hi.
Giản Hi đọc sách một lát, cảm thấy không khí có chút oi bức, nên quyết định đi ra khu vực có bồn hoa ở phía sau.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, cô đã gặp lại nhóm nữ sinh hôm trước.
"Thật là oan gia ngõ hẹp," Giản Hi nghĩ thầm.
Giản Hi đang định tránh đi, nhưng nhóm nữ sinh đã nhanh chóng chặn đường.
"Cậu còn định chạy sao?" Nữ sinh cầm đầu tức giận hỏi.
Giản Hi tức khắc vô ngữ, con đường này là nhà cậu ta xây sao? Còn không được đi?
Giản Hi cảm thấy bực bội. "Đường này có phải nhà cậu đâu? Tại sao tôi không được đi? Tôi muốn đi thì đi!"
Giản Hi thấy đã sắp muộn giờ vào học, không muốn cãi vã với nhóm nữ sinh này, chỉ muốn nhanh chóng trở về
lớp.
"Đường này vốn dĩ là nhà tôi xây" Nữ sinh kiêu căng ngạo mạn nói, "Khi sửa bồn hoa, nh tôi đã quyên góp một
số tiền lớn cho trường, cho nên đường này là của chúng tôi.."
Giản Hi sững sờ, cô bị người ta bắt được cái đuôi.
"Lợi hại lợi hại!" Giản Hi làm bộ khen ngợi. "Nếu vậy, tôi đi khỏi đây là được rồi."
Giản Hi xoay người muốn đi, kết quả bị nữ sinh kia thô lỗ kéo lại, chỉ nghe thấy một tiếng "xoẹt," bộ đồng phục
của Giản Hi xuất hiện một vết rách lớn.
Quần áo rách.
Giản Hi thật sự nổi giận.
Dù sao thì bộ đồng phục này trị giá hơn một triệu, mua cái mới cũng phải tốn nhiều tiền như vậy.
Cô nâng cánh tay lên nhìn kỹ, may mắn chỉ là rách đường chỉ, cô có thể tự mình khâu lại. Việc may vá này từ nhỏ
cô đã biết làm.
Cô liếc nhìn nữ sinh kia, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người bước về phía phòng học.
Cô không so đo cũng vì lý do rất đơn giản, cô đến đây chỉ muốn yên ổn mà học hành chăm chỉ. Mới hai ngày
trước, cô còn nhận được thư từ ca ca tốt bụng, trong thư dặn dò cô phải chăm chỉ học tập. Vì vậy, cô không muốn
xảy ra mâu thuẫn với bạn bè, tránh được việc gì thì tránh. Dù sao từ nhỏ đến lớn, những chuyện như thế này cũng
không ít, nhịn một chút rồi cũng qua.