Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
Khi Giản Hi quay lại phòng học, Thịnh Thừa Dương đã ngồi sẵn ở ghế.
"Cậu đi đâu vậy?" Vừa hỏi, anh vừa mở nắp đồ uống và đưa cho Giản Hi. "Tôi mua hai loại bánh ngọt, đều là những loại cậu thích. Mau ăn đi."
"Tôi ra ngoài đi dạo một chút, trong phòng học ngột ngạt quá."
"Ngày mai tôi sẽ sai người mang hai máy lọc không khí đến đây, như vậy sẽ đỡ hơn một chút." Thịnh Thừa Dương nói, đứng dậy tiện tay mở cửa sổ phòng học.
"Um."
Giản Hi không nói thêm gì, nhanh chóng ăn hết hai chiếc bánh nhỏ. Đúng lúc đó, chuông vào lớp vang lên.
Sau khi kết thúc buổi học sáng, Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi đi đến nhà ăn, lúc này anh mới để ý thấy áo của cô đã rách.
"Hi Hi, tại sao áo của cậu bị rách thế?" Thịnh Thừa Dương nhìn vào chỗ rách lớn trên tay áo đồng phục của Giản
Hi.
"Chắc là lúc nãy không để ý, tự nhiên nó rách ra thôi!" Giản Hi nói một cách nhẹ nhàng.
"Vóc dáng cậu nhỏ nhắn thế này, làm sao mà rách áo được!"
"Chắc là không cẩn thận rách thôi, không sao đâu, về nhà tôi tự khâu lại một chút là được, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Khâu gì mà khâu, mua cái mới luôn đi, tay bị thương thì sao?"
"Không sao đâu, trước kia tôi cũng thường tự khâu vá áo, tôi quen rồi mà." Giản Hi nói một cách thản nhiên, không mấy để tâm.
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Hi Hi, cậu phải hiểu rằng, giờ cậu đã có tôi rồi. Nhiều chuyện cậu không cần phải lặng lẽ chịu đựng một mình nữa."
"Um." Giản Hi chỉ khẽ gật đầu, không định nói thêm gì.
Thịnh Thừa Dương thấy Giản Hi không muốn tiếp tục trò chuyện với anh, cũng không truy hỏi thêm nữa.
Chỉ là Giản Hi không biết rằng, khi cô bị mấy nữ sinh kéo lại, Thịnh Thừa Dương đã đứng bên cửa sổ phòng học trên tầng ba, và nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng.
Anh đã chứng kiến cách mấy nữ sinh đó chặn đường cô, rồi xé rách đồng phục của cô ra sao. Mọi thứ đều hiện lên trước mắt anh. Tuy nhiên, anh không chọn bước ra can thiệp, vì anh có suy tính riêng của mình.
Thịnh Thừa Dương hiểu rất rõ tính cách của Giản Hi: nhút nhát và luôn chịu đựng. Điều này liên quan mật thiết đến hoàn cảnh trưởng thành của cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô không có cha mẹ che chở, không có ai làm chỗ dựa vững chắc. Vì vậy, cô đã quen với việc chịu đựng những điều không hay trong cuộc sống, luôn cảm thấy rằng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Mặc dù trong lòng Thịnh Thừa Dương đầy đau xót, hận không thể ngay lập tức chạy xuống để dạy cho đám nữ sinh kia một bài học, nhưng anh đã kìm nén, không làm như vậy.
Giản Hi có thể sống một cuộc đời yên bình dưới sự bảo vệ của anh, nhưng trong nhiều khía cạnh, cô cần tự mình thay đổi. Thịnh Thừa Dương hiểu rằng, anh chỉ có thể dẫn đường, còn Giản Hi phải tự bước ra khỏi cái vỏ bọc nhẫn nhịn của mình.
Thời gian cả đời rất dài, Thịnh Thừa Dương hiểu rằng Giản Hi là một cô gái ưu tú. Tất cả mọi chuyện anh cũng không thể giúp cô hoàn thành hết. Anh không muốn tự mình cho là đúng, rồi sắp đặt hết tất cả con đường của cô, biến cô thành một con búp bê vải phụ thuộc vào mình.
Đối với Giản Hi, điều đó quá bất công. Anh muốn cô trưởng thành, trở thành một người tự cường, độc lập tư tưởng và sống một cuộc sống như ý muốn. Đời này anh sống lại, là để giúp cô mở rộng tầm nhìn, chứ không phải để cô mãi mãi là một chú chim non trú ẩn dưới cánh của một con chim ưng hùng mạnh.
Vì vậy, Thịnh Thừa Dương nghĩ rằng nếu Giản Hi muốn tự đứng lên, thì chính cô phải đối mặt và giáo huấn những người đã bắt nạt mình.
Tất nhiền, anh sẽ luôn đứng sau lưng cô, giúp cô gánh vác mọi hậu quả.
Về đến nhà, Giản Hi không nghe những gì Thịnh Thừa Dương nói, mà vẫn nhờ dì Hà đưa cho cô kim chỉ, để tự sửa lại chiếc áo của mình.
"Tiểu nha đầu này, đừng tự khâu như thế, nhỡ tay bị thương thì sao? Để dì giúp con sửa áo," Dì Hà nói, vừa cầm lấy đồng phục của Giản Hi và nhanh chóng khâu vá lại.
Ngay lúc này, Thịnh Thừa Dương đấy cửa vào, thấy áo trong tay Giản Hi đã sửa xong, ánh mắt anh khẽ động.
Anh liền nói: "Dì Hà, dì ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với Hi Hi."
Dì Hà thấy sắc mặt Thịnh Thừa Dương có vẻ không ổn, gật đầu và nhanh chóng đi ra ngoài, khép cửa lại.
"Áo cậu đã sửa xong chưa?" Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi hỏi, "Tôi không phải đã bảo cậu đừng tự sửa sao?"
"Không phải tôi tự sửa, mà là dì Hà giúp tôi đó," Giản Hi giải thích.
"Dì Hà sửa cũng không được."
Thịnh Thừa Dương nhìn chiếc áo trong tay, đột nhiên anh dùng sức xé rách chỗ rách đã được sửa lại.
"Cậu làm gì vậy?" Giản Hi kinh ngạc, mở to mắt nhìn, không hiểu vì sao Thịnh Thừa Dương lại làm như vậy.
"Rất đơn giản, dù cho áo có được sửa lại, cũng không thể để dì Hà làm giúp. Hi Hi, chiếc áo này không phải cậu làm rách đúng không?"
Giản Hi cúi đầu, không nói gì.
"Hi Hi?" Thịnh Thừa Dương lại gọi tên cô, giọng điệu có chút nhẹ nhàng hơn.
"Là nữ sinh lớp bên cạnh xé rách," Giản Hi cuối cùng cũng kể ra chuyện xảy ra buổi sáng.
"Trước đó cậu có xung đột gì với cậu ta không?"
"Không, hôm trước ở toilet cậu ta đến gây phiền phức, nhưng tôi không quan tâm đến." Giản Hi nói với vẻ ủy khuất.
"Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?"
"Tôi không muốn gây chuyện, tôi chỉ muốn học tập thật tốt."
"Sao cậu lại gây chuyện? Hiện tại là bọn họ đang gây chuyện. Hi Hi, khi người khác bắt nạt cậu, cậu phải dũng cảm một chút, không thể luôn luôn thỏa hiệp nhượng bộ. Việc này sẽ chỉ khiến họ càng lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước, họ sẽ lại muốn bắt nạt cậu thêm. Hôm nay cậu tự sửa áo, nhưng ngày mai họ có thể lại xé rách tiếp. Cậu có thấy việc nhường nhịn như vậy có ý nghĩa không?"
Thịnh Thừa Dương cảm thấy hôm nay mình cần phải dạy cho Giản Hi một bài học về những điều cơ bản trong xã hội.
Cô cần hiểu cách tồn tại trong thế giới này. Với tính cách như vậy, nếu sau này vào đời, cô sẽ gặp khó khăn, đặc biệt là trong công việc. Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô như cái bóng, và khi anh không có mặt, Giản Hi rất dễ dàng bị bắt nạt.
"Tôi không có nghĩ nhiều như vậy."
Giản Hi nắm chặt tay, cảm thấy như đang bị người khác phê bình.
"Hi Hi, cậu quá hiền lành rồi. Bảo bối à, từ giờ trở đi có tôi ở phía sau cậu, nên không cần phải sợ hãi. Nếu có ai bắt nạt cậu, cậu chỉ cần đáp trả lại, hậu quả tôi sẽ gánh vác. Cậu không cần phải chịu đựng, nghe rõ chưa?"
Giản Hi cái hiểu cái không, không hiểu vì sao Thịnh Thừa Dương đột nhiên nói những điều này với mình. Cô không rõ, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, mọi người đều bảo cô phải nhẫn nhịn, không so đo với người khác. Không có cha mẹ, không có bối cảnh gia đình, cô đã học cách nén giận và chịu đựng mọi thứ.
Nhưng giờ đây, Thịnh Thừa Dương lại bảo cô đừng sợ gì cả, mà phải đáp trả. Giản Hi không biết nên nghe ai.
"Tôi hiểu rồi. Về sau nếu có ai bắt nạt tôi, tôi sẽ không để họ bắt nạt mình nữa," Giản Hi nói, đồng ý với những gì
Thịnh Thừa Dương vừa dạy.
"Không phải chỉ về sau, mà là ngay bây giờ cậu không thể để họ bắt nạt mình nữa," Thịnh Thừa Dương nói, vừa nhét chiếc áo đã bị xé rách vào tay Giản Hi. "Ngày mai, cậu hãy cầm chiếc áo này và yêu cầu nữ sinh lớp bên cạnh hoặc là sửa lại cho cậu, hoặc bồi thường cho cậu một cái mới. Đừng sợ, tôi sẽ đi cùng cậu."
Thịnh Thừa Dương sẽ không để cho Giản Hi bị bắt nạt. Anh biết mình cần phải từ từ dạy cô cách phản ứng khi gặp bạo lực học đường. Anh muốn giúp cô hiểu rằng khi đối mặt với người bắt nạt mình, cô có thể đứng lên và đánh trả một cách tự tin.
"Cậu đi đâu vậy?" Vừa hỏi, anh vừa mở nắp đồ uống và đưa cho Giản Hi. "Tôi mua hai loại bánh ngọt, đều là những loại cậu thích. Mau ăn đi."
"Tôi ra ngoài đi dạo một chút, trong phòng học ngột ngạt quá."
"Ngày mai tôi sẽ sai người mang hai máy lọc không khí đến đây, như vậy sẽ đỡ hơn một chút." Thịnh Thừa Dương nói, đứng dậy tiện tay mở cửa sổ phòng học.
"Um."
Giản Hi không nói thêm gì, nhanh chóng ăn hết hai chiếc bánh nhỏ. Đúng lúc đó, chuông vào lớp vang lên.
Sau khi kết thúc buổi học sáng, Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi đi đến nhà ăn, lúc này anh mới để ý thấy áo của cô đã rách.
"Hi Hi, tại sao áo của cậu bị rách thế?" Thịnh Thừa Dương nhìn vào chỗ rách lớn trên tay áo đồng phục của Giản
Hi.
"Chắc là lúc nãy không để ý, tự nhiên nó rách ra thôi!" Giản Hi nói một cách nhẹ nhàng.
"Vóc dáng cậu nhỏ nhắn thế này, làm sao mà rách áo được!"
"Chắc là không cẩn thận rách thôi, không sao đâu, về nhà tôi tự khâu lại một chút là được, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Khâu gì mà khâu, mua cái mới luôn đi, tay bị thương thì sao?"
"Không sao đâu, trước kia tôi cũng thường tự khâu vá áo, tôi quen rồi mà." Giản Hi nói một cách thản nhiên, không mấy để tâm.
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Hi Hi, cậu phải hiểu rằng, giờ cậu đã có tôi rồi. Nhiều chuyện cậu không cần phải lặng lẽ chịu đựng một mình nữa."
"Um." Giản Hi chỉ khẽ gật đầu, không định nói thêm gì.
Thịnh Thừa Dương thấy Giản Hi không muốn tiếp tục trò chuyện với anh, cũng không truy hỏi thêm nữa.
Chỉ là Giản Hi không biết rằng, khi cô bị mấy nữ sinh kéo lại, Thịnh Thừa Dương đã đứng bên cửa sổ phòng học trên tầng ba, và nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng.
Anh đã chứng kiến cách mấy nữ sinh đó chặn đường cô, rồi xé rách đồng phục của cô ra sao. Mọi thứ đều hiện lên trước mắt anh. Tuy nhiên, anh không chọn bước ra can thiệp, vì anh có suy tính riêng của mình.
Thịnh Thừa Dương hiểu rất rõ tính cách của Giản Hi: nhút nhát và luôn chịu đựng. Điều này liên quan mật thiết đến hoàn cảnh trưởng thành của cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô không có cha mẹ che chở, không có ai làm chỗ dựa vững chắc. Vì vậy, cô đã quen với việc chịu đựng những điều không hay trong cuộc sống, luôn cảm thấy rằng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Mặc dù trong lòng Thịnh Thừa Dương đầy đau xót, hận không thể ngay lập tức chạy xuống để dạy cho đám nữ sinh kia một bài học, nhưng anh đã kìm nén, không làm như vậy.
Giản Hi có thể sống một cuộc đời yên bình dưới sự bảo vệ của anh, nhưng trong nhiều khía cạnh, cô cần tự mình thay đổi. Thịnh Thừa Dương hiểu rằng, anh chỉ có thể dẫn đường, còn Giản Hi phải tự bước ra khỏi cái vỏ bọc nhẫn nhịn của mình.
Thời gian cả đời rất dài, Thịnh Thừa Dương hiểu rằng Giản Hi là một cô gái ưu tú. Tất cả mọi chuyện anh cũng không thể giúp cô hoàn thành hết. Anh không muốn tự mình cho là đúng, rồi sắp đặt hết tất cả con đường của cô, biến cô thành một con búp bê vải phụ thuộc vào mình.
Đối với Giản Hi, điều đó quá bất công. Anh muốn cô trưởng thành, trở thành một người tự cường, độc lập tư tưởng và sống một cuộc sống như ý muốn. Đời này anh sống lại, là để giúp cô mở rộng tầm nhìn, chứ không phải để cô mãi mãi là một chú chim non trú ẩn dưới cánh của một con chim ưng hùng mạnh.
Vì vậy, Thịnh Thừa Dương nghĩ rằng nếu Giản Hi muốn tự đứng lên, thì chính cô phải đối mặt và giáo huấn những người đã bắt nạt mình.
Tất nhiền, anh sẽ luôn đứng sau lưng cô, giúp cô gánh vác mọi hậu quả.
Về đến nhà, Giản Hi không nghe những gì Thịnh Thừa Dương nói, mà vẫn nhờ dì Hà đưa cho cô kim chỉ, để tự sửa lại chiếc áo của mình.
"Tiểu nha đầu này, đừng tự khâu như thế, nhỡ tay bị thương thì sao? Để dì giúp con sửa áo," Dì Hà nói, vừa cầm lấy đồng phục của Giản Hi và nhanh chóng khâu vá lại.
Ngay lúc này, Thịnh Thừa Dương đấy cửa vào, thấy áo trong tay Giản Hi đã sửa xong, ánh mắt anh khẽ động.
Anh liền nói: "Dì Hà, dì ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với Hi Hi."
Dì Hà thấy sắc mặt Thịnh Thừa Dương có vẻ không ổn, gật đầu và nhanh chóng đi ra ngoài, khép cửa lại.
"Áo cậu đã sửa xong chưa?" Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi hỏi, "Tôi không phải đã bảo cậu đừng tự sửa sao?"
"Không phải tôi tự sửa, mà là dì Hà giúp tôi đó," Giản Hi giải thích.
"Dì Hà sửa cũng không được."
Thịnh Thừa Dương nhìn chiếc áo trong tay, đột nhiên anh dùng sức xé rách chỗ rách đã được sửa lại.
"Cậu làm gì vậy?" Giản Hi kinh ngạc, mở to mắt nhìn, không hiểu vì sao Thịnh Thừa Dương lại làm như vậy.
"Rất đơn giản, dù cho áo có được sửa lại, cũng không thể để dì Hà làm giúp. Hi Hi, chiếc áo này không phải cậu làm rách đúng không?"
Giản Hi cúi đầu, không nói gì.
"Hi Hi?" Thịnh Thừa Dương lại gọi tên cô, giọng điệu có chút nhẹ nhàng hơn.
"Là nữ sinh lớp bên cạnh xé rách," Giản Hi cuối cùng cũng kể ra chuyện xảy ra buổi sáng.
"Trước đó cậu có xung đột gì với cậu ta không?"
"Không, hôm trước ở toilet cậu ta đến gây phiền phức, nhưng tôi không quan tâm đến." Giản Hi nói với vẻ ủy khuất.
"Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?"
"Tôi không muốn gây chuyện, tôi chỉ muốn học tập thật tốt."
"Sao cậu lại gây chuyện? Hiện tại là bọn họ đang gây chuyện. Hi Hi, khi người khác bắt nạt cậu, cậu phải dũng cảm một chút, không thể luôn luôn thỏa hiệp nhượng bộ. Việc này sẽ chỉ khiến họ càng lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước, họ sẽ lại muốn bắt nạt cậu thêm. Hôm nay cậu tự sửa áo, nhưng ngày mai họ có thể lại xé rách tiếp. Cậu có thấy việc nhường nhịn như vậy có ý nghĩa không?"
Thịnh Thừa Dương cảm thấy hôm nay mình cần phải dạy cho Giản Hi một bài học về những điều cơ bản trong xã hội.
Cô cần hiểu cách tồn tại trong thế giới này. Với tính cách như vậy, nếu sau này vào đời, cô sẽ gặp khó khăn, đặc biệt là trong công việc. Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô như cái bóng, và khi anh không có mặt, Giản Hi rất dễ dàng bị bắt nạt.
"Tôi không có nghĩ nhiều như vậy."
Giản Hi nắm chặt tay, cảm thấy như đang bị người khác phê bình.
"Hi Hi, cậu quá hiền lành rồi. Bảo bối à, từ giờ trở đi có tôi ở phía sau cậu, nên không cần phải sợ hãi. Nếu có ai bắt nạt cậu, cậu chỉ cần đáp trả lại, hậu quả tôi sẽ gánh vác. Cậu không cần phải chịu đựng, nghe rõ chưa?"
Giản Hi cái hiểu cái không, không hiểu vì sao Thịnh Thừa Dương đột nhiên nói những điều này với mình. Cô không rõ, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, mọi người đều bảo cô phải nhẫn nhịn, không so đo với người khác. Không có cha mẹ, không có bối cảnh gia đình, cô đã học cách nén giận và chịu đựng mọi thứ.
Nhưng giờ đây, Thịnh Thừa Dương lại bảo cô đừng sợ gì cả, mà phải đáp trả. Giản Hi không biết nên nghe ai.
"Tôi hiểu rồi. Về sau nếu có ai bắt nạt tôi, tôi sẽ không để họ bắt nạt mình nữa," Giản Hi nói, đồng ý với những gì
Thịnh Thừa Dương vừa dạy.
"Không phải chỉ về sau, mà là ngay bây giờ cậu không thể để họ bắt nạt mình nữa," Thịnh Thừa Dương nói, vừa nhét chiếc áo đã bị xé rách vào tay Giản Hi. "Ngày mai, cậu hãy cầm chiếc áo này và yêu cầu nữ sinh lớp bên cạnh hoặc là sửa lại cho cậu, hoặc bồi thường cho cậu một cái mới. Đừng sợ, tôi sẽ đi cùng cậu."
Thịnh Thừa Dương sẽ không để cho Giản Hi bị bắt nạt. Anh biết mình cần phải từ từ dạy cô cách phản ứng khi gặp bạo lực học đường. Anh muốn giúp cô hiểu rằng khi đối mặt với người bắt nạt mình, cô có thể đứng lên và đánh trả một cách tự tin.