Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 39: Thẩm Nhược Hy?!
Ngay trưa hôm đó, người của Thẩm Nhược Hy - Y Lan đến tìm ta: - Vương phi nương nương cho gọi người đến Khôn ninh cung ạ~
Nghe vậy ta cũng nhàn nhạt đứng dậy mang mạn che mặt vào nhìn ả, ánh mắt ả nhìn đáp trả ta chứa đầy sự khinh miệt, ta cười lạnh nhìn ả ta: - Y Lan…đã lâu rồi nhỉ~ Lâu rồi ta mới lại thấy dáng vẻ cung kính của ngươi hầu hạ ta~
Nghe vậy ả ta nhìn ta chầm chầm chẳng dám mở lời, cũng phải thôi một kẻ “ bán chủ cầu vinh “ sao đủ tự tin mà dám nhìn lại mặt chủ cũ~ Ta vốn dĩ đã lạnh lòng với ả nhưng ả lại có vài phần giống Tiểu Ý…ta…lại nhớ con bé nữa rồi~
Ta khẽ cười lạnh chỉnh lại y phục rồi bước ra khỏi các, nhìn những bức tường đỏ bên ngoài lòng ta mang những cảm xúc khác nhau. Qua tầng tầng lớp lớp các cung điện khác nhau, ta cuối cùng cũng đến cung Khôn ninh. Bước vào cung điện, ta thấy Thẩm Nhược Hy đang nhàn nhã uống trà thấy ta vào điện ả bình thản đứng dậy: - Tỷ tỷ đến rồi à~ làm bổn cung đợi mãi~
Ta cười lạnh nhìn vẻ mặt giả vờ ân cần ấy cúi người hành lễ với ả rồi nói: - Ngươi mời ta đến lại có việc gì sao?
Thẩm Nhược Hy không nhanh không chậm tiến đến nắm lấy tay của ta: - Tỷ tỷ vào cung giúp bổn cung chuẩn bị cung yến lòng đầy vui mừng nên muốn mời tỷ tỷ đến dùng ít trà nói chuyện, xem như bày tỏ lòng cảm kích với tỷ tỷ~
Bày tỏ lòng cảm kích gì chứ, giả dối~ Tuy vậy, ta vẫn im lặng xem ả định làm gì, ả nắm lấy tay ta ân cần đưa ta ngồi xuống ghế cạnh ả, Vũ Nhi mang trà đặt lên bàn nhìn ta: - Vương phi đây là tuyết đỉnh hàm thúy hiếm có là loại mà người thích nhất~ E là với thân phận hiện tại khó mà dùng được!
Ta nhìn chén trà chẳng thèm động vào một giọt cười lạnh: - Loại trà nhàm chán này từ nhỏ bổn vương phi đã uống đến ngán rồi…câu nói đó nên nói “ muội muội “ nhỉ?!
Thẩm Nhược Hy cười rạng rỡ nhìn ta đối đáp Vũ Nhi rồi nói: - Tỷ tỷ đúng là miệng lưỡi gươm đao, vẫn là phong thái đại tiểu thư như xưa khiến bổn cung bội phục…e là giờ tỷ tỷ có cố tỏ ra mạnh mẽ, kiêu ngạo thế nào thì thới thế cũng đã thay đổi!
Ta cười lạnh nhìn ả, một thân nữ trang lấp lánh, nhìn kĩ một góc độ nào đó nàng ta thật sự rất xinh đẹp, có phong phạm của một công chúa vong quốc kiêu ngạo: - Thời thế thay đổi nên con người cũng đã thay đổi, nói chung dù thời thế có thay đổi thế nào nếu không có tộc ta thì làm gì có hai chữ thời thế để mà thay đổi? Cái gọi là thời thế cũng là dưới mắt của những người ngưỡng mộ của những kẻ ganh tỵ mà thôi~
Thẩm Nhược Hy cười nhạt bỗng đứng lên đến trước mặt ta: - Tỷ tỷ ăn nói sắc bén như vậy làm bổn cung nhớ lại phong thái năm xưa, từng là viên minh châu khiến cả tiên đế phải yêu thương…giờ lại hủy dung thế này thật khiến người ta đau lòng mà~
Ả chạm vào mặt ta liền bị ta né nhìn ả: - Chẳng phải nhờ ân huệ của “ hoàng hậu nương nương “ ngươi sao?
Ả liền giở bộ mặt bạch liên hoa nhìn ta: - Ây da tỷ tỷ trách bổn cung sao?
Nhìn ta hai mắt của ả càng sáng rực hình như trong đáy mắt còn hiện rõ ngọn lửa dục vọng nhưng chỉ là thoáng qua khiến ta mơ hồ. Ả rút cây trâm mẫu đơn trên tóc ả cài lên tóc của ta, giọng đầy mị lực: - Dù sao ngạch nương của tỷ tỷ cũng là trưởng công chúa của Hoàng Triều ta sao bổn cung sao có thể để Dao quang quận chúa năm nào thua thiệt với các tiểu thư trong kinh được cơ chứ~
Nắm lấy tay ả ta liếc nhìn lạnh giọng bảo: - Có việc thì nói đừng giả vờ với ta~
Ả ta nghiêng đầu cười nhẹ với ta, nụ cười ấy dường như mưu tính điều gì đó khiến ta tê dại cả da đầu: - Tỷ tỷ đừng tức giận như vậy~ Lần này Tây vực đến đây còn có cả vị trưởng công chúa bí ẩn của họ…Ây da~ Không biết Quốc Cung Hoàng Triều ta có “ báu vật “ gì khiến cho trưởng công chúa đích thân đến đây nhỉ?
Ả nhìn ta, ánh mắt ấy như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong đầu ta khiến ta lạnh cả sóng lưng, da đầu ta tê dại nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào ả: - Ý ngươi là gì?
Ta buôn tay ả ra khiến ả cười: - Bổn cung sao biết được những việc chính sự này chứ~ Chỉ là cảm thán mà thôi! Tỷ tỷ à~ Chắc không phải tỷ là “ báu vật “ khiến cho trưởng công chúa đến đây chứ?
Ta lập tức cảnh giác nhìn ả, chẳng lẽ ả đã biết được chuyện gì rồi sao? Hay là đoán ra được chuyện của Tây vực rồi? Ta nghi hoặc nhìn ả, cố gắng che đậy tâm tư dậy sóng của bản thân: - Báu vật khiến trưởng công chúa đích thân đến đây sao có thể là một vương phi phế vật, hủy dung như ta? Ngươi đề cao ta quá rồi~
Ả vẫn nhìn ta rồi bỗng cúi người áp sát mặt ta, hơi thở của ả phà vào mặt ta khiến người ta vô cùng khó chịu, ta đẩy ả ra thì ả nắm chặt tay ta lại gì xuống ghế. Cái quái gì đang diễn tra nữa vậy? Ả ta cũng phát điên rồi sao? Ta hoan man nhìn ả: - Ngươi…Ngươi muốn làm cái gì?
Ả vẫn vậy nhẹ nhè nói vào tai ta: - Tỷ tỷ bổn cung mong rằng thật sự tỷ tỷ không phải là báu vật đó, bởi vì tỷ tỷ phải ở đây…thuộc về bổn cung!
Hả?! Chuyện gì vậy? Thuộc về ả? Ả với tên cẩu hoàng đế kia phát điên gì vậy?
Nghe vậy ta cũng nhàn nhạt đứng dậy mang mạn che mặt vào nhìn ả, ánh mắt ả nhìn đáp trả ta chứa đầy sự khinh miệt, ta cười lạnh nhìn ả ta: - Y Lan…đã lâu rồi nhỉ~ Lâu rồi ta mới lại thấy dáng vẻ cung kính của ngươi hầu hạ ta~
Nghe vậy ả ta nhìn ta chầm chầm chẳng dám mở lời, cũng phải thôi một kẻ “ bán chủ cầu vinh “ sao đủ tự tin mà dám nhìn lại mặt chủ cũ~ Ta vốn dĩ đã lạnh lòng với ả nhưng ả lại có vài phần giống Tiểu Ý…ta…lại nhớ con bé nữa rồi~
Ta khẽ cười lạnh chỉnh lại y phục rồi bước ra khỏi các, nhìn những bức tường đỏ bên ngoài lòng ta mang những cảm xúc khác nhau. Qua tầng tầng lớp lớp các cung điện khác nhau, ta cuối cùng cũng đến cung Khôn ninh. Bước vào cung điện, ta thấy Thẩm Nhược Hy đang nhàn nhã uống trà thấy ta vào điện ả bình thản đứng dậy: - Tỷ tỷ đến rồi à~ làm bổn cung đợi mãi~
Ta cười lạnh nhìn vẻ mặt giả vờ ân cần ấy cúi người hành lễ với ả rồi nói: - Ngươi mời ta đến lại có việc gì sao?
Thẩm Nhược Hy không nhanh không chậm tiến đến nắm lấy tay của ta: - Tỷ tỷ vào cung giúp bổn cung chuẩn bị cung yến lòng đầy vui mừng nên muốn mời tỷ tỷ đến dùng ít trà nói chuyện, xem như bày tỏ lòng cảm kích với tỷ tỷ~
Bày tỏ lòng cảm kích gì chứ, giả dối~ Tuy vậy, ta vẫn im lặng xem ả định làm gì, ả nắm lấy tay ta ân cần đưa ta ngồi xuống ghế cạnh ả, Vũ Nhi mang trà đặt lên bàn nhìn ta: - Vương phi đây là tuyết đỉnh hàm thúy hiếm có là loại mà người thích nhất~ E là với thân phận hiện tại khó mà dùng được!
Ta nhìn chén trà chẳng thèm động vào một giọt cười lạnh: - Loại trà nhàm chán này từ nhỏ bổn vương phi đã uống đến ngán rồi…câu nói đó nên nói “ muội muội “ nhỉ?!
Thẩm Nhược Hy cười rạng rỡ nhìn ta đối đáp Vũ Nhi rồi nói: - Tỷ tỷ đúng là miệng lưỡi gươm đao, vẫn là phong thái đại tiểu thư như xưa khiến bổn cung bội phục…e là giờ tỷ tỷ có cố tỏ ra mạnh mẽ, kiêu ngạo thế nào thì thới thế cũng đã thay đổi!
Ta cười lạnh nhìn ả, một thân nữ trang lấp lánh, nhìn kĩ một góc độ nào đó nàng ta thật sự rất xinh đẹp, có phong phạm của một công chúa vong quốc kiêu ngạo: - Thời thế thay đổi nên con người cũng đã thay đổi, nói chung dù thời thế có thay đổi thế nào nếu không có tộc ta thì làm gì có hai chữ thời thế để mà thay đổi? Cái gọi là thời thế cũng là dưới mắt của những người ngưỡng mộ của những kẻ ganh tỵ mà thôi~
Thẩm Nhược Hy cười nhạt bỗng đứng lên đến trước mặt ta: - Tỷ tỷ ăn nói sắc bén như vậy làm bổn cung nhớ lại phong thái năm xưa, từng là viên minh châu khiến cả tiên đế phải yêu thương…giờ lại hủy dung thế này thật khiến người ta đau lòng mà~
Ả chạm vào mặt ta liền bị ta né nhìn ả: - Chẳng phải nhờ ân huệ của “ hoàng hậu nương nương “ ngươi sao?
Ả liền giở bộ mặt bạch liên hoa nhìn ta: - Ây da tỷ tỷ trách bổn cung sao?
Nhìn ta hai mắt của ả càng sáng rực hình như trong đáy mắt còn hiện rõ ngọn lửa dục vọng nhưng chỉ là thoáng qua khiến ta mơ hồ. Ả rút cây trâm mẫu đơn trên tóc ả cài lên tóc của ta, giọng đầy mị lực: - Dù sao ngạch nương của tỷ tỷ cũng là trưởng công chúa của Hoàng Triều ta sao bổn cung sao có thể để Dao quang quận chúa năm nào thua thiệt với các tiểu thư trong kinh được cơ chứ~
Nắm lấy tay ả ta liếc nhìn lạnh giọng bảo: - Có việc thì nói đừng giả vờ với ta~
Ả ta nghiêng đầu cười nhẹ với ta, nụ cười ấy dường như mưu tính điều gì đó khiến ta tê dại cả da đầu: - Tỷ tỷ đừng tức giận như vậy~ Lần này Tây vực đến đây còn có cả vị trưởng công chúa bí ẩn của họ…Ây da~ Không biết Quốc Cung Hoàng Triều ta có “ báu vật “ gì khiến cho trưởng công chúa đích thân đến đây nhỉ?
Ả nhìn ta, ánh mắt ấy như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong đầu ta khiến ta lạnh cả sóng lưng, da đầu ta tê dại nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào ả: - Ý ngươi là gì?
Ta buôn tay ả ra khiến ả cười: - Bổn cung sao biết được những việc chính sự này chứ~ Chỉ là cảm thán mà thôi! Tỷ tỷ à~ Chắc không phải tỷ là “ báu vật “ khiến cho trưởng công chúa đến đây chứ?
Ta lập tức cảnh giác nhìn ả, chẳng lẽ ả đã biết được chuyện gì rồi sao? Hay là đoán ra được chuyện của Tây vực rồi? Ta nghi hoặc nhìn ả, cố gắng che đậy tâm tư dậy sóng của bản thân: - Báu vật khiến trưởng công chúa đích thân đến đây sao có thể là một vương phi phế vật, hủy dung như ta? Ngươi đề cao ta quá rồi~
Ả vẫn nhìn ta rồi bỗng cúi người áp sát mặt ta, hơi thở của ả phà vào mặt ta khiến người ta vô cùng khó chịu, ta đẩy ả ra thì ả nắm chặt tay ta lại gì xuống ghế. Cái quái gì đang diễn tra nữa vậy? Ả ta cũng phát điên rồi sao? Ta hoan man nhìn ả: - Ngươi…Ngươi muốn làm cái gì?
Ả vẫn vậy nhẹ nhè nói vào tai ta: - Tỷ tỷ bổn cung mong rằng thật sự tỷ tỷ không phải là báu vật đó, bởi vì tỷ tỷ phải ở đây…thuộc về bổn cung!
Hả?! Chuyện gì vậy? Thuộc về ả? Ả với tên cẩu hoàng đế kia phát điên gì vậy?