Xin Hãy Yêu Em
Chương 32: Nhận nhầm (H+)
Băng Thiên chanh thủ lúc Tử Phong đang dọn phòng cô vội lết thân mệt mỏi cố gắng đi về phía túi xách gần đó. Sau khi chạm tới túi xách cô vội vàng lấy trong túi ra 1 vĩ thuốc rồi vội vàng cho vào miệng uống 1 viên. Sau đó cô cho lại vào túi rồi nằm xụi lơ hết sức trên ghế.
Sau khi dọn xong Tử Phong quay lại phòng thấy cô mệt mỏi nằm trên ghế chỉ quấn độc chiếc khắn lại nhìn vào làn da trắng hồng của cô và đôi gò bồng đang phập phồng trong được che đậy nữa kín nữa hở khiến anh rạo rực.
Cố gắng kìm chế dục vọng anh ôm cô lên giường ngủ rồi bao quanh người cô ôm vào lòng ngủ.
...
Ở nước ngoài.
- Băng Thủy! Bộ phim quay xong rồi hôm nay phim trường liên hoan em có đi không.
Cô đang cùng trợ lý dọn dẹp lại đồ của mình để ra về thì 1 chị đóng cùng phim với cô lên tiếng mời đi.
- Chắc em không đi đâu!
- Sao vậy? Lâu lắm em không cùng đi với mọi người rồi hôm nay coi như vì kết thúc bộ phim đi ăn cùng với mọi người đi.
Nhìn thấy cô ấy nài nỉ cô đành chấp nhận đi. Mặc dù cô đang rất mệt và không thích gặp 1 người nhưng vì nể tình nên cô đành phải đi.
Buổi tối hôm đó.
Sau khi ăn tối xong mọi người tập chung hết về quán hát ai nấy cũng trổ tài mặc dù giọng không hay nhưng lại vẫn cứ hát. Không khí ồn ào khiến cô cũng có chút khó chịu. Đột nhiên có 1 đôi chân dài đứng trước mặt cô lúc này cô mới ngẩng đầu lên mệt mỏi hỏi.
- Cô muốn gì?
Người con gái đứng trước cô lên tiếng.
- Tôi đâu có làm gì đâu? Chỉ muốn cùng cô uống rượu thôi.
- Tôi không có hứng.
Phương Liên Thù ngồi xuống tay cầm ly rượu đỏ đưa đến trước mặt Băng Thủy nói.
- Theo tôi được biết cô uống rượu rất giỏi chẳng lẽ tôi không thể mời cô ly rượu được sao?
Thấy cô ta cứ lải nhải nên cô đành giật cốc rượu trên tay cô ta rồi uống 1 ngụm hết sạch.
- Được chưa?
Cô dốc ly rượu xuống nhìn cô ta với 1 ánh mắt khó chịu. Nhìn ra được ánh mắt của cô cô ta bực dọc đứng lên rời đi nhưng sau khi quay lưng lại với Băng Thiên cô ta lại nở 1 nụ cười nguy hiểm.
Chỉ vài phút sau thân thể Băng Thủy có thay đổi lạ. Cổ họng cô khô khan, người nóng ra ánh mắt bắt đầu hoa lại. Thấy bản thân không ổn Băng Thủy vội đứng lên chào mọi người rồi ra về. Sau khi cô ra khỏi phòng Phương Liên Thù nháy mắt với 2 kẻ đàn ông đối diện.
2 người đó cũng đứng lên ra ngoài đi theo sau cô. Trên đường đi cô thấy có người bám theo sau biết mình không xong cô càng tăng tốc chạy về phía trước rồi quẹo vào 1 dãy phòng đột nhiên có 1 cánh cửa bật mở 1 cánh tay bên trong kéo cô vào rồi đóng lại.
2 người đàn ông kia sau khi thấy cô chạy thì cũng chạy theo nhưng đến chỗ rẽ thì lại không thấy cô đâu khiến chúng vò đầu bứt tai tức giận rồi chúng chạy đi kím cô tiếp.
Sau khi cô thoát khỏi tay chúng thì cô thở phào nhẹ nhổm nhưng chưa kịp nhìn người cứu cô là ai thì cô bị cưỡng hôn. Nụ hôn ấy mặc dù cô không thích ứng kịp nhưng giúp cô thoải mái đôi chút. Nhưng đột nhiên hình bóng Chu Minh Triết hiện về trong kí ức cô khiến cô vội đẩy người đàn ông đó ra.
Dưới ánh sáng của đèn ngủ cô chợt nhận ra đó là Chu Minh Triết. Nhìn thấy anh cô cảm thấy anh như 1 vị cứu tinh liền hạnh phúc trong lòng. Chu Minh Triết thấy người trong lòng đã biến mất anh mới khó chịu nhìn người trước mặt.
Sau khi nhìn người đó rồi anh mới trợn mắt ngạc nhiên. Cứ nghĩ đây là giấc mơ nhưng anh rất muốn giấc mơ này vĩnh viễn không thức dậy. Chu Minh Triết đi vội về phía Băng Thủy ôm cô vào lòng, ôm rất chặt khiến cô cũng có chút ngạc nhiên.
- Đừng rời xa anh có được không!
- Ảnh đế! Anh sao vậy?
- Xin em đừng rời xa anh có được không?
Nghe thấy anh thảm thiết cầu xin cô nhẹ nhàng vỗ về lên tiếng.
- Em không đi! Em sẽ ở bên cạnh anh mà.
Sau câu nói đó của cô anh hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy 1 cách ngấu nghiến như hút hết chất dưỡng khí trong người cô. Chu Minh Triết bế cô về giường rồi tiếp tục hôn cô nhưng lần này dịu dàng và chan chứa yêu thương, nâng niu hơn.
Anh kéo bộ váy cô xuống 1 cách nhẹ nhàng. Thuốc trong người cả 2 đã bắt đầu phát tác nhiệt độ trong phòng trở nên nóng như 2 người.
- Ưm! Ảnh đế, em khó chịu quá.
Nghe thấy tiếng nói câu hồn của cô anh nhẹ nhàng rời môi cô nói.
- Gọi tên anh!
- Minh...Minh Triết!
Nghe thấy được tên gọi của anh từ miệng cô đầy ngọt ngào khiến tim anh loạn nhịp. Tay anh bắt đầu lần mò xuống đôi gò bồng đẩy đà của cô mà xoa nắn. Anh bắt đầu di chuyển xuống đôi gò bồng mút cắn khiến nó đỏ tấy.
- Ưm...Minh Triết...Em khó chịu...giúp em...A...
Nghe thấy cô khó chịu anh đau lòng nói.
- Anh sẽ giúp em hết khó chịu.
Nói rồi anh kéo bộ đồ lót cuối cùng của cô xuống và cũng giải phóng cho mình. Bên dưới cô nhờ có thuốc kích dục nên bên dưới có thể dễ dàng cho anh ra vào được.
Chu Minh Triết bắt đầu đưa từ từ vật nóng vào trong cô 1 cách nhọc nhằn.
- A...em đau quá...
Thấy cô khó khăn tiếp nhận cậu em của mình anh hôn lên môi cô an ủi mặc dù bản thân cũng rất đau trướng và khó chịu.
- Ngoan! Chút nữa sẽ hết đau. Bây giờ em hãy thả lòng ra.
Nghe lời anh cô bắt đầu thả lỏng cho anh vào sau khi vào trong hết 2 người mới thở đầy mệt mỏi. Chu Minh Triết bắt đầu di chuyển vì sợ cô đau nên anh đã rất nhẹ nhàng.
- A~ Ưm~
Rất nhanh sau đó cả 2 đã thích ứng được tốc độ cũng nhanh hơn cả căn phòng rơi vào những âm thanh ám muội của đôi nam nữ.
Sau 2 tiếng thoát khỏi dục vọng cả 2 nằm mệt mỏi trên giường. Anh bế cô vào phòng tắm để tắm rửa cho cô vì sợ ánh đèn quá sáng làm phiền tới cô nên anh đã để đèn ngủ. Sau khi tắm xong anh thay ga giường rồi bế cô lên giường ngủ. Trước khi ngủ anh có nói.
- Băng Thiên! Anh yêu em.
Nói rồi anh nằm ôm cô ngủ mà không biết rằng câu nói đó đã lọt vào tai Băng Thủy nhưng vì mệt nên cô đã không nói gì.
@ Hôm nay mình có ra sớm cho mọi người đọc nè. Mong mọi người vào ủng hộ truyện mình. Nếu truyện hay hay dở thì mong mọi người bình luận nhiệt tình để mình rút kinh nghiệm nhé. Iu mọi người.
Sau khi dọn xong Tử Phong quay lại phòng thấy cô mệt mỏi nằm trên ghế chỉ quấn độc chiếc khắn lại nhìn vào làn da trắng hồng của cô và đôi gò bồng đang phập phồng trong được che đậy nữa kín nữa hở khiến anh rạo rực.
Cố gắng kìm chế dục vọng anh ôm cô lên giường ngủ rồi bao quanh người cô ôm vào lòng ngủ.
...
Ở nước ngoài.
- Băng Thủy! Bộ phim quay xong rồi hôm nay phim trường liên hoan em có đi không.
Cô đang cùng trợ lý dọn dẹp lại đồ của mình để ra về thì 1 chị đóng cùng phim với cô lên tiếng mời đi.
- Chắc em không đi đâu!
- Sao vậy? Lâu lắm em không cùng đi với mọi người rồi hôm nay coi như vì kết thúc bộ phim đi ăn cùng với mọi người đi.
Nhìn thấy cô ấy nài nỉ cô đành chấp nhận đi. Mặc dù cô đang rất mệt và không thích gặp 1 người nhưng vì nể tình nên cô đành phải đi.
Buổi tối hôm đó.
Sau khi ăn tối xong mọi người tập chung hết về quán hát ai nấy cũng trổ tài mặc dù giọng không hay nhưng lại vẫn cứ hát. Không khí ồn ào khiến cô cũng có chút khó chịu. Đột nhiên có 1 đôi chân dài đứng trước mặt cô lúc này cô mới ngẩng đầu lên mệt mỏi hỏi.
- Cô muốn gì?
Người con gái đứng trước cô lên tiếng.
- Tôi đâu có làm gì đâu? Chỉ muốn cùng cô uống rượu thôi.
- Tôi không có hứng.
Phương Liên Thù ngồi xuống tay cầm ly rượu đỏ đưa đến trước mặt Băng Thủy nói.
- Theo tôi được biết cô uống rượu rất giỏi chẳng lẽ tôi không thể mời cô ly rượu được sao?
Thấy cô ta cứ lải nhải nên cô đành giật cốc rượu trên tay cô ta rồi uống 1 ngụm hết sạch.
- Được chưa?
Cô dốc ly rượu xuống nhìn cô ta với 1 ánh mắt khó chịu. Nhìn ra được ánh mắt của cô cô ta bực dọc đứng lên rời đi nhưng sau khi quay lưng lại với Băng Thiên cô ta lại nở 1 nụ cười nguy hiểm.
Chỉ vài phút sau thân thể Băng Thủy có thay đổi lạ. Cổ họng cô khô khan, người nóng ra ánh mắt bắt đầu hoa lại. Thấy bản thân không ổn Băng Thủy vội đứng lên chào mọi người rồi ra về. Sau khi cô ra khỏi phòng Phương Liên Thù nháy mắt với 2 kẻ đàn ông đối diện.
2 người đó cũng đứng lên ra ngoài đi theo sau cô. Trên đường đi cô thấy có người bám theo sau biết mình không xong cô càng tăng tốc chạy về phía trước rồi quẹo vào 1 dãy phòng đột nhiên có 1 cánh cửa bật mở 1 cánh tay bên trong kéo cô vào rồi đóng lại.
2 người đàn ông kia sau khi thấy cô chạy thì cũng chạy theo nhưng đến chỗ rẽ thì lại không thấy cô đâu khiến chúng vò đầu bứt tai tức giận rồi chúng chạy đi kím cô tiếp.
Sau khi cô thoát khỏi tay chúng thì cô thở phào nhẹ nhổm nhưng chưa kịp nhìn người cứu cô là ai thì cô bị cưỡng hôn. Nụ hôn ấy mặc dù cô không thích ứng kịp nhưng giúp cô thoải mái đôi chút. Nhưng đột nhiên hình bóng Chu Minh Triết hiện về trong kí ức cô khiến cô vội đẩy người đàn ông đó ra.
Dưới ánh sáng của đèn ngủ cô chợt nhận ra đó là Chu Minh Triết. Nhìn thấy anh cô cảm thấy anh như 1 vị cứu tinh liền hạnh phúc trong lòng. Chu Minh Triết thấy người trong lòng đã biến mất anh mới khó chịu nhìn người trước mặt.
Sau khi nhìn người đó rồi anh mới trợn mắt ngạc nhiên. Cứ nghĩ đây là giấc mơ nhưng anh rất muốn giấc mơ này vĩnh viễn không thức dậy. Chu Minh Triết đi vội về phía Băng Thủy ôm cô vào lòng, ôm rất chặt khiến cô cũng có chút ngạc nhiên.
- Đừng rời xa anh có được không!
- Ảnh đế! Anh sao vậy?
- Xin em đừng rời xa anh có được không?
Nghe thấy anh thảm thiết cầu xin cô nhẹ nhàng vỗ về lên tiếng.
- Em không đi! Em sẽ ở bên cạnh anh mà.
Sau câu nói đó của cô anh hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy 1 cách ngấu nghiến như hút hết chất dưỡng khí trong người cô. Chu Minh Triết bế cô về giường rồi tiếp tục hôn cô nhưng lần này dịu dàng và chan chứa yêu thương, nâng niu hơn.
Anh kéo bộ váy cô xuống 1 cách nhẹ nhàng. Thuốc trong người cả 2 đã bắt đầu phát tác nhiệt độ trong phòng trở nên nóng như 2 người.
- Ưm! Ảnh đế, em khó chịu quá.
Nghe thấy tiếng nói câu hồn của cô anh nhẹ nhàng rời môi cô nói.
- Gọi tên anh!
- Minh...Minh Triết!
Nghe thấy được tên gọi của anh từ miệng cô đầy ngọt ngào khiến tim anh loạn nhịp. Tay anh bắt đầu lần mò xuống đôi gò bồng đẩy đà của cô mà xoa nắn. Anh bắt đầu di chuyển xuống đôi gò bồng mút cắn khiến nó đỏ tấy.
- Ưm...Minh Triết...Em khó chịu...giúp em...A...
Nghe thấy cô khó chịu anh đau lòng nói.
- Anh sẽ giúp em hết khó chịu.
Nói rồi anh kéo bộ đồ lót cuối cùng của cô xuống và cũng giải phóng cho mình. Bên dưới cô nhờ có thuốc kích dục nên bên dưới có thể dễ dàng cho anh ra vào được.
Chu Minh Triết bắt đầu đưa từ từ vật nóng vào trong cô 1 cách nhọc nhằn.
- A...em đau quá...
Thấy cô khó khăn tiếp nhận cậu em của mình anh hôn lên môi cô an ủi mặc dù bản thân cũng rất đau trướng và khó chịu.
- Ngoan! Chút nữa sẽ hết đau. Bây giờ em hãy thả lòng ra.
Nghe lời anh cô bắt đầu thả lỏng cho anh vào sau khi vào trong hết 2 người mới thở đầy mệt mỏi. Chu Minh Triết bắt đầu di chuyển vì sợ cô đau nên anh đã rất nhẹ nhàng.
- A~ Ưm~
Rất nhanh sau đó cả 2 đã thích ứng được tốc độ cũng nhanh hơn cả căn phòng rơi vào những âm thanh ám muội của đôi nam nữ.
Sau 2 tiếng thoát khỏi dục vọng cả 2 nằm mệt mỏi trên giường. Anh bế cô vào phòng tắm để tắm rửa cho cô vì sợ ánh đèn quá sáng làm phiền tới cô nên anh đã để đèn ngủ. Sau khi tắm xong anh thay ga giường rồi bế cô lên giường ngủ. Trước khi ngủ anh có nói.
- Băng Thiên! Anh yêu em.
Nói rồi anh nằm ôm cô ngủ mà không biết rằng câu nói đó đã lọt vào tai Băng Thủy nhưng vì mệt nên cô đã không nói gì.
@ Hôm nay mình có ra sớm cho mọi người đọc nè. Mong mọi người vào ủng hộ truyện mình. Nếu truyện hay hay dở thì mong mọi người bình luận nhiệt tình để mình rút kinh nghiệm nhé. Iu mọi người.