Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Chương 11: Thi khảo sát đầu năm?
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua những tán cây bên ngoài lớp học, chiếu rọi vào những chiếc bàn ngay ngắn. Mai Vũ bước vào lớp học, không khí trong lớp khá thoải mái khiến tâm trạng của cô cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
" Reng reng"
Tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên. Không khí trong lớp bỗng chốc trở nên căng thẳng khi giáo viên chủ nhiệm - cô Lan- bước vào, cầm theo một xấp giấy thông báo.
- Chào các em, hôm nay cô có một thông báo quan trọng.
Cô Lan nói, ánh mắt lướt qua từng học sinh trong lớp. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, khiến tất cả mọi người lập tức chú ý.
- Cô muốn cho các em biết rằng tuần tới, chúng ta sẽ có một bài thi khảo sát đầu năm. Đây không chỉ là bài thi bình thường mà sẽ đánh giá năng lực học tập của từng em, giúp nhà trường phân loại lớp và chuẩn bị cho chương trình học của năm nay."
Không khí trong lớp trở nên nặng nề hơn ngay lập tức. Một vài học sinh phía sau rì rầm với nhau, những ánh mắt hoang mang xuất hiện khi họ nhận ra tầm quan trọng của bài thi này. Nhiều học sinh ngay lập tức ngồi thẳng lưng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
Những tiếng bàn tán không còn dừng ở mức lo lắng, mà bắt đầu chuyển thành những lời phàn nàn và tiêu cực.
Một nam sinh ngồi gần cuối lớp, gục mặt xuống bàn, giọng chán nản:
- Trời ơi, vừa mới nhập học đã thi khảo sát rồi. Thật sự mình không đủ tinh thần để làm bài này đâu.
Bạn cậu ta ngồi bên cạnh đáp lại, giọng cũng mệt mỏi:
- Biết làm sao được. Trường này nổi tiếng là khắt khe mà. Không làm tốt thì bị xếp vào lớp thấp ngay.
Một nhóm nữ sinh khác ngồi giữa lớp, rõ ràng không hề hào hứng với việc thi cử, thậm chí còn tỏ thái độ tiêu cực hơn. Một cô nàng trong nhóm, với mái tóc nhuộm đỏ rực, cười khẩy:
- Cô chủ nhiệm cứ nói bài thi này không quan trọng, nhưng mình biết thừa là một khi đã thi thì đều có ảnh hưởng hết. Chẳng ai muốn bị coi thường vì điểm thấp đâu.
Một cô gái khác trong nhóm nhếch môi, giọng mỉa mai:
Ừ, có mấy đứa chắc chỉ cần thi thôi là đủ run rồi, chứ nói gì đến làm bài tốt. Thật sự không hiểu sao có người lại vào được trường này.
Nữ chủ, ngồi cùng nhóm, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lẽo:
- Chỉ cần xem ai làm bài thế nào là biết ngay. Có những người nhìn thì có vẻ siêng năng, nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Chờ mà xem.
Cô ta liếc mắt nhìn Mai Vũ, rồi quay sang tiếp tục cuộc nói chuyện với nhóm bạn, rõ ràng cố ý tạo áp lực lên cô.
Mai Vũ cũng có chút bất an. Cô khẽ cắn môi, cảm thấy áp lực dồn dập khi nghe về bài thi. Dù biết mình đã chuẩn bị kỹ càng cho việc học, nhưng cái danh "khảo sát năng lực" làm cô không thể không lo lắng về cách mọi người sẽ nhìn nhận mình nếu cô không đạt được kết quả tốt.
Ở dãy bàn trước, **nữ chủ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, như thể muốn thách thức hay chờ đợi xem nữ chính sẽ làm được gì. Những học sinh khác cũng bắt đầu bàn tán về bài thi, ai nấy đều cố gắng suy đoán xem liệu bài kiểm tra này sẽ khó khăn đến mức nào.
Tiếng nói của cô giáo chủ nhiệm vang lên giữa những lời thì thầm:
- Đừng quá lo lắng. Bài thi này chỉ là cơ hội để các em biết được điểm mạnh và điểm yếu của mình. Cô mong rằng tất cả các em sẽ cố gắng hết sức để thể hiện năng lực.
Một bạn học sinh phía trước thì thầm với bạn bên cạnh:
- Tôi nghe nói năm ngoái đề thi khó lắm. Chắc năm nay cũng không khác gì.
- Chà, chắc mình cần học gấp rồi!
Một giọng khác chen vào, pha chút mỉa mai nhưng cũng không giấu nổi sự lo âu.
Nam chính ngồi ở góc lớp vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, như thể bài thi này chẳng đáng lo ngại đối với anh. Vẻ mặt lạnh lùng của anh không thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía bảng, không một chút bận tâm đến những lời bàn tán xung quanh.
Mai Vũ nhìn sang anh từ xa, nhận ra sự đối lập giữa thái độ của anh với những người khác trong lớp. Anh dường như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ áp lực nào. Và cũng đúng thôi, nam chính nguyên tác vốn là học bá. Sự điềm tĩnh của anh khiến cô cảm thấy vừa ngưỡng mộ, vừa bị thúc đẩy phải nỗ lực hơn để không bị tụt lại phía sau.
Sau khi cô giáo dặn dò thêm một số điều về bài thi, chuông báo hết giờ vang lên. Lớp học dần trở lại với những âm thanh náo nhiệt, nhưng không khí căng thẳng về bài thi vẫn còn lởn vởn trong tâm trí mọi người.
" Reng reng"
Tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên. Không khí trong lớp bỗng chốc trở nên căng thẳng khi giáo viên chủ nhiệm - cô Lan- bước vào, cầm theo một xấp giấy thông báo.
- Chào các em, hôm nay cô có một thông báo quan trọng.
Cô Lan nói, ánh mắt lướt qua từng học sinh trong lớp. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, khiến tất cả mọi người lập tức chú ý.
- Cô muốn cho các em biết rằng tuần tới, chúng ta sẽ có một bài thi khảo sát đầu năm. Đây không chỉ là bài thi bình thường mà sẽ đánh giá năng lực học tập của từng em, giúp nhà trường phân loại lớp và chuẩn bị cho chương trình học của năm nay."
Không khí trong lớp trở nên nặng nề hơn ngay lập tức. Một vài học sinh phía sau rì rầm với nhau, những ánh mắt hoang mang xuất hiện khi họ nhận ra tầm quan trọng của bài thi này. Nhiều học sinh ngay lập tức ngồi thẳng lưng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
Những tiếng bàn tán không còn dừng ở mức lo lắng, mà bắt đầu chuyển thành những lời phàn nàn và tiêu cực.
Một nam sinh ngồi gần cuối lớp, gục mặt xuống bàn, giọng chán nản:
- Trời ơi, vừa mới nhập học đã thi khảo sát rồi. Thật sự mình không đủ tinh thần để làm bài này đâu.
Bạn cậu ta ngồi bên cạnh đáp lại, giọng cũng mệt mỏi:
- Biết làm sao được. Trường này nổi tiếng là khắt khe mà. Không làm tốt thì bị xếp vào lớp thấp ngay.
Một nhóm nữ sinh khác ngồi giữa lớp, rõ ràng không hề hào hứng với việc thi cử, thậm chí còn tỏ thái độ tiêu cực hơn. Một cô nàng trong nhóm, với mái tóc nhuộm đỏ rực, cười khẩy:
- Cô chủ nhiệm cứ nói bài thi này không quan trọng, nhưng mình biết thừa là một khi đã thi thì đều có ảnh hưởng hết. Chẳng ai muốn bị coi thường vì điểm thấp đâu.
Một cô gái khác trong nhóm nhếch môi, giọng mỉa mai:
Ừ, có mấy đứa chắc chỉ cần thi thôi là đủ run rồi, chứ nói gì đến làm bài tốt. Thật sự không hiểu sao có người lại vào được trường này.
Nữ chủ, ngồi cùng nhóm, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lẽo:
- Chỉ cần xem ai làm bài thế nào là biết ngay. Có những người nhìn thì có vẻ siêng năng, nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Chờ mà xem.
Cô ta liếc mắt nhìn Mai Vũ, rồi quay sang tiếp tục cuộc nói chuyện với nhóm bạn, rõ ràng cố ý tạo áp lực lên cô.
Mai Vũ cũng có chút bất an. Cô khẽ cắn môi, cảm thấy áp lực dồn dập khi nghe về bài thi. Dù biết mình đã chuẩn bị kỹ càng cho việc học, nhưng cái danh "khảo sát năng lực" làm cô không thể không lo lắng về cách mọi người sẽ nhìn nhận mình nếu cô không đạt được kết quả tốt.
Ở dãy bàn trước, **nữ chủ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, như thể muốn thách thức hay chờ đợi xem nữ chính sẽ làm được gì. Những học sinh khác cũng bắt đầu bàn tán về bài thi, ai nấy đều cố gắng suy đoán xem liệu bài kiểm tra này sẽ khó khăn đến mức nào.
Tiếng nói của cô giáo chủ nhiệm vang lên giữa những lời thì thầm:
- Đừng quá lo lắng. Bài thi này chỉ là cơ hội để các em biết được điểm mạnh và điểm yếu của mình. Cô mong rằng tất cả các em sẽ cố gắng hết sức để thể hiện năng lực.
Một bạn học sinh phía trước thì thầm với bạn bên cạnh:
- Tôi nghe nói năm ngoái đề thi khó lắm. Chắc năm nay cũng không khác gì.
- Chà, chắc mình cần học gấp rồi!
Một giọng khác chen vào, pha chút mỉa mai nhưng cũng không giấu nổi sự lo âu.
Nam chính ngồi ở góc lớp vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, như thể bài thi này chẳng đáng lo ngại đối với anh. Vẻ mặt lạnh lùng của anh không thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía bảng, không một chút bận tâm đến những lời bàn tán xung quanh.
Mai Vũ nhìn sang anh từ xa, nhận ra sự đối lập giữa thái độ của anh với những người khác trong lớp. Anh dường như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ áp lực nào. Và cũng đúng thôi, nam chính nguyên tác vốn là học bá. Sự điềm tĩnh của anh khiến cô cảm thấy vừa ngưỡng mộ, vừa bị thúc đẩy phải nỗ lực hơn để không bị tụt lại phía sau.
Sau khi cô giáo dặn dò thêm một số điều về bài thi, chuông báo hết giờ vang lên. Lớp học dần trở lại với những âm thanh náo nhiệt, nhưng không khí căng thẳng về bài thi vẫn còn lởn vởn trong tâm trí mọi người.