Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Chương 12: Sự giúp đỡ của nam chủ
Những tiết học sau đó vẫn diễn ra bình thường nhưng trong không khí căng thẳng. Các giáo viên bắt đầu giao nhiều bài tập hơn. Đám học sinh ở dưới kêu than vì bài tập quá nhiều nhưng giáo viên không quan tâm. Đối với họ thì họ chỉ muốn học sinh tốt hơn mà thôi.
Đối với học sinh như Mai Vũ, đống bài tập kia không khó với cô nhưng nó khá nhiều. Và để hoàn thành bài tập một cách tốt nhất thì Mai Vũ quyết định sau bữa trưa sẽ xuống thư viện.
......
- Rộng ghê!
Khi Mai Vũ bước vào thư viện của trường, một không gian rộng lớn và yên tĩnh hiện ra trước mắt cô. Ánh sáng mặt trời của buổi chiều rọi qua những ô cửa kính lớn, tạo nên một không gian nhẹ nhàng và thoải mái. Từng dãy kệ sách cao chót vót xếp đều nhau, chứa đầy những cuốn sách từ cũ kỹ đến mới tinh, tạo nên một không khí trầm lặng, đầy tri thức.
Tiếng lật trang sách hay tiếng bút di chuyển trên giấy là những âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng tĩnh mịch. Ở mỗi góc thư viện, từng nhóm học sinh đang ngồi chăm chú đọc sách hoặc thảo luận nhẹ nhàng về bài vở.
Mai Vũ đưa mắt nhìn quanh, thấy một vài học sinh đang ngồi tập trung bên những bàn học lớn, cúi đầu vào sách vở và laptop. Những chiếc đèn bàn màu vàng dịu trải dài khắp phòng, chiếu sáng từng khu vực học tập nhỏ riêng biệt, tạo cảm giác vừa ấm áp vừa cổ điển.
Bước sâu vào bên trong, cô cảm nhận được mùi hương cũ kỹ của giấy pha lẫn một chút không khí se lạnh của điều hòa. Cô dừng lại một chút, hít một hơi sâu, cảm thấy thư giãn và bớt đi phần nào lo lắng về kỳ thi sắp tới.
Ở góc xa, nam chính đang ngồi một mình, lặng lẽ như một phần của không gian tĩnh mịch. Quyển sách trước mặt anh vẫn mở, nhưng ánh mắt anh như đang lơ đãng nhìn về khoảng không. Nhưng cô nàng Kiều Mai Vũ không quan tâm đến điều đó mà cô lướt mắt xung quanh rồi chọn một chỗ ngồi ở trong góc rồi đi tới và ngồi xuống. Cô bỏ đống bài tập chưa làm hết trên lớp ra làm tiếp.
.....
- Bài này khó ghê!
Mai Vũ chăm chú nhìn vào những con số và phương trình trên trang sách, nhưng càng nhìn, cô càng cảm thấy rối. Cô đã thử một vài cách nhưng vẫn không tìm ra lời giải thích hợp.
Cô nàng thở dài, gục đầu xuống bàn, lẩm bẩm với bản thân:
- Không hiểu sao bài này khó quá... chẳng ra kết quả gì cả.
Nam chính ngồi ở phía gần đó, vốn dĩ không nói gì suốt buổi học, đang tập trung vào quyển sách của mình. Nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài và lời lẩm bẩm của cô, anh khẽ liếc qua. Không chờ ai nhờ giúp, anh tự động kéo cuốn vở của mình lại gần, xem xét bài toán của cô.
Cô bất ngờ ngước lên, nhìn thấy anh đang kiểm tra bài toán. Nam chính không nói gì, chỉ dùng tay cầm bút chỉ vào một bước giải sai trong phương trình, rồi nhẹ nhàng nói:
- Chỗ này cậu làm sai công thức. Phải áp dụng công thức khác cho loại phương trình này.
Nữ chính tròn mắt, có chút ngạc nhiên khi thấy anh chủ động giúp đỡ. Cô vội vàng cúi xuống nhìn lại bài giải của mình, hỏi với giọng bối rối:
- Thật á? Mình không nhận ra...
Nam chính gật đầu, giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng có chút nghiêm túc:
- Cậu quên mất điều kiện của bài toán. Phương trình này không thể áp dụng cách giải cơ bản. Cậu phải phân tích điều kiện đặc biệt trước khi đưa ra phương pháp.
Mai Vũ cắn môi, vừa ngượng vừa biết ơn. Cô ghi nhớ lời anh và nhanh chóng sửa lại bài giải. Khi làm xong, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn nam chính:
- Cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, chắc mình vẫn đang loay hoay mãi.
Nam chính chỉ khẽ nhún vai, giọng anh đều đều như thể việc giúp đỡ này không có gì to tát:
- Không có gì. Cậu nên chú ý hơn vào chi tiết, nó có thể khiến cậu mất điểm trong bài thi.
Mai Vũ gật đầu lia lịa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, trong đầu lại nghĩ ra ý tưởng là nhờ vị học bá này giúp đỡ việc học.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Cậu... cậu có thể giúp mình trong việc học không?
Nam chính ngẩng đầu lên, ánh mắt thờ ơ khác hẳn ban nãy, rồi hỏi lạnh lùng:
"Tại sao mình phải giúp cậu?"
Mai Vũ có chút bối rối trước sự trực diện của anh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói:
- Vì mình nghĩ rằng cậu rất giỏi. Mình biết cậu không có lý do gì để giúp mình, nhưng nếu chúng ta cùng học, không chỉ mình mà cả cậu cũng có thể củng cố thêm kiến thức.
Nam chính nhìn cô một lúc, vẻ mặt vẫn không thay đổi, giọng vẫn trầm và ngắn gọn:
- Mình không có nhu cầu phải ôn tập theo cách đó.
Mai Vũ vẫn kiên trì, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
- Đúng, có thể cậu không cần. Nhưng việc giúp đỡ người khác cũng có thể khiến cậu hiểu sâu hơn về kiến thức. Và hơn nữa, mình nghĩ học nhóm có thể thú vị hơn nhiều so với việc tự học một mình.
Nam chính im lặng trong vài giây, như đang suy xét lời cô nói. Cuối cùng, anh thở dài nhẹ, mắt anh rời khỏi quyển sách:
- Cậu thật cố chấp.
Nữ chính mỉm cười, cảm nhận được một chút chuyển biến:
"Vậy là cậu đồng ý?"
Nam chính nhướn mày, giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng không hoàn toàn từ chối:
Được thôi. Nhưng chỉ khi mình có thời gian, và đừng hy vọng mình sẽ chịu ngồi kèm cậu cả ngày.
Nữ chính vui mừng gật đầu:
Không sao, mình chỉ cần cậu giúp đỡ những lúc khó hiểu thôi. Cảm ơn cậu nhiều!
Nam chính không trả lời, chỉ nhìn cô với ánh mắt điềm tĩnh, trước khi quay trở lại với quyển sách của mình. Nhưng trong lòng Mai Vũ, cô biết rằng đây là một bước tiến quan trọng. Mục tiêu của cô vị trí đầu bảng và đây chỉ khởi đầu mà thôi.
Đối với học sinh như Mai Vũ, đống bài tập kia không khó với cô nhưng nó khá nhiều. Và để hoàn thành bài tập một cách tốt nhất thì Mai Vũ quyết định sau bữa trưa sẽ xuống thư viện.
......
- Rộng ghê!
Khi Mai Vũ bước vào thư viện của trường, một không gian rộng lớn và yên tĩnh hiện ra trước mắt cô. Ánh sáng mặt trời của buổi chiều rọi qua những ô cửa kính lớn, tạo nên một không gian nhẹ nhàng và thoải mái. Từng dãy kệ sách cao chót vót xếp đều nhau, chứa đầy những cuốn sách từ cũ kỹ đến mới tinh, tạo nên một không khí trầm lặng, đầy tri thức.
Tiếng lật trang sách hay tiếng bút di chuyển trên giấy là những âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng tĩnh mịch. Ở mỗi góc thư viện, từng nhóm học sinh đang ngồi chăm chú đọc sách hoặc thảo luận nhẹ nhàng về bài vở.
Mai Vũ đưa mắt nhìn quanh, thấy một vài học sinh đang ngồi tập trung bên những bàn học lớn, cúi đầu vào sách vở và laptop. Những chiếc đèn bàn màu vàng dịu trải dài khắp phòng, chiếu sáng từng khu vực học tập nhỏ riêng biệt, tạo cảm giác vừa ấm áp vừa cổ điển.
Bước sâu vào bên trong, cô cảm nhận được mùi hương cũ kỹ của giấy pha lẫn một chút không khí se lạnh của điều hòa. Cô dừng lại một chút, hít một hơi sâu, cảm thấy thư giãn và bớt đi phần nào lo lắng về kỳ thi sắp tới.
Ở góc xa, nam chính đang ngồi một mình, lặng lẽ như một phần của không gian tĩnh mịch. Quyển sách trước mặt anh vẫn mở, nhưng ánh mắt anh như đang lơ đãng nhìn về khoảng không. Nhưng cô nàng Kiều Mai Vũ không quan tâm đến điều đó mà cô lướt mắt xung quanh rồi chọn một chỗ ngồi ở trong góc rồi đi tới và ngồi xuống. Cô bỏ đống bài tập chưa làm hết trên lớp ra làm tiếp.
.....
- Bài này khó ghê!
Mai Vũ chăm chú nhìn vào những con số và phương trình trên trang sách, nhưng càng nhìn, cô càng cảm thấy rối. Cô đã thử một vài cách nhưng vẫn không tìm ra lời giải thích hợp.
Cô nàng thở dài, gục đầu xuống bàn, lẩm bẩm với bản thân:
- Không hiểu sao bài này khó quá... chẳng ra kết quả gì cả.
Nam chính ngồi ở phía gần đó, vốn dĩ không nói gì suốt buổi học, đang tập trung vào quyển sách của mình. Nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài và lời lẩm bẩm của cô, anh khẽ liếc qua. Không chờ ai nhờ giúp, anh tự động kéo cuốn vở của mình lại gần, xem xét bài toán của cô.
Cô bất ngờ ngước lên, nhìn thấy anh đang kiểm tra bài toán. Nam chính không nói gì, chỉ dùng tay cầm bút chỉ vào một bước giải sai trong phương trình, rồi nhẹ nhàng nói:
- Chỗ này cậu làm sai công thức. Phải áp dụng công thức khác cho loại phương trình này.
Nữ chính tròn mắt, có chút ngạc nhiên khi thấy anh chủ động giúp đỡ. Cô vội vàng cúi xuống nhìn lại bài giải của mình, hỏi với giọng bối rối:
- Thật á? Mình không nhận ra...
Nam chính gật đầu, giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng có chút nghiêm túc:
- Cậu quên mất điều kiện của bài toán. Phương trình này không thể áp dụng cách giải cơ bản. Cậu phải phân tích điều kiện đặc biệt trước khi đưa ra phương pháp.
Mai Vũ cắn môi, vừa ngượng vừa biết ơn. Cô ghi nhớ lời anh và nhanh chóng sửa lại bài giải. Khi làm xong, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn nam chính:
- Cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, chắc mình vẫn đang loay hoay mãi.
Nam chính chỉ khẽ nhún vai, giọng anh đều đều như thể việc giúp đỡ này không có gì to tát:
- Không có gì. Cậu nên chú ý hơn vào chi tiết, nó có thể khiến cậu mất điểm trong bài thi.
Mai Vũ gật đầu lia lịa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, trong đầu lại nghĩ ra ý tưởng là nhờ vị học bá này giúp đỡ việc học.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Cậu... cậu có thể giúp mình trong việc học không?
Nam chính ngẩng đầu lên, ánh mắt thờ ơ khác hẳn ban nãy, rồi hỏi lạnh lùng:
"Tại sao mình phải giúp cậu?"
Mai Vũ có chút bối rối trước sự trực diện của anh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói:
- Vì mình nghĩ rằng cậu rất giỏi. Mình biết cậu không có lý do gì để giúp mình, nhưng nếu chúng ta cùng học, không chỉ mình mà cả cậu cũng có thể củng cố thêm kiến thức.
Nam chính nhìn cô một lúc, vẻ mặt vẫn không thay đổi, giọng vẫn trầm và ngắn gọn:
- Mình không có nhu cầu phải ôn tập theo cách đó.
Mai Vũ vẫn kiên trì, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
- Đúng, có thể cậu không cần. Nhưng việc giúp đỡ người khác cũng có thể khiến cậu hiểu sâu hơn về kiến thức. Và hơn nữa, mình nghĩ học nhóm có thể thú vị hơn nhiều so với việc tự học một mình.
Nam chính im lặng trong vài giây, như đang suy xét lời cô nói. Cuối cùng, anh thở dài nhẹ, mắt anh rời khỏi quyển sách:
- Cậu thật cố chấp.
Nữ chính mỉm cười, cảm nhận được một chút chuyển biến:
"Vậy là cậu đồng ý?"
Nam chính nhướn mày, giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng không hoàn toàn từ chối:
Được thôi. Nhưng chỉ khi mình có thời gian, và đừng hy vọng mình sẽ chịu ngồi kèm cậu cả ngày.
Nữ chính vui mừng gật đầu:
Không sao, mình chỉ cần cậu giúp đỡ những lúc khó hiểu thôi. Cảm ơn cậu nhiều!
Nam chính không trả lời, chỉ nhìn cô với ánh mắt điềm tĩnh, trước khi quay trở lại với quyển sách của mình. Nhưng trong lòng Mai Vũ, cô biết rằng đây là một bước tiến quan trọng. Mục tiêu của cô vị trí đầu bảng và đây chỉ khởi đầu mà thôi.